Không để em rời xa (Cover)

Chap 7 - Sợ hãi



Chaeyoung cầm một túi bánh từ trong cửa hàng bánh bước ra. Đây là cửa hàng bánh nổi tiếng và lâu đời nhất thành phố này.

Jennie rất kén ăn và không thích ăn ngọt nhưng chị ấy lại thích ăn bánh ngọt có vị trà xanh ở tiệm bánh này, bánh ở đây làm không bỏ quá nhiều đường, ăn vào không ngán. Nên khi rãnh rỗi , cách mấy ngày nàng sẽ ghé mua cho chị ấy ăn trán miệng sau cơm tối. Vì nơi này cũng tiện đường nàng đi học. Nhưng chưa đi được mấy bước thì đã có người chặn lại ngay lối đi.

" Roseanne. Lâu rồi không gặp?"

Seohyun nhìn người con gái trước mặt, làm cô phải bỏ ra biết bao thời gian mới tìm được nàng.

Từ ngày gặp nàng xuất hiện ở của hàng này. Mỗi ngày đúng giờ này cô lại xuất hiện chờ đợi. Cô có một niềm tin nàng sẽ xuất hiện và cô đã đợi được rồi.

" Xin lỗi. Chị đang gọi tôi sao?"

Đây là người thứ hai gọi nàng cái tên " Roseanne " nàng biết đây không phải trùng hợp mà cái tên này có liên quan mật thiết với nàng, nhưng bây giờ đối với nàng không còn quan trọng nữa rồi. Nàng không muốn tìm hiểu về nó nữa. Nàng không phải là đứa ngốc mà không hiểu, nếu những người thân họ biết nghĩ đến nàng, thì hơn một năm qua sao không ai tìm kiếm nàng.

Bây giờ xã hội rất tiên tiến muốn tìm một người không phải là khó, báo chí các phương tiện truyền thông hàng ngày vẫn liên tục cập nhật tin tức. Huống gì nàng vẫn sống trong thành phố này.

Nói Jennie, một lòng yêu thương, chị ấy rất sợ nàng tìm được kí ức nhưng chị ấy cũng rất mâu thuẫn, vẫn cho nàng tự do sử dụng các phương tiện công nghệ bình thường, hàng ngày vẫn đi học, chỉ những điều đơn giản vậy thôi, nếu có ai đăng bài tìm kiếm, thì nàng đã biết được. Bây giờ nàng chỉ muốn yên phận sống hạnh phúc với Jennie mà thôi. Ngoài ra, nàng không muốn gì nữa.

Seohyun cau mày, đôi mắt đăm chiêu nhìn chằm chăm vào người trước mắt. Cô ta bật cười, giọng nói đầy vẻ quyến rũ.

" Haha. Roseanne em sao vậy? Tên mình mà cũng không nhớ, em đang giỡn với chị à? "

Chân cô không yên phận bước lại càng gần nàng, càng nhìn gần khuôn mặt xinh đẹp càng khiến cô mê luyến, cô còn ngửi được mùi thơm hoa hồng nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể nàng, làm cả người cô nóng ran.

Không biết vì sao? Tự nhiên nhìn người phụ nữ trước mắt khiến nàng cảm thấy ác cảm từ cô khiến nàng cảm thấy sợ, cảm giác cô rất nguy hiểm, nhất là ánh mắt của cô khi nhìn nàng bộc lộ rõ dâm tà, làm nàng không thoải mái, giống như ánh mắt đó đang bốc trần từng mảnh vải trên người nàng.

Nàng cảnh giác thụt lùi ra sau vài bước, khuôn mặt đanh lại, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng xa cách.

" Xin lỗi tôi không phải tên Roseanne mà tôi cũng không biết chị là ai cả. Phiền chị tránh đường ."

Nhìn vào đôi mắt to tròn không một tia rợn sóng, cô cảm nhận nàng thật sự không nhớ cô, trong mắt cũng không có một tia hận ý, nếu nàng còn nhớ chuyện đó bây giờ gặp cô nàng phải căm hận. Mà vẻ mặt bây giờ là hốt hoảng, phòng bị, sợ sệt. Chẳng lẽ nàng bị mất trí nhớ.

Mắt dài híp lại, Seohyun nhếch môi, mắt lóe lên một tia sáng nhưng rất nhanh được thay thế vẻ mặt đau lòng, nắm chặt tay Chaeyoung.

" Roseanne. Roseanne. Em quên chị rồi sao? Chị chính là 'chồng' chưa cưới của em. Roseanne, em bị làm sao vậy. Roseanne, em có biết chị rất nhớ em không?"

" Buông ra. Tôi không biết chị...buông ra."

Nàng dùng dằng né tránh, muốn thoát khỏi cô. Nàng không biết lời cô nói có thật không? Nhưng nàng cảm giác người này có ác ý với nàng. Nàng là họa sĩ, cảm xúc và sự quan sát của nàng rất nhạy bén.

Nếu là người yêu nhau khi người con gái quan trọng của mình bị mất tích, thì phải nhanh chóng đi tìm. Khi gặp lại nhau không phải sẽ mừng rỡ ôm chầm lấy nàng mừng đến rơi lệ, nhìn bộ dáng lúc đầu của cô, thong dong như đang rảo bước săn bắt con mồi. Mọi thứ có thể giả nhưng ánh mắt cô đã bán đứng chính cô.

Giống như Jennie khi không tìm thấy nàng, chị ấy sẽ phát điên mà đi tìm nàng, khi gặp được nàng chị ấy sẽ ôm chặt lấy nàng. Đôi mắt sẽ hiện lên sự lo lắng rõ ràng, cơ thể còn run rẩy vì lo sợ. Không như người trước mặt, cô ta cứ cố diễn thật giống là người bị vợ chưa cưới quên lãng, nhưng ánh mắt cô ta một tia đau lòng cũng không có mà là sự sâu hiểm, cay độc.

Seohyun lợi dụng cơ hội, ôm trầm lấy nàng, giống như tia điện xẹt qua người, khiến cả người Chaeyoung cứng lại, trong đầu nàng ẩn hiện một khung cảnh gì đó nhưng hình ảnh không rõ ràng, vô cùng mơ hồ, nàng không biết đó là gì nhưng nàng ghê sợ sự tiếp xúc của người này. Chaeyoung cảm thấy đầu rất nhức, nàng lắc lắc đầu, dùng sức thoát ra khỏi vòng tay cô, miệng không ngừng hét lớn.

" Buông ra...buông ra...tôi không biết chị...buông ra."

" Em biết...em biết... Chị là Seohyun là 'chồng' chưa cưới của em."

Người đi đường thấy một màn như vậy ngừng lại bắt đầu đứng xem, chỉ chỏ.

Chaeyoung bị cô làm cho sợ càng bị cô ôm trong ngực nàng còn ngửi được mùi nước hoa của cô, nó làm nàng khó thở, mọi thứ mờ hồ. Nỗi sợ tìm tàn từ trong lòng như được khơi dậy, bắt đầu run rẩy, nước mắt cũng trào ra.

" Tránh xa tôi ra...buông ra..."

" Roseanne nhìn chị đừng....Á....."

Chưa nói hết câu cô đã phải hét lên vì đau đớn. Khuôn mặt bị đánh mạnh cả máu miệng cũng trào ra, sau đó cả cơ thể bị lực mạnh vung lên rồi quật xuống đất chỉ trong chớp mắt, hai tay bị bẻ ra sau.

-" Mày muốn chết sao? Cả cô Chaeyoung cũng dám đụng vào."

Nói rồi Nana dùng sức một cái " Rắc"

" Á."

Seohyun đau đớn hét lớn. Cô ta không nhằm thì cánh tay trái của cô ta đã bị gãy.

" Nana...Nana...đừng...đừng đánh nữa, chúng ta về. Tôi không muốn ở đây. "

Chaeyoung run rẩy bắt lấy cánh tay cô ấy, giọng nức nở. Nhìn bộ dáng của nàng, cô ấy biết nàng đang rất sợ cả giọng nói cũng không ổn định lạc cả tiếng, bàn tay nắm lấy cô ấy vẫn đang còn run rẫy. Cô ấy tự thấy, trách bản thân mình, thấy nàng vào mua bánh. Cô ấy chỉ chạy qua bên đường đổ xăng rồi quay lại, không ngờ lại chứng kiến một màn này.

Nana, nhìn thấy sắc mặt nhạt nhạt của Chaeyoung, vừa tự trách vừa đau lòng. Lấy di động ra chụp vài tấm, sau đó dìu nàng rời đi.

Seohyun một thân bê bết, đau đớn ôm cái tay bị gãy, gượng đầu nhìn theo bóng hai người họ rời đi. Cô tức giận nghiến răng kèn kẹt nhưng vì trên mặt có vết thương làm cô đau nhói, cả khuôn mặt nhăn nhúm đau đớn.

----------------------

Từ lúc về đến nhà, Chaeyoung đóng chặt của phòng tắm, nàng xả đầy nước trong bồn, bỏ rất nhiều sữa tắm hoa hồng vào bồn, cả một vùng bọt trắng, nhưng nàng vẫn thấy mùi thơm chưa đủ nồng để lấn át cái mùi nước hoa của cô ta.

Nàng sợ phải ngửi mùi nước hoa đó, nó làm nàng cảm giác cô ta đang bên cạnh, đôi mắt dâm tà của cô ta đang soi xét từng nơi trên cơ thể nàng

Mở vòi sen làm ướt cả đầu đến chân, nàng ngồi vào bồn để các bọt trắng nhấn chìm cả cơ thể, bàn tay không ngừng kì cọ từng nơi cô ta đụng chạm vào, ma sát rất mạnh, làm các nơi trên da thịt của nàng đều đỏ lên.

Đôi mắt đỏ hoe, sắc mặt nhợt nhạt không huyết sắc. Đến bây giờ cơ thể nàng vẫn không ngừng run. Nàng không biết vì sao nàng lại ác cảm với người đó như vậy. Nàng có một tâm lí mất bình tĩnh khi đối diện với con người đó. Nàng cảm thấy ghê tởm khi cô ta chạm đến nàng. Nàng cảm giác trong quá khứ nhất định cô ta đã gây cho nàng nỗi ám ảnh rất lớn, dù bây giờ nàng không nhớ gì, nhưng linh cảm cho nàng biết điều đó.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật