[TaeKook] Dáng vẻ anh thích em đều có-Từ Từ Đồ Chi

Bức thư tình nhỏ bé



Thái Hanh muốn kết hôn, thế nhưng lại đắn đo suy nghĩ mãi, dù sao thì Chính Quốc vẫn đang là một nhóc học sinh cấp 3, chí ít cũng phải chờ cậu lên đại học cái đã.

Kỳ nghỉ hè của Chính Quốc chẳng được mấy ngày đã kết thúc, phải quay về trường để học tiếp. Mấy ngày trước khi khai giảng cậu lại bắt đầu giở trò 'quấn người đại pháp', quấn đến mức Thái Hanh vừa thích vừa rầu, sợ chịch cậu hỏng, lại nhịn không được muốn chịch hỏng cậu.

Nhây lên nhây xuống rốt cuộc vẫn đến ngày khai giảng, Thái Hanh đưa cậu tới trường, Chính Quốc đứng trước cổng lưu luyến không rời nửa ngày trời, rồi mới 'một bước chân ba lần ngoảnh đầu' kéo hành lý đi.

Được gặp lại bạn bè sau một kỳ nghỉ hè, Chính Quốc thật sự rất vui, nhưng không lấy lại được một chút tinh thần nào, đã quá quen với khoảng thời gian hạnh phúc được cùng Thái Hanh quấn lấy nhau bất kể ngày đêm, muốn thích ứng lại với cuộc sống học đường tẻ nhạt, ước chừng phải mất một đoạn thời gian nữa.

Thừa dịp giáo viên quay lưng lên bảng viết bài, Kaitlyn và Jimin liếc mắt đưa tình, còn truyền cho nhau một tờ giấy nhỏ. Hai cô cậu này đã xác lập quan hệ yêu đương trong kỳ nghỉ hè, đương nhiên có một chút xíu công lao thuộc về Chính Quốc, thế nhưng nhìn bọn họ ngồi trong lớp ngọt ngào anh anh em em, cậu lại vừa hâm mộ vừa ghen tị. Nếu như Thái Hanh là bạn cùng lớp với cậu thì tốt biết bao.

Nếu như Thái Hanh là bạn cùng lớp với cậu, anh có viết giấy truyền tin cho cậu không?

Cậu từng thấy ảnh chụp thời đi học của Thái Hanh, rất đẹp trai, nhưng lại chẳng có nét tươi cười nào cả, bản mặt rõ kiểu học sinh giỏi nghiêm túc, đến trường thì chỉ biết cắm đầu vào học, chắc hẳn không biết chơi trò viết giấy truyền tin đâu. Thế nhưng Thái Hanh đẹp trai như vậy, nhất định sẽ có người chủ động viết giấy gửi cho anh, Thái Hanh xử lý thế nào nhỉ? Có vứt không? Chắc không đâu, Thái Hanh dịu dàng như thế cơ mà, dù không trả lời lại cũng sẽ lịch sự nhận lấy.

Đúng rồi, bức thư tình cậu viết cho Thái Hanh, chẳng bao giờ thấy anh nhắc đến nó, có phải là không thích không? Cậu viết không hay à? Hay là Thái Hanh đã quên mất tiêu rồi?

Uổng công cậu sau đấy còn đặc biệt sửa toàn bộ "thích" thành "yêu".

Trước đây cứ tới giờ cơm trưa là Chính Quốc lại đi ăn cùng với Kaitlyn, thế nhưng cái lúc cậu come out, cô nàng lại không cẩn thận lộ ra vụ thầm thương trộm nhớ, con gái da mặt mỏng, trong suốt khoảng thời gian trước khi thi cuối kỳ, nhỏ vẫn luôn tránh né cậu, Chính Quốc bèn đổi thành đi ăn chung với Jimin.

Hồi nghỉ hè ba đứa có hẹn nhau ra ngoài chơi mấy bận, hiểu lầm với nghi kị đã giải quyết xong xuôi, vậy nhưng người ta lại thành một đôi mất rồi, bây giờ đến đi ăn trưa cũng phải như hình với bóng. Chính Quốc đứng từ xa đã nhìn thấy, ngại không muốn làm bóng đèn, đành bưng cơm ra góc ngồi một mình, vừa hay có không gian yên tĩnh để nhắn tin chát chít với Thái Hanh.

Cậu chụp lại khay cơm rồi gửi cho Thái Hanh, kèm theo lời nhắn: "Em đang ăn trưa nè, anh vẫn đang bận hả?"

Tầm độ ba mươi giây sau, Thái Hanh rep: "Anh cũng đang ở căn-tin, mới xếp hàng chọn món xong." Sau đấy cũng chụp một tấm ảnh gửi sang.

Chính Quốc nhìn chằm chằm một lúc, nói: "Em muốn ăn cái viên tròn tròn kia."

Thái Hanh đáp: "Chờ cuối tuần em được nghỉ anh dẫn em đi ăn thử."

Chính Quốc vừa đọc tin nhắn vừa xúc cơm ăn.

Thái Hanh hỏi tiếp: "Em ăn một mình à? Lại cãi nhau với bạn học hở? Bây giờ mới có đầu năm thôi, phải thân thiện với bạn học hơn nữa."

Chính Quốc bèn kể chuyện Jimin với Kaitlyn vừa thành đôi liền bỏ xó cậu: "Nếu anh cũng tới đây học thì vui biết mấy, có thể cùng đi ăn chung với em này, cùng ở một phòng ký túc xá với em này, chắc chắn tụi mình sẽ thân mật hơn hai cậu ấy nhiều."

Thái Hanh nói: "Em vẫn ở chung phòng với cậu bạn hay dạy đời hôm bữa à?"

Chính Quốc: "Vâng, vẫn ở chung với cậu ấy."

Bạn cùng phòng của cậu thích dạy đời, chính cậu còn quên mất mình từng kể việc này với Thái Hanh, thế nhưng Thái Hanh lại nhớ rõ những gì cậu đã nói, Chính Quốc vui vẻ hết biết luôn, đoạn ngẫm nghĩ, chuyện vớ vẩn thế này anh còn nhớ được, tại sao lại quên mất bức thư tình của cậu?

Cậu bèn hỏi thẳng: "Thấy Jimin với Kaitlyn ngồi trong lớp truyền giấy cho nhau, em lại nhớ tới bức thư tình em viết cho anh. Anh nhận ra không, em có sửa vài chỗ đấy."

Cậu gửi tin xong liền không thèm để ý cơm cháo gì nữa, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, rất muốn biết Thái Hanh sẽ trả lời cậu ra sao.

Lần này đợi có hơi lâu, lâu đến mức màn hình tối đi sáng lại hai lần, Thái Hanh mới trả lời cậu: "Anh có điện thoại, không buôn với em nữa, phải ăn cho xong còn đi làm việc, buổi tối rảnh lại gọi sau. Em cũng ăn cơm nhanh nhanh lên, đừng chỉ mải nghịch điện thoại, nghe lời, yêu em."

Chính Quốc đọc đoạn đầu đang thấy mất vui, nhìn hai chữ cuối xong liền vui trở lại.

Cậu ngậm thìa trong miệng, cầm điện thoại bằng hai tay, chân thành chăm chú rep lại một câu: "Làm việc tốt nha, em cũng yêu anh."

Tâm tính thiếu niên vừa ham chơi lại dễ quên, chờ đến tối gọi điện thoại, Chính Quốc đã quên béng vụ thư tình, chỉ mải kể cho Thái Hanh nghe mấy chuyện hay ho trong ngày: "Trước tiết học chiều em có chạy đi mua kem, nhân viên quẹt thẻ sai, 5 tệ quẹt thành 5 hào, về lớp rồi xem hóa đơn mới thấy, em bèn chạy đi quẹt thêm lần nữa, chạy đi chạy về thế là vào muộn giờ tiếng Trung. Giáo viên hỏi em đã đi đâu, em liền kể thật ra, sau đấy được cô giáo tuyên dương!"

Thái Hanh cũng khen cậu: "Thành thật là đức tính tốt, nên được tuyên dương."

Chính Quốc nói: "Không phải cô khen em thành thật đâu, mà khen em nói tiếng Trung tốt, nói đúng từ 'năm hào', mấy bạn khác toàn nói 'năm cắc'."

Thái Hanh cười nói: "Siêu quá siêu quá."

Chính Quốc đắc ý nói: "Em còn biết tiền xu là tiền kim loại đấy!"

Phát âm của cậu vẫn chưa đạt chuẩn, thế nhưng tốt hơn trước đây nhiều lắm, lại càng giỏi hơn hẳn đại đa số người nước ngoài, thậm chí còn giỏi hơn người phương Nam nữa.

Thái Hanh cố tình ghẹo cậu: "Okamoto?"

(tiền kim loại = gāng bèng er; Okamoto = gāng běn, một nhãn hiệu bao cao su của Nhật Bản)

Chính Quốc tưởng do mình phát âm không chuẩn, bèn lặp lại: "Tiền kim loại." Nói xong vẫn thấy mình nói chưa đủ tốt, lại đọc thêm hai lần: "Tiền kim loại, tiền kim loại."

Thái Hanh đầu bên kia cười thành tiếng.

Chính Quốc thế mới biết anh troll mình: "Ghét anh ghê!"

Lúc cậu làm nũng thích nhất nói ba chữ này, Thái Hanh mỗi lần nghe xong đều cảm thấy tim mình đập loạn, nhỏ giọng thì thầm: "Hôm nay muốn em quá."

Chính Quốc cũng muốn anh, nói: "Hôm qua bảo anh làm thêm một nháy anh còn không chịu cơ, hiện tại hối hận chưa?"

Thái Hanh cười khẽ: "Ừ, hối hận lắm."

Chính Quốc nói: "Cuối tuần này chúng ta cần mua nhiều 'tiền kim loại' vào."

Thái Hanh: "... Okamoto."

Chính Quốc có chút không phân biệt được hai từ này, lặp lại: "Gāng běn? Gāng bèng? Gāng běn er?"

Cậu càng đọc càng lẫn lộn, vừa làm nũng vừa làm mình làm mẩy: "Đều tại anh! Em không biết!"

Tiết đầu tiên sáng ngày hôm sau, lớp trưởng theo thường lệ ôm một đống lớn nào là hàng chuyển phát nhanh thư từ để lên bục giảng, đồ của ai thì tự mình lên lấy.

Chính Quốc chả mấy khi mua đồ online, cũng chả có ai viết thư cho cậu, thế nên vẫn không để tâm như thường, ngồi yên một chỗ vừa uống nước vừa xem hai cậu bạn đánh cờ tướng. Trong máy của Thái Hanh cũng có app đánh cờ tướng, cậu muốn thử học, học xong sẽ có thể cùng Thái Hanh chơi cờ, thế nhưng coi bộ rất khó nhằn.

Lớp trưởng đứng trên bục gọi cậu: "Ian, lên lấy đồ của cậu này."

Cậu có chút không hiểu, đồ của cậu?

Cầm đồ trong tay, là một gói chuyển phát nhanh đơn giản, người nhận đúng thật là cậu, người gửi là... Thái Hanh.

Chính Quốc nhanh chóng ngồi vào chỗ, nhét hộp giấy vào ngăn bàn, hai tay để trong ngăn, vuốt cẩn thận từng li từng tí, xé mở hộp giấy, rồi lại luồn tay vào trong, bên trong chỉ có duy nhất một tờ giấy.

Đây là cái gì? Cậu rất muốn xem, lại không dám lấy ra, hiện tại vẫn đang nghỉ giữa giờ, bạn học tới tới lui lui, chỉ cần ai đấy đi ngang qua cậu là sẽ nhìn thấy hết. Đây là đồ Thái Hanh gửi cho cậu, còn lâu mới cho người khác nhìn.

Nhịn đến khi vào tiết, mọi người về hết chỗ của mình, cậu mới lấy tờ giấy kia ra kẹp vào trong sách giáo khoa, sau đấy làm bộ lật sang trang, dùng nửa kia quyển sách che đi tầm mắt của bạn cùng bàn, vội vàng muốn mở ra coi trong đó viết gì.

Là bức thư tình của cậu.

Thân gửi Thái Hanh Hanh:

Anh nói anh chưa từng được nhận thư tình, em cũng chưa từng viết thư tình, trùng hợp ghê, chúng ta đúng là trời sinh một đôi.

Anh biết đó, em rất thích yêu anh, thích yêu anh hơn bất cứ người nào khác thích yêu anh, em muốn cùng anh mãi mãi bên nhau.

Anh đối xử với em rất tốt, em thích anh đối tốt với em, thích anh dịu dàng với em, hai ta ở bên nhau, em luôn rất vui vẻ, cảm giác này trước giờ em chưa từng trải qua, em vui vì hai chúng ta đã ở bên nhau, hơn nữa còn ở bên nhau mãi mãi.

Anh không chỉ là người tốt nhất trên thế giới này, anh còn rất đẹp trai, công bình bằng mà nói, em cũng rất đẹp trai, nói thật, nếu có người xứng được với anh, người đó chỉ có thể là em đây.

Em không viết nữa, lời ít ý nhiễu nhiều, em hi vọng chúng ta mãi mãi bên nhau!

Ký tên:

Người thích yêu anh – Chính Quốc.

Ngày 27 tháng 3 năm 2016.

Hiện tại trình độ tiếng Trung của cậu cao hơn nhiều so với hồi viết bức thư tình này, ngẫm lại nội dung mà thấy thê thảm vô cùng, nếu như có cơ hội khác, cậu nhất định sẽ viết càng càng càng càng càng tốt hơn.

Thái Hanh sửa giúp cậu 'công bằng mà nói' và 'lời ít ý nhiều', bốn chữ 'yêu' cậu tự mình sửa, tất cả đều còn nguyên trên bức thư.

Còn nửa tờ giấy trắng bên dưới, giờ đây đã có thêm vài dòng chữ ngay ngắn xinh đẹp, điều này khiến cho bức thư trở nên giống với tờ giấy nhỏ truyền tin trong lớp, những gì cậu nói ngày hôm qua, Thái Hanh đều nghe và để trong lòng. Cậu vội vàng đọc dòng chữ mới được viết thêm kia, trái tim ngay lập tức đập như trống bỏi.

Giáo viên đã vào lớp, thế nhưng trái tim cậu không thể bình ổn được, lặng lẽ cúi đầu nhìn dòng chữ ấy, mấp máy môi đọc thầm vài lần, từ đầu lưỡi đến trái tim đều cùng nhau tê dại.

Chính Quốc đọc tới mức khóe mắt cay cay.

Thái Hanh nói cậu là viên kẹo ngọt, cậu cảm thấy Thái Hanh là một lọ đường, đem cậu bao bọc ở bên trong, giây sau càng ngọt ngào hơn giây trước.

Thư tình cậu viết không hay, cậu chỉ biết nói Thái Hanh rất tốt rất tốt, thế nhưng Thái Hanh còn tốt hơn nhiều lắm so với những gì cậu miêu tả, tốt hơn một nghìn lần! Một triệu lần! Một tỷ lần!

Cậu đọc đi đọc lại cẩn thận, tưởng tượng vẻ mặt dịu dàng của Thái Hanh khi viết ra những dòng này, cậu thấy mình như chạm vào được trái tim Thái Hanh, đồng thời hoàn toàn có được nó.

Cậu buông lỏng tâm tư vội vã muốn kết hôn, bởi vì cậu biết, Thái Hanh mãi mãi là của cậu rồi.

Chính Quốc thân yêu, anh không tưởng tượng tốt được như em, nhưng mỗi khi em yêu anh nhiều thêm một giây, anh sẽ lại càng tốt hơn một chút.

Thượng Đế ban cho anh một viên kẹo bí ẩn, đó chính là em. Anh vĩnh viễn chẳng thể đoán được một giây sau, em sẽ lại mang đến cho anh điều bất ngờ ngọt ngào chi nữa.

Anh yêu em, như yêu viên kẹo, như yêu phong hoa tuyết nguyệt, như yêu nhật nguyệt trăng sao, như yêu thế gian vạn vật.

Em nói anh là người tốt nhất trên thế giới này, mà trong thế giới của anh, từ cái ngày mùa xuân ấy hai ta gieo xuống mầm hoa đỗ quyên, liền chỉ có một mình em mà thôi.

Nguyện tình yêu đôi ta có thể vượt qua thời gian.

Nguyện cùng em lớn lên, nguyện bên em tới già.

Hoàn toàn văn


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật