[ĐANG EDIT] Đúng Là Ta Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ - Chi U Cửu

Chương 67: Hoà ly (1), sinh thần (1)



Tác giả: Chi U Cửu
Người đào hố: Thì Là Thì Là🌼
Thời gian cập nhật: 09/07/2023
www.wattpad.com/user/thilathila

Chương 67: Hoà ly (1), sinh thần (1)

Ngày hai mươi tư tháng chạp, trời quang mây tạnh. Lúc Chiết Tịch Lam thức dậy, ánh sáng lấp lánh đã đi vào qua cửa sổ chiếu tới trên trường kỷ, nàng bò dậy, ngẩn người đón ánh nắng ban mai trong chốc lát mới tỉnh táo lại rồi vội vàng lắc lắc Ban Minh Nhụy đang ngủ ở một bên.

Rõ ràng là hôm nay đã dậy trễ. Nhưng về tình cũng có chỗ có thể tha thứ được.

… Buổi tối hôm qua, nàng lại nghe Ban Minh Nhụy mắng Ban Ngũ lão gia và Ban Minh Thiện ba canh giờ.

Bởi vì ngủ muộn nên lúc thức dậy cũng không hoạt bát lắm, cứ ngáp mãi. Xuân Sơn dẫn theo Xuân Huỳnh cùng Xuân Phi và các nha hoàn khác bưng xiêm y đồ trang sức nối đuôi nhau mà vào, cũng không cần các cô nương làm gì, thậm chí còn có thể tiếp tục chợp mắt, chỉ cần phối hợp ngồi giơ tay nhấc chân mặc y phục chải đầu là được.

Vài tháng nay Chiết Tịch Lam vẫn luôn khăng khăng tự mình mặc quần áo rửa mặt, nhưng hôm nay được hầu hạ như vậy, thật sự là thoải mái, nàng nhắm mắt lại hưởng thụ, cười nói: "Muội được tính như đã biết được cái gì là từ giản dị đến xa xỉ thì dễ mà từ xa xỉ đến tằn tiện thì khó rồi."

Ngũ phu nhân dậy thật sớm, đã lo liệu hết việc nhà từ trên xuống dưới một lượt cả rồi, nghe nói cuối cùng thì hai người cũng đã dậy, bởi vì không yên tâm việc ăn mặc của hai người nên lại cố ý tới xem qua: "Không thể quá đơn giản, hôm nay là ngày quan trọng, đặc biệt là búi tóc."

Búi tóc ngày thường của Chiết Tịch Lam đều đơn giản, bởi vì phải luyện võ nên cũng không cài đồ trang sức, chỉ dùng trâm gỗ đơn giản búi lại. Ngũ phu nhân sợ nàng không chú trọng nên phải nói một chút.

Ban Minh Nhụy cười nói: "A nương rõ là lo nghĩ linh tinh, a nương cài trâm vàng trâm bạc lên đầu muội ấy thì muội ấy còn có thể từ chối sao... Có gãy đầu luôn cũng không muốn lấy xuống đâu ạ."

Cả một đứa nhóc mê tiền.

Chiết Tịch Lam cười tít mắt gật đầu, rất là đồng ý. Nếu thật sự có một ngày phú quý như vậy thì tất nhiên là nàng muốn đầu đầy châu ngọc. Nhưng Ngũ phu nhân lại trừng mắt với nàng ấy một cái: "Mau phủi phui ba tiếng… trong ngày tốt lành gãy với cả không gãy đầu cái gì."

Ban Minh Nhụy phì ba tiếng theo ý bà, sau đó kéo Chiết Tịch Lam đã trang điểm cả người xong đi đến trước gương để soi.
www.wattpad.com/user/thilathila

Soi gương xong không vui lui về phía sau một bước, thở dài nói: "Tự muội soi đi."

Hôm nay hai người ăn mặc không khác nhau lắm, đồ trang sức cũng gần giống nhau, vì để cho người ta vừa nhìn đã biết được các nàng thân thiết, ai ngờ so sánh đối lập, ai xấu người ấy biết.

Chiết Tịch Lam quay người trước gương đồng, sau đó vươn tay ra đẩy trâm vàng cắm sâu vào bên trong thêm một chút, lúc này mới nói: "Minh Nhụy a tỷ, hôm nay dù cho có vứt muội đi thì cũng không thể để rơi mất trâm này được."

"Ôi chao, rơi không nổi! Muội yên tâm đi… ơ, a nương đâu?"

Ban Minh Nhụy quay người: "Không phải vừa rồi còn ở đây sao? Xuân Sơn?"

Xuân Sơn ngẩn ngơ đứng dưới hiên, nghe vậy vội tới đây: "Cô nương."

Ban Minh Nhụy tò mò đi qua: "Làm sao vậy? A nương ta đâu?"

Xuân Sơn sững lại, rồi sau đó cười nói: "Là bà tử của phòng bếp tới, nói đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, là đưa đến chỗ này của biểu cô nương hay là đi chính viện ạ."

Ban Minh Nhụy khoát khoát tay: "Không phải đều đưa đến chính viện sao? Sao hôm nay lại hỏi chuyện này."

Xuân Sơn cúi đầu: "Chắc là cảnh tượng hôm qua  hoành tráng quá, hôm nay lại là sinh nhật của biểu cô nương, cho nên thấy cô nương và phu nhân đều ở đây thì do dự, cho là sẽ ăn ở chỗ này ạ."

Thế này cũng có vẻ hợp lý. Ban Minh Nhụy ngáp một cái: "Chắc chắn là đi chính viện ăn, đoán chừng là phụ thân và a huynh cũng sẽ đến ăn sáng."

Chuyện bi thảm trong thế gian không còn gì hơn được chuyện mới sáng ra đã phải nhìn hai cái mặt xấu xí kia. Nàng lẩm bẩm: "Ta không muốn ăn cùng hai người họ chút nào đâu."

Chiết Tịch Lam kéo tay nàng ấy đi ra ngoài: "Đi thôi nào, tỷ đừng lăn tăn nữa."

Nhưng mà mãi đến lúc ăn cơm cũng không thấy Ngũ phu nhân và người khác đến. Chỉ có Bá Thương cầm một hộp son đã mua vui vẻ chạy tới, cái này là hắn dùng bạc mình lén dành dụm lại để mua.

Chiết Tịch Lam cảm ơn trước rồi sờ sờ đầu hắn: "Lúc này mới được bao lâu đâu, sao đã để dành được nhiều bạc như vậy rồi?"

Bá Thương: "Di mẫu cho tiêu vặt, đệ không hề động vào một đồng nào hết."

Một là không dùng tới, ăn uống thì đều ăn uống trong phủ, hai là muốn để dành. Son phấn bột nước ở kinh đô rất đắt.

Chiết Tịch Lam lại cảm ơn hắn lần nữa rồi sau đó mới nói với Ban Minh Nhụy: "Đã đến giờ ăn sáng rồi, ngày thường di phụ vô cùng tích cực với bữa sáng nhưng hôm nay vẫn còn chưa tới, muội thấy không bình thường đâu."

Ban Minh Nhụy lạnh lùng gật đầu, kêu Xuân Sơn đến: "Rốt cuộc là làm sao vậy, đừng gạt ta, nếu không thì cho dù là ngươi, ta cũng sẽ răn dạy đấy."

Xuân Sơn thấy không thể giấu được, nói: "Đúng là vừa nãy có bà tử tới gọi phu nhân đi qua nhưng không phải phòng bếp mà là… mà là Liễu di nương bên kia đã xảy ra chuyện ạ."

Nàng thở dài: "Phu nhân không cho nô tỳ đi, chỉ bảo nô tỳ ở lại hầu hạ cô nương và biểu cô nương nên không biết cụ thể bên đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám kêu tiểu nha hoàn đi nghe ngóng, sợ bị trách phạt."

Vừa nói ra lời này, Ban Minh Nhụy đã biết: "Mau cho người đi thăm dò một chút, lời này là ta nói, không trách đến các ngươi được. Nhanh chút đi, đừng để a nương ta phải chịu thiệt."

Xuân Sơn cười đi ra ngoài, tự mình đi. Ban Minh Nhụy cực kỳ tức giận: "Ngày ngày xảy ra chuyện, ngày ngày xảy ra chuyện, nàng ta trở nên quý giá thật đấy."

Chiết Tịch Lam không đáp lại, chỉ nói: "Việc nhỏ không nhịn ắt hỏng việc lớn, đợi… thì tốt rồi."

Nàng còn chưa nói hết nhưng Ban Minh Nhụy đã ngay lập tức hiểu được. Nàng ấy gật gật đầu: "A nương không cho chúng ta biết thì chúng ta đợi người một chút."

Nhưng vẫn không nhịn được mà hung hăng cắn một miếng bánh bao pha lê linh lung: "Chỉ biết cố tình kiếm chuyện!"

Một bên khác, Ngũ phu nhân lại không cảm thấy Liễu di nương là cố tình kiếm chuyện. Bà nhìn thấy Liễu di nương đau đớn vật vã* trên giường, vẻ mặt nghiêm túc: "Lý đại phu, rốt cuộc nàng ấy làm sao vậy?"

Đây là đau thật chứ giả vờ không được.

Lý đại phu: "Lúc trước hai lần bụng không thoải mái, ta đều nhìn đã qua, không có chuyện lớn gì mà chỉ là không hợp khí hậu. Nhưng hôm nay… hôm nay có phần không giống, ta xem giống như là đã ăn nhầm thứ gì đó, nhưng hỏi thì Liễu di nương lại nói không hề ăn gì nên ta không hiểu."

Ông nhíu mày: "Có thể vẫn là không hợp khí hậu. Vừa nãy đã đi sắc thuốc, uống rồi có thể ngừng đau nhưng không thể trừ tận gốc được, nếu muốn trừ tận gốc thì phải tra ra nguyên do."

Lại nói: "Phu nhân đừng lo, đã uống thuốc viên làm dịu  cơn đau rồi, chỉ có điều là bởi vì có thai, vì bận tâm đến cái thai, thuốc viên phân tán chậm nên cần phải chịu đựng một lúc."

Hai lần trước bắt mạch, đều là khó chịu vì bị kinh hãi. Nhưng loại lời này làm sao mà nói được đây? Nói ngươi đến trong phủ thì lo lắng hãi hùng, vậy là lo lắng hãi hùng cái gì?

Nói đến nói đi, còn không phải là sợ Ngũ phu nhân.

Những năm qua Lý đại phu ở phủ Nam Lăng Hầu cũng được tính là từng được nhận ân huệ của Ngũ phu nhân, tất nhiên là đứng về phía bà. Bên trong nhà cao cửa rộng sẽ có nhiều chuyện như vậy, cũng có thể đoán ra được nên ông vẫn luôn không nói là bị kinh hãi, chỉ nói không hợp khí hậu.
www.wattpad.com/user/thilathila

Nhưng Ngũ lão gia đã nghe lời không hợp khí hậu này đến nổi lòng nghi ngờ, nói: "Vậy lại gọi một đại phu nữa đến xem xem, có lẽ có thể nhìn ra được gì đó."

Ngũ phu nhân liếc nhìn ông ta một cái rồi sau đó mới nói với Lý đại phu: "Chúng ta tin y thuật của ngài nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay nên chỉ có thể mời tiếp một đại phu chuyên khám cho người mang thai đến khám."

Lý đại phu vốn có hơi không vui, còn may tuổi lớn, râu ria trên mặt nhiều nên che được vẻ mặt. Nghe vậy gật đầu: "Đúng là cái lý này."

Vì thế lại cho người đi mời đại phu của y quán. Nhưng Ngũ lão gia ngăn lại, do dự nói: "Suy cho cùng thì bên ngoài cũng không tin được, chi bằng nhờ Đại tẩu tẩu cầm thiệp đi Nghiêm gia, mời đại phu của Nghiêm gia đến xem thử, ta nhớ trong nhà Đại tẩu tẩu nuôi một đại phu giỏi về phụ khoa." 

Hoá ra là vì có ý định này mới kêu bà tới đây!

Ngũ phu nhân cười khẩy: "Hiện giờ ông cũng chơi mánh khoé rồi. Ông muốn nhờ Đại tẩu tẩu thì cứ đi nhờ thẳng, vòng vo tam quốc kêu ta tới làm cái gì!"

Ngũ lão gia hơi đỏ mặt nói: "Lần này nàng ấy đau lần thứ ba rồi, ta cũng không hiểu, chỉ có thể nhờ nàng tới xem thử, chuyện lớn mạng người vô cùng quan trọng.

Lại nói: "Hơn nữa, ta đi nhờ Đại tẩu tẩu…  không khỏi không ổn."

Ngũ phu nhân ép hỏi: "Sao lại không ổn?"

Ngũ lão gia cúi đầu, tự biết đuối lý, hơi buồn bực: "Làm sao có thể vì một thiếp thất mà đặc biệt đi mời người Nghiêm gia được."

Nghiêm gia là dòng dõi thư hương, chú trọng nhất là những quy củ này. Nếu ông ta đi nhờ, sợ là phải mang một cái tiếng xấu "quá sủng ái thiếp thất" nên muốn để thê tử đi nhờ.

Ngũ phu nhân ngạc nhiên nhìn ông ta: "Cho nên mới kêu ta đi?"

Bà không biết nên khóc hay cười nhưng lại không tức giận, nói: "Ta đi thì ông không dính thị phi còn khiến cho ta có  được một cái thanh danh hiền lành, có phải ta nên cảm tạ ông không?"

Ngũ lão gia cúi đầu thấp hơn, Ngũ phu nhân lại lần nữa cười khẩy liên tục. Vốn bởi vì bà tử được Ngũ lão gia phái tới nói đến nguy hiểm, đau đớn không chịu nổi gì đó, sợ có lẽ là bị động thai gì đó, lại biết Liễu di nương cứ một ngày hai ngày lại mời đại phu, sợ hôm nay nàng ta thật sự xảy ra chuyện mà mất đi đứa nhỏ nên lúc này bà mới đến xem thử.

Kết quả lại bị tính kế. Trong lòng bà nổi cáu, kêu người mang một cái ghế đến rồi ngồi trước giường của Liễu di nương.

Dưới ánh mặt trời lại nhiều chuyện mới mẻ thế này, dù gì bà cũng đã chịu đựng trong tay mụ tú bà Ban lão phu nhân kia hơn mười năm, cho dù lúc đầu luôn bị người ta tính kế phải chịu thiệt nhưng bây giờ đã mò mẫm ra được lề lối trong này rồi.

Lý đại phu vừa nói đã ăn thứ gì đó thì bà đã hiểu đại khái. Nhưng mà Liễu di nương không chịu nói, bà cũng không tiện trực tiếp lục soát phòng của nàng ta, chỉ nghĩ cho người đi mời một đại phu của y quán qua loa cho xong chuyện. Nhưng hiện giờ đã nổi cáu rồi nên chỉ muốn giải quyết dứt khoát.

Bà nói với Liễu di nương: "Hôm nay Trưởng công chúa Khang Định và mấy vị nữ nhi nhà công hầu sẽ đến, ta cực kỳ bận, không có thời gian ở đây vòng vo với ngươi."

"Ngươi nghe cho rõ, làm thiếp thất cho người ta thì chính là cái mạng này không còn nữa, người nhà của ngươi cũng không tạo ra được chút bọt sóng nào. Ta muốn để cho ngươi sống thì ngươi sống, ta muốn khiến cho ngươi chết thì ngươi sẽ phải chết."

Vừa nói ra lời này, tất cả người trong phòng đều hết sức kinh hãi, Ngũ lão gia há to miệng, còn không kìm được mà đi về phía trước mấy bước, dường như không dám tin thê tử lại nói ra được lời như vậy.

Liễu di nương bị doạ như vậy, bụng lại càng đau, ngay cả tiếng khóc thút thít cũng bắt đầu run rẩy, nhưng từ kêu đau lại biến thành kêu lão gia.

Từng tiếng từng câu lão gia khiến Ngũ lão gia không thể không đi đến trước mặt nàng ta. Thấy nàng ta đau thành như vậy, mồ hôi ướt đẫm mặt, cực giống như mới vớt từ trong nước ra, cũng không khỏi có phần tức giận.

"Phu nhân, nàng đừng dọa nàng ấy, nàng xem xem nàng ấy đã thành thế nào rồi."

Ngũ phu nhân lại không nhúc nhích tí nào, ngồi ở một bên nhìn về phía Liễu di nương: "Hiện tại ta còn ngồi ở chỗ này không có rời đi, bằng lòng để ý đến ngươi, đó ta không muốn ồn ào ra mạng người. Nếu không ngươi làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy thì ta đã có thể khiến cho hôm nay ngươi thuận theo tình thế mà sảy thai."

Ngũ lão gia sốt ruột: "Phu nhân, nàng cần gì phải hù dọa nàng ấy."

Ngũ phu nhân lại không nhìn ông ta, chỉ hỏi Liễu di nương: "Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi nói hay không?"

Liễu di nương quay mặt đi, tiếp tục kêu lão gia.

Ngũ phu nhân không để ý nàng ta nữa, đứng lên quay người, nói: "Kéo hết tất cả nô tỳ trong sân vào phòng nhỏ để thẩm vấn, chỉ hỏi hai ngày nay Liễu di nương đã ăn cái gì, nếu như có một chút khác nhau thì ta sẽ bán bọn họ ra ngoài."

Lại nói: "Đặc biệt là bà tử mà Liễu di nương mang đến kia, đánh mạnh cho ta, nếu bà ta không nói thì điều tra xem ở Bình Châu bà ta  có người nào rồi cùng nhau bán ra."

Bà tử kia đã bị cảnh này doạ cho sợ tới mức tay run lẩy bẩy từ lâu, tuy bà ta từng ở trong viện của thế gia vọng tộc nhưng cũng chưa trải qua chuyện  như vậy.

Lòng bà ta phát run, nhìn thoáng qua Liễu di nương đau đến chết đi sống lại trên giường, cắn răng lắc đầu: "Không có ăn cái gì, đều là đồ ăn do phòng bếp nhỏ đưa tới, nô tỳ và di nương vẫn luôn ở trong phòng, chưa từng đi ra ngoài, cũng không nhận biết người nào, đều là đưa cái gì thì ăn cái nấy."

Ngũ phu nhân nheo nheo mắt: "Lời này của ngươi có ý là, nếu như thật sự đồ hỏng gì đó thì nên là lỗi của ta? "

Bà tặc lưỡi ngạc nhiên: "Ta đã xem thường ngươi rồi, lúc như thế này rồi mà vẫn dám hắt nước bẩn vào ta."

Bà tử vội vàng quỳ xuống đất dập đầu: "Lão nô không dám, không dám đâu ạ, tất cả những gì lời lão nô nói đều là nói thật."

Ngũ lão gia đau xót nói: "Đừng nói những thứ này nữa, mau đi Nghiêm gia mời người đã!"

"Hỏi tiếp nữa, sợ là nàng ấy sẽ một xác hai mạng."

Nhưng Ngũ phu nhân không để ý, chỉ nói: "Kêu người vào phòng lão nô này lục soát một chút, đặc biệt là mấy thứ kiểu kiểu như phương thuốc dân gian gì đó thì càng phải chú ý. E là cái bà già này đã dụ dỗ người ta ăn thứ đồ không sạch sẽ rồi."

Lý đại phu nhân cơ hội nói: "Phải, ta cũng cảm thấy là đã ăn gì đó. Vả lại… thuốc viên kia cũng đã uống được một lúc, không nên đau như vậy chứ."

Đúng vào lúc này, đã có nha hoàn ôm tay nải của bà tử tới, nói: "Lão gia, phu nhân, tìm ra một gói bột màu nâu ở trong tay nải của bà ta ạ."

Lý đại phu vội tiến lên xem xét, nhưng nhìn không ra được là cái gì. Lắc đầu: "Lão gia, phu nhân, nên tranh thủ hỏi nhanh đi, mạng người quan trọng."

Ngũ lão gia trợn to mắt, trong lòng còn đang nghi là trùng hợp, nhưng vẫn đi tới mấy bước tát một cái vào mặt bà tử: "Tiện tỳ, còn không nói nhanh một chút, nếu như xảy ra chuyện thì ta sẽ lấy mạng cả nhà ngươi."

So với Ngũ phu nhân thay đổi giữa chừng trở thành chủ tử thì Ngũ lão gia từ nhỏ đã dưỡng thành đặc tính của chủ tử.

Ngũ phu nhân nói bán đi, ông ta trực tiếp đánh chết cả nhà.

Lời này hoàn toàn khác với vẻ ôn hoà lúc trước của ông ta, lại nói đến lợi hại, ngược lại khiến cho Liễu di nương và bà tử đều bị dọa sợ.

Bà tử kia đã sợ tới mức tay run hết cả lên, lại nhìn Liễu di nương trên giường. Liễu di nương không nhịn được nữa, khóc ròng nói: "Lão gia cần gì phải như thế, thiếp nói là được."

Nàng ta nói: "Chỉ uống một chén nước ấm đã pha thuốc bột." 

Lý đại phu hãnh diện truy hỏi: "Là bột màu nâu này?"

Liễu di nương gật gật đầu, che mặt khóc thút thít.

Ngũ lão gia giận dữ, lại tát một cái lên mặt bà tử: "Ngươi thật to gan! Ngươi cho nàng ấy uống cái gì, khai đúng sự thật."

Ngũ phu nhân đã hết kiên nhẫn, cười khẩy ba tiếng, không tiếp tục nghe nữa, quay sang thi lễ một cái với Lý đại phu: "Ngài đúng bệnh hốt thuốc là được, hôm nay sợ là phải làm phiền ngài rồi."
www.wattpad.com/user/thilathila

Bà còn đang bận đấy, nào có thời gian nghe bọn họ hát tuồng.

Bà nhấc chân đi ngay, Ngũ lão gia cũng không dám ngăn cản, đành phải tiếp tục mắng bà tử: "Nói nhanh chút!"

Bà tử kia sợ tới mức nói không ra lời, nằm rạp trên mặt đất run giọng nói: "Lão nô cũng là có lòng tốt, di nương cả ngày lo lắng hãi hùng nên đã cho di nương uống một chén bột rễ cây chỉ ở quê nhà mới có, cái này có thể an thần."

Nhưng Ngũ lão gia lại cười giận dữ: "Chuyện đã vậy rồi, ngươi vẫn không chịu nói thật."

Ông ta quay người nhìn về phía Liễu di nương: "Bà ta không nói, nàng nói, nếu như nàng không nói, đứa nhỏ thật sự bị nguy hiểm thì sợ là sẽ phải hối hận cả đời."

Liễu di nương nào có  chịu được được trách móc như vậy, khóc nói: "Là bà ấy nói, bà ấy nói nhà bà ấy có bài thuốc sinh con trai bí truyền do tổ tiên truyền lại."

Ngũ lão gia kêu lên trong sự ngạc nhiên. Lại nhìn Liễu di nương tiếp, cảm thấy nàng là một mỹ nhân trên kệ trưng bày, đã không còn bất kỳ trí tuệ gì nữa. Nếu vừa nãy giống như hoa lê hoa dính hạt mưa thì lúc này lại là cành khô sau khi hoa lê đã rụng hết.

Rõ ràng vào lần đầu tiên gặp gỡ, nàng vẫn là cô nương chịu đọc sách chịu vươn lên, bây giờ mới mấy ngày, đã bắt đầu tin những thứ hèn mạt này.

Ông ta tức giận đến run tay, lại tát một cái lên mặt bà tử: "Nếu lại còn không thành thật một chút nữa thôi thì bây giờ ta sẽ rút kiếm giết ngươi ngay!"

Bà tử biết không có cơ hội chạy trốn nữa, chỉ có thể khai ra đúng sự thật: "Là nước vô căn dưới mái hiên và đất dưới bóng râm vào ban ngày, lại thêm bột của rễ cây hòe vào chung, phơi khô rồi thì có thể uống."

Lý đại phu lại nói: "Chỉ là như thế thì không thể bị đau giống như vậy được."

Bà tử lắc đầu: "Lão nô không dám nói dối, đây là phương thuốc bí truyền của tổ tiên truyền lại, thuốc này cũng là tổ tiên truyền lại."

Quả thật là phương thuốc bí truyền để sinh con trai, bà ta không có nói láo, cũng là có lòng tốt.

Lý đại phu cũng đã phát hiện ra được rồi, có hơi không biết nên khóc hay nên cười: "Thì ra là thế."

Để quá lâu, đã nhiễm quá nhiều thứ không nên có, ăn đồ mốc vào còn bị nhiễm bệnh đấy, huống chi là đồ được truyền từ đời này sang đời khác.

Đã tìm được nguyên do thì dễ bốc thuốc rồi, nếu không thì có một thai nhi ở đó cũng không dễ dùng thuốc gì cả. Thế là lại bận lu bù lên, Liễu di nương khóc đến suýt ngất đi: "Lão gia, thiếp đau."

Nhưng Ngũ lão gia lại thất vọng đi ra ngoài, sải bước lao đi, sau đó ngăn Ngũ phu nhân lại ở thời điểm bà tiến vào cửa của chủ viện.

Ngăn lại rồi nhưng cũng không biết nói cái gì, chỉ khô khan hỏi: "Phu nhân, làm sao nàng biết… biết được là nàng ấy ăn bậy đồ."

Ngũ phu nhân thờ ơ nhìn ông ta: "Lý đại phu nói sợ là nàng ta đã ăn đồ gì đó mới như vậy, ông không tin, tin theo lời nàng ta nói không ăn gì cả."

"Ta lại không quen nàng ta nên tất nhiên là tin Lý đại phu. Ăn hay không thì cứ tra một chút là ra thôi."

"Những chuyện trong cái lồng hậu trạch này, sinh con trai, tranh giành trượng phu… dưới ánh mặt trời, còn có chuyện gì mới lạ sao? Nàng ta là một người đáng tin thì cứ hỏi thẳng là được."

Bà nói xong định đi, nhưng lại thấy Ngũ lão gia vẫn cản ở phía trước, không khỏi cảm thấy phiền phức: "Ta kính ông một tấc, ông cũng đừng được một tấc lại muốn tiến lên một thước."

Ngũ lão gia bị nói cho lui về phía sau một bước, ủ rũ đứng tại chỗ. Ngũ phu nhân nhấc chân đi ngay, cảm thấy nán lại thêm một khắc thôi cũng đoản thọ.

Đến lúc về trong viện rồi, thấy ba đứa nhỏ đều nhìn về phía bà với vẻ mặt lo lắng, không nhịn được cười nói: "Làm sao vậy?"

Ban Minh Nhụy nói nhỏ một câu: "A nương, con có thể hỏi không?"

Ngũ phu nhân gật đầu, ngồi xuống cầm một cái bánh bao ăn: "Con hỏi đi."

Cũng không chú ý việc ăn không nói ngủ không nói nữa, mọi người bắt đầu nói chuyện. Ban Minh Nhụy hỏi: "A nương, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ạ?"

Ngũ phu nhân: "Không có chuyện lớn gì… có lẽ là vào phủ một chuyến, bị chỗ này dọa sợ rồi, đầy tớ già kia xúi giục nàng ta mấy câu nên muốn sinh đứa con trai để có cái chỗ dựa, thế là có bệnh thì vái tứ phương, uống thứ không nên uống."

Loại chuyện này không hề hiếm thấy trong trạch viện ở kinh đô. Lúc trẻ Ngũ phu nhân nghe được nhiều nhưng chưa từng thấy, không ngờ lại thấy được vào lúc này. 

Bà lấy chuyện này nhắc nhở hai người: "Tuyệt đối không được nhẹ dạ tin theo loại lời gièm pha này."

Ban Minh Nhụy: "A nương, người yên tâm đi, làm sao chúng con lại… như thế được. Nàng ta thật là ngu xuẩn, vậy mà lại tin loại lời này."

Ngũ phu nhân lại nhớ tới thật lâu lúc trước, cũng từng có người nói trước mặt bà lời nói giống vậy.

Cô nương mồ côi gì đó, nuôi con trai dưỡng già gì đó… lúc ấy bà nghĩ như thế nào đây?

Đã quá lâu, bà đã quên rồi, chỉ nhớ chính bản thân mình cũng từng bồn chồn lo sợ. Ở trong trạch viện này lâu rồi thì cũng chỉ thấy được một vùng trời này, muốn túm chặt lấy tất cả cơ hội để đứng vững.

Bà  lắc lắc đầu: "Năm đó ta suy nghĩ thông suốt nhưng nàng ta lại nghĩ không thông."

Ban Minh Nhụy lại hỏi: "Vậy… vậy a huynh đâu ạ? Sao huynh ấy cũng không tới."

Ngũ phu nhân dửng dưng nói: "Gã sai vặt tới nói tối qua nó bị cảm lạnh, buổi sáng đau đầu, ta đã kêu đại phu đi khám rồi, không có chuyện gì lớn, sắc thuốc uống là được."

Ban Minh Nhụy ồ một tiếng.

… Thật là xúi quẩy. Sinh nhật của Lam Lam mà mới sáng sớm tinh mơ đã từng người một kiếm chuyện mời đại phu.

Nàng bĩu môi, đưa mắt nhìn Chiết Tịch Lam, hỏi nàng: "Sao muội không nói chuyện?"

Chiết Tịch Lam vẫn luôn cúi đầu ăn cháo, nghe vậy bưng chén lên húp hết cháo bên trong, giống như là uống ra khí thế đọ rượu, rồi sau đó nói: "Lúc trước muội còn lo làm thế nào để nói ra chuyện hòa ly, hiện giờ rõ là buồn ngủ được đưa gối đầu, đây không phải đã có rồi sao! "

Hai mắt nàng sáng lên nói: "Nàng ta làm ra chuyện này, muội phải dùng xem, nếu không thì lòng muội sẽ không thoải mái."
www.wattpad.com/user/thilathila

Cả ngày làm loạn, làm loạn khiến cho nàng khó chịu.

Nhưng Ngũ phu nhân lại quát lớn một tiếng: "Lam Lam! Nói cẩn thận!"

Chiết Tịch Lam ngoan ngoãn gật đầu rồi ngồi xuống ngay, Ban Minh Nhụy không rõ tại sao, Ngũ phu nhân đã bắt đầu răn dạy: "Con bởi vì là người của ta nên thương ta, ta hiểu. Nhưng không nên trút sự oán giận lên người nàng ta."

"Hiện giờ bên cạnh con có không ít quý nhân, một khi con ra tay thì cái con lấy chính là mạng của nàng ta, không thể tùy tiện làm bậy được."

Chiết Tịch Lam rụt rụt cổ, tiếp tục cúi đầu húp cháo. Nhưng vẫn không cam lòng: "Vậy phải làm thế nào đây? Chúng ta thương hại nàng ta, nói không chừng nàng ta còn oán hận hôm nay người khiến ta mất thể diện trước mặt di phụ đấy ạ."

Ngũ phu nhân: "Đây được tính là cái gì đâu, trước mặt ta nàng còn non nớt lắm."

Nói xong thì nhắc nhở một hồi thêm lần nữa rồi lại vội vội vàng đi đến chỗ Đại phu nhân. Quá nhiều việc, Đại phu nhân đâu đã làm xong được, bà phải đi giúp đỡ.

Chiết Tịch Lam giương mắt nhìn bà rời đi rồi sau đó đi tới gần nói với Ban Minh Nhụy: "Chuyện muội vừa nói, tỷ có đồng ý không?"

Ban Minh Nhụy chần chờ: "Chuyện này thực hiện bằng cách nào?"

"A nương lương thiện, không muốn làm tổn hại tới mạng người."

Chiết Tịch Lam: "Muội chỉ muốn hòa ly, cũng không muốn mạng của nàng ta."

Nàng nghiêm túc nói: "Di mẫu bận tâm quá nhiều nhưng người lại quên mất một việc, Liễu di nương không thể xảy ra chuyện, nếu xảy ra chuyện không may thì người bị vứt bỏ chỉ có thể là di mẫu."

Ngũ phu nhân thông minh, nhưng phần lớn chuyện liên quan đến bản thân lại không tỉnh táo bằng người ngoài cuộc được. Đang ở trong núi, nào thấy được toàn bộ ngọn núi.

Nàng có hơi đau buồn phẫn nộ nói: "Kể ra thì con người di phụ thật đơn giản. Hai mươi năm trước ông ấy có thể làm được đến mức bị cô lập hoàn toàn vì di mẫu, chẳng lẽ đổi tới bây giờ, thì ông ấy không thể nữa?"

"Muội không nói xấu quá khứ của ông ấy, cũng không nói xấu cách giải thích đối với hai chữ trách nhiệm của ông ấy. Mười mấy năm trước đó,  ông ấy không mắc lỗi, vẫn luôn thực hiện đạo quân tử của ông ấy."

"Hiện giờ, ông ấy bởi vì nạp Liễu di nương nên vẫn luôn thêm chiếu cố nàng ta, đây là đặc tính nhiều năm qua của ông ấy, e là trong khoảng thời gian ngắn không sửa được."

"Ông ấy không sửa được, còn đảm đương phần trách nhiệm kia với Liễu di nương, hơn nữa trong bụng nàng ta có con, nếu là di mẫu và Liễu di nương, chưa chắc ông ấy sẽ chọn di mẫu."

Ban Minh Nhụy chưa bao giờ nghĩ tới một kẻ thân phận thiếp thất có thể lớn hơn a nương nhà mình, nàng trợn mắt há hốc miệng: "Không thể nào chứ?"

Chiết Tịch Lam lại nhìn được nhiều hơn, nói: "Tính người hay thay đổi nhưng dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn sẽ không thay đổi, tỷ cẩn thận nghĩ thử xem, nếu dựa theo tính tình của di phụ, một người dịu dàng ân cần không thể tự mình sống lại còn đang mang thai, sức khỏe không tốt, một người có con cái đã trưởng thành, hôn sự đều đã định, đi ra ngoài vẫn còn một con đường sống thì ông ấy sẽ chọn như thế nào đây?"

Ban Minh Nhụy càng nghe sắc mặt càng tái nhợt, cuối cùng thê lương nói: "Nếu là người khác, tất nhiên là chọn chính thê. Nhưng là cha…"

Sở dĩ a nương có thể dùng thân phận một cô nương mồ côi gả cho cha cũng là bởi vì tính cách của cha. Mà khi xưa ông ấy có thể như thế với a nương thì lại cũng có thể như thế với một nữ nhân khác.

Chiết Tịch Lam lặng thinh: "Cho nên mới nói, đời người như một vở kịch, thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà."

Ban Minh Nhụy uất ức đến sắp khóc rồi, nhưng Chiết Tịch Lam lại không có quá nhiều cảm xúc: "Cho nên, sau cùng Liễu di nương sẽ không mất mạng mà ngược lại còn có cơ hội ở Bình Châu làm phu nhân chính thất nữa đấy."

Trong lời nói của nàng có sự mỉa mai, lại húp một chén cháo, lau lau miệng: "Muội đã nghĩ làm như thế nào xong rồi, nhưng cần có người giúp muội."

Ban Minh Nhụy: "Tìm ai?"

Chiết Tịch Lam bối rối: "Thật ra muội muốn tìm biểu huynh nhờ giúp đỡ nhưng mà… nhưng mà tính tình của biểu huynh, sẽ không tán thành muội đi làm. Cách này của muội phải hãm hại người ta, còn phải tổn hại thanh danh của di phụ, không được tính là phúc hậu."

Biểu huynh thuận theo nàng nhưng cũng là một chính nhân quân tử đích thực.

Ban Minh Nhụy: "Vậy muội muốn tìm ai?"

Chiết Tịch Lam rầu rĩ nói: "Nếu giúp muội làm việc ở bên ngoài thì chắc chắn phải là người bên ngoài."

Ban Minh Nhụy đã hiểu: "Thế tử gia."

Chiết Tịch Lam: "Chỉ có thể là ngài ấy, chúng ta cũng không quen biết người khác mà."

Có nguy hiểm, có khó khăn thì người đầu tiên nàng nghĩ tới là hắn.

Giống như đã có thói quen cả rồi.

Ban Minh Nhụy cũng cảm thấy chuyện này phải để Thế tử gia làm nên nhỏ giọng nói: "Vậy muội chú ý một chút, đừng để cho ngài ấy phát hiện ra được lòng mình, cho dù là phát hiện ra được rồi thì muội cũng giả bộ như không biết."

Chiết Tịch Lam nghiêm túc gật đầu: "Vâng!"

Ban Minh Nhụy vẫn chưa yên tâm, dặn dò: "Lúc nam tử bày tỏ tình cảm ái mộ đều sẽ có dấu hiệu, một khi muội nhận ra được thì chạy trước đi, cho dù thế nào, nguyên tắc của chúng ta cứ là giả vờ không biết."

Chiết Tịch Lam vội nói: "Vậy muội phải luôn luôn chú ý đến, quá nguy hiểm rồi."

Ban Minh Nhụy cũng cảm thấy đúng là như thế, hai cái cô nương xúm cùng một nhau làm chuyện xấu, từ chột dạ đến cây ngay không sợ chết đứng, lại đến hiện tại tính kế nữa cũng chỉ mất thời gian một ngày mà thôi.

Chiết Tịch Lam nói: "Có thể thấy được chúng ta cũng không phải là người tốt."

Ban Minh Nhụy: "Người tốt khó làm, để cho Vân Vương Thế Tử gia làm đi thì hơn."

Chiết Tịch Lam lại nói: "Hôm nay muội lại suy nghĩ tường tận tiếp xem, đến lúc Trưởng công chúa tới, thảo luận với di mẫu ổn thoả rồi thì muội nhờ bà ấy giúp muội gọi Thế tử gia đến một chuyến."

Ban Minh Nhụy: "Đi nơi nào gặp đây?"

Chiết Tịch Lam: "Đi Minh Giác Tự nhỉ? Chỗ đó đã quen thuộc cả rồi."

Ban Minh Nhụy: "Được."

Thế là nhìn nhau thở dài, nhưng chưa thở dài được một lúc, Ban Minh Kỳ đã dẫn theo Ban tam cô nương và Tứ cô nương tới đây chúc mừng sinh nhật.

Chiết Tịch Lam thấy Ban Tam và Ban Tứ quy củ đứng ở một bên, tuy có hơi không phục nhưng cũng không dám nổi nóng, còn nói được mấy câu dễ nghe.

Ban Minh Nhụy tặc lưỡi ngạc nhiên, nói: "Đại ca ca, vẫn là huynh lợi hại. Đại bá mẫu dạy bảo nhiều năm, cũng không có thành quả như thế."

Nhưng Ban Minh Kỳ cũng khiển trách nàng một câu: "Các muội là tỷ muội ruột thịt, hiện giờ các muội ấy còn biết phải hòa thuận chung sống với nhau rồi, muội cũng đừng chiếm hời trong việc nói chuyện."

Hắn nói: "Muội cũng biết, lúc trước tổ mẫu không hề thích Ngũ thúc mẫu cho nên dẫn đến việc cũng cảm thấy muội không xứng để bà dạy bảo, mới để muội tùy hứng, nuôi dưỡng khiến tính tình muội ương bướng một chút, nhưng cũng vì ít dạy bảo, cho nên lúc sau thúc mẫu uốn nắn lại tính tình của muội cũng dễ uốn nắn một chút."

"Nhưng các muội ấy lại không may mắn được như muội, các muội ấy là nữ tử của  đại phòng, tổ mẫu cảm thấy các muội ấy cần phải lót đường cho ta, từ nhỏ đã nói những lời nói vô sỉ kia cho các muội ấy nghe, cả ngày lẫn đêm, tất nhiên không dễ sửa bằng muội như vậy được."

Hắn tràn đầy dáng vẻ huynh trưởng, Ban Minh Nhụy nhận sai ngay: "Muội sai rồi."

Chiết Tịch Lam đứng ở một bên không nói lời nào, Ban Minh Kỳ* nhìn sang, nàng lại cười cười với hắn.

Vẻ mặt Ban Minh Kỳ dịu lại, đang định vui vẻ trò chuyện chuyện với biểu muội thì lại nghe Xuân Huỳnh tiến đến nói: "Tùy lục cô nương đến rồi ạ."

Sớm như vậy!

Nhưng mà khách nữ tới, Ban Minh Kỳ không thể ở chỗ này nữa, chỉ có thể chống nạng tập tà tập tễnh không cam lòng rời đi, trước khi đi còn mang theo hai muội muội rời đi.

Bên này, Tùy lục cô nương cũng chào hỏi hai vị cô nương phủ Nam Lăng Hầu với vẻ mặt dè dặt. Nàng hơi xấu hổ bởi vì quả thật là tới sớm rồi.

Nhưng không còn cách nào cả, Nhị ca ca nói tới thì nên tới sớm một chút để nói chuyện thêm.
www.wattpad.com/user/thilathila

Nghĩ tới đây, nàng lại kìm nén ý muốn  lùi lại, gắng gượng cười ra tiếng: "Chiết cô nương, chúc cô nương phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn." 

Bỗng nhiên Chiết Tịch Lam cảm thấy bản thân theo những lời này đã biến thành một bà lão, nàng không nhịn được mà sờ lên hà bao, sau đó khụ một tiếng.

Không có bạc để làm bà lão rải tiền.

Tùy lục cô nương cũng biết mình đã nói sai, cả mặt đỏ bừng, ngay lập tức cúi đầu xuống.

Nàng nghĩ, chắc là Sơn gian nhất lũ phong bực nàng rồi.

Nhị ca ca bảo nàng đến chúc sinh nhật, nàng vốn không muốn nhưng mà Nhị ca ca lại nói đời này huynh ấy chưa từng nhờ nàng chuyện gì, lần này muốn nhờ nàng đến xem xem.

Huynh ấy thật sự chưa bao giờ nhờ vả người khác như vậy, Tùy lục cô nương mềm lòng đồng ý. Nàng lại tò mò hỏi: "Nhị ca ca, huynh vẫn muốn cầu hoàng sao?"

Nhưng Nhị ca ca lại sờ sờ đầu nàng mà không nói gì. Chỉ là sự dễ chịu giữa lông mày, ý cười trong mắt, sự vui vẻ nơi khóe miệng, đều đang nói rõ huynh ấy muốn làm phượng.

Phượng cầu hoàng.

Nàng thở dài một tiếng: "Đáng tiếc, cái người nhà họ Ban kia tên Minh Kỳ chính là phượng, hắn cầu được hoàng của huynh rồi."

Nhị ca ca lại nói: "Nguyệt Nguyệt, sau này muội cũng phải làm phượng hoàng ngao du nơi chân trời, đừng bị sự dơ bẩn của kinh đô chôn vùi bản thân."

Sau khi Nhị ca ca đi rồi, Tùy lục cô nương đã suy nghĩ một chương sách.

【Khoái ý ân cừu kiếm nhờ muội muội đưa thư đi nhưng không nhận được thư hồi âm của Sơn gian nhất lũ phong. Bởi vì sơn gian nhất lũ phong đã có người trong lòng.】

【Nhưng Khoái ý ân cừu kiếm lại không buông tay, hắn nhờ muội muội đi xem Sơn gian nhất lũ phong tiếp.】

Kế tiếp, nàng lại không biết viết như thế nào nữa.

Để cho mình đi xem gì đây?

Nàng không biết.

Nhưng mà Chiết cô nương rất tốt, Ban cô nương cũng rất tốt, nàng nói sai rồi mà họ vẫn cười với nàng, cười cười, nàng lại muốn nói nhiều thêm một chút.

Nàng nhìn về phía Chiết Tịch Lam, hỏi cuộc sống của Vân Châu.

"Ta chưa bao giờ ra khỏi kinh đô, chưa từng biết được ngàn dặm non sông, nhưng lại say mê biên cảnh đã lâu, cô nương có thể nói với ta một chút không?"

Cô nương mềm yếu như vậy nhìn ngươi bằng đôi sáng long lanh, tất nhiên là không thể từ chối được, Chiết Tịch Lam bèn nói: "Cô nương muốn nghe cái gì, phong thổ nhân tình, kỳ nhân dị sự?"

Muốn nghe tất cả! Đa số người ở trong thoại bản của Tùy lục cô nương đều sống ở kinh đô, đó là bởi vì không biết địa phương khác là như thế nào. Nếu như nghe rồi, cũng có thể viết một chút về người Vân Châu.

Chiết Tịch Lam lại lựa chút chuyện để nói, Tùy lục cô nương nghe đến liên tục ngạc nhiên, đến lúc Yến thất cô nương đến, nàng đã không sợ hãi như vậy nữa.

Yến thất và Phó Sư Sư là chân trước chân sau đến, đám tiểu cô nương cả phòng tụ tập lại.

Ban Minh Nhụy ngồi bên cạnh Chiết Tịch Lam, Tùy lục cô nương và Yến thất cô nương chiếm được hai vị trí khác gần Chiết Tịch Lam, Phó Sư Sư ấm ức ngồi ở chỗ cuối nhất.

Nàng ta thầm coi  đây là một trận đọ sức về địa vị của các ca ca, vì thế cũng muốn ngồi gần một chút.

Nàng vội móc quà của Phó Lý ra: "Lam Lam, ca ca ta tặng quà cho ngươi."

Nàng ta móc ra một bộ xiêm y làm bằng trân châu, loé mù mắt mọi người.

Chiết Tịch Lam: "..."

Nhưng thật ra là có thể bán ra giá tốt.

Yến thất cô nương vừa nhìn điệu bộ này, cũng vội vàng móc quà mà huynh trưởng nhà mình nhờ tặng ra. Vốn muốn dùng danh nghĩa của nàng để tặng nhưng Phó Sư Sư không biết điều lôi tên huynh trưởng ra trước như thế thì cũng đừng trách nàng.

Nàng nhận rương nhỏ từ trong tay nha hoàn, vừa mở ra nhìn, sáng lấp lánh, là đồ trang sức quý báu. Cho dù là khuyên tai hay là chuỗi ngọc, hay là cái thoa cây trâm, đều hết sức tinh xảo, để lộ ra sự phú quý.

Chiết Tịch Lam nhìn thoáng qua, đã cảm thấy những thứ này có thể đủ để mua tiểu viện ở kinh đô rồi.

Tùy lục cô nương ngồi ở một bên, miệng há to thành một cái hình tròn. Rồi sau đó vội kêu nha hoàn đi vào, bưng ra một cái rương đồ bảo thạch nhỏ, ngọc bội, san hô đỏ các thứ.

Tràn đầy một rương, cũng sáng lấp lánh.

Tùy lục cô nương vốn nghĩ quà như vậy quá tùy tiện, trông không chân thành, nhưng nhìn xem quà của hai vị khác lại cảm thấy Nhị ca ca hiểu Chiết cô nương, nghĩ đến tất cả mọi người đều tặng những vật này thì ắt hẳn không sai.

Chiết Tịch Lam chớp chớp mắt, trong chốc lát, không biết nói cái gì cho phải.

Ban Minh Nhụy ngồi ở một bên như ngồi trên đống lửa… Đại ca ca đã tặng cái gì? Hình như còn chưa tặng, nàng phải phái một nha hoàn đi qua nói cho huynh ấy biết, phải đi nhà kho lấy một ít đồ đến mới được.

Nếu không thì làm sao đánh thắng được.

------------ Hết chương 67 ---------


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật