(ZSWW) - Làm Nũng

Phiên ngoại: hằng ngày sau khi kết hôn



 Sau khi Bạch Kình công chiếu, nhờ có Mạc Phục thao tác, xếp hạng so với phim cùng loại cũng rất cao. Tuy rằng vé bán ra so với các phim thương mại cùng đợt không có cách nào so được, nhưng mà đối với một bộ phim nghệ thuật vậy là rất tốt rồi. Hơn nữa là, khán giả bình thường cũng đánh giá rất tốt, danh tiến dần dần tăng lên, số vé đang chầm chậm tích lũy.

Cuối cùng không chỉ có hoàn vốn, còn kiếm lời được một ít, đủ để Tôn Hoài Quân khởi động bộ phim tiếp theo.

Trước đây, Vương Nhất Bác không có tác phẩm tiêu biểu, chỉ có ở chương trình tống nghệ Đi đâu? nổi lên một lần, vốn là dùng nhan sắc xuất hiện, các cô gái đu idol đều nhớ rõ cậu là nhan sắc chân thật, không có thủy phân (?!) chút nào. Cũng từng diễn vai phụ trong Nhập Sáo, có diễn tốt thì cũng không phải nhân vật chính, cứ như vậy xuất hiện hai lần, trong lòng khán giả bất quá chỉ là tiểu diễn viên diễn xuất khá tốt.

Mãi đến tận khi Bạch Kình được chiếu, vai Lục Phùng Xuân của Vương Nhất Bác thành công trở thành Bạch Nguyệt Quang trong lòng rất nhiều người.

Ống kính của Tôn Hoài Quân thập phần ôn nhu mà khắc chế, hoàn toàn bắt được vẻ đẹp của Vương Nhất Bác, đẹp đẽ, ngây thơ, nhạy cảm cùng nhiệt tình lộ ra đều không thể nghi ngờ, mỗi một cảnh đều đẹp đẽ, không tự chủ dẫn dắt lòng người.

Bạch Kình chiếu xong không lâu, đã sắp đến thời gian của buổi lễ trao giải Tân Tinh năm đó.

Trước đó một tuần, Vương Nhất Bác hỏi Hứa Ảnh Chi: "Tôi lần này có thể lấy được Nam diễn viên chính xuất sắc nhất không?"

Hứa Ảnh Chi đang sắp xếp lịch trình tiếp theo cho cậu, nghe vậy sững sờ: "Cậu rất muốn?"

Vương Nhất Bác gật đầu một cái.
Hứa Ảnh Chi có chút kỳ lạ, lấy hiểu biết của cô đối với Vương Nhất Bác, đối phương sẽ không quan tâm đến giải thưởng như vậy, liền hỏi: "Sao lại muốn nhận giải này?"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, giải thích một câu: "Tôi với Chiến ca đã ước định, lấy được ảnh đế liền công khai."

Hứa Ảnh Chi biết bọn họ đã lĩnh giấy kết hôn, nghe xong vẫn thấy đau đầu, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Cậu nghiêm túc hả?"

Vương Nhất Bác nói: "Đương nhiên nghiêm túc."

Vương Nhất Bác đóng phim chỉ vì niềm vui, nhưng trên thế giới này phim hay cũng không phải chỉ cần diễn giỏi, phải có sự nghiêm túc mới được. Cho nên Hứa Ảnh Chi phụ trách vì cậu tìm điểm cân bằng giữa mơ ước và thị trường. Hai người hợp tác tới nay, hai bên ở chung rất tốt, cho nên Vương Nhất Bác muốn báo cho cô có sự chuẩn bị.

Hứa Ảnh Chi từng dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ, Vương Nhất Bác được xếp vào loại đỡ phải lo lắng nhất, yêu cầu rất ít, giới hạn cũng không cao, kêu cậu đi hoạt động doanh nghiệp cũng sẽ đi, hơn nữa fan quen thấy cậu như thế rồi, biết tính cách cậu như vậy có rất nhiều hành động thân mật không thể làm, cũng bỏ qua cho cậu.

Nhưng mặc khác, Vương Nhất Bác chỉ có đúng hoặc không đúng, có thể hoặc không thể, không có mơ hồ, cò kè mặc cả.

Giống như bây giờ, Hứa Ảnh Chi biết dù mình có lấy ra bao nhiêu lý do để phản đối, cũng không thể dao động ý nghĩ của Vương Nhất Bác, chỉ có thể giúp cậu thu dọn những hỗn loạn sau khi công khai.

Hứa Ảnh Chi thở dài, kéo lên chút tinh thần: "Nhưng mà lần này cậu chắc chắn không lấy được ảnh đế."

Vương Nhất Bác cau mày: "Tại sao?"

Hứa Ảnh Chi suy nghĩ một hồi, giải thích với cậu: "Bạch Kình kịch bản tốt, cậu diễn cũng rất tốt, nhưng cậu không phải xuất thân chính quy, cùng những giám khảo đó không có quan hệ, lại là bộ phim đầu tiên, bên ngoài chắc chắn sẽ có người nói này nọ, bọn họ tại sao phải nâng đỡ cậu?"

Cô dừng một chút: "Đương nhiên, đây là dựa trên cơ sở cậu diễn rất tốt, nhưng không đủ để tiêu trừ lo âu của giám khảo. Thực tế thì cậu đã có đủ ưu thế để áp đảo đối thủ, năm nay cũng không có phim điện ảnh nào tốt, có thể còn có ngoài ý muốn."

"Cậu xem Trong núi rừng đi, kịch bản không ra sao, nhưng diễn viên là ngôi sao lão làng diễn rất tốt, hơn nữa đó là tác phẩm cuối cùng của lão tiên sinh, địa vị của hắn trong giới điện ảnh rất cao, giám khảo cũng phải cho hắn mặt mũi, lần này dù như thế nào, ảnh đế cũng sẽ là hắn."

Vương Nhất Bác tư chất tốt, bộ phim đầu tiên xuất đạo đã xuất sắc như vậy, Hứa Ảnh Chi nghĩ tới làm sao giúp cậu lấy ảnh đế của Tân Tinh, dùng tên tuổi diễn viên thiên tài đứng vững trong giới, nhưng gặp phải chuyện như vậy đúng là hết cách rồi, chính là thời cơ không tốt.

Vương Nhất Bác cúi đầu, lông mi vừa dài vừa rậm che đi đôi mắt, bóng râm phủ trên mí mắt, cậu nói: "Cũng không nhất định."

Cậu không có chấp niệm gì đối với giải ảnh đế, biết mình quay phim ra sao là được, nhưng mà thời gian công khai bị lùi lại.

Nên có chút không vui. Nhưng cũng không bao nhiêu, vì diễn xuất của lão tiên sinh kia xác thực rất tốt, phương pháp kỹ xảo đều là dày công tôi luyện. Nếu như không phải lý do này, chỉ dựa vào thực lực Vương Nhất Bác cũng không thể chắc chắn mình làm tốt hơn.

Một tuần sau, kỳ tích chưa ập tới, Vương Nhất Bác không thể lấy được Nam diễn viên xuất sắc nhất, mà mang về giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, Tôn Hoài Quân lấy được Đạo diễn xuất sắc nhất, đoàn phim cũng lấy được giải Phim điện ảnh xuất sắc nhất còn có giải thưởng quay phim.

Cảm nghĩ nhận thưởng của Vương Nhất Bác rất ít, cậu là loại người không biết nói chuyện, tính cách cũng không kích động, ngược lại Tôn Hoài Quân luôn cảm ơn cậu, còn đùa giỡn nói, e rằng sau khi xem Bạch Kình, Vương Nhất Bác sẽ là "Muse" (Chàng thơ) của nhiều đạo diễn đẳng cấp.

Sau khi nhận thưởng xong, Tôn Hoài Quân hiếm thấy hào phóng một lần, mời thành viên đoàn phim đi nhà hàng cao cấp ở gần đó ăn uống xa hoa một trận.

Vương Nhất Bác lúc thường lãnh lãnh đạm đạm, hôm nay hứng thú càng không quá cao.

Bởi vì người ở đây đều quen thuộc, Tôn Hoài Quân và phó đạo diễn hai anh em cũng bắt đầu thả lỏng nói chuyện, cái gì cũng dám nói ra miệng, giơ cốc nói với Vương Nhất Bác: "Lần này là bất ngờ, dưới cái nhìn của tôi, cậu mới xứng đáng lấy Ảnh đế."

Vương Nhất Bác mời Tôn Hoài Quân một ly, không nói gì.

Cho dù xứng đáng hay không, lần này cũng không lấy được.

Trên bàn vẫn rất náo nhiệt, tuy Vương Nhất Bác không lấy được Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nhưng có thể cầm giải thưởng cao nhất trong nước, mọi người rất vui, Vương Nhất Bác cũng không muốn mất hứng, tửu lượng cậu không tốt, cho dù uống từ chút từng chút cũng say mơ mơ màng màng. Nhưng cậu ở trước mắt người không quen thuộc sẽ không có biểu cảm dư thừa.

Phó đạo diễn cũng uống nhiều rồi, thời điểm này không nói đến cái gì mà sáng tác nghệ thuật, liền nói đến Vương Nhất Bác, hắn giống như mỗi người trung niên bận tâm đến vãn bối, "Tôi có đứa cháu gái, mới học xong đại học, chuẩn bị học nghiên cứu sinh, lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng tốt, lại cực kỳ thích cậu, nếu không hai người gặp mặt, trò chuyện một chút."

Nói xong liền thở dài: "Không phải nói con gái trong giới có gì không tốt, nhưng mà cả hai vợ chồng đều làm nghề này, thời gian không sắp xếp được, một năm cũng khó gặp được mấy lần, thế nào cũng phải có một người cố gia (quản chuyện nhà) đúng không?"

Phó đạo diễn ở trong giới đã lâu, thấy rất nhều nam nam nữ nữ không có trách nhiệm. Cũng không phải nói trong vòng quá xấu, mà là thân ở trong đó, so với người bình thường sẽ thấy được càng nhiều mê hoặc, ý chí không đủ không tránh được trầm luân. Hắn chính là thấy tính cách Vương Nhất Bác tốt, không giống như loại người dễ bị dụ dỗ, mới nghĩ nói với cậu.

Nhưng Vương Nhất Bác nghe xong, nhíu nhíu mày: "Tôi có đối tượng."

Lời của cậu dừng một chút, nói ra bí mật lớn hơn: "Tôi kết hôn rồi."

Người ở đây toàn bộ đều kinh hãi, bất quá sau khi bình tĩnh lại đều dồn dập biểu đạt sẽ giữ bí mật cho Vương Nhất Bác, không tùy tiện nói ra.

Bất quá kết hôn lúc này cũng quá sớm, Vương Nhất Bác mới hai mươi hai tuổi, còn trẻ như vậy, người bình thường đều ít kết hôn ở tuổi này, huống chi là minh tinh trong thời kỳ đang lên.

Lúc này, có người từ trong bóng tối đi ra, người kia vóc người rất cao, khuôn mặt có chút mơ hồ, người ở chỗ này cũng không nhận ra là ai, vừa định chất vấn, Tôn Hoài Quân say chuếnh choáng cuối cùng cũng coi như nhận ra: "Là ca ca của Vương Nhất Bác sao?"

Vương Nhất Bác chỉ nghe được tên của mình, còn chưa kịp qua đầu lại xem, tay đã bị người ta nắm lấy, là hơi thở rất quen thuộc, cậu rất tự nhiên nắm trở lại, lòng bàn tay nóng bỏng, nói với Tôn Hoài Quân: "Không phải, là tiên sinh của tôi." (tiên sinh, là cách gọi chồng ớ ^^)

Câu nói này trực tiếp khiến tất cả mọi người ở đây tỉnh rượu.

Vương Nhất Bác nói một bí mật, lại liên tục dọa bọn họ ba lần.

Tướng mạo Tiêu Chiến lạnh lẽo cứng rắn, vừa nhìn liền biết khó dây vào, lại cười cười với Tôn Hoài Quân, giải thích: "Tôi là Tiêu Chiến, tiên sinh của Tiểu Bác. Vừa lúc có việc gần đây, nên muốn tới xem một chút, người thân có thể tới chứ."

Tuy rằng Tôn Hoài Quân sớm biết hai người có vấn đề, không ngờ tới sẽ kết hôn nhanh như vậy, lăng lăng gật đầu một cái.

Tiêu Chiến sau khi tiếp nhận chén rượu trong tay Vương Nhất Bác, rót đầy, uống một hơi cạn sạch, "Đa tạ Tôn đạo chăm sóc Tiểu Bác thời gian dài như vậy."

Sau khi Tiêu Chiến đến, Vương Nhất Bác liền hoàn toàn thanh tĩnh, vừa rồi còn mặt lạnh, hiện tại thả lỏng mặt mày, nghiêng đầu, hai má kề sát mu bàn tay Tiêu Chiến, thoạt nhìn cũng không quá thân mật, lại mềm mại đáng yêu.

Những người kia chưa từng thấy Vương Nhất Bác như vậy.

Tiêu Chiến rốt cuộc là người ngoài, sau mấy chén rượu liền chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, Tiêu Chiến đỡ tay Vương Nhất Bác, quay qua cười cười với phó đạo diễn: "Công việc của tôi không ở trong giới, rất cố gia."

Phó đạo diễn phản ứng một hồi lâu, mới vỗ đùi: "Tôi thao! Lại cản trở tôi!"

Sau đó có uống nhiều rượu hơn, nói nhiều chuyện hơn cũng không liên quan đến Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến hỏi thăm Giang đồng một chút, tài xế chờ ở bên ngoài, trực tiếp lái xe về nhà trọ trong thành phố. Phố cũ xác thực quá xa, có lúc không kịp trở về, bọn họ liền ở đây.

Hai người đều ngồi phía sau, Vương Nhất Bác gối đầu trong lồng ngực Tiêu Chiến, mở cửa sổ, hứng gió lạnh.

Tiêu Chiến hỏi: "Hôm nay không vui sao, sao uống nhiều rượu vậy?"

Vương Nhất Bác mím mím môi, vì say rượu nên phản ứng chậm nửa nhịp, hồi lâu mới nói: "Không lấy được Nam diễn viên chính xuất sắc nhất."

Tiêu Chiến sờ đầu Vương Nhất Bác: "Không sao, không phải em diễn không tốt, chờ giải thưởng lần sau là được."

Lời của anh tới đây dừng một chút, hình như nhớ ra cái gì, ngữ điệu rất ôn nhu: "Sang năm công khai cũng không muộn, có đúng không?"

Vương Nhất Bác uống rất nhiều rượu, say hồ hồ, trên mặt hiện ra sắc hoa hồng, da dẻ nóng bỏng, hơi thở ẩm ướt, mềm nhũn gật đầu một cái.

Tiêu Chiến rất muốn hôn cậu, ngẫm lại vẫn là thôi, sợ không thu được dục vọng, lúc đó tình hình sẽ rất tệ.

Tài xế cũng không dám nhìn gương chiếu hậu.

Sau khi tài xế trở về, dục vọng của Tiêu Chiến đã bị chế trụ, hoặc là nói bị dục vọng cấp độ sâu hơn chiến thắng.

Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác tắm xong, ôm cậu đi ra, lại không về phòng ngủ mà là đến phòng khách.

Tiêu Chiến thả cậu trên ghế sa lông, mở ti vi, chiếu một bộ phim.

Bạch Kình.

Vương Nhất Bác không hiểu ý Tiêu Chiến, gối lên trên bắp đùi của anh, không hỏi tại sao.

Đoạn thời gian phim được chiếu Vương Nhất Bác rất bận, chạy khắp nơi, Tiêu Chiến một mình đi xem Bạch Kình.

Anh ngồi ở rạp phim, nhìn Lục Phùng Xuân trên màn ảnh rộng. Sau khi kết thúc, nghe khán giả nhỏ giọng nghị luận, diễn viên đóng vai Lục Phùng Xuân kia là ai, sao có thể đẹp đến như vậy?

Tiêu Chiến nghĩ, xinh đẹp hơn nữa cũng là người của anh, Vương Nhất Bác của anh. Giống như là hiện tại, gối lên trên đùi của mình, vừa thả lỏng vừa mềm mại, không ai thấy qua Vương Nhất Bác như vậy.

Vương Nhất Bác ngáp một cái, cậu say nên có chút mệt mỏi. Nhưng Tiêu Chiến không cho cậu ngủ, nhất định bắt cậu xem phim chung.

Nội dung đã tới đoạn Lục Phùng Xuân bị tất cả mọi người bài xích, một mình từ ngoài biển bơi vào, bò lên, để trần phía sau lưng, cô độc ngồi trên bến tàu hút thuốc.

Chính là cảnh đã từng gửi cho Tiêu Chiến.

Lúc đó ở trong rạp chiếu phim, khi chiếu tới cảnh này rất nhiều người không tự chủ nín thở, xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh.

Tiêu Chiến cũng vậy, anh nhấn nút tạm dừng.

Vương Nhất Bác kéo tay anh, ngửa đầu không tiếng động hỏi tại sao.

Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác, sửa thành tư thế khóa ngồi trên chân mình.

Vương Nhất Bác nghiêng qua, cà cà bên tai cùng má Tiêu Chiến như con mèo nhỏ.

Như là đang làm nũng, hoặc là thật

Tiêu Chiến tựa hồ là tâm địa sắt đá, cũng không hề bị lay động, anh hôn Vương Nhất Bác một chút, rất nhẹ, lại không cho phản kháng.

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn: "Chiến ca đang nghĩ cái gì?"

Tiêu Chiến đến gần, nói một câu bên tai Vương Nhất Bác.

Ngữ điệu anh rất bình tĩnh, chỉ nói cho một mình Vương Nhất Bác nghe.

Đại não Vương Nhất Bác chưa có phản ứng lại, thân thể đã vì câu nói này nóng lên.

Cậu biết rõ Tiêu Chiến là người ôn nhu, nhưng ở trên giường thì không giống vậy, đây là lời nói lúc động tình, rất ít ai nói thẳng ra như hiện tại.

Nhưng vô luận là gì, cậu đều nguyện ý thoả mãn.

Vương Nhất Bác suy nghĩ một hồi, tránh thoát ôm ấp của Tiêu Chiến, lảo đảo đi tới cạnh bàn, chậm rãi tháo dây áo tắm, kéo áo đến tận eo mông, lộ ra da dẻ trắng trẻo sau lưng. Cuối cùng đốt điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, giống như tình cảnh trong phim, mà lại không giống.

Lục Phùng Xuân là cô độc hiu quạnh, mà cậu là tận lực dụ dỗ.

Vương Nhất Bác nhếch miệng, không nói ra tiếng, mở mở khép khép, làm ra khẩu hình.

Tiêu Chiến thấy cậu không tiếng động nói: "Đến đây đi."

Hết thảy dục vọng mà anh nghĩ đến, em đều có thể thoả mãn.

Tiêu Chiến không gấp gáp, ngược lại rất bình tĩnh, chắc là ăn sơn hào hải vị, cho nên phải tinh tế thưởng thức mới không phụ lòng mỹ vị.

Trong phòng không bật đèn, rèm kéo lại chặt chẽ, cơ hồi không có một tia sáng.

Xung quanh rất yên tĩnh, họ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, âm thanh rất nhẹ, lại giống như đang nổi trống.

Tiêu Chiến không thấy rõ Vương Nhất Bác. Chỉ dùng bản năng dục vọng cùng tình yêu hôn cậu. Hôn rất tỉ mỉ, không để sót một tất da dẻ nào.

Đến tận giờ phút này, Vương Nhất Bác mới có thể cảm nhận được sự kích động của anh.

Cậu nghe Tiêu Chiến nói: "Từ rất lâu trước đây, còn trước cả lúc xem phim, khi anh thấy cảnh phim kia, đã muốn làm như thế."

Thời gian qua hai năm, cuối cùng được như mong muốn.

Vương Nhất Bác uống say rất biết điều, từ thân đến tâm đều mềm mại, bao gồm cả bộ phận bí ẩn nhất trên thân thể, nhu thuận, vì Tiêu Chiến mở ra không có chút cản trở nào.

Dằn vặt đến nửa đêm, Tiêu Chiến mới bế Vương Nhất Bác từ bàn lên giường.

Có lẽ bởi vì bàn quá cứng, rõ ràng động tác rất nhẹ nhàng, sau lưng Vương Nhất Bác lại xanh xanh tím tím, cậu núp ở trong chăn trắng như tuyết, đôi mắt ửng hồng, trên lông mi còn vương nước mắt, dường như rất đáng thương.

Tiêu Chiến mềm lòng đến rồi tinh rối mù.

Anh không biết tại sao Vương Nhất Bác có thể đáng yêu thành như vậy.

Bất quá không thể làm tiếp.

Tiêu Chiến vén chăn lên, ôm Vương Nhất Bác vào trong ngực, hôn cậu một cái.

Bọn họ đều ngủ rất sâu.

Trước khi Tạm biệt hoa hồng được chiếu, Ngô Vân báo danh cho một cái liên hoan phim nước ngoài, hắn ở nước ngoài danh tiếng không tệ, quay phim lại tốt, đạt được tư cách tham gia.

Năm nay là một năm đặc biệt, các phim nhựa tham gia có rất nhiều tác phẩm của đạo diễn nổi danh, thành phần diễn viên cũng thành danh nhiều năm, đều đã có tác phẩm tiêu biểu đạt giải thưởng, còn có một diễn viên mười sáu tuổi linh khí bức người, ánh mắt mọi người cơ hồ tập trung trên người hắn, hi vọng hắn có thể lấy được giải thưởng Diễn viên trẻ.

Thế nhân chủ yếu theo đuổi mánh lới, giới điện ảnh cũng không ngoại lệ.

Mà Vương Nhất Bác hai mươi ba tuổi, vào nghề muộn, bộ thứ nhất đóng chính không lấy được giải, ở trường quốc tế bừa bãi vô danh, cho dù nhận được giải thưởng, cũng không tính là diễn viên thiên tài.

Ngô Vân nhắn đến chuyện này liền thở dài, hắn nói: "Cậu nếu như mười sáu tuổi đóng bộ phim kia, khẳng định đóng tốt hơn hắn."

Vương Nhất Bác ngược lại không quá để ý, mười sáu tuổi có cách sống của mười sáu tuổi, cậu khi đó vẫn chưa thích đóng phim, không thể nói là tốt hay không.

Ngô Vân giấu thông tin về Tạm biệt hoa hồng rất chặt chẽ, một cái video giới thiệu cũng không có, chờ sau khi đoạt giải mới ở quốc nội xào một làn sóng nhiệt độ.

Nhưng hắn không thể xác định chắc chắn sẽ lấy thưởng.

Vương Nhất Bác ở quốc nội hoạt động không nhiều, đơn giản đều để ra phía sau, đi liên hoan phim sớm mấy ngày, cậu không nói hành trình của mình với truyền thông, lại như một khán giả bình thường, mỗi ngày tranh vé, cơ hồ xem hết tất cả các phim được chiếu.

Hứa Ảnh Chi tới trước tối trao giải một ngày, bọn họ ăn sườn bò ở một nhà hàng nhỏ, lúc chờ mang món lên, Vương Nhất Bác hỏi: "Chị Ảnh Chi, chị chuẩn bị xong chưa?"

Hứa Ảnh Chi hơi nghi hoặc: "Chuẩn bị cái gì?"

Vương Nhất Bác ngẩn đầu lên nở nụ cười, cậu không hay cười, không chỉ ống kính không chụp được, người ở bên ngoài cũng khó thể nào nhìn thấy, cậu thấp giọng giải thích: "Lần này cầm Ảnh đế, tôi liền công khai."

Hứa Ảnh Chi bật cười: "Tự tin như vậy?"

Vương Nhất Bác nhấp hớp rượu, nghiêng đầu nhìn cửa sổ không nói gì.

Kỳ thực cùng Tiêu Chiến ước định chuyện này, Vương Nhất Bác hối hận rồi.

Đây là chuyện hối hận nhất đời cậu.

Đoạt giải không giống như đóng phim, chỉ cần nỗ lực là có thể diễn tốt, nhưng có đoạt giải được không còn có nhiều nguyên nhân, có thể là năm nay có người nhất định sẽ nhận giải, có thể là giám khảo không thích phong cách của bộ phim này, hoặc là những nguyên nhân khác. Chỉ cần không có giải, dù có kể ra như thế nào cũng không đủ.

Đó cũng không phải chuyện mà chỉ cần Vương Nhất Bác nỗ lực sẽ hoàn thành.

Trước khi tới nơi này, Ngô Vân nói hắn không thể xác định Tạm biệt hoa hồng chắc chắn sẽ có giải thưởng, nhưng Cố Tuyết văn trở thành hoa hồng nhất định có thể.

Không phải Vương Nhất Bác tự tin, mà cậu tận mắt xem qua mỗi bộ phim tham gia lần này, mới có thể xác định, mình diễn tốt hơn so với tất cả mọi người.

Ngô Vân từng nói, bên Châu Âu rất yêu thích loại phong cách này, Cố Tuyết Văn điên cuồng, mỹ lệ, nhảy múa bên vách núi sẽ không thể làm người ta chán ghét. Chủ khảo rất công chính, làm giám khảo rất nhiều lần rồi, nhất định tận sức khách quan đối với giải thưởng.

Hứa Ảnh Chi suy nghĩ một hồi, vẫn không nhịn được cười: "Tôi luôn luôn chuẩn bị, tại mỗi thời khắc đều lo lắng các cậu bị phóng viên cho hấp thụ ánh sáng, bây giờ suy nghĩ một chút nếu thật sự muốn công khai, cũng không cần sợ nhiều như vậy nữa."
Cô dừng một chút, nâng ly với Vương Nhất Bác: "Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn. Chúc cậu được đền bù như nguyện."
Hôm trao giải khí trời rất tốt, chung quanh bày đầy hoa tươi, cuối thảm đỏ bày một cái bàn vuông, chủ khảo đứng ở đó cầm danh sách nhận thưởng trên tay, chờ đến giờ công bố.
Liên hoan phim này tương đối đặc thù, quy trình phức tạp, trước tiên giám khảo công bố người đoạt giải, rồi đến khán phòng cùng xem lại các phim được nhận thưởng, buổi tối mới trao giải.
Giải thưởng công bố trước, các giám khảo cũng ít nhiều trước mặt truyền thông và công chúng tiết lộ ý đồ của mình, ví dụ như lần này có bộ phim châu Á khiến người ta phi thường kinh hỷ, hơn nữa quần chúng điện ảnh đều nhất trí khen ngợi với Tạm biệt hoa hồng, rất nhiều phóng viên quốc nội cũng lập tức tới nơi, muốn chứng minh kỳ tích.
Vương Nhất Bác không thể từ trên tay một đám diễn viên lâu năm cùng một thiếu niên mười sáu tuổi cầm đi giải Ảnh đế sao?
Nếu như Vương Nhất Bác lấy được giải thưởng này, vậy sẽ là ảnh đế trẻ nhất châu Á.
Cũng là một cái chiêu trò, nhưng cho dù chiêu trò có lớn hơn nữa, Vương Nhất Bác cũng không muốn.
Chủ tịch hội đồng giám khảo là một vị bảy mươi tuổi, tinh thần vẫn rất tốt, trước khi trao giải còn kể mấy chuyện cười, cuối cùng mở danh sách, bắt đầu đọc tên những bộ phim cùng minh tinh đoạt giải.
Chỗ ngồi của Vương Nhất Bác cách rất gần, có thể nghe Chủ tịch nói rất rõ, nhưng tiếng anh của cậu không tốt, trình độ như học sinh cấp ba, thời gian qua lâu đã thoái hóa xuống còn mẫu giáo, cho dù có một đoạn thời gian học bù cũng không đủ dùng.
Phần thứ hai chính là Phim điện ảnh xuất sắc nhất, Chủ khảo nói chuyện rất chậm, Vương Nhất Bác cũng tỉ mỉ lắng nghe mỗi một từ đơn, không thể hiểu rõ ý tứ cả câu, cũng xác định được bên trong không có từ "rose".
Nói như vậy, liên hoan phim này có khuynh hướng đem Phim điện ảnh xuất sắc nhất và Diễn viên xuất sắc nhất cột chặt, nguyên nhân không do cậu, phim xuất sắc nhất có diễn viên chính xuất sắc nhất, đa số thời điểm đều là như vậy.
Vương Nhất Bác không thể nói được tâm tình tốt xấu, lúc này ngược lại rất bình tĩnh.
Lý Khiêm ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, phần diễn của hắn cũng có thể đăng ký Diễn viên chính xuất sắc nhất, lại tự mình cự tuyệt, nói trình độ biểu diễn trong bộ phim này không có cách nào so với Vương Nhất Bác, sẽ không tham gia trận náo nhiệt này.
Vương Nhất Bác lắng nghe rất nghiêm túc, xung quanh cũng rất yên tĩnh, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Mãi đến tận khi vị giám khảo lớn tuổi kia chậm rãi nói ra một cái tên tiếng Trung sứt xẹo.
Ông nói: "Xie yan."

Bốn phía bỗng nhiên sôi trào, mãi đến tận khi trao giải thưởng này, mới gây sự chú ý lớn nhất.
Lý Khiêm đến gần, phiên dịch giúp Vương Nhất Bác lời giám khảo nói: "Ông ấy nói, Vương Nhất Bác biểu diễn trong Tạm biệt hoa hồng đã vượt qua tất cả mọi người, chấn động hết thảy giám khảo, cho nên cho dù bộ phim này vẫn còn khiếm khuyết, nhưng cậu xứng đáng với giải thưởng này."
Nói xong, Lý Khiêm mỉm cười đứng lên, ôm Vương Nhất Bác: "Chúc mừng, cậu xứng đáng."
Vương Nhất Bác ngơ ngác không kịp phản ứng lại, theo bản năng cười với ống kính, là nụ cười thật tâm thật lòng không kềm chế được.
Cậu mặt tây trang ôm sát người màu đen, tôn lên thân hình thon dài, ngũ quan không chỗ nào là không tinh xảo động nhân, tóc đen nhánh, da trắng như tuyết, đôi môi hồng tản ra ánh sáng trơn bóng.
Đẹp đến chói mắt.
Sau đó tấm ảnh này được mệnh danh là "Hoa hồng nở rộ", xuất hiện trên bìa hoặc trang trong của rất nhiều tạp chí.
Vương Nhất Bác không nghĩ tới giải thưởng này sẽ mang đến cho mình cái gì, mà là đang suy nghĩ, làm sao công khai tình yêu của mình trong đêm trao giải này.

Cậu đi lên thảm đỏ, không dừng lại lâu, cũng không chuẩn bị trả lời câu hỏi gì, nhưng phóng viên hai bên thảm đỏ đều rất nóng lòng, muốn ngăn cản Ảnh đế mới Vương Nhất Bác, lấy được tin tức.
Nhưng mà tính tình Vương Nhất Bác luôn không tốt, nổi danh trong giới phóng viên, nhưng hậu đài quá sâu, không ai dám nói nửa câu khó nghe.
Nhưng lần này ngoài ý muốn. Có một phóng viên mới tốt nghiệp, vốn muốn tiến lên trong mảng khoa học xã hội, không hiểu tại sao lại bị xếp tới mảng giải trí, đối với giới giải trí không có chút hiểu biết, toàn tâm muốn moi ra tin tức lớn, trùng hợp lại nghe tiền bối đi cùng lờ mờ nói vài câu, hôm nay Vương Nhất Bác lại cầm ảnh đế, liền cảm thấy nhất định mình sẽ lấy được đầu đề.
Hắn đến gần hỏi: "Nghe nói từ khi xuất đạo đến nay tài nguyên của anh luôn tốt như vậy, lại mở phòng làm việc độc lập, là bởi vì sau lưng có người nâng đỡ, mãi đến lần này đoạt ảnh đế, xin hỏi có phải hay không?"
Vương Nhất Bác dừng bước, cậu xoay người, chau mày, biểu tình lạnh nhạt mà sắc bén, là thiếu kiên nhẫn như mọi ngày.
Các phóng viên còn lại cảm thấy đại sự không ổn.
Vương Nhất Bác lại không tức giận, mà là bình tĩnh hỏi: "Anh nói Tiêu Chiến tiên sinh sao?"
Cậu không cảm thấy bị xúc phạm, thậm chí có chút cao hứng, vì có thể công khai tình yêu với Tiêu Chiến sớm nửa ngày.
Tiểu phóng viên kia ngơ ngác gật đầu một cái.

Kỳ thực tự Vương Nhất Bác nói ra cái tên này trước, không ai biết Tiêu Chiến là ai, cùng cậu có quan hệ gì.
Vương Nhất Bác tựa hồ cảm thấy âm thanh quá nhỏ, kéo ống kính của hắn qua: "Không có kim chủ gì hết, đó là tiên sinh có hôn thú đàng hoàn của tôi, đã được mấy năm rồi."
Ngữ điệu của cậu cùng thường ngày tựa hồ không có gì khác biệt, chỉ là khuôn mặt đẹp đẽ nhuộm lên một tầng hồng.
Trong lòng Vương Nhất Bác thêm một câu: "Chồng của tôi, đối tượng của tôi, bảo bối trong lòng tôi."
Cho đến giờ phút này mới có thể chính thức công khai giới thiệu với tất cả mọi người.
Người có thể nghe hiểu tiếng Trung ở xung quanh đều sợ ngây người, mà sự yên tĩnh tựa hồ có thể lan truyền, toàn trường đều yên tĩnh lại.
Sau đó tất cả đều sôi trào.

Tin tức Tạm biệt hoa hồng đoạt giải vừa truyền tới quốc nội, fan còn đang ngất ngất ngây ngây, không ngờ Vương Nhất Bác thực sự đoạt giải ảnh đế, đang chuẩn bị làm sao để đánh rắm cầu vồng (ý là khen ngợi, tự hào:v), lại có người lén lút đăng Weibo ám chỉ Vương Nhất Bác thừa nhận trước mặt mọi người, đã kết hôn rồi. Nói cái gì mà đã có tiên sinh thật nhiều năm.
Fan dồn dập khiếp sợ.
[Nói đùa sao, ca ca của chúng tôi năm nay mới hai mươi ba tuổi, vừa qua tuổi luật pháp cho phép kết hôn không lâu.]
[Tại sao lại bịa đặt cuộc sống riêng tư của Nhất Bác, tôi vẫn lo lắng Nhất Bác lãnh đạm như thế sẽ không tìm được người mình thích, nếu như thật sự kết hôn với chân ái, mụ mụ phải đốt pháo chúc mừng (không có)]
[Các bằng hữu! Mới đoạt ảnh đế a! Trẻ nhất cả nước! Trẻ nhất châu Á! Chú ý tới tác phẩm đi!]

[Tuy như thế, nhưng các tỷ muội, tôi ở hiện trường, chính miệng Nhất Bác nói, tên của đối phương cũng nói ra rồi...]
Vương Nhất Bác từng có một lần bị hắc liên quan đến cuộc sống riêng tư, hoàn toàn là vô căn cứ, truyền thông cũng đăng bài, tố cáo một nhóm người, sau đó fan liền hoàn toàn không tin những tin tức liên quan đến phương diện này.
Bất quá lần này thì khác. Sau ba phút, cơ hồ các kênh truyền thông lớn đều thả ra ảnh cùng video tại hiện trường, mỗi câu nói của Vương Nhất Bác đều rõ ràng, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Đây đã không chỉ là hot search, mà là trực tiếp nổ tung.
Thứ nhất là "Vương Nhất Bác kết hôn", thứ hai là "Vương Nhất Bác ảnh đế", thứ ba là "Vương Nhất Bác bày tỏ", thứ tư vẫn là Vương Nhất Bác.
Fan đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Liên quan đến chuyện Vương Nhất Bác hẹn hò, bọn họ trước đây chưa hề nghĩ tới, chủ yếu là Vương Nhất Bác quá lạnh nhạt, chuyện gì cũng hờ hững, không để trong lòng, cách màn hình cũng có thể nhận thấy sự xa cách, không ai có thể tượng tượng được khi cậu yêu một người sẽ là bộ dạng gì.
Hiện tại biết rồi.
Cậu nói: "Không có kim chủ gì hết, đó là tiên sinh có hôn thú đàng hoàng của tôi, đã được mấy năm rồi."

Không trốn đông trốn tây, không dùng từ ngữ mơ hồ, mà là vào ngày đoạt được Ảnh đế, quang minh chính đại nói với tất cả mọi người, không có chút nào giấu diếm.
Fan cũng bị chấn kinh rồi, tuy rằng bọn họ rất rõ Vương Nhất Bác là người như thế nào, nhưng vẫn không nghĩ tới nói come out liền come out, nói kết hôn liền kết hôn.
Cũng có người không tiếp thu được đã thoát fan, bất quá là số ít, fan bạn gái quá ít, bởi vì Vương Nhất Bác từ trước đã không để lại bất kỳ ảo tưởng hay ám chỉ nào, phần lớn là fan nhan sắc, fan mẹ, fan sự nghiệp, fan diễn xuất. Fan nhan sắc chỉ muốn liếm liếm liếm mặt, fan mẹ mừng rỡ như điên hận không thể phát trứng gà đỏ mừng con trai gả ra ngoài, fan sự nghiệp đang điên cuồng vì Ảnh đế trẻ nhất, ai còn để ý chuyện yêu đương chứ? Về phần fan diễn xuất, tha thiết khẩn cầu Tạm biệt hoa hồng mau chiếu đi, tối thiểu cho xin cái video giới thiệu chứ!
Thêm vào đó, Hứa Ảnh Chi đã sớm có chuẩn bị, người qua đường cũng chẳng có gì để ghét, mấy năm trước kết hôn đồng tính đã được thông qua, không có gì là ô uế, cũng không có quá trớn
Còn có một nguyên nhân là, đại đa số mọi ngườ sẽ bao dung hơn đối với thiên tài.
Các fan sau khi tỉnh táo lại, đã không còn nhớ rõ ba phút trước mình nói gì.
[Mẹ ơi, thật sự là khốc ca, yêu là yêu, cưới là cưới, ngươi hỏi kim chủ, không có kim chủ, chỉ có chồng!!!]
[Tôi chết mất! Nhất Bác của chúng ta sao lại đẹp như vậy!!! Khinh người cũng đẹp!!! Lúc nói ba chữ "tiên sinh của tôi" đáy mắt đều ôn nhu!]
[Đừng nói, mẹ đi luộc trứng gà đỏ.]
[Tiêu Chiến, Tiêu tiên sinh là ai? Có tỉ muội nào biết không?]
[Dưới hot search còn có "Vương Nhất Bác quá trớn", người qua đường có thể đánh chữ cho đúng hay không, Nhất Bác của chúng tôi vừa công khai lại come out, cẩn thận (bé ngoan bắn tim.jpg)]

Bất quá đến cùng vẫn có người lên tiếng phản đối, fan không muốn cãi nhau với người khác trong ngày đại hỉ, đăng lên một cái meme chụp từ video.
Là lúc Vương Nhất Bác mất kiên nhẫn, kéo micro của phóng viên qua, lãnh đạm nói chuyện.
Phía trên còn phối thêm dòng chữ "Tôi và Tiêu tiên sinh một đôi trời sinh, không đến phiên yêu ma quỷ quái như ngươi phản đối."
Like idol, like fan. Câu nói này không sai chút nào.
Mà những việc này Vương Nhất Bác cũng không biết đến, buổi trưa cậu đi xem phim một chút, đúng quy củ mà nói lời cảm ơn, tựa hồ những sóng lớn mênh mông ngoài kia không thể ảnh hưởng đến cậu, chỉ có cuối cùng nói một câu: "Cảm ơn tiên sinh nhà tôi, tôi yêu anh ấy."
Toàn trường vỗ tay nhiệt liệt.
Vương Nhất Bác không tham gia tiệc tối, chỉ trả lời mấy câu hỏi, liền lên máy bay đến một nơi khác.
Là tới một quốc gia gần đó, một hải đảo xinh đẹp, là một nơi thắng cảnh, nhưng không quá nổi danh, hiện tại cũng không nhiều người biết.
Vương Nhất Bác xuống máy bay một mình, mở định vị hôm qua Tiêu Chiến gửi đến.
Trên đường chỉ có vài người xa lạ, Vương Nhất Bác kéo khẩu trang và mũ xuống, không có gì che đậy, cũng không tránh né người khác.
Xung quanh đều là xa lạ, không ai nhận ra cậu là ai.
Cạnh biển không có đèn đường, thuyền đánh cá cô độc neo trên mặt biển, nước biển màu lam đậm, tất cả đều hắc ám cô quạnh.
Vương Nhất Bác đi tới trên bờ cát, có thể nhìn thấy ánh đèn lập lòe xa xa, tựa như đang chỉ dẫn phương hướng.
Bước đi của cậu vốn nhanh, hiệ giờ gần như là đang chạy.
Hai nghìn mét.
Một nghìn mét.
Năm trăm mét.
Năm mươi mét.
Cậu dần dần thả chậm bước chân, đi tới ngôi biệt thự cạnh biển kia.
Trước khi lễ trao giải diễn ra, Tiêu Chiến đã nói với cậu, muốn đến bãi biển nghỉ dưỡng dài hạn, không có công tác, mỗi ngày đều chỉ có đối phương làm bạn. Vương Nhất Bác tham gia liên hoan phim, Tiêu Chiến đến nơi này trước.

Vương Nhất Bác bước lên bậc thang, gõ cửa.
Qua một hồi lâu, cửa mới mở ra, lúc Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác thì ngẩn ra, túm cậu vào phòng, hỏi: "Sao bây giờ tới rồi? Anh cho là phải đợi đến ngày mai."
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Không đợi được, mấy hoạt động sau đó cũng không có ý nghĩa gì."
Trong phòng khách bật một cái đèn rất sáng, TV đang mở, tạm dừng ở cảnh Vương Nhất Bác đi thảm đỏ lúc ban ngày.
Biết rõ Tiêu Chiến thích xem những video liên quan đến mình, Vương Nhất Bác cũng hết cách rồi, cậu thở dài, nghiêng đầu đi, không nhìn TV nữa.
Lúc nói thì rất sảng khoái, bây giờ nhìn lại rất lúng túng.
Tiêu Chiến nấu cơm lần nữa, xào hai món, bưng đến phòng ăn, nhìn Vương Nhất Bác ăn cơm.
Từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy một nửa màn hình TV, Tiêu Chiến không bật tiếp nhưng bỗng nhiên nói: "Tiểu Bác, anh vừa xem em nói chuyện với phóng viên."
Vương Nhất Bác miễn cưỡng nuốt xuống miếng cơm, khô cằn "Ồ" một tiếng.
Thì là có chút ngu xuẩn.
Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác, nhiệt độ của cậu có chút thấp, da dẻ thật lạnh, thích hợp để người ta ủ ấm.

Qua một hồi lâu, Tiêu Chiến mới cười cười, dáng vẻ đắc ý rất lộ liễu.
Anh rất ít khi cười như vậy.
Tiêu Chiến nói: "Lúc đó rất vui, nói thế nào đây, Tiểu Bác giống như là ánh trăng trên trời, vĩnh viễn ở trên cao. Nhưng bây giờ ánh trăng bỗng nhiên nói, nói cho các người biết một chuyện, là ánh trăng đã thuộc về một người."
"Thuộc về anh, là ánh trăng của anh."
Vương Nhất Bác đứng lên, hôn lên cằm Tiêu Chiến, cậu không biết nói chuyện, chậm rãi suy tư rất lâu, mới nói với Tiêu Chiến: "Chiến ca là mặt trời của em, vĩnh viễn chiếu sáng cho em."
Tiêu Chiến đến gần, hô hấp đều phun bên tai Vương Nhất Bác: "Chúng ta cử hành hôn lễ đi, ngay tại đây."
Vương Nhất Bác gật đầu một cái.

Bày tỏ không phải chuyện gì quá trớn, không có gì đáng vướng bận, cuối cùng vẫn là đóng phim. Huống chi lợi dụng nhiệt độ lần này để tuyên truyền, tận dụng mọi thời cơ, nhanh chóng phát ra video giới thiệu, đồng thời định ra ngày chiếu.

Đa số mọi người đều càng để ý việc Vương Nhất Bác dựa vào cái gì mà được ảnh đế lần này, Tạm biệt hoa hồng cuối cùng là gì.

Theo lý thuyết, Vương Nhất Bác phải xuất hiện làm hoạt động tuyên truyền, nhưng lần này cậu đã lấy được ảnh đế, lại tỏ tình, hấp dẫn quá nhiều nhiệt độ, thêm vào đó lại bận rộn chuyện hôn lễ, bên này cũng không cần cậu trở lại.

Bất quá trong các fan có người vẫn là vướng bận chuyện thân phận vị Tiêu tiên sinh kia.

Cái tên Tiêu Chiến này cũng không phổ biến, hơn nữa ở Tể An có quá nhiều người biết đến anh. Cơ hồ không tốn chút sức lực đã tìm thấy tất cả thông tin công khai của Tiêu Chiến.

Tay trắng dựng nghiệp, đại lão (nhân vật lớn) trong giới bất động sản, gia sản trăm triệu, dù chỉ có vài tấm ảnh mơ hồ, nhưng cũng đẹp trai. Chỉ có chút vấn đề, là hai người chênh lệch đến mười hai tuổi.

Vương Nhất Bác năm nay mới hai mươi ba, Tiêu Chiến đã ba mươi lăm.

Mà nói đến thổ hào, fan lâu năm đều không tự chủ nhớ đến phong ba lúc Vương Nhất Bác mới quay xong Bạch Kình, có người hắt nước bẩn Vương Nhất Bác được kim chủ bao nuôi, đầu tư cho đoàn phim bảy mươi triệu, trong hoa hồng còn nhét thêm chi phiếu, nước bẩn đầy trời. Cuối cùng là người đầu tư tự mình đứng ra giải thích, chỉ là người yêu phim, mới xem như thôi.

Một điểm rất kỳ quái là, cho dù đại lão bỏ ra bảy mươi triệu, thậm chí tự mình giải thích vì Vương Nhất Bác, tình cảm có thể nói là kinh thiên động địa, nhưng khi đó Vương Nhất Bác chỉ trả lời một câu "Cảm ơn đã yêu thích.", lại là một khoản thời gian rất lâu sau mới hồi đáp đối phương.

Đó là một thời điểm rất vi diệu, Vương Nhất Bác rời Huy Đạt, lập phòng làm việc riêng.

Lúc đó fan cũng không nghĩ nhiều, có điều bây giờ nghĩ lại, rất đáng quan tâm a!

Fan dồn dập tràn vào weibo của đại lão, lại phát hiện câu: "Em theo đuổi ánh sáng, anh theo đuổi em" đã biến mất, bây giờ là một câu khác.

"Anh tỏa sáng cùng em."

Liên tưởng đến tình hình bây giờ, hàm ý có thể nói là hết sức rõ ràng.

[Không nói cái khác, tôi muốn chua (ghen tị) một chút. Vấn đề là, không biết nên chua đại lão đã theo đuổi được idol, thực hiện được giấc mộng của mọi fangirl, hay nên chua Nhất Bác có một tiên sinh tùy tiện một cái liền tiêu mấy chục triệu!]

[Tỷ muội đưa ra một câu hỏi rất hay, tôi lựa chọn gấp đôi quả chanh!]

[Nhất Bác có chồng có kỹ năng diễn xuất có ảnh đế, còn tôi không có gì cả, chỉ xứng đáng ở trước màn ảnh liếm một miếng]

[Tuy rằng như thế, nhưng các tiểu tỷ muội không muốn biết chuyện tình yêu của Nhất Bác và Tiêu tiên sinh sao? Kim chủ lúc trước là chuyện gì, cảm giác hình như Nhất Bác cũng không biết, nhưng mà sao lại không biết chứ...]

[Tò mò +1]

[Nhất Bác của chúng ta là loại người cúi mình vì tiền tài sao? Không phải! Nhất định là cúi mình vì tình yêu!]

Mà những điều này, Vương Nhất Bác đang ở nước ngoài không biết gì cả.

Bởi vì chênh lệch thời gian, hải đảo đang là lúc chạng vạng.

Sắc trời mờ ám, mặt trời rơi vào trên mặt biển.

Vương Nhất Bác ngồi trên bờ cát, làn da cậu rất trắng, sắp tới còn có một bộ phim không thể để đen da, cho nên còn mặc đồ dài tay, chỉ có cổ tay và mắt cá chân lộ ra, bị ánh tà dương chiếu thành hồng nhạt.

Xung quanh ngày càng tối, xa xa có vài người, có chút ít ánh sáng.

Gió biển buổi tối có chút lạnh, thổi vào người, Tiêu Chiến đi tới, nhìn thấy mũi Vương Nhất Bác hồng hồng, có lẽ là bị lạnh.

Tiêu Chiến hơi rũ mắt, nắm chặt tay Vương Nhất Bác, cúi đầu hôn một cái lên cổ tay nhỏ nhắn, cùng cậu nói chuyện lễ cưới: "Trấn trên có một cái nhà thờ nhỏ được xây từ hơn trăm năm trước, rất đẹp, người ở đây đều là đến đó kết hôn."

Tay Vương Nhất Bác dần được ủ ấm, trong lòng cũng ấm áp lên, nghĩ đến chuyện kết hôn, liền mềm thành một đoàn, cậu gật đầu một cái, yên tĩnh nghe Tiêu Chiến nói tiếp: "Cổng hoa nên dùng hoa tươi thì đẹp hơn."

Người ở trên đảo không nhiều, ở nơi này đại thể lại theo phong cách tản mạn, nếu muốn tìm người đến làm việc phải mất thêm chút thời gian.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác mười ngón tay giao nhau, cảm nhận rất rõ tay đeo nhẫn của đối phương, anh nói: "Anh đã đặt một cặp nhẫn mới, đến ngày kết hôn đeo, có được không?"

Vương Nhất Bác không tự chủ nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, bọn họ ở dưới cổng hoa trao nhẫn, sau đó hôn môi.

Hiện tại liền muốn hôn một chút.

Vì vậy sau một khắc, cậu ngẩng đầu lên, ôm lấy cổ Tiêu Chiến kéo xuống, môi dán môi, nhưng chỉ như thế mà thôi, không có bước kế tiếp.

Vương Nhất Bác vẫn không biết hôn môi. Cậu trời sinh đã không biết cách cùng người khác làm chuyện thân mật, giống như là tiếp nhận rất nhiều cái hôn, rất nhiều lần yêu, vẫn chỉ có thể thuận theo chịu đựng thôi.

Tiêu Chiến dùng đầu lưỡi mở ra đôi môi Vương Nhất Bác, anh đối với loại chuyện này vẫn luôn rất hung hăng, không cho phản khán, mút lấy đầu lưỡi Vương Nhất Bác, đến hô hấp cũng hòa vào nhau.

Bọn họ hôn rất lâu.

Trong lúc đó có những người khác đi qua bãi biển, có người sẽ tò mò nhìn sang, có người không, nhưng họ cũng không để ý ánh mắt của những người này, tiếp tục không coi ai ra gì mà hôn môi.

Tiêu Chiến rốt cuộc dừng lại, dùng ngón cái lau lau đôi môi mềm mại nóng bỏng mà mình mới hôn xong của Vương Nhất Bác, cười hỏi: "Bên ngoài quá lạnh, chỉ dựa vào hôn môi không có cách nào làm Tiểu Bác nóng lên, chúng ta vào thôi."

Thể lực Vương Nhất Bác rất tốt, nhưng hiện tại mềm nhũn, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Bọn họ trở lại nhà, Vương Nhất Bác ngồi trên ghế xem phim, Tiêu Chiến vào bếp làm cơm.

Ủa =)) hụt hẫng đi những cái đầu đen tối.

Phòng này rất lớn, thiết kế vô cùng lãng mạn, vách tường hướng về bờ biển là cửa sổ sát đất, có thể nhìn rõ phong cảnh phía ngoài. Trên trần là mấy chiếc gương ghép lại, nếu như ở trên giường làm chuyện gì, chỉ cần mở đèn thì có thể từ trong gương nhìn thấy rõ ràng.

Tiêu Chiến làm cơm xong, đi tắm trước.

Vương Nhất Bác đi sau, lúc tắm xong trở ra, Tiêu Chiến đang dựa vào giường xem điện thoại, ngón tay không ngừng đánh trên màn hình, sắc mặt nghiêm túc, tựa như đang làm chuyện gì quan trọng.

Cậu vắt khăn lên vai, ngồi ở bênh cạnh Tiêu Chiến, hỏi một câu: "Có chuyện làm ăn sao?"

Tiêu Chiến nghe thấy một trận mùi vị sữa tắm thơm ngọt, là mùi lê, anh dừng động tác trên tay, lắc lắc đầu, giải thích: "Không phải, là trả lời vài câu hỏi của fan."

Vương Nhất Bác nghiên đầu, nhìn màn hình, thì ra fan đã truy ra được @xieyan5566 là Tiêu Chiến tiên sinh, dồn dập chạy tới hỏi tình huống là thế nào, tại sao Tiêu Chiến lật lọng, nói cả đời là người mê phim, đảo mắt lại kết hôn với idol, còn một vài vấn đề lung tung khác, hơn một nửa là người qua đường nghe thấy đến ăn dưa, còn lại là fan chân tình đặt câu hỏi.

Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, mở Weibo, tìm kiếm @xieyan5566, bài đăng mới nhất đã phá mười vạn (100.000) bình luận.

Tiêu Chiến chọn mấy câu hỏi để trả lời.

"Quen nhau từ rất sớm, lúc đó Vương Nhất Bác còn chưa chính thức đóng phim."

"Không phải quen nhau ở tiệc rượu."

"Khi đó em ấy không biết gì, những việc này đều là sau này khi ở cùng nhau mới cho em ấy biết."

"Đầu tư cho Bạch Kình không phải để theo đuổi em ấy, không cần thiết. Chỉ là bạn nhỏ khổ cực quay phim lâu như vậy, diễn cũng rất tốt, nếu chỉ vì không có tiền mà dừng chiếu thì rất đáng tiếc."

Mỗi một câu trả lời của Tiêu Chiến đều là tuyệt mỹ khiến tình yêu rơi lệ.

[Tôi cmn là đang xem cái gì, truyện cổ tình yêu hả! Đầu tư hơn bảy mươi triệu chỉ là phù du, theo đuổi người ta dùng cách như thế là không cần thiết! Chân tình rơi lệ]

[Tình yêu là thật! Fandom có chân tình, fandom có chân ái!]

[Giống phim thần tượng quá đi, hiện thực có tồn tại sao, bất quá nghĩ lại thì Nhất Bác của chúng ta cũng là hiện thực không tồn tại, nên tôi liền tin...]
[Nói như vậy con trai chúng ta sao lại mơ hồ, không nhận ra đại lão!]
[Tính toán một chút, tôi chỉ cần chua là xong việc...]
[Phải đối với Nhất Bác khốc ca, bé ngoan của chúng tôi thật tốt nha!]
Vương Nhất Bác nhìn những bình luận này, không nhịn được cười, vẫn là hỏi: "Sao lại muốn giải thích với bọn họ?"
Tiêu Chiến tắt Weibo, nghiêm túc nói: "Khẳng định không thể để người khác hiểu lầm sweet idol của chúng ta lúc đó đang nói dối.
Dừng một chút lại nói tiếp: "Hơn nữa, anh cũng muốn cùng Nhất Bác tú ân ái, dù sao anh cũng theo đuổi được idol."

Vương Nhất Bác dựa vào trong ngực của anh, mở Weibo của mình, bình luận tất cả đều là quả chanh cỡ lớn cỡ nhỏ.

Cậu chuyển phát một cái bình luận hot nhất, trả lời một chữ: "Được."

Bình luận kia viết là [Hôn nhẹ Nhất Bác, mụ mụ kiến nghị con phát sóng trực tiếp một chút cuộc sống tốt đẹp sau hôn nhân mới yên tâm được!]

Mười phút sau bình luận này, fan đều cảm giác như là đang nằm mơ, dường như mộng du dò hỏi việc này có thật không?

Nhưng Vương Nhất Bác đã tắt điện thoại rồi.

Tiêu Chiến dán sát vào tay cậu, giống như đùa giỡn: "Nhất Bác ngủ với fan không?"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, gật đầu, nghiêm túc nói: "Ngủ."

Tiêu Chiến mở hết đèn lên, trong phòng sáng ngời.

Vương Nhất Bác nằm trên giường, mở mắt ra là có thể thấy rõ ràng hai người họ phản chiếu trong gương.

Tự nhìn đến si mê, lông mày nhíu chặt, rồi lại rất vui vẻ, thoạt nhìn có chút chật vật, thậm chí toàn thân vì tỏa nhiệt nóng lên mà biến thành hồng nhạt, cùng với màu da của Tiêu Chiến khác biệt rõ ràng.

Đó là một hồi thân mật dài lâu.

Rất lâu sau đó, Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác tắm xong, ôm cậu đặt lên giường, đứng bên giường đưa tay sờ sờ.

Anh trầm mặt một hồi, lại bế Vương Nhất Bác lên, đứng đắn nói: "Ga giường ướt rồi."

Vương Nhất Bác mơ màng, không hiểu ý của anh.

Tiêu Chiến đến gần, cắn lỗ tai Vương Nhất Bác, âm thanh rất nhẹ: "Là em làm, đều ướt đẫm."

Tuy rằng câu nói này chỉ có hai người nghe thấy, nhưng mà Vương Nhất Bác vẫn không còn mặt mũi gặp người, thậm chí cảm thấy nếu có thể mất đi ý thức vẫn tốt hơn.

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác đặt trên ghế sa lông, thay xong ga giường, lại ôm cậu trở về, trước khi đắp chăn hôn một cái lên đầu gối của cậu, nơi đó vì ma sát lúc quỳ mà nhiễm một tầng màu hồng đẹp đẽ.

Anh sửa lại tóc trên thái dương Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."

Buổi tối làm hơi quá đáng, ngày hôm sau Vương Nhất Bác ngủ đến trưa mới tỉnh. Sau đó rời giường ăn cơm, vẫn không có sức lực, lại nằm thêm mấy tiếng, nghĩ đến lời hứa hôm qua, mới từ trên giường ngồi dậy.

Trước khi phát trực tiếp, Vương Nhất Bác soi gương một hồi, sắc mặt vẫn lạnh nhạt trước sau như một, nhưng môi quá hồng, còn hơi sưng, bất quá đều có thể hóa trang rồi dùng lự kính che lại. Chỉ là trên cổ có thêm rất nhiều vết tích vì tối hôm qua trắng trợn không kiên dè, dán thêm vài miếng băng cá nhân cũng không che được. Vương Nhất Bác giật mình, định mặc áo cổ cao phát trực tiếp, nhưng mà không có mang tới bộ nào như vậy, đành phải thôi.

Vương Nhất Bác mở máy, down phần mềm phát sóng mà Hứa Ảnh Chi gửi tới, xác nhận nửa giờ sau bắt đầu livestream.

Còn chưa mở, nhân khí phòng phát sóng đã nổ tung.

Mãi đến tận khi Vương Nhất Bác bắt đầu phát sóng, lay ống kính một cái, xác định có thể thấy được.

[Nhất Bác tới rồi tới rồi tới rồi!]

[Là phát sóng trực tiếp sinh hoạt sau kết hôn cho chúng ta à! Tỷ như ôm ôm, tung cao cao gì đó. Tôi xem ảnh, Tiêu tiên sinh cao hơn Nhất Bác ít nhất 10 cm]

[Ngày hôm nay vẫn là hoa hồng xinh đẹp Nhất Bác!]

[Mụ mụ rơi lệ, nhìn thấy Nhất Bác bằng sương bằng thịt, chỉ là bảo bối có chồng quên mất nương (không phải)]

Đạn mạc (1) xoát đến nhanh chóng, Vương Nhất Bác không thấy rõ bọn họ đến cùng đang nói cái gì, hắng giọng một cái, nói câu: "Chào mọi người."

Cậu vẫn định lộ mặt, dù sao cũng đã quá lâu không xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng mà chỉ là nói một chút về tình huống gần đây, chuyện phim ảnh, còn phát sóng sinh hoạt sau khi kết hôn là không thể, đời này không thể.

Tuy rằng như vậy, fan cũng đủ kích động, cuối cùng cũng biết Vương Nhất Bác biến mất lâu như vậy là đến bờ biển nghỉ phép, còn hàn huyên một chút về cảm giác lúc đóng phim.

Trong lúc đó có người phát sinh nghi vấn với cái cổ cùng xương quai xanh Vương Nhất Bác dán nhiều băng cá nhân như vậy, Vương Nhất Bác không muốn lừa người, không thể làm gì khác hơn là giả vờ không nhìn thấy, đạn mạc tự động giải thích [nhất định là cạnh biển có rất nhiều muỗi, da Nhất Bác quá trắng, nhìn qua khẳng định rất đáng sợ, cho nên che đi].

Bọn họ nói như là thật, chính Vương Nhất Bác cũng sắp tin rồi.

Phát sóng được khoản một tiếng, cửa bị đẩy ra, Vương Nhất Bác nghiên đầu nhìn sang.

Âm thanh xa lại kia hỏi: "Ăn cơm tối?"

Vì vậy, toàn bộ phòng phát sóng đều nhìn thấy Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, chớp mắt, mím môi cười, vừa ôn nhu vừa thả lỏng, thu đi toàn bộ sắc bén và lạnh nhạt, bọn họ xưa nay chưa từng thấy dáng vẻ này của Vương Nhất Bác, nhất thời cả kinh quên mất phát bình luận.

Vương Nhất Bác đứng lên, nghiêng đầu đầu nói với màn hình: "Buổi trực tiếp hôm nay tới đây, tạm biệt."

Lời cậu còn chưa nói hết, trong ống kính xuất hiện một bàn tay đàn ông khác, dắt tay Vương Nhất Bác, mọi người chú ý tới hai ngón tay đeo nhẫn, hai chiếc giống nhau, hình thức rất mộc mạc, nhưng là nhẫn cưới.

Trước khi Vương Nhất Bác đóng phòng phát sóng trực tiếp, bọn họ còn nghe thấy âm thanh xa lạ kia nói: "Giờ đã yên tâm chưa?"

Giống như là đang hỏi các khán giả trong phòng.

Tắt đi phòng phát sóng còn vô số bình luận không ngừng tràn vào, tất cả đều là chúc cho Vương Nhất Bác hạnh phúc vui vẻ, cuộc sống sau này chỉ có niềm vui.

Quy mô hôn lễ không lớn, cũng không định mời bao nhiêu người, không tiết lộ gì với truyền thông, chỉ mời những người thân thiết, cho nên bố trí rất nhanh.

Ngày kết hôn khí trời rất tốt, trời xanh mấy trắng, ngoài khơi gió êm sóng lặng, có hải âu bay lượn.

Nhà thờ nhỏ được dốc lòng trang trí, cổng hoa làm từ hoa tươi, trênh cánh hoa còn đọng sương, chỗ ngồi trống trải, không có mấy người.

Bên Vương Nhất Bác chỉ mời Dương Tầm, hai đạo diễn đã từng hợp tác và vợ của họ, còn có Nguyễn An Ninh. Bên Tiêu Chiến cũng chỉ có anh em Chu Chân, Chu Ngọc, ông nội và Mạc Phục.

Tiêu gia gia lần đầu xuất ngoại, bất quá là lão nhân đã trải qua sóng to gió lớn, dù ở tha hương đất khách quê người cũng không để ý, dù mắt không nhìn thấy nhưng nhất định phải chứng kiến lễ cưới của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Không phải người nội liễm, tùy tiện nói chuyện, Chu Ngọc cười hì hì nói mình sáng mắt, lần đầu tiên thấy Tiêu Chiến dắt theo Vương Nhất Bác đã biết hai người nhất định có một chân (có gian tình), tuy lúc đó còn chưa có.

Chu Chân gõ đầu em trai, kêu hắn nói chuyện cẩn thận, người xung quanh đều nở nụ cười.

Nghi thức rất đơn giản, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nắm tay đi qua thảm đỏ, đứng trước mặt người chứng hôn.

Tiêu Chiến rũ mắt, ánh mắt rơi vào trên người Vương Nhất Bác, anh nói: "Bảo bối, theo anh đến khi đầu bạc đi."
Anh đời này không cầu mong cái gì, cầu mong duy nhất là Vương Nhất Bác, là hai người đến bạc đầu, một đời một kiếp.
Vương Nhất Bác gật đầu. Viền mắt cậu hồng hồng, ngoại trừ trước ống kính và trên giường, Tiêu Chiến chưa bao giờ thấy Vương Nhất Bác đỏ mắt.
Người chứng hôn bước xuống bậc thang, tất cả mọi người nhìn lên Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
Bọn họ đưa tay ra, đeo nhẫn cho nhau, kim cương lóe sáng chói mắt.
Sau đó họ đứng dưới ánh mặt trời, trong vườn hoa, trong tiếng chúc phúc, trao nhau nụ hôn.

Sau khi Tạm biệt hoa hồng được chiếu, không chỉ là danh tiếng tốt phòng vé cũng rất đắc, khắp nơi đều là thảo luận về nội dung bộ phim, tình hình rất tuyệt vời.

Làm một diễn viên quan trọng nhất là tác phẩm, khoản thời gian đó Vương Nhất Bác hot tới cực điểm, vô số đạo diễn gửi kịch bản cho cậu, giá cả và đãi ngộ đều rất tốt.

Nhưng mà trước khi lấy được giải thưởng này, Vương Nhất Bác đã ký với bộ phim tiếp theo, là một bộ phim thanh xuân vườn trường u tối, thị trường không lớn nhưng Vương Nhất Bác rất thích kịch bản này.

Mà còn mấy ngày mới phải vào đoàn phim, Hứa Ảnh Chi cũng không buông tha cho thời gian trống của Vương Nhất Bác, xem xét lời mời của các chương trình gửi tới, cuối cùng lại lựa chọn Đi đâu? lần trước.

Vương Nhất Bác không có hứng thú quá lớn với tống nghệ, bất quá cậu biết thời gian này cũng nên ló mặt ra, nên không hỏi nhiều, ôm tâm tình phải làm việc chuẩn bị tham gia Đi đâu?

Hứa Ảnh Chi muốn mượn cơ hội này xào lại độ nóng, nói với cậu: "Chị chọn cái này không chỉ vì nhiệt độ chương trình, còn là vì mùa này là mùa tình nhân, nói đúng ra là mỗi đôi tham gia đều là tình nhân, chính là đi tú ân ái."

Cô dừng một chút, ngữ điệu mang theo dụ dỗ: "Cậu không muốn cùng Tiêu tiên sinh tham gia, đi ra ngoài chơi bảy ngày sao?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc, gật đầu với Hứa Ảnh Chi: "Tôi hỏi Chiến ca."

Ba ngày sau, trên Weibo tuyên bố sẽ có bốn đôi vợ chồng hoặc phu phu được mời đến Đi đâu?.

Hai chữ "phu phu" vừa xuất hiện, trong nháy mắt đã bị giải mã, cơ hồ có 99% tính khả thi là chỉ Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến. Bởi vì ngoài họ ra, không có người khác trong giới quang minh chính đại công khai kết hôn đồng tính.

Một tuần sau, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ngồi máy bay của đoàn đáp xuống một hải đảo.

Cái đảo này vẫn đang khai phá, nửa bên trái là khu phong cảnh rất nổi danh, nửa bên phải vẫn còn là đất hoang. Bởi vì chương trình kỳ này chủ yếu xem các đôi tú ân ái, trong các khách mời cố định chỉ có Uông Xa đã có vợ, lần này cùng vợ tham gia chương trình, ba người còn lại đều là cẩu độc thân, lần này trở thành giám khảo.

Sau xuống đảo, mỗi đôi tình nhân sẽ được phát lều bạt cùng đồ dùng hằng ngày, lựa chọn mở một cửa hàng nhỏ, tiếp đón ba vị giám khảo cùng du khách buổi tối tới đây xem biển, dùng tiền kiếm được trao đổi đồ dùng với tổ tiết mục, ngày cuối cùng có thể dùng tiền kiếm được đến bên trái hòn đảo hưởng thụ kỳ nghỉ. Ngoại trừ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, Ngô Vân và Rebekka, Uông Xa và vợ còn có một đôi là tiểu sinh tiểu hoa mới nổi.

Làm người ta xoắn xuýt chính là nên mở một cửa hàng như thế nào, vật dụng dùng để mở cửa hàng cũng phải trả tiền thuê, mỗi ngày kiếm không đủ tiền sẽ rơi vào cảnh túng quẫn.

Vợ của Uông Xa là một người làm nhạc, cô muốn một cây piano. Ngô Vân là đạo diễn, kỹ thuật nhiếp ảnh rất tốt, tìm tổ tiết mục đòi một cái máy ảnh. Nhóm tiểu thịt tươi xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng nhìn phía xa xa trên núi nở đầy hoa, liền nói muốn mở cửa hàng hoa.

Ba tiệm đầu tiên đều là loại hình không dính khỏi bụi trần gian, Tiêu Chiến suy nghĩ một hồi, nói: "Chúng ta mở một quán ăn nhỏ đi."

Từ Hoa Ý sứng sốt, hướng bọn họ giơ ngón cái:"Hai người thật có không khí cuộc sống."

Đến buổi chiều lúc dựng lều, gần như là một mình Tiêu Chiến làm, Vương Nhất Bác ở một bên thỉnh thoảng đưa dụng cụ.

Từ Hoa Ý lần này làm giám khảo, ăn uống xa hoa, chỗ ở cũng là lều bạt xa hoa chương trình chuẩn bị cho bọn họ, cái gì cũng không cần nhọc lòng, liền bắt đầu đắc ý hỏi: "Sao đều là Chiến ca làm hết vậy?"

Tiêu Chiến cười cười: "Tiểu Bác không biết làm mấy thứ này, để tôi làm là được."

Từ Hoa Ý là một MC, rất chính đáng tiếp tục hỏi: "Tôi nhớ lần trước Vương Nhất Bác đến, những thứ này đều là một mình cậu ấy làm."

Tiêu Chiến rũ mắt, bình thản nói: "Vì lần trước tôi không ở đây."

Từ Hoa Ý là một thẳng nam sắc thép, thật sự bị hai người họ tú đến tức giận, lớn tiếng nói: "Được, tôi biết rồi, không cần ngược cẩu, hãy trân trọng cẩu độc thân!"

Vương Nhất Bác cười cười không lên tiếng.

Ngày hôm sao liền phải chính thức mở tiệm, ban ngày chỉ có ba vị giám khảo, mở cửa thì cũng không bán được nhiều, Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác đến biển đánh cá, hai người đều không thuần thục, chỉ bắt được mấy con cá nhỏ.

Đến buổi tối, du khách dần dần đến.

Cửa hàng của bọn họ đều là nhà kho nhỏ bên cạnh bãi biển, cô Uông đàn dương cầm rất hay, thu hút rất nhiều người đến cho tiền boa. Ngô Vân để Rebekka kéo khách, mình thì chụp hình, tấm đầu tiên miễn phí. Tuy rằng nhiều người đều có máy ảnh, nhưng kỹ thuật của hắn khéo léo, du khách đều nguyện ý tìm hắn chụp hình. Cửa hàng hoa của tiểu thịt tươi không có khách nào, không ai lại đến đây mua hoa, Rebekka liền đề nghị mọi người chụp ảnh với bó hoa hoặc là vòng hoa đều sẽ rất đẹp.

Chỉ có cửa tiệm của phu phu Vương Nhất Bác là lạnh nhạt.

Cứ trống văng thế này không được, Tiêu Chiến xào một tô sò ghi rõ là thưởng thức miễn phí.

Vương Nhất Bác vì doanh thu của cửa hàng phu phu, ảnh đế quốc tế cũng không có sĩ diện, nâng tô đựng sò, chào hàng với từng người.

Sau đó lúc phỏng vấn, nhân viên công tác hỏi Vương Nhất Bác có thấy bất tiện hay không, bởi vì bản thân cậu giống như là không thích tiếp xúc cùng người lạ.

Vương Nhất Bác lắc đầu, không chút nghĩ ngợi nói: "Không có, bởi vì là cửa hàng của tôi và Tiêu Chiến, liền cảm thấy không có gì."

Kia là cửa hàng cửa hai người, đương nhiên là nên cùng nhau nỗ lực, hơn nữa không muốn để Tiêu Chiến cực khổ uổn phí.

Đoạn này lúc Đi đâu? được phát sóng, fan thật sự rít gào, có thẻ cảm nhận được Nhất Bác của bọ họ, có bao nhiêu nghiêm túc đối với cửa hàng chân ái.

Thẳng đến khi thủy triều rút, việc làm ăn của cửa hàng phu phu rốt cục tốt lên, lúc này mọi người đều có chút đói bụng.

Không nghĩ tới làm ăn ngày càng tốt, đóng cửa trễ nhất.

Suốt năm ngày mở của tiệm, bọ họ làm chuyện gì đều ở chung một chỗ, sau khi dọn sạp sẽ nắm tay nhau đi ngắm biển, xem mặt trời mọc, mặt trời lặn, không tận lực tú ân ái cũng không tránh né ống kính, rất tự nhiên, như mỗi đôi tình nhân thông thường, nhưng còn thân mật hơn một ít.

Kết quả cuối cùng là Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác kiếm được nhiều tiền nhất, quả nhiên là dân dĩ thực vi thiên.

Đi đâu? quay lâu như vậy, quy tắc có rất nhiều thay đổi, nhưng có một thứ bất biến, là buổi tối cuối cùng mọi người cùng đốt lửa trại chơi trò nói thật lòng.

Tất cả mọi người uống chút rượu, Vương Nhất Bác và vợ chồng Ngô Vân đều là lần thứ hai tham gia chương trình, càng có nhiều chuyện để nói.

Nguyễn An Ninh bỗng nhiên nhắc lại trước đây, cô trêu ghẹo: "Lần đầu tới đây, Bác ca bị Ngô đạo hỏi một câu, chính là có người mình thích hay không, Bác ca nói không biết, tôi chỉ muốn hỏi một chút, Bác ca khi đó có thích ai không? Là ai vậy?"

Cô biết rõ đáp án, tận lực lúc này nói ra, là vì muốn tăng cường cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thêm chút đề tài.

Tiêu Chiến ngơ ngác, anh không biết chuyện này, nghiên đầu nhìn Vương Nhất Bác, nắm chặt tay cậu.

Vương Nhất Bác suy nghĩ một hồi, thẳng thắn nói: "Khi đó là thích Chiến ca, nhưng mà trước đây chưa từng thích ai cho nên không biết đó là loại thích kia."

Lúc cậu nói lời này có chút thẹn thùng, tai rất nóng, âm thanh nhỏ hơn ngày thường một chút, nhưng vì sắc mặt vẫn nhất quán lạnh nhạt, rất ít người có thể phát hiện.

Nhưng Tiêu Chiến hiểu rất rõ cậu, tất cả đều nhìn thấy rõ ràng, anh muốn hôn bạn nhỏ tại chỗ này, nhưng vẫn là nhịn được.

Khá đáng tiếc, không thể nghe được câu nói kia.

Sau khi lửa trại kết thúc, Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác đi về phía lều, anh đột nhiên hỏi: "Sao Tiểu Bác chưa từng nói?"

Vương Nhất Bác qua hồi lâu mới phản ứng được: "Cái kia sao? Em đã nói với Chiến ca."

Trí nhớ Tiêu Chiến rất tốt, anh rất xác định nói: "Không, em chưa từng nói, chỉ hàm hồ nói mình nói sai rồi, đoàn kịch cùng Vương Chúc Duy muốn xào cp cắt đi đoạn giải thích kia."

Buổi tối gió biển thổi có chút lạnh, Vương Nhất Bác cau mũi một cái, cậu nói: "Có thể là lúc đó không muốn nói đi, em nhớ không rõ lắm. Chiến ca để bụng như thế sao?"

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác vào trong lồng ngực, ngăn trở hơn nửa gió:"Nếu như lúc đó anh biết, sẽ hôn em, bày tỏ với em, chúng ta có thể bên nhau sơm một chút."

"Mặc dù bây giờ không có cách nào bồi thường thời gian ở cạnh nhau, nhưng có một kiểu khác có thể bồi thường lại."

Tiêu Chiến nhẹ giọng nói chuyện, nụ hôn rơi trên môi Vương Nhất Bác.

Hôn có thể bồi thường.

Quay phim theo phía sau bản năng đem ống kính chuyển về phía bọn họ.

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác, dư quang liếc về phía thợ chụp ảnh. Tròng mắt của anh màu hổ phách, trong hời hợt mang theo sự sắc bén, tựa hồ là cảnh cáo quay phim, rồi lại nghiêng đầu đi, không coi ai ra gì, nghiêm túc chăm chú hôn Vương Nhất Bác.

Tựa hồ không có gì có thể quấy nhiễu anh đòi lại bồi thường.

Trong chương trình, anh từ đầu đến đuôi biểu hiện rất ôn hòa, quay phim cũng không biết anh có lực áp bách như vậy, nhưng mà máy thu hình thực sự đã quay lại tất cả những gì vừa phát sinh.

Lúc Đi đâu? được phát sóng, đoạn hôn môi kia được cắt thành một cái bóng lưng mơ hồ.

Bọ họ sẽ từ từ già đi, sẽ chết đi, sẽ bị mọi người quên lãng, đáng yêu, hôn, thích và trân trọng, vĩnh viễn được khắc ghi vào trong cảnh này.

•TOÀN VĂN HOÀN•

Tác giả có lời muốn nói: Toàn văn thêm phiên ngoại chính thức kết thúc nha! Rất cảm tạ mọi người một đường dõi theo, một đường làm bạn! Mọi người xem truyện vui vẻ


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật