[MAU XUYÊN] BẺ CONG HẮC HOÁ VAI ÁC

Chương 51: Bệnh trạng theo dõi cuồng cá chậu chim lồng (51)



Ngược với ánh sáng nên Thời Nhiên nhìn không thấy mặt người kia, hắn siết chặt góc áo của chính mình, nỗ lực không cho chính mình thoạt nhìn như vậy sợ hãi.

Người nọ nhìn Thời Nhiên như mèo con mà cuộn tròn ở trong góc, bỗng nhiên lộ ra tươi cười, hàm răng trắng tinh. Thời Nhiên sợ tới mức bắp chân đều run.

Người xấu! Thời Nhiên cổ đủ dũng khí, tiến lên một bước, nắm tay nhỏ dùng sức đánh hắn một chút.

Người nọ nắm lấy tay Thời Nhiên như là đang thưởng thức tuyệt thế trân bảo nào đó mà lặp lại vuốt ve.

Ánh mắt người kia cơ hồ muốn đem Thời Nhiên xuyên thấu.

Thời Nhiên muốn rút về tay nhưng đến sức lực dùng để ăn từ nhỏ cũng dùn tới mà lại vẫn là không thể từ cặp tay nóng bỏng kia thoát ra.

Ngươi buông ta ra, buông ta ra! Nhiên Nhiên muốn tìm tiểu ca ca! Thời Nhiên thanh âm nhiễm khóc nức nở, bắt đầu dùng sức đá đánh hắn.

Người nọ lại cũng không giận, chỉ là tiến lên ôm chặt Thời Nhiên, sờ sờ đầu hắn, mang theo gần như mất khống chế, tiếng nói trầm thấp: Ngoan.

Thời Nhiên ngừng tiếng khóc, đôi mắt mèo con lại to lại lượng, bên trong còn chứa hơi nước.

Hắn tựa hồ muốn ngẩng đầu nhìn xem bộ dạng của đối phương nhưng lại bị người nọ ngăn cản.

Cảm giác này... Giống như tiểu ca ca, chính là hắn không cảm giác được bất luận hương vị quen thuộc gì trên người của tiều ca ca cả.

Thời Nhiên có chút buồn rầu mà quơ quơ đầu nhỏ, lại lấy lại tinh thần, nam nhân vừa mới nãy đã là biến mất không thấy, chỉ có chính mình còn có chút nhũn ra cẳng chân nói cho chính mình biết khi nãy hết thảy đều không phải mộng,

Thời Nhiên dựa vào ký ức sờ đến cửa nhà chính mình, vượt qua ba năm, cửa nhà đã có chút tổn hại, Thời Nhiên nuốt nuốt nước miếng, lòng bàn tay bởi vì khẩn trương mà mang theo một chút ẩm ướt.

Hắn gõ vang lên cửa nhà, một lát sau bên trong cánh cửa truyền đến ứng hòa thanh.

Trong chớp mắt cửa bị mở ra kia, người nữ trong phòng có khuôn mặt tiều tụy bỗng nhiên chinh lăng một cái chớp mắt, ngay sau đó là không dám tin tưởng mà nhìn Thời Nhiên.

Ngươi là... Nhiên Nhiên? Nữ nhân không dám chớp mắt, liền thanh âm đều ở run lên.

Thời Nhiên trong lòng ủy khuất cực kỳ, hắn ôm chặt nữ nhân, lên tiếng khóc lớn: Mẹ ơi!!

Ôm lấy Thời Nhiên, trong mắt mẹ Thời Nhiên bỗng nhiên lập loè sáng rọi, như là lại sống lại đây, nàng ôm chặt lấy con trai của chính mình cũng đi theo khóc không thành tiếng.

Trở về liền tốt, trở về liền tốt!

Cha Thời Nhiên nghe thấy thanh âm, từ phòng trong ra tới.

Ba năm ngắn ngủi nhưng hắn tựa hồ già đi rất nhiều, cả người cũng không có tinh thần khi đó.

Như thế nào.... Nguyên bản muốn hỏi ra nói nháy mắt liền ngừng lại, Cha Thời Nhiên không dám tin tưởng mà nhìn Thời Nhiên, theo sau là ly nước rơi xuống đất cũng không kịp nhặt, trực tiếp nhằm phía Thời Nhiên, bắt lấy hắn cánh tay.

Con trai? Thật là ngươi sao?

Thời Nhiên đánh cái khóc cách, thanh thúy mà hô câu: Cha ơi!

Hai mắt cha Thời Nhiên ướt nước mắt, một đại nam nhân ôm lấy Thời Nhiên, khóc thật lâu.

Một nhà ba người rốt cuộc đoàn tụ, bọn họ tựa hồ có quá nhiều chuyện muốn hỏi Thời Nhiên.

Với Thời Nhiên tới nói như là chuyện ngày hôm qua, nhưng với cha và mẹ Thời Nhiên thì lại là đợi suốt ba năm.

Ba năm này, ôn dịch hoành hành, Người nào mà bị lây dính thì trên cả người sẽ co rút đau đớn, ốm đau không đến chết, lại sẽ làm người dị thường tra tấn, một khi phát bệnh, đau tận xương cốt.

Hơn nữa cho tới bây giờ, không có người nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải.

Con hắn, liền ở ba năm trước đây kia tràng ôn dịch kia bùng nổ liền mất đi tung tích, như là bị bôc hơi ra khỏi nhân gian.

Sống phải thấy người chết phải thấy xác, cha mẹ Thời Nhiên không tin con trai chính mình sẽ như vậy mà chết đi, mặc dù mấy người quanh nhà đều lục tục dọn đi rồi nhưng bọn họ lại vẫn là cố chấp mà lưu lại nơi này. Vạn nhất con trai họ đã trở lại tìm không thấy bọn họ làm sao bây giờ?

Bọn họ muốn ở chỗ này chờ, chờ con trai bọn họ trở về.

Mấy năm nay ngươi đều đi đâu? Mẹ Thời Nhiên gắt gao nắm lấy tay Thời Nhiên hốc mắt đỏ bừng.

Thời Nhiên nắm chặt tay bỗng nhiên nghĩ đến trước kia xem qua phim truyền hình trước kia, tức khắc linh cơ vừa động: Ta cũng không nhớ rõ nha, tỉnh lại thời điểm phát hiện chính mình ở trên ghế, sau đó ta liền tìm về rồi!

Mẹ Thời Nhiên chỉ nghĩ con trai mình không muốn nói, nên cũng không cưỡng bách nữa mà chỉ là sờ sờ mặt, cẩn thận đoan trang.

Nhiên Nhiên nhà của chúng ta đã trưởng thành liền càng đẹp mắt.

Thời Nhiên thẹn thùng lộ ra ra lỗ tai đỏ bùng, cúi đầu cười vui vẻ cực kỳ.

Hắn biến đẹp, cũng không biết tiểu ca ca có thích hay không a.

Buổi tối, cha mẹ Thời Nhiên làm một bàn ăn ngon nhìn Thời Nhiên ăn ăn ngấu nghiến, hai người mặt mày mang cười, tựa hồ đá lớn đè ở trên người nhiều năm cuối cùng cũng tháo xuống dưới..

Trong phòng nhỏ hẹp không có một tia ánh sáng.

Dáng người của nam nhân cao lớn ngồi ở trên ghế, mang theo một cổ cảm giác áp bách đến thấm người.

Hắn ngón tay thon dài một chút một chút đánh vào tay vịn trên ghế, ánh mắt nặng nề không biết nhìn về phía nơi nào.

Bỗng nhiên, hắn bấm chớt mở trong phòng, tức khắc ánh sáng chiếu vào toàn bộ trong phòng.

Trong phòng dán rậm rạp vô số bức ảnh, mà trung tâm của ảnh chụp trước sau đều chỉ là một người.

Khuôn mặt của Tiểu gia hỏa mang theo trẻ con, tròn xoe mắt hạnh chính vô tội nhìn màn ảnh, còn có tiểu gia hỏa ăn cơm đầy miệng đồ ăn, giống con hamster nhỏ.

Một tấm lại một tấm dán đầy toàn bộ phòng.

Nam nhân gần như bệnh trạng mà hôn lên ảnh chụp, cố chấp trong mắt đã thành ma.

Ngoan nhãi con, ngoan nhãi con của ta... Lại nhịn một chút, qua hai ngày ta liền đón ngươi về nhà. Tựa hồ nghĩ tới chuyện mỹ diệu nào đó mà yết hầu nam nhân phát ra thấp thấp tiếng cười.

Con chim đẹp nhất của hắn đã về tới, hắn đến đem phòng hoàng kim thuộc về hắn làm ra tới mới được.

...

A pi! Thời Nhiên giơ lên đầu nhỏ đánh cái hắt xì, hắn hít hít cái mũi, cảm giác có chút lãnh: Có phải hay không có người nhắc mãi Nhiên Nhiên nha?

Ngày hôm sau, cha mẹ Thời Nhiên đều ra cửa đi làm như bình thường, bọn họ mang theo bao tay dày nặng, trước khi đi đã dặn dò Thời Nhiên: Nhiên Nhiên chính mình ở nhà muốn nghe lời nói, không cần ra cửa, cũng không cần cùng người khác có tiếp xúc, cái virus này chỉ cần tiếp xúc là sẽ lây bệnh.

Thời Nhiên gật gật đầu, tròng mắt không biết xem chỗ nào, nhỏ giọng nói câu: Nhiên Nhiên biết rồi.

Chờ cha mẹ ra cửa, hắn vội vàng mang lên áo khoác thật cẩn thận mà mở ra cửa.

Không thể không đi, tiểu ca ca còn chờ hắn đi cứu đâu!

Ra hẻm nhỏ, Thời Nhiên theo bản năng mà nhìn nhìn bên cạnh công viên trò chơi, trong lòng bỗng nhiên đặc biệt khổ sở.

Rõ ràng ngày hôm qua hắn còn lôi kéo tiểu ca ca cùng heo đen nhỏ cùng nhau đi học, chỉ có thời gian là một buổi trưa mà hết thảy đều thay đổi.

Ngồi xổm bên ngoài rào chắn công viên trò chơi Thời Nhiên có chút bất lực.

Hắn rất nhớ tiểu ca ca... Cũng rất nhớ heo đen nhỏ cùng cái kia thúc thúc giúp chính mình.

Thời Nhiên?

Cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu to, mang theo do dự.

Thời Nhiên ngẩng đầu, nhìn phía trước đứng thiếu niên mặc đồ đen: Heo đen nhỏ?

Này một tiếng kêu to như là cũ nát lại trầm trọng chốt mở bị lần thứ hai vặn ra, hoàn toàn bừng tỉnh Tề Sở.

Hắn đầy mặt khiếp sợ, xông tới bắt lấy Thời Nhiên, thanh âm đều đang run rẩy: Thật là ngươi! Ngươi còn sống! Thật tốt quá.. Thật tốt quá...

Tề Sở rũ xuống con ngươi, tựa hồ nghĩ tới cái gì không thoải mái đã qua.

Lúc trước Thời Nhiên ở bọn họ trước mặt bỗng nhiên ngã xuống, không có bất luận cái gì dấu hiệu, ngay cả màu sắc trên mặt đều ở trong nháy mắt cởi đi xuống.

Hắn nhìn Tần Tứ nổi điên ôm Thời Nhiên, miệng đầy kêu không có khả năng, vô luận hắn như thế nào lay động, Thời Nhiên cũng không mở to mắt, thậm chí liền thân thể đều bắt đầu hư hóa.

Tề Sở chỉ cảm thấy máu nóng dâng lên, hắn hung hăng mà đánh cho Tần Tứ một quyền, tất cả mọi chuyện đều là một tay hắn tạo thành!

Tần Tứ không hề sở giác, hắn chỉ là ôm thân thể Thời Nhiên cho đến khi thân thể Thời Nhiên hoàn toàn trong suốt, tản ra ở trong không khí.

Như là đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì, Tần Tứ bỗng nhiên bắt đầu nở nụ cười, tiếng cười quỷ dị, hợp với ngũ quan đều mang theo vài phần dị sắc, hắn đứng thẳng thân thể, đáy mắt một mảnh đỏ tươi.

Hắn không có chết, hắn nhất định sẽ trở về. Vuốt chính mình vừa mới ôm Thời Nhiên tay, Tần Tứ biểu tình có chút bệnh trạng: Ngoan nhãi con, ngươi một ngày không trở lại, này virus ta liền sẽ không giải, ta chờ ngươi.

Khi đó hắn chỉ là cảm thấy Tần Tứ điên rồi, Thời Nhiên ở bọn họ trước mắt biến mất, quỷ dị căn bản chính là huyền học.

Nhưng này hết thảy nguyên nhân gây ra đều là bởi vì Tần Tứ, nếu hắn không ném bình đen nhỏ kia thì Thời Nhiên cũng sẽ không biến mất.

Từ kia qua đi, virus khuếch tán, phàm là người lây dính đều sẽ cả người co rút sinh ra đau đớn, chỉ cần tứ chi tiếp xúc liền sẽ cảm nhiễm, trường học cũng bởi vì là trung tâm của ngọn nguồn virus mà bị phong tỏa.

Ba năm này ngươi ... Rốt cuộc là đi nơi nào? Tề Sở chỉ cảm thấy nguyên bản áy náy kia cây châm bị một chút một chút rút ra, rốt cuộc có thể thở dốc.

Thời Nhiên gõ gõ tiểu não xác: Ta cũng không nhớ rõ, tỉnh lại thời điểm liền ở ngồi ghế trên. Heo đen nhỏ ngươi mau xem, ta biến cao!

Tề Sở tinh tế đánh giá Thời Nhiên, rút đi trẻ con vốn có, Thời Nhiên hiện tại càng thêm tinh xảo, đặc biệt là cặp mắt kia, phảng phất có thể nói giống nhau.

Vẻ mặt thuần nhiên mà nhìn chằm chằm người khác thời điểm rất giống là câu dẫn mà không tự biết.

Đúng rồi, ngươi biết tiểu ca ca ở nơi nào sao? Nhiên Nhiên muốn tìm hắn! Thời Nhiên đầy mắt chờ mong.

Tề Sở lắc lắc đầu: Không biết, chúng ta sớm đã không còn liên hệ.

Khi chuyện kia qua đi, hắn bị Tô Cận Ngôn chuyển đi một trường học khác, lại không thấy qua Tần Tứ.

Tựa hồ đã chịu ảnh hưởng bởi lời nói của Tần Tứ, Tề Sở luôn là sẽ đến nơi này nhìn một cái, vạn nhất có thể tìm được Thời Nhiên, vậy không phải kiếm lời sao?!

Sự thật chứng minh hắn hôm nay thật là huyết kiếm, trực tiếp đâm đại vận.

Cái kia khanh khách đát chủ nhiệm cùng bà cô hư đâu? Tưởng tượng đến kia hai cái bà cô già tanh tưởi, Thời Nhiên liền tức đến siết chặt nắm tay nhỏ.

Hai người bà ta sao. Tề Sở hồi ức một chút, sinh động như thật mà giảng lại cho Thời Nhiên.

Cái chủ nhiệm 38 kia bởi vì cùng hiệu trưởng xuất quỹ bị vợ của hắn biết, vợ hiệu trưởng dưới sự giận dữ đem người thọc mấy đao, hiện tại là cái người thực vật, tỉnh hay không thì không biết. Đến nỗi mẹ Tần Tứ, lúc ấy nàng ngã trên mặt đất, là cái thứ nhất hút đến virus, nàng khiêng không được thời điểm phát bệnh đau đớn nên đã tự sát.

Này hai người không một cái thứ tốt, không được thiện quả cũng là trừng phạt đúng tội.

Nguyên lai là như thế này. Thời Nhiên chọc chọc miệng mình, bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn đứng lên, vỗ vỗ bụi trên mông: Ta còn muốn đi tìm tiểu ca ca đâu, heo đen nhỏ ngươi nếu là nhớ ta liền tới tìm ta chơi, nhà ta liền ở ngõ nhỏ này a!

Tề Sở trực tiếp móc ra giấy bút trong túi, đem số điện thoại viết ở mặt trên đưa cho Thời Nhiên.

Có việc liền gọi điện thoại cho ta, hiện tại ca hỗn kia kêu một cái hô mưa gọi gió, ai khi dễ kêu ta, cho ngươi công bằng!

Không thể cũng không có việc gì, Ngôn ca có thể!

Sơn. Cùng.

Tam. Tịch.

Tề Sở giống cái ngạo kiều vương bát, cổ thân đến lão trường.

Thời Nhiên tiếp nhận tờ giấy, giơ lên má nhỏ lúm đồng tiền nói lời cảm ơn, cuối cùng xoay người cùng Tề Sở đường ai nấy đi.

Tìm một vòng cũng không có thu hoạch, Thời Nhiên thất vọng thở dài, chuẩn bị về nhà.

Mới vừa vào ngõ nhỏ, Thời Nhiên liền cảm thấy có chút kỳ quái, sau lưng lạnh căm căm.

【 cảnh báo, có người đang ở theo dõi ngài, khoảng cách ngài 40m 】

【 cảnh báo, mục tiêu khoảng cách ngài 20m. 】

Cơ hồ là cảnh báo vang lên trong nháy mắt, Thời Nhiên liền nghe thấy được phía sau dồn dập tiếng bước chân..

Sợ hãi lần thứ hai bao phủ, Thời Nhiên cất bước liền chạy, nhưng mà không đợi chạy lên, đã bị một khối khăn lông bưng kín miệng mũi.

Ngất xỉu phía trước, thoải mái chỉ tới kịp thấy một cái mơ hồ hình dáng.

Nam nhân ôm Thời Nhiên, nhẹ nhàng vuốt hắn mặt, thanh âm nam nhân hưng phấn mà hơi hơi phát run.

Ngoan nhãi con... ngoan nhãi con của ta... Ta tới đón ngươi về nhà.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật