ĐIÊN CUỒNG VỚI SÁT NHÂN

5



Nhưng vì thấy Mason không có ý xấu nên anh cũng đã kể ra hoàn cảnh của bản thân, Henry thả lỏng rồi kể

"Haizz!! đúng vậy tôi vốn không thích công việc này một chút nào nhưng trước đây tôi đã vô tình chống đối cấp trên!! nên mới bị điều tới đây làm việc, hằng ngày tôi phải nghe những lời nối ô uế dâm dục của những bệnh nhân khiến tôi sợ thật sự có hôm tôi còn bị một bệnh nhân hất hết cả một chậu nước dơ vào người ~! kinh khủng thật"

Gương mặt Mason ra vẻ ngạc nhiên

"Chống đối cấp trên á? nhìn anh có không giống người nổi loạn đâu nhỉ !"

"Đúng vậy tôi vốn nghĩ bản thân sẽ có một công việc ổn định, có thể an nhàn sống qua ngày ai mà ngờ tên khốn trưởng khoa đó lại luôn có ý xấu với tôi nên tôi mới chống đối hắn"

"Ý xấu á, vậy hắn đã làm gì anh sao? mà khiến cho anh lại chống đối?"

Henry như được hỏi trúng chổ bất bình, hai mắt mở to ra tay đập lên bàn 

"Đúng hắn ta là một khốn nạn, một người bệnh hoạn, hắn.... hắn vậy mà lại... lại gạ tình tôi còn sàm sở tôi nữa khiến tôi tức điên lên vì hắn đã nói sẽ cho tôi làm tình nhân của hắn ngày ngày thoả mãn hắn, tên khốn đó sẽ cho tôi vinh hoa phú quý không lo tương lai. Xớ ông đây cóc cần nghĩ sao hắn đã có vợ và con vậy mà còn kêu tôi làm tình nhân đúng thiệt là thứ bệnh hoạn!!!!!!!!"

Mason cười rộ lên, Henry ngơ ngác nhìn hắn 

"Sao anh lại cười, có gì để cười chứ?"

"Nhìn mặt giận trong đáng yêu thật, tôi thấy hắn gạ tình cậu cũng có nguyên nhân mà với gương mặt xinh đẹp đến nối khiến người đối diện phải nóng rực cả người, ngay cả tôi còn thích chứ huống gì là một người đàn ông đã có vợ chứ"

Ánh mắt Mason đắm đuối nhìn anh, nở nụ cười bí hiểm khiến Henry ngượng chín cả mặt, điều này càng khiến anh thắc mắc tại sao chứ một người như này sao lại giết người còn giết một cách tàn bạo chứ? Rốt cuộc hắn ta đã trải qua những gì mà khiến cho hắn như vậy biến thành 1 tên sát nhân. Dẹp luồng suy nghĩ đó qua anh liền bình tĩnh lại mà tiếp tục cuộc trò chuyện cùng Mason. 

"Thế tới cậu, tại... tại sao cậu lại... lại giết người chứ?"

Ngay lập tức ánh mắt Mason chuyển sang lạnh lùng khiến Henry lạnh cả sống lưng vừa run vừa nói

"Chẳng phải... phải cậu nói chúng ta là bạn sao có... có gì cứ tâm sự ra"

Mason bình tĩnh lại từ từ nói.

"Được, những tên khốn đó đều đáng chết, người ngoài có thể nói tôi tàn ác, biến thái nhưng họ không hề biết những tên khốn mà họ cho là nạn nhân kia đều là một lũ cặn bã,  chắc hẳng anh cũng đã biết chuyện 3 năm trước  đại tiểu thư nhà Edwards đã qua đời vì bệnh đúng chứ!"

Henry gật đầu 

"Đúng vậy! tôi có nghe chuyện này đại tiểu thư xinh đẹp như hoa Lucy Edwards đã qua đời ở cái tuổi xuân thu đang về khiến cho ai cũng tiết thương cho cô ấy, cha mẹ đau lòng đã làm cho cô một đám tang long trọng khiến ai cũng rơi nước mắt"

Bất thình lình Mason cười lớn 

"Nực cười, cái gì mà đau lòng chứ, cái quái gì mà thương xót tất cả chỉ là màng kịch cho người ngoài xem mà thôi, thật ra chị tôi không hề được coi trọng vì chị ấy chỉ là con của tình nhân của bố trước khi cưới mẹ tôi mà thôi, tôi nghe quản gia kể lại rằng đáng lẽ chỉ ấy đáng ra phải chết chung với mẹ nhưng không biết vì sao đám nhà báo lại biết và đưa tin rằm rồ nên bố tôi chỉ đành nhận chị về và nói với bên ngoài mẹ chị đã mất nên bây giờ chị sẽ do vợ chính thất nuôi dưỡng cũng chính là mẹ tôi!"

Henry ngẩn cả người ra vì cuộc sống của người tài phiệt, đúng thật là rắc rối sơ hở 1 chút là có nguy cơ mất mạng ngay, cả một đứa trẻ cũng đã xém chết dù mang trong mình dòng máu của người cao quý.





Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật