[MAU XUYÊN] BẺ CONG HẮC HOÁ VAI ÁC

Chương 48: Bệnh trạng theo dõi cá chậu chim lồng (48 )



Thời Nhiên như là đưa vật quý mà đưa nước cho Tần Tứ: "Tiểu ca ca uống nước!"

Tần Tứ tiếp nhận ly nước, giấu đi cảm xúc chậm rãi nở ra ý cười, hắn uống một ngụm dùng đầu lưỡi liếm liếm môi: "Thật ngon."

Khuôn mặt Thời Nhiên bỗng đỏ lên, tay ôm mặt cười ngây thơ.

Cơm nước xong, Tần Tứ nhìn thời gian rồi đứng lên.

"Tiểu ca ca ngươi phải đi rồi sao?" Thời Nhiên ngồi ở trên sô pha chơi gót chân nhỏ, nhìn Tần Tứ ở bên cạnh đứng lên cũng liền vội vàng đi theo đứng lên.

"Ừm, phải về nhà, ngày mai lại tới đón ngươi, được không?" Tần Tứ nhéo nhéo mặt Thời Nhiên, giọng điệu dụ dỗ.

Thời Nhiên gật đầu, bắt lấy tay Tần Tứ đang niết khuôn mặt hắn, có chút lưu luyến không rời: "Tiểu ca ca về nhà phải chú ý an toàn nha!"

Tần Tứ câu môi, hắn tay dán sát vào cằm Thời Nhiên, nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt như có thâm ý, cuối cùng nhàn nhạt mở miệng: "Được, ngoan nhãi con ở nhà làm bài tập, tiểu ca ca đi đây."

Mẹ Thời Nhiên cùng Thời Nhiên sau khi tiễn Tần Tứ đi thì Thời Nhiên ngoan ngoãn trở lại phòng làm bài tập.

Mới vừa ngồi vào ghế, Thời Nhiên đột nhiên bò lên trên giường mở cửa sổ, đối với Tần Tứ mà hô lên: "Tiểu ca ca, Nhiên Nhiên thích ngươi nhất a!"

Nói xong còn không đợi Tần Tứ quay đầu lại liền vội vàng đem cửa sổ kéo lên, mặt đỏ bừng mà chạy về ghế dựa chuyên tâm làm bài tập.

Tần Tứ quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy bóng dáng người kia đang vội vàng mà đóng lại cửa sổ.

Trong nháy mắt kia chiếm hữu dục dưới đáy lòng Tần Tứ cơ hồ muốn đem lý trí cắn nuốt đi.

Thời Nhiên như thế đều tốt đẹp hơn tất cả mọi thứ trên thế giới này.

Ánh mắt Tần Tứ lạnh lẽo lên, hắn đi ra đầu hẻm mà không chút tỏ ra vẻ ngoài ý muốn nào khi đụng phải Tần Đạt Quang.

"Thằng nhóc ngươi, lần trước còn dám đánh ông đây, ta nói cho ngươi biết, hôm nay người mà không không cho ông đây tiền, ta bảo đảm lộng chết tên nhóc kia."

Trên người Tần Đạt Quang tím tím xanh xanh, rõ ràng là bị đánh qua, hắn chỉ vào mặt Tần Tứ, nói những lời nói tàn nhẫn.

Tần Tứ nâng lên con ngươi bên trong lộ rõ sát ý đối diện với tầm mắt của Tần Đạt Quang.

Tần Đạt Quang hoảng sợ, hắn nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng đã luống cuống. Hắn tự nói cho chính mình, không có việc gì, tiểu tử này còn dám giết hắn hay sao?

"Nhìn cái gì? Mau nhanh đưa tiền đây! Ông đây nuôi phế vật như ngươi có ích lợi gì hả, thời khắc mấu chốt thì một xu đào cũng không ra!"

Tần Tứ từ trong túi móc ra một lọ nước thuốc màu tím, hắn cười lạnh một tiếng, trực tiếp cởi áo khoác rồi cách lớp áo khoác mà nắm lấy cổ Tần Đạt Quang đem hắn ấn ở trên tường, một tay mở ra nắp bình trực tiếp đem chất lỏng rót vào miệng Tần Đạt Quang.

Tần Đạt Quang liều mạng giãy giụa nhưng lại bị Tần Tứ siết đến không thể động đậy, bị bắt uống hết số chất lỏng đó vào bụng.

"Ngươi m*n* cho ông đây uống cái gì?!" Tần Đạt Quang che lại cổ, ho đến không ra hình dạng, khuôn mặt đỏ lên.

"Không có gì, một thứ đồ giải trí mà thôi, làm ngươi liền sống trong nỗi sợ hãi mà ngươi sợ nhất trong thế giới này." Tần Tứ cười tàn nhẫn.

Hắn sẽ không làm Tần Đạt Quang chết già, bình nước thuốc này có hiệu quả gây ảo giác, hắn sẽ thấy thứ mà chính bản thân hắn sợ nhất, người ở bên ngoài nhìn chỉ nghĩ hắn là người điên.

Hắn sẽ chết ở trong sợ hãi của chính hắn, thẳng đến khi nào hắn hoàn toàn nhắm mắt lại.

Đôi mắt Tần Đạt Quang bắt đầu nổi đỏ lên, hắn múa may cánh tay bảo vệ đầu mình: "Không cần, không cần đánh ta, ta lập tức liền cho các ngươi tiền!"

Tần Tứ chỉ là nhìn Tần Đạt Quang, trong mắt đã không có cảm xúc gì, cuối cùng thừa dịp ánh trăng lên cũng không quay đầu liền rời đi, chỉ còn lại Tần Đạt Quang một người ở nơi đó tinh thần hoảng hốt.

............

Tô Cận Ngôn buổi tối cũng mơ một giấc mộng, trong mộng hắn cùng Chu Hân Hân sóng vai mà đứng, trơ mắt nhìn Tần Tứ đánh nát bình thủy tinh màu đen, quanh thân hắn mắt người thường có thể thấy được tốc độ từng bước từng bước ngã xuống.

Cơ hồ là theo bản năng mà Tô Cận Ngôn bắt đầu tìm kiếm Tề Sở, nhưng vô luận tìm như thế nào hắn cũng chưa ở trong đám người tìm thấy được thân ảnh của Tề Sở.

Gia hỏa này điên rồi sao? Chẳng lẽ hắn liền đến đứa bé kia cũng muốn hại chết?

Tô Cận Ngôn có chút khó có thể tin, hắn ánh mắt nhìn quét một vòng, phát hiện Thời Nhiên cũng không ở trong đám người.

Này rốt cuộc là... Sao lại thế này?

Tô Cận Ngôn kinh nghi bất định mà nhìn Tần Tứ đã hỏng mất ở trước mặt.

Tần Tứ hai mắt đỏ bừng, hắn ngửa đầu cười, thế nhưng cười ra nước mắt.

"Nếu không tìm không thấy ý nghĩa để tồn tại thì ta đây thà rằng kéo cả thế giới đều chôn cùng."

Ngươi chẳng lẽ liền đứa bé kia đều từ bỏ sao?!

Tô Cận Ngôn muốn há mồm chất vấn, lại phát hiện chính mình vô luận như thế nào đều mở không nổi miệng, thân thể cũng không chịu khống chế mà bảo vệ Chu Hân Hân.

Cơ hồ là trong nháy mắt, Tô Cận Ngôn có chút buồn nôn.

Hắn vì cái gì muốn che chở một cái khuyết tật này?

Mở choàng mắt, Tô Cận Ngôn nhìn căn phòng quen thuộc, trong lòng chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

Còn tốt, còn tốt, chỉ là một giấc mộng.

Nhớ lại trong mộng khi hắn che chở Chu Hân Hân, Tô Cận Ngôn hung hăng mà nhíu mày, trực tiếp xốc lên chăn xuống giường đi đến phòng Tề Sở.

Tề Sở đang ngủ say, một chút cũng không ý thức được trong phòng có người. Tô Cận Ngôn ôm Tề Sở ngậm lấy môi hắn, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mà quét.

Tề Sở đang ngủ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, hắn chậm rãi mở to mắt, bỗng nhiên phát hiện trên người có ai đó đang ở gặm miệng mình.

"M*n* ngươi có bệnh sao!!" Tề Sở một tiếng liền nổi giận, trực tiếp đem Tô Cận Ngôn đá xuống giường.

Hung hăng lau miệng, Tề Sở tức giận rời giường: "Hơn nửa đêm không ngủ được ngươi tới ăn vụng ông đây a? Có thể thèm chết ngươi sao?!"

Tô Cận Ngôn biểu tình thản nhiên: "Có thể."

Nói xong lại lần nữa lên giường đem Tề Sở đè ở dưới thân, gặm một ngụm.

Đánh không lại càng không nói sức lực còn không bằng người ta Tề Sở: "..."

Ta m*n* thật hận a!

Ngày hôm sau đi học, Tề Sở đỉnh một cái miệng bị sưng đỏ đi trường học.

Vừa đến cổng trường, liền thấy Tần Tứ cùng Thời Nhiên.

Đáng yêu nhỏ cõng cặp sách vui vẻ nhảy nhót.

"A, heo đen nhỏ! Buổi sáng tốt lành nha!" Thời Nhiên thấy Tề Sở, kêu đến vang dội.

Không cần kêu như vậy a! Thật là thẹn a cái tên này!!

Nhìn biểu tình vui vẻ của Thời Nhiên, Tề Sở đem oán niệm nuốt đi xuống, ngoài cười nhưng trong không cười: "Sớm sớm sớm."

"M*n* bốn người các ngươi sao lại ở bên nhau?" Chu Hân Hân vào trường học, kinh ngạc.

Nhìn bọn họ năm người gặp mặt nhau, cơ hồ cùng ngày hôm qua giống nhau như đúc.

Tề Sở thấy Chu Hân Hân bỗng nhiên cũng vi diệu lên.

Lịch sử luôn là kinh người tương tự.

"Thật trùng hợp." Tề Sở cười càng không để tâm.

Chu Hân Hân thấy Tần Tứ liền da đầu tê dại, gật đầu xong liền chạy nhanh.

Bốn người cùng nhau chạy về phía lớp Tề Sở và Thời Nhiên, đem người đưa vào đi sau hai người mới rời đi.

Đường ai nấy đi sau Tô Cận Ngôn nhìn Tần Tứ, trong ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng thâm ý.

Thời gian tan học, chủ nhiệm bỗng nhiên đến lớp Thời Nhiên đem hắn tiếp đón đi ra ngoài.

"Ngươi đi giúp ta đem cái này tiền đặt ở trong văn phòngcủa ta." Chủ nhiệm đem tiền đưa cho Thời Nhiên, ngữ khí không được cự tuyệt.

Thời Nhiên sợ tới mức run run rẩy rẩy, không rõ nguyên do mà tiếp nhận tiền, chạy chậm đến văn phòng của chủ nhiệm, đem tiền đặt ở trên bàn sau liền nhanh đóng cửa rời đi.

Nhưng mà liền ở Thời Nhiên mới vừa đi không bao lâu, chủ nhiệm đột nhiên vọt vào trong lớp Thời Nhiên, một phen túm lấy Thời Nhiên.

"Ta vừa rồi làm ngươi đưa tiền vì sao lại thiếu 500? Có phải hay không ngươi trộm cầm đi?!"

Thời Nhiên sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhìn thấy ánh mắt của tất cả bạn học đều chuyển lên người hắn, hắn bất lực mà lắc đầu: "Nhiên Nhiên không có trộm..."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật