[MAU XUYÊN] BẺ CONG HẮC HOÁ VAI ÁC

Chương: 46 bệnh trạng theo dõi cuồng cá chậu chim lồng (46)



Mặt cún Tề Sở mộng bức: "Thứ gì đây? Một chữ cũng nghe không hiểu."

Chu Hân Hân buông tay: "Ta cũng không biết vì sao, liền mơ thấy mấy người các ngươi, câu chuyện trong mơ của các ngươi đều như nhau ."

Khi cô nói thì ánh mắt như theo bản năng mà nhìn về phía Tần Tứ tựa hồ có chút sợ hãi.

Ở trong mộng, ánh mắt cuối cùng của tên đại ôn thần này nhìn cô như là muốn lột sống cô vậy, còn thả xuống virus gây đến toàn thành đều là ôn dịch, dân chúng lầm than.

Mọi thứ trong mơ quá đỗi chân thật, như là một thế giới chân thực vậy.

Cơ hồ là trong nháy mắt, Chu Hân Hân liền bắt đầu điên cuồng nghĩ lại.

Cô rốt cuộc đã làm chuyện gì không thể tha thứ a, sao lại có thể mơ thấy tên đại ôn thần này muốn lột xuống lớp da cô đâu?!

"Cho nên cuối cùng ngươi mơ thấy gì?" Tề Sở nhìn Chu Hân Hân, cũng không biết vì cái gì nhưng mà lại theo bản năng cảm thấy không thích hợp.

Chu Hân Hân nghẹn nửa ngày, cuối cùng lắc lắc đầu: "Không có gì."

Nói gì thì nói, nàng nếu mà nói mơ thấy đại ôn thần đầu độc người, người khác có lẽ sẽ báo cảnh sát đem cô bắt đi, đem cô như bệnh nhân tâm thần mà xử lý.

Biểu tình Tô Cận Ngôn bỗng nhiên quái dị lên, hắn nhìn mắt Chu Hân Hân cuối cùng vẫn là lựa chọn trầm mặc.

Tần Tứ bất động thanh sắc mà nhìn vài người, đáy lòng đã tìm tòi nghiên cứu.

Không khí trong lúc nhất thời quỷ dị lên.

Thời Nhiên chọc khuôn mặt nhỏ nghiêng đầu nhìn bọn họ, có chút khó hiểu: "Các ngươi vì cái gì đều bất động nha? Là ở chơi 123 người gỗ sao? Nhiên Nhiên cũng muốn chơi!"

Nói, Thời Nhiên đứng thẳng thân thể, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Tần Tứ.

Tần Tứ không nhịn được mà bật cười, hắn chọc chọc ót Thời Nhiên: "Tan học lại chơi, chúng ta đi trước vô lớp nộp bài tập."

Thời Nhiên tức khắc thân hình mềm xuống, bắt lấy tay Tần Tứ, ý cười ngọt ngào mà đáp: "Ừm!!"

Tề Sở lắc lắc cổ, áp xuống sự khác thường trong người mà nhìn mắt Tô Cận Ngôn: "Đi thôi."

Tô Cận Ngôn gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn lướt qua Chu Hân Hân, ánh mắt mịt mờ.

Chu Hân Hân mặt vô biểu tình nhìn bọn họ điên cuồng mà tú ân ái.

Không hâm mộ, một chút cũng không hâm mộ!!

Cô phải làm đại tỷ, như thế nào có thể nói chuyện yêu đương chứ!

Đưa Thời Nhiên vào lớp xong, Tô Cận Ngôn cùng Tề Sở cùng nhau rời đi, hai người ánh mắt đối diện tới, Tô Cận Ngôn hơi hơi mỉm cười, Tần Tứ cũng không có phản ứng, nhìn lướt qua Tô Cận Ngôn sau xoay người liền đi xuống lầu.

Nhìn Tần Tứ xuống lầu Tô Cận Ngôn lâm vào trầm tư.

Mỗi ngày đều trốn học, có vẻ tiểu đáng yêu bân cạnh hắn cũng không biết.

Tần Tứ trừ bỏ đón Thời Nhiên trên dưới học ra, tất cả đều đem thời gian dùng ở thực nghiệm, trong lòng hắn mang theo một mạt lệ khí, tựa hồ đáng thúc giục hắn. Thậm chí liền chính hắn đều không rõ ràng cổ lệ khí này rốt cuộc từ đâu mà đến.

Tề Sở đi học chỉ cảm thấy toàn bộ đầu óc đều hỗn độn, hắn nhìn thấy chữ trên bản đen dần dần vặn vẹo, cuối cùng trực tiếp mà thấp hèn đầu đã ngủ.

Tề Sở ngủ bỗng nhiên bắt đầu mơ, cảnh tượng trong mơ cùng hiện tại cũng không khác biệt, hắn như cũ là cái tên côn đồ vì tiền mà cùng đường.

Hắn mơ thấy chính mình cầm tiền Tần Đạt Quang, đồng ý giúp hắn bắt cóc một người.

Chẳng qua người kia cũng không phải Thời Nhiên, mà là tám gậy tre đều đánh không nổi Chu Hân Hân.

Hắn tùy ý đưa người đem Chu Hân Hân bó lên, thậm chí ngăn chặn miệng cô.

Nhìn Chu Hân Hân kinh hoảng thất thố, Tề Sở trong lòng thế nhưng cực kỳ bình tĩnh, hắn cũng không có thương hại, chỉ là an tĩnh chờ đợi Tần Tứ lấy tiền chuộc người.

Từ từ...

Tề Sở ngồi ở ghế trên bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, Tần Tứ vì cái gì sẽ đến chuộc Chu Hân Hân? Hơn nữa vì cái gì chính mình sẽ biết hắn tới?!

Hắn sờ sờ ghế dựa, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toái.

Đây rốt cuộc là cảnh trong mơ hay vẫn là hiện thực?

Tề Sở muốn đứng lên nhưng thân thể lại bỗng nhiên bắt đầu không nghe sai sử.

Hắn nhìn Tần Tứ từng bước một đi tới, đây là Tề Sở lần đầu tiên nhìn thấy cả người toàn sát khí Tần Tứ, hắn hé miệng, không chịu khống chế mà bắt đầu nói chuyện.

"Muốn cứu người sao? Lấy tiền ra đây."

Tần Tứ cười lạnh, rút dao từ trong quần áo ra, ở trong tay thưởng thức: "Có rất nhiều phương pháp để cứu người nhưng ta có thể chọn phương pháp giết ngươi trước."

Cả người Tề Sở cứng đờ, hắn vừa động lại không thể động, trơ mắt nhìn Tần Tứ cầm dao hướng tới vọt lại đây. Cuối cùng, đầy mắt đều là đỏ như máu bao bọc lấy chính mình.Tề Sở mở mắt, hắn từng ngụm từng ngụm mà thở phì phò, phía sau lưng không biết khi nào bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, hắn dựa vào bàn nhưng bàn tay vẫn còn phát run.

Thời Nhiên nghiêng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt Tề Sở, dùng chính mình ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc hắn: "Heo đen nhỏ ngươi không sao chứ?"

Tề Sở nhìn Thời Nhiên, vốn trái tim còn đang kinh hoàng nay một chút một chút hoãn dừng lại.

Không đúng, mọi thứ trong mơ đều là giả.

Hắn lúc trước bắt cóc chính là Thời Nhiên, hơn nữa hắn thấy Thời Nhiên thời điểm động lòng trắc ẩn, cũng không có quá mức làm khó dễ, quan trọng nhất chính là Tần Đạt Quang lúc ấy cũng ở đây, Tần Tứ rõ ràng là bỏ Tần Đạt Quang đi, căn bản không quan tâm quá chính mình.

"Ta không có việc gì." Tề Sở lắc lắc đầu, cảm thấy có chút không thích hợp, hắn giơ lên tay ý bảo chủ nhiệm lớp: "Giáo viên bụng ta đau muốn đi cái phòng y tế."

Chủ nhiệm lớp mới vừa gật đầu, Tề Sở trực tiếp đứng lên vặn cửa sau chạy ra ngoài.

Thời Nhiên nhìn vừa mới trắng bệch trắng bệch mặt Tề Sở có chút không yên tâm.

Heo đen nhỏ vừa mới mơ thấy ác mộng phải hay không nha?

"Giáo viên bụng ta cũng đau!" Thời Nhiên giơ lên tay, vẻ mặt thành khẩn.

Gân xanh trên trán chủ nhiệm lớp nổi lên: "Như thế nào bụng hai người đều đau? Các ngươi ăn cùng một nồi cơm sao?"

Thời Nhiên gật đầu: "Đúng vậy! Ta cùng heo... Tề Sở ăn một nồi cơm!"

Ba chữ heo đen nhỏ thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, Thời Nhiên liền một chút nhanh chóng nghẹn trở về.

Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đem bí mật của heo đen nhỏ là heo đen nhỏ bại lộ.

【 Nhiên Nhiên ngươi thật đúng là cái logic thiên tài nhỏ. 】

Bá Thiên cười đến tê rần, điên cuồng thổi cầu vòng cho Thời Nhiên.

Thời Nhiên ngượng ngùng nở nụ cười, có chút thẹn thùng.

"Đi thôi đi thôi, chạy nhanh còn trở về." Chủ nhiệm lớp nhìn Thời Nhiên tựa hồ có chút thẹn thùng, cuối cùng là không đành lòng nói lời nói nặng.

Thời Nhiên theo Tề Sở mở ra cửa sau cũng đi theo đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Vào phòng y tế, Tề Sở đang nằm ở trên giường phát ngốc.

Thời Nhiên đầu nhỏ duỗi đi vào, mắt to có chút lo lắng nhìn hắn: "Heo đen nhỏ ngươi có phải hay không vừa mới mơ thấy ác mộng nha?"

Tề Sở như là bị dẫm trúng đuôi, đột nhiên ngồi dậy: "Sao ngươi biết?"

Thời Nhiên cắn cắn ngón tay, hồi tưởng một chút: "Bởi vì ngươi vừa mới ngủ thời điểm vẫn luôn duỗi chân, nhà ta trước kia nuôi cún nhỏ khi nằm mơ liền cái dạng này."

Tề Sở:......

Hắn không xứng làm người sao!!

Mệt mỏi, hủy diệt đi.

"Ngươi chờ một lát nga, Nhiên Nhiên đi mua nước cho ngươi, ngươi ngủ đi!" Thời Nhiên đưa tay 'ok', nhảy nhót mà chạy đi ra ngoài.

Tới rồi quầy bán quà vặt, Thời Nhiên mua cho chính mình một vại vượng tử, lại cấp Tần Tứ mang theo liên tiếp AD Canxi, cuối cùng mua bình nước suối.

Ôm bao nilon chạy chậm tiến khu lớp học, Thời Nhiên bỗng nhiên nghe thấy chỗ ngoặ truyền đến thanh âm nói chuyện.

Hắn đưa đầu tới lại bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn.

Khanh khách chủ nhiệm cư nhiên cùng hiệu trưởng ôm nhau, thật ngượng ngùng nha!!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật