Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 53: Ngày thuyền



Đêm, gió biển nhẹ nhàng thổi, dưới ánh trăng, sóng biển dường như càng thêm mềm mại...

Phía đuôi tàu, Hồng Miêu đang hồi tưởng về những ngày tháng mà Thất hiệp cùng nhau phiêu bạt giang hồ, đấu tranh cho chính nghĩa... (cảnh tái hiện).

Cậu ấy không nhận ra rằng Lam Thố đang bước chầm chậm từ phía sau.

"Hồng Miêu, sao muộn thế này huynh còn chưa đi ngủ?" – Lam Thố cất tiếng.

Một thoáng giật mình, Hồng Miêu quay lại, nói: "Không có gì, huynh chỉ sợ Tiểu Ly chèo thuyền bị mệt, huynh đợi thay cho đệ ấy. Vậy còn muội, sao muội chưa đi ngủ?"

"Muội..." – Lam Thố ngập ngừng, cô đã bị đánh thức bởi chính giấc mơ của bản thân...

Trong mơ, cô đã đến một thiên đường, cách đó không xa có bảy bóng người, tựa mơ hồ mà rất quen thuộc. Họ đang đùa giỡn, và nàng nghe thấy một bóng người màu tím vui vẻ nói: "Lam Thố, hiện tại tỷ đã thành công luyện lại Tử Vân Kiếm Pháp, tỷ mời muội cùng luyện tập, ý muội thế nào?" Một bóng người màu lam trả lời: "Muội thuận theo ý tỷ." Nói rồi cả hai người rút kiếm ra cùng so tài... (cảnh tái hiện).

"Không có gì, chẳng qua là muội có chút lo lắng. Lần trước, muội nghe huynh nói Đằng Long Ngũ Kiệt rất lợi hại, ngay cả khi huynh, Hàn Thiên, Tiểu Ly liên thủ cũng không đánh bại được bọn chúng, muội e là..." – Lam Thố đáp lời Hồng Miêu.

Hồng Miêu an ủi: "Muội đừng lo. Chỉ cần chúng ta chăm chỉ luyện tập, nhất định sẽ không thua bọn họ. Cũng đã muộn rồi, Lam Thố, muội hãy vào trong nghỉ ngơi đi."

Sau khi nghe những gì Hồng Miêu nói, Lam Thố phần nào đã cảm thấy nhẹ nhõm. Cô bước vào trong khoang thuyền...

Sáng sớm hôm sau, Lam Thố và Đinh Đương bận rộn trong bếp. Tiểu Ly đang luyện tập phép thuật. Cậu ấy đang sáng tạo một phép thuật mới: dựa vào kỹ thuật hoá than, cậu ta muốn các hoá thân thi thoảng sẽ nói chuyện, gây bối rối khán giả cũng như kẻ địch, và rồi cậu sẽ tiếp cận hắn. Trong khi đó, Hàn Thiên đang cố gắng tăng cường khả năng phòng thủ, đồng thời tăng sức mạnh và tăng độ chính xác của các chiêu thức. Còn Hồng Miêu, cậu đang tích cực đưa gió vào cơ thể. Cậu muốn tăng tốc độ cũng như lượng gió đưa vào cơ thể.

"Đến giờ ăn rồi!" – Đinh Đương dọn bữa sáng lên bàn, thầm tự khen ngợi "thành quả" của bản thân. Đã sáu ngày lênh đênh trên biển, mỗi ngày cô đều phụ Lam Thố nấu ăn mỗi ngày (cảnh tái hiện). "Mặc dù kĩ năng nấu nướng có hạn, nhưng với sự giúp đỡ của Lam Thố, cuối cùng ta cũng đã xoay xở, nấu được nồi cháo ngon." – Nghĩ tới đây, Đinh Đương không nhịn được cười.

"Đệ đói chết, đói sắp chết rồi!" – Tiểu Ly chạy vào, kêu lớn. Hồng Miêu và Hàn Thiên cũng bước vào. Lam Thố và Đinh Đương dọn cháo cho mọi người. Cháo thịt nạc rắc hành hoa, them vài cái bánh bao trắng, khiến cho Tiểu Ly không khỏi cảnh chảy nước miếng ròng ròng. Cậu ta ngay lập tức húp một ngụm cháo và cắn vài miếng bánh bao. Mọi người cũng bắt đầu dung bữa.

"Món cháo này là do Đinh Đương ta tự nấu. Nó thế nào, các huynh thấy sao?" – Đinh Đương hỏi. Hàn Thiên khẽ gật đầu. Hồng Miêu vui vẻ: "Đinh Đương, muội nấu ăn ngày càng tiến bộ rồi đó." Nghe Hồng Miêu nói thế, Đinh Đương không thể nào sung sướng hơn nữa. "Không sai, muội quả nhiên có tiến bộ." – Tiểu Ly cười lớn – "Ít nhất nó không đen như than, haha!" Vừa dứt lời, mặt Đinh Đương đã cau lại. Nhìn thấy Đinh Đương sắp cốc đầu Tiểu Ly, Lam Thố lên tiếng hoà giải: "Tiểu Ly, huynh lo phần của huynh đi. Đinh Đương, tỷ đã làm rất tốt, chỉ cần thêm thời gian, tỷ chắc chắn sẽ tiến bộ hơn rất nhiều." "Thật sao?" – Đinh Đương lại cười. Hồng Miêu tán thành: "Chắc chắn rồi!" Hàn Thiên không nói, chỉ đưa ra một tiếng "ừm" đồng ý.

Sau khi ăn xong, Hàn Thiên tiếp tục chèo thuyền, trong những người khác tranh thủ luyện tập. Một ngày lại trôi qua một cách bình yên...

Đêm đến, Lam Thố ngồi bên giường, trong đầu vẫn không dứt những suy nghĩ về giấc mơ đêm qua (cảnh tái hiện). "Những người kia là ai? Sao ta lại cảm thấy quen thuộc như vậy?" – Lam Thố lẩm bẩm. Đột nhiên, một ý tưởng loé lên, nàng lập tức đi tới trước bàn và ngồi xuống, cơ hồ như cô định vẽ lại giấc mơ của mình. Chỉ một thoáng, một bức tranh sống động dần hiện ra trước mắt cô, cô không khỏi suy nghĩ về câu nói của người phụ nữ màu tím. Cô nhanh chóng viết ra. Khi đến bốn chữ "Tử Vân Kiếm Pháp", một cơn đau đầu đột nhiên ập tới, cô xoa xoa thái dương. Không biết vì sao, mỗi khi nhớ tới một thứ gì đó quen thuộc, cô lại hay đau đầu. Cô thầm nghĩ: "Đường phía trước còn dài, mình phải cố gắng hồi phục trí nhớ càng sớm càng tốt. Nghĩ tới đây, cô bước đến bên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ...

Mặt trời dần ngôi lên. Một lúc sau, trời sáng hẳn...

Sau khi cả năm người đều đã thức dậy, Hồng Miêu nhìn vào bản đồ...

"Hồng Miêu, khi nào chúng ta tới nơi? Muội chán cảnh xung quanh chỉ toàn là nước với nước rồi!" – Đinh Đương càu nhàu khi thấy Hồng Miêu đang xem bản đồ.

"Huynh ước chừng khoảng năm ngày nữa chúng ta sẽ đến nơi" – Hồng Miêu đáp – "Khi đến nơi, chúng ta sẽ có hai ngày để nghỉ ngơi, hồi phục sức khoẻ."

"Cái gì? Huynh không nói đùa đấy chứ? Lại thêm năm ngày, sau Đinh Đương ta chịu nổi chứ!" – Đinh Đương bĩu môi, bất mãn.

"Đúng vậy, đặc biệt là khi phải ăn đồ ăn của tiểu thư Đinh Đương tới năm ngày. Xem chừng ta phải đi mua trước một cỗ quan tài rồi." – Tiểu Ly bắt đầu oán trách. Nhưng "hoạ từ miệng mà ra", lời Tiểu Ly vừa dứt, Thuỷ Đinh Đương nổi giận đùng đùng. Tiểu Ly cũng ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, vội vàng che miệng lại, nhưng đã quá muộn rồi.

"Tiểu Ly chết tiệt, huynh muốn ăn đòn sao!" – Đinh Đương nổi giận, cô không thèm quan tâm mọi thứ, ngay lập tức đuổi theo như muốn "ăn tươi nuốt sống" Tiểu Ly.

Tiểu Ly hét thất thanh trong khi chân vẫn đang chạy: "Cứu! Muội đang giết huynh đó!" Lam Thố bất lực, cô chỉ biết mỉm cười nhìn bọn họ đánh nhau.

Hàn Thiên bước tới. Tiểu Ly như với được cái cọc, lập tức nấp sau lưng Hàn Thiên. Đinh Đương muốn bắt Tiểu Ly, nhưng cô ấy không thể. Hàn Thiên vô tình trở thành nạn nhân, bị kẹt ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể bất lực nói: "Hai người, đừng lãng phí năng lượng như vậy, mau đi chèo thuyền đi, huynh vừa hay cũng hơi mệt mỏi." Đinh Đương nghe vậy, lấy lại bình tĩnh, thong thả bước tới chỗ Hàn Thiên: "Vậy huynh đi chèo đi, Tiểu Ly." Nói rồi cô bất thần chưởng Tiểu Ly. Tuy không nặng tay, cô cũng đủ làm cho Tiểu Ly choáng váng mà ngã ra đất. Cô cười lớn, ra vẻ đắc ý. Tiểu Ly ấm ức, khoác tay: "Đi đi! Nam tử hán không đánh nữ nhân!" Đinh Đương đắc thắng, xoay người đi vào khoang thuyền.

Hàn Thiên nhìn hai người, lắc đầu: "Thật hết nói!" Rồi cậu khẽ mỉm cười, thầm nghĩ: "Ở bên cạnh bằng hữu, con đã rất vui vẻ. Mẹ, mẹ có thấy không?" Nhìn lên bầu trời xanh, Hàn Thiên tựa hồ như đã nhin thấy mẹ đang cười, âu yếm: "Mẹ đã thấy rồi. Nhìn con hạnh phúc như vậy, mẹ cũng cảm thấy yên lòng..." Hàn Thiên thẫn thờ. Lúc này, Lam Thố bước tới, bưng một bát cháo, nhẹ nhàng: "Hàn Thiên, huynh cũng chèo thuyền cả đêm rồi, huynh hãy nghỉ ngơi đi, húp một bát cháo nóng, rồi sau đó luyện công sau." Hàn Thiên sững sờ, rồi cũng đưa tay ra đón lấy bát cháo. Đối mặt sự quan tâm của Lam Thố, Hàn Thiên có chút yếu mềm. "Cảm ơn muội." – Hàn Thiên nói với một nụ cười gượng gạo.

Sóng biển vẫn nhẹ nhàng vỗ...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật