/VHOPE/ MỸ NAM BỆNH VÀ VỆ SĨ TRÚC MÃ CỦA HẮN

Ngoại truyện : Phần trung học 0019



Ngoại truyện : Phần trung học 0019

Trịnh Hạo Thạc không nói gì, một lát sau cậu lấy một gói kẹo dẻo từ trong túi ra rồi lấy hai cái: "Cậu muốn ăn không?"

Đây là chiêu thức mà cậu thường dùng để chuyển đề tài, một chút kỹ xảo cũng không có.

Kim Tại Hưởng nhìn cậu rồi cười cười rũ mắt nhìn viên kẹo, lúc này cũng không định buông tha cậu: "Trịnh Tiểu Thạc, cậu chưa trả lời tôi, cậu cảm thấy cậu và bọn họ ai quan trọng hơn?"

Trịnh Hạo Thạc xé vỏ kẹo, cho một viên kẹo dẻo vào miệng giả vờ không nghe thấy.

"Không nói?" Kim Tại Hưởng nhíu mày, vẫn không có ý định buông tha cho cậu.

Mùi đào mật nhàn nhạt ngọt ngào tràn ra, Kim Tại Hưởng rũ mắt xuống, mùi này rất phù hợp với đôi môi của Trịnh Hạo Thạc, đều làm cho người ta có cảm giác màu hồng nhạt.

"... Tôi không biết." Trịnh Hạo Thạc nói.

Nhìn cậu mấy giây Kim Tại Hưởng cười nói: "Thật sự không biết?"

"Ừm." Trịnh Hạo Thạc nói: "Các cậu là bạn nhiều năm, chúng ta mới vừa quen biết."

Kim Tại Hưởng mỉm cười, nhìn cậu vài giây rồi lai hỏi: "Vậy cậu nói xem, chúng ta vừa mới quen nhau mà sao tôi lại thích cậu như vậy?"

Thấy hắn nói thẳng như vậy, Trịnh Hạo Thạc lập tức có chút ngượng ngùng.

Cậu chưa bao giờ gặp một người không biết xấu hổ như Kim Tại Hưởng, ngay cả biểu đạt yêu thích cũng nhiệt liệt như vậy khiến cậu có chút khó chống đỡ, nhưng lại làm cho cậu thỉnh thoảng cảm thấy một tia chờ mong và chút vui mừng.

Thấy Trịnh Hạo Thạc ngại thật, Kim Tại Hưởng thấy được rồi thì thu tay không muốn bắt nạt người khác quá mức.

Hắn lấy một viên kẹo dẻo khác từ tay Trịnh Hạo Thạc nhét vào miệng mình rồi buông lỏng Trịnh Hạo Thạc.

Không biết Kim Tại Hưởng lại nghĩ đến cái gì nữa, hắn hỏi: "Đã từng chơi game chưa?"

"Game nào?" Trịnh Hạo Thạc ngước mắt lên: "Trò chơi trên di động?"

Kim Tại Hưởng ừ một tiếng.

"Chưa." Trịnh Hạo Thạc lắc đầu.

Như Kim Tại Hưởng dự đoán, hắn cảm thấy cuộc sống của Trịnh Hạo Thạc từ nhỏ đã chỉ có học tập, những sở thích giải trí khác cũng không có.

Nhưng quả thật Trịnh Hạo Thạc cũng thích học tập, từ nhỏ đã là học bá nhỏ.

Nghĩ đến dáng vẻ khi còn bé cậu cứ ngoan ngoãn ngồi trong lớp nghe giảng như vậy, Kim Tại Hưởng nhịn không được nở nụ cười.

Sau đó nói: "Học bá nhỏ này có muốn tôi dạy cậu chơi thử không?"

Trịnh Hạo Thạc ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự tò mò.

Kim Tại Hưởng cười nắm tay cậu, kéo cậu ngồi xuống mép giường.

Sau đó hắn cầm điện thoại lên, nhấp vào trò chơi và chia sẻ liên kết vào nhóm.

Chỉ một lát sau đã đủ đội ngũ bốn người.

Trong đội có giọng mấy người vừa vào liền ríu rít ầm ĩ không ngừng, Kim Tại Hưởng dứt khoát tắt luôn, hắn vừa giải thích quy tắc trò chơi cho Trịnh Hạo Thạc vừa cầm tay dạy cậu.

Sau khi nhảy xuống máy bay, Kim Tại Hưởng mới bật mic lên, để Trịnh Hạo Thạc tự tìm cảm giác.

Trịnh Hạo Thạc chưa từng chơi game nên có chút tay ngượng tay, Kim Tại Hưởng ở bên cạnh hướng dẫn cậu.

Khi hắn nói chuyện với Trịnh Hạo Thạc, giọng nói vừa thấp vừa dịu dàng, lại còn rất kiên nhẫn.

Đối diện nghe một lúc liền có người cười trêu ghẹo: "Nói thật nha anh Hưởng, cậu thật sự đánh đổ khái niệm của tôi về cậu."

"Sao?" Kim Tại Hưởng thuận miệng nói.

"Cậu làm tôi tò mò, sao cậu có thể chuyển đổi ngữ điệu trong nháy mắt?" Giọng nói của nam sinh vô cùng thắc mắc: "Vừa rồi khi cậu nói chuyện với bạn học mới, giọng nói của cậu rất dịu dàng, sao trong giây tiếp theo liền thay đổi hay thế?"

Hà Tuấn cười nhạo một tiếng: "Cậu có biết cái này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là bản chất của anh Hưởng là một người trọng sắc khinh bạn."

"Đúng không? Anh Hưởng của chúng ta." Hà Tuấn nói.

"Đúng." Kim Tại Hưởng rất thoải mái thừa nhận.

Phía đối diện lập tức ăn ý truyền đến tiếng "dứt khoát——".

"Mà nè anh Hưởng, chúng tôi vẫn cho rằng anh em như thể tay chân đó."

"Đó là do các cậu suy nghĩ quá nhiều." Kim Tại Hưởng không chút nể nang nói.

"Quả nhiên Kim Tại Hưởng là người như vậy."

"Trước kia cậu không như vậy, cậu thay đổi rồi."

"Trước kia cậu còn nói, người yêu không quan trọng bằng anh em, tất cả đều là khoác lác."

Nghe bọn họ kẻ xướng người hoạ tố cáo, Kim Tại Hưởng liếc mắt nhìn Trịnh Hạo Thạc, quả nhiên thấy tai cậu đỏ lên, trên cổ cũng nổi một lớp màu hồng nhạt.

Kim Tại Hưởng rất nghiêm túc kiểm điểm một chút, có thể quá mức nóng bỏng, khi dễ người quá mức hay không.

Nhưng suy nghĩ một lúc Kim Tại Hưởng cười mắng lại một câu: "Nhảm nhí, trước kia sao tôi biết mình có thể gặp được người mình thích chứ?"

Dứt lời, bên kia lại vang lên tiếng ồn ào "ôi chao", tay Trịnh Hạo Thạc đang cầm điện thoại run lên.

Tuy rằng hình như bọn họ vẫn luôn chửi bới Kim Tại Hưởng nhưng Trịnh Hạo Thạc có chút nghi ngờ bọn họ đang cố ý, cố ý ồn ào mượn cơ hội góp vui.

Thấy bọn họ còn đang ồn ào, lúc này Kim Tại Hưởng biết thấy được rồi thì dừng lại, hắn hắng giọng nói: "Được rồi, chơi game đi."

Nghe đến đây, mọi người cũng biết nhất định là Trịnh Hạo Thạc ngại nên cũng biết điều không nói thêm nữa, vừa tìm trang bị vừa chuyển đề tài.

Ánh mắt Kim Tại Hưởng dừng trên màn hình điện thoại rồi nhìn Trịnh Hạo Thạc đứng ở một góc phòng, mò mẫm thay quần áo nhặt được trên mặt đất cho nhân vật trong trò chơi.

Dường như hắn cảm thấy rất vui vẻ, còn chuyển chuyển qua lại vài lần.

"Quần áo tôi mua mà cậu không mặc, cậu cứ mặc quần áo xấu xí vậy làm gì?" Kim Tại Hưởng nói.

Trịnh Hạo Thạc không để ý tới hắn mà mặc áo thun trắng nhặt được rồi đi đến phòng khác, tiếp tục tìm trang bị.

Tìm kiếm một vòng, Trịnh Hạo Thạc đang chuẩn bị xuống lầu liền nghe Kim Tại Hưởng nói: "Đừng nhúc nhích, góc tường có người."

"Lui về phía sau, nhắm vào đầu cầu thang." Kim Tại Hưởng chỉ đạo.

Trịnh Hạo Thạc có chút căng thẳng, thao tác lập tức liền trở nên chậm chạp.

"Tôi, không biết lắm." Giọng điệu Trịnh Hạo Thạc có chút gấp gáp.

Kim Tại Hưởng bị cậu chọc cười.

Trịnh Hạo Thạc nghiêng đầu nhìn hắn: "Cậu đến đây đi."

Kim Tại Hưởng ngước mắt nhìn cậu một lát rồi nói: "Tôi dạy cậu nè."

Nói xong Kim Tại Hưởng đi ra phía sau vòng qua người cậu, hai tay nắm tay Trịnh Hạo Thạc hướng dẫn cậu thao tác.

Trịnh Hạo Thạc vốn còn đang đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng của trò chơi lập tức ngốc luôn, tim cậu đập nhanh hơn, biến thành một kiểu căng thẳng khác.

Tư thế này thật sự quá thân mật, tựa như Kim Tại Hưởng ôm cậu vào lòng, lồng ngực mang theo nhiệt độ cơ thể dán vào lưng cậu.

Bàn tay hắn ôm trọn bàn tay của cậu. Mặt Kim Tại Hưởng cũng nghiêng bên cạnh cậu, chỉ cần nhẹ nhàng cử động một cái là có thể dán sát nhau, ngay cả nói chuyện cũng giống như dán sát bên tai.

Giọng Kim Tại Hưởng vừa thấp vừa trầm vang lên bên tai cậu dạy cậu cách bắn súng, dạy xong lại dạy cậu tương tác với nhân vật trong game đi tới đầu cầu thang nhanh chóng xử lý một kẻ địch mai phục ở nơi đó.

Nhìn thấy bọn họ cùng nhau giải quyết một kẻ địch, trong nháy mắt Trịnh Hạo Thạc cũng có chút kích động, thật lòng khen: "Cậu giỏi quá."

Được người mình thích khen có chút tuyệt vời, khóe miệng Kim Tại Hưởng hơi cong lên hắn nghiêng đầu nhìn Trịnh Hạo Thạc: "Vậy có phần thưởng không? Ví dụ hôn một cái?" (Đồ mặt dàyᕙ⁠(⁠⇀⁠‸⁠↼⁠‶⁠)⁠ᕗ)

Trịnh Hạo Thạc: "..."

"Kim Tại Hưởng, ban ngày ban mặt, cậu đừng có cợt nhả như vậy được không." Hà Tuấn ở đầu bên kia điện thoại nói.

Kim Tại Hưởng chê cậu ta phiền nên dứt khoát trực tiếp tắt mic của cậu ta luôn.

Vận may của Trịnh Hạo Thạc rất tốt, lại lục soát hai căn phòng liền tìm được không ít trang bị tốt, thắng lợi trở về.

Nhưng vừa bước ra khỏi phòng liền thấy ở khúc cua có người, cậu vội vàng lui về, sốt ruột hoảng hốt cầm súng lên chuẩn bị tự mình thử súng.

Nhưng cậu lại bị kẻ địch lẻn vào từ cửa sổ bên cạnh đánh lén.

Kim Tại Hưởng vốn ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, muốn nhắc cậu nhưng mãi đến khi nhìn thấy cậu ngã trên mặt đất lập tức gọi mấy đồng đội khác tới.

Chỉ tiếc thời gian không kịp, trước khi một đồng đội chạy tới nhân vật của Trịnh Hạo Thạc đã biến thành hộp.

Trịnh Hạo Thạc lẳng lặng nhìn cái hộp trên mặt đất, chỉ thấy kẻ địch cẩn thận bò vào lấy trang bị cậu vất vả tích góp hơn mười phút.

Kim Tại Hưởng nhìn cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không chớp mắt, vừa cảm thấy đáng yêu muốn chết vừa cười xoa đầu cậu, cố ý hỏi: "Khóc à?"

Sao mà khóc được.

Trịnh Hạo Thạc liếc hắn một cái, cậu chỉ cảm thấy tiếc vì mình nhặt được nhiều trang bị tốt như vậy thôi.

Biểu cảm của cậu thật sự quá dễ bị người ta nhìn thấu, Kim Tại Hưởng liếc mắt một cái liền đoán được cậu đang suy nghĩ cái gì, an ủi nói: "Lần sau tôi dẫn cậu đi chơi, mang cậu đi nhặt thêm trang bị, đưa trang bị tốt cho cậu được không?"

Trịnh Hạo Thạc ừ một tiếng gật đầu.

...

Bởi vì ba giờ sáng ngày mai phải dậy đi leo núi nên hôm nay cả đám ăn cơm tối xong liền về phòng luôn.

Vào lễ Quốc Khánh khách du lịch nhiều, phòng homestay đã sớm đầy phòng. Lúc Lăng Mạc đặt phòng chỉ còn lại hai căn phòng tiêu chuẩn, còn lại cũng chỉ có phòng đơn.

Cho nên cậu ta đặt hai căn phòng tiêu chuẩn, hai phòng đơn. Sau khi dùng poker phân loại phòng, mấy nam sinh rút được hai người ở một phòng trong nháy mắt đi cướp phòng tiêu chuẩn, vì thế còn lại hai căn phòng tất nhiên là giành cho Trịnh Hạo Thạc và Kim Tại Hưởng, còn có một người bạn học ở một mình.

Sau khi chia phòng xong, Trịnh Hạo Thạc còn nhìn Kim Tại Hưởng một lát, giống như đang hỏi hắn vì sao hắn không cướp. Kim Tại Hưởng lúc ấy liền cười trả lời cậu: "Cậu coi tôi là đồ ngu à? Còn muốn tôi giúp cậu giành."

Trong phòng, Trịnh Hạo Thạc tắm xong thì đến lượt Kim Tại Hưởng đi tắm.

Chờ Kim Tại Hưởng chạy vào phòng vệ sinh, Trịnh Hạo Thạc nhìn cái giường trước mắt rồi rơi vào trầm tư.

Thời tiết cũng không tính là lạnh nhưng ở nơi gần biển này, vào buổi tối hẳn là nhiệt độ nhất định sẽ thấp xuống, Trịnh Hạo Thạc lục lọi cả căn phòng mà chỉ có một cái chăn này.

Dù sao hai người bọn họ đều là nam sinh, hơn nữa trong ngày Quốc khánh quả thật có chút bận rộn, cậu cũng hơi xấu hổ khi làm phiền chủ khách sạn lấy cho cậu một cái chăn nữa.

Suy nghĩ một hồi lâu, cho đến khi tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, trong lòng Trịnh Hạo Thạc nhảy dựng lên, cậu lập tức bò lên giường quay lưng về phía phòng tắm giả bộ ngủ.

Không bao lâu sau, cửa phòng tắm bị mở ra xen lẫn có tiếng bước chân đi ra. Trịnh Hạo Thạc mở to hai mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trái tim cậu đập nhanh.

Mặc dù cậu không biết cậu đang lo lắng gì.

Trịnh Hạo Thạc nghe được tiếng Kim Tại Hưởng đi hai vòng sau lưng, lại dừng lại ở nơi nào đó một lúc, cũng không biết đang làm gì. Sau một thời gian, hắn di chuyển, bước chân vòng qua giường giống như đi về phía cậu đang ngủ.

Sống lưng Trịnh Hạo Thạc cứng đờ, lập tức nhắm mắt lại, lại lo lắng Kim Tại Hưởng muốn làm chuyện xấu gì đó.

Nhưng mà chưa kịp suy nghĩ nhiều, bước chân Kim Tại Hưởng lại đi tới bên giường, dừng lại bên cạnh cậu.

Có bóng người đứng dưới ánh sáng mờ nhạt trên đầu giường.

"Ngủ rồi à?" Kim Tại Hưởng phát ra một tiếng nghi ngờ rất nhẹ giống như đang lẩm bẩm.

Trịnh Hạo Thạc nín thở, không dám phát ra âm thanh, sau đó lại nghe giọng Kim Tại Hưởng hơi sợ, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Nếu đã ngủ vậy mình hôn trộm một chút hẳn là sẽ không bị phát hiện chứ nhỉ?"

Trịnh Hạo Thạc: "!!!"

Với phong cách làm việc của Kim Tại Hưởng thì Trịnh Hạo Thạc thật sự không thể đoán được rốt cuộc hắn đang nói thật hay là đang trêu cậu.

Trong cơn mơ hồ, Trịnh Hạo Thạc có cảm giác bóng dáng trước người đã hạ xuống một chút, dường như đang dần tới gần cậu, Trịnh Hạo Thạc căng thẳng đến tức giận cũng không dám thở mạnh.

"Hôn môi một cái đi." Giọng Kim Tại Hưởng rất nhỏ, giống như đang tự hỏi mình.

Nhưng âm thanh kia lại vang lên bên tai Trịnh Hạo Thạc, giống như đã cách cậu rất gần.

Đang lúc Trịnh Hạo Thạc ấp ủ cảm xúc, chuẩn bị làm bộ mình vừa mới bị cậu đánh thức liền cảm giác có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm lên môi cậu.

*** 83 ***


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật