[Phần 3] Boss là nữ phụ (Reup từ chương 1480)

1696-1700



1696

Mũi tên bao vây lấy Nguyệt Như Lưu khắp bốn phương tám hướng. Trừ khi cô ta có thể dịch chuyển tức thời, nếu không căn bản sẽ không thể tránh được nhiều đợt tấn công đến thế.

Nhưng sự thật đã nói cho Thời Sênh biết, cô ta vẫn có thể tránh được.

Không biết trên người cô ta có thứ gì, khi tất cả các mũi tên đã sắp tiến sát cô ta bỗng nhiên như bị kích hoạt, bảo vệ Nguyệt Như Lưu.

Đầu mũi tên bắn ngược ra bốn phía xung quanh, bắn lả tả ra bên ngoài.

Thời Sênh một tay chống kiếm, hơi cúi đầu nhìn Nguyệt Như Lưu đã có vẻ chật vật ở trước mặt, tuy Nguyệt Như Lưu không bị thương nặng, nhưng trên người vẫn có không ít vết thương nhỏ, máu tươi thấm ra ngoài, vết máu loang lổ.

Nguyệt Như Lưu thở hổn hển, thừa dịp Thời Sênh không động đậy một lần nữa xông vọt ra ngoài cửa sổ.

Thời Sênh cũng không biết đang nghĩ ngợi điều gì, cho đến khi Nguyệt Như Lưu chạy đến cửa sổ vẫn không có động tĩnh.

Đúng lúc Nguyệt Như Lưu mở cửa sổ ra, Thời Sênh vọt mạnh đến, dùng tốc độ quỷ dị xông đến trước mặt Nguyệt Như Lưu. Thiết kiếm chém vào hai tay cô ta, Nguyệt Như Lưu bị ép buộc phải buông tay đang đặt trên cửa sổ ra, lùi về phía sau phòng thủ.

"Nữ hoàng bệ hạ, ngươi hà tất phải truy cùng đuổi tận ta như vậy?" Nguyệt Như Lưu tranh thủ gào thét, nữ nhân này điên thật rồi.

"Ai bảo ngươi cứ lượn lờ trước mặt trẫm làm chi." Ngươi không xuất hiện không gặp ta thì thôi, đằng này ngươi còn cứ lượn cmn lờ trước mặt ta, đó chẳng phải là dâng tận miệng ta sao? Bản cô nương tại sao phải bỏ qua cho kẻ đã dâng đến tận miệng chứ? Ngay cả đồ ngu cũng biết đã dâng đến tận miệng không ăn cũng phí, chẳng lẽ ngươi còn không bằng cả đồ ngốc hay sao?!

Nguyệt Như Lưu tức đến thổ huyết, lượn lờ trước mặt cô ta thì sẽ bị truy cùng giết tận hay sao? Rồ dại rồi sao?

"Phịch!"

Bởi vì Nguyệt Như Lưu mải đối đáp với Thời Sênh bị phân tâm, nên bị Thời Sênh đá bay đến góc phòng. Cô ta đang định bò dậy, thì bỗng nhiên phía trước tối sầm, thứ vũ khí lạnh băng dán chặt vào cổ cô ta.

Cô ta ngẩng đầu liền đối mặt với một đôi mắt tà ác như thể đến từ địa ngục đang mở to nhìn cô ta. Hắc ám và tà khí hình thành nên lốc xoáy, kéo cô ta vào trong đó, cho dù cô ta có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi lốc xoáy đó. Lớp bùn lầy ùn ùn kéo đến khiến người ta không thể thở nổi bao phủ chặt lấy, khoảnh khắc này cơ thể dường như cũng không còn là của cô ta nữa.

Tim Nguyệt Như Lưu đập liên hồi, nhéo một cái vào đùi mình cô ta mới có thể tỉnh táo thoát khỏi lốc xoáy đáng sợ đó.

Sau lưng toàn là mồ hôi lạnh, trong lòng hoảng hốt không thể suy nghĩ bình thường được.

Chỉ là một ánh mắt mà thôi... đã khiến cô ta có cảm giác đang đối diện với thiên quân vạn mã. Nữ nhân này thực sự là Nữ hoàng bệ hạ mà chứ không phải là ác ma đấy chứ?

Thời Sênh xốc Nguyệt Như Lưu lên, dùng dây thừng trói chặt cô ta lại, trên mặt cô vẫn luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng lại khiến người ta không phân biệt nổi nụ cười đó đang châm chọc hay coi thường, hay là vui vẻ.

"Bây giờ ngươi nói xem, trẫm bị trúng độc gì?"

Trên mặt Nguyệt Như Lưu mang theo vết máu. Cô ta cắn môi, quật cường không chịu mở miệng.

Cô ta vốn dĩ định dùng tin tức này để đổi lại Thất hoàng tử, ai ngờ rằng mọi chuyện lại phát triển theo hướng hoàn toàn khác những gì cô ta nghĩ, chủ yếu là bởi vì vị Nữ hoàng này hoàn toàn không giống như cô ta tưởng.

"Không nói thì thôi, vậy thì nói về kho báu của Tuyết Quốc đi?" Thời Sênh không quan tâm lắm đến chuyện thuốc giải.

Nguyệt Như Lưu nhìn về phía Trầm Bắc, căn phòng vô cùng hỗn loạn, duy chỉ có chỗ hắn đứng không hề tổn thất gì. Hắn vẫn là Thất hoàng tử cao cao tại thượng đó.

Thất hoàng tử dù chỉ là một ánh mắt cũng không muốn trao cho cô ta.

Cho dù cô ta có làm bao nhiêu chuyện, hắn ta cũng sẽ không liếc nhìn cô ta lấy một cái.

Trong lòng Nguyệt Như Lưu khổ sở. Hắn và Nữ hoàng mới quen biết bao lâu? Tại sao hắn lại thân thiết với cô ta như vậy?

Cô ta không cam lòng!

Rõ ràng là cô ta gặp hắn trước, cô ta đã ở bên hắn bao nhiêu năm như vậy, tại sao đến cuối cùng hắn vẫn không chịu nhìn cô dù chỉ là một cái?

"Ta không biết." Giọng Nguyệt Như Lưu khàn khàn.

"Nghe đồn người của Tuyết Quốc đều có năng lực tiên đoán, họ là người được thần chiếu cố." Trầm Bắc nhàn nhạt mở miệng, Nguyệt Như Lưu giật mình quay lại nhìn hắn, sau đó lại cười khổ cúi đầu xuống, nghe giọng nói kia truyền đến.

"Tuyết Quốc tuy là một nước, nhưng không có thành trì, giống một bộ lạc hơn. Họ sống ở một nơi đặc biệt nên người bình thường không thể tìm được đường đến Tuyết Quốc. Họ trời sinh bản tính lương thiện, sẽ giúp đỡ những người lạc đường, cũng sẽ giúp đỡ bách tính là nạn nhân của chiến tranh. Tuyết Quốc dù là nam hay nữ đều có dung mạo tuyệt mỹ. Không biết từ lúc nào các nước bắt đầu thịnh hành cho rằng sở hữu được người của Tuyết Quốc là vẻ vang. Bọn ho thèm khát dung mạo và năng lực của người Tuyết Quốc...."

"Con dân của Tuyết Quốc bị lùng bắt trắng trợn, bán đến hoàng thất và gia đình đạt quan hiển quý ở các nước khác. Nếu con dân Tuyết Quốc sinh con với người bình thường, thì đứa trẻ đó sẽ có năng lực tiên đoán của người Tuyết Quốc. Khi số người biết tiên đoán ở các nước nhiều lên, thì năng lực này sẽ không quý giá như lúc đầu nữa, nhưng cũng vì vậy, sẽ dẫn đến chiến loạn lớn hơn."

"Trận chiến loạn đó đã liên kết đồng minh tiêu diệt tất cả người Tuyết Quốc, và kết liễu tất cả những người là huyết mạch của Tuyết Quốc." Trầm Bắc ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, "Bởi vì các thế lực đều có người có năng lực tiên đoán, cho nên số người chết trong trận chiến đó sẽ chỉ có thể càng ngày càng nhiều, mà không phân được thắng thua, cho nên họ đổ tất cả tội danh lên người của Tuyết Quốc, đổ lên năng lực mà họ có đó."

"Tuyết Quốc diệt vong tại đây, nhưng trước khi Tuyết Quốc bị diệt vong đã truyền ra ngoài tin tức trong tộc họ có một loại thuốc trường sinh bất lão, đó chính là truyền thuyết về kho báu của Tuyết quốc."

"Thế thì có liên quan gì đến ngọc tỷ của Phượng Loan Quốc ta?!"Thời Sênh nghe xong chuyện, không để lộ bất kỳ vẻ kinh ngạc nào, chỉ bình tĩnh hỏi câu hỏi then chốt nhất.

"Đây lại là một tin đồn khác." Trầm Bắc ôm lấy chăn trên người, "Đồn rằng thuở ban đầu, chính người Tuyết Quốc đã giúp bách tính lập thành trì, họ có một khối ngọc thạch chế tạo thành năm viên ngọc tỷ, giao cho năm người, năm người đó chính là ngũ đế ở thuở sơ khai. Hậu ngũ đế lập ra các quốc gia tách biệt, rồi lại thống nhất, rồi lại tách biệt, cho đến thế chân vạc chư quốc như ngày hôm nay."

"Nghe đồn năm viên ngọc tỷ đó có năng lực mở đường đến Tuyết Quốc. Cho nên sau khi Tuyết Quốc bị hủy diệt vẫn luôn có người tìm kiếm nó. Đáng tiếc là có viên ngọc tỷ đã biến mất theo chiều dài lịch sử, có viên được lưu truyền lại, ví dụ như của Bệ hạ..."

"Vậy bây giờ ngọc tỷ không còn nữa rồi, ai cũng đừng hòng tìm được đường đến Tuyết Quốc." Thời Sênh khoanh tay. Cái gì mà kho báu Tuyết quốc, đều chỉ là truyền thuyết, tám mươi phần trăm là không có thật.

Cho dù có hai mươi phần trăm là có, thì cũng chắc chắn là chuẩn bị cho nhân vật chính, đám pháo hôi như các người mà cũng đòi mơ tưởng sao?

Trở về đầu thai lại rồi hãy tới đi.

Sắc mặt Trầm Bắc bỗng trở nên khó coi.

"Ngươi có biết ngọc tỷ quan trọng như thế nào đối với Thất hoàng tử không?" Nguyệt Như Lưu đột nhiên mở miệng, mang theo chất vấn và sự phẫn nộ.

Thời Sênh kinh ngạc nhướng mày, "Hắn là người Tuyết Quốc à?"

Nguyệt Như Lưu: "..."

Trầm Bắc lắc đầu, "Ta không phải, nhưng có người là người Tuyết Quốc."

"Ồ, là người chiếm Thục Quốc của các ngươi." Thời Sênh hiểu ra.

Linh Di nói những người đó đang tìm thứ gì đó, vậy thì chắc chắn là ngọc tỷ rồi.

Chẹp!

Phó bản ẩn giấu này chơi lớn đấy.

Lật bàn, chơi cmn lớn ấy. Phó với chả bản, cô chỉ muốn yên tĩnh làm màu, đi rắc cẩu lương thôi. Tại sao lại chơi phó bản lớn thế này làm gì cơ chứ!

Ai là người lên kế hoạch, không có cho đùi gà nữa rồi!!

Tức quá!

Tức đến mức không thể khống chế nổi.

Nguyệt Như Lưu dường như có chút kiêng kỵ những người đó, khi nói đều có mấy phần thận trọng rõ rệt, "Họ đã khống chế tất cả hoàng thất và các đại thần nước Thục, sau đó dùng người thân để uy hiếp, bắt họ đến các nước khác tìm ngọc tỷ. Chuyện Phượng Loan Quốc có ngọc tỷ là công khai, bởi vì ngươi là Nữ hoàng, cho nên... Thất hoàng tử mới bị chọn, mượn ngày sinh thần của ngươi, để, để... tặng cho ngươi, rồi nhân cơ hội đoạt lấy ngọc tỷ."

1697

Nguyệt Như Lưu vốn cho rằng Thời Sênh nghe được tin này sẽ thể hiện sự phẫn nộ, nhưng cô ta không hề, thậm chí ngay cả mày cũng không nhíu lấy một cái.

Cô ta không hề để tâm Thất hoàng tử tiếp cận cô ta vì mục đích gì hay sao...

Thời Sênh kéo thiết kiếm đi tới đi lui trong phòng, thiết kiếm quẹt dưới đất phát ra âm thanh nghe chói tai. Ánh sáng khi sáng khi tối theo sự di chuyển của cô. Cả căn phòng dường như cũng yên tĩnh trở lại.

Đúng lúc này, những mũi tên vừa mới ngừng nghỉ một lần nữa lại nổi lên.

Nguyệt Như Lưu nghe âm thanh phát ra phía sau, may mà cô ta bị trói ở bên này, nếu không đã bị bắn thành lỗ chỗ như tổ ong.

Nguyệt Như Lưu hướng về phía Thời Sênh hét lớn, "Bệ hạ, ngươi không thể kêu đám người bên ngoài dừng lại được sao? Bây giờ ta còn chạy được nữa sao? Có nhiều tên cũng không dùng lãng phí như vậy được chứ!!"

Vẻ mặt Thời Sênh vẫn ngẩn ngơ như vậy, "Đâu phải là trẫm hạ lệnh đâu."

Gào thét dọa bản cô nương làm gì!!

Bản cô nương bây giờ đang ngơ ngác lắm đấy biết chưa hả!

Người ở bên ngoài muốn tạo phản sao?

Mẹ kiếp, kiếm của ông đâu!

"Ngươi không hạ lệnh thì sao họ lại..." Giọng Nguyệt Như Lưu chợt tắt, đáy mắt lộ ra một tia kinh hãi, "Đúng vậy, bọn họ đến rồi."

"Ai đến rồi?"

"Người Tuyết Quốc." Nguyệt Như Lưu nói, "Bọn họ đến rồi."

Thời Sênh không hiểu nổi, "Chẳng phải là người Tuyết Quốc đã chết hết rồi sao? Sao bây giờ vẫn còn?"

"Sao có thể chết hết được chứ." Ngữ khí Nguyệt Như Lưu có chút gấp gáp, "Ban đầu người Tuyết Quốc đã sinh con với rất nhiều người, thế nào cũng sẽ có người trốn được kiếp nạn đó."

"Diệt khẩu cũng diệt không xong nữa, đáng đời không làm được bá vương." Vẻ mặt Thời Sênh ghét bỏ.

Nguyệt Như Lưu: "..." Bây giờ là lúc để nói đến chuyện đó sao?!

"Ngươi không biết sự lợi hại của người Tuyết Quốc. Họ không những có năng lực tiên đoán, mà còn có năng lực điều khiển người khác làm con rối cho họ. Người Tuyết Quốc đến là để báo thù." Nguyệt Như Lưu nói rất nhanh, "Nữ hoàng bệ hạ, đến lúc này rồi, người vẫn còn cần phải trói ta nữa sao?"

Thời Sênh nghiêm túc gật đầu, "Cần chứ."

Nguyệt Như Lưu: "..." Cho nên những lời nói vừa nãy là uổng công vô ích sao? Cô chỉ nghe được câu cuối cùng đó thôi sao?

Thời Sênh trấn tĩnh đi xuyên qua mưa tên đến bên Trầm Bắc, "Đứng dậy được không?"

Trầm Bắc gật đầu.

Hắn vén chăn ra đi xuống giường, Thời Sênh cúi người xuống mang giày cho hắn.

Trong lòng Nguyệt Như Lưu lại kinh hãi. Cô ta là Nữ hoàng... lại có thể cúi xuống mang giày cho một nam nhân. Nếu là ở quốc gia khác, còn không khó hiểu, nhưng đây là Phượng Loan Quốc, là quốc gia coi nữ tử tôn quý vô song.

Xưa nay chỉ có nam tử cúi đầu khom lưng, có khi nào thấy nữ tử làm những chuyện này đâu.

Nhưng Trầm Bắc lại không hề cảm thấy có gì không thỏa đáng. Mang giày xong, Thời Sênh lại mặc áo khoác cho hắn, sau đó dắt hắn đứng dậy.

Cơ thể Trầm Bắc vẫn còn hơi yếu, lúc mới đứng dậy, trước mặt bỗng tối đen, cảm giác chóng mặt truyền tới, cơ thể không khỏi mềm nhũn đứng không vững, trọng tâm cả người đều dựa vào người Thời Sênh.

Thời Sênh đỡ hắn, kiên nhẫn đợi hắn hòa hoãn lại, sau đó mới dắt hắn đi ra ngoài phòng.

Nói thật, khi ở giữa làn mưa tên này, thấy một màn giống như đi dạo mát giữa hoa viên này khiến ai nấy đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

"Này!!" Nguyệt Như Lưu thấy hai người rời phòng, vội lên tiếng, "Ngươi thả ta ra trước đã chứ!!!"

Thế nhưng Thời Sênh không thèm quay đầu, mở cánh cửa phòng đã bị bắn tên bắn thành tổ ong, đạp cửa phòng bước ra ngoài, biến mất khỏi tầm mắt của Nguyệt Như Lưu.

Nguyệt Như Lưu nghiến răng nghiến lợi.

Cướp mất Thất hoàng tử của cô ta thì thôi đi, bây giờ lại còn trói cô ta ở đây. Nữ nhân này sao lại đáng ghét đến thế chứ.

...

Bên ngoài phòng, Cấm vệ quân vẫn bao vây căn phòng chật như nêm cối, chỉ có điều khác là phía trước Cấm vệ quân có mấy nam nhân mặc trang phục dạ hành.

Thời Sênh vừa đi ra ngoài, một nam nhân trong đó đã phất tay, Cấm vệ quân bỗng dừng bắn tên lại.

Đúng là có thể khống chế người, còn có thể khống chế được nhiều người như vậy, trâu cmn bò đấy.

"Cứ ở đây đợi ta." Thời Sênh buông Trầm Bắc ra, nhấc kiếm lên xông về phía mấy người đó.

Mặc kệ là người gì, ông chém cái đã rồi nói chuyện sau.

Người bên kia đang chuẩn bị nói, bỗng thấy Thời Sênh xông tới, họ đều bị kinh hãi dừng lại mất hai giây. Còn chưa nói gì, sao ngươi đã bắt đầu đánh luôn rồi!!!

Có hiểu quy tắc không vậy hả?!!

Chỉ trong hai giây, Thời Sênh đã vọt đến trước mặt họ, dùng một kiếm kết liễu một tên.

Mấy tên khác lập tức hoàn hồn lại, đồng thời đáp trả. Cấm vệ quân phía sau cũng tiếp tục bắn tên. Thời Sênh không sợ bị bắn trúng, cho nên cố tìm tình xuyên vào qua khe hở giữa họ. Cấm vệ quân chỉ biết bắn tên, Thời Sênh ở giữa bọn họ, mũi tên không phân địch ta, khiến cho mấy người đó cũng không dám dùng Cấm vệ quân nữa.

Có vũ khí còn bị Thời Sênh đánh cho tơi bời, càng đừng nói đến lúc không có vũ khí, ai đấy đổ rạp xuống. Thời Sênh nhìn thấy sự khó tin và phẫn nộ hiện lên trong mắt họ.

Khi người cuối cùng cũng ngã xuống, Cấm vệ quân cũng khôi phục lại bình thường. Đầu tiên là mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nhìn đám người nằm dưới đất, ai nấy đều kinh hãi khiếp sợ.

Có người chạy vào đây từ khi nào thế?

"Bệ hạ, người có sao không?" Linh Di chạy đến, sắc mặt tái xanh, "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tại sao thuộc hạ không thể nhớ được gì cả?"

"Thì ngủ gật chứ sao." Thời Sênh giẫm chân lên một người, một tay cầm thiết kiếm, liếc nhìn Linh Di giống như lưu manh, "Lần sau đừng ngủ gật nữa, sẽ mất mạng đấy. Không phải lần nào trẫm cũng cứu được ngươi đâu."

Ngủ gật ư? Bệ hạ đang đùa đúng không?

Người hạ lệnh cho Cấm vệ quân phóng tên, sao cô ta có thể ngủ gật được chứ?

Thời Sênh ngồi xổm xuống, dùng thiết kiếm vạch mạng che mặt người đó ra, không quen.

"Đừng để hắn tự sát." Thời Sênh dặn dò Linh Di.

Linh Di còn đang nghĩ xem lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nghe Thời Sênh dặn dò, đành phải tạm thời nén sự nghi hoặc đó lại, khom lưng kéo người dậy, ấn lấy cằm hắn, trực tiếp nhét một miếng vải vào mồm hắn.

Thời Sênh: "..." Sao lại làm thành thục đến thế cơ chứ, chắc chắn là bình thường đã từng làm không ít lần.

Linh Di chớp mắt, không hiểu tại sao điện hạ nhà mình lại nhìn mình như vậy.

Thời Sênh cho người trói đám người đó lại, sau đó lôi Nguyệt Như Lưu từ trong phòng đi ra, xếp hàng lại với nhau.

Cấm vệ quân lấy cung tên xếp hàng đứng đối diện họ, khí thế đó trông họ gần giống như xử tử tội tạm phạm lúc chuẩn bị thi hành án tử hình.

Nguyệt Như Lưu hoàn toàn không thể hiểu nổi vị Nữ hoàng này, lúc này có chút ghét bỏ cúi đầu xuống.

So với đám người bị bịt miệng lại ở bên kia, Nguyệt Như Lưu tính ra vẫn được đối xử tốt hơn, ít ra cũng không bị bịt miệng.

"Bây giờ trẫm hỏi, các ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu." Thời Sênh đi tới đi lui trước mặt họ, long bào màu vàng tươi dường như thể lóa mắt mọi người.

"Câu hỏi thứ nhất, các ngươi là do nước Thục phái tới?"

Mấy người không lắc đầu cũng không trả lời, Thời Sênh đợi mấy giây, bỗng nhiên giơ tay lên, Cấm vệ quân phía sau lập tức phóng tên, mũi tên đâm thẳng vào trước mặt họ, "Lần sau, chúng sẽ đâm thẳng vào trong cơ thể các ngươi. Yên tâm là không chết đâu, trẫm sẽ bảo họ nhìn mà bắn. Đương nhiên lỡ như bắn lệch, bắn vào cái gì mà.."

Ánh mắt Thời Sênh quét qua quần họ, cười âm u một tiếng, ung dung nói tiếp, "Thì không được rồi."

Mọi người bỗng chốc kẹp chặt hai chân lại, có đôi khi, mạng có thể mất, nhưng cái của quý ấy thì không thể mất được.

Đây là Nữ hoàng gì thế?

Thực sự không phải là đồ biến thái đấy chứ?

1698

Sênh biến thái khẽ mỉm cười, "Các ngươi từ nước Thục đến đây?"

Mấy người kẹp chặt hai chân lại, vẫn không chịu trả lời, chỉ nhìn Thời Sênh bằng ánh mắt thù hận, dường như cô chính là kẻ thù giết cha họ vậy.

Thời Sênh lười biếng phất tay, "Giết đi."

Cấm vệ quân phóng tên, mũi tên bỗng chốc cắm vào những người đó như tổ ong tò vò, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được.

Nguyệt Như Lưu: "..." Nữ nhân biến thái này.

"Bệ hạ, cô ta thì sao?" Linh Di chỉ vào người còn sống duy nhất tại hiện trường.

Thời Sênh rầu rĩ nhìn Nguyệt Như Lưu. Vị nữ chính đại nhân này cô không giết nổi đâu mà.

Nguyệt Như Lưu: "..." Vẻ mặt đó của cô ta là sao chứ?

"Ngươi thử xem có giết được cô ta không đi." Thời Sênh nói với Linh Di.

"Vâng." Linh Di không chút chần chừ đáp lại, nhiệm vụ của cô ta là phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của Bệ hạ. Cho dù Bệ hạ có muốn cô ta chết thì cô ta cũng phải chấp hành.

Nguyệt Như Lưu có chút hoang mang. Cô ta nói muốn giết mình, chỉ e sẽ là thực sự muốn giết mình, cứ nhìn kết cục của mấy tên ở bên cạnh là biết.

"Đợi đã, ta có thể nói cho ngươi biết thuốc giải ở đâu, ngươi thả cho ta đi đi!"

"Chẳng phải ngươi nói muốn dùng thuốc giải để đổi Trầm Bắc sao?" Thời Sênh như cười như không nhìn Nguyệt Như Lưu.

Ánh mắt nữ tử trước mặt dường như mang theo cảm giác áp bách. Nguyệt Như Lưu chỉ cảm thấy đỉnh đầu như đang có tảng đá lớn nặng hàng nghìn cân treo lơ lửng, bất cứ lúc nào cũng có thể đòi mạng cô ta.

Cô ta nhìn Trầm Bắc, nhưng hắn lại lãnh đạm nhìn về phía Thời Sênh, không hề có chút lo lắng hay để tâm nào. Cô ta vẫn luôn biết Thất hoàng tử là người máu lạnh vô tình mà đúng không? Cũng không có gì phải đau lòng cả...

Nguyệt Như Lưu cắn răng nói, "Thuốc giải chỉ có một, trừ ta ra thì trên thế giới này chỉ có một người biết, đáng tiếc người đó sẽ tuyệt đối không nói cho người biết thuốc giải ở đâu. Bệ hạ có thể cân nhắc đến lời đề nghị của ta. Ta nói cho người biết thuốc giải ở đâu, người thả ta ra."

"Nếu như trẫm không thả thì sao?"

"Vậy thì Bệ hạ cũng không sống thêm được bao lâu nữa." Nguyệt Như Lưu quyết đánh đến cùng, bây giờ cô ta muốn rời khỏi nơi đây thì chỉ có thể dựa vào giao dịch, "Ngươi chết rồi, đến lúc đó Thất hoàng tử cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp. Bệ hạ, người hãy suy nghĩ cho kỹ."

Ái chà!

Nữ chính đại nhân lại uy cmn hiếp ông này!!

Kiếm của ông đâu!

Soạt!

Thiết kiếm vạch một đường cong trong không trung, ánh sáng màu trắng bạc lóe qua, mũi kiếm sắc nhọn quét qua cánh tay Nguyệt Như Lưu, thân người cô ta lệch đi, cả chiếc ghế cũng đổ rạp theo xuống đất, thiết kiếm chém vào chân ghế. Chân ghế tức thì vụn thành nhiều mảnh.

Có lẽ Nguyệt Như Lưu đã bị khiếp sợ tột đỉnh, thở hổn hển, đáy mắt dường như còn lưu lại ánh sáng lạnh lẽo của thiết kiếm.

Cô ta hét lớn về phía Thời Sênh, "Ngươi thực sự không sợ chết sao?"

"Không sợ." Cái chết đối với con người có khi nhẹ như lông hồng nhưng cũng có khi nhẹ nặng tựa Thái Sơn. Bản cô nương đây là người có giác ngộ, sao lại sợ chết được chứ.

Dù sao thì cũng chỉ là đảo lại, chuyển sang vị diện khác thôi mà.

Nguyệt Như Lưu cạn lời, hồi lâu cũng không nói được gì. Cô ta còn có thể nói gì được nữa? Người ta không sợ chết cơ mà!!!

[...] Khửa khửa Ký chủ, cô còn dám làm màu hơn nữa không?

Chẳng qua chỉ là ỷ vào chết rồi còn sống lại được nữa thôi sao?

"Có cơ hội làm màu, sao lại không thể hiện chứ?" Thời Sênh trợn mắt lườm, trong lòng đang thầm mắng Hệ thống.

[...] Bản hệ thống lại làm gì rồi? Nó chỉ nói có một câu thôi mà. Cô có đến mức phải mắng bản hệ thống nhiều như vậy không? Đồ thần kinh!!

Tức quá đi mất!

Chủ nhân tôi sắp không vận hành bình thường được nữa rồi. Tôi sắp chết máy rồi, cứu mạng với!!!!

Nguyệt Như Lưu đàm phán thất bại, bắt đầu nghĩ đến phương pháp khác, nhưng bây giờ cứ nín nhịn như vậy, trong đầu trống rỗng không thể nghĩ ra được phương pháp gì. Cô ta ngẩng lên nhìn về phía Cấm vệ quân đang đi về phía mình, khóe mắt đỏ ửng nhìn người sắp bị Cấm vệ quân che đi.

Nếu hôm nay cô ta không chết, cô ta chắc chắn sẽ ghi nhớ mối thù này.

Nguyệt Như Lưu bị Cấm vệ quân xách lên, trói cô ta vào giữa, mấy tên cung thủ đối mặt với cô ta.

Phụt phụt!

Tiếng mũi tên bắn vào cơ thể, đã có mấy mũi tên bắn vào người Nguyệt Như Lưu, giống như con nhím. Trong đó một mũi tên bắn trúng vào lồng ngực, đâm vào tim, máu tươi từ từ chảy ra.

Cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm Thời Sênh, dường như muốn ghi nhớ thật kỹ cô vào trong tim.

Thời Sênh đã chuẩn bị sẵn có người đến cứu nữ chính đại nhân, nhưng bây giờ sao nữ chính lại chết như vậy nhỉ?

Excuse me?

Không đúng với kịch bản nha!!

Lấy sai kịch bản rồi ư?

Hay là đây không phải là nữ chính?

Không đúng mà, trước đây khi cô giết cô ta, rõ ràng là cảm giác được lực cản đó, rõ ràng là vầng hào quang của nhân vật chính mà, chỉ là hơi nhỏ hơn so với những nhân vật chính cô từng gặp trước kia một chút thôi mà.

[Ký chủ cầu nguyện đi.]

"What?"

[Tuyến thời gian cô đang ở bây giờ là trước khi nữ chính trùng sinh, vốn dĩ người giết chết nữ chính khiến nữ chính thù hận không phải là cô, cho nên bây giờ...] Hệ thống vui trên nỗi đau khổ của người khác, [Chuẩn bị nghênh đón màn báo thù điên cuồng của nữ chính đi!]

Ai kêu cô rảnh rỗi quá đi giết nữ chính làm gì, bây giờ bị báo ứng rồi nhé!!!

Ha ha ha ha, hôm nay thật là sung sướng mà.

"Ý của ngươi là cô ta sẽ còn trùng sinh?!" Thời Sênh híp mắt, chẳng trách nam chính còn chưa xuất hiện, thì ra là trước khi nữ chính trùng sinh. Có lẽ nam chính còn đang ở chỗ nào đó nghịch bùn.

[Đúng vậy, đây là tuyến thời gian trước khi cô ta trùng sinh, đương nhiên là sẽ còn trùng sinh nữa.]

"Vậy chắc chắn ngươi biết cô ta sẽ trùng sinh thành ai đúng không?"

[Đương nhiên là...] Hệ thống mạnh mẽ ngưng lại, [Ký chủ, tôi cảnh cáo cô, tôi sẽ không nói cho cô biết đâu, tôi là một Hệ thống có tiết tháo, cho dù cô có uy hiếp tôi cũng vô dụng. Tôi sẽ kiên quyết không nói cho cô biết đâu!!]

Thề chết bảo vệ tiết tháo của mình.

Bản Hệ thống sẽ không dễ dàng bị uy hiếp... đương nhiên nếu Ký chủ dùng bạo lực uy hiếp, nó cũng có thể sẽ phải uất ức một chút, dù sao nó cũng là một Hệ thống biết co biết duỗi.

Khóe miệng Thời Sênh cong lên, mặt mày lộ ra độ cong đẹp đẽ, "Không cần nói cho ta biết, bởi vì ta đã biết thông tin ta cần biết rồi."

[...] Cái gì?? Hệ thống kinh ngạc không thôi, âm điệu cũng bắt đầu phập phồng theo, [Ký chủ cô đã biết được gì rồi?]

"Ngươi đoán xem."

[...] Đoán cái ông nội nhà cô ấy!! Ký chủ rốt cuộc cô đã moi được tin gì từ bản Hệ thống thế??? Cô đừng có suy đoán lung tung được không? Bản Hệ thống không hề có ý biểu đạt bất cứ điều gì đâu nhé!!!

Hệ thống vội vã phát lại cuộc đối thoại của nó với Thời Sênh, xem kỹ lại mấy lần, hình như... không có vấn đề gì mà?!

Từ khi bắt đầu mấy vị diện này, hành vi của Ký chủ cứ kỳ quái, giống như đang thăm dò điều gì đó... lại giống như đang xác nhận điều gì đó...

Thăm dò? Xác nhận?

Hệ thống kinh hãi xuất ra một đoạn code, một giây phát ra mấy chục tin nhắn gửi cho Ceasar.

Giọng nói lanh lảnh vang lên, "Muộn rồi."

Tin tức đã bị chặn lại.

Gửi thất bại.

Gửi thất bại.

Hệ thống nhìn người bên ngoài đang cầm chiếc ipad quen thuộc, bỗng chốc dựng lông lên, [Chẳng phải cô không mang theo Thần Hành sao?]

Khi cô ta đi, nó nhớ rất rõ, cô bé Lolita Thần Hành đó ôm chân Thập Phương vẻ mặt oán hận đứng ở bên ngoài, căn bản không hề mang theo mà.

"Ta không mang theo Thần Hành, nhưng ta mang theo cái khác." Thời Sênh lắc lư chiếc Ipad, đúng là không giống với Thần Hành, nhưng rõ ràng cũng là thứ đồ chơi thông minh.

[... Ký chủ, cô bình tĩnh một chút, thực ra tôi cũng có thể giải thích cho cô.] Hệ thống yếu ớt nói.

1699

"Giải thích thử ta nghe xem nào?"

[Khụ khụ, thực ra đây cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô thôi. Nếu thực sự đưa cô vào vị diện thực tế, thì cô còn không chơi nát con vị diện nhà người ta luôn sao?] Hệ thống chột dạ, một con người như nó... À không, một hệ thống như nó không thể chịu đựng được lửa giận của Ký túc chủ đâu nha!

Chủ nhân cứu mạng!

"Muốn tốt cho ta?" Tốt cái rắm, đây rốt cuộc là vì muốn tốt cho ai? "Vậy tại sao các ngươi lại gạt ta?"

[Chuyện này... chuyện này là bởi vì nếu cô biết đây vẫn chỉ là thế giới ảo thì chắc chắn sẽ không chuyên tâm hoàn thành khảo hạch, mà chỉ muốn đi phá hủy vị diện.] Họ có dễ dàng gì đâu. Chẳng qua bởi vì Ký chủ cô quá đáng sợ, một lời không hợp liền hủy vị diện.

[Tất cả mọi chuyện đều là chủ ý của chủ nhân.] Hệ thống bắt đầu đá bóng sang cho chủ nhân, [Tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân, tôi không biết gì hết.]

"Cho nên, thực ra vẫn có kịch bản?"

[...] Ký chủ, cô đặt nhầm trọng điểm cần quan tâm rồi! [... Đại khái là có.]

Bỗng nhiên có một thứ cảm giác sắp mất liên kết với chủ nhân là thế nào.

Không!

Nó không muốn làm một hệ thống trực!!

"Vậy trước đây ngươi nói không thể đổi vật phẩm cũng là gạt ta rồi đúng không?" Ông đã biết ngay lời của đám thiểu năng nói dù là một chữ hay một dấu câu cũng không tin được rồi mà.

[... Chuyện này... chuyện này là thật. Linh và chủ nhân đã kết ước định, tôi không thể sử dụng đạo cụ giúp cô được, cho nên cửa hàng hệ thống cũng không thể mở ra được.]

Hệ thống rất ấm ức. Nó đã làm gì chứ? Nó chỉ chấp hành nhiệm vụ. Tại sao cuối cùng người bị tổn thương lại là nó chứ.

[Ký chủ cô có thể giải thích cho tôi biết tại sao cô lại biết được không?]

Dường như tâm trạng Thời Sênh rất vui vẻ, nên liền trả lời câu hỏi của Hệ thống, "Ngay từ đâu ta đã không tin rồi."

Cô không tin Ceasar lại dám đưa cô vào thế giới hiện thực.

Dù hắn có cái lá gan đó, thì Linh chưa chắc đã có.

Tuy cô đến đây bằng linh hồn, nhưng cô mang theo không gian, cũng vẫn có thể mang những thứ từ thế giới khác đến. Linh không thể để mối nguy hiểm lớn như vậy tồn tại được.

Điểm quan trọng nhất là, nếu cô thực sự đi đến thế giới thực, Linh muốn nhìn được tình hình của thế giới đó là điều không thể được, cô hiểu rõ quy tắc thời không.

[Ký chủ, tôi lấy làm lạ, tại sao cô lại đồng ý với chủ nhân?] Dựa theo tính cách của Ký chủ, cho dù có là vì Phượng Từ, thì cô cũng sẽ dùng những thủ đoạn bạo lực hơn nữa, ví dụ như bắt Linh lại gì gì đó, sau đó bắt chủ nhân, sau đó uy hiếp gì gì đó.

Thế mới phù hợp với tính cách của Ký chủ.

[Tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết. Ngươi đâu phải là người thuộc phe ta.] Thời Sênh hừ lạnh một tiếng.

Hệ thống lệ rơi đầy mặt, nếu như có thể, nó có thể phản bội được không!!!

[Vậy tại sao cô lại không mang theo Thần Hành?] Nhóc con Thần Hành đó hữu dụng như vậy, lần này Ký chủ lại không mang theo cô nhóc đó, nhất định là có điều mờ ám.

"Ta không nói cho ngươi biết, ngươi đoán đi."

[...] Thật muốn đánh Ký chủ quá!!

Hệ thống uất ức đến không muốn nói. Nó thử gửi tin nhắn cho Ceasar, nhưng tin nhắn không ngừng nhảy ra dòng cảnh báo gửi thất bại. Hệ thống loay hoay một hồi cũng không gửi đi được, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định này.

Noi gương kinh nghiệm trước đây, Hệ thống nhanh chóng chuẩn bị tâm lý, bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội chủ nhân nhà mình, tạm thời phải dựa vào chủ nhân mới.

Ai bảo người ta bây giờ mới là đại lão chứ.

Đại lão cái mồm nhà mi ấy! Cái mồm còn dám thối đến mức nào nữa vậy!

Mấy lần trước nó đều cảm thấy có chút kỳ quái. Mẹ kiếp, đó là Ký chủ đang moi tin, nó còn không hề phát giác ra nữa chứ. Củ nhân có phải chủ nhân đã lâu không sạc IQ cho nó rồi không?

Khi hệ thống còn đang nghi ngờ cuộc đời người máy, Thời Sênh đã cho người vào thu dọn sạch sẽ nơi đây, đưa Trầm Bắc đi đến một căn phòng khác.

Từ đầu đến cuối Trầm Bắc vẫn luôn trầm mặc.

"Nghĩ gì đó?" Thời Sênh giơ tay ra lắc lắc trước mặt hắn, "Thất hoàng tử, hoàn hồn về lại Trái Đất thôi."

Trầm Bắc vô thức nắm lấy tay cô, dùng ngữ khí sủng nịch mà ngay cả bản thân hắn cũng không quen thuộc: "Đừng có phá nữa."

Nói xong hắn cũng ngẩn người đi, ánh mắt nhìn vào tay cô, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Thời Sênh, dáng vẻ vô cùng mơ màng, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao hắn lại dùng ngữ khí đó để nói chuyện?

Thời Sênh quấn lấy ngón tay hắn, hơi siết chặt lại, nghiêng đầu hỏi: "Ngọc tỷ có tác dụng gì với chàng?"

Trầm Bắc còn đang nhìn chằm chằm vào tay cô, lát sau mới nói: "Người Tuyết Quốc đã khống chế toàn bộ hoàng thất Thục Quốc, mẫu phi ta cũng ở trong số đó. Chỉ khi lấy được ngọc tỷ trở về thì mới đổi lại được sự bình an cho mẫu phi ta." Đáng tiếc ngọc tỷ đã bị nàng phá hủy rồi.

Thời Sênh hơi nhíu mày, "Bây giờ ngọc tỷ đã bị hủy mất một cái, người của Tuyết Quốc muốn mở đường trở về Tuyết Quốc cũng là chuyện không thể nào nữa rồi. Cho nên bây giờ những người của Thục Quốc cũng không có tác dụng gì nữa, hoặc là chúng sẽ thả mấy người đó, hoặc là chúng sẽ giết họ."

Chỉ có hai sự lựa chọn đó, không có gì khó đoán cả.

"Còn có một cách nữa có thể mở đường về Tuyết Quốc." Trầm Bắc nhàn nhạt nói.

"Cái gì?" Trong lòng Thời Sênh có vài phần dự cảm không mấy tốt đẹp.

Thiết lập bối cảnh này, rất phù hợp với thiết lập của nữ chính đại nhân... cmn sắp toi rồi.

"Thánh nữ Tuyết Quốc, cứ mỗi trăm năm, Tuyết Quốc sẽ giáng sinh một vị thánh nữ, máu của cô ta có thể mở ra Tuyết Quốc."

Hay lắm!

Cho dù bao nhiêu thiết lập cũng không thể thiếu được máu và thánh nữ.

Mà vị thánh nữ này có đến chín mươi phần trăm chính là nữ chính, chín phần trăm có thể là nữ phụ độc ác. Chín phần trăm cuối cùng đó còn có năm phần trăm có thể là nhầm, thực ra vẫn là nữ chính. Một phần trăm cuối cùng có thể là bạn của nữ chính.

"Sao chàng lại biết nhiều như vậy?" Thời Sênh cúi người nhìn vào đôi mắt Trầm Bắc, "Chàng thực sự không phải là người Tuyết Quốc chứ?"

Trầm Bắc lắc đầu, biên độ hơi lớn, nên bờ môi hắn cọ vào gò má Thời Sênh. Trầm Bắc bây giờ đã rất bình tĩnh, để mặc cho Thời Sênh nhào lên người hắn.


"Ta đã từng đọc qua một lá thư tay, trên đó ghi chép lại những bí mật của Tuyết Quốc. "

"Bao gồm cả tác dụng của ngọc tỷ đó sao?"

Trầm Bắc ngồi dậy một chút. Hắn một tay chống về phía sau, ngửa đầu ra sau, ánh mắt nhìn vào hư không, "Ừm, trên đó có rất nhiều thứ, ví dụ như thuật ngự âm, thuật tiên đoán, thuật khôi lỗi, thuật di hồn..."

Thấy Thời Sênh nhìn với vẻ cổ quái, Trầm Bắc vội vã nói, "Ta chỉ học được thuật ngự âm. Chỉ có thuật này mới không cần có huyết mạch Tuyết Quốc cũng học được. Những thuật khác bắt buộc phải có huyết mạch của Tuyết Quốc mới học được."

"Có phải trên lá thư tay chàng đọc được đó có những lời tương tự như là lời tiên đoán không?"

"Sao nàng lại biết?"

Thời Sênh nhếch khóe miệng lên cười cao thâm khó lường.

Đều là chiêu trò lối mòn hết.

Bản cô nương đương nhiên là biết rồi.

Trầm Bắc thấy Thời Sênh không lên tiếng, mím chặt môi lại nói: "Trang cuối cùng của lá thư tay có một dòng chữ viết bằng máu, nhìn có vẻ giống như là viết trong lúc hoảng loạn – Ngủ trăm năm, rồi sẽ tỉnh. Vạn vật tôn, bách thú kêu. Thánh nữ đến, Tuyết Quốc phục."

Ý tứ mặt chữ của câu nói này chính là thời gian ngủ đông dài trăm năm, khi có một người được thế gian vạn vật tôn trọng, bách thú hướng về, chính là lúc thánh nữ giáng lâm. Thánh nữ sẽ dẫn dắt họ phục hưng Tuyết Quốc.

"Nhưng thời gian Tuyết Quốc bị diệt đã không chỉ là một trăm năm rồi đúng không?" Phải có một... ừm, mấy trăm năm rồi ấy chứ?

Khoảng thời gian này chẳng lẽ chưa từng xuất hiện thánh nữ sao?!

Trầm Bắc lắc đầu, sao hắn biết được những chuyện đó chứ. Hắn cũng không phải là người Tuyết Quốc.

1700

Nữ chính đã chết, sẽ trùng sinh ở đâu, Thời Sênh hoàn toàn không biết, nhưng bây giờ cô có thể sắp được bật hack rồi đây!!!

Dưới sự dụ dỗ uy hiếp của Thời Sênh, hệ thống không thể không cống hiến kịch bản.

Nữ chính trong kịch bản tên là Nguyệt Như Lưu, nhưng thân phận của cô ta khi trùng sinh lại tên là Triều Tịch...

Điều này ứng với lời tiên đoán kia.

Theo kịch bản, trước khi trùng sinh Nguyệt Như Lưu là một cô nhi, bởi vì được mẫu phi của Trầm Bắc cứu, nên làm một cung nữ trong hoàng cung. Sau này được mẫu phi Trầm Bắc nuôi dưỡng thành một hộ vệ võ công rất khá.

Nguyệt Như Lưu thích Trầm Bắc, nhưng Trầm Bắc không thích cô ta. Bởi vì nắm trong tay lá thư tay đó, Trầm Bắc muốn có được kho báu của Tuyết Quốc. Khi người Tuyết Quốc khống chế Thục Quốc, hắn đã bắt đầu lên kế hoạch, giả vờ như bị uy hiếp, đến Phượng Loan Quốc lấy ngọc tỷ.

Kịch bản không viết rõ quá trình, nhưng dù sao thì cuối cùng Trầm Bắc không có được ngọc tỷ, mà ngược lại còn tẩu hỏa nhập ma, trở nên điên cuồng. Nguyệt Như Lưu vẫn thích Trầm Bắc, cuối cùng bị Trầm Bắc tặng cho một tên ác bá, bị giày vò đến chết.

Sau khi Nguyệt Như Lưu trùng sinh, hiểu ra mình đã tin lầm người, vì yêu nên sinh ra thù hận Trầm Bắc. Kịch bản sau đó chính là Nguyệt Như Lưu biết được thân phận và sứ mạng của cô ta khi trùng sinh, bắt đầu phục hưng Tuyết Quốc, phá giải âm mưu, từ đó báo thù rửa hận cho Tuyết Quốc, cuối cùng dắt tay nam thần đi đến đỉnh cao cuộc đời.

Trầm Bắc không phải là Trầm Bắc ban đầu, cho nên cách làm của hắn không giống như trước đây, và không hoàn thành nhiệm vụ tái thiết nữ chính. Bây giờ ngược lại cô lại hoàn thành nhiệm vụ này, cho nên bây giờ cô chính là kẻ thù của nữ chính à?!?

Cmn chứ đồ thiểu năng à?!

Trong toàn bộ kịch bản Phượng Loan Quốc chẳng qua chỉ là một cái bia đỡ đạn.

Thể loại nhân vật chỉ lộ mặt một cái, sau đó bia đỡ đạn ngỏm luôn rồi log out đi lĩnh cơm hộp.

Còn cô cũng chỉ là một bộ áo quần trong vai diễn bia đỡ đạn đó thôi à?

WTF?

Bản cô nương là bậc đại lão cao cấp, sang chảnh, sao lại chỉ có thiết lập là một bộ quần áo thôi là thế nào??!

[Không! Đến cả quần áo cô cũng không phải.] Hệ thống không sợ chết phản bác. Bởi vì sau khi nữ chính trùng sinh thì Phượng Loan Quốc đã sớm đổi chủ, cô đã sớm hóa thành xương trắng, bị chôn vùi trong Hoàng lăng không được nhìn thấy mặt trời.

Thời Sênh: "..." Ngươi làm vậy là không vui nữa đâu đấy.

Để một người thuộc cấp bậc đại lão như bản cô nương đây lại không bằng được một tên tiểu nhị truyền lời ở đây sao??

Không được!

Tức quá, kiếm của ông đâu!!

[Đâu có bảo cô đến đây nghịch tập đâu.] Hệ thống phản bác, trước đây chẳng phải cô chỉ muốn yêu thôi sao? Bây giờ để cô được yêu đương, thì cô lại nói, người bắt giặc là cô, người thả giặc cũng là cô, sao cô không lên trời luôn đi!

"... Hình như cũng đúng."

"Hử?" Trầm Bắc nghi hoặc nhìn người đang nằm bò trên người mình. Từ khi cô bắt đầu thất thần, hắn thực sự nghi ngờ không biết nếu hắn ra tay giết cô thì khả năng chín mươi phần trăm là thành công.

Thời Sênh đặt cằm trên đôi tay đặt trước ngực của hắn, lông mi run rẩy, từ chối giao lưu với đồ thiểu năng Nhị Cẩu Tử, giơ tay ra ôm cổ Trầm Bắc chà đi chà lại, "Ái phi, hôm nay trẫm không muốn lên buổi tảo triều sớm."

Trầm Bắc: "..."

Có ngày nào cô muốn lên tảo triều sớm sao?

Trầm Bắc nghe bên ngoài có tiếng người đi lại, sẽ nhanh chóng có người bước vào nhắc cô lên buổi tảo triều sớm.

Quả nhiên ý nghĩ này của Trầm Bắc vừa dứt, đã nghe có người gõ cửa. Thời Sênh với vẻ mặt 'trẫm muốn chết thử xem' vùi đầu vào ngực hắn. Trầm Bắc cảm thấy hơi buồn cười, không tự chủ được xoa đầu cô.

Cô đáng yêu nhất là khi giở các thể loại chiêu trò đùa giỡn lăn lộn không muốn lên tảo triều vào mỗi sáng.

"Bệ hạ, đến giờ buổi tảo triều sớm rồi." Linh Di đứng sau bức màn trướng dày nặng, cung kính lặp lại câu nói cô đã nói mấy trăm lần.

Thời Sênh không nhúc nhích, giọng nói buồn bã, "Hôm nay trẫm..."

Linh Di cắt ngang Thời Sênh trước, "Bệ hạ, ngự y nói sức khỏe của người rất tốt, không có bệnh gì cả." Cho nên người đừng có giả bệnh.

"Hình như trẫm..."

"Nguyệt sự của người mới qua bảy ngày."

Thời Sênh: "..."

Trầm Bắc dìu cô dậy, "Nàng cứ rề rà mãi chẳng phải cuối cùng vẫn phải đi đấy thôi? Dậy nào."

Thời Sênh xếp bằng ngồi trên giường, bá đạo buông lời, "Trẫm muốn làm một hôn quân, cứ nói trẫm chìm đắm trong mỹ sắc của Phượng quân, không dậy được, cứ nói thế đi."

Phượng quân Trầm Bắc: "..."

Linh Di: "..."

Linh Di hít sâu một hơi, "Bệ hạ, người muốn bị đám đại thần trên điện Kim Loan mắng chửi sao?"

"Mắng, cứ để cho chúng mắng, không mắng đủ hai canh giờ không được đi!" Thời Sênh tức giận, "Không được lặp lại, không được nghỉ ngơi, không được uống nước, ai dám dừng lại trẫm cắt bổng lộc!"

"..." Có Bệ hạ nào như người không? Khuyến khích triều thần chửi mắng mình, không mắng còn trừ bổng lộc! Người cho rằng làm vậy là đám đại thần hết cách rồi sao? "Bệ hạ, theo hành trình thì hôm nay quân đội sẽ gửi tin báo về. Người chắc chắn không lên buổi tảo triều sớm chứ?"

Thời Sênh: "..."

Cuối cùng Thời Sênh vẫn rề rà rời giường. Thực sự không biết tại sao các vị hoàng đế lại có thể dậy sớm như vậy, rồi từ trong giường đệm ấm áp bò lên cái ghế rồng lạnh lẽo đó nữa.

"Ái phi."

Trầm Bắc đang thắt đai lưng cho Thời Sênh hơi ngẩng đầu lên. Thời Sênh nhào đến cắn một cái lên bờ môi hồng hào của hắn, "Đi cùng ta đi."

"Bệ hạ chớ nói đùa, điện Kim Loan là nơi nghị chính, sao ta đến đó được." Trầm Bắc tiếp tục thắt đai lưng, kéo chiếc cúc hình rồng lên đó.

"Chàng đợi ta ở phía sau, nghe xem họ mắng chửi ta thế nào, một mình ta nghe thấy mệt lắm." Thời Sênh giơ tay ra ôm lấy cánh tay Trầm Bắc.

Trầm Bắc: "..." Chắc chắn là muốn hắn đi nghe đám đại thần mắng chửi cô sao?

Đây là chuyện có gì đáng để huênh hoang chứ?!

Ở quốc gia khác, đại thần dám mắng chửi hoàng đế đã sớm bị tịch thu tài sản chém đầu rồi.

Thời Sênh cũng muốn tịch thu tài sản chém đầu đám đại thần đó. Nhưng nếu triều đình bị tịch thu tài sản chém đầu hết thì cô phải làm một nữ hoàng cô độc, ai tới làm việc cho cô nữa?

Trầm Bắc cảm thấy mình dễ dàng tiếp nhận Thời Sênh một cách kỳ lạ. Không biết từ lúc nào, cô đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn. Giữa cô và hắn có sự ăn ý không cần bồi dưỡng, giống như đã từng làm rất nhiều lần rồi vậy.

Trầm Bắc cũng muốn nghe ngóng tin tức bên nước Thục nên không từ chối lời đề nghị của Thời Sênh, liền thay y phục rồi đi cùng Thời Sênh đến điện Kim Loan.

Bên cạnh điện Kim Loan có một căn phòng. Trầm Bắc được sắp xếp ở đó, đại khái là biết hắn sắp đến, tất cả mọi thứ đều căn cứ vào quy cách của tẩm cung để sắp xếp lại.

Trên điện Kim Loan buổi triều sớm đã bắt đầu thượng triều. Hắn đứng bên cửa, có thể xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, không có khí thế khoáng đạt như trong lời đồn.

"Bệ hạ, binh đội đã đến biên giới Thục Quốc. Bên Thục Quốc tạm thời không có động tĩnh gì lớn. Nhưng Khai Dương Quốc đã rục rịch. Chúng thần lo Khai Dương Quốc liên hợp với Thục Quốc bao vây chúng ta từ phía sau, đến lúc đó có thể..."

"Ban đầu lão phu đã nói mượn đường Khai Dương Quốc không an toàn. Bây giờ đã đưa người của chúng ta vào trong lỗ, còn chưa đánh trận xong đã xuất hiện nguy cơ."

"Vậy lúc đầu khi ta nói sao các ngươi không phản đối? Bây giờ binh đội đã đến nơi rồi ngươi mới nói thì có tác dụng gì?"

Đám đại thần còn chưa nói bao lâu đã bắt đầu tranh luận. Dù sao thì triều đình cũng đa phần đều như vậy, chỉ cần người bên trên không lên tiếng phản đối, họ có thể biến buổi triều thành trận đấu tranh luận, người thua sẽ phải chịu trách nhiệm.

Nhưng trên triều đình của Phượng Loan Quốc, những người này tranh luận đến cuối cùng sẽ thống nhất chĩa mũi dùi về vị ngồi trên ghế rồng kia.

"Bệ hạ cố chấp muốn tấn công Thục Quốc, đến bây giờ người còn chưa nói cho chúng thần lý do."

Thời Sênh đang cắn hạt dưa chợt dừng lại, đến rồi!

Đến lượt bản cô nương lên sàn diễn rồi!

Tiếng vỗ tay ở đâu rồi!

Được thôi, không có ai vỗ tay, chỉ có mấy chục cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, một giây sau sẽ phun lửa.

Thời Sênh trẫm tĩnh ném vỏ hạt dưa lên đống tấu sớ ở bên cạnh, vỗ tay một cái, hắng giọng, "Chuyện này... không có nguyên nhân nào đặc biệt quan trọng, đó là trẫm nhìn Thục Quốc thấy ngứa mắt."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật