[Edit] [Quyển 3] Mau xuyên công lược: Định chế Boss vai ác độc nhất vô nhị

Chương 545 - 546: Hạ Thiên Tư Ngộ (3 - Xong)



Editor: Tieen

Chương 545: Hạ Thiên Tư Ngộ (3)

Sau đó phát sinh quá nhiều chuyện, hắn cũng không biết từ lúc nào chuyển về ở.

Bởi vì nội đấu huyết tộc, trang viên ban đầu bị hủy, bọn họ chuyển đến một trang viên khác.

Lê Cẩn là một nam nhân rất đáng sợ, điểm này bọn họ chưa bao giờ phủ nhận.

Ngồi ở đó, khiến cho nội huyết tộc Đông Tây nội đấu, thỉnh thoảng lại châm một ngọn lửa.

Tư Ngộ cùng Hạ Thiên bởi vì những chuyện này mà bận rộn, phảng phất trở lại nhiều năm trước, hai người còn ăn ý chưa như người xa lạ.

Cảm giác này thật tuyệt vời.

Ít nhất ở khoảng thời gian này, Tư Ngộ cảm thấy rất tốt.

Chỉ là...

Hạ Thiên lại đột nhiên trở lại bộ dáng cách hắn vài bức tường.

Sự tình còn chưa lắng xuống, hắn cho rằng chỉ là nhất thời một lát, nhưng liên tiếp mấy ngày, Hạ Thiên đều như thế.

Nửa đêm không nhịn được, Tư Ngộ dựa vào ngoài cửa phòng Lê Cẩn chờ Hạ Thiên, hôm nay nhất định phải nói rõ ràng, Tư Ngộ hắn lại làm chuyện gì chọc hắn mất hứng?

Hạ Thiên đi ra, không nói hai câu, liền không thấy bóng dáng.

Tâm hắn phiền loạn đi tản bộ, nhìn thấy phòng Thời Nhiễm còn sáng đèn, nên dẫn cô ra ngoài uống rượu.

Kết quả hắn lấy nhầm rượu, mình uống đến tối hôm sau mới tỉnh lại.

Nhưng hắn vẫn có một thu hoạch.

Bởi vì đêm qua Thời Nhiễm nói ra nguyên nhân Hạ Thiên không để ý tới hắn.

Chẳng lẽ vẫn luôn là bởi vì nguyên nhân này?

Hắn đang tìm một người phụ nữ?

Một người phụ nữ?

Khi nào hắn...

Ách... Đó là những gì hắn đã nói.

Trong lúc nhất thời làm cho Tư Ngộ có chút dở khóc dở cười.

Chỉ vì điều này sao?

Tư Ngộ vẫn tìm cơ hội cùng Hạ Thiên nói cho rõ ràng.

Nhưng biến cố đột nhiên xây ra, làm cho bọn họ đều trở tay không kịp đề phòng.

Lê Cẩn cường đại đến mức kia...

Chết rồi...

Hạ Thiên cũng nói hắn đã chết...

Tư Ngộ cũng xác nhận, hắn quả thật đã chết...

Hắn nhắm chặt hai mắt, trong ngực còn ôm Thời Nhiễm.

Nếu như không phải Thời Nhiễm phun máu rõ ràng như vậy, bọn họ đều chỉ cảm thấy hai người chỉ là ngủ thiếp đi.

-

Đứng trước bia mộ nơi hai người cùng chôn cất.

Tư Ngộ vẫn cảm thấy đây giống như một trò đùa.

"Đi như vậy, nên không cam lòng." Tư Ngộ nhìn bia mộ cười cười...

Đôi mắt đột nhiên đỏ lên.

Hạ Thiên mím môi, không nói lời nào, nhưng con ngươi ửng đỏ kia đã bán đứng hắn.

Hai người đứng trước mộ, thật lâu mới rời đi.

Vừa xoay người, Tư Ngộ lại phục hồi tinh thần lại, phát hiện Hạ Thiên không thấy đâu.

Mới đầu hắn cho rằng hắn ta chỉ là thương tâm khổ sở, tìm một chỗ phát tiết, nhưng liên tiếp qua ba tháng, hắn chung quy nhịn không được, cũng rời khỏi thành phố này.

Đi đi dừng dừng, hắn nghĩ nơi mà Hạ Thiên có thể đến đều đi một lần.

Tìm kiếm trong nhiều ngày.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến căn nhà rách nát mà bọn họ gặp nhau mấy thế kỷ trước, nhưng thời gian trôi qua, hắn hỏi rất nhiều người, tra rất nhiều tư liệu, mới tìm được vị trí ngôi nhà rách nát mà bọn họ lần đầu gặp nhau.

Nơi này từ lâu đã không còn là bộ dáng trước kia.

Nơi này trở thành đất trồng nông nghiệp, từng mảng lớn cây trồng, phóng mắt nhìn lại, cũng không biết cụ thể chỗ nào mới đúng.

Tư Ngộ đành tìm từng chút một.

Cuối cùng vòng quanh nửa ngọn đồi nhỏ, xa xa nhìn thấy hắn đang đứng trên đỉnh đồi cao hơn một thước.

Vẫn là một bộ âu phục tỉ mỉ, đưa lưng về phía Tư Ngộ đứng thẳng tắp.

Tư Ngộ chậm rãi đi qua, cười, có cảm giác thoải mái vui vẻ nói: "Tôi biết anh sẽ tới nơi này."

Hạ Thiên quay đầu lại, nhìn bóng dáng màu trắng kia đi theo hoàng hôn.

"Cậu cũng tới rồi."

Tư Ngộ cười nhạt: "Anh ở đây, tôi tất nhiên sẽ đến."

Hạ Thiên nhìn nụ cười ấm áp của hắn, sắc mặt hòa hoãn một chút.

Tư Ngộ cười đứng bên cạnh hắn: "Nơi này cũng không còn bộ dáng trước kia."

Chương 546: Hạ Thiên Tư Ngộ (Xong)

"Đều sẽ thay đổi." Hạ Thiên trả lời.

Tựa như bọn họ, từ thiếu niên từng trải qua biến cố gia tộc, trở thành cường giả huyết tộc vượt qua mấy thế kỷ; cũng từng khi còn trẻ thưởng thức lẫn nhau, đến bây giờ dần dần cách xa.

"Phải không?"

Tư Ngộ nghiêng đầu, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

"Nhưng tôi cảm thấy tôi vẫn ở tại chỗ?" Tư Ngộ nhẹ giọng nói.

Im lặng một lát, Hạ Thiên từ từ mở miệng, nói: "Năm đó, sau khi tôi được ông chủ cứu, đã ở trong phòng dột nát, sau khi báo thù, tôi bắt đầu không biết ý nghĩa sống của mình, cả ngày suy sụp, khi đó, cậu xuất hiện..."

Dường như đến với ánh nắng mặt trời, chiếu sáng con đường tối tăm của mình.

Bọn họ từng trải qua những việc giống nhau, mà hắn ta vẫn như cũ truy đuổi ánh sáng, mà mình, lại tùy ý mình lâm vào bóng đêm hắc ám không thể tự kiềm chế.

Hắn ta thích vui cười đùa giỡn, hắn thích nhìn hắn ta trong im lặng.

Bọn họ vào sinh ra tử, ngủ cùng nhau; nhìn hết thiên sơn vạn thủy, nhìn nhau mà cười...

Chỉ là...

Chỉ là Hạ Thiên cũng không biết về sau vì sao như thế.

Hắn bắt đầu xa cách hắn ta, vì sau xa cách?

Chỉ là hắn không muốn bị chán ghét mà thôi...

Bởi vì hắn đáng xấu hổ phát hiện, mình lại có phản ứng với Tư Ngộ, lúc đầu chỉ cảm thấy đây là nam nhân bình thường đều có, nhưng sau đó...

Mỗi lần cùng nhau ngủ tắm rửa, hắn đều có phản ứng như vậy, hắn biết mình thật sự không bình thường.

Cho nên vào ngày hôm đó, Tư Ngộ đã nói: "Gần đây tôi đã tìm thấy một vài người đẹp, anh có muốn đi ra ngoài với tôi không?"

Sau khi từ chối, hắn ở nhà một mình, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đã đưa ra quyết định.

Hắn không muốn trở thành người khiến hắn ta chán ghét, cho nên...

Tránh xa ra...

Hiện giờ ông chủ cũng không còn nữa, hắn thoáng cái không có người tâm phúc, cảm thấy cả thế giới đều vứt bỏ hắn, hôm nay nhìn thấy Tư Ngộ chậm rãi đi tới, hắn có một khắc như vậy, cảm thấy cả thế giới đều ở trước mắt...

"Những lời này, cậu coi như tôi điên rồi." Giọng của Hạ Thiên khàn khàn, mang theo vài phần thoải mái.

Sau khi nói ra những lời buồn bực hồi lâu, lại thoải mái như vậy.

Hắn không dám nhìn vẻ mặt Tư Ngộ, đứng tại chỗ, chờ đợi Tư Ngộ chán ghét.

Coi như... Hắn điên rồi đi...

"Cái đầu gỗ Hạ Thiên anh, anh chính là một tảng đá ngoan cố!" Tư Ngộ cười, quả thực là hận rèn sắt không thành thép.

Hạ Thiên gật đầu: "Đúng vậy." Trong lòng nghĩ chính là, bất luận hắn mắng như thế nào, hắn đều tiếp nhận!

Tư Ngộ bất đắc dĩ, nói hắn là đầu gỗ, hắn cũng đồng ý, thật sự là...

Thật sự là...

Tư Ngộ khẽ thở ra một hơi, một nắm đấm liền vỗ vào đầu Hạ Thiên Hậu: "Anh có phải ngốc hay không!?"

Hạ Thiên mím môi, gật đầu: "Đúng vậy." Không ngốc vì sao lại kỳ quái như vậy?

Tư Ngộ dở khóc dở cười: "Mỗi lần tôi đề cập đến phụ nữ trước mặt anh, chẳng qua là tôi muốn khảo nghiệm anh, xem xu hướng của anh có giống tôi hay không?"

Dù sao ở chung nhiều năm như vậy, tuy rằng hắn tính tình ngả ngớn, nhưng đối mặt với hắn ta, hắn cũng không muốn mất đi.

Cho nên mới có ý thăm dò.

Nhưng lại bởi vì chuyện này, khiến Hạ Thiên rời xa hắn.

Hạ Thiên đẩy người ra, quả thực không chừa đường sống, làm cho hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra liền dần dần xa cách.

Hạ Thiên kinh ngạc nhìn hắn, ý của hắn là gì?

Là...

Con ngươi vẫn luôn tối tăm đột nhiên nứt ra màu sắc kinh hỉ.

"Tôi cũng thích đầu gỗ anh!" Tư Ngộ cười khẽ, cắn răng nói.

Thật không biết Tư Ngộ hắn một đời anh minh, như thế nào lại ngã vào tay đầu gỗ Hạ Thiên này.

Có lẽ vì hắn bị thương, hắn ta tự ra mặt; có lẽ là lúc bọn họ bị nhốt, hắn ta để cho mình cắn hắn ta bổ sung năng lượng...

Có lẽ là bọn họ cùng nhau trải qua quá nhiều, bất tri bất giác liền thích đối phương.

"Thật trùng hợp, tôi cũng vậy..." Hạ Thiên nhìn hắn, thần sắc nhẹ nhàng, chợt cảm thấy có được cả thế giới.

Vòng tới vòng lui, luôn luôn không thể tránh khỏi cậu...

☆☆☆☆☆


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật