(Zsww) (Chiến Bác) MẠT THẾ CHI CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG

Chương 20: Đánh dấu



Lúc bị tang thi vây công, Tiêu Chiến liền trốn vào không gian. Vào trong, hắn mệt đến tê liệt ngã xuống thảm cỏ, ngay cả cánh tay cũng không muốn động. Hắn nhìn tình hình bên ngoài, thấy Vương Nhất Bác đuổi hết tang thi vây quanh hắn rồi ngồi ở chỗ mình vừa rời đi, nhếch nhếch khóe miệng liền ngủ.

Từ khi mạt thế bắt đầu, tuy hiểu được tình cảm của mình, nhưng sinh hoạt luôn căng thẳng thật đúng là khiến Tiêu Chiến không có suy nghĩ gì, nhưng tối hôm nay, hắn thế mà làm mộng xuân!

Là đàn ông, mộng xuân cũng không phải xa lạ gì, lúc trước học cấp hai, nam sinh trong ban cũng lưu truyền mấy câu chuyện ái muội khiến hắn tưởng tượng linh tinh, thậm chí buổi tối còn mơ thấy. Trưởng thành, tiếp xúc nhiều hơn, cảnh trong mộng tình cũng càng thêm nóng bỏng, nhưng không có giấc mơ nào khiến tim đập thình thịch như tối qua.

Vương Nhất Bác trong mơ tuổi không lớn, sợ hãi nhìn hắn, sau đó bắt đầu cởi quần áo… Hắn cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài, nhưng đến khi Vương Nhất Bác cởi quần áo xong ôm lấy mình thì hắn tỉnh!

Hắn thế mà tỉnh! Tiêu Chiến ai oán nhìn bầu trời trắng xóa trong không gian. Nếu là con cún kia đánh thức hắn, ít nhất hắn còn có mục tiêu để oán niệm, nhưng cố tình con cún bên cạnh vẫn đang ngủ say sưa!

Sao hắn lại tỉnh chứ? Nếu hắn không tỉnh, kế tiếp liền là… Tiêu Chiến nhất thời ngây ngẩn cả người, hắn không còn nhỏ, ở cái thời đại công nghệ thông tin này không có khả năng không biết đàn ông với đàn ông thì làm thế nào, nhưng mộng xuân với con gái ít ra còn có phim AV làm tham khảo, cùng với con trai như thế nào thì thật đúng là không có gì để tham khảo!

Thôi… Tiêu Chiến không nghĩ tiếp nữa, nay Vương Nhất Bác vẫn là tang thi, ngay cả nắm tay còn không được, nghĩ thêm nữa cũng chẳng có tác dụng. Sau đó, cảm giác dính dính ở đũng quần cùng với bàng quang bành trướng nhắc nhở hắn, hiện tại hắn phải làm đầu tiên chính là giải quyết vấn đề sinh lý sau đó đổi một bộ quần áo.

Không gian chỉ bé bằng gần đấy, hắn là ngả ra đất mà ngủ, đương nhiên không thể giải quyết vấn đề sinh lý ở trong này rồi. Về phần quần áo, lúc đi hắn có mang theo quần áo, nhưng quần áo ở trong xe việt dã…

Tiêu Chiến nhìn tình hình bên ngoài, Vương Nhất Bác còn ngồi ở chỗ hắn biến mất, chung quanh không có tang thi khác, hắn lập tức lựa chọn ra ngoài.

Vừa ra, Tiêu Chiến đã bị Vương Nhất Bác phác lên đè xuống đất!

Bàn tay Vương Nhất Bác đặt ở trước ngực hắn, móng vuốt sắc nhọn tùy thời đều có thể đâm thủng quần áo hắn, cậu mở to ánh mắt có chút trống rỗng, khuôn mặt không hề biểu cảm nhìn hắn, còn mở miệng, phát ra tiếng “Ca ca”, giống như lúc nào cũng có thể bất chợt cắn xuống!

Tim Tiêu Chiến như nhảy ra khỏi lồng ngực, nói không nên lời trong lòng mình rốt cuộc là sợ hãi, là thương tâm hay là… thất vọng?

Bởi vì Vương Nhất Bác nằm trên người mình, Tiêu Chiến có thể cảm nhận được hết thảy của đối phương. Sau khi biến thành tang thi, cơ thể sẽ không hư thối, vết thương duy nhất trên người Vương Nhất Bác chính là vết cào trên mặt kia, còn lại không hề giống những tang thi khác kéo ruột đi chung quanh bốc lên mùi hôi thối, nhưng cậu rốt cuộc đã không còn hơi thở của sức sống. Giờ đang là mùa đông, Vương Nhất Bác ngồi bên ngoài cả đêm, cả người lạnh băng, Tiêu Chiến thậm chí còn có thể nhìn thấy sương đọng trên tóc cậu.

Tiêu Chiến thở ra hơi ấm còn ngưng lại trên mặt Vương Nhất Bác thành một hạt nước nhỏ.

Nếu Vương Nhất Bác không phải tang thi, lúc này khẳng định Tiêu Chiến sẽ rất thích ý ngẩng đầu hôn Vương Nhất Bác một cái, hắn cùng Vương Nhất Bác quen biết lâu như vậy mà chưa hôn người kia bao giờ… Nhưng hiện tại Vương Nhất Bác là tang thi, hắn phải lo lắng cho mạng sống của mình!

Ngọc công đức khảm trên trán Tiêu Chiến, dùng lực tinh thần để ra vào, cho nên tùy thời đều có thể ra vào, nếu Vương Nhất Bác định làm mình bị thương… Tiêu Chiến biết, hắn phải trốn, dù sao, chỉ có hắn sống mới có thể cứu Vương Nhất Bác, hai người mới có tương lai!

Nhưng, Vương Nhất Bác áp đảo Tiêu Chiến xong cũng không động, chỉ nhìn chằm chằm hắn.

Một lát sau, Vương Nhất Bác duỗi tay về phía mặt Tiêu Chiến, đưa đến một nửa đột nhiên dừng lại, rồi cậu thu tay buông Tiêu Chiến ra, im lặng ngồi xuống bên cạnh.

Cậu khó hiểu nhìn tay mình, nhíu mày.

Thức ăn của cậu biến mất thật lâu mới xuất hiện, cậu không bình tĩnh, cậu rất đói, rất đói bụng, cho nên muốn ăn hắn, nhưng tại sao khi nghĩ đến ăn hắn lại cảm thấy khó chịu?

Trên người thức ăn có hương vị mà cậu thích, cũng rất ấm áp, nhưng thời điểm cậu muốn sờ đối phương, tại sao lại cảm thấy tay mình thật đáng ghét?

Cậu ngồi dưới đất, nhìn tay mình hồi lâu, vẫn không hiểu được vì sao lại ghét tay mình, sau đó, cậu nhìn thấy thức ăn đi tới cạnh tường, hắn muốn làm gì?

Cậu đứng lên, cũng đi tới cạnh tường, theo dõi thức ăn của cậu, đây là của cậu, là của cậu! Cậu nhất định phải chú ý thức ăn của mình, không thể để hắn đi mất!

Về phần thức ăn của cậu làm mấy chuyện kỳ kỳ quái quái, cậu không để ý!

Sau khi Vương Nhất Bác rời khỏi người mình, chuyện đầu tiên Tiêu Chiến muốn làm chính là vào WC!

Mẹ nó! Nghẹn cả buổi tối, vừa rồi lại bị Vương Nhất Bác đè, nếu hắn không giải quyết thì sẽ bị nghẹn nước tiểu mà chết! Tiêu Chiến cực kỳ bất đắc dĩ.

Nơi này không có WC, hắn là đàn ông, yêu cầu không cao, Tiêu Chiến nhìn đám tang thi cấp thấp bồi hồi đằng xa hướng mình nhe răng trợn mắt cũng không dám lại đây, rõ ràng tìm một góc gần đó giải quyết, nhưng mà….

Thấy Vương Nhất Bác đứng một bên gắt gao nhìn chằm chằm mình, Tiêu Chiến cảm thấy bộ vị vừa bị lôi ra thật lạnh lẽo – đương nhiên, hiện tại đang là mùa đông, nhưng rõ ràng ánh mắt đối phương rất đáng sợ… Hắn còn có thể kiên quyết mà giải quyết vấn đề sinh lý, quả thật rất không dễ dàng!

Lần này ra ngoài, Tiêu Chiến coi như chuẩn bị đầy đủ, khi đó hắn cảm thấy đại khái mình không trở về được liền đóng gói đại bộ phận đồ dùng trong phòng mang theo, trong đó tất nhiên có quần áo.

Một người đàn ông thay quần áo trong xe, một tang thi ngồi trên nóc xe thông qua cửa sổ trần chuyên chú nhìn hắn thay quần áo, màn này thật sự là vô cùng quỷ dị.

Thay quần áo trước mặt người trong lòng, lại còn là thay quần lót, nên biểu hiện thế nào? Ngượng ngùng trốn tránh hay là che che đậy đậy hay là dụ hoặc liêu nhân hay là thản nhiên phô bày?

Tiêu Chiến chỉ biết Vương Nhất Bác ngồi trên nóc xe nuốt nước miếng với ánh mắt đói khát kia mang lại áp lực rất lớn. Một thân thịt này của hắn, trước kia có lẽ sẽ làm Vương Nhất Bác mặt đỏ tai hồng sau đó khiến đối phương liên tưởng đến một ít tình tiết thiếu nhi không nên biết, nhưng hiện tại chỉ có thể khiến đối phương càng thêm thèm khát muốn ăn thịt mình, mà “ăn” này không có bất cứ nghĩa bóng nào.

Tình dục biến thành thèm ăn, đây là thể loại bi đát gì?

Giữa mùa đông ở bên ngoài thay quần áo, trên người không khỏi cảm thấy giá rét, Tiêu Chiến lạnh run cả người, nhìn đến ánh mắt đói khát của Vương Nhất Bác, đột nhiên cũng có chút đói bụng.

Hắn mang theo đều là thức ăn đóng gói chân không trong siêu thị, tiêu diệt hết một bao đùi gà với một gói xúc xích, rồi gặm sống một gói mỳ tôm với uống một bình nước lạnh, Tiêu Chiến cảm thấy dễ chịu hơn. Về phần mùa đông uống nước lạnh dễ đau dạ dày, ở mạt thế chẳng ai để ý cái này.

Hiện tại hắn có hai lựa chọn, một là trở lại khu an toàn cùng tất cả nhân loại chống lại tang thi, hai là cùng Vương Nhất Bác, một mình chống lại tang thi. Phương án một có thể được nhiều công đức hơn nhưng phải rời khỏi Vương Nhất Bác, phương án hai được ít công đức hơn, sinh hoạt cũng sẽ gian khổ hơn nhiều nhưng không cần rời khỏi Vương Nhất Bác…

Tiêu Chiến không chút do dự chọn cái thứ hai.

Tuy Vương Nhất Bác hiện tại luôn dùng ánh mắt đói khát đối với thức ăn mà nhìn mình, nhưng Vương Nhất Bác rõ ràng có cơ hội ăn hắn lại vẫn không xuống tay, chỉ riêng điểm này, Tiêu Chiến cũng đã không ngại bị Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm. Đương nhiên, thời điểm hắn đi nhà xí vẫn không hy vọng có người, không, có tang thi nhìn chằm chằm mình như vậy.

Tiêu Chiến một khi đã hạ quyết tâm, ăn uống xong, bắt đầu vì tương lai của mình và Vương Nhất Bác mà tàn sát tang thi chung quanh.

Bởi vì hắn là người sống, mặc dù có tang thi cấp ba Vương Nhất Bác đứng ở một bên nhưng vẫn đưa tới rất nhiều tang thi cấp thấp ngu ngốc. Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác cũng không để ý mình giết tang thi, nên càng thoải mái bước lên con đường giết tang thi tích cóp công đức.

Hắn rất cẩn thận, nếu hắn muốn sống sót thì không thể tùy ý để mặc xe việt dã bị tang thi phá hư, hắn liền đứng ở chồng gạch đá cách đó không xa giết tang thi.

Chồng gạch này do rất nhiều gạch đá to lớn chồng lên, mà còn rất cao, Tiêu Chiến đứng ở chỗ cao nhất, có thể thoải mái đập nát đầu tang thi bò lên.

Bởi vì lúc trước có bọn họ và đám người Trương Nghị nên số lượng tang thi tới đây thật đúng là không ít, mà hắn rồi sẽ mệt, ngẫu nhiên bị một đám tang thi bao vây, hắn đương nhiên không chút do dự liền trốn vào không gian.

Vào không gian nghỉ ngơi, nhìn thấy Vương Nhất Bác đã đuổi hết tang thi cấp thấp đi rồi ngồi xuống chỗ hắn biến mất, hắn liền lập tức ra ngoài, sau đó Vương Nhất Bác ở bên cạnh theo dõi hắn, hắn tiếp tục giết tang thi.

Cứ như thế hắn né vào không gian ba lần, đến lần thứ tư khi hắn muốn trốn vào không gian, Vương Nhất Bác lại trước một bước đuổi tang thi đi.

Tiêu Chiến nhìn đám tang thi thiếu tay cụt chân dưới sự “đe dọa” của Vương Nhất Bác té khỏi chồng gạch, đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp dào dạt.

Tâm tình hắn tốt, tự nhiên cũng nảy lên chút đồng tình. Những tang thi bị Vương Nhất Bác dọa đi nhưng vẫn bồi hồi chung quanh, hoàn toàn bị bản năng khống chế không có chút tư duy, lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị xông lên chịu chết hiến công đức, kỳ thật đúng là rất đáng thương…

Đương nhiên, theo lời con cún nói, những linh hồn bị giam cầm trong cơ thể ma vật càng đáng thương, cho nên, hắn sẽ không nề hà mà giải cứu bọn họ!

Có Vương Nhất Bác ở bên cạnh nhìn, Tiêu Chiến giết tang thi tinh thần tăng gấp trăm lần!

*** 20 ***


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật