The New God [Genshin Impact]

Chương Lời Đồn Năm Xưa: Kết thúc một thời đại.



"Vậy mong cô chuẩn bị sẵn tâm lý đi. Bởi "chân tướng" này chính là hình phạt của cô đấy."- Alisa

"Cô nói...hình phạt của tôi?"- Wanyan

"Chính xác. Và sau đây cô sẽ nghe về sự thật, cũng chính là cái giá cho việc phá bỏ "giao ước"."- Alisa

Cô nhìn sang Zhongli, anh ta gật đầu nhẹ như muốn bảo cứ tiếp tục. Cô cũng tiến tới một bậc thang gần đó, ngồi bệt xuống, giọng trầm hơn mọi khi.

"Ma Thần Muối Havria, không phải Ma Thần đầy quyền năng. Mà ngược lại, do cô ấy quá yếu ớt, quá mong manh, nên không thể đạt được vị trí của bảy vị thần."- Alisa

"Cô nói sao...?"- Wanyan

"Trong cuộc chiến ma thần, các vị ma thần trên thế gian vì tranh đoạt đại lục mà đã dốc hết tất cả sức mạnh và trí tuệ. Nhưng Havria đã lựa chọn bỏ trốn. Cô ấy cho rằng, chỉ cần bỏ đi trước khi cuộc chiến diễn ra, thì chiến tranh sẽ không thể nào lan đến được chỗ cô ấy và con dân."- Alisa

"Nhưng trong những năm tháng dài lê thê của chiến tranh, thì "rút lui" sẽ vĩnh viễn không có điểm dừng. Và trong quá trình rút lui không có điểm dừng đó, Havria đã mất đi tất cả lãnh thổ, chỉ còn lại chốn nương thân cuối cùng."- Alisa

"Không...không thể nào..."- Wanyan

Wanyan nghe xong câu chuyện, cảm giác như mọi tín ngưỡng về Ma Thần gần như sụp đổ. Một sự thật phũ phàng mà cô không thể chấp nhận.

"Vào thời khắc cuối cùng của mình, ngay cả một thanh kiếm để bảo vệ con dân của mình, cô ấy cũng không có."- Alisa

"Ngay cả một thanh kiếm cũng không có? Nhưng mà, thanh kiếm này..."- Wanyan

"Không phải di vật của "Ma Thần Muối", mà là hung khí cùa kẻ đã ra tay với cô."- Alisa

"Hung khí...?" Wanyan bàng hoàng: "Không! Đây đều là giả dối, những thứ này đều là giả, hai người đang muốn mê hoặc lòng tin của tôi với thần linh!"

"Giả dối hay không, tự cô sẽ biết rõ. Tôi chỉ có nhiệm vụ nói ra "chân tướng" thôi." Cô đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt bàng hoàng của Wanyan.

"Không lý nào lại như vậy! Cô...hai người cũng là tín đồ của Morax, đừng hòng lừa tôi!" Cô ấy suy sụp đến nỗi không thể chấp nhận sự thật phũ phàng này. Đến nỗi, cô ấy vừa khóc vừa chạy nhanh ra cửa. Mặc dù có hơi tàn nhẫn, nhưng cũng không thể nói khác được.

"Dù sao thì đây cũng là sự trừng phạt. Nếu không thì tôi cũng không muốn nói ra sự thật tàn khốc này." Zhongli cũng cảm thấy thấu hiểu thay cho cô gái kia. Cảm giác như mọi niềm tin, mọi sự tín ngưỡng, đều sụp đổ hết.

"Nhưng mặt tốt là, cô cũng nhớ ra hầu hết sự việc rồi." Anh nhìn sang Alisa, người đang bất giác đưa tay lau đi giọt lệ lăn trên má: "Vậy, cảm giác khi thấy lại người bạn của mình như thế nào?"

"...Tôi không biết." Cô chỉ nói nhẹ. Cảm giác thấy bạn cũ của mình chết một cách vô ích, thậm chí là bởi chính tín đồ của mình.

"Cảm giác phá vỡ lời hứa năm xưa, nó không khác gì việc đã phá vỡ giao ước cả."

"Tôi cũng hiểu việc phá vỡ giao ước là như thế nào. Là thần khế ước, nhưng chính bản thân, đôi khi cũng không thể hoàn thanh giao ước do chính mình đặt ra. Đó chính là nỗi nhục lớn nhất mà tôi từng gánh vác." Zhongli trả lời với giọng đượm buồn, xen lẫn vào đó là cảm giác tội lỗi không nguôi.

Alisa sau đó đứng dậy, hướng về phía cửa: "Nên đi tiếp thôi. Bên trong chắc sẽ có thứ "chân tướng" khiến cô ấy không thể không tiếp nhận được."

Hai vị thần đuổi theo Wanyan. Vừa lúc thấy cô ấy đang đứng trước cánh cửa đá, xung quanh là vài bức tượng muối đang la hét bỏ chạy. Còn Wanyan thì nhìn vào mấy bức tượng đó mà ôm ngực, miệng thì run rẩy trong cơn nức nở.

"...Trên đường là thứ gì vậy?"

"Bọn họ...nhìn thấy gì vậy...Họ đang làm gì vậy?"

"Sau đó...đã xảy ra chuyện gì?"

Wanyan đứng thở gấp trước cánh cửa đá, hai tay ôm lấy ngực trong cơn hoảng loạn. Và nguyên do duy nhất chính là.

Cô ta vẫn chưa thể nào chấp nhận sự thật tàn khốc kia.

Zhongli cùng Alisa cũng biết, cái cảm giác mọi niềm tin, mọi sự thật mà mình biết bị bóp méo, bị lừa dối. Nó chính là thanh gươm sắc bén đâm thủng con tim trung thành.

"Nếu cô đã không tin tôi, thì chúng ta cứ tiếp tục đi thôi!" Zhongli đến chỗ cánh cửa đá phía sau, một tay nhẹ nhàng chạm lên nó.

"Tất cả những chuyện xảy ra lúc đó, vết tích để lại sau cánh cửa này, đều được ghi lại một cách chân thực."- Zhongli

Cảnh cửa từ từ mở ra. Và để lộ bên trong đó chính là...

Hiện trường của sự việc. Là nơi "cô ấy" bỏ mạng. Là nơi mà mọi sự thật sẽ được phơi bày.

Một căn phòng chứa đầu những bức tượng muối. Hay đúng hơn là những tín đồ đã bị hóa thành tượng muối. Và nhìn vào hình dáng thì có thể thấy bọn họ đang hoảng sợ đến mức nào, khi từng người đang cố gắng chạy trốn cái chết. Nhưng tất cả cũng chỉ vô ích.

Bản thân Alisa thì chăm chú vào bức tượng trong tư thế "đâm lén từ phía sau" và một vũng muối còn sót lại trên mặt đất, mà trên đó chẳng còn gì khác ngoài bông hoa muối.

Bông hoa muối được kết tinh bởi chính bàn tay cô.

"Nơi này..."- Wanyan

"Đây chính là hiện trường. Hình hài Havria đã tiêu tán chỉ còn lưu lại vết muối. Khung cảnh lúc lâm chung cũng dừng lại tại nơi này."- Zhongli

"Sao chứ..." Wanyan nhìn hiện trường, bỗng chốc cô ấy thở gấp gáp hơn bình thường...

"Diễn biến kế tiếp của câu chuyện là: Trong số những con dân của cô ấy, có người cuối cùng cũng ý thức được, vị ma thần lương thiện nhưng yếu ớt này không đủ sức để bảo vệ bất kỳ người nào. Chiến tranh ma thần vô cùng tàn khốc, so với việc để cô ấy chịu sự giàu vò sau khi bị đánh bại, chi bằng để cô ấy được giải thoát một cách nhẹ nhàng."- Alisa

"Đến cuối cùng, vị ma thần yếu ớt cũng đã được giải thoát, nhưng dù cho có nhỏ bé đến mấy, sức mạnh cùa Ma Thần không phải là thứ mà phàm nhân chịu được. Những người không thể trốn thoát, đã biến thành những bức tượng này."- Alisa

"Những con dân không gánh chịu được thảm họa này đã rời khỏi lãnh địa của cô ấy, đến Liyue, cầu xin sự bảo hộ của Nham Vương Đế Quân. Tuy nhiên..."- Alisa

"Thay vì gánh chịu thảm họa từ vị Ma Thần lương thiện, những kẻ chốn thoát, phải gánh chịu thảm họa từ cơn thịnh nộ của một vị thần khác. Từ chính vị thần từng lập khế ước bảo vệ họ: Tân Vương Gia."- Alisa

"Cơn thịnh nộ đã dẫn cô ấy đến với sự mù quáng. Với họ, đây mới chính là thảm họa thực sự mà một ma thần ban cho họ."- Alisa

"Vị thần theo đuổi cơn thù hận mù quáng, mang theo đó là sức mạnh đến từ cơn thịnh nộ. Và rồi, con dân do chính người từng lập khế ước bảo vệ đã không thoát khỏi lưỡi đao phán xét."- Alisa

"Những kẻ trốn thoát cho rằng, đây chính là lời nguyền mà Ma Thần để lại. Và chính nỗi ám ảnh đó đã lưu truyền cho các thế hệ sau của con dân Havria. Để rồi, hậu duệ của họ sợ lời nguyền vĩnh hằng mà cô ấy dành cho họ..."- Alisa

"Thế nên, họ đã liều mạng trở lại nơi này, bẻ gãy thanh kiếm và thờ cúng, hy vọng có thể làm nguôi lửa giận của cô ấy."- Alisa

"Nhưng thật sự, hành động đó của họ chỉ là dư thừa. Vị ma thần mà đến phút cuối còn không phản kháng lại kia, làm sao có thể nổi giận với con dân của mình được chứ?"- Alisa

"Trái lại, nó chỉ làm tăng thêm sự phẫn nộ cho vị thần nào đó từng coi họ như những người con của mình."- Alisa

Cô kết thúc câu chuyện...với giọng cay đắng, xen vào đó là cảm giác co thắt ở tim. Zhongli cũng đứng đó, từng giây lắng nghe câu chuyện mà vản thân anh cũng biết rõ. Còn riêng Wanyan thì...hoàn toàn suy sụp.

"Tôi...tôi...Cho dù là vậy, tôi cũng không thể chấp nhận được..."

"Lừa dối...lịch sử lừa dối...Tất cả...đều..."

"Đừng hòng làm lung lay tín nguõng của tôi!"

Wanyan có vẻ không chịu nổi áp lực từ sự thật. Và có lẽ...sẽ phải mang nỗi thất vọng suốt đời, khi mà mọi thứ. Tất cả chỉ là lừa dối.

Và hiện giờ, chỉ còn hai vị thần. Một người thì đang bị tổn thương, còn một người thì cũng trầm mặc, không biết phải nói gì.

"Một sự thật quá tàn nhẫn, nhưng cũng là cái giá mà cô ấy phải trả."- Zhongli

"Nhưng cũng có thể xem đó là chuyện tốt." Cô cắt lời: "Nhìn dáng vẻ cô ấy, e là không chịu nổi nữa. Nhưng sớm muộn thì cũng phải nhìn rõ vào hiện thực."

Zhongli khẽ gật: "Lúc nãy cô trông khá bất ngờ. Đã nhìn thấy gì đó quan thuộc sao?"

"Ờm. Một ký ức vừa hoài niệm, vừa đau thương."

Những gì cô thấy, cũng đã thấy hết. Câu chuyện cô vừa kể, đáng lẽ cô nên giấu đi đoạn cuối. Bởi lẽ nó không hề tốt đẹp chút nào cả.

Cơn thịnh nộ mù quáng, nỗi hận đến tận xương tủy. Cho đến bây giờ cô mới thấy, mình dường như đã nhận được sự trừng phạt thích đáng.

Khế ước giữa cô và Havria, chính cô đã phá vỡ nó.

Liếc mắt xuống nơi từng là di hài của Havria, hình ảnh bông hoa muối kia, một lần nữa khiến cô gợi nhớ đến những ngày bên cô ấy. Bởi lẽ, không phải Julia, chính Havria là người đầu tiên khơi dậy nhân tính bên trong Asle.

Để rồi khi cầm bông hoa muối đó lên, nhân tính của cô lại càng mạnh mẽ hơn, khi mà chính cô giờ đây...đang khóc...?

Lần đầu tiên, cô đã khóc.

Nước mắt của cô, lần đầu tiên tuôn rơi trên vũng muối...

Nước mắt của sự mất mát, của nỗi buồn miên man.

...

"Ta xin lỗi...Havria..."

*Cô Vân Các.

Cầm trên tay Hũ Muối và Thước Muối, cùng với đó là bông hoa muối, Asle cùng Zhongli dừng chân trước mỏm đá cao nhất ở Cô Vân Các, nơi đã từng trấn áp Ma Thần Lốc Xoáy. Một nơi mà minh chứng cho việc, lịch sử một thời hoàng kim, thì cũng sẽ bị bóp méo theo thời gian.

Nhìn bãi biển rộng lớn hùng vĩ ở phía trước, một nơi đã từng trấn áp không biết bao nhiêu ma thần. Nơi bắt đầu, cũng sẽ là nơi kết thúc.

Thời đại của Havria đã qua. Liyue cũng do loài người tiếp quản. Vậy nên, có lẽ...đã đến lúc để những thứ này an nghỉ ở nơi nó thuộc về rồi.

"Asle?" Zhongli gọi cô: "Cảm thấy thế nào?"

"Trống rỗng..." Cô nói nhỏ. Nhưng cũng đủ để cả hai nghe thấy: "Con người bước vào thời đại của họ. Nhưng cũng chính vì thế mà lịch sử cũng sẽ không còn toàn vẹn. Anh nghĩ sao về chuyện đó?"

Nghe cô hỏi thế, Zhongli cũng hướng mắt ra biển, thở nhẹ một hơi trước khi trả lời.

"Tôi đã tự mình kết thúc một thời đại, và tôi luôn nghĩ, làm thế nào để ghi lại những giai đoạn lịch sử được tôi kết thúc. Lịch sử có thể được ghi lại, nhưng lịch sử không đáng tin, chuyện lần này là một minh chứng. Thời gian có sức mạnh to lớn, có thể bóp méo lịch sử theo năm tháng..."- Zhongli

"Tôi phải tìm một loại "ghi chép" tốt hơn mới có thể khắc ghi lịch sử chân thực. Khắc đá là một dạng "ghi chép" lâu đời. Nhưng tảng đá kia, thế giới kia, và tôi, trông có vẻ bất biến... nhưng không chừng cũng sẽ biến mất vào một ngày nào đó."- Zhongli

"Vậy nên, tôi đã nghĩ đến cô, Asle. Cô là người đã dành vạn năm, vượt mọi biển sao, đi khắp các tầng mây. Khắc ghi lịch sử trong ký ức của cô vào một ngày nào đó sau này, sẽ có thể đi cùng cô đến một thế giới khác. Là một Nhà Lữ Hành, cô chỉ cần "ghi lại", thì thời đại và lịch sử của Teyvat sẽ có được một thứ gọi là "bản sao lưu của sự tồn tại"..."- Zhongli

"Hiểu rồi!" Cô cũng không muốn phản bác gì. Nhưng có lẽ, đây sẽ là một trách nhiệm nặng nề đấy.

Nhìn vào Hũ Muối cùng Thước Muối trên tay. Đã đến lúc làm điều cần làm rồi.

"Vậy hãy kết thúc chuyện này đi."- Alisa

Hai vị thần, bước từng bước tới nơi cao nhất của Cô Vân Các. Cho đến khi bên dưới họ không còn gì khác ngoài nước biển đang vỗ nhẹ vào vách đá.

"Mấy nghìn năm trước, Liyue hỗn loạn không ngừng. Tôi và các vị thần chiến đấu khắp nơi để dẹp yên loạn lạc."- Zhongli

"Cô Vân Các, nơi mà ngọn thương đá trấn áp những ma thần. Trải qua cả nghìn năm, cuối cùng chỉ còn lại những câu chuyện cổ cùng truyền thuyết, lưu truyền trên phố thị."- Zhongli

"Osial...ngươi và ta là kẻ thù. Nhưng sự đối địch xa xưa của chúng ta cũng chỉ là hồi ức đã qua thôi."- Zhongli

...

"Di vật của Havria...ngươi cứ giữ lấy đi!"- Zhongli

Cho đến cuối cùng. Những gì còn lại của Ma Thần Muối, cũng đã về nơi nó thuộc về. An nghỉ dưới lòng biển sâu của Cô Vân Các. Asle cũng nhìn lại bông hoa muối kết tinh của Havria, trước khi đưa nó xuống lòng biển sâu.

"Từ đây, thần tích của cảng Liyue càng ít đi một phần. Vạn vật giữa trời đất, cứ để hậu thế bình phẩm."- Zhongli

Có lẽ...đến đây là kết thúc rồi. Tất cả kết thúc trong làn nước sâu thẳm của đại dương, và trong làn gió thu mang hương vị của muối biển.

Cơn gió thu luồn qua tóc, làm bay tấm áo choàng, xen lẫn trong đó, chính là cảm giác thanh thản của vị ma thần đã yên nghỉ.

...

"Cảm ơn ngươi...Asle..."

*Ngày hôm sau, tại Vãng Sinh Đường.

"Tại...tại sao?"

Hu Tao nhìn vào doanh thu tháng này của Vãng Sinh Đường, tờ giấy hiện đã nhăn nhúm bởi hai bàn tay bóp chặt hai bên mép, mặt mày lấm tấm mồ hôi trong khi hai con mắt thì mở to trong kinh hoàng. Đơn giản là vì:

"Tại sao...giảm liên tục?...Không thể nào...!!"

Doanh thu lúc đầu tăng chóng mặt. Lên đến hàng vạn luôn mà! Về sau cũng giảm chóng mặt luôn. Đúng kiểu tụt dốc không phanh ấy.

"Hửm? Đường chủ Hu sao mặt mày tối sầm vậy?"

Alisa ngó từ bên cạnh, thấy cái mẩu giấy trên tay Hu Tao thì liếc sang.

"À thì ra..." Bảo sao đường chủ thất thần cũng phải. Cơ mà, rõ ràng cô vào làm năng suất gấp 4 lần người bình thường thì thu được nhiều tiền lắm mà, sao tự dưng lại giảm đột ngột thế kia?

Đúng lúc này Zhongli bước vào, vừa thấy đường chủ mặt ỉu xìu mếu máo thì không khỏi thắc mắc.

"Đường chủ, hôm nay sao cô buồn quá vậy?"- Zhongli

"Buồn là do doanh thu gần đây lại giảm ấy."- Alisa

"À ra vậy. Không sao, tôi có tin vui đây. Tôi vừa mua mười chiếc bình cổ. Tổng cộng 450 triệu Mora. Số tiền đều được chuyển vào doanh thu Vãng Sinh Đường rồi."

...

"CÁI GIỀỀỀỀỀỀỀỀỀỀỀỀỀỀỀỀỀỀ...ẶC!"




Đường chủ Hu Tao vừa lên cơn suy tim phải nằm viện gấp. Các nhà hảo tâm Kage và Ryuri xin hãy vui lòng khuyên góp tiền từ thiện để chữa chạy cho đường chủ.

.

.

.

TBC...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật