NAM PHỤ (Hiện đại/Thế thân/Gương vỡ lại lành)

Chương 93. Nhà ga Kisaragi (*)



"Đây là kênh FM98.3, kênh phát thanh sưởi ấm trái tim của bạn vào ban đêm, có một vị thính giả với bí danh là Bệnh nhân cô đơn muốn tặng cho bản thân một bài hát với cái tên là 《Nhà ga Kisaragi》, bài hát này dựa trên một truyền thuyết đô thị ở Nhật Bản, câu chuyện kể về một cô gái đi tàu điện vào lúc nửa đêm nhưng khi tỉnh dậy lại thấy mình dừng chân ở một nhà ga không tồn tại: Ga Kisaragi. Lúc đầu, cô ấy háo hức đăng một bài lên diễn đàn để chia sẻ sự việc kỳ lạ này với cư dân mạng, nhưng cuối cùng cô ấy lại lên xe của một người lạ tại nhà ga này và sau đó đã hoàn toàn biến mất. Vị thính giả này có chia sẻ rằng, mặc dù nghe có vẻ như là một câu chuyện đáng sợ nhưng đôi khi cô ấy cũng thực sự muốn bắt một chuyến tàu đến một nhà ga không tồn tại, rồi cứ như vậy biến mất và không nhìn thấy nữa..."

Tạ Lãng yên lặng ngồi trên ghế lái của chiếc xe Jeep, lắng nghe bài hát mang tên Nhà ga Kisaragi.

Anh vẫn luôn là một người không thích nghe radio cho lắm, chỉ vì trong những phút giây chờ đợi, mỗi một phút một giây trôi qua, thời gian dường như đều bị kéo dài và chậm lại, thế nên mới ngẫu nhiên bật lên, nhưng không ngờ bản thân lại nghe rất say mê.

Một thính giả chọn một bài hát thuộc về mình, đồng thời chia sẻ tâm trạng của bản thân vào lúc này với vô số các thính giả khác, tất cả những tên gọi đều không có thực, khuôn mặt mơ hồ nhưng lại được kết nối với nhau bởi cùng một nỗi cô đơn.

Tạ Lãng cúi đầu nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại một lần nữa, Tạ Giác đã rời khỏi thành phố được một lúc, đã đến lúc rồi.

Khoảnh khắc anh khởi động chiếc xe Jeep và chầm chậm lái dọc theo con đường núi quanh co về phía biệt thự của nhà họ Tạ, đột nhiên không khỏi nghĩ rằng, có lẽ trên đời này thực sự có nhà ga Kisaragi.

Xe của Tạ Lãng chạy một mạch đến sườn núi, sau đó từ phòng bảo vệ lái vào sân của biệt thự nhà họ Tạ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Khi đi qua cổng, anh đã nhìn lại, quả nhiên đúng như lời thư ký Lý đã nói trước đó, có hai nhân viên bảo vệ đứng ở đấy, nhưng khi bọn họ nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên là mỉm cười chào đón.

Trong màn đêm, căn biệt thự do tổ tiên để lại của nhà họ Tạ so với thường ngày càng u ám hơn, bức tường xám xịt giống như một khuôn mặt cũ kỹ ma quái bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp những dàn dây leo, lớp bên ngoài cùng là những dàn dây leo xanh tươi dày đặc mới mọc vào mùa hè, mà lớp bên trong lại là những dây leo khô héo đã nhiều năm không được dọn dẹp—— giống như thi thể nát bét được bao bọc bởi sinh mệnh mới vậy.

Sau khi bước xuống, Tạ Lãng cố ý nhìn lại cốp xe, sau đó mới chậm rãi đi về phía cửa biệt thự.

Một ngọn đèn được để lại cho anh trước hiên nhà, chắc là do mẹ anh đã dặn dò.

Tạ Lãng vừa đứng trước chuông cửa, quản gia Lưu đã mở cửa cho anh.

"Tiểu Lãng, cháu đến muộn thế à." Ông lão quản gia tóc bạc trắng, thấp giọng nói: "Cô Tạ đang ở đại sảnh chờ cháu lâu rồi đấy!"

"Thật xin lỗi, cuộc họp của công ty cháu bị kéo dài nên đã tới muộn." Tạ Lãng đáp.

"Không sao đâu, cô Tạ nói cháu không ăn cơm tối, nhưng phòng bếp đã chuẩn bị một ít cháo tổ yến để cô ấy dùng trước khi đi ngủ, bây giờ vẫn còn ấm lắm, cháu có muốn cùng ăn một chút không?"

Tạ Lãng cùng quản gia Lưu nhìn nhau trong chốt lát, cuộc đối thoại giữa hai người bất chợt dừng lại, ít nhiều gì cũng có phần đột ngột, nhưng trước khi quản gia Lưu kịp hỏi lại thì Tạ Lãng đã vội vàng gật đầu, nhàn nhạt nói: "Vâng, bác lấy giúp cháu nhé!"

Quản gia Lưu lại cười với Tạ Lãng và nhìn anh bằng ánh mắt như hồi còn nhỏ: "Tiểu Lãng, hôm nay tâm trạng của cháu có vẻ tốt đó, bình thường chẳng thấy cháu ăn đồ ngọt bao giờ—— Mà thôi, cô Tạ đang đợi cháu ở sảnh, mau đi đi!"

"..." Tạ Lãng nhìn vào khuôn mặt nhăn nheo của quản gia Lưu, một giây sau, cuối cùng anh mới lộ ra một nụ cười rất nhạt cùng vẻ gượng gạo: "Cảm ơn bác!"

Anh cứ đứng như vậy nhìn quản giá Lưu chậm rãi đi từ hành lang sâu và hẹp sang phía bên kia, cho đến khi bóng người dần dần quay đầu ở cuối hành lang và đi về phía khu nhà bếp.

Tạ Lãng vẫn luôn đợi đến khi tiếng kẽo kẹt khe khẽ của sàn gỗ biến mất thì mới xoay người lại, nhưng thay vì đi về hướng đại sảnh rực rỡ ánh đèn, anh lại rẽ ngang và đi thẳng vào phòng giám sát bên cạnh sảnh trước.

Mặc dù căn biệt thự của nhà họ Tạ đã cũ kỹ, nhưng hệ thống camera giám sát vẫn rất đầy đủ. Có bảy hoặc tám camera quan sát được lắp bên trong căn nhà, còn lại là các camera tương ứng được lắp đặt tại các lối ra vào như cửa trước, cửa sau, sảnh và cầu thang.

Tạ Lãng đặt ngón tay lên công tắc của toàn bộ hệ thống, nhìn lên camera quan sát đang ghi lại hình ảnh rõ ràng và nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trong đại sảnh—— ở đó có mẹ của anh.

Tạ Dao mặc một chiếc váy đen, mái tóc dài được búi lên cao, bà ấy không ngồi trên ghế sô pha mà đang một mình ngắm nhìn bức chân dung khổng lồ của ông ngoại.

Trong màn hình giám sát đen trắng, tấm lưng gầy guộc của người mẹ và bức chân dung khổng lồ không nhìn thấy mặt kia dường như đang chồng lên nhau.

Lúc này, Tạ Lãng chợt nhớ tới suy nghĩ của mình lúc nãy khi quản gia Lưu đột nhiên lại trở nên im lặng.

Khi ấy anh chỉ mới chợt nhớ ra rằng, quản gia Lưu đã đến đây từ cái thời ông ngoại anh còn sống, đã nhiều năm như vậy, thời gian như đã ngừng trôi trong căn nhà này, ngôi nhà mục rữa, người quản gia già nua và người mẹ Tạ Dao của anh vẫn luôn được gọi là cô Tạ, hết thảy hết thảy mọi thứ dường như đều đóng băng.

Căn nhà này bảo vệ thời đại cũ của nhà họ Tạ.

Cho dù đã đi đến tận bước này, nhưng Tạ Lãng vẫn có một giây do dự.

Về mặt hành động, không khó để một người con trai xâm nhập vào nhà mình, bởi hầu như sẽ không có ai đề phòng.

Nhưng về mặt tâm lý, với tư cách là một con người, đó là một khoảnh khắc tựa như bị lăng trì.

Đôi mắt đen láy sâu thẳm như màn đêm, đôi lông mày dài hẹp cũng cau lại, đúng lúc đó, một giọng nói già nua đột nhiên từ sau lưng truyền đến.

"Tiểu Lãng..."

Tạ Lãng quay đầu lại, nhìn thấy quản gia Lưu đang đứng khom người ở cửa phòng giám sát, ánh đèn kéo cái bóng của ông ấy thành một hàng dài: "Sao cháu lại tới đây? Cô Tạ đã đợi cháu rất lâu rồi, hơn nữa, cô ấy không thích có người xông vào đây đâu."

"Cháu chỉ đi ngang qua, tiện ghé vào xem một lát thôi." Tạ Lãng trả lời.

"Thế à," Quản gia Lưu chậm rãi nói, đôi mắt lờ mờ chăm chú nhìn Tạ Lãng: "Nhưng hướng đi đến đại sảnh đâu phải ở bên này."

"Vậy để cháu qua đó!" Tạ Lãng nhìn ông ấy, đường nét khuôn mặt sâu sắc, cảm xúc cũng vì điều này mà càng thêm kiềm chế hơn.

Lúc này, trên khuôn mặt đó không hề có chút hoảng sợ, mà chỉ là gật đầu một cái rồi đi về phía cửa phòng giám sát như không có chuyện gì xảy ra.

Một bước, hai bước, ba bước.

Tạ Lãng cảm thấy rằng tiếng bước chân của mình, dường như trùng với tiếng quả lắc từ chiếc đồng hồ ở đằng xa.

Anh đi đến bước thứ tư, vừa định đi ngang qua quản gia Lưu thì đột nhiên lại kéo ông ấy vào trong phòng, sau đó trở tay đóng sầm cửa lại.

"Tiểu Lãng! Cháu làm gì vậy!" Quản gia Lưu vừa lên tiếng, Tạ Lãng đã đẩy ông ấy ngồi xuống ghế trong phòng giám sát.

Tạ Lãng gần như ghét sát vào mặt ông ấy và nói: "Suỵt——"

Vào lúc đó, mặc dù anh không cầm theo bất kỳ thứ vũ khí nào, nhưng khuôn mặt vô cảm kia lại khiến Quản gia Lưu cảm thấy sợ hãi.

Đôi mắt đen láy của Tạ Lãng khẽ nheo lại, giống như loài động vật sống về đêm, lạnh lùng và xa lạ.

Quản gia Lưu đã sống quá lâu, quá đủ để nhận ra nguy hiểm, vì vậy gần như đã ngậm miệng lại ngay lập tức.

Ngay sau đó, Tạ Lãng chỉ là tắt hết các chế độ giám sát của toàn bộ căn nhà, tất cả các máy quay đều biến thành màn hình đen trong cùng một giây.

Anh cũng không để lỡ thời gian mà lấy điện thoại ra gọi: "Tất cả các camera giám sát đều đã được tắt hết—— Lập tức tiến vào! Nói nhỏ một chút, đừng quấy rầy đến bất cứ ai!"

"Vâng!" Người ở đầu dây bên kia là những người đã được Tạ Lãng sắp xếp ở bên ngoài từ trước.

Trong phòng bảo vệ ở bên ngoài căn nhà của họ Tạ, hai vệ sĩ đương nhiên cũng đồng thời phát hiện ra hệ thống giám sát đã bị tắt đi, nhưng ngay khi bọn họ nhìn nhau và tưởng rằng là do mạch điện hay hệ thống bị lỗi, cửa phòng bảo vệ lại bị người từ bên ngoài xông vào, giây tiếp theo, hai người đó đã bị đè chặt lên bàn.

Mọi thứ đều diễn ra trong tích tắc.

Mà trong căn phòng giám sát nho nhỏ kia, quản gia Lưu đương nhiên đã người thấy mùi vị của sự khiếp sợ trong không khí, ông ấy không khỏi run rẩy, nhỏ giọng để không khỏi chọc giận Tạ Lãng: "Tiểu Lãng... cháu, cháu đang làm gì vậy?"

"Cháu sẽ không làm hại bác đâu."

Vóc dáng Tạ Lãng cao lớn, cả người tựa như bao phủ lấy đỉnh đầu của quản gia Lưu, động tác ấn vào bả vai của ông ấy cũng không thô bạo nhưng lại rất có lực: "Có điều đêm nay, bác và cả hai bảo vệ kia phải cùng với người của cháu ra ngoài hóng gió một lát rồi!"

"Cháu xin lỗi."

Anh nói đến đây thì dừng lại.

Trong một giây, quản gia Lưu dường như có thể nhìn thấy điều gì đó gần như đau khổ trên khuôn mặt của người thanh niên, nhưng điều đó gần như chỉ là thoáng qua, bởi ngay giây tiếp theo, Tạ Lãng đã kéo ông ấy đứng dậy khỏi ghế.

Bên ngoài phòng giám sát, không biết từ lúc nào đã có thêm hai người đàn ông cao lớn đứng ở đó.

Tạ Lãng giao quản gia Lưu cho bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Đi đi, các cậu cũng đi, đừng quay lại đây nữa!"

Tất cả mọi người đều đã đi hết.

Trong ngôi nhà rộng lớn, cũ kỹ lỗi thời của nhà họ Tạ này, chỉ còn lại anh và mẹ.

Lúc Tạ Lãng đi ra, anh cũng tắt hết đèn trong phòng giám sát.

Hành lang sâu thẳm trước mặt anh hoàn toàn tối đen và nguồn sáng duy nhất nằm ở phía cuối đường——

Đó là hướng đi đến đại sảnh.

Có âm thanh của tiếng hát hí từ phía xa truyền đến, nghe thoáng qua dường như là khúc 《Tư Phàm》.

...

"Còn tắc bao lâu nữa?"

Đêm khuya, Tạ Giác ngồi ở ghế sau chiếc Audi màu đen, chú vẹt xám Úc trên vai dường như có mối liên hệ tình cảm với ông ấy, bởi vì chủ nhân đang cảm thấy cáu kỉnh vì bị kẹt xe trên đường cao tốc nên chú ta cứ liên tục líu lo.

"Thật sự rất khó nói, ngài uống chút nước đã!" Thư ký đang ngồi trên ghế phụ xoay người lại đưa cho Tạ Giác một chai nước.

Tạ Giác liếc anh ta một cái nhưng cũng không nhận lấy, chỉ xoa đầu chú chim kia khiến thư đành phải ngượng ngùng rụt tay lại.

"Trong lòng tôi cứ cảm thấy mọi chuyện rất kỳ quái, nguồn gốc tin tức kia của Vương Giai... có phần lạ lùng."

Cho dù là lúc nào thì Tạ Giác luôn nói chuyện một cách rất chậm rãi, nhưng bây giờ ông ấy lại khẽ cau mày, như thể đang suy nghĩ đến điều gì đó: "Giống như là cái tin kia được đưa đến tận nơi vậy."

"Cái này..." Thư ký lúc này không dám tùy tiện trả lời.

"Hơn nữa, trong lòng tôi luôn canh cánh một chuyện gì đó nhưng không thể nhớ ra chuyện đó là gì."

Tạ Giác hơi ngẩng đầu lên, mặc dù nhắm mắt lại, nhưng ông ấy vẫn dùng ngón tay tái nhợt vuốt ve từng chiếc lông vũ trên người chú vẹt xám Úc.

Lần này ông ấy lại suy nghĩ thêm một lúc, toàn bộ chiếc xe đều im lặng, ngay vào lúc thư ký cho rằng Tạ Giác sẽ không nói tiếp nữa thì ông ấy lại bất chợt mở mắt ra: "Không đúng!"

Lần này ánh mắt của ông ấy trở nên sáng ngời.

Tạ Giác đã nhớ lại chuyện mình vẫn luôn ẩn giấu trong lòng.

"Cậu bảo Du Bình đi tìm Lê Diễn Thành, đi ngay bây giờ!"

"Dạ?... Vâng, vâng, bây giờ tôi sẽ sắp xếp ngay." Thư ký mặc dù không biết chuyện này có liên quan gì đến Lê Diễn Thành, nhưng không dám lỡ làng công việc vì vậy bèn lập tức gọi điện thoại.

Chiếc xe Audi vẫn bị mắc kẹt trên đường cao tốc, nhưng Du Bình ở thành phố N xa xôi cũng không dám chậm trễ chút nào, ông ta lập tức lên đường, trong lúc chờ đợi tin tức, bầu không khí trong xe càng trở nên nặng nề hơn.

Tạ Giác nghĩ đi nghĩ lại—— ông ấy đã mở điện thoại của Lê Diễn Thành trong căn phòng tại Hoài Đình vì muốn kiểm tra lịch sử trò chuyện Wechat của anh ta và Tạ Lãng, lúc đó, tất cả sự chú ý của ông ấy đều tập trung vào việc liệu Lê Diễn Thành có phải là người trên những bức ảnh hay không, cũng chính vì thế, thậm chí ông ấy đã bỏ qua một số chi tiết.

Ông ấy vẫn nhớ một vài câu Lê Diễn Thành đã gửi đi:

Tạ Lãng, chúng ta thật sự không thể làm bạn nữa sao?

Chúng ta quen biết nhau hơn mười năm rồi, có nhất thiết phải như thế này không?

Được rồi, vậy thì tôi chúc cậu mọi việc đều tốt, sức khỏe dồi dào, hy vọng kết quả kiểm tra sức khỏe của cậu cũng thuận lợi.

Hy vọng kết quả kiểm tra sức khỏe của cậu cũng thuận lợi.

Khi điện thoại của thư ký lại vang lên, Tạ Giác hoàn toàn mất kiên nhẫn, ông ấy trực tiếp đưa tay ra nghe điện thoại: "Du Bình?"

"Ông Tạ, tôi đang ở chỗ Lê Diễn Thành đây, không có dặn dò gì nên tôi cũng không dám làm gì cậu ta..."

Ngay sau đó là một loạt tiếng chửi bới từ đầu dây bên kia cũng vang lên: "Nhà họ Tạ các người có phải bị điên rồi không? Bây giờ ông muốn làm gì nữa? Không phải đều đã nói rõ ràng rồi sao, hiện tại chúng ta đang ở dưới tầng chung cư nhà tôi là nơi công cộng đó nhé, ép tôi quá đáng là tôi lập tức kêu cứu đấy, mẹ kiếp tôi không sợ mất mặt đâu!"

"Cậu Lê——"

Lê Diễn Thành rõ ràng là chim sợ cành cong, bởi vì phản ứng quá căng thẳng nên giọng điệu của anh ta càng trở nên kích động, tức giận nói: "Các người còn có thể làm gì tôi? Còn định lấy mấy chuyện uống rượu uống thuốc ra đề để hiếp tôi à? Để tôi nói cho mà biết nhé, ông cứ đi tìm phóng viên mà báo tin, tìm mấy bên hay tung tin đồn với đám săn ảnh ấy hoặc là trực tiếp đăng lên Weibo cũng được, chết tiệt tôi chả thèm quan tâm đâu, cùng lắm thì bỏ việc không làm cái nghề này nữa, vốn cũng chẳng muốn làm nữa rồi, đ** m**!"

"Cậu Lê," Lần này dường như Du Bình cuối cùng cũng đưa điện thoại đến bên tai Lê Diễn Thành, ở đầu dây bên kia, Tạ Giác chậm rãi nói: "Xin cậu cứ yên tâm, chúng tôi không định huy hiếp gì cậu cả, cũng sẽ không làm tổn thương cậu."

...

"Cậu Tiểu Lê?"

Hoàng hôn lộng lẫy trên biển dường như ngắn hơn so với bình thường, Lê Giang Dã không biết mình đã ngồi trên xe lăn lặng lẽ đón gió biển được bao lâu, nhưng khi giọng nói của thư ký Trương vang lên sau lưng, cậu mới chợt nhận ra sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn, ngay cả vùng biển động trước mặt cũng trở nên đen kịt.

"Chúng ta quay lại khoang tàu trước nhé? Trời tối rồi, gió biển to lắm, giám, giám đốc Tạ luôn nhắc rằng cậu vẫn còn bị cảm lạnh."

Thư ký Trương hơi cúi người xuống, tiếng anh ta rất khẽ, do dự một lúc mới lại mở lời: "Tôi hiểu tâm trạng của cậu lúc này, thật đấy, nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, nếu như cần tôi giúp gì..."

"Thế nếu em cần anh nói cho em biết Tạ Lãng đã xảy ra chuyện gì thì sao?" Lê Giang Dã đột nhiên quay đầu lại: "Anh có thể nói cho em biết không?"

"Chuyện này..."

"Em biết là anh không thể nói được." Sắc mặt Lê Giang Dã tái nhợt bởi gió biển, nhưng cậu lại khẽ mím chặt môi, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Anh biết em quan tâm Tạ Lãng đến thế nào mà, anh cũng biết rốt cuộc Tạ Lãng đã xảy ra chuyện gì, anh biết tất cả mọi thứ, nhưng dù có thế nào anh cũng sẽ không nói với em—— bởi vì đó là trách nhiệm của anh, phải không?"

"Cậu Lê," Thư ký Trương luôn rất nhạy bén, lúc này lại không nói nên lời: "Tôi..."

Những người trước mặt anh ta hiếm khi nói chuyện sắc sảo như thế này, Lê Giang Dã còn là một chàng trai rất đỗi dịu dàng với nụ cười luôn nở trên môi khi nói chuyện, không chỉ với Tạ Lãng mà đối với anh ta cũng vậy.

Nhưng thư ký Trương thực sự có thể hiểu được Lê Giang Dã, bởi vì từ tận đáy lòng, anh ta cũng cảm nhận được sự ngỡ ngàng tương tự.

Tạ Lãng rõ ràng là càng cần một người phối hợp với mình hơn, nhưng anh lại không giữ anh ta lại, thay vào đó, anh ta được yêu cầu chăm sóc Lê Giang Dã thay cho thư ký Lý và cùng Vương , Giai đến thành phố S, có lẽ đó là một sự cân nhắc giống nhau.

Bởi vì anh ta là người thận trọng vững vàng và có trách nhiệm hơn, anh ta sẽ luôn thực hiện các chỉ thị của Tạ Lãng một cách tỉ mỉ, giống như bây giờ, Tạ Lãng biết rằng anh ta sẽ không bao giờ nói những lời không nên nói.

Không biết vì sao, suy nghĩ này không khiến thư ký Trương cảm thấy vui vẻ, ngược lại trong lòng luôn có một nỗi bất an mơ hồ.

"Xin lỗi!" Thư ký Trương hơi gập người xuống và khẽ nói.

"Vậy thì em không còn cần anh giúp gì nữa!" Lê Giang Dã ngẩng đầu lên, vẻ mặt chàng trai u ám, không biết nên nói là thất vọng hay mệt mỏi nhưng cũng không làm khó thư ký Trương nữa, mà chỉ nở một nụ cười rất nhạt, bình tĩnh nói tiếp: "Nghe anh đó, thư ký Trương, em sẽ quay trở lại khoang tàu."

Nói xong, cậu không đợi thư ký Trương đẩy mình mà quay xe lăn lại, chậm rãi lăn về phía ca-bin.

Bởi vì còn đang bị cảm nên đã ho khan mấy lần, gió biển tanh nồng thổi tứ phía, mà bóng lưng mảnh khảnh của cậu cùng với đôi nẹp to lớn trông cô đơn lạ thường.

Chưa bao giờ thấy Lê Giang Dã chán chường như thế, có lẽ là bởi... cậu đã hoàn toàn từ bỏ.

Thư ký Trương suy nghĩ vẩn vơ.

Trên con tàu này, chỉ có Lê Gia Mình là không biết gì cả, vẫn lắc lư vui vẻ đuổi theo sau xe lăn của chủ nhân.

Đột nhiên, thư ký Trương cảm thấy điện thoại trong túi áo của mình rung lên, lúc cầm lên lại trông thấy thư ký Lý gọi đến, anh ta bèn nghe máy theo bản năng: "Alo? Có phải giám đốc Tạ đã xảy ra chuyện gì không?"

Vừa dứt lời, thư ký Trương đột nhiên ý thức được hóa ra bản thân đã trở nên lo lắng tới mức này, dường như trong lòng cũng biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra.

"Anh Trương, em..."

Giọng thư ký Lý nghe như còn đang kinh hãi, mang theo giọng mũi đầy vẻ khiếp sợ: "Em cũng không biết có nên nói những điều này với anh hay không."

"Cậu nói đi!"

"Giám đốc Tạ nói, nếu hiện tại là anh Trương đi theo anh ấy, nhất định sẽ không nhiều lời như thế—— anh Trương, em cũng biết, em chẳng được tích sự gì cho nên lúc nào cũng đi theo anh, chuyện gì cũng phải hỏi anh làm thế nào mới được, em..."

Thư ký Lý rõ ràng là đã bị kích thích bởi điều gì đó, nhưng vào thời điểm quan trọng, cậu ấy lại bắt đầu nói luyên thuyên về điều đó.

"Cậu nói đi là có chuyện gì!!!"

Thư ký Trương vô cùng sốt ruột, cáu lên nói: "Nói luyên thuyên cái gì vậy! Giám đốc Tạ thế nào rồi?"

"Thế em nói nhé? Mẹ ơi, giám đốc Tạ nhất định sẽ cảm thấy là em càng không đáng tin..." Thư ký Lý rơm rớm nước mắt, nói tiếp: "Giám đốc Tạ lạ lắm anh Trương ơi! Anh Trương, anh ấy bảo bọn em sắp xếp người đứng quanh căn biệt thự của nhà họ Tạ, để tìm hiểu xem bên đó có bao nhiêu nhân viên bảo vệ và camera giám sát được đặt ở những vị trí nào, sau đó anh ấy một mình lái xe đến đó, trong cốp xe còn có rất nhiều những thùng thiếc.

Bọn em không được đi theo anh ấy, cũng không được hỏi anh ấy định làm gì. Anh Trương, anh nói xem có ai lại quan sát nhà mình như vậy không? Như là chuẩn bị đi ăn cướp đến nơi ấy, nhưng mà cướp của nhà mình làm gì nhỉ? Em không thể giải thích được trạng thái tối nay của anh ấy thế nào, nhưng em chưa từng thấy giám đốc Tạ như thế bao giờ. Em thật sự sợ lắm... anh Trương, anh Trương? Alo?"

Chết rồi!

Bàn tay cầm điện thoại của thư ký Trương khẽ run run.

Quả thật anh ta biết nhiều chuyện hơn thư ký Lý, anh ta cũng biết về báo cáo kết quả kiểm tra của Tạ Lãng, cũng biết rằng cha ruột của anh không phải là ông Thượng Quan và cũng đã từng nhìn thấy dáng vẻ Tạ Lãng phát điên mà đấm vào vô lăng đến chảy máu.

Giây phút ấy, trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ, chết toi rồi!

Lúc này đây, Tạ Lãng đang làm chuyện nguy hiểm nhất.

Ngay cả khi thư ký Trương vẫn chưa thể hiểu hết điều đó nghĩa là gì, thì anh cũng ý thức được suy đoán khủng khiếp mà mình không dám nói ra.

Trong tiếng gió biển gào thét, thư ký Trương cảm thấy chóng mặt, nhiệm vụ của anh ta là đưa Lê Giang Dã và Vương Giai đến thành phố S.

Nhưng mà...

Vào lúc hỗn loạn nhất, khi anh ta cúi đầu xuống đã nhìn thấy chiếc đồng hồ hiệu Rolex trên cổ tay mà Tạ Lãng đã tặng cho mình ——

"Trương Triết!"

Anh ta còn nhớ lúc đó Tạ Lãng đã kéo cửa kính xe xuống và đưa cho mình chiếc hộp nhỏ này, còn nói: "Nghe thư ký Lý nói rằng, anh sắp tổ chức sinh nhật lần thứ ba mươi lăm."

Thư ký Trương đột nhiên nghĩ, nếu như Tạ Lãng không gọi thư ký Lý về bên mình, nếu như là anh ta lúc này đang ở bên Tạ Lãng thu xếp những chuyện kia, hẳn là anh ta sẽ không bao giờ gọi điện thoại báo tin một cách run rẩy và sợ hãi như thư ký Lý.

Ở đâu đó, trong sự sắp đặt của số phận.

Xin lỗi, giám đốc Tạ, anh ta thực sự nghĩ rằng bản thân không còn cách nào hoàn thành chức trách của nhiệm vụ này được nữa.

Bây giờ chỉ còn lại một câu hỏi——

Ai có thể ngăn Tạ Lãng lại được đây?

Và câu trả lời cũng trở nên rõ ràng ngay trong giây tiếp theo.

Thư ký Trương vội vàng xông về phía khoang tàu: "Cậu Tiểu Lê!!!"

(*)= Nhà ga Kisaragi cũng là tên một bài hát của Ice Paper theo tác giả chia sẻ.

Ga Kisaragi (tiếng Nhật: き さ ら ぎ 駅) là một truyền thuyết đô thị về các nhà ga ảo được lan truyền từ cộng đồng Internet Nhật Bản. Truyền thuyết đô thị về Ga Kisaragi bắt nguồn từ diễn đàn của trang web 2channel của Nhật Bản vào năm 2004. Đó là về một ga không có người trông coi nằm dọc theo một tuyến đường sắt ở một vùng hẻo lánh.

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật