Tình Yêu Thời Chiến(HaremVietNam)

Chương 23



   "Ta sẽ xem xét, còn giờ, con có chịu về phòng không?" Việt Nam nhìn Vi Vi với ánh mắt cảnh báo.

   "Dạ vâng..." Vi Vi thấy không nói được gì nữa, nó lủi thủi đi về phòng, lần này nó về thiệt.

   Việt Nam cũng dẹp suy nghĩ lung tung sang một bên, tập trung suy nghĩ cách đuổi tên phát xít Nhật kia ra thế nào. Thực dân Pháp đã bị tên kia đuổi đi, nhưng không có nghĩa hắn ta không dám quay trở lại, đến lúc hắn quay trở lại, lúc đó sẽ là một cổ hai tròng, Việt Nam không dám nghĩ đến lúc đó người dân nước cậu sẽ phải khổ sở đến lúc nào.
   .
   .
   .
   "Ame, đã có được người chưa?" Người đàn ông với bộ âu phục đen, trên khuôn mặt lạnh lùng kia là một chiếc kính độc nhãn, dây mỏng bạc treo lơ lửng một bên. Hắn nâng tách trà lên nhấp một ngủm, nét mặt có chút giản ra vì thỏa mãn.

   "Chưa, hai tên kia chưa chịu trao đổi người." USA khó chịu nói.

   "France đâu? Chẳng phải hai người các ngươi luôn đi chung với nhau sao?"

   USA ngồi dựa ra sau, gác chân lên bàn mà nhịp. UK cầm cây thước để gần đó, đập một cái lên chân tên quỷ này.

   "Ta đã nói biết bao nhiêu lần rồi? Không được bỏ chân lên bàn khi ta đang thưởng trà."

   "Người tìm France làm gì? Cũng chẳng ưa gì nhau, nhớ tên đó rồi?"

   UK nhìn cái tên nhởn nhơ ngồi gác chân lên bàn mà run, đánh cũng không bỏ xuống. Hắn thở dài, nhìn USA với ánh mắt ghét bỏ, sao hắn lại có thể ngồi ở đây với con người này được chứ?

   "France thua trận rồi, đang rút quân về nước, tên đó đang chuẩn bị lại quân đội quay lại thêm lần nữa."

   "Có cái nước bé xíu cũng không quản được." USA khinh ra mặt.

   UK chẳng nói gì, im lặng thưởng thức ly trà của mình. Lúc sau, hắn mới nói: "Bị tên nhân miêu kia đánh, không đánh lại nên rút quân."
 
  "Kệ đi."
   .
   .
   .
   Sau khi nói việc để Việt Nam đi cứu Việt Minh với Đông Lào thì Mặt Trận tức giận đập bàn, quát lớn với Việt Nam, cậu có chút sững sờ. Mặt Trận chưa bao giờ quát cậu lớn như vậy, anh cả bên đây sao mà tính cách có chút nóng nảy như vầy nè. Việt Nam qua vuốt lưng giúp anh bình tĩnh lại, Mặt Trận đưa tay lên che mắt lại, anh bảo: "Em đừng có đi, em là người tiếp quản đất nước. Em mà đi thì chẳng khác gì em tự dâng đất nước mình vào tay bọn chúng cả."

   Mặt Trận cắn răng nói tiếp: "Cho dù anh, Việt Minh, Việt Hòa hay Đông Lào đều chết hết nhưng em không thể chết được."

   Việt Nam ôm Mặt Trận, vuốt nhẹ tóc anh, mỉm cười: "Em sẽ không để bất kỳ ai phải chết, các anh cũng phải sống cùng với em. Một ngày em còn sống, thì các anh cũng phải sống."

   "Em quyết định rồi, em sẽ đi cứu hai người kia. Em với Đông Lào có liên kết, em biết được em ấy đại khái ở đâu."

   "Việt Nam, anh nói đến vậy em vẫn không hiểu sao?" Mặt Trận siết vai Việt Nam.

   "Anh yên tâm đi, em sẽ bình yên trở về thôi mà. Đây là mệnh lệnh, anh không thể cãi." Việt Nam.

   "Việt Nam....." nếu như em không về...anh cũng chẳng thiết sống nữa...

   Việt Nam tới phòng nơi Vi Vi đang ở, con bé thấy cậu thì mừng lắm, nhanh chóng trèo xuống giường chạy lại chỗ cậu. Việt Nam xoa đầu Vi Vi, cậu hỏi: "Làm sao để chuyển thành alpha?"

   "Con có thể thay đổi thể chất, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn thôi. Dài nhất cũng chỉ được một tháng, với lại phải uống thuốc để đảm bảo trong một tháng đó sẽ không phát tình nữa cơ."

   Vi Vi nhanh chóng nói ra những gì nó biết, giải thích rõ lợi-hại của việc chuyển đổi này. Việt Nam chần chừ một chút rồi cũng kêu cô chuẩn bị mọi thứ cho chu đáo, ngày mai sẽ chuyển liền luôn. Vấn đề quan trọng cấp bách nhất hiện giờ là phải cứu người càng nhanh càng tốt.

   Cậu cảm nhận được trên người Đông Lào vết thương chằng chịt, thằng bé rất đau, như vậy, Việt Minh chắc chắn sẽ không ổn hơn là bao.

   Ngày hôm sau, Vi Vi đã chuẩn bị hết toàn bộ nhưng thứ cần thiết để chuyển đổi. Lúc chuyển đổi, Mặt Trận cứ đứng canh canh ở ngoài, vẻ mặt cực kỳ lo lắng nhìn vào bên trong, thiếu điều chạy vào trong bắt Việt Nam không được làm nữa.

   Nửa ngày, rốt cuộc cũng chuyển đổi xong. Mặt Trận chạy vào xoay xoay Việt Nam kiểm tra đủ thứ, phải đảm bảo cậu không hề bị thương. Vi Vi tiêu hầu như  toàn bộ năng lượng dữ trữ, mềm nhũn người ngã xuống, tưởng chừng như sắp chạm đất rồi thì cô bé được một nữ nhân mặc quân phục ôm ngang lên.

   "Cô là ai?" Việt Nam nhíu mày, đưa tay phòng hờ ngang hông.

   "Khắc Vi, tôi tách ra khỏi con bé để tránh linh hồn làm tổn thương nó. Phòng con bé ở đâu? Tôi ôm nó về."

   Vẻ ngoài Khắc Vi khác hoàn toàn với Vi Vi, cô ta toát lên một cái gì đó rất huyền bí, thân hình cũng cân đối. Khuôn mặt với đôi mắt phượng sắc bén kèm theo sâu trong ánh mắt ấy, có chút khát máu.

   "...tôi dẫn đường, cô đi sau tôi." Việt Nam vẫn giữ tay ngang hông, cậu không thả tay xuống, quay sang nói gì đó với Mặt Trận rồi dẫn Khắc Vi về phòng Vi Vi.

   "Cậu cần tôi đi cùng để cứu anh em cậu không?" Khắc Vi ngỏ lời.

   "Cô chăm sóc tốt Vi Vi được rồi, chuyện chúng tôi không cần cô nhúng tay vào." Việt Nam gật đầu mỉm cười trả lời.

   Sau khi dẫn Khắc Vi về rồi, Việt Nam dặn dò giám sát hai người bọn họ, đề phòng. Còn Việt Nam thì về chuẩn bị đồ để đi cứu Việt Minh với Đông Lào, sẵn tiện đi gặp Belarus với Kazakhstan nữa.

   Cũng đã mấy ngày từ khi họ tới đây rồi, không thấy quân đoàn hay chỗ Việt Hòa gửi tin sang, vậy chắc vẫn còn lạc trong rừng. Phải dẫn người về trả cho Ussr trước khi họ gặp vấn đề với quân Giải Phóng.

   Sau một hồi đi theo chỉ dẫn của Vi Vi lần trước, thì Việt Nam không gặp chị em Belarus đâu cả, có lẽ đã di chuyển đâu rồi. Việt Nam đau cả đầu suy nghĩ, họ đi đâu được cơ chứ?

   Việt Nam định bụng tìm kiếm thêm mấy ngày nữa, nếu không được thì thôi, đành nhờ Mặt Trận với Việt Hòa vậy. Dù sao thời gian làm alpha của cậu cũng không nhiều, không thể tiêu phí vào việc không cấp bách.

   Cũng may, trời không phụ lòng người, hai ngày sau Việt Nam cuối cùng cũng lần được dấu vết mà gặp được chị em Belarus.

   "Belarus, Kazakhstan!"

    "Chú nhỏ!" Kazakhstan la lên, chạy lại chỗ Việt Nam.

   "Tôi tới tìm hai người, hai người sao lại ở đây?" Việt Nam xoa đầu Kazakhstan, gật đầu cười với Belarus chào hỏi.

   "Cha bảo sang hỗ trợ chú nhỏ." Kazakhstan.

   "Không cần đâu, hai người nên về phụ boss thì hơn. Trực thăng đâu? Đưa tôi sang Nhật Bản, rồi hai người về thôi." Việt Nam.

   "Em đã nói mà, chú nhỏ không nhận người đâu, chú chỉ nhận viện trợ lương thực với vũ khí thôi." Kazakhstan.

   "Vậy, chúng ta đi thôi. Trên trực thăng thì hẳn nói thêm." Belarus cười.

------------------------------------------------------------

   Mình có viết oneshot, mọi người qua ủng hộ thêm nếu thích cách mình hành văn nhé😘


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật