Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 101: Phá vỡ định kiến



Trong võ quán Mãnh Hổ, đám đệ tử nháo nhào: "Sư phụ, người của võ quán Phượng Hoàng và đám người tự xưng là Thất Hiệp đang cãi nhau với người dân đảo vì phụ nữ luyện võ. "

"Thất Hiệp? Thực sư là bọn họ? Ta muốn xem." – Mãnh Hổ quán chủ nhẹ nhàng dùng khinh công ra bờ biển.

"Bọn họ là Thất Hiệp sao?" – Đây là lần đầu Mãnh Hổ quán chủ nhìn thấy Khiêu Khiêu và những người khác.

Trước sự nghi ngờ và buộc tội của mọi người, họ vẫn rất điềm tĩnh. "Trông họ thực sự giống với Thất Hiệp được đồn đại." – Ông gật gù.

"Này, ồn ào thật đấy!" – Một giọng nói đột nhiên vang lên, khiến tất cả dân làng phải ngoái nhìn.

"Đằng Long Ngũ Kiệt!" – Mọi người kinh ngạc reo lên.

"Còn có... Ngũ Nhật Diệu!" – Tiểu Ly cũng ngỡ ngàng.

Thấy nét mặt kinh ngạc của Thất Hiệp, Dịch Tiễn khẽ mỉm cười, khum tay: "Tôi muốn đến thăm Thất Hiệp ở quán trọ, nhưng mọi người đã rời quán trọ từ trước nên đành mạo muội đến đây, mong mọi người thông cảm".

Hồng Miêu đáp lễ: "Không dám, chỉ là hôm nay có một số việc phải giải quyết nên không tiện tiếp đón đàng hoàng, đành hẹn dịp khác."

"Không thành vấn đề." – Dịch Tiễn vui vẻ, rồi xoay người, nói với trưởng lão: "Còn trưởng lão, ngài thật lẩm cẩm rồi, ngay cả Thất Hiệp vang danh cũng không nhận ra sao?"

Trưởng lão nổi nóng: "Ngươi..."

Gấu Hữu Tài và Gấu Kiên Cường bồi thêm: "Danh tính của đám người này chưa rõ ràng, sao bọn ta dám tin lời của ngươi? Hơn nữa, họ thông đồng với Phượng Hoàng võ quán, ngươi liệu mà ăn nói cho cẩn thận."

Lan Vũ hừ lạnh: "Nhìn dáng vẻ của các ngươi, thoạt nhìn cũng không phải người tốt, còn đang dùng mọi cách hãm hại Lam Thố tỷ tỷ."

Không đợi Gấu Hữu Tài kịp phân bua, Bạch Chấn từ bên hông lấy ra một cái lệnh bài: "Cái này ngươi hẳn là nhận ra."

Trên lệnh bài có khắc rõ ràng ba chữ: Ngũ Nhật Diệu.

"Hóa ra bọn họ là người của Nhật Diệu môn phái!" – Gấu Hữu Tài cẩn trọng.

Hồng Miêu cẩn thận quan sát mọi chuyện, tự nhủ: "Có vẻ không phải ai cũng đồng ý với đảo quy. Nếu vậy thì..."

"Hồng Miêu, tính sao bây giờ?" – Đậu Đậu ở một bên, lo lắng.

Thiếu hiệp gật đầu: "Đậu Đậu, đã đến lúc Huyễn Tâm Hương của đệ phát huy tác dụng."

"Huyễn Tâm Hương?" – Sa Lệ nghe thấy, cảm giác khó hiểu.

Hồng Miêu mỉm cười: "Nếu họ tin vào tổ tiên, hãy để tổ tiên tự nói với họ."

Khiêu Khiêu cười nói: "Ta hiểu rồi!"

Lục Hiệp cuối cùng cũng hiểu ra, họ nở một nụ cười nắm chắc phần thắng, giống như giây phút họ thực hiện nhiệm vụ trong quá khứ.

"Ý huynh là sao?" – Hàn Thiên, Đinh Đương và Tiểu Ly vẫn chưa hiểu.

Sa Lệ nháy mắt: "Sáng mai mọi người sẽ biết."

Về phía dân làng, tuy hầu hết mọi người vẫn luôn ủng hộ trưởng lão, nhưng một số người đã bắt đầu cảm thấy bất mãn trước quy định cấm nữ giới luyện võ: "Nữ công gia chánh, Cầm kỳ thi hoạ, không lẽ nữ nhi chúng ta chỉ được làm nhiêu đó thôi sao?" "Có lẽ tiểu muội tôi đã đúng, muội ấy kể với tôi rằng sau khi rời đảo, muội ấy đã trở thành đại sư tỷ của một võ quán!" "Thật ra, tôi rất muốn thử... "

Trưởng lão nghe mọi người bàn tán, ông cảm thấy đau đầu, xua tay: "Việc này xảy ra quá đột ngột, ngày mai hẳn hay. Về phần Phượng Hoàng võ quán, sự tình chưa xong, mọi người không được tự ý rời đi."

Gấu Hữu Tài cười híp mắt, tự nhủ: "Cho dù là chậm trễ đến ngày mai, bọn chúng nhất định thất bại, Phượng Hoàng võ quán sớm muộn gì cũng thuộc về ta!"

Nghe thấy trưởng lão lên tiếng, mọi người liền giải tán.

Hồng Miêu thi lễ với Đằng Long Ngũ Kiệt và Ngũ Nhật Diệu: "Đa tạ sự giúp đỡ của mọi người. Xin thứ lỗi, nhưng từ giờ là việc của chúng tôi, chúng tôi sẽ tự giải quyết."

Bạch Chấn nhướng mày: "Hồng Miêu, ngươi nhắm tự lực được không?"

Đại Bôn hùng hồn: "Còn sợ cái gì? Dám làm, dám chịu, bọn họ dám đòi phế võ công của Sa Lệ, thiệt là tức chết!"

"Nếu vậy, đành đợi thời gian trả lời." – Nói rồi, Đằng Long Ngũ Kiệt cùng Ngũ Nhật Diệu nhanh chóng lui bước.

Đêm dần buông, ánh trăng sáng tỏ bầu trời, thi thoảng có tiếng dế kêu râm ran mang đậm hương vị của một đêm hè yên bình. Gió thổi nhè nhẹ, lướt qua bãi cỏ, vài con đom đóm lập loè bay...

Khung cảnh đẹp như vậy lại đột ngột bị phá vỡ bởi vài bóng đen lướt qua.

Trong đại sảnh của võ quán, Đinh Đương lòng bồn chồn, đứng ngồi không yên: "Hồng Miêu, huynh nhắm mọi chuyện sẽ ổn chứ?"

"Đinh Đương, muội không cần phải lo đâu." – Hồng Miêu trấn an.

Đinh Đương bước tới, ngồi bên cửa sổ, tay chống cằm, thả hồn nhìn trăng sáng, trong lòng vẫn có chút lo âu: "Ngũ Hiệp có thể thành công không?"

Trong phòng, đèn đuốc sáng choang, trưởng lão cầm ba nén hương, đứng trước bàn thờ tổ tiên, cúi đầu, thở dài: "Tử Tiêu sở dĩ có thể làm trưởng lão là bởi vì của tình yêu vĩ đại của tất cả các tổ tiên. Năm đó, Tử Tiêu đã thề sẽ bảo vệ Đảo Phượng Hoàng cả đời, nhưng ngày nay các quy tắc đảo do tổ tiên đặt ra đã bị mạo phạm, và con xấu hổ với các bậc tiền bối. Con... Ngày mai, Tử Tiêu con nhất định phải cố gắng duy trì quy củ Phượng Hoàng Đảo, để tổ tiên yên nghỉ dưới chín suối, mong người phù hộ..." Nói xong, trưởng lão khấn vái, cắm nén hương vào lư hương. Sau đó, ông trở lại phòng trong để tắm rửa, rồi thổi nến và lên giường nằm nghỉ.

Hương vẫn còn cháy, nhưng đóm lửa tựa hồ xao động, lúc lu lúc tỏ...

Trong lúc mơ màng, trưởng lão thoáng nghe có người kêu tên: "Tử Tiêu." Ông chậm rãi mở mắt ra, trung tâm đại sảnh bỗng chốc sáng lên, giống như yêu ma giáng xuống nơi đại sảnh...

Hôm sau, khi mặt trời lên cao, trưởng lão ăn mặc chỉnh tề, nghiêm trang. Thị vệ đánh trống tập trung dân làng. Khi mọi người đã tề tựu đông đủ, ông lấy ra một cuộn giấy từ cổ tay áo. Sau khi ra hiệu giữ im lặng, trưởng lão chậm rãi mở cuộn giấy ra: "Tối hôm qua, khi biết Đảo Phượng Hoàng gặp khó khăn, các bậc tiền bối đã hiển linh, trao lại chỉ dẫn cho ta." Ông đứng thẳng người, từ từ đọc nội dung cuộn giấy: "Chúng ta biết Phượng Hoàng Đảo gặp phải khó khăn đều là do đảo quy. Năm xưa, chúng ta đề ra đảo quy, mong muốn người dân trên đảo tuân thủ bổn phận của mình, giữ cho hòn đảo bình yên. Nay, chuyện đã qua lâu rồi, chuyện quá khứ nên thuận theo lẽ tự nhiên, trả lại hay giữ lại không quan trọng, miễn sao đảo dân có thể an cư lạc nghiệp. Con cháu mai sau hãy nhớ rằng, mọi việc đều do bản thân các con định hướng, chuyện quá khứ tất không can thiệp. Chúc đảo Phượng Hoàng mãi mãi thịnh vượng."

Có tiếng bàn tán trong đám đông: "Lão tổ thật sự xuất hiện sao?" "Trưởng lão tuyệt đối sẽ không tùy tiện bịa đặt, cho nên xem ra là như vậy."

Gấu Hữu Tài bước tới trước mặt trưởng lão, ngữ khí cung kính nói: "Trưởng lão, có thể cho ta xem qua bên trong cuộn giấy không?"

Đại trưởng lão có chút không vui: "Tại sao, ngươi còn sợ ta giả tổ tiên sao?"

Gấu Hữu Tài đáp: "Tất nhiên là không, tôi chỉ muốn xác nhận rằng đây không phải là do ai đó nhúng tay vào. Nếu không, chẳng phải tất cả chúng ta đều bị lừa sao?"

Trưởng lão đành đưa hắn ta cuộn giấy.

Gấu Hữu Tài cầm lấy, nhìn kỹ cuộn giấy, nhưng càng nhìn, mặt hắn càng tái mét, hét lên: "Sao lại có thể! Tại sao... nó... giống hệt như lần ở điện thờ? Chẳng lẽ..." Gấu Hữu Tài đột ngột chỉ vào nhóm người Hồng Miêu: "Ngươi, chắc chắn là ngươi! Không thể nào có chuyện tổ tiên hiện về mách bảo được!"

Hồng Miêu thờ ơ: "Ngay cả khi có thể giả mạo các bậc tiền bối, thì chữ viết tay thì sao? Bất kể có bắt chước bao nhiêu, chữ viết cũng khó có thể giống nhau được."

"Gấu Hữu Tài, ngươi dám nói những điều khó nghe đấy hả?" – Ngữ khí của trưởng lão có chút tức giận: "Tự phụ, Gấu Hữu Tài, ngươi khinh thường tổ tiên!"

Thấy tình hình không ổn, Gấu Kiên Cường vội vàng bước tới: "Cha, tình hình bây giờ không ổn, chúng ta hãy tính kế lâu dài."

Gấu Hữu Tài biết rằng kế hoạch đã thất bại, tương lai khó có thể đoạt lấy Phượng Hoàng võ quán, hắn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hồng Miêu rồi bất lực cùng Gấu Kiên Cường rời đi.

Trưởng lão thu hồi quyển trục, bước lên đài cao, lớn tiếng tuyên bố: " Theo lời tổ tiên, ta tuyên bố, từ nay về sau, lệnh cấm nữ nhi tập võ hoàn toàn bãi bỏ, nhưng nữ nhi nhất định phải nhớ kỹ không dùng võ công để ức hiếp người khác, nhất định phải duy trì và phát huy tinh thần thượng võ của Đảo Phượng Hoàng!"

"Hay quá! Cuối cùng ta cũng có thể công khai luyện võ!" – Uyển Nhi hưng phấn reo lên.

Đinh Đương vui vẻ. Lam Thố đứng bên cạnh mỉm cười: "Đinh Đương, chúc mừng!"

Đinh Đương gật đầu: "Cảm ơn muội, Lam Thố!"

Buổi trưa, mọi người cùng quây quần bên bàn ăn.

Tiểu Ly vừa nhai vừa hỏi: "Hồng Miêu, huynh đã thuyết phục trưởng lão như thế nào? Còn nét chữ trong cuộn giấy thì sao?"

"Đúng đó! Hồng Miêu, huynh mau kể đi!" – Đinh Đương cũng không thể chờ được nữa.

Hồng Miêu tỏ vẻ bất lực. Cậu nói: "Huynh xin lỗi, huynh định ra biển lấy lại Trường Hồng Kiếm. Muội có thể hỏi Khiêu Khiêu sau."

"À! Thôi được." – Đinh Đương mỉm cười: "Vậy để Cố Lỗ đưa huynh ra biển."

Cố Lỗ nghe thấy, nằm ngửa lên nhìn Đinh Đương, đưa chân xoa xoa bụng.

"Có vẻ như nó đói rồi." – Đinh Đương lắc đầu, thoáng thấy cái đùi gà trong tay Đậu Đậu, cô định giật lấy: "Đậu Đậu, cho Cố Lỗ ăn đùi gà đi!"

"A? Không! Đùi gà của ta!" – Đậu Đậu bỏ chạy.

Đinh Đương đuổi theo: "Đứng lại! Thay kệ, muội lấy cái khác!"

Đoạn, cô dừng lại, đuổi theo nữa.

Đậu Đậu thấy thế, cũng đứng lại thở dốc, sơ sẩy thế nào lại để Cố Lỗ bay lên ngoạm mất cái đùi gà, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà.

"Á? Chân gà của ta!" – Đậu Đậu hét lớn.

Nhưng Cố Lỗ đã ăn mất một nửa.

"Quên đi, ăn đi, đều là cho ngươi." – Đậu Đậu có chút miễn cưỡng.

Cố Lỗ vui vẻ ăn xong cái đùi gà, xoa cái bụng tròn của mình và mỉm cười hạnh phúc. Nó bay bên ngoài ngôi nhà và phình to lên. Hồng Miêu nhẹ nhàng nhảy lên lưng Cố Lỗ. Lam Thố cũng nhảy theo, ngồi sau lưng cậu. Sau đó cả ba cùng ra bờ biển

Ở bên trong, Khiêu Khiêu đang kể lại mọi chuyện tối qua. Hoá ra những bóng đen tối qua đều là Ngũ Hiệp, họ bí mật đi tới nhà của trưởng lão. Tới nơi, Đậu Đậu bí mật dùng nội lực từ bên ngoài cửa sổ, rắc Huyễn Tâm Hương lên ba nén hương của trưởng lão. Trưởng lão hít phải, đầu óc không tỉnh táo nên rất dễ gặp ảo giác, lúc này bọn họ dỡ viên ngói trên mái nhà, để ánh trăng rọi vào chánh điện, sau đó Đậu Đậu giả làm các vị tiền bối, đi xuống nói chuyện với các trưởng lão, rồi giao cuộn giấy đã chuẩn bị sẵn...

Hàn Thiên thắc mắc: "Vậy còn nét chữ thì sao?"

Khiêu Khiêu cười: "Về việc này... Đúng là trong thời gian ngắn không thể bắt chước được chữ viết của người khác, tuy nhiên Hồng Miêu đã làm được điều này. Trên thực tế, đệ ấy chỉ nhìn thấy nó một lần nên chỉ nhớ mang máng. Đệ ấy đã đánh cược: Gấu Hữu Tài cũng chỉ nhìn thấy nó một lần duy nhất nên có lẽ hắn cũng không có ấn tượng sâu sắc, may là chiến thắng thuộc về chúng ta."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật