[Phần 3] Boss là nữ phụ (Reup từ chương 1480)

1712-1716



1712

Rừng dừa vô cùng yên tĩnh, loại yên tĩnh này quá mức bất thường. Ở đây, ngoài dừa thì vẫn còn có những thực vật khác, không thể nào không có tiếng của những con côn trùng khác được.

Quả thực có gì đó ư?

Hừ!

Cho nổ phát để xem làm thứ gì.

Còn chưa gặp được thế giới nào hỗn loạn như thế này đâu.

[...] Được lắm, Ký chủ lại muốn động tay rồi, mời mọi người thắt chặt đai an toàn, bảo vệ tốt bản thân, xảy ra bất kỳ vấn đề gì thì bản đài sẽ không chịu trách nhiệm nhé!

"Lùi lại đi." Thời Sênh bảo Cynthia lùi về sau.

Cynthia không hiểu lắm nhưng nhìn cánh rừng đen kịt trước mặt thì không khỏi lùi ra sát ngoài bờ biển. Tiếng sóng biển chưa bao giờ làm cô ta thấy yên bình như lúc này.

Thời Sênh bay lên cao rồi thả cầu năng lượng xuống rừng dừa, năng lượng cầu mang theo ánh sáng màu tím liên tục nổ tung, mấy cái hố sâu xuất hiện liên tiếp.

"Soạt soạt soạt..."

Từ trong vùng rừng không bị ném tới liền vang lên âm thanh, Thời Sênh thấy đám cát bên ngoài bắt đầu khởi động như thể có thứ gì đó sắp chui từ trong cát ra.

Cô lập tức ném thêm cầu năng lượng xuống. Nơi đó bị nổ tạo thành một hố lớn. Nơi đang chuyển động lại khôi phục yên tĩnh.

Tầm mắt Thời Sênh quét nhanh bên dưới. Phía dưới vô cùng tĩnh lặng, thứ giấu ở trong chỗ tối dường như đã bị nổ chết.

Cô bay vòng sang bên cạnh một vòng. Đúng lúc này, một cái xúc tu màu trắng từ trong cát vươn ra, quét về phía Thời Sênh.

Thời Sênh bay lên cao, xúc tu không túm được cô nên tỏ ra không cam lòng, một lần nữa duỗi lên cao hơn, đồng thời dưới đất lại có thêm mấy xúc tu vươn ra, cái nào cũng to như thùng nước. Mấy xúc tu này giống xúc tu bạch tuộc, bên dưới có rất nhiều giác hút nhưng bên trong các giác hút lại có răng nanh nhọn hoắt.

Nếu mà bị thứ này cuốn vào thì chắc chắn sẽ chết vô cùng thảm.

Thời Sênh lạnh cả gáy, nhanh chóng ném nổ mấy cái xúc tu. Xúc tu bị đứt gãy đã chọc giận con quái vật này, toàn bộ rừng dừa đều rung lắc mạnh, mặt đất không ngừng nhô lên.

Hóa ra, cả hòn đảo nhỏ này là một con quái vật.

Khi con quái vật nhô lên khỏi mặt biển, toàn cảnh đều lộ ra trong bóng đêm. Đây là hợp thể của một con... rùa biển và một con bạch tuộc, phần lưng là mai rùa nhưng bên dưới lại là xúc tu bạch tuộc, còn là loại khổng lồ nữa chứ.

Nhìn không thấy đầu đâu cả, cũng có thể mỗi một xúc tu đều là đầu và mắt, dù sao cũng là kiểu khiến người ta cực kỳ ghê tởm.

"Nhị Cẩu Tử, mi xem đi, không phải ta nói chuyện giật gân đâu nhé. Đây không phải quái vật thì là gì?" Loại kết hợp này có thể xuất hiện tại thế giới bình thường sao?

[...] Chẳng phải cô cũng chỉ đoán mò thôi sao, có gì mà phải đắc ý chứ.

"Vậy mi còn không biết đoán mò nữa cơ! Nhị Cẩu Tử, chỉ số thông minh của mi thật sự cần được bổ sung. Để Cesar thêm cho mi ít tài liệu, tiết kiệm chi phí cũng không nên tiết kiệm tới mức này đâu."

[...] Hừ, chờ chủ nhân thăng cấp IQ cho tôi, chắc chắn tôi có thể đoán. Không đúng, cô ấy cực kỳ quen thuộc với việc đi lại giữa các không gian, tại sao nó phải so sánh bản thân với một thứ mà cô rất rành chứ?

Hừ, suýt chút nữa là bị cô kéo vào chuyện này rồi.

Bản Hệ thống offline!

Cynthia đứng ở gần bờ biển, quái vật nhô lên suýt nữa làm cô ta ngã xuống nước. Cô ta phải ôm lấy tảng đá bên cạnh mới miễn cưỡng ổn định được thân mình. Nhưng còn chưa bò lên trên được thì thân thể đột nhiên nghiêng đi, nửa thân thể đều đã lơ lửng giữa không trung rồi.

Cynthia cúi đầu nhìn, bên dưới toàn là xúc tu rậm rịt, hàm răng sắc bén ánh lên trong các giác hút, cô ta thực sự không dám nghĩ tới việc mình rơi xuống đó thì sẽ có kết quả gì.

"Rầm!"

Sóng va chạm từ phía xa ập tới làm cho tảng đá mà cô ta đang bám vào bị vỡ nát, cả người mất đi điểm tựa liền rơi xuống.

"A..."

Trong nháy mắt khi Cynthia rơi xuống, cô ta nhìn thấy một người bay tới từ đằng xa, bên dưới những nơi cô ấy bay qua đều liên tục nổ mạnh.

Toàn bộ con quái vật nghiêng về một bên nên cô ta mới có vinh hạnh không rơi vào trong xúc tu của con quái vật đó mà rơi thẳng xuống nước. Một lần nữa rơi vào trong biển, chuyện trải qua lần trước lại hiện lên trong đầu Cynthia. Đáy lòng cô ta không khỏi sinh ra sự sợ hãi.

Rất nhiều thủy thủ từng trải qua chuyện này vì đã kinh qua bão tố trên biển, được chứng kiến những lực lượng thần bí của đại dương, do đó trong lòng cũng sinh ra sự sợ hãi với biển, không dám xuống nước.

Có lẽ là bị quái vật này dọa nên một đứa trẻ đã phiêu bạt trên biển nhiều năm như Cynthia cũng sinh ra tâm lý sợ hãi như thế.

...

Thời Sênh ném nổ con quái vật xong rồi nhìn nó chìm dần xuống đáy biển, mặt biển dần khôi phục lại sự bình tĩnh. Cô vừa quay đầu liền nhớ ra là không thấy đứa trẻ kia đâu nữa.

Đang chuẩn bị lao xuống vớt con bé thì trên trời lại vang lên tiếng sấm làm Thời Sênh suýt chút nữa ngã văng khỏi kiếm.

"Mẹ! Giờ sét đánh cũng không báo trước nữa à?" Vừa rồi chẳng thấy có ý gì là muốn đánh cô, giờ đột nhiên lại nổ sấm, dọa chết ông rồi.

Mây đen kéo tới dày đặc, sau tiếng sấm rền vang kia, các tia sét liên tục đánh xuống.

Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!

Không báo đã đành, giờ còn không cho thời gian chuẩn bị nữa.

Ngươi có ý gì hả?

Đừng tưởng ngươi là Thiên Đạo thì có thể làm xằng làm bậy nhé, ông đây không phục!

"Đùng đùng đùng..."

Đáp lại Thời Sênh là lôi điện càng lúc càng mạnh.

Chết người rồi, à không, chết cá rồi, chạy mau!

Thời Sênh chui tọt vào trong biển, sét cũng đánh thẳng vào trong nước làm cho khắp đáy biển ánh lên màu tím đen quỷ dị.

Thời Sênh nhanh chóng bố trí cho mình thêm mấy tầng phòng hộ rồi chìm sâu xuống đáy biển. Cô không tin đám sét đó còn có thể đuổi xuống dưới nữa.

Cô nhìn thấy con quái vật bị mình đánh chết đang không ngừng chìm xuống. Ở cách nó không xa, một thân ảnh nhỏ bé khác cũng đang chìm dần. Thời Sênh nhìn về phía sau, không thấy sét đuổi theo mình thì cái đuôi bảy màu nhoáng lên một cái, nhanh chóng bơi về phía bên kia.

Thời Sênh túm được Cynthia đã mất đi ý thức, dùng một lá bùa tạo một không gian cho cô ta, cũng không kiểm tra xem đã chết hay chưa mà đặt cô ta lên đuôi mình rồi bơi về phía trước.

"Ồ..." Thời Sênh cổ quái nhìn về phía con quái vật.

Con quái vật đang đứt rời, theo xúc tu to lớn dần đứt lìa của nó, cái bụng của nó lộ ra với ánh sáng lập lòe, có thể mơ hồ nhìn thấy một con thuyền.

Thuyền!

Thời Sênh không bơi đi nữa mà lại đuổi về phía con quái vật.

...

"Giết!"

"Giết sạch bọn chúng!"

Tiếng chém giết không ngừng vang lên trên mặt biển, tiếng pháo súng đinh tai nhức óc. Có hai con thuyền đang giao chiến với nhau trên mặt biển.

Trên hai con thuyền đều treo cờ có vẽ đầu lâu xương chéo ở giữa, rõ ràng chỉ là một bọn, nhưng không biết tại sao đôi bên nổi lên xung đột nên giờ mới đang quyết đấu sống chết.

"Mẹ, mau quẹo sang trái! Bọn chúng đâm chúng ta đấy, mau quẹo..."

Hai con thuyền sắp đụng phải nhau lại tách ra một khoảng cách. Hai bên đồng thời ngừng bắn, người hai phe đứng trên boong tàu, dường như chuẩn bị tiến hành đàm phán.

"Burt, bên bọn mày sắp hết đạn rồi đúng không? So với thuyền Trùng Phong của tao thì mày không phải đối thủ đâu, mau ngoan ngoãn chịu trói đi. Tao có thể xử nhẹ một chút chuyện mày phản bội. Còn những người bị Burt kích động, tao cũng sẽ tha cho chúng mày một con đường sống."

"Tao nhổ! Lời này mày nói ra nhưng mày có tin không?" Người đàn ông râu xồm được gọi là Burt cười lạnh, "Mấy năm nay mày độc ác, tàn nhẫn thế nào, chúng tao còn không biết sao? Nếu chúng tao giơ tay chịu trói thì cũng chỉ có nước chết, mọi người đừng để bị lừa."

Những người sau lưng Burt vừa có hơi dao động đã lập tức bình tĩnh lại.

"Giết bọn phản bội này!"

"Giết!"

Hai bên lại tiếp tục lao vào đánh nhau, cuộc đàm phán rốt cuộc chẳng có tác dụng gì.

Rầm...

Đúng lúc hai bên chuẩn bị giao chiến lần hai thì một con thuyền rách nát từ dưới biển chui lên, vừa lúc chắn giữa hai con thuyền kia.

1713

Toàn bộ mặt biển lâm vào tĩnh mịch.

Bọn họ đã thấy thuyền chìm chứ chưa từng thấy một con thuyền có thể trồi lên từ dưới nước... Gặp quỷ rồi!

"Tách..."

Trong không khí vang lên một âm thanh nhỏ, xung quanh thân thuyền dường như bị đánh vỡ, khí lãng vô hình quét qua làm cờ đầu lâu xương chéo bay phần phật.

"Thuyền... thuyền trưởng, hình như đây là thuyền Luân Hồi." Bên cạnh Burt có một thủy thủ run rẩy chỉ vào dấu hiệu gì đó trên con thuyền kia rồi đột nhiên hét lên: "Là thuyền Luân Hồi, đây là một con thuyền ma!"

Thuyền Luân Hồi đã từng là bá chủ của biển khơi, lệ thuộc vào một công quốc nào đó. Con thuyền này lúc đó là ác mộng của đám hải tặc.

Lúc đó có một câu được lưu truyền thế này: "Gặp Luân Hồi là gặp thần chết."

Gặp phải thuyền Luân Hồi chẳng khác nào gặp phải tử thần cả, nó đại biểu cho cái chết mà tới.

Nhưng mà vào cuối thế kỷ trước, tàu Luân Hồi đột nhiên biến mất trên biển, không ai biết nó đi đâu. Một con thuyền biến mất trên biển cũng chẳng phải tin tức lớn gì. Đại dương vốn rộng lớn vô cùng thần bí và cường đại, đây là điều mà bọn họ phải hiểu rõ trước khi bước lên bất kỳ hành trình nào vượt biển.

Nhưng đó là thuyền Luân Hồi, lúc nó biến mất đã có rất nhiều lời đồn truyền ra. Sau đó cũng từng có người gặp được nó trên biển nhưng nó đã biến thành con thuyền ma rồi.

Mà trong thời gian thuyền Luân Hồi biến mất, cũng có không ít thuyền hải tặc nổi tiếng cũng biến mất theo.

Vì thế, tin đồn này càng lúc càng lan rộng, tất cả mọi người đều cho rằng thuyền Luân Hồi đã biến thành một con thuyền ma tiếp tục đuổi bắt hải tặc.

Đương nhiên Thời Sênh không biết thuyền Luân Hồi còn có quá khứ vui buồn lẫn lộn như thế. Trên thực tế thì con thuyền này bị con quái vật kia nuốt vào trong bụng, ngâm trong nước biển nhiều năm như thế mà còn có thể nổi lên mặt nước được, điều này làm Thời Sênh rất kinh ngạc.

"Có người! Bên trên có người!"

"Đánh!"

Hai con thuyền như có một người chỉ huy, đồng thời nổ súng, đạn pháo bay về phía thuyền Luân Hồi cũ nát.

Thời Sênh: "..."

Mẹ nó!

Ông còn chưa nghiên cứu xong, các ngươi bắn cái gì mà bắn?

Hoàn toàn không hiểu được cách điều khiển thứ đồ cổ này. Tất cả đồ cổ đều phải dùng tay điều khiển, mà đến thời đại của cô thì không cần phải động tay vào nữa, chỉ cần nhấn mấy cái phím là xong hết.

Không biết chiến hạm có thể chạy trong nước không nhỉ?

[Ký chủ, phiền cô đừng hoang tưởng thêm nữa. Cô đã thấy chiến hạm chạy ở dưới nước bao giờ chưa?] Mẹ nó, chiến hạm đều dùng để bay trong vũ trụ, trong biển gọi là hải hạm!

Không đúng, Ký chủ còn mang theo cả chiến hạm ư?

Lúc tác chiến, chiến hạm đều là tổng bộ chỉ huy vì bản thân nó có thể chứa được vô số cơ giáp, chiến cơ, tổng cộng cũng phải chứa được mười vạn lính. Thế mà cô lại con mẹ nó mang theo bên mình cả một cái căn cứ sao?

"Ta lấy đâu ra chiến hạm chứ?" Thời Sênh trợn mắt.

Mi tưởng chiến hạm là rau cải trắng, tùy tiện móc ra một cái là có à?

Thường thì chỉ có nhà nước mới chế tạo nổi chiếm hạm bởi giá trị chế tạo rất cao. Lúc không sử dụng thì tiền bảo dưỡng nó cũng đã rất khổng lồ rồi. Ngoại trừ nhà nước ra thì ai mà nuôi nổi thứ này chứ?

Đương nhiên, tư nhân không thể chế tạo cũng không có nghĩa là không có, chỉ cần cướp của nhà nước là được. Nhưng mà cướp được thì người thường cũng không điều hành được vì chiến hạm có hệ thống mật mã độc lập và hệ thống phòng ngự thông minh, không phải người được chỉ định thì nó hoàn toàn sẽ không nghe bạn chỉ huy.

Không nghe chỉ huy thì chỉ còn là một đống phế thải, ai cần một đống kim loại phế thải làm gì chứ?

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm, dọa chết nó rồi!

Còn tưởng cô còn tùy thân mang theo thứ nguy hiểm như vậy chứ?

Thời gian hai người trao đổi rất nhanh, bị hai con thuyền kia tấn công ở cả hai mặt. Thuyền Luân Hồi không thể chịu nổi lửa đạn mãnh liệt như thế, những tấm ván gỗ trên thân tàu liền trở thành phế phẩm trong làn đạn pháo, tốc độ vỡ nát cực kỳ nhanh.

Thời Sênh lại tiếp tục rơi vào nước lần thứ hai.

Thời Sênh: "..."

Kiếm của ông đâu?

Vất vả lắm mới tìm được một con thuyền, thế mà còn bị bắn chìm.

Bọn hải tặc cũng không ngờ thuyền Luân Hồi chỉ mới nhận vài ba loạt đạn đã lại chìm xuống, chắc chắn bọn họ gặp phải tàu giả rồi.

"Đó là gì... người cá ư?" Có hải tặc ghé vào mạn thuyền nhìn xuống, Thời Sênh đang nổi lên ở chỗ thuyền Luân Hồi chìm xuống, mái tóc xanh như nước biển cực kỳ nổi bật.

"Trời ạ, đúng là người cá rồi, bắt cô ta lại! Phát tài rồi, ha ha ha, người cá, người cá còn sống!"

"Lưới, mau lấy lưới ra đây, đừng để cô ta chạy mất..." Người ở trên thuyền đối diện cũng không cam lòng yếu thế hơn.

"Là chúng tao phát hiện ra, bọn mày muốn gì chứ hả?"

"Ai thấy thì đều có phần, ai bắt được là của người đó!"

Hai con thuyền lại một lần nữa đấu khẩu, nhưng chẳng bên nào có động tác chậm trễ, nhanh chóng dồn hết về phía Thời Sênh đang dừng lại.

Thời Sênh lặn vào trong nước, kéo Cynthia về phía xa.

"Không thấy rồi, mau tìm đi!"

"Không thấy, bên này cũng không thấy!"

"Bên này cũng không thấy."

"Chạy rồi ư?"

Mặt biển sóng êm gió lặng, chẳng nhìn thấy bất kỳ cái gì, người cá vừa rồi thoáng như phù dung sớm nở tối tàn. Cả đám người có cảm giác bị hoa mắt tập thể.

Đúng lúc đám hải tặc đang nghi hoặc thì con thuyền hải tặc ở bên trái đột nhiên chấn động rồi nhanh chóng chìm xuống, tốc độ nhanh tới mức làm người ta líu lưỡi. Mọi người hoàn toàn không kịp nhảy khỏi thuyền mà đều bị kéo chìm xuống nước hết.

Con thuyền hải tặc còn lại trơ mắt nhìn thuyền bên kia chìm xuống, vẻ mặt ai nấy đều đần ra.

Đám hải tặc bơi ra từ con thuyền chìm rồi tiến về phía con thuyền còn lại, bám vào dây đu lên, còn chưa tiến lên đã lại bị đám hải tặc bên trên đánh xuống.

Đúng lúc hai bên đang chơi trò ngươi lên ta đánh xuống, ngươi lại lên ta lại đánh xuống thì Thời Sênh ngồi lên trên thiết kiếm bay ra khỏi mặt nước. Nước biển bắn lên mặt đám hải tặc ở đối diện. Đuôi cá vừa lộ ra liền biến thành cặp chân nõn nà. Làn váy nhẹ nhàng bay lên rồi rơi xuống, che đi hai chân, chỉ để lộ ra mắt cá chân tinh xảo và hai bàn chân trắng nõn.

"Phàm nhân ngu xuẩn, bằng vào các ngươi mà cũng muốn bắt ta ư?" Sênh Thần Kinh từ trên cao nhìn xuống đám hải tặc đang đần mặt ra giống như một cường giả tuyệt thế ngạo thị quần hùng.

Cuối cùng cũng có cơ hội nói ra lời thoại thần kinh này rồi!

Cả không gian lâm vào tĩnh mịch. Mọi người đều như rơi vào trạng thái dừng hình.

"Người cá biết bay ư...?" Thật lâu sau, một hải tặc với gương mặt ngốc nghếch và tràn ngập vẻ không thể tin tưởng được chỉ lên bầu trời, đánh vỡ không khí im lặng quỷ dị.

Người bên cạnh vỗ đầu hắn một cái: "Mày có bị đần hay không thế, người cá có cánh đâu mà bay được?"

"Thế cô ta bay lên đó bằng cách nào?" Hải tặc ngây thơ kia lại hỏi.

Gã hải tặc bên cạnh lại vỗ thêm một cái nữa, "Mắt mày mù rồi à, không nhìn thấy cô ta đang ngồi trên thứ gì đó sao? Chắc chắn là thứ đó làm cô ta bay lên được."

"Đó là cái gì?" Hải tặc ngây thơ tiếp tục hỏi.

Lại vỗ cái nữa, "Ông làm sao mà biết được."

"Mày không biết thì sao lại biết người cá dựa vào nó để bay lên?" Hải tặc ngây thơ bắt đầu bước lên con đường bức tử đối phương.

Người cá biết bay Sênh thờ ơ nhìn đám hải tặc đang cãi nhau chí chóe bên dưới, chỉ số thông minh của đám người này có phải có vấn đề gì không nhỉ?

Vừa rồi là ai nói muốn bắt cô đấy?

Nhưng mà đúng lúc Thời Sênh còn đang nghi hoặc thì thuyền của đám người đó đột nhiên lại hoạt động. Đám người đang cãi cọ quay về vị trí của mình, chỉ giây lát sau liền lái thuyền chạy đi.

Đám người vẫn còn đang bơi trong biển chửi ầm lên, trơ mắt nhìn con thuyền chạy mất.

Thời Sênh: "..."

Mẹ kiếp!

Các ngươi cũng được lắm. Đám ngu xuẩn cãi nhau để thu hút tầm mắt của cô, còn một đám khác chạy đi khởi động thuyền, nghiệp vụ chạy trốn luyện tập có vẻ rất quen thuộc nha!

"Thuyền trưởng, cô ta đi theo chúng ta." Bọn hải tặc chỉ vào Thời Sênh vẫn đang bám theo chúng với một khoảng cách không xa cũng chẳng gần.

"Nhanh nữa lên, cắt đuôi cô ta."

1714

Nếu có người hỏi hôm nay đám hải tặc hối hận nhất về chuyện gì...

Đó nhất định là đã mâu thuẫn nội bộ.

Nếu không mâu thuẫn nội bộ thì sao bọn họ lại đánh nhau. Nếu không đánh nhau thì sao lại thấy thuyền Luân Hồi kia đột nhiên nổi lên từ dưới biển. Nếu không thấy thuyền Luân Hồi thì sao bọn họ lại bắn chìm nó chứ. Nếu không bắn chìm nó thì sẽ không gặp người cá. Nếu không thấy người cá thì bọn họ đã không hùa nhau bắt cô ta. Nếu không phải muốn bắt cô ta thì sao bọn họ lại phải rơi vào tình trạng như bây giờ...

Cả tập thể bị trói trên boong tàu phơi nắng.

Mà người cá kia lại đang ngồi trên mạn thuyền thổi bong bóng.

Một ngày gặp ma.

Thời Sênh kéo Cynthia lên, không biết còn có thể cứu được nữa không vì đã trải qua một thời gian lâu lắm rồi.

"Có ai trong các ngươi biết xem bệnh không?" Thời Sênh nhìn về phía đám hải tặc bị trói thành một cụm ở bên kia.

Ánh mắt đám hải tặc đều đồng loạt nhìn về phía một người đàn ông da đen. Tên bị nhìn nuốt nước bọt một cách khó khăn. Hắn nhếch miệng nở một nụ cười cực kỳ khó coi, để lộ ra hàm răng trắng bóc.

Thời Sênh thả hắn ra, đẩy hắn tới bên cạnh Cynthia, "Nhìn xem cô ta chết chưa? Đã chết rồi thì ném vào trong biển. Nếu chưa chết thì cứu người cho ta. Nếu ngươi không cứu được thì ta sẽ ném ngươi vào biển."

Người da đen sợ tới mức quỳ rạp xuống bên cạnh Cynthia. Lần đầu tiên hắn cầu nguyện một người tốt nhất chết đi như thế. Nếu cô ta chết rồi thì hắn sẽ không bị ném vào trong biển.

Nhưng mà thực tế đã cho hắn một cú đánh nặng nề. Cô ta còn sống, tuy rằng hơi thở mỏng manh nhưng quả thực là còn sống.

"Còn... còn sống." Người đàn ông da đen run rẩy nói.

"Vậy cứu đi!"

Người đàn ông da đen không dám có bất kỳ ý kiến nào, vừa rồi bọn họ đã phải trải qua một màn cực kỳ đáng sợ, nhiều đạn pháo như thế không bắn trúng cô thì thôi mà còn bị cô xử lý mất mấy người, tốc độ đó sao người bình thường có thể đối phó được chứ.

Thời Sênh bay tới trước mặt đám hải tặc, vắt chân cắn hạt dưa, "Ta cũng không phải con cá không biết nói lý lẽ. Giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn, thứ nhất là tự mình nhảy xuống, thứ hai là lái thuyền cho ta."

Người cá Sênh không biết lái thuyền, nhưng cô lại không muốn sống ở trong biển nên đành phải tìm người lái thuyền cho mình thôi.

Thuyền Luân Hồi đã bị bắn chìm rồi, giờ có một con thuyền tự dâng tới miệng, còn có sẵn cả thuyền viên, cô giúp bọn họ xử lý đối thủ, bọn họ lái thuyền cho cô là rất bình thường.

Đám hải tặc đều nhìn cô như nhìn quái vật, đại khái là rất không hiểu tại sao một người cá lại muốn thuyền làm cái gì. Chẳng phải người cá thì phải bơi ở trong biển sao?

Đương nhiên, cuối cùng đám hải tặc này chỉ có thể lựa chọn khuất phục uy quyền của Thời Sênh. Họ mà nhảy ra khỏi thuyền giữa nơi biển rộng bao la này, nếu vận may không cao chót vót thì chết không thể nghi ngờ.

Thời Sênh cứ thế thả người mà không hề sợ bọn họ gây chuyện.

"Thuyền trưởng..."

Thuyền trưởng là một gã đàn ông để râu quai nón, thân mình hơi béo có tên là Myron. Chiếc thuyền vừa bị chìm xuống biển thuộc về phía kẻ phản bội Burt.

"Tạm thời đừng có hành động thiếu suy nghĩ." Hắn không hề kích động như Burt. Người cá này quá kỳ quái. Cô ta dám thả bọn họ ra thì hoặc là quá tự tin vào bản thân mình, hoặc là chỉ số thông minh có vấn đề.

Nhưng xét từ tình huống giao thủ lúc trước thì chắc chắn IQ của người cá này không có vấn đề gì. Thực lực của cô ta bọn họ cũng đã được chứng kiến, tốt nhất giờ cứ nghe lời cô ta thì hơn.

Myron trấn an các thuyền viên rồi hướng về phía Thời Sênh, "Không biết... nên xưng hô thế nào?"

"Daisy."

"Vậy xin hỏi cô Daisy, chúng ta phải đi về phía nào đây?" Làm hải tặc nên cũng có lúc bị bắt, hoặc là rơi vào tay hải tặc khác, hoặc là rơi vào tay hải quân, cho nên bài học nhập môn của tất cả các hải tặc đều là biết co biết giãn.

Bọn họ như con rết trăm chân, chỉ cần cho bọn họ một cơ hội thì sẽ vẫn có thể ngóc đầu trở lại, nên được gọi là ký sinh trùng trên biển.

"Tùy tiện lái, đi tới nơi các ngươi muốn tới cũng được. Lúc trước các ngươi muốn đi đâu thì giờ cứ đi tiếp thôi." Thời Sênh tỏ vẻ không để ý, giờ cô cũng chẳng biết đi đâu cả.

Không rõ nam nữ chính ở đâu, tốt nhất cô cứ thành thật làm một con cá đi thôi.

Khóe miệng Myron giật giật, ánh mắt chợt lóe, lại dò hỏi ý kiến: "Chúng tôi định đi tới một chỗ để vớt vàng."

"Oh." Thời Sênh hoàn toàn không thấy hứng thú.

Lúc trước cô lấy thuyền Luân Hồi ra, nhìn thấy trong bụng con quái vật kia toàn là vàng bạc châu báu rực rỡ sắc màu, đồ ở đó có tiêu mấy đời cũng chẳng hết được.

Myron nhìn Thời Sênh mấy lần thấy cô vẫn tỏ vẻ lười nhác nhìn ra phía biển. Gương mặt hấp dẫn tới nỗi dù không cố ý cũng làm nhân tâm người ta bị mê hoặc, làm cho người ta muốn quỳ bái dưới sắc đẹp đó của cô, có thể vì cô mà làm bất kỳ chuyện gì, dù phải trả giá bằng tính mạng cũng không tiếc. Thật đẹp...

"Thuyền trưởng!"

Myron giật thót, con ngươi mê man đột nhiên tỉnh táo lại. Hắn nhìn về phía người vừa gọi mình rồi xoay người rời đi, mồ hôi lạnh ướt sũng cả lưng.

Vì Cynthia chìm xuống đáy biển khá lâu, lại không được cứu chữa kịp thời nên mấy ngày sau cô ta mới tỉnh lại được.

Khi cô ta biết mình đang ở trên một con thuyền của hải tặc thì tỏ ra vô cùng tuyệt vọng. Con thuyền lúc trước cô ta ở không tính là thuyền hải tặc. Bọn họ chỉ buôn lậu một số món đồ cấm, ví dụ như người mà thôi.

Cynthia từng thấy bọn họ giao dịch với hải tặc. Hải tặc còn đáng sợ hơn những người đó nhiều.

Rõ ràng là cô ta vừa rời khỏi hang hổ lại lọt vào hang sói.

Nhưng Cynthia phát hiện ra đám hải tặc này chẳng làm gì mình, thậm chí còn phục vụ cô ta ăn ngon uống tốt. Đến tận khi cô ta có thể xuống đất đi lại mới biết được người làm chủ con thuyền này là người cá kia.

"Cảm ơn cô, Daisy, cô lại cứu tôi rồi." Sắc mặt Cynthia vẫn còn trắng. Cô ta xách làn váy ngồi xuống cạnh Thời Sênh.

Thời Sênh ngồi trong thùng sắt, cái đuôi màu lam ngâm ở trong nước, quần áo mỏng che gần hết phần đuôi cá. Cái đuôi bảy màu nhẹ nhàng phe phẩy tạo ra âm thanh quẫy nước nho nhỏ.

Thời Sênh không để ý tới Cynthia, tiếp tục xem hải đồ trong tay mình.

Cynthia yên lặng giật lấy cái hải đồ, xoay nó sang hướng khác rồi mới nói: "Phải xem như thế này..."

Thời Sênh nhìn cô ta một cái rồi ném hải đồ sang một bên, toàn bộ thân mình chìm vào nước trong thùng sắt. Nước trong thùng khá đầy nên tràn ra ngoài, bắn ướt hết người Cynthia.

Cynthia: "..."

Quả thực đúng là Thời Sênh mặc kệ con thuyền đi đâu thì đi, cũng chẳng quan tâm họ làm cái gì. Ngoại trừ bọn họ không được hô to gọi nhỏ với cô thì gần như người làm chủ thuyền này vẫn là Myron.

Qua mấy lần tiếp xúc, Myron đã gần như thăm dò xong tính cách của "con cá" này.

"Thuyền trưởng, sắp có mưa giông." Hải tặc đứng trên đài quan sát gào lên với bên dưới.

Sắc mặt Myron cực kỳ kém: "Không hiểu tại sao gần đây lại nhiều mưa giông như thế."

Gặp mưa giông ở trên biển không phải chuyện lạ gì, nhưng thường xuyên gặp phải thì quả là rất hiếm. Trước khi gặp Thời Sênh, bọn họ đã nhận ra biển thường xuyên có mưa giông, sau đó gần như mỗi ngày đều gặp một trận, mà đáng sợ nhất là mưa giông càng lúc càng mạnh hơn.

"Đúng thế, không hiểu tại sao gần đây lại như vậy, cứ có dự cảm không lành." Người bên cạnh Myron nhìn về phía mây đen nghìn nghịt phía xa.

"Rốt cuộc là sao chứ?"

"Lần này đi cả một quãng đường đều thấy không thuận, cũng không biết tại sao nữa."

Myron thấy mọi người túm tụm lại bàn luận thì bước lên một chỗ cao hét lên: "Được rồi, mọi người nhanh tay lên."

1715

Con thuyền tròng trành giữa giông bão như một chiếc lá cây dập dềnh trên mặt biển, tùy thời có thể bị cuốn vào trong mưa rền gió dữ.

Đụng phải giông lốc thì mọi người đều phải chuẩn bị tâm lý sẽ chết, bởi vì chỉ cần một người lùi bước thì rất có thể sẽ làm cho cả đám người trên thuyền chết theo.

"A!"

"Giữ chặt!" Myron chỉ huy những người sắp bị gió lốc thổi đến mức sắp không giữ được thăng bằng, vẻ mặt vô cùng chăm chú, không dám lơi lỏng chút nào.

"Thuyền trưởng..."

Những người trên thuyền đều nhìn về một phía. Myron cũng không thể không nhìn qua, chỉ thấy ở sườn thuyền bên trái có một bức tường nước đang từ xa cuộn lại, lúc này chỉ cách bọn chừng trăm mét.

Bức tường nước di động rất nhanh, mặc dù khoảng cách xa tới trăm mét nhưng cũng chỉ tới trong nháy mắt, đổ ập xuống con thuyền từ trên cao như một thác nước dữ dội.

Toi rồi!

Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người.

Nhưng sau khi sóng biển qua đi, bọn họ lại phát hiện mình vẫn đứng trên boong tàu, mà thuyền của bọn họ lại xuyên qua bức tường nước một cách an toàn.

Sao có thể chứ?

Myron nhìn về người ngồi phía trên không biết đang làm gì rồi âm thầm nuốt nước bọt, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ.

Hắn không hề cảm thấy mình may mắn. Chuyện có thể xuyên qua bức tường sóng cao như thế an toàn chắc chắn có liên quan tới người cá kia, rốt cuộc cô ta có địa vị gì chứ?

"Thất thần làm gì?" Myron quay đầu quát lên, "Giữ thuyền cho chắc."

Chờ mưa dông qua đi, Myron kiểm kê thương vong đầu tiên, có mấy người bị thương nhưng cũng không đáng ngại. Hải tặc toàn là những kẻ da dày thịt béo, chỉ cẩn nghỉ ngơi một chút là tốt ngay. Nhưng bọn họ bị mất hai người. Thuyền viên bị thiệt hại làm Myron khá lo lắng. Mấy lần mưa dông đã làm hắn mất đi không ít người. Nếu cứ tiếp tục thế này thì không ổn.

Myron tìm tới Thời Sênh: "Cô Daisy, chúng ta mất khá nhiều thuyền viên, phải tìm một chỗ dừng lại. Hơn nữa gần đây trên biển khá khác thường, tốt nhất nên tìm một chỗ hỏi thăm xem là có chuyện gì xảy ra."

Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn, Myron vội vàng nói: "Gần đây có một cảng tư nhân, chúng ta có thể ghé vào đó chiêu mộ thêm người và thuận tiện hỏi tin tức luôn."

"Hải tặc các ngươi cũng nhận người tùy tiện thế à?" Chẳng lẽ không phải chỉ có nhân tài mà mình tín nhiệm mới được lên thuyền hải tặc sao? Sao bọn họ lại đi chiêu mộ người ngoài chứ?

"Thỉnh thoảng ra biển sẽ mất rất nhiều người, không nhận thêm thì sao ra biển được?" Myron giải thích: "Trên thực tế, thuyền hải tặc cũng chỉ có mấy thành viên là trụ cột thôi, còn lại đa số là nhân công lưu động."

Thời Sênh hơi suy nghĩ: "Vậy thì cập bờ đi."

Thời Sênh đồng ý rồi nên Myron nhanh chóng chuyển hướng thuyền chạy. Lúc tới gần cảng, Thời Sênh nhìn thấy rất nhiều cờ của thuyền hải tặc khác nhau, vừa nhìn còn tưởng là chuẩn bị đại hội tà giáo gì nữa chứ.

Cảng vô cùng náo nhiệt, đủ loại âm thanh ầm ĩ khắp nơi.

"Cô Daisy, cô có rời thuyền không?" Bây giờ Myron toàn nói chuyện với Thời Sênh bằng kính ngữ, có thể thấy được hiện tại hắn đã sợ người cá này tới mức nào.

Thời Sênh ghé vào mạn thuyền, lạnh nhạt từ chối: "Không."

"Vậy tôi dẫn người xuống tuyển thêm người, thuận tiện thăm dò một chút tin tức."

Myron dẫn mấy người rời khỏi thuyền. Họ vừa vào cảng đã bị một đám người ngăn lại, đối phương cũng là hải tặc, còn là kẻ địch nữa.

"Ô, đây không phải thuyền trưởng Myron à? Giông bão lớn như thế mà vẫn ra biển, đúng là muốn tiền không muốn sống nha, dù sao cũng đừng ném mạng nhỏ của mình đi như thế chứ."

"Ha ha ha, sao lại không thấy Burt nhỉ, thằng đó chết rồi à?"

Nói tới Burt, sắc mặt của Myron lập tức thay đổi, cứ nghĩ tới thằng phản đồ đó là hắn lại thấy ghê tởm.

"Xem ra là đã xảy ra chuyện không vui rồi. Tao đã bảo mà, thằng đó nhìn lấm la lấm lét, rõ ràng không phải thứ tốt lành gì, vậy mà mày còn không tin tao. Ha ha ha, giờ ăn đau khổ rồi đúng không? Không phải chứ? Tao bảo nhé, mày già rồi Myron ạ, ánh mắt nhìn người càng lúc càng kém."

Myron không muốn chuốc lấy phiền phức mà chỉ muốn nhanh chóng tìm người, hỏi thăm tin tức về giông bão trên biển, nhưng đối phương lại không có ý buông tha cho hắn, hắn mà còn nhường thì sẽ làm người ta nghĩ hắn sợ.

Thế nên trên bến cảng lập tức nổi lên một trận đánh nhau.

Đây là chuyện bình thường ở nơi này, mọi người vây xem vô cùng ồn ào.

Myron túm vạt áo của đối phương ném mạnh xuống mặt đất, ánh mắt đầy sự độc địa: "Myron tao còn chưa già đâu nhé!"

Đối phương bị đánh đến không còn sức chống trả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Myron dẫn người đi về phía trong cảng.

Chờ Myron đi xa rồi, tầm mắt những kẻ đó liền chuyển tới chiếc thuyền của hắn. Mấy người nhìn nhau rồi lần sờ đi tới gần chiếc thuyền.

...

Myron ở trên bến cảng rất lâu mới về, lúc đi chỉ có mấy người nhưng lúc về lại dẫn theo tới mười mấy người. Bọn họ vừa lên thuyền đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Trên boong tàu có mấy tên đang nằm, mùi máu tanh là từ đám người đó tỏa ra.

Thuyền viên của thuyền đứng thành một đám. Thời Sênh ngồi vắt chân cắn hạt dưa trên thiết kiếm bay lơ lửng ngay đầu tiên, vỏ hạt dưa rơi đầy sàn.

Myron nhìn đám người nằm trên mặt đất, đây chẳng phải làm đám người vừa bị hắn đánh sao?

Dù gì cũng làm hải tặc hơn nửa đời người, dù cho không trải qua những chuyện này nhưng chỉ nhìn cũng biết là đã xảy ra cái gì.

Chắc chắn mấy tên này lẻn lên tàu, bị Daisy phát hiện, chọc giận tới cô.

Mẹ cái đám hỗn trướng này!

"Giấu thi thể đi." Myron lập tức ra lệnh, tuy rằng hắn cũng là người có tiếng tăm nhưng chuyện Burt làm phản lần này đã khiến cho thực lực của hắn giảm mạnh. Nếu chuyện đám người này chết trên thuyền của hắn thì e rằng sẽ phải giao chiến với đối phương.

Theo lý thuyết, hẳn là hắn nên lập tức rời khỏi cảng, nhưng tình huống trên biển lúc này không thích hợp lắm. Hắn không dám tùy tiện rời đi.

"Cô Daisy, tôi có nghe được một chút tin tức." Myron nói cho Thời Sênh nghe tin tức mà hắn hỏi được trên cảng.

Giông tố trên biển xuất hiện nhiều lên từ khoảng nửa năm trước, bắt đầu từ vùng biển sâu phía Bắc. Lúc đầu giông lốc chỉ hoạt động ở khu vực đó, sau này mới lấn dần ra bên ngoài. Hiện tại thì khắp nơi trên biển đều là gió lốc.

Thời Sênh chống cằm, đầu ngón tay lướt nhẹ trên má, nửa năm trước là còn sớm hơn thời gian tộc người cá gặp nạn.

"Nguyên nhân gây ra giông lốc là gì?"

"Cụ thể thế nào không rõ, nhưng có một tin đồn..." Myron nhìn xung quanh, thấy thuyền viên ở cách họ rất xa mới nói: "Không biết cô Daisy có nghe nói về truyền thuyết Thần Biển bao giờ chưa?"

Thần Biển?

Cô chỉ biết có mỗi Thần Biển Poseidon thôi...

Không biết Thần Biển ở thế giới này có phải ông ta không nữa?

"Trong giới hải tặc vẫn luôn truyền miệng về một truyền thuyết, đó là ai mà tìm được Thần Khí do Thần Biển lưu lại thì có thể khống chế biển cả, trở thành bá chủ của biển khơi. Truyền thuyết này vẫn luôn lưu truyền, nhưng cho tới giờ vẫn chưa có ai có được bất kỳ tư liệu gì về Thần Biển cả, vì thế cũng chẳng ai biết Thần Khí có thực sự tồn tại không nữa."

"Nhưng một năm trước, có một con thuyền cập cảng này, có một kẻ uống say rồi kể rằng bọn họ tìm được manh mối về Thần Biển, đang chuẩn bị đi lấy Thần Khí. Lúc đầu mọi người cho rằng hắn nói phét, nhưng người của gã đó nhanh chóng xuất hiện và đưa gã ta đi với vẻ rất lo lắng, mà con thuyền kia cũng rời khỏi cảng ngay trong đêm đó."

"Có người nghi ngờ bọn họ thực sự có manh mối nên đã đuổi theo. Ba tháng trước, những người đuổi theo con thuyền đó sống sót quay về nhưng đầu óc thì điên dại. Mọi người chỉ có thể suy đoán một chút ít chân tướng qua những lời điên loạn của họ."

"Thần Khí thực sự tồn tại, bọn họ cũng đã tìm được, nhưng Thần Khí không chịu nghe theo khống chế của họ cho nên giông bão trên mặt biển mới không ngừng. Rất nhiều người mơ ước có được Thần Khí, nhưng mà tất cả đều chết trong những cơn giông bão đó hết."

1716

Sắc mặt Myron rất nặng nề: "Nếu tin đồn này là thực thì sẽ chẳng còn ai dám ra biển nếu Thần Khí còn chưa ngừng nghỉ."

Thần Khí.

Dựa theo cốt truyện, Thần Khí chính là tình tiết chủ tuyến, là thứ mà thế lực các phương đều tranh nhau cướp đoạt. Cuối cùng, đoàn đội của nữ chính giết ra vòng vây, đoạt được Thần Khí.

Nhưng trong cốt truyện, Thần Khí cũng không xuất hiện sớm thế này.

Ừm...

Cũng có lẽ là do thị giác khác nhau nên những gì nữ chính trải qua cũng sẽ không tương đồng với những gì người khác trải qua.

"Cô Daisy, cô xem chúng ta có nên tiếp tục ra biển không?" Hiện tại trên biển nguy hiểm như thế, hắn thật sự không muốn dẫn người đi mạo hiểm. Nhưng giờ hắn cũng chẳng có quyền định đoạt chuyện này nữa.

"Không..." Thời Sênh vốn định từ chối, cô hoàn toàn không có hứng thú với Thần Khí, Tiên Khí gì gì đó, nhưng chợt nhớ tới một di nguyện khác của nguyên chủ là muốn tộc người cá trở về nơi ở trước đây của mình. Bắt được Thần Khí rồi thì gió lốc sẽ biến mất, vì thế lại chuyển lời nói: "Ta sẽ tự mình đi, các ngươi chờ ở đây đi."

"Sao?" Myron kinh ngạc.

Trời lại sắp có bão à?

Đương nhiên Myron không dám hỏi tại sao. Hắn thực sự không dám đắc tội với cô người cá này, chỉ có thể yên lặng nghe Thời Sênh sắp xếp.

Cynthia nghe nói Thời Sênh sẽ đi liền lập tức bảo Myron chuẩn bị thuyền nhỏ cho cô.

Myron cảm thấy cơ hội sống sót của người cá khi ở trên biển là rất lớn, hơn nữa năng lực của người cá này còn rất không bình thường. Nhưng một người thường đi thì chẳng phải là tìm đường chết sao?

"Cô đi tìm chết đấy à?" Thời Sênh lập tức nói ra suy nghĩ của Myron.

Cynthia kiên quyết: "Daisy, tôi thà chết cũng không muốn ở lại đây."

Cynthia đã nghĩ thông suốt, những người này là hải tặc, dù hiện tại bọn họ đối xử tốt với cô ta thế nào thì cũng là do nể mặt Daisy. Bọn họ sợ Daisy nhưng không hề sợ cô ta. Một khi Daisy rời đi, ai biết được những người này sẽ lộ ra bản chất thế nào. Cô ta tình nguyện theo Daisy đi tìm chết.

Thời Sênh hoàn toàn không muốn mang theo cái đuôi này nên lập tức đá người xuống.

Cô cầm mái chèo định chèo đi, sau đó lại nhìn Cynthia đang vùng vẫy trong nước thì lại kéo cô ta lên: "Chèo thuyền."

Cô không biết cách đọc hải đồ của thế giới này. Hải đồ không phức tạp mà là đơn giản tới mức nhìn chẳng hiểu những nét vẽ trên đó là cái quỷ gì. Hải đồ luôn như thế, có rất nhiều thứ thậm chí còn không thèm đánh dấu, nhưng mà bọn họ lại có thể đọc hiểu cực kỳ ăn ý.

Nguyên chủ là một con cá thì tất nhiên không thể hiểu được rồi. Cô cần một người phiên dịch.

Phiên dịch Cynthia liền được lên thuyền địch như thế.

"Các ngươi để ít đồ ăn lên đây." Thời Sênh phân phó Myron, cô không cần đồ ăn nhưng Cynthia cần.

"... Cô Daisy, cô định thật sự mang cô ấy theo sao?" Myron hơn chần chừ.

"Có vấn đề gì à?"

"..." Vấn đề lớn ấy chứ! "Không."

Người ta muốn đi tìm chết thì liên quan gì tới hắn chứ. Mau tiễn bà cô này đi, bọn họ sẽ được tự do.

...

Cynthia cảm thấy những gì cô ta trải qua đủ để viết thành một bộ truyện phiêu lưu mạo hiểm. Những chuyện kỳ ảo mà cô ta từng chứng kiến sợ là có những người còn không nghĩ ra được.

Lúc đầu cô ta vẫn luôn chèo thuyền, nhưng tốc độ chèo thuyền của một người thì có thể được bao xa chứ.

Thời Sênh bắt được hai con cá mập, Cynthia không biết cô giao lưu gì với cá mập. Túm lại, lúc cá mập ngoi đầu lên một lần nữa thì đã hoàn toàn không còn bộ dáng hung thần ác sát nữa mà ngoan ngoãn tròng dây thừng vào người rồi kéo thuyền lướt băng băng về phía trước.

Cái này còn chưa là gì. Toàn bộ quá trình, con thuyền nhỏ vẫn luôn vững vàng một cách quỷ dị, hoàn toàn không xóc nảy, dù gặp được giông lốc vẫn có thể vượt qua bình an vô sự.

"Daisy, chúng ta sắp tới rồi." Cynthia nhìn hải đồ, chỉ và một nơi bị đánh dấu: "Trước mặt là khu vực đó rồi, nhưng mà vị trí cụ thể không rõ ràng lắm... Daisy, bên kia là thuyền à?"

Cynthia chỉ vào một điểm đen ở phía xa, vượt qua một quãng đường xa đầy giông lốc như thế nhưng bọn họ chưa từng gặp một con thuyền nào.

Thời Sênh thu cái đuôi lên, nhìn về điểm đen ở phía xa, cá mập đang kéo thuyền đi về phía đó.

Tốc độ của hai con cá mập rất nhanh, điểm đen dần dần lớn lên. Một con thuyền lớn xuất hiện trong tầm mắt của Thời Sênh, hình như bọn họ đang bị một thứ gì đó tấn công nên tất cả các thuyền viên đều bị dồn về mạn thuyền.

Càng tới gần, Thời Sênh càng nhìn thấy rõ thứ đang tấn công bọn họ.

Là cá kình.

Đại đa số thời điểm, cá kình đều rất hiền lành, nhưng lúc này chúng lại đang tấn công tập thể một con thuyền. Chúng dùng cái thân thể khổng lồ của mình đập vào thuyền. Con thuyền lắc lư, người trên thuyền khó mà bảo trì được thăng bằng.

Thời Sênh bảo cá mập dừng lại, hai con cá mập nôn nóng bơi quanh thuyền, có xu hướng muốn tấn công cô. Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, hai con cá mập liền rụt lại. Nếu không phải chúng không biết nói thì sợ là lúc này đã rên lên đầy tội nghiệp.

Thời Sênh thò tay vào trong nước, cô là người cá, cũng là một phần tử của biển khơi, có thể dễ dàng cảm nhận được sự biến hóa của nước biển. Nước cho cô cảm giác không thoải mái, mang theo một chút cảm giác thô bạo.

Thời Sênh rụt tay lại, hải vực này là phạm vi của Thần Khí.

Mọi sinh vật biển ở đây đều sẽ bị nó ảnh hưởng và chủ động tấn công con người, đây là lập trình tự bảo vệ của Thần Khí...

Con thuyền bên kia bị đàn cá kình tấn công nên bắt đầu chìm xuống.

Rầm!

Rầm...

Mặt biển bắn lên mấy cột nước cao. Cá kình bị dọa nên chìm sâu xuống biển, sau đó liền thấy các cột nước bắn tung lên xung quanh thân thuyền.

Ở bên sườn con tàu kia xuất hiện một con tàu khác, mìn là do bọn họ ném xuống.

Bọn họ dọa đám cá kình sợ chạy nhưng con thuyền kia cũng chẳng cứu nổi nữa, vẫn đang không ngừng chìm xuống. Người trên thuyền bàn bạc một hồi rồi quyết định cứu những người của con thuyền kia lên thuyền mình.

Khi con thuyền đó hoàn toàn chìm xuống, con thuyền bé nhỏ đáng thương của Thời Sênh liền lộ ra.

"Nơi đó còn có người." Một người trên thuyền chỉ ra xa, "Bảo bọn họ chèo thuyền lại gần đi."

"Chờ một chút." Người đàn ông có nước da nâu khỏe mạnh ngăn người lại rồi cầm kính viễn vọng nhìn về phía đó, đôi mày anh tuấn hơi nhíu lại: "Hình như tao đã gặp bọn họ ở đâu."

"Ha ha, thằng nhóc này cứ nhìn thấy phụ nữ là đều gặp rồi hết." Người bên cạnh lớn tiếng giễu cợt.

Người đàn ông không giận: "Bọn mày xem, xung quanh họ còn có hai con cá mập."

"A?" Có người cầm ống nhòm lên xem xét, quả thực có hai con cá mập đang bơi quanh thuyền nhỏ, "Bọn họ bị vây rồi, mau cứu họ lên."

Người đàn ông nhíu mày, lại một lần nữa ngăn cản người của mình, "Bọn mày không cảm thấy hai con cá mập kia rất kỳ quái sao? Bọn nó không hề có ý tấn công họ mà ngược lại như đang bảo vệ họ ấy."

"Bảo vệ? Mày đùa cái gì thế hả?"

"Tao nghĩ nó bị điên rồi, cá mập mà đi bảo vệ con người á?"

"Đúng đúng, mau tránh ra, đừng chậm trễ bọn tao cứu người, mau lái thuyền qua đó."

Người đàn ông không ngăn được đồng bọn của mình lại thì hơi gấp. Hắn lại nhấc ống nhòm lên nhìn, vừa lúc nhìn thấy một phần tóc màu lam của Thời Sênh bị lộ ra dưới mũ choàng thì giật thót, hô lớn: "Đừng qua đó, đừng qua đó, đó là người cá!"

Bảo sao hắn lại thấy quen thế, hắn từng gặp cô ta ở trên con thuyền bị đánh chìm kia, chính là cô ta...

"Người cá?"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật