Trọng sinh tìm lại chủ nhân

Chương 53 : Mua Đồ Chơi



Sau khi chỉnh đốn lại tâm tình bản thân. Sầm Quốc Hy " rầm " một tiếng , gã quì xuống trước mặt Hứa Vĩ Bình.

Thật ra 1 trong những lý do Hứa Vĩ Bình ghét Sầm Quốc Hy là vì điều này, người này thích trở nên hèn mọn một cách đáng khinh khiến anh khó chịu.

Sầm Quốc Hy ôm lấy chân của Hứa Vĩ Bình nài nỉ.

- Chủ Nhân, là hôm đó em cứu Ngài, em thấy Ngài ngã trên hành lang , tay đầy máu nên mới đem Ngài về phòng. Xin đừng hiểu lầm em. Trong lòng em vô cùng kính và yêu Ngài, chỉ mong Ngài có thể chấp nhận em. Em chỉ xin Ngài thỉnh thoảng cho em gặp mặt. Em hứa sẽ không tranh giành gì với Nô Lệ của Ngài. Vang Trắng cũng có rất nhiều Nô Lệ đó thôi.

Hứa Vĩ Bình lạnh lùng nhưng không quá thô lỗ, anh vẫn không xô Sầm Quốc Hy ra mà chỉ lạnh giọng nói.

- Cậu Quốc Hy, việc cậu cứu tôi hôm đó xem như tôi nợ cậu 1 ân tình. Còn việc làm Nô Lệ của tôi, xin lỗi , tôi không phải Ngài Vang Trắng , tôi không nhận nổi cậu. Mời cậu về cho.

Sầm Quốc Hy lại tiếp tục nói rất nhiều , khóc lóc , nỉ non, cuối cùng Hứa Vĩ Bình  vẫn lạnh lùng dứt khoát mở cửa phòng làm việc ra tiễn khách.

Sầm Quốc Hy rời khỏi phòng làm việc của Hứa Vĩ Bình thì đi vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại bản thân. Hắn nhìn vào gương thấy gương mặt vô cùng hấp dẫn của bản thân, cười với mình trong gương hắn nói với chính mình.

- Được thôi, cái gì nếu Sầm Quốc Hy này không thể đạt được thì cũng không ai có thể đạt được. Các người chờ đó.

Sau đó hắn nhẹ nhàng bước ra với dáng điệu sang trọng lạnh lùng của một cậu ấm nhà giàu như thể người vừa khóc lóc van xin trong phòng làm việc của Hứa Vĩ Bình không hề tồn tại.

Sau khi tiễn được ôn thần ra cửa. Hứa Vĩ Bình vào phòng nghĩ. Bây giờ là giờ nghĩ trưa của công ty nên anh cũng không vội phải làm việc ngay.

Ngọc Trác vì tôn trọng Hứa Vĩ Bình nên không hề nghe lén cuộc nói chuyện giữa anh và Sầm Quốc Hy cậu từ sáng bận rộn đến giờ cũng có chút mệt mỏi , vì thế sẵn giường, gối máy lạnh, cậu nằm lên nghỉ ngơi ai dè ngủ quên mất.

Hứa Vĩ Bình đi vào, thấy người yêu đang ngủ, bộ dáng vô cùng ngây thơ  lông mi dài phủ xuống, mắt nhắm nghiền , hơi thở phập phồng đều đặn.

Hứa Vĩ Bình bỗng phát hiện ra , hình như mình chưa nhìn thấy dáng điệu ngủ của Ngọc Trác bao giờ. Cho đến bây giờ họ vẫn ngủ riêng phòng. Chỉ "chơi" trên phòng điều giáo , sau đó về phòng ai nấy ngủ. Anh vẫn chưa thật sự " ngủ" với Ngọc Trác , vì vậy anh sợ ngủ chung phòng anh sẽ không kềm chế được bản thân.

Còn vì sao anh chưa " ngủ" với Ngọc Trác ư ? Thứ Hứa Vĩ Bình kỳ vọng là một tình yêu đẹp đẽ , anh muốn người anh "l.àm t.ình" phải có tình yêu, chớ không chỉ đơn giản là ph.át tiế.t. Anh không muốn như những công tử trong giới nhà giàu mà anh quen biết , phí phạm tinh lực cho những người thừa thải.

Trước đây anh biết Ngọc Trác đối với anh đầu tiên là cảm thấy nợ, sau lại muốn có cuộc sống sung sướng. Nhưng anh không muốn điều đó, anh chờ , chờ cho Ngọc Trác yêu mình.

Sau sự cố xảy ra ở buổi tiệc anh có thể cảm nhận được sự thay đổi của Ngọc Trác. Anh nhận được tình cảm trong ánh mắt , trong từng hành động của em ấy. Ngọc Trác cũng đã có rung động với anh.

Ngọc Trác tuy ngủ , nhưng biết mình đang ở công ty Hứa Vĩ Bình nên không hề ngủ say, cậu như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, vậy là mở mắt.

Khi vừa mở mắt , mắt cậu chạm vào ánh nhìn dịu dàng như nước, khiến tim Ngọc Trác bỗng run lên nhè nhẹ , cậu khẽ mỉm cười , làm nũng, nằm giơ hai tay lên. Hứa Vĩ Bình thấy cảnh như vậy thì tim cũng muốn tan ra. Anh đi đến cuối người cũng đưa hai tay ra sau đó lọt thỏm bản thân vào vòng tay của người yêu. Anh đè lên Ngọc Trác cảm nhận thân mình mềm mại của người bên dưới.

Hứa Vĩ Bình xoay người , lật sang nằm xuống giường kế bên Ngọc Trác tay khẽ vuốt ve mặt người trước mặt giọng dịu dàng.

- Anh làm em thức giấc hả ?

Ngọc Trác lắc đầu , dụi dụi vào cổ Hứa Vĩ Bình.

- Đây là công ty anh , em ngủ không sâu, chút cũng phải dậy về cho anh làm việc mà.

Hứa Vĩ Bình vẫn quyến luyến vuốt ve người trước mặt , như thể đã cách xa rất lâu nay mới gặp lại vậy.

- Em đừng về , ở đây chờ anh , anh làm xong việc chúng ta cùng về được không ? Em về anh lại nhớ...

Ngọc Trác lần đầu tiên nghe lời nói quá ngọt ngào từ Hứa Vĩ Bình nên cũng có vẻ sững sốt , sau đó lại khẽ cười lên.

- Chúng ta ở cùng nhà đó Chủ Nhân, nếu lời này chú Kính nghe được sẽ cười nửa ngày chưa dừng lại cho xem.

Hứa Vĩ Bình đang trong thời kỳ yêu cuồng nhiệt không quan tâm đến ai cười hay ai khó chịu, sáp lại hôn hôn lên môi , lên má , lên mặt Ngọc Trác. Ngọc Trác cũng quay người hôn lại.

Hai người môi lưỡi triền miên , chẳng mấy chốc mà Hứa Vĩ Bình đã đè lên người Ngọc Trác , cơ thể cả hai cọ sát , quấn quít. Cuối cùng là Ngọc Trác đẩy Hứa Vĩ Bình xuống thở hổn hển nói.

- Chủ Nhân...chủ nhân..đây là công ty , chúng ta không thể làm ở đây..

Hứa Vĩ Bình nằm xuống cũng thở hổn hển gương mặt có vẻ không cam lòng. Sau đó anh chồm nửa người lên , cắn cắn môi Ngọc Trác thì thầm.

- Nô Lệ , đêm nay ...ta có thể sử dụng em không ?

" Uỳnh " đó là tiếng động trong đầu Ngọc Trác. Rõ ràng là trước kia cậu luôn muốn người này " sử dụng " cậu. Nhưng khi Chủ Nhân chính thức đề nghị thì cậu lại như có ai đập vào đầu 1 phát..Choáng váng...sợ....e thẹn..nôn nóng ...tất cả cảm xúc đều lộn tùng phèo trong đầu cậu.

Hứa Vĩ Bình sau khi nói xong câu kia thì nhìn vào mặt người yêu. Gương mặt Ngọc Trác cứng đờ ra , còn hiện ra vẻ sợ hãi khiến Hứa Vĩ Bình như có ai tạt vào mặt 1 gáo nước lạnh. Bao nhiêu cảm xúc đều tan biến.

"Em ấy không muốn mình."

Đó là thứ duy nhất nhảy ra trong đầu Hứa Vĩ Bình. Anh đành mỉm cười gượng gạo chữa thẹn..

- Anh chỉ đùa thôi. Em không cần sợ.

Ngọc Trác lúc này mới tỉnh táo lại, cậu không phải không muốn, chỉ là đề nghị đến quá đột ngột khiến cậu có 1 chút không kịp tiếp nhận mà thôi.

Ngọc Trác liền nhào qua ôm lấy Hứa Vĩ Bình hiện đang vô cùng lạnh lẽo nằm kế bên.

- Chủ Nhân, đừng hiểu lầm , em rất rất rất muốn ,  muốn anh " sử dụng " em. Chỉ là anh nói quá đột ngột , khiến em chưa kịp đón nhận.

Hứa Vĩ Bình không tin lời Ngọc Trác nói, anh cho rằng Ngọc Trác vì sợ anh giận nên nói lấp liếm mà thôi.

- Không sao , anh đùa thật mà.

Nói xong , Hứa Vĩ Bình đứng dậy khỏi giường , kéo thẳng thóm quần áo lại, đến đứng trước gương chải lại tóc , sau đó kéo cửa bước ra ngoài. Trước khi ra còn bỏ lại 1 câu.

- Em cứ nghỉ ngơi, nếu không nghỉ được thì có thể kêu tài xế chở về.

Ngọc Trác nằm phịch xuống giường   tự tát vào mặt mình một cái. Vì sao lại làm anh ấy mất hứng như vậy. Lúc nãy  giữ cậu lại , hiện lại đuổi về.

Nằm thêm vài phút , Ngọc Trác cảm thấy ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì, vậy nên đứng dậy, cũng chỉnh trang lại quần áo , tóc tai , sau đó đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng làm việc , Hứa Vĩ Bình đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Anh ấy không cầm điện thoại mà mở loa ngoài , tay vẫn gõ gõ trên máy vi tính. Nội dung cuộc nói chuyện Ngọc Trác nghe như đang bàn luận chỉnh sửa vài chi tiết trong một hợp đồng gia công thép cho công trình nhà Sầm Quốc Hy. Hứa Vĩ Bình nói với người soạn hợp đồng rằng anh với Sầm Quốc Hy có mâu thuẫn cá nhân , do đó hợp đồng không được có bất kỳ lỗ hổng nào khiến hắn có thể làm khó công ty được.

Ngọc Trác đứng chờ Hứa Vĩ Bình dừng điện thoại để nói tạm biệt. Thế nhưng hết hơn 20 phút trôi qua. Anh vẫn tiếp tục làm việc và nói chuyện trên điện thoại về từng điều khoản trên hợp đồng  như có vẻ không muốn dừng lại.

Ngọc Trác đành đưa tây vẫy vẫy ra dấu mình đi về. Hứa Vĩ Bình nhìn cậu cười gượng gạo sau đó cũng vẫy tay chào tạm biệt cậu.

Ngọc Trác buồn thiu trong lòng. Hứa Vĩ Bình giận rồi. Không lẽ vì cậu không cho anh "làm" thì anh sẽ không cần cậu nữa. Trước đây dù cậu muốn , là chính anh từ chối không muốn "làm" cậu kia mà. Sao bây giờ lại bỗng thay đổi 180 độ trở thành như vậy. Mới nửa tiếng trước vẫn còn rất ngọt ngào kia mà.

Ngọc Trác khi đến hồ hởi vui vẻ, lúc về buồn bã ngồi trong xe. Anh tài xế nhìn cậu trong lòng nghĩ chắc có việc gì đó, anh bèn cất lời hỏi han.

- Cậu không khỏe hả , nhìn rất ủ rũ , có cần đi khám hay mua thuốc gì không ?

" Mua thuốc " Ngọc Trác bỗng nhớ tới việc mình cần làm. Phải rồi , cậu buồn bã làm gì , dùng hành động nói cho anh biết cậu muốn gì là được.

Ngọc Trác nhờ anh tài xế chở đến một khu mua sắm , sau đó cậu xuống xe , đi bộ 1 quãng khá xa đến cửa hàng cậu cần, chỗ này không thể để cho tài xế biết được.

Ngọc Trác lấy nón và khẩu trang ra đeo vào kín mặt , cậu vào cửa hàng kia. Người nhân viên bán hàng nhìn cậu tướng có vẻ nhỏ con, nhưng vì che kín mặt mũi nên cũng không nói gì.

Ngọc Trác lựa khá nhiều món đồ. Nhân viên bán hàng thấy cậu có hứng thú với vài món hàng đặc biệt liền đi vào trong , mang ra 1 hộp những thứ còn đặt biệt hơn. Ngọc Trác sáng mắt ra , đây đúng là thứ cậu cần. Vậy là mua thêm vài món nữa.

" Ting ". Ở công ty , Hứa Vĩ Bình nhìn vào điện thoại. Anh thấy tin nhắn ngân hàng báo thẻ của anh được cà tại một cửa hàng đồ chơi người lớn, còn là 1 số tiền không nhỏ. Hứa Vĩ Bình bỗng nở một nụ cười tươi, tâm trạng hụt hẫng chiều nay cũng tan biến mất.

Anh rất mong chờ xem nô lệ nhỏ của anh sẽ cosplay gì đêm nay.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật