Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 98: Năm câu đối



Tiểu Ly bất mãn than thở: "Ôi, mỗi một câu này, nhìn thôi đã thấy nhức đầu rồi."

Lam Thố nói: "Thực sự không dễ để có thể đối một câu vừa phù hợp với văn cảnh, lại vừa đảm bảo tính cấu trúc."

Mọi người im lặng hồi lâu, nhưng không có manh mối gì.

Một lúc lâu sau, Hồng Miêu mới chậm rãi cất tiếng: "Cặp thứ nhất, Ấn Nguyệt Tĩnh, Ấn Nguyệt ảnh, Ấn Nguyệt Tĩnh trung Ấn Nguyệt ảnh, Nguyệt Tĩnh vạn niên, Nguyệt ảnh vạn niên (印月井,印月影,印月井中印月影,月井万年,月影万年)."

"Cái gì? Hồng Miêu giải nhanh vậy!" – Dịch Tiễn kinh ngạc.

Mọi người cũng kinh ngạc không kém.
Ngay cả Đinh Đương cũng không tin nổi: "Hồng... Hồng Miêu, sao huynh có thể nghĩ ra?"

Hồng Miêu mỉm cười: "Lúc trước cha của huynh viết câu này ra giấy. Lúc đấy huynh giải không được. Sau đó, ông ấy đã giúp huynh đối, và yêu cầu huynh học thuộc, không ngờ bây giờ nó lại có ích.”

Dọc theo câu đối có một khoảng trống bên cạnh, Lam Thố liền rút kiếm, khắc câu đối thứ hai vào khoảng trống.

Không ai để ý rằng Ngọc Điểu có dấu hiệu tan biến ở phía sau.

Ngũ Nhật Diệu không chịu thua kém, sau khi cùng nhau thảo luận một hồi, Bạch Chấn cũng rút kiếm khắc lên vách đá: Xích diện bỉnh xích tâm, kỵ xích thố truy phong, trì khu thời, vô vong xích đế (赤面秉赤心乘赤兔追风驰骋时毋忘赤帝) .

Lam Thố trầm trồ: "Thật là một cặp tuyệt vời!"

Nhưng họ không hề thư giãn mà vội vàng nhìn sang câu tiếp theo.

Thấy mọi người cúi đầu suy nghĩ, Hàn Thiên tự nhủ: “ Chúng ta không thể chỉ dựa vào Hồng Miêu.” Vì vậy, cậu cũng bắt đầu suy nghĩ, nhưng các câu đối dường như gài bẫy cậu, khiến cho tâm trí rối tung cả lên.

Đinh Đương ở một bên nhíu mày, tựa hồ đang nhớ tới cái gì. Đột nhiên, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, cầm lấy Ngọc Nữ Kiếm trong tay Lam Thố, tiến lên phía trước, bên cạnh cột thứ ba khắc lên: Bổng trưởng bát xích, tuỳ thân tứ xích, ly thân tứ xích, xích xà nhân cốc lượng lượng cửu thốn linh thập phân (棒长八尺 随身四尺 离身四尺 尺蛇人谷量量九寸零十分).

Đằng Long Ngũ Kiệt và Nhật Diệu Ngũ lại ngạc nhiên, đương nhiên họ càng thêm lo lắng, bởi Ngũ Phượng Hoàng lại giải được thêm một câu đối.

“Đinh Đương, muội làm tốt lắm!” – Hồng Miêu chân thành khen ngợi.

Đinh Đương nở một nụ cười rạng rỡ, nói với mọi người: "Điều này thực sự phải cảm ơn mẹ của muội. Khi muội bảy tuổi, mẹ muội luôn muốn luyện cho muội thành thạo Cầm, Kỳ, Thi, Hoạ, do đó đã mời rất nhiều bậc hiền nhân đến dạy. Muội đã chọc họ tới giận dữ mà bỏ đi. Mẹ muội đã phạt muội ghép câu đối này, may mà có cha muội giúp.”

Chỉ còn lại hai câu đối cuối cùng.

Giọng nói của trọng tài truyền đến: "Còn lại một canh giờ!"

Trong bầu không khí căng thẳng, Lan Vũ quay sang nhìn Ngọc Điểu, cô ngạc nhiên khi thấy con chim gần như tan biến: "Mọi người, mau nhìn xem!"

Mọi người quay lại, thấy Ngọc Điểu gần như trong suốt. Họ sửng sốt: "Chuyện này là thế nào?"

Ngọc Điểu kêu lên, ra hiệu cho họ tiếp tục thử thách.

Lam Thố nhìn Ngọc Điểu, nghĩ tới điều gì đó: "Có lẽ Ngọc Điểu sẽ tan biến theo thời gian."

Mọi người hiểu. Ngọc Điểu đánh dấu lượng thời gian còn lại cho họ.

Yên toả trì đường liễu.

Nhìn thấy Hồng Miêu và Lam Thố vẫn đang im lặng suy nghĩ, Đinh Đương có chút lo lắng, cứ quay đi quay lại, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Ngũ Nhật Diệu.

Lam Thố nhẹ nhàng: "Ở cả quan niệm nghệ thuật và kết cấu phương diện, nó đều mang ý nghĩa gần như tuyệt đối, trong khi thời gian lại có hạn."

Ở bên đây, Lan Thuỷ nói với Bạch Chấn: "Sư huynh, câu này trông khó hơn mấy câu trước, sao chúng ta không xem qua câu cuối." – Vừa nói, cô vừa quan sát câu đối cuối cùng.

Bạch Chấn gật đầu: "Lan Thuỷ, muội và Lan Vũ xem câu cuối cùng. Ba người bọn huynh tiếp tục suy nghĩ về câu thứ tư. Chúng ta không được thua Ngũ Phượng Hoàng."

Thời gian trôi qua, Lan Thủy bỗng nhiên vỗ tay: "Được!"

Khi nghe điều này, Lan Vũ kích động: "Chị, chị nghĩ ra cái gì gì?"

Lan Thủy nhếch khóe môi: "Khoan hoành tự thất định an gia (宽宏字室定安家)."

Lời vừa dứt, lòng Đinh Đương trầm xuống.

Hàn Thiên nghĩ: “Họ lại giải được, vậy thì cơ hội cuối cùng...” Cậu vô thức nhìn câu đối thứ tư, rồi nhìn lại Hồng Miêu.”

Bạch Dương cười lớn: "Được!" Sau đó, cậu ném thanh kiếm cho Lan Thuỷ.

Lan Thủy vươn tay bắt lấy, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin, tiến lên.

Tiểu Ly lo lắng: “Hồng Miêu, huynh định làm sao?”

Hồng Miêu mắt không rời câu đối thứ tư, khẽ lắc đầu.

“Chờ một chút.” – Một thanh âm trong trẻo ngăn Lan Thuỷ.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lam Thố, cô đang khẽ mỉm cười nhìn Lan Thủy, dưới ánh lửa làm nổi bật lên một chút mỹ lệ động lòng người.

“Sao nào, Lam Thố, cô có câu nào đẹp hơn không?” – Lan Thủy cũng cười nhìn Lam Thố, sự tự tin vẫn không hề suy giảm.

Lam Thố mỉm cười, thong thả: "Thương mang hoang thảo khổ như đồ (苍茫荒草苦茹荼)."

Lời Lam Thố vừa dứt, nụ cười của Lan Thủy liền vụt tắt, chỉ trong vài giây, sắc mặt cô chuyển sang tái nhợt: “Khổ như đồ... là khổ như đồ…”

Nhìn thấy sự kinh ngạc và sự thát vọng trong mắt Lan Thuỷ, Lan Vũ thắc mắc: "Tỷ tỷ, câu của Lam Thố sao vậy, có đẹp hơn của tỷ không?"

Bạch Chấn thở dài: "Lam Thố, cô đã thắng."

Bạch Dương cau mày: "Sư huynh, vì cái gì…"

Hồng Miêu giải thích: " Khoan hoành tự thất định an gia quả thực là một câu tuyệt vời. Vế trên và vế dưới được kết nối với nhau bởi nhân quả, thể hiện nỗi buồn cùng cực khi những ước nguyện cao đẹp trong lòng người phụ nữ không thể thực hiện được..."

Bạch Nham nôn nóng cắt ngang: "Nếu vậy..."

“Nhưng…” – Hồng Miêu tiếp tục – “Thương mang hoang thảo khổ như đồ, nữ nhân cô đơn lạnh lẽo vẫn cam chịu chờ đợi, lời lẽ cay đắng thể hiện sự hy vọng trong bất lực, cho thấy người viết sẽ không bao giờ bỏ cuộc vì bất cứ điều gì. Đó là niềm hy vọng, là sự không từ bỏ."

Bạch Dương đột nhiên cười nham hiểm: “Vậy thì sao, ai khắc chữ lên vách đá trước thì thắng!” Nói xong, hắn giật lấy thanh kiếm trong tay Lan Thủy, tiến lên.

"Bạch Dương, không được phạm sai lầm!" – Bạch Chấn can ngăn sư đệ.
Bạch Dương bỏ ngoài tai lời nói của Bạch Chấn, cứ chăm chắm muốn khắc câu đối của Lan Thuỷ.

Nhưng khi lưỡi kiếm của Bạch Dương chạm vào vách đá, nó đứt ngang thành hai đoạn, khiến cho lòng Bạch Dương chùng xuống, bất lực nhìn lưỡi kiếm gãy đôi.

Đinh Đương nhân cơ hội tiến lên và khắc câu đối thứ hai của Lam Thố lên vách đá.

Khi chữ cuối cùng được khắc lên, Ngọc Điểu kêu lên một tiếng dài, hóa thành một quả cầu ánh sáng, bao trùm lấy mọi người, nhẹ nhàng đưa họ xuống đất.

"Chuyện gì xảy ra, còn một câu đối." – Tiểu Ly khó hiểu.

Dịch Tiễn nói: "Xem ra chỉ cần giải được bốn vế là có thể hoàn thành thử thách."

Thạch Thú hoá thành một quả cầu ánh sáng đỏ, cùng quả cầu ánh sáng xanh đang bao quanh mọi người bay lên, hòa quyện vào nhau, cuối cùng hoá thành một viên ngọc màu vàng, trong suốt như pha lê.

Hồng Miêu đưa tay ra đón lấy, viên ngọc nhẹ nhàng đáp vào lòng bàn tay của cậu.

"Ngọc Tịnh Nguyên! Là Ngọc Tịnh Nguyên!" – Đinh Đương và Tiểu Ly kích động hét lên.

Hồng Miêu run run: "Các huynh đệ, cuối cùng chúng ta cũng làm được rồi! Chúng ta sẽ sớm đoàn tụ!"

Hàn Thiên nói: "Vừa rồi, Ngũ Phượng Hoàng giải được nhiều câu nhất, như vậy Ngọc Tịnh Nguyên nên giao cho chúng ta, ý mọi người thế nào?"

Đằng Long Ngũ Kiệt khum tay: "Hồng Miêu, căn bản Đằng Long Ngũ Kiệt không xứng với Ngọc Tịnh Nguyên, chúng tôi chịu thất bại lần này, hy vọng lần tới sẽ được tái đấu với cậu!"

Hồng Miêu thi lễ: "Cảm ơn!."

Về phía Ngũ Nhật Diệu, nghe thấy Đằng Long Ngũ Kiệt nói vậy, nếu bọn họ tranh tiếp sẽ rất xấu hổ, dù sao cũng là danh gia vọng tộc, vẫn là phải tính chút mặt mũi. Vì vậy, Bạch Chấn cũng khum tay: "Chúc mừng."

Hồng Miêu và mọi người đáp lễ. Lúc này, giọng nói của trọng tài vang lên: "Đã lấy được Ngọc Tịnh Nguyên, trận đấu kết thúc!"

Mật thất rung chuyển, để lộ cầu thang dẫn lên võ đài. Mọi người từng bước một đi lên võ đài.

“Tuyệt lắm!” – Có tiếng cổ vũ.

Hồng Miêu mỉm cười, nụ cười rạng rỡ nhất mà cậu có được kể từ khi gặp tai nạn.

Trọng tài tiến tới trước mặt bọn họ, tuyên bố: "Ta tuyên bố, Tam Đài Các quán quân chính là Ngũ Phượng Hoàng!"

“Làm tốt lắm!” – Khán giả reo hò.
Hồng Miêu quay lại nói với Ngũ Nhật Diệu và Đằng Long Ngũ Kiệt: "Cảm ơn mọi người!"

Ngũ Nhật Diệu và Đằng Long Ngũ Kiệt chào Hồng Miêu, quay về chỗ ngồi.
Các chủ vuốt râu, cười nói: "Đám trẻ này thật sự không đơn giản! Lão phu, bọn họ giải được bốn cặp, đáng tiếc, còn có một câu bọn họ tìm không ra."

Hồng Nhất Thu cười: "Một bức hoạ về tình bằng hữu, nếu là ta, như thế là đủ để trao Ngọc Tịnh Nguyên rồi!"

Các chủ tiến đến: "Xin chúc mừng!"

Hồng Miêu mỉm cười: "Cảm ơn ngài, Tam Đài Các chủ!" Cậu dừng lại một chút, và cùng với Lam Thố, họ từ từ đọc lên năm chữ: "Vụ lộng linh thành chung (雾笼灵城钟)."

Các chủ giật mình, sau đó cười to: "Ha ha! Tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời! Không nghĩ tới Hồng Miêu Thiếu hiệp cùng Lam Thố Cung chủ đều có tài văn chương như vậy, lão phu thực sự khâm phục!"

Hồng Nhất Thu hưng phấn, vui vẻ. Khán giả vỗ tay không ngớt. Cả Ngũ Nhật Diệu và Đằng Long Ngũ Kiệt đều cảm xúc lẫn lộn, họ hoàn toàn bị thuyết phục.

Nắng chiều chiếu rọi, phản chiếu niềm hân hoan trong lòng năm người...

"Hãy nhìn xem, họ là Ngũ Phượng Hoàng, những người chiến thắng trong Cuộc thi Tam Đài Các!"

Trên đường đi, Hồng Miêu và mọi người gần như trở thành tâm điểm của người khác. Mặc dù trong lòng cậu rất tự hào, nhưng cảm giác hơi khó chịu khi lúc nào cũng bị nhìn chằm chằm.

Hàn Thiên tỏ ra lạnh lùng, trong khi Tiểu Ly có chút vui sướng: “Ta sẽ trở nên nổi tiếng với tư cách là một ảo thuật gia!”

Đinh Đương cũng vui vẻ nghĩ thầm: “Từ giờ trở đi, Thuỷ Đinh Đương ta sẽ thành lập một đội bí mật để dạy võ công cho các tỷ muội trên đảo. Đảo Phượng Hoàng mặc dù có quy định, nhưng... chỉ cần không bị phát hiện là được rồi.”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật