Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 60: Cung chủ Lam Thố



Sau bữa tối, mọi người tập trung lại với nhau.

Hồng Miêu nói: "Có vẻ với công lực hiện tại, chúng ta khó có thể giành được Ngọc Tịnh Nguyên."

Hàn Thiên tán thành: "Đúng vậy, ngoài Bạch Hạc Võ Đường chúng ta đã đối đầu ngày hôm nay, vẫn còn các môn phái như Mãnh Long, Thổ Xà... Chúng ta không thể đánh giá thấp bọn họ. Đặc biệt là Đằng Long Ngũ Kiệt."

Mọi người lo lắng. Đại sư huynh Tâm Tiễn bề ngoài nhìn như lưu manh, giải quyết trận đấu rất nhanh gọn, trong vòng nửa nén nhang đã kết thúc trận chiến. Tên Thần Tiễn càng hung hãn hơn. Dù cho đánh đối thủ ngã xuống đất, hắn vẫn ngồi lên người tên kia, rồi bất thình lình đá văng ra khỏi võ đài. Lại còn liếc nhìn Ngũ Phượng Hoàng bằng đôi mắt khinh bỉ, thiệt đúng là làm cho người khác phải cảm thấy bực mình. (cảnh tái hiện)

Hồng Miêu chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói với Lam Thố: "Lam Thố, huynh vừa nhờ Tiểu Thất mang một bức thư đến Ngọc Thiềm Cung, yêu cầu Thanh Thố (tên một Tử Thố) mang một thanh Ngọc Nữ Kiếm. Huynh sợ Băng Phách Kiếm quá lạnh, muội không thể khống chế được, cho nên trước tiên hãy luyện tập cùng Ngọc Nữ Kiếm."

Từng lời của Hồng Miêu dường như là để quan tâm Lam Thố, khiến Lam Thố cảm động: "Cảm ơn huynh!"

Đinh Đương một thoáng không hài lòng, nhưng Lan Thố lại là tỷ muội tốt của cô, cô quan tâm: "Lam Thố, tỷ thấy muội đang bị thương, lát về phòng tỷ sẽ lấy cho ít thuốc."

Lam Thố nhẹ nhàng: "Cảm ơn, Đinh Đương tỷ tỷ."

Nhìn thấy nụ cười của Lam Thố, Hàn Thiên sững sờ. Cậu lắc đầu.

Lam Thố nhìn thấy biểu hiện lạ, lo lắng: "Hàn Thiên, huynh không được khoẻ sao?"

Hồng Miêu cũng quan tâm: "Hàn Thiên, huynh không sao chứ?"

Hàn Thiên có chút ngượng: "Không, không có gì. Huynh chỉ hơi mệt một chút, nay ta xin phép đi nghỉ sớm."

Hồng Miểu mỉm cười: "Vậy thôi, mọi người cũng đi nghỉ sớm. Hẹn gặp lại."

Lam Thố, Đinh Đương bước về phòng. Thật bất ngờ, họ lại đụng độ Đằng Long Ngũ Kiệt.

Dịch Tiễn đứng ngăn họ: "Cung chủ Lam Thố, xin hãy dừng bước."

Lam Thố nghe vậy, sững sờ: "Không biết huynh có ý kiến gì?"

Dịch Tiễn cười: "Kỳ thực cũng không có gì, ta chỉ có một số vấn đề muốn hỏi Lam Thố cung chủ."

"Xin mời!" – Lam Thố nhẹ nhàng.

Dịch Tiễn vừa bắt chuyện, Tâm Tiễn đã mất kiên nhẫn, cắt ngang: "Sao đệ lại vòng vo như vậy? Xin thứ lỗi, mạn phép cho tôi hỏi, tại sao cung chủ Lam Thố đây lại đến Tam Đài Các làm gì?" Dịch Tiễn tiếp lời: "Vâng, và tại sao chúng tôi không nhìn thấy những người còn lại trong Thất hiệp?"

Lam Thố bối rối, Đinh Đương thẳng thừng: "Chuyện này không phải là việc của mấy huynh. Nếu không có chuyện gì thì hãy tránh đường, chúng tôi muốn nghỉ ngơi."

Nhưng Đằng Long Ngũ Kiệt không có ý định tránh đường.

Lam Thố thầm nghĩ: "Mình không thể làm phiền Hồng Miêu và mọi người ngay bây giờ, nhưng bọn chúng cứ ép sát như thế, làm sao bây giờ?"

Ngay khi Đinh Đương vừa định dùng vũ lực, một âm thanh lạnh lùng vang lên: "Chuyện này không liên quan đến các ngươi, các ngươi lại muốn gây sự sao?"

Mọi người giật mình, nhìn về hướng phát ra âm thanh. Người vừa nói không ai khác chính là Lam Thố, một cô gái bị bọn Đằng Long Ngũ Kiệt coi là hàng nhái, một cô gái mà trong mắt Đinh Đương chỉ là một muội muội yếu đuối.

Nhưng giờ đây, toàn thân Lam Thố toả ra khí thế bất phàm của một cung chủ. Trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lùng vô hạn, phản phất hàn khí như muốn đông cúng người khác, giọng nói chứa sự lạnh lẽo đến đáng sợ. Lam Thố lại chậm rãi: "Các ngươi muốn biết Thất Hiệp bọn ta tham gia Tam Đài Các để làm gì, đúng không? Chuyện đó không liên quan đến các ngươi!" Bầu không khí trở nên u ám, áp bức.

Dịch Tiễn, Tâm Tiễn và Thần Tiễn sửng sốt, sau đó Dịch Tiễn cười trừ: "Cung chủ Lam Thố, xin đừng nóng giận, chúng tôi đã vô lễ với người." Dứt lời, hắn tránh sang một bên, nhường đường cho Lam Thố và Đinh Đương.

Nhìn bóng lưng hai cô gái đi xa, ánh mắt của Thần Tiễn có chút lo sợ, lời khẳng định ban đầu của Dịch Tiễn có chút dao động. "Không thể! Cô ta có bằng chứng gì để chứng minh bản thân là Cung chủ Cung Ngọc Thiềm?" – Dịch Tiễn có chút không chắc chắn – "Lam Thố, Hồng Miêu, ta sẽ điều tra thân phận thật sự của hai ngươi!"

Lúc này, Lam Thố và Đinh Đương cũng đã trở lại phòng.

Đinh Đương thận trọng: "Lam Thố, muội không sao chứ?"

Lam Thố nở một nụ cười tươi: "Đương nhiên, muội không sao. Muội chỉ đang giả bộ thôi." Nói xong cười khúc khích.

Đinh Đương trố mắt nhìn: "Lam Thố, tỷ không ngờ muội diễn tốt như vậy. Ngay cả tỷ cũng bị muội doạ."

Lam Thố tiếp tục: "Đinh Đương tỷ, sáng mai chúng ta phải nói với Hồng Miêu. Sự cố của Thất Hiệp không thể công bố trước công chúng, nếu không sẽ gây náo loạn. Thất Hiệp trừ gian diệt ác nên chắc chắn sẽ có nhiều kẻ thù. Chúng ta không biết chắc mấy tên xấu đó sẽ làm gì, vì vậy phải cẩn trọng."

Đinh Đương chỉ biết gật đầu lia lịa, cô có phần kính phục Lam Thố.

Sáng sớm, mọi người đến võ đài. Sau ngày thi hôm qua, chỉ còn lại mười đội, theo lệ cũ vẫn bốc thăm, nhưng do trọng tài thực hiện, lần này Ngũ Phượng Hoàng sẽ đối đầu với môn phái Mãnh Long.

Trọng tài tuyên bố: "Sau vòng thi ngày hôm qua, các tuyển thủ hiện tại đều rất xuất sắc. Bởi vì trận đấu có thể diễn ra lâu hơn dự kiến, bắt đầu từ ngày hôm nay, mỗi ngày chỉ có tối đa ba trận diễn ra. Ngoài ra, chúng tôi vinh dự đón tiếp sự góp mặt của Các chủ Tam Đài Các!"

Khán giả xôn xao: "Các chủ sao, vậy sao hai vòng trước ông ta không tới?", "Lần trước có nhiều tên bỏ tiền ra để tham gia, còn lúc này chỉ còn là cuộc đọ sức giữa các cao thủ, chắc chắn là hấp dẫn hơn hai lần trước rồi.",...

Trọng tài lại tuyên bố: "Giải đấu Tam Đài Các, vòng thứ ba chính thức bắt đầu. Bây giờ là trận đấu đầu tiên, hiệp một..."

Nhìn thấy trọng tài tuyên bố trên võ đài, Tiểu Ly đề nghị Hồng Miêu: "Hồng Miêu, xem ra hôm nay không đến lượt chúng ta, sao chúng ta không trở về quán trọ trước?"

Mọi người đồng ý, họ trở về quán trọ.

Đằng Long Ngũ Kiệt để ý đến họ, lặng lẽ theo sau...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật