Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 66: Trường Hồng Chân Khí



Sau khi ăn xong, Tiểu Ly tình nguyện: "Lam Thố, huynh đi tới phòng thuốc mượn kim."

Lam Thố gật đầu: "Cảm ơn huynh, Tiểu Ly."

Tiểu Ly vui vẻ ra ngoài.

Đinh Đương thấy vậy cũng nói: "Muội cũng muốn đi, Tiểu Ly!" Nói rồi đuổi theo Tiểu Ly.

Lúc này, Tiểu Lục từ cửa sổ bay vào, đáp lên tay Lam Thố.

Lam Thố lấy ra một bức thư, đọc xong liền nói với mọi người: "Thanh Thố đang bận một số chuyện trong cung nên nhờ Triệu Nhi (tên một Tử Thố) đi thay, đoán chừng sẽ đến vào buổi tối."

Hàn Thiên sửng sờ, ngẫm nghĩ: "Tốc độ làm việc của Cung Ngọc Thiềm thực sự đáng kinh ngạc."

Một lúc sau, Tiểu Ly và Đinh Đương trở về, đưa một tay nải cho Lam Thố.

Lam Thố mở túi, rất nhiều kim châm đã được sắp xếp một cách trật tự. Cô rửa tay, lau khô nước rồi cầm mấy cây kim trên tay, nói với Hồng Miêu: "Hồng Miêu, bắt đầu thôi."

Hồng Miêu gật đầu, lên giường bế quan (tư thế ngồi xếp bằng để vận công).

Lam Thố lại nói với Thuỷ Linh Linh: "Sư mẫu, người có thể ở lại giúp con được không? Con sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Thuỷ Linh Linh gật đầu, ra hiệu cho những người khác lui khỏi phòng.

Sau khi mọi người rời khỏi phòng, Hồng Miêu cởi áo: "Lam Thố, huynh đã sẵn sàng."

Thuỷ Linh Linh ngồi bên bàn, yên lặng, chờ đợi để giúp đỡ khi cần thiết.

Lam Thố vận nội công, vung tay: "Tú Nữ Thần Châm!" Những cây kim châm đâm chính xác vào huyệt đạo của Hồng Miêu. Lam Thố dang hai tay, truyền hàn khí vào cơ thể Hồng Miêu. Một lớp băng mỏng bao phủ quanh cậu.

Hồng Miêu cảm giác đau đớn rồi dần lấy được bình tĩnh, nhưng sắc mặt cậu vẫn tái nhợt giống như đang cố nén điều gì đó. Từ từ, những giọt mồ hôi li ti bắt đầu xuất hiện khắp cơ thể của cậu, rồi ra ngày càng nhiều, chứng tỏ thanh xuân chân khí đang đi ra khỏi cơ thể cậu.

"Sư mẫu!" – Lam Thố vội gọi Thuỷ Linh Linh. Bà lập tức lấy chiếc khăn lau khắp cơ thể đệ tử của mình.

Lam Thố châm một cây kim khác lên đỉnh đầu Hồng Miêu, rồi thu dần công lực. Cô điều chỉnh lại chân khí, thở ra một hơi dài, sau đó ngồi xếp bằng trước mặt Hồng Miêu, bắt đầu rút kim. Khi cô rút xong chiếc kim cuối cùng, cô ấn huyệt Hồng Miêu: "Hồng Miêu, xong rồi."

Hồng Miêu chậm rãi mở mắt, cậu cảm nhận được Trường Hồng Chân Khí đang tích tụ một phần nhỏ trong cơ thể, về sau cậu phải luyện tập và điều chỉnh nội lực nhiều hơn nữa mới có thể hoàn toàn hồi phục. Tất nhiên phải được hỗ trợ bởi sức mạnh của Ngọc Tinh Nguyên.

Hồng Miêu mỉm cười với Lam Thố: "Lam Thố, muội đã vất vả rồi."

Lam Thố mỉm cười, cô quay sang sư mẫu: "Sư mẫu, cảm ơn người."

Thuỷ Linh Linh vui vẻ: "Không có gì! Hồng Miêu khôi phục võ công là chuyện tốt cho mọi người.

Hồng Miêu khoác lại áo, Lam Thố tiến ra mở cửa. Đinh Đương nóng lòng: "Thế nào, Hồng Miêu đã khôi phục võ công chưa?"

Lam Thố đáp: "Chân khí chỉ mới tích tụ được một phần, về sau cần phải điều chỉnh chân khí và sự hỗ trợ của Ngọc Tịnh Nguyên mới có thể khôi phục hoàn toàn."

Tiểu Ly vui mừng: "Tuyệt! Chỉ cần tích tụ một phần Trường Hồng Chân Khí, kĩ năng của Hồng Miêu sẽ tăng lên rất nhiều!"

Hồng Miêu chỉ biết cười.

Hàn Thiên có chút phấn khích, chút bất an, tự ngẫm: "Người mà huynh đánh bại trước đây không thật sự là Hồng Miêu. Huynh sẽ so tài với đệ một lần nữa khi có cơ hội."

Hàn Thiên đã từng thề trở thành cao thủ mạnh nhất giới võ lâm (cảnh tái hiện). Cậu hạ quyết tâm trong lòng: "Dù con đường có chông gai tới đâu, ta nhất định sẽ thực hiện được ước mơ của mình! Mẹ ơi, đây là điều con đã hứa với mẹ."

Sau khi Hồng Miêu đã ổn định chân khí, mọi người quyết định ra sau núi, riêng Lam Thố ở lại để điều hoà chân khí (cô lâu rồi không sử dụng nên có hơi rối loạn) và chăm sóc lũ trẻ. Thuỷ Linh Linh theo mọi người ra núi.

Trong phòng, Lam Thố bế quan, bắt đầu điều hoà nội lực. Được một lúc, mấy đứa nhỏ bắt đầu khóc, cô đành dừng vận công, đi bế đám nhóc. Lam Thố bế Đại Bôn lên, thằng bé ngừng khóc. Cô bật cười: "Đại Bôn thường rất nóng tính, thiêu kiên nhẫn, có phần bướng bỉnh, nhưng giờ huynh ấy biến thành thế này. Không biết huynh ấy sẽ như thế nào nếu mình kể lại chuyện này nhỉ?"

Ở chân núi, Hồng Miêu đang cố gắng kết hợp sức mạnh của Trường Hồng Chân Khí với sức mạnh của Phong Long, trong khi Thuỷ Linh Linh và Cửu Quy Quy đang hướng dẫn Tiểu Ly, Đinh Đương và Hàn Thiên.

Lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên: "Ha! Lại là mấy con rùa rụt cổ!"

Mọi người quay lại, thì ra là Đằng Long Ngũ Kiệt!

"Lạ thật, không phải bọn họ đang thi đấu hay sao? Sao họ có thể xuất hiện ở đây? Chã lẽ... họ đã thắng!" – Nghĩ tới đây, Tiểu Ly run lên – "Nếu đúng như vậy thì họ quá khủng khiếp..."

Dịch Tiễn liếc bọn họ: "Này, Cung chủ Lam Thố đâu? Lần này chúng ta muốn được gặp cô ấy."

Hồng Miêu tiến lên một bước: "Mấy người muốn gì ở Lam Thố?"

Hàn Thiên cảnh giác Đằng Long Ngũ Kiệt.

Tâm Tiễn hất hàm: "Đừng lảm nhảm, ta muốn so tài với cô ta!"

Thần Tiễn khinh bỉ: "Nhân tiện, ngươi tự xưng là Hồng Miêu đúng không? Ta không nghĩ ngươi lại dám giả danh thủ lĩnh Thất hiệp bằng kỹ năng như con mèo què của mình! Nếu có lí trí, tốt hơn là đừng để ta nghe ngươi dùng cái tên đó!"

Hồng Miêu kìm nén cơn giận trong mình: "Ta là Hồng Miêu, thủ lĩnh Thất Hiệp. Ngươi dám thốt ra những lời ngông cuồng như vậy, ngươi cho rằng chúng ta dễ bị đánh bại sao?"

Thần Tiễn cười khẩy: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Nếu ngươi muốn giả danh người khác, ít nhất cũng làm cho đàng hoàng. Ngươi thậm chí còn không có Trường Hồng Kiếm, chắc gì người biết Trường Hồng Kiếm Pháp. Hừ!"

Hồng Miêu nắm chặt tay, các khớp xương kêu rắc rắc.

Dịch Tiễn nói tiếp: "Tức giận sao? Còn muốn đánh sao?"

Hồng Miêu nghiêm túc: "Được, nếu ngươi muốn đánh, ta sẽ đánh với ngươi!"

Hàn Thiên, Tiểu Ly và Đinh Đương tức giận: "Đúng là đồ bỉ ổi!"

Đằng Long Ngũ Kiệt khinh thường: "Hôm nay bọn ta không tới không phải để dây dưa với ngươi, bọn ta tới để tìm Cung chủ Lam Thố, ngươi..."

Bọn chúng chưa kịp dứt lời, Hồng Miêu đã lao tới, dùng chân quét qua một lượt. Đằng Long Ngũ Kiệt dễ dàng tránh được. Hông Miêu tung quyền, Dịch Tiễn chặn lại được, cười khinh: "Chỉ có hai đòn này thôi sao?" Tức giận vô cùng, Hồng Miêu lui ra xa, thu gió vào lòng bàn tay: "Hàn Phong Chưởng Vô Địch Toàn Phong Cầu!" Đằng Long Ngũ Kiệt chống cự. "Bùm!" – Phong cầu của Hồng Miêu va chạm vào màn chắn của Đằng Long Ngũ Kiệt và phát nổ. "Làm thế nào mà..." – Dịch Tiễn, Thần Tiễn kêu lên. Tâm Tiễn trong lòng tức tối: "Lần trước ba tên tiểu tử bọn họ không thể chống nổi một mình Tiểu Bạch, giờ một mình hắn hạ lá chắn của ba chúng ta."

Thuỷ Linh Linh vội ngăn Hồng Miêu lúc này vẫn chưa bình tĩnh, quay sang Đằng Long Ngũ Kiệt: "Hãy dành sức cho trận đấu ở Tam Đài Các. Chúng ta, Ngũ Phượng Hoàng, nhất định sẽ đánh bại bọn ngươi!"

Tâm Tiễn khum tay: "Ta hy vọng các ngươi sẽ tồn tại cho đến ngày đó!"

Nói rồi, Đằng Long Ngũ Khiệt rời đi. Phía sau lưng họ, Hồng Miêu vẫn đang cố lấy lại bình tĩnh.

"Hồng... Hồng Miêu, huynh bị làm sao vậy?" – Đinh Đương không tin vào mắt mình.

Tiểu Ly dường như đã nghĩ tới điều gì: "Chẳng lẽ do tác dụng Trường Hồng Chân Khí trong cơ thể huynh?"

Hồng Miêu chỉ gật đầu.

Hàn Thiên kinh ngạc: "Chỉ là một phần nhỏ lại có sức mạnh lớn đến vậy. Nếu như khôi phục hoàn toàn, vậy chẳng phải là..."

Hồng Miêu không nói.

Thuỷ Linh Linh vỗ vai Hồng Miêu: "Hồng Miêu, ta hiểu rằng con không chịu được sự sỉ nhục của bọn họ, nhưng con không nên mạnh tay như vậy. Nếu như Trường Hồng Chân Khí hồi phục hoàn toàn, con có thể đã..." Bà ngập ngừng không nói tiếp.

"Con hiểu, thưa sư mẫu." – Hồng Miêu ngoan ngoãn gật đầu.

Thuỷ Linh Linh xoa đầu Hồng Miêu: "Hôm nay mọi nguời đều đã mệt mỏi, hãy mau về quán trọ nghỉ ngơi."

Mọi người cất bước.

Mặt trời dần lặn, hình bóng đau khổ của chàng thiếu hiệp trải dài trên mặt đất...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật