[Phần 3] Boss là nữ phụ (Reup từ chương 1480)

1651-1655



1651

Không làm đại thần Ôn Cố sống dậy được, Thời Sênh chỉ đành đi suy nghĩ chuyện "Ma tướng".

Kuman muốn cải biên "Ma tướng", vậy cô sẽ mua lại Kuman!

Nguyên chủ nói muốn vẽ ra một đế quốc, với tiết tấu cứ vẽ manga bình thường liền sụp đổ của cô bây giờ, hình như cách này mới là có khả năng nhất!

[Ký chủ cô có thể đi theo tình tiết bình thường chút không?] Vừa lên liền suy nghĩ mua công ty của người ta, cô có tiền không?

"Tiền dễ kiếm lắm." Thời Sênh gõ bàn phím, "Có điều muốn mua Kuman, còn phải tốn sức chút mới được."

Vốn bây giờ của cô khẳng định là không đủ, hơn nữa Kuman cũng không phải cải trắng, nói mua là có thể mua.

[...] Mẹ kiếp cô thật sự là định mua à!

"Nếu không mi nghĩ ta nói chơi à? Với kỹ thuật hỗ trợ vẽ tranh của ta, mi cảm thấy ta có thể dựa vào thực lực của mình vẽ ra một đế quốc sao?"

[Cô hiểu rõ bản thân thật đấy.] Hệ thống lẩm bẩm một tiếng.

"Làm người ai cũng có nhược điểm. Có nhược điểm không đáng sợ, nhưng phải hiểu rõ nhược điểm của mình trước khi nhược điểm đó bị kẻ địch nắm lấy." Thời Sênh dừng một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, "Có lúc nhược điểm cũng là vũ khí."

[...] Thời Sênh triết lý x1.

Thời Sênh vừa thu thập tài liệu Kuman, vừa cập nhật "Ác đồ".

Tốc độ cập nhật của cô không tính là chậm, hơn nữa cô vẽ cũng nhanh, gần như duy trì ba ngày một lần, lúc tâm tình tốt sẽ còn tăng thêm.

Với danh tiếng của cô, không ít người liên hệ với cô, hỏi cô có muốn xuất bản in thành tập, hoặc là ký hợp đồng gì đó không.

Nhưng Thời Sênh đều không cảm thấy hứng thú với những người này.

[Tô Tín: Tôi nhớ nhà xuất bản của các anh cũng xuất bản truyện tranh đúng không?]

[Dương Hòe: Lão sư... em hỏi cái này để làm gì?]

Dương Hòe rất thấp thỏm. Bây giờ hắn sợ giao thiệp nhất với hai người, một người là Ôn Cố đại thần soi mói đến chết, một người chính là Tô Tín vẽ 18+.

Hai người này nhất định chính là tới để hành hạ hắn.

[Tô Tín: "Ác đồ" tôi cập nhật, ký cho các anh.]

[Dương Hòe:...]

Miếng bánh trên trời rơi xuống à?

Danh tiếng của Tô Tín cao như vậy, nhà xuất bản bọn họ mặc dù cũng không coi là kém, nhưng so với những nhà xuất bản uy tín lâu năm hợp tác với cô trước kia, vẫn kém xa.

Hơn nữa "Ác đồ" hắn cũng xem qua rồi, cho dù không ký hợp đồng, không phổ biến, nhưng vẫn rất nổi tiếng. Ban biên tập bọn họ đều là icon quỷ quái của "Ác đồ".

[Dương Hòe: Để anh hỏi phía trên chút.]

Dương Hòe không dám làm chủ, chủ yếu là truyện tranh vốn dĩ không phải là nghề chính của bọn họ, thành tích bình thường. Hơn nữa đây lại là Tô Tín, ai biết ký với cô, cần bao nhiêu điều kiện.

Dương Hòe còn chưa báo cáo xong, ông chủ trẻ Phòng Thụy Hiên đã đập bàn, ký!

Cô ra giá trên trời cũng phải ký!

Dương Hòe:????

Ông chủ trẻ cũng điên rồi à?

[Dương Hòe: Lão sư Tô Tín, nhà xuất bản đồng ý rồi. Em cũng đang ở thành phố này à? Nếu như có thời gian em đến nhà xuất bản, chúng ta gặp mặt nói chuyện hợp đồng chút.]

[Tô Tín: Tôi không đến. Hợp đồng các anh tự làm đi, đưa tôi số điện thoại của Ôn Cố là được.]

[Dương Hòe:... Thứ cho anh mạo muội hỏi một câu, lão sư ký "Ác đồ" với bọn anh, chính là vì số điện thoại của lão sư Ôn Cố sao?]

[Tô Tín: Các anh quá thất đức rồi, lại dùng hợp đồng bằng giấy, tôi hack nửa ngày không tìm được. Đừng bảo tôi phải đến nhà xuất bản của các anh để trộm đấy nhá.]

[Dương Hòe:... Em còn hack nhà xuất bản của bọn anh?]

[Tô Tín: Lần trước không phải tôi nói với anh rồi sao?]

Trước kia cô chưa hack, nhưng sau đó quả thật hack rồi. Cô muốn tìm phương thức liên lạc của Ôn Cố, nhưng phát hiện trừ số QQ, những thứ khác đến rắm cũng không có.

Dương Hòe hoài nghi nhân sinh.

Cô hack nhà xuất bản của bọn họ, lại còn nói bọn họ thất đức?

Đây là vừa đánh trống vừa la làng sao?

Có nên báo cảnh sát bắt lại không?

Dương Hòe báo cáo chuyện này cho Phòng Thụy Hiên. Người kia mặt đầy vẻ không quan tâm. Sau đó Dương Hòe từ chỗ tổng biên tập mới biết Phòng Thụy Hiên là bạn với bạn chơi từ nhỏ của Tô Tín.

[Dương Hòe: Lão sư Tô Tín, không phải anh không cho em. Nhưng bọn anh cũng không có phương thức liên lạc cá nhân của lão sư Ôn Cố.]

[Tô Tín: WTF?]

[Dương Hòe: Trước kia lão sư Ôn Cố thường xuyên kéo dài thời gian, người của ban biên tập thúc giục đến phiền, anh ta đổi cả địa chỉ và số điện thoại. Ban biên tập bọn anh cũng không có số của anh ta nữa. Anh mà lừa em thì năm nay sẽ béo lên 25 cân.]

[Tô Tín: Vậy các anh có việc làm sao tìm được anh ấy??]

[Dương Hòe: Cái này...]

[Tô Tín: Một phương thức liên lạc mà thôi, đừng có keo kiệt như vậy chứ. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói với anh ấy là anh nói cho tôi biết, thế nào hả?]

Thời Sênh định thuyết phục Dương Hòe. Cô thử rất nhiều cách, đều không tìm được người, nếu không cũng sẽ không dùng cách rác rưởi như vậy tìm người.

[Dương Hòe: Lão sư Tô Tín, em có... mưu đồ gì với lão sư Ôn Cố?]

Dương Hòe thấp thỏm hỏi.

Trước đây vị này chẳng quan tâm đến chuyện gì, một ngày đột nhiên gửi trang bìa đã vẽ xong cho hắn, còn nói ra đại danh của Ôn Cố. Bây giờ lại hỏi hắn phương thức liên lạc cá nhân.

Đây không phải là có mưu đồ thì là cái gì?

[Tô Tín: Tôi vừa ý anh ấy, định cướp về nuôi.]

Giữa các chữ này đều lộ ra một khi chất thô bạo.

Dương Hòe nhìn mấy chữ kia, xem đi xem lại mấy lần, khẳng định mình không phải là hoa mắt, tay run rẩy gõ chữ.

[Dương Hòe: Lão sư Tô Tín, em có khuynh hướng tự ngược à?]

[Tô Tín:?]

[Dương Hòe:... Em hiểu lão sư Ôn Cố bao nhiêu?]

Thời Sênh suy nghĩ một chút, cũng chỉ biết hắn tên là Ôn Cố, đã từng học chung trường với cô... Còn lại đại khái là không biết.

Nghe xong lời của Thời Sênh, Dương Hòe suýt nữa quỳ lạy Thời Sênh.

[Dương Hòe: Cho nên em rốt cuộc vừa ý anh ta ở chỗ nào?]

Cô cái gì cũng không hiểu, lại cũng dám nói ra lời như vậy. Hắn ban đầu vào ban biên tập vẫn là một tiểu thịt tươi, kết quả bây giờ đã bị giày vò thành lão thịt muối rồi.

Dưới tay các biên tập khác đều dẫn mấy tác giả, chỉ có mình hắn, dẫn một mình tác giả Ôn Cố, kết quả còn mệt hơn người khác.

Chút chuyện cỏn con, anh ta có thể biến thành chuyện trời sắp sụp rồi, ngày tận thế rồi.

Nếu không phải năm ngoái anh ta đột nhiên chạy đi viết văn mạng, có lẽ hắn bây giờ đã sắp nói tạm biệt với thế giới rồi.


[Tô Tín: Đẹp trai.]

Nàng dâu nhà cô, cô chỗ nào cũng thích!

[Dương Hòe: Lão sư Tô Tín, anh cảm thấy em có thể có hiểu lầm gì với lão sư Ôn Cố, chỉ nhìn bề ngoài là không được. Lão sư Tô Tín, em nhất định phải suy nghĩ cho kỹ.]

[Tô Tín: Có cho hay không!]

[Dương Hòe:...] Đàn gảy tai trâu.

Dương Hòe không biết là nể tình Thời Sênh ký "Ác đồ" với bọn họ, hay là vì nể mặt đây là bạn của bạn ông chủ, cho Thời Sênh một dãy số.

[Dương Hòe: Đây là điện thoại liên lạc khẩn cấp của anh ta, không phải là anh ta, nhưng khẳng định có thể tìm được anh ta.]

[Dương Hòe: Lão sư Tô Tín, quý trọng sinh mạng.]

[Tô Tín: Anh ta đáng sợ như vậy sao?] Trước đây mỗi lần nói chuyện, anh ta cũng bắt bẻ chút, hơn nữa đều là nhằm vào tác phẩm, những thứ khác đều rất bình thường, nói chuyện rất ôn hòa.

[Không biết trước kia là ai trực tiếp ẩn người ta đi, sao bây giờ lại thấy rất bình thường rồi?] Hệ thống hừ hừ phun ra.

"Trong mắt người tình hoá Tây Thi, hiểu không hả?"

[Ha ha, tôi biết trong mắt Ký chủ hóa thiểu năng.]

"Ví dụ như mi."

[.....] Ký chủ thiểu năng!! Bản Hệ thống không muốn nói chuyện với cô nữa.

Thời Sênh khinh thường hừ lạnh, không nói thì không nói, ai cần. Dù sao cuối cùng vẫn là mi không nhịn được, chạy đến nói chuyện với ông đây còn gì.

Nhị Cẩu Tử giận đến bốc khói, quyết đoán offline. Nó nhất định phải kìm nén, kiên quyết không được online, không online, không online, chuyện quan trọng phải nói ba lần.

[Dương Hòe: Bảo trọng.jpg]

Dương Hòe cuối cùng gửi một bức tranh. Thời Sênh nhướng nhướng mày, sao lại có chút mong đợi xem Phượng Từ lần này có thói xấu gì chứ?

1652

Bệnh viện Nhân dân Đệ Tam.

Thời Sênh ngửa đầu nhìn mấy chữ lớn được ánh sáng đỏ thắp sáng, tâm tình hơi phức tạp.

Cô định vị dãy số kia, chính là ở đây.

Lúc này quá nửa đêm, cửa bệnh viện đến một bóng ma cũng không nhìn thấy, gió đêm thổi qua, chỉ cảm thấy âm u. Thời Sênh ôm cánh tay đi vào bên trong.

Lôi Đình hình như cũng đang ở bệnh viện này.

Ầy...

Thuận tiện thủ tiêu nam chính rồi.

Bệnh viện rất lớn, định vị ở khu nội trú. Thời Sênh đi rất lâu mới đến nơi, lúc này toàn bộ khu nội trú yên lặng đến mức rơi một cây kim cũng có thể nghe thấy tiếng. Buổi tối, trừ người nhà trông bệnh ra, những người khác đều không được ra vào khu vực này.

Thời Sênh men vào từ đại sảnh, đi thẳng đến tầng hai mươi.

Thang máy mở ra, một cô gái nhỏ mặc đồng phục y tá màu hồng ngẩn ra, "Cô..."

Thời Sênh bình tĩnh đi ra ngoài, "Đói rồi đi ra ngoài ăn bữa khuya."

Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, cũng không biết tin hay không.

Sênh làm bộ giả vờ đã quen, đi thẳng về phía trước, cho dù là giả, cũng phải giả ra thật.

"Này, cô đợi chút..." Cô gái nhỏ đuổi theo.

Thời Sênh hít thở sâu một hơi, xoay người, mỉm cười, "Còn có chuyện gì à?"

"Cô ở phòng bệnh nào?" Cô gái nhỏ hỏi.

Thời Sênh quét mắt qua gian phòng trước mặt cách đó không xa, mỉm cười đáp: "2016."

"2016?" Y tá nhỏ cau mày, "Không đúng, người nhà trong phòng bệnh 2016 không phải là một bà già sao?"

Thời Sênh: "..." Trí nhớ của cô sao lại tốt như vậy?

"Chị gái nhỏ, thật ra tôi đến thăm bạn trai." Thời Sênh lập tức thay đổi chiến thuật, bắt đầu nói lung tung, "Trong nhà không đồng ý tôi và bạn trai ở bên nhau, đến cả anh ấy nằm viện cũng không cho tôi đến thăm anh ấy. Tôi không dễ dàng gì mới lén chạy ra khỏi nhà, muốn nhìn anh ấy một chút. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không quấy rầy đến những người khác."

"A!" Y tá nhỏ hình như bị câu chuyện này kinh động đến, vẻ mặt đồng tình, "Nhưng bây giờ đã qua thời gian thăm bệnh, chuyện này..."

Mặc dù vẻ mặt đồng tình, nhưng y tá nhỏ vẫn chưa định để cho Thời Sênh vào, "Nếu không cô chờ ở phía dưới đi, đến thời gian thăm bệnh lại lên đây?"

Thời Sênh tiếp tục lừa, "Tôi sợ người nhà tôi tìm tới. Nếu như bọn họ tới tôi sẽ không có cơ hội gặp được anh ấy..."

Cuối cùng Thời Sênh biến câu chuyện này thành truyện dài, ngược y tá nhỏ nước mắt tí tách rơi xuống.

Y tá nhỏ lau nước mắt, "Cảm động quá, cô có thể vì bạn trai làm nhiều như vậy, nhất định rất yêu anh ấy. Bạn trai cô tên gì, tôi sẽ lặng lẽ dẫn cô qua đó."

Thời Sênh thở phào, cuối cùng lừa được rồi.

Mặc dù cô cũng có thể đánh ngất y tá nhỏ này rồi tìm sau, nhưng cô gái đáng yêu như vậy, cô không xuống tay được.

"Ôn Cố."

Thời Sênh rõ ràng nhìn thấy y tá nhỏ bỗng chốc ngẩn ra, hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Cô nói ai?"

"Ôn Cố."

Y tá nhỏ biểu tình quỷ dị, một giây tiếp theo vô cùng cứng rắn, "Cô vẫn là trở về đi thôi, đợi trời sáng rồi đến."

Thời Sênh: "..." Chị gái nhỏ đã nói là giúp cô rồi? Cảm động trước đó đều là giả à?

Chuyển biến thần kỳ này khiến cho bản cô nương không kịp đề phòng!

Y tá nhỏ nói cái gì cũng không để cho Thời Sênh đi vào, cuối cùng còn thu hút những người khác ở phòng trực ban tới, vừa nghe cô nói đến tìm Ôn Cố, sắc mặt ai ai cũng đều vô cùng đặc sắc.

Thời Sênh: "..." Ôn Cố đại thần, rốt cuộc anh đã làm gì, khiến cho đám người này vừa nghe đến đại danh của anh, liền lộ ra loại biểu cảm một lời khó nói hết và cũng không muốn gặp lại cái người tên là Ôn Cố nữa.

Thời Sênh xuống thang máy, lại leo lên cầu thang, dán bùa tàng hình.

Y tá nhỏ và một y tá khác nói chuyện ở phòng trực.

"Người đàn ông đẹp trai như vậy, sao lại nhiều chuyện như thế chứ. Nghe nói Nhu Nhu trực ca ngày hôm nay bị nói đến phát khóc, không phải chỉ là lúc châm kim run một cái thôi sao. Anh ta cứ làm như Nhu Nhu muốn giết anh ta ấy."

"Thế đã là gì chứ, bác sĩ kiểm tra phòng trước đó, bởi vì không gõ cửa trước, anh ta liền làm cho bác sĩ nổi khùng lên."

"Quả nhiên càng đẹp trai tính khí càng quái gở. Cái loại đẹp trai lại còn ôn nhu trong tivi làm sao có thể tồn tại chứ, phim truyền hình hủy hoại nhân sinh của tớ rồi."

"Cô gái vừa rồi thật sự là bạn gái của anh ta à?"

"Không biết, nhưng nếu thật sự là bạn gái của anh ta, tớ cảm thấy ba mẹ của cô gái kia không cho bọn họ ở bên nhau là đúng." Người nói lời này là y tá nhỏ bị Thời Sênh lừa.

"May mà cậu cản cô ấy, nếu như cô ấy không phải bạn gái anh ta, có lẽ tối nay chúng ta không cần ngủ rồi." Y tá nhỏ bên cạnh nghĩ lại mà sợ vỗ ngực.

Thời Sênh đứng ở bên ngoài nghe một lúc, xem ra giá trị nhan sắc cũng không phải là tất cả!

Ôn Cố đại thần đúng là giỏi, đắc tội nhiều em gái như vậy.

Thời Sênh rời khỏi phòng trực, theo hành lang tìm được một phòng bệnh.

2028

Chắc là chỗ này.

Phòng bệnh không bật đèn. Thời Sênh thử vặn chốt cửa, khoá rắc rắc một tiếng. Cô đẩy nhẹ một cái, cửa phòng dễ dàng mở ra.

Ánh sáng nhàn nhạt ở ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, thấp thoáng có thể thấy rõ cảnh tượng bên trong phòng.

Cả phòng chỉ có một cái giường, trừ đồ trên tường chưa tháo hết xuống, thiết bị bao gồm cả đồ dùng cần thiết của phòng bệnh đều không thấy.

Trống...

Không...

Nếu không phải ở đây còn có cái giường, chắc chắn sẽ giống như là đi vào cái bệnh viện có ma quỷ lộng hành.

Thời Sênh nhìn đến giường, một bóng người nằm ở phía trên, chăn đắp đến ngực, hô hấp nhẹ ổn định.

Tim Thời Sênh khẽ đập nhanh. Cô đi tới bên giường bệnh cúi người nhìn hắn.

Sắc mặt hắn bình thường, không có sự nhợt nhạt của người bệnh, tóc lòa xòa trên trán, che lên mi mắt hắn. Thời Sênh ngứa tay muốn hất mấy lọn tóc kia ra.

Đúng lúc này, đôi mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, động tác cực nhanh túm lấy Thời Sênh.

Thời Sênh kinh hãi, linh hoạt tránh sang bên cạnh, đáy lòng kỳ quái, hắn có thể nhìn thấy mình sao?

Nhưng đối diện với ánh mắt mang theo nghi hoặc của hắn, Thời Sênh biết hắn không nhìn thấy, chỉ là dựa vào bản năng hoặc là trực giác.

Ôn Cố không bắt được gì có chút kỳ quái, giơ tay bật đèn, ánh mắt thoáng cái là có thể quét qua cả căn phòng, không có ai.

Hắn nhíu mày, vén chăn lên xuống giường, đi một vòng trong phòng, cuối cùng dừng ở một bên giường bệnh.

Mà Thời Sênh đứng ở đầu bên kia, hai người đứng đối diện nhau.

Thời Sênh sợ xuất hiện như vậy dọa đến hắn, mới không xé bùa tàng hình trên người xuống.

Ánh mắt hắn chuyển động một vòng nhìn trước mặt, vẻ nghi hoặc không hề giảm bớt, hồi lâu hắn khom người móc điện thoại dưới gối ra, "Chú Vinh, tôi muốn đổi phòng bệnh."

Thời Sênh: "..."

Bệnh nghi ngờ nặng như vậy?

Bên ngoài phòng bệnh rất nhanh có một người đàn ông hơi lớn tuổi đi vào, "Thiếu gia, sao thế?"

"Cảm giác trong phòng có thứ gì đó."

Chú Vinh nhìn xung quanh một vòng, căn phòng này đều chuyển cả đi rồi, cho dù có đồ cũng không giấu được, thiếu gia đây là lại phát bệnh rồi?

Chú Vinh suy nghĩ một chút tật xấu của thiếu gia nhà mình, cuối cùng không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài tìm người đổi phòng bệnh.

Quá nửa đêm đổi phòng bệnh, hơn nữa muốn một căn phòng bệnh không có ai khác, y tá trực ban của bệnh viện khẳng định không vui. Vốn dĩ để trống một phòng bệnh đã quá không bình thường rồi. Bây giờ còn muốn đổi phòng, đây không phải là gây chuyện sao?

Cho dù anh đẹp trai, anh có tiền, anh cũng không thể làm như vậy!

Chú Vinh ở bên ngoài nói rất lâu, cuối cùng mới đổi được.

Thời Sênh nhìn hắn dằn vặt, đáy lòng rất phức tạp.

Người này... dường như không có chút cảm giác an toàn nào.

1653

Đổi phòng bệnh mới rồi, Ôn Cố ở trong phòng rất nóng lòng, đi qua đi lại nhiều lần. Chú Vinh đứng ở cửa nhìn hắn, nhiều lần muốn khuyên, cuối cùng vẫn nhịn được.

"Thiếu gia, trời không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm chút đi." Chú Vinh thật sự không nhìn nổi nữa, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở.

Ôn Cố dừng bước lại, giọng hơi khàn khàn, "Chú đi nghỉ trước đi."

Chú Vinh biết tính tình của thiếu gia nhà mình, khuyên cũng không nghe, cho nên ông ta đành lui ra khỏi phòng.

Ôn Cố đi một lúc lâu trong phòng, dường như đang kiểm tra trong phòng có thứ gì không. Sau nhiều lần như vậy, hắn ngồi lại giường bệnh, mờ mịt nhìn phòng bệnh. Bởi vì thời gian cấp bách, cho nên phòng chật kín đồ, điều này khiến cho hắn rất bất an.

Cuối cùng Ôn Cố rút máy tính chú Vinh để ở bên cạnh, mở phần mềm chat ra đăng nhập vào.

Thời Sênh móc điện thoại ra, quả nhiên nhìn thấy hắn online.

[Tô Tín: Chào Đại thần.]

Rõ ràng ở đối diện nhau, nhưng phải dùng cách nói chuyện như vậy, cô cũng rất bất lực.

Thời Sênh rõ ràng nhìn thấy Ôn Cố nhíu mày lạị. Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu lên lông mày hắn, thêm mấy phần cảm giác mộng ảo mông lung. Hắn giống như hoa trong gương, trăng trong nước, khiến người ta không nhìn rõ.

Tiếng gõ bàn phím vang lên, trong trẻo dễ nghe, ngón tay hắn nhảy múa trên bàn phím.

[Trường Hạ: Không còn sớm nữa rồi.]

[Tô Tín: Ừm, sao còn không ngủ đi?]

Thời Sênh theo bản năng dùng ngữ điệu nhẹ nhàng. Cô dựa vào tường, liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Người đàn ông đang cụp mắt nhìn máy tính, chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía cô. Trong khoảnh khắc đó, Thời Sênh gần như cho rằng bọn họ đang nhìn thẳng nhau.

Nhưng rất nhanh Ôn Cố liền dời mắt đi, lại tỏ ra có chút sốt ruột, tay cầm máy tính siết chặt lại.

Thời Sênh quả quyết cách xa hắn chút, tận lực không nhìn hắn nữa.

Ôn Cố đợi một lúc, có thể là vì cảm giác bất an đó biến mất, hắn mới khẽ thở phào.

[Trường Hạ: Không ngủ được.]

[Tô Tín: Sao thế?]

Thời Sênh nhìn hắn gõ rất nhiều chữ, nhưng cuối cùng lại xóa đi, chỉ gửi cho cô hai chữ.

[Trường Hạ: Không sao.]

[Tô Tín: Tôi đang ở cạnh anh, anh có tin không?]

Vừa nói ra câu này, sắc mặt Ôn Cố đột nhiên thay đổi. Hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, cuối cùng giống như nghĩ đến cái gì, cúi đầu xuống đánh máy.

[Trường Hạ: Đùa như thế không buồn cười chút nào, cô đã sửa tranh xong chưa?]

[Tô Tín: Tôi không đùa, tôi sẽ ở bên cạnh anh.]

[Trường Hạ:...]

"Đến mình còn chưa từng gặp, nói ra những lời này, con gái bây giờ đều như vậy à?" Ôn Cố lẩm bẩm một tiếng, định đặt máy tính xuống, đúng lúc này, tiếng tít tít lại vang lên.

[Tô Tín: Tôi đã từng gặp anh ở lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Tôi thích anh.]

Ôn Cố lại lộ ra vẻ mặt mù mờ. Ánh sáng màn hình chiếu lên mặt hắn, giống như mạ lên một tầng quầng sáng kỳ lạ, khiến cho người ta không dời mắt được.

[Trường Hạ: Thích là cái gì?]

[Tô Tín: Chính là muốn ở bên anh.]

[Trường Hạ: Không có ai muốn ở bên tôi cả]

Ôn Cố gửi xong những lời này, giống như phát tiết đột nhiên đóng máy tính lại, ném nó lên cái tủ bên cạnh, cả người rúc vào trong chăn.

Thời Sênh: "..."

Lại bệnh mới à.

Thời Sênh không quấy rầy hắn. Đến khi trời sáng, chú Vinh đi vào nhìn hắn. Cô lặng yên không tiếng động rời khỏi phòng bệnh, trở về thay quần áo, lần nữa xuất hiện ở bên ngoài bệnh viện.

Cô mới vừa xuống taxi, đã nhìn thấy Ô Vân chạy từ phía bệnh viện ra, đang hướng về phía cô.

Lôi Đình theo ở phía sau, rất nhanh đã đuổi kịp cô ta.

"Anh buông tôi ra, cái đồ điên này!" Ô Vân vùng vẫy, vành mắt vẫn đỏ. Trước đó hẳn là xảy ra chuyện gì không vui.

"Cùng tôi quay về!" Lôi Đình kiềm chế Ô Vân, giọng nói ẩn chứa tức giận.

"Không muốn, tôi không muốn quay về cùng anh. Anh buông tôi ra. Biến thái! Lôi Đình anh chính là một kẻ điên, buông tôi ra!!" Ô Vân vùng vẫy kịch liệt, người qua đường tới tấp dừng lại xem.

Lôi Đình cau mày, định kéo Ô Vân đi về phía bãi đỗ xe, nhưng Ô Vân nhân cơ hội cắn vào tay hắn một cái. Lôi Đình bị đau, buộc phải buông cô ta ra.

Ô Vân chạy ra khỏi đám người, cũng không biết làm sao vướng chân một cái, trực tiếp ngã nhào lên một người. Bên cạnh người kia có một rương hành lý, rương hành lý lại đụng vào một người khác. Vì tránh rương hành lý, người kia chỉ có thể tránh sang bên cạnh. Mà Thời Sênh đứng ở phía sau hắn. Hắn tránh một cái, suýt nữa đẩy Thời Sênh đến đường lớn.

"Đậu!"

Người kia tức giận mắng một tiếng, hiển nhiên là không ngờ xem kịch cũng có thể xảy ra chuyện như vậy.

Đời người khắp nơi đều là kịch a!

Suy nghĩ này vừa thoáng qua qua đầu Thời Sênh, đột nhiên cảm giác đỉnh đầu có thứ gì rơi xuống. Cơ thể đối với nguy hiểm phản ứng nhanh hơn đại não, đám người hét lên tản ra. Thời Sênh mặc dù lùi nhanh, nhưng vì đám người chen lấn, khiến cho cô đứng không vững.

Ô Vân và Lôi Đình không biết lúc nào đến bên cạnh cô. Ô Vân bị người đụng đến xiêu vẹo, sắp ngã xuống. Lôi Đình lập tức giơ tay kéo cô ta vào lòng. Động tác này của hắn trực tiếp liên lụy đến Thời Sênh. Cô bị hắn đẩy ra giữa đường lớn.

Đậu má!

Thời Sênh tức giận mắng một tiếng, không chút chần chừ túm lấy quần áo Lôi Đình. Trong chớp mắt cô bị quán tính kéo đi, Lôi Đình cũng ngã về bên kia.

Phía trước xe đang ầm ầm phi đến, đâm thẳng vào hai người.

Ầm...

Ầm...

Đồ đập xuống đất, toàn bộ mặt đất đều rung lên, bụi đất bay tứ tán, tiếng lo sợ và kêu thảm của mọi người át đi tiếng xe phanh gấp.

Tài xế xanh mặt nhìn chằm chằm người bị đâm bay ra phía xa, ra sức chớp mắt. Vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy hai người, sao chỉ còn lại có một người?

Lúc tài xế đang mù mờ, một bóng đen đột nhiên tụt từ trên kính chắn gió xuống, tiêu sái đáp xuống đất, giống như biểu diễn xiếc.

Cô gái phủi quần áo, hai tay đút trong túi quần, lưu manh nhìn tài xế.

Tài xế: "..." Quái lạ!

Cô ta chạy lên trên lúc nào thế??

Vẻ mặt Thời Sênh thờ ơ nhìn về phía Lôi Đình bị đụng bay. Vừa rồi nếu không phải cô phản ứng nhanh, bây giờ người bị đụng bay chính là cô.

Đồ rơi xuống bên kia là cái giá mới lắp ở trên tầng, cũng không biết làm sao đột nhiên rụng ra, may là không có ai bị thương, chỉ là kinh động đến không ít người.

Mặc dù ở đây không có ai bị thương, nhưng vì chuyện này có người xảy ra tai nạn xe.

Người này còn không phải là ai khác, chính là Lôi tổng của tập đoàn Lôi thị.

Độ hot của tin tức Lôi Đình nằm viện trước đó còn chưa hạ xuống, lại xảy ra chuyện này.

Không ít người đều suy đoán, có phải là Lôi Đình đắc tội ai rồi không, nếu không làm sao liên tiếp xảy ra chuyện như vậy?

Thời Sênh nhìn Lôi Đình bị người đưa vào bệnh viện lần nữa, một chút cảm giác tội lỗi cũng không có. Tại hắn đụng vào cô trước, cô mới động thủ kéo hắn chịu tội thay, rất công bằng.

Cô không thể chịu thiệt một mình được, có thiệt thì phải kéo tất cả vào cùng chịu.

Ô Vân đứng ở trong đám người, hai tay ôm trước ngực, trên môi không có chút huyết sắc nào, ánh mắt không có tiêu cự nhìn theo Lôi Đình sắp được đẩy tới cửa bệnh viện.

Cô ta cắn môi, đấu tranh chốc lát, cuối cùng vẫn đuổi theo.

Thời Sênh: "..." Lúc này rồi còn không chạy, lại còn đuổi theo, mẹ kiếp!!

1654

Nữ chính trong ngược văn, rõ ràng có rất nhiều cơ hội có thể chạy, nhưng chỉ cần nam chính xảy ra chút chuyện, nữ chính liền mềm lòng.

Sau đó đợi nam chính tỉnh lại, lại là ngược ngược ngược.

Có mấy nữ chính trong ngược văn bất kể nam chính làm gì, cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ cho hắn.

Đều là sáo lộ a!

[Trước đó cô không phải cũng muốn nhốt Phượng Từ lại sao? Cô và những nam chính kia có gì khác nhau, không biết xấu hổ!! Thể diện đâu!!] Hệ thống không nhịn được chen vào. Ký chủ này chả khác gì nam chính bệnh kiều* phiên bản đáng sợ hơn, cô ta bây giờ lại không biết xấu hổ nói ra như thế.

* Bệnh kiều: Từ gốc là tiếng Nhật yandere. Yandere thường để chỉ các nhân vật trong Anime hoặc Manga có tính cách yếu đuối, nhút nhát, dễ xấu hổ. Họ thường có ngoại hình dễ thương, rất chung thủy với người mình yêu nhưng tâm lý thường bất ổn. Họ có thế làm bất cứ thứ gì để giữ được người yêu đến mức không kiểm soát nổi như giết người chẳng hạn.

"Ta chỉ là muốn nhốt hắn lại, ta có giày vò hắn bao giờ?"

Nam chính một lời không hợp liền cưỡng ép, ngược tâm lại ngược thân nữ chính. Lúc Phượng Từ thể hiện chống đối, cô cưỡng ép thật bao giờ? Không phải là đều kiên nhẫn dỗ dành, hận không thể dâng cả thế giới đến trước mặt hắn chắc.

[...] Hình như không có.

"Hơn nữa ta rốt cuộc cũng đâu có nhốt hắn lại."

Cô là có cách nghĩ kia, cô không phủ nhận.

Nhưng cô chưa từng muốn giày vò hắn.

[Ha ha, cô là chưa từng muốn giày vò hắn, nhưng cô còn đáng sợ hơn giày vò hắn nhiều.] Cô là muốn kéo hắn cùng chết.

"Hắn nguyện ý."

[...] Bản hệ thống cạn lời rồi, [Vậy nữ chính người ta cũng là cam tâm tình nguyện, cô quản được à?]

Ngược văn không phát triển như vậy thì phát triển như nào?

Nếu không còn gọi là ngược văn à?

Ký chủ thiểu năng!

"Ta phổ cập khoa học sáo lộ chút, chứ có nói không được đâu." Thời Sênh phẫn nộ, nữ chính chọn thế nào, liên quan rắm gì đến cô! Dù sao cô chỉ phụ trách phá CP.

[...] Đồ thần kinh.

Sênh Thần Kinh đợi mọi người tản ra, đi vào trong bệnh viện, quen đường lên thẳng tầng hai mươi. Chị gái nhỏ trực ban hôm qua không có ở đây. Thời Sênh tìm được phòng bệnh tối qua, vừa mới đến chỗ quẹo thì thấy chú Vinh đang đứng với một bác sĩ ở cửa.

"Bác sĩ, thiếu gia nhà chúng tôi thế nào rồi?" Chú Vinh lo lắng.

"Tâm tư của cậu ấy không thể bị chấn động quá lớn. Anh biết người giống như bọn họ, một khi tâm tư chấn động quá lớn, rất dễ sinh ra cực đoan, tạo thành bi kịch không thể vãn hồi. Các anh để ý cậu ấy chút thì về cơ bản sẽ không xuất hiện vấn đề lớn. Loại bệnh này, trong nước và nước ngoài bây giờ đều chưa có cách chữa trị, chỉ có thể dựa vào người nhà các anh và bản thân bệnh nhân thôi."

"Được, được, tôi sẽ trông chừng thiếu gia."

Thời Sênh nhích dần chạy đến thang máy, nơi đó có ghi chú bệnh nhân ở tầng này là loại bệnh gì.

"Khoa thần kinh..."

Thời Sênh đọc ba chữ kia, khóe miệng giật giật, mẹ kiếp lần này lại là bệnh nhân tâm thần thật.

Đợi Thời Sênh quay lại, bác sĩ đã đi rồi. Chú Vinh đứng ở ngoài phòng bệnh, vẻ mặt đông cứng lại thương tiếc.

"Chào chú."

Chú Vinh thu lại vẻ mặt, ngẩng đầu nhìn cô gái đang nói chuyện, thái độ lễ phép hỏi: "Cô có chuyện gì sao?"

"Cháu là đàn em khóa sau của học trưởng Ôn, muốn vào thăm anh ấy được không?"

"Đàn em khóa sau?" Chú Vinh kinh ngạc, "Cháu cũng học Kinh Nam?"

"Vâng."

"Xin lỗi cháu, thiếu gia không tiện gặp khách." Chú Vinh khó xử, "Cảm ơn phần tâm ý của cháu, chú sẽ chuyển lời cho thiếu gia."

Chú Vinh nói thế nào cũng không cho Thời Sênh vào.

Thời Sênh chỉ đành lấy điện thoại ra xem Ôn Cố có online không. Rất may mắn, Ôn Cố lại đang online.

[Tô Tín: Đại thần, tôi đang ở ngoài phòng bệnh của anh, bảo người của anh cho tôi vào đi.]

[Ôn Cố:???]

[Tô Tín: Tôi đích thân mang tranh đến cho anh xem, anh muốn sửa chỗ nào tôi sẽ sửa chỗ đó.]

[Ôn Cố:...]

Trong cửa có bóng người đến gần, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra, lộ ra thân hình cao lớn của Ôn Cố, hắn nhìn Thời Sênh, không có tâm tư thừa thãi nào cả, sau mấy giây liền dời đi, "Chú Vinh, để cho cô ấy vào đi."

"Thiếu gia?" Chú Vinh giật mình. Thiếu gia quen biết cô gái này sao? Sao ông ta chưa từng nghe thiếu gia nói đến?

Ôn Cố xoay người đi vào trong, Thời Sênh nhìn chú Vinh.

Chú Vinh chỉ có thể tránh ra, mặt đầy nghi ngờ để Thời Sênh vào.

Tối qua phòng vẫn đầy ắp, hôm nay lại đã trống không, mặc dù không trống như phòng bệnh trước đó nhưng cũng chỉ cần nhìn một cái là hết cả phòng.

Ôn Cố ngồi ở trên giường bệnh, dựa vào đầu giường, máy tính đặt ở trên đùi, hắn đang gõ bàn phím.

Thời Sênh đứng ở bên cạnh hắn, "Đại thần, tôi là Tô Tín."

"Ôn Cố." Người kia lời ít ý nhiều.

Thời Sênh kéo cái ghế duy nhất trong phòng ra, ngồi xuống bên cạnh hắn. Ôn Cố ngước mắt, liếc cô một cái, "Sao cô lại biết tôi ở đây?"

Thời Sênh kéo khóe miệng cười, "Tâm linh cảm ứng, anh có tin không?"

"Cô nghĩ sao?"

"Bất kể anh có tin hay không, dù sao tôi cũng tin." Thời Sênh nhún nhún vai, quả quyết nói sang chuyện khác, "Cái đó, mượn máy tính của anh chút, tôi không mang, cho anh xem tranh."

Ôn Cố cau mày, tắt thứ trong máy tính, đưa máy tính cho cô.

Thời Sênh thuần thục đăng nhập vào lưu trữ đám mây, tải tranh xuống, sau đó trả lại cho hắn, "Này, đây là sửa theo yêu cầu của anh."

Ôn Cố lật xem từng bức, đúng là sửa theo yêu cầu của hắn."

"Bức này, bóng mờ phía sau quá nhạt, in ra có thể không nhìn thấy, cánh hai bên có chút không cân đối..." Giọng Ôn Cố không nhanh không chậm, cho người ta cảm giác thoải mái ôn hoà.

"Chỗ nào?" Thời Sênh xích lại gần.

Ôn Cố càng nhíu chặt mày, chuyển máy tính qua chỗ cô, cơ thể khẽ dịch ra một chút, kéo dài khoảng cách với cô, chỉ ảnh trên màn hình, "Chỗ này, còn có chỗ này."

"A."

Mấy bức ảnh tử tế, lại bị Ôn Cố chỉ ra mấy khuyết điểm, hơn nữa còn đều là loại khuyết điểm không đáng kể.

Thời Sênh đột nhiên có chút hiểu mấy chị em y tá tối qua, tại sao lại không thích hắn.


Ai chịu nổi sự bới móc của hắn chứ!

"Thiếu gia, uống thuốc thôi."

Chú Vinh đi vào thấy Thời Sênh ôm máy tính của thiếu gia nhà mình tô tô xóa xóa, thiếu gia lại ngồi bên cạnh đọc sách, biểu tình biến thành kỳ dị.

"Ừm." Ôn Cố đặt sách xuống, nhận lấy thuốc.

Chú Vinh vội đi rót nước, cẩn thận đưa cho Ôn Cố.

Ôn Cố nhìn cốc nước, "Đổi cốc khác."

Chú Vinh nhìn cốc, không nói hai lời đi rửa cốc rót nước khác.

"Anh như vậy..." Thời Sênh ngẩng đầu lên, nhìn Ôn Cố.

"Tôi chính là đáng ghét như vậy." Ôn Cố tiếp lời cô, "Cho nên cô Tô đừng nên lãng phí thời gian với tôi."

Chú Vinh rót xong nước đi ra, vừa vặn nghe thấy những lời này của Ôn Cố, đáy lòng lại kinh ngạc, cô gái này thích thiếu gia?

Phụ nữ thích thiếu gia thật ra rất nhiều, đương nhiên đó là lúc chưa tiếp xúc với thiếu gia. Một khi đã tiếp xúc với thiếu gia rồi, thì không có mấy ai chịu được.

"Đổi."

Chú Vinh than thở, ông ta hoàn toàn không nhìn ra cái cốc này làm sao, nhưng thiếu gia có thể bới ra.

"Để cháu." Thời Sênh đặt máy tính xuống, giơ tay với chú Vinh đòi cốc.

Chú Vinh chần chờ nhìn thiếu gia nhà mình. Thiếu gia tương đối bài xích người khác đụng vào đồ của mình, đặc biệt là người lạ, cho nên vừa rồi nhìn thấy Thời Sênh dùng máy tính của hắn, ông mới giật mình như vậy.

Ôn Cố chẳng ừ chẳng hử, chú Vinh chỉ đành đưa cốc cho Thời Sênh, "Vậy làm phiền cháu rồi."

"Có thể phục vụ cho đại thần, là vinh hạnh của cháu."

1655

Thời Sênh rót nước đi ra, nhiệt độ thích hợp, lượng nước cũng thích hợp, nhưng Ôn Cố vẫn kêu đổi.

Liên tục nhiều lần sau đó, đều kêu đổi.

"Anh nói cho tôi biết chỗ nào không đúng được không?" Thời Sênh khom người nhìn hắn, giọng dịu dàng gần như dỗ dành.

Chú Vinh trừng to mắt. Ông không dám hỏi thiếu gia chỗ nào không đúng, chỉ có thể đổi hết lần này đến lần khác, cô gái này thật to gan!!

"Cốc."

Cốc làm sao?

Thời Sênh nhìn chú Vinh, chú Vinh cũng nghi hoặc. Trước đây thiếu gia đều dùng cái cốc này, nhưng mà cũng đổi rất nhiều lần hắn mới có thể dùng.

"Không thích cái cốc này à?"

"Hoa văn không cân đối."

Thời Sênh nhìn hoa văn, là hai hình thoi đơn giản, thứ đồ chơi này cũng có thể nhìn ra không cân đối, mắt là ánh sáng à?

Thời Sênh đi lấy cái cốc mới, loại không có hoa văn, lần nữa rót nước đưa cho hắn. Mãi đến lúc nước trong cốc thôi lắc lư, Ôn Cố mới nhận lấy uống thuốc.

Thời Sênh nhìn thời gian, đầy đủ nửa tiếng, quả nhiên không phải người bình thường có thể phục vụ được.

Chú Vinh hiển nhiên đã quen thời gian như vậy, có lúc còn mất nhiều thời gian hơn thế này. Lúc mới vào đây những y tá kia cũng bị giày vò không ít.

Thời Sênh ngồi xuống ghế tiếp tục sửa tranh. Chú Vinh nhìn cô một cái, lại nhìn Ôn Cố cúi thấp đầu không biết đang nghĩ gì, lắc đầu rời khỏi phòng bệnh.

Trừ lúc nói cô sửa tranh thế nào ra, thời gian còn lại Ôn Cố đều rất trầm mặc.

Thời Sênh ngày hôm sau ôm máy tính của mình đến, lấy cớ là vì công việc. Ôn Cố cũng không đuổi cô.

Ôn Cố phiền thế nào, Thời Sênh coi như đã được thể nghiệm.

Ăn cơm uống nước bắt bẻ quá nửa ngày. Có người đi vào, hắn cũng có thể bắt bẻ đối phương một trận. Thời Sênh rất vui mừng, cô đi vào không bị bắt bẻ đến nghi ngờ nhân sinh như vậy.

"Đại thần, xem xem." Thời Sênh đẩy máy tính qua, "Hài lòng không?"

Sửa tranh đến muốn chết luôn.

Ôn Cố xem cẩn thận một lần, nhíu mày lại, dường như muốn tìm một chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào đó, nhưng cuối cùng bởi vì đây là hắn hướng dẫn sửa trực tiếp, không có khuyết điểm nào nào cho hắn tìm, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.

"Được rồi, cô gửi cho Dương Hòe đi." Ôn Cố dừng một chút, "Xóa những tranh kia đi, đừng lấy nhân vật của tôi ra vẽ loại tranh đó. Cô Tô, lời này tôi từng nới với cô rồi nhỉ?"

"Tranh gì?" Thời Sênh mặt vô tội.

"Mấy bức phía sau, cô có tinh lực đi vẽ như vậy, tự nâng cao kỹ năng vẽ của mình đi, sau này sẽ không cần sửa nhiều lần như vậy nữa.

"Mấy bức phía sau tôi vẽ không đẹp sao?" Mấy bức kia là những bức cô hài lòng nhất, "Hay tặng anh nhé? Miễn phí không thu tiền."

Ôn Cố: "..."

"Trêu anh thôi, tranh này của tôi không cho người khác xem." Thời Sênh vừa nén tài liệu, vừa nói: "Đại thần, lúc nào anh xuất viện?"

"Đây là chuyện riêng của tôi."

"Không thể nói như vậy được. Sau này chúng ta có lẽ còn rất nhiều cơ hội hợp tác nữa, gia tăng tình cảm, nói không chừng anh vừa ý tôi thì sao?"

Ôn Cố không cảm thấy mình có thể gia tăng tình cảm gì với một hoạ sĩ 18+, "Nếu công việc đã hoàn thành rồi, cô Tô, không tiễn."

"Đừng lạnh nhạt như vậy chứ!!" Thời Sênh khép máy tính lại, hai tay chống hai bên Ôn Cố, làm ra tư thế dồn lên giường kinh điển dựa sát vào hắn. Cô cụp mi xuống, đáy mắt gợn sóng mềm mại, "Ôn Cố, anh nhất định sẽ là của tôi."

"Khụ..."

Thời Sênh bình tĩnh thu tay về, nhìn chú Vinh đang lúng túng ở cửa.

"Tôi đi trước đây, số điện thoại tôi lưu trong máy anh rồi, không được xóa cũng không được chặn đâu đấy." Thời Sênh dừng một chút, mặt mày đều như đang cười, "Cho dù anh xóa rồi, tôi cũng có thể tìm được anh."

Thời Sênh nháy mắt với Ôn Cố, xoay người rời đi, "Tạm biệt chú Vinh."

"Khụ khụ, tạm biệt Tô tiểu thư."

Chú Vinh nhìn Thời Sênh rời đi. Đến lúc cô vào thang máy, ông ta mới đi vào phòng bệnh, thuận tay đóng cửa phòng lại.

"Thiếu gia, Tô tiểu thư thật kiên nhẫn." Chú Vinh vừa giúp hắn sửa sang lại giường vừa cảm thán.

Nếu là người khác chắc đã sớm mà bỏ đi rồi, nhưng Tô tiểu thư này từ đầu chí cuối đều không nổi giận, chỉ là vừa rồi...

Chú Vinh dừng tay một chút, cẩn thận hỏi: "Thiếu gia, Tô tiểu thư có phải thích cậu không?"

"Ừm."

Khóe miệng chú Vinh giật giật. Thiếu gia phản ứng của cậu sao lại bình thường như vậy hả?

"Thiếu gia, cậu cũng có thể thử yêu đương chút. Tô tiểu thư rất không tệ." Ít nhất ông ta chưa từng thấy ai theo đuổi thiếu gia có thể kiên nhẫn như vậy.

Những cô gái khác thường thường chỉ là vừa ý tướng mạo của thiếu gia. Đến lúc thiếu gia bộc lộ một chút tính tình, bọn họ liền tránh xa, thậm chí là chán ghét.

"Chú Vinh, chú muốn tôi chết sớm à?"

Chú Vinh ngẩn ra, sau đó thất vọng cúi đầu yên lặng không nói gì.

Tâm tình của thiếu gia không thể chấn động quá lớn, nhưng yêu đương...

"Hôm nay xuất viện đi."

Ôn Cố nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời âm u, dường như sắp mưa rồi.

Cô gái kia cho hắn cảm giác rất kỳ quái. Cô có rất nhiều khuyết điểm, nhưng hắn không muốn nói. Lúc cô ở đây, cả thế giới dường như đều cho hắn cảm giác an toàn.

...

"Thiên cổ" tiến vào thời kỳ tuyên truyền. Thời Sênh lấy tư cách tác giả trang bìa, đương nhiên phải phối hợp cùng tuyên truyền.

Dương Hòe bên kia cũng ngỏ lời hợp đồng "Ác đồ" đã làm xong rồi, đợi Thời Sênh qua xem không có vấn đề là có thể ký. Ký hợp đồng khẳng định không thể kêu bọn họ xem mà làm, Thời Sênh chỉ có thể tự đến nhà xuất bản.

Vừa vào nhà xuất bản liền nhìn thấy một giá sách vô cùng lớn, phía trên bày sách nhà xuất bản làm ra. Thời Sênh nói với lễ tân cô đến tìm Dương Hòe. Lễ tân sau khi xác nhận để cho Thời Sênh đi vào.

Nhà xuất bản có mấy khu, Dương Hòe ở khu trong cùng.

"Tô tiểu thư." Phòng Thụy Hiên từ phòng họp đi ra nhìn thấy Thời Sênh, lập tức giơ tay chào hỏi, "Cô đến ký hợp đồng à?"

Thời Sênh gật đầu.

Phòng Thụy Hiên kêu những người khác đi trước, một mình đi đến bên cạnh Thời Sênh, "Hách Bảo Bối kêu tôi phải chiếu cố cô, đi thôi, tôi dẫn cô đi."

Thời Sênh há miệng, còn chưa nói gì, Phòng Thụy Hiên đã tiếp lời, "Yên tâm, nếu Tô tiểu thư đã không có cái ý đó, tôi cũng không phải người sống chết quấn lấy. Chúng ta vẫn có thể làm bạn mà."

"Vậy thì cảm ơn."

"Cảm ơn cái gì, cô đến nhà xuất bản của chúng tôi, cũng sẽ mang đến lợi ích cho chúng tôi. Vốn dĩ chúng tôi tương đối yếu kém ở mảng truyện tranh, không bằng những nhà xuất bản khác, nhưng bây giờ có cô thì bảng hiệu này đã khác rồi."

Phòng Thụy Hiên dẫn Thời Sênh đến ban biên tập, "Dương Hòe, đi bảo Tinh Tử cầm hợp đồng tới đây đi. Tinh Tử là biên tập viên phụ trách của cô."

Câu phía sau là nói với Thời Sênh.

"A a a, Tô Tín!!!" Dương Hòe còn chưa xuất hiện, một nữ sinh đã lao ra từ trong ban biên tập, "Người thật, tôi lại nhìn thấy Tô Tín thật!! Đại thần, có thể ký tên không?"

"Liên Dung?"

Nữ sinh kinh ngạc, đôi mắt sáng rực, "Đại thần còn nhớ em, hạnh phúc quá đi!!"

Thời Sênh: "..." Trên thẻ công tác của cô viết tên đó!

"Quay về làm việc đi." Phòng Thụy Hiên đẩy Liên Dung một cái, "Gọi Dương Hòe và Tinh Tử đến phòng họp."

"Đợi đã ông chủ, để Tô Tín nữ thần ký tên cho tôi đã." Liên Dung lôi ra một cái bút và giấy nhớ trong túi, mong đợi nhìn Thời Sênh, "Nữ thần, có thể ký tên không?"

"Ký tên cho nữ sinh đáng yêu, vô cùng sẵn lòng."

"Oa oa oa oa, nữ thần khen tôi đáng yêu, nữ thần đẹp quá."

Phòng Thụy Hiên: "..." Nhà xuất bản lúc nào có một em gái fan cuồng như vậy hả? Trước kia sao lại không nhìn ra chứ?


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật