[Phần 3] Boss là nữ phụ (Reup từ chương 1480)

1616-1620



1616

Cát vàng lún xuống để lộ ra một cái hố to màu đen, Thời Sênh rơi vào trong cái hố lớn đó.

Không đợi cô làm ra phản ứng thì cát trên đỉnh đầu đã khôi phục lại như cũ, bóng đen bao phủ, duỗi tay cũng chẳng nhìn thấy năm ngón.

Có một ít vong linh cũng bị cuốn xuống đây nên tiến về phía Thời Sênh theo bản năng, cô tiện tay giải quyết hết một đám.

Lấy từ trong không gian ra dạ minh châu ra rồi đưa cho Sở Uẩn Linh: "Ôm chắc."

Có lẽ Sở Uẩn Linh đã trải qua nhiều biến cố nên giờ đã chết lặng, Thời Sênh nói gì cô nhóc đều làm theo như thế.

Thời Sênh duỗi tay sờ Đông Ngự rồi cũng đưa một viên dạ mình châu cho hắn, "Không sao chứ? Có bị ngã vào đâu không?"

Đông Ngự cầm dạ minh châu, hoàn toàn không để ý tới câu hỏi của Thời Sênh, chuyện lúc trước dường như cũng quên sạch: "Đây là cái gì thế?"

"Dạ minh châu." Thời Sênh đáp.

"Đẹp quá!"

Thời Sênh kéo hắn đứng lên: "Có bị thương ở đâu không? Con rối của anh có theo vào đây không vậy?"

Đông Ngự nghiêng đầu nhìn Thời Sênh rồi vẫy tay một cái, mấy con rối yên lặng xuất hiện sau lưng hắn: "Ta ở đâu thì chúng sẽ ở đó, có phải rất lợi hại không, em..."

Đông Ngự nói tới đây liền chủ động dừng lại, cô ấy không thích hắn nói những lời này.

Rõ ràng con rối hắn làm ra lợi hại như thế, tại sao cô ấy lại không thích chứ?

Chẳng hiểu nổi cô ấy.

Thời Sênh chắc chắn hắn không việc gì rồi mới lại cầm dạ minh châu xem xét xung quanh, xác định xung quanh không còn vong linh nữa mới lại quay sang nhìn Đông Ngự.

"Đông Ngự."

"Ừm?"


"Em sẽ không làm con rối của anh. Em muốn ở bên anh dưới bộ dáng này chứ không phải một con rối bị anh thao túng, có hiểu không?"

Cô cảm thấy nếu không nói rõ ràng chuyện này thì hắn sẽ cứ nắm lấy không buông.

"Không rõ." Đông Ngự tỏ ra không hiểu, "Thích ta thì phải nghe ta, như thế ta thì ta mới càng thích em hơn."

"Đông Ngự!" Thời Sênh cao giọng, "Anh sẽ hối hận."

Đông Ngự cắn môi, trong lòng có một cảm giác rất kỳ quái: "Tại sao chứ?"

"Anh sẽ không đối xử với em như thế." Thời Sênh hạ giọng xuống, ôm lấy hắn, "Anh sẽ không đối xử với em như thế, nếu anh làm thế thì anh sẽ hối hận."

Đông Ngự thích độ ấm trên người cô, không hiểu tại sao chỉ cần cô ở đây, hắn sẽ cảm thấy rất an lòng.

Như linh hồn nhiều năm phiêu bạt cuối cùng cũng tìm thấy bến đậu.

Trái tim chết lặng cuối cùng cũng sống lại.

Đông Ngự đấu tranh một hồi rồi dùng áo choàng bọc lấy cả người Thời Sênh: "Vậy em có thể cam đoan vĩnh viễn ở bên ta không? Giống như con rối ấy, vĩnh viễn không phản bội ta?

Thời Sênh ngửa đầu hôn lên môi hắn: "Em hứa."

Cảm xúc mềm mại làm cả người Đông Ngự cứng đờ, bên tai là tiếng của cô vô cùng rõ ràng.

Bởi vì còn có trẻ con ở đây nên Thời Sênh cũng không làm thêm chuyện gì quá phận. Cô rời khỏi cái ôm của hắn: "Sau này không được có ý tưởng nguy hiểm như thế nữa."

Đông Ngự hoảng hốt "ừ" một tiếng.

Mất một lúc hắn mới lấy lại được tinh thần, tầm mắt dừng lại ở trên người thiếu nữ đang nói chuyện với Sở Uẩn Linh. Hắn cũng ôm dạ minh châu ngồi xuống: "Vợ."

Dạ minh châu bị hắn ôm vào trong lòng, có thể nhìn thấy mặt hắn rất rõ ràng.

Đỏ ửng một cách mất tự nhiên, lông mi dài run rẩy như cánh bướm đang nhẹ vỗ.

Thời Sênh đang đỡ lấy vai Sở Uẩn Linh bằng cả hai tay, nghiêng đầu nhìn hắn, lại có âm mưu gì đây?

Đông Ngự chớp chớp mắt, nói chuyện đứt quãng: "Có thể... lại... cái đó..."

Thời Sênh: "?"

Lắp bắp như vậy là sao hả?

Đông Ngự nói xong lại cắn môi sau đó đó phất áo choàng lên, mạnh mẽ ngăn cách Thời Sênh và Sở Uẩn Linh.

Sở Uẩn Linh: "..." Làm gì thế?

Thời Sênh bị ngăn cách rồi, Đông Ngự lập tức ghé sát mặt: "Muốn nữa."

Thời Sênh ngẩn ra, sau đó mau chóng hiểu lấy, trong lòng không khỏi buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ như không hiểu, "Muốn cái gì nữa?"

"Em biết mà."

"Em không biết."

"Em..."

Đông Ngự có hơi giận.

Đúng lúc hắn chuẩn bị đứng dậy thì Thời Sênh lại ôm mặt hắn, cánh môi mềm mại dán lên môi hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt Đông Ngự như có ánh sáng được thắp lên rồi chậm rãi nở tung như pháo hoa lộng lẫy.

Hắn nhịn thở để cảm nhận rõ ràng được hơi ấm và sự mềm mại của cô.

Giống như cá đang sắp chết lại gặp được nguồn nước sinh mạng.

"Thở." Thời Sênh nhắc hắn.

Đông Ngự bị đánh thức, chậm rãi thở đều trở lại.

"Chị... Hai người đang làm gì thế ạ?" Âm thanh của Sở Uẩn Linh đầy nhút nhát và sợ hãi vang lên ở phía sau.

Ở đây rất tối, chỉ có hạt châu trên tay cô nhóc là tỏa ra một chút ánh sáng mà thôi.

Thời Sênh lập tức buông Đông Ngự ra kèm theo một cái trừng mắt tức giận. Đông Ngự cả người nhộn nhạo ý xuân nên căn bản không để ý tới cô, ôm dạ minh châu đứng lên đứng ở một bên cùng đám con rối của mình, cúi đầu nhìn chằm chằm dạ minh châu trong tay.

Thời Sênh: "..."

Rốt cuộc là cái tính cách quỷ gì thế?

"Không sao, nhóc đứng sang bên đó đi." Thời Sênh trấn an Sở Uẩn Linh rồi chỉ về phía Đông Ngự đang đứng.

"Em sợ." Nam nhân này quá đáng sợ, còn đáng sợ hơn bóng đêm ở đây.

"Đông Ngự."

"Hửm?" Đông Ngự đáp một tiếng, sau đó mới lại chỉ huy một con rối vong linh, "Để nó ôm con bé đi."

"Chị..."

"Đừng sợ, bọn nó sẽ không làm em bị thương." Thời Sênh sờ đầu Sở Uẩn Linh, "Em sẽ phải học cách đối mặt với nguy hiểm, ta không thể ở bên em cả đời được."

Sở Uẩn Linh nhìn Thời Sênh rồi lại nhìn sang con rối vong linh vừa xuất hiện bên cạnh mình một cách yên lặng. Cuối cùng cô nhóc gật đầu để con rối vong linh bế mình lên.

Con rối vong linh chỉ là một bộ xương, bị một thứ như thế bế lên cũng chẳng dễ chịu là bao.

Nhưng cô nhóc có thể chịu đựng, cô nhóc sợ bị bỏ lại đây một mình.

Nam nhân đáng sợ kia không thích nhóc nhưng chị lại rất thích hắn. Nếu hắn yêu cầu chị bỏ lại mình thì nhất định chị sẽ nghe theo.

Nhóc nhất định phải nghe lời thì mới không bị ném xuống.

Thời Sênh hoàn toàn không biết Sở Uẩn Linh đang nghĩ những cái này. Cô đang bận quan sát xung quanh.

Giống như một không gian ở đây rất rộng, lớn chừng một cái sân bóng, trên mặt đất toàn là cát vàng, giẫm lên thấy mềm như bông.

Thời Sênh bới tìm thiết kiếm trong đống cát vàng, thổi hết cát bám trên người nó ra: "Sao vừa rồi mi lại rơi xuống thế hả?"

"Oong!" Chủ nhân, không phải ta rơi xuống mà là có một lực hút ở dưới này hút ta xuống! Ngài không cảm nhận được sao?

"Không..." Thời Sênh kỳ quái đi tới bên người Đông Ngự: "Vừa rồi lúc rơi xuống anh có cảm thấy cái gì kỳ quái không?"

Đông Ngự lắc đầu.

"Oong!" Có ma rồi chủ nhân ơi!

Tại sao nó lại cảm giác được, hơn nữa nó càng phản kháng thì lực hút lại càng lớn hơn.

Ánh mắt Đông Ngự dừng trên thiết kiếm, hắn lại ghé sát vào Thời Sênh: "Vợ, hôn ta một cái, ta sẽ nói cho em nghe chuyện này."

Thời Sênh: "..."

Trước kia muốn hôn hắn cũng phải dỗ dành, giờ lại chủ động như thế, mẹ nó, thật sự là thụ sủng nhược kinh nha.

Thời Sênh thò mặt sang hôn một cái: "Nói đi."

"Nghe đồn ở Vong linh giới có một địa cung di động cực kỳ lớn, mỗi khi địa cung mở ra thì sẽ hút tất cả các bảo bối ở xung quanh vào. Cái thứ này của em... hẳn là bảo bối đúng không?"

Hắn đã từng được chứng kiến uy lực của bảo bối này, chắc chắn còn lợi hại hơn cả Vong linh Pháp trượng nữa.

1617

Địa cung di động? Tại sao có thể di động được?

"Nghe nói địa cung này chính là lăng mộ của vong linh Vương đầu tiên của Vong linh giới. Ban đầu Vong linh giới không phải cát vàng đầy trời như bây giờ đâu mà là hoa thơm chim hót, cây xanh rậm rạp. Nhưng sau khi vong linh Vương đời đầu tiên chết đi thì mang theo hết sức sống của Vong linh giới, cho nên cuối cùng Vong linh giới mới biến thành cái dạng này."

"Sau đó mọi người phát hiện trong Vong linh giới xuất hiện một địa cung di động, thứ gì tốt đều bị nó hút hết vào trong."

Cũng không biết là ai truyền ra rằng đây là lăng mộ của vong linh Vương nên về sau đều đồn đãi như thế.

Địa cung có thể hút bảo bối, nghĩ thôi cũng biết trong này có bao nhiêu thứ quý giá, ngay từ đầu cũng có người đánh chủ ý lên địa cung này.

Nhưng thời gian và địa điểm xuất hiện địa cung đều luôn thay đổi, muốn gặp được cũng khó, mà dù có gặp cũng chưa chắc có thể vào được.

Đông Ngự hơi dừng, ánh mắt lóe lên, "Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, sự thật thế nào thì ta không rõ lắm."

Thời Sênh: "..." Lại là đạo cụ chuẩn bị dâng cho nữ chính đại nhân.

Ông đây không muốn vượt phó bản này.

Để ông ra ngoài nói chuyện yêu đương đi!

"Làm sao để ra ngoài?" Thời Sênh ngửa đầu nhìn lên trên, bên trên tối đen như mực, hoàn toàn không nhìn rõ cái gì, cũng không biết có thể dùng kiếm bổ ra không nữa.

"Không biết..." Đông Ngự không nhìn Thời Sênh mà nhìn về phía bóng tối, dạ minh châu bị hắn dùng áo choàng bọc lấy nên chỉ có một chút ánh sáng hắt ra.

Thời Sênh bảo bọn họ đứng dịch ra xa, cô muốn thử xem có thể bổ thứ này ra không.

Bên trên toàn là đá, thiết kiếm bổ lên làm không ít đá rơi xuống nhưng cũng làm cho không gian rung lên, có xu hướng sụp xuống.

Thời Sênh vội vàng mang theo bọn họ bay về phía thông đạo bên kia.

Vừa mới chạy ra khỏi nơi đó thì không gian liền ầm ầm sụp xuống, vô số cục đá chắn kín con đường, cát vàng chảy qua các khe đá lớn tràn ra.

Thời Sênh yên lặng mặc niệm.

Không thể đỡ được.

Một lời không hợp liền sụp đổ.

...

Con đường này rất dài, không hề có chút ánh sáng nào, cũng chẳng biết nó thông tới đâu. Thời Sênh tới đâu liền phá hỏng tới đó.

Những nơi cô đi qua đều sụp hết xuống.

[...] Nếu đây mà là thời hiện đại thì Ký chủ chắc chắn sẽ bị bắt.

Tội hủy hoại văn vật.

"Răng rắc răng rắc..." Âm thanh xương cốt ma xát do vong linh đi lại đột nhiên vang lên trong thông đạo tạo ra vô số tiếng vang vọng.

Thời Sênh dừng động tác phá hoại, nhìn về phía cuối con đường.

Bên đó là một ngã ba, âm thanh truyền tới từ bên trái, hơn nữa càng lúc càng gần...

Đột nhiên, hai con vong linh xuất hiện ở giữa ngã ba, nhìn chúng có vẻ mê man, dường như là vong linh vô tội bị cuốn vào đây, hồn hỏa của chúng vô cùng mong manh, lúc nào cũng có thể tắt ngúm.

Nhìn thấy Thời Sênh, tinh thần của hai vong linh này lập tức tỉnh táo, bất chấp tất cả mà lao về phía cô.

Thời Sênh nhẹ nhàng giải quyết xong hai con vong linh này, hồn hỏa mỏng manh của chúng bị Đông Ngự hấp thu.

Tiếp tục đi về phía trước, càng lúc càng gặp được nhiều vong linh, chẳng lẽ có nhiều vong linh bị cuốn vào đây thế sao?

Răng rắc răng rắc...

Lại là âm thanh này, Thời Sênh cầm kiếm, chỉ cần thấy vong linh xuất hiện là sẽ chém. Nhưng mà chờ nửa ngày cũng chẳng thấy vong linh nào xuất hiện, chỉ có âm thanh kia vẫn như gần như xa, không hề biến mất.

Thời Sênh nắm tay Đông Ngự đi về phía đó.

Con đường phía trước hơi thay đổi, ánh sáng của dạ minh châu lập tức khiến nơi đó sáng bừng lên.

Vong linh Vương chật vật dựa lên vách tường, nó chỉ còn lại nửa thân mình, hồn hỏa trong đầu cũng ảm đạm hơn rất nhiều.

Mà bên cạnh nó có mấy vong linh khác, những vong linh đó chỉ vây quanh nó nên đi nửa ngày cũng chưa tới được chỗ bọn họ.

Vong linh Vương nhận ra có người xuất hiện nên chỉ huy vong linh che chắn mình lại, cảnh giác nhìn người tới, "Đây là địa cung di động, tiến vào đây rồi thì chỉ có thể chờ chết, hiện tại động thủ với ta cũng vô dụng thôi."

Vong linh Vương lập tức đánh đòn phủ đầu.

"Sao hồn hỏa lại yếu như thế chứ?" Đông Ngự lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hồn hỏa của vong linh Vương, "Đáng tiếc."

Vong linh Vương: "..." Đáng tiếc cái gì?

"Có còn hơn không, vợ, ta có thể ăn nó không?"

Vong linh Vương: "..."

Rốt cuộc đây là quái vật gì thế?

"Đợi tí đã, hình như nó biết không ít chuyện đâu, hỏi nó đã rồi hãy ăn." Thời Sênh ngăn Đông Ngự lại.

Vong linh Vương: "..." Lúc trước nó vẫn còn ở vị trí kẻ ra lệnh, sao giờ đã lưu lạc tới mức thành đồ ăn của người khác thế này.

Quỷ mới biết được hôm nay nó đã phải trải qua những gì.

Thời Sênh quyết định giải quyết mấy con vong linh râu ria trước. Vong linh Vương không có cách nào nhúc nhích nên chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Mặc dù nó không thể dùng biểu tình để thể hiện thái độ nhưng dựa vào hồn hỏa đang dao động mãnh liệt thì có thể thấy nó đang rất tức giận.

"Các ngươi không ra được đâu, giết ta cũng vô dụng." Vong linh Vương tựa hồ nản lòng thoái chí.

"Nơi này không ra được ư?"

Dù sao cũng đều sắp chết nên vong linh Vương hoàn toàn không sợ hãi: "Chưa từng nghe nói về truyền thuyết à?"

Thời Sênh ngồi xuống đối diện vong linh Vương, "Xem ra phiên bản truyền miệng của các ngươi khác của con người, nói nghe chút xem nào."

Vong linh Vương liếc nhìn Đông Ngự một cái, nó cứ có cảm giác tên pháp sư này đang nhìn mình như hổ rình mồi. Nó gian nan đong đưa bộ xương khô của bản thân để cách xa Đông Ngự một chút.

"Nói cho các ngươi cũng được, nhưng không được để hắn ăn ta." Hiện giờ nó đang trong hoàn cảnh tay trói gà cũng không chặt, chỉ muốn sống lâu hơn một chút.

"Dù sao ngươi cũng chết mà, còn để ý mấy cái đó làm gì?"

"Không đồng ý thì thôi." Vong linh Vương quay đầu, quyết đoán không nói tiếp nữa.

Thời Sênh nhìn Đông Ngự, Đông Ngự chẹp miệng: "Dù sao cũng không thể ăn, không ăn thì không ăn."

Vừa rồi Đông Ngự phát hiện ra, hồn hỏa của vong linh trong này không ngon như bên ngoài.

Vong linh Vương: "..." Hắn còn ghét bỏ nó nữa chứ! Nó đường đường là vong linh Vương đấy.

Được rồi, giờ đã tới nơi này, đừng nói là vong linh Vương, tổ tông của vong linh cũng chẳng có tác dụng gì.

"Được rồi, hắn sẽ không ăn ngươi, nói đi."

Vong linh Vương nhúc nhích bộ xương khô, quan sát cả Thời Sênh và Đông Ngự một chút rồi mở miệng nói: "Địa cung này được xưng là nơi hồn về, bất kỳ vong linh nào rơi xuống đây đều chỉ có thể chờ chết, pháp sư cũng thế. Chúng ta không biết tại sao địa cung này lại xuất hiện, chỉ biết trong này có thứ rất đáng sợ, vong linh thì chỉ đi vòng quanh trong này, còn nhân loại tiến vào sẽ bị giết.

Nói tới đây, vong linh Vương tỏ ra rất trào phúng.

"Ngươi sẽ không hiểu được tinh thần mạo hiểm của con người đâu." Thời Sênh bình luận một câu.

"Ngu ngốc." Vong linh Vương hừ lạnh một câu, "Địa cung này sở dĩ được gọi là nơi hồn về vì nếu chết ở đây thì sẽ hoàn toàn tiêu vong, hồn phi phách tán."

"Vong linh chúng ta vào đây thì sẽ không có cách nào sử dụng lực lượng, hồn hỏa sẽ dần dần bị cướp đoạt nên sẽ dần dần chết đi trong bóng đêm."

Nếu hồn hỏa không bị cướp đoạt thì với năng lực của nó đã sớm mọc lại nửa thân bên dưới, sao còn chật vật thế này chứ.

Thời Sênh trầm ngâm một chút: "Con người thì sao? Sẽ có phản ứng gì?"

"Ta có phải con người đâu mà biết sẽ có phản ứng gì. Dù sao cũng chẳng có kết cục tốt nào hết." Vong linh Vương hừ một tiếng, "Nhưng ngươi không phải con người sao? Có cảm giác gì mà còn phải hỏi ta à?"

"Ta không có cảm giác gì hết."

Đông Ngự cũng thế.

"Ngươi đừng đắc ý, sớm hay muộn đều sẽ chết mà thôi." Vong linh Vương hừ lạnh một tiếng.

Thời Sênh: "..." Ông đây chỉ bình tĩnh nói ra sự thật, sao ngươi lại đắc ý như thế? Chờ ông đây mà đắc ý là phải trời cao đó!

1618

Trong lúc nói chuyện với Thời Sênh, hồn hỏa của vong linh Vương càng lúc càng yếu đi.

Vong linh Vương tuyệt vọng, hồn hỏa càng dao động lớn hơn: "Sẽ chết nhanh thôi... Sớm biết sẽ đụng phải địa cung di động thì ta sẽ không bao giờ ra tay vào hôm nay."

"Sao ngươi biết trên người ả kia có sách vong linh?" Chuyện cô có Vong linh Pháp trượng thì rất nhiều người biết, dù sao thì cả Vong linh giới đều đồn rằng nó ở trong tay của Vĩ Huyền.

"Ta đã biết chuyện Vong linh Pháp trượng và sách vong linh sẽ xuất hiện ở thành Tung Liễu từ rất lâu rồi."

"Ngươi mai phục bên dưới thành Tung Liễu là vì muốn chờ hai thứ này hội hợp lại ư?" Điều này nghe cũng thấy có lý, đó là lý do tại sao một vong linh Vương lại sống ở bên dưới thành Tung Liễu xa xôi này.

Nhưng mà...

"Là ai nói cho ngươi biết?"

Vong linh Vương nhìn cô, "Tại sao ta phải nói cho ngươi chứ?"

"Dù sao thì ngươi cũng sẽ chết mà, có nói hay không thì có liên quan gì đâu." Thời Sênh nhún vai vẻ chẳng sao hết.

Vong linh Vương: "..." Tự nhiên lại thấy có lý.

Có lẽ vong linh Vương không muốn ở lại trong bóng đêm một mình nên lựa chọn "tâm sự" với Thời Sênh, "Chuyện này truyền xuống từ gia tộc ta."

Vong linh và con người đều có gia tộc, hơn nữa vong linh Vương cũng có thể thừa kế.

Có phải rất bình thường không?

Vong linh Vương trước mắt này là thừa kế chức vị, gia tộc của bọn họ vẫn luôn lưu truyền lời tiên đoán kia, Vong linh Pháp trượng và sách vong linh sẽ đồng thời xuất hiện ở thành Tung Liễu.

Cho nên các đời gia tộc của hắn đều khuất cư ở thành Tung Liễu này để chờ thời cơ.

Trên thực tế, lúc đầu thành Tung Liễu này cũng chưa được hình thành, vốn chỉ là một mảnh đất hoang vắng toàn cát và đá, sau đó thành trì mới được xây dựng.

"Vong linh Pháp trượng vốn là đồ của tộc vong linh chúng ta, là con người cướp nó đi, còn dùng nó để đối phó chúng ta, quá đê tiện và vô sỉ." Vong linh Vương nói tới đây thì khá phẫn nộ: "Lòng tham của con người là không đáy, các ngươi không nên xuất hiện ở Vong linh giới này. Nếu không có các ngươi, Vong linh giới cũng sẽ không như bây giờ."

Thời Sênh không muốn nói chuyện có đề tài mang tính cao độ về chủng tộc thế này với vong linh Vương.

"Nhiều thế hệ các ngươi ở đây chỉ là để chờ Vong linh Pháp trượng và sách vong linh xuất hiện. Giờ cả hai thứ đó đều đã xuất hiện rồi, nhưng địa cung cũng xuất hiện theo... Ngươi cảm thấy đây chỉ là trùng hợp thôi sao?"

Hồn hỏa của vong linh Vương không ngừng lập lòe: "Có ý gì? Chẳng lẽ đây không phải sự trùng hợp ư?"

Thời Sênh cười híp mắt: "Vừa rồi ngươi nói trong địa cung này có thứ rất đáng sợ, đó là gì?"

"Không biết, chỉ là một kiểu nói của vong linh." Vong linh Vương lắc đầu, "Người từng chân chính vào địa cung này đều đã chết hết."

"Âm mưu viết in hoa!" Thời Sênh tặng cho vong linh Vương năm chữ kèm một dấu chấm than.

Nơi có nữ chính thì nhất định sẽ có âm mưu!

Nếu không phải cô tham gia vào chuyện này thì Vong linh Pháp trượng và sách vong linh đều sẽ tập trung trong tay nữ chính...

Nơi có nữ chính mà không có âm mưu mới kỳ quái.

"Âm mưu gì?"

"Làm sao ta biết chứ." Thời Sênh đáp, "Địa cung này không phải chỗ của vong linh các ngươi sao? Hỏi tổ tông của ngươi đi."

Hiển nhiên cách này chỉ là tương đương, địa cung thuộc về vong linh, vì thế vong linh Vương cũng không phản bác.

Lúc trước nó chưa từng nghĩ đây là một âm mưu, lúc này Thời Sênh nói ra nên nó cũng cảm thấy cũng rất có lý...

Tại sao gia tộc của nó lại sớm biết Vong linh Pháp trượng và sách vong linh sẽ cùng xuất hiện ở thành Tung Liễu như thế?

Tại sao tộc huấn lại là nhất định phải lấy lại Vong linh Pháp trượng và sách vong linh?

"Dù là âm mưu gì thì giờ chúng ta cũng sắp chết hết rồi." Vong linh Vương nghĩ một chút rồi tự mình sa ngã.

Thời Sênh cười lạnh, không có nơi nào không ra được, địa cung này có thể vào được thì nhất định cũng có thể ra được.

Huống chi nữ chính cũng đang ở trong này, sao cô ta có thể chết dễ dàng như thế chứ? Nữ chính được buff di động, hoàn toàn không sợ thế giới bị phong kín này.

... Đương nhiên, giả thiết vai chính có thể ra vào này quả thực phát rồ và có điểm dụng tâm hiểm ác!

Gặp được giả thiết phát rồ thì cô cũng chỉ có thể càng phát rồ hơn mà thôi.

Nhất thời, trong thông đạo lâm vào tĩnh mịch, vong linh Vương cũng không nói gì, chuyên tâm chờ chết.

Thời Sênh đang tự hỏi làm sao để đi ra ngoài, còn Đông Ngự thì nhìn chằm chằm vào vong linh Vương, dường như vẫn muốn xông lên cắn một ngụm.

Thời Sênh kéo hắn lại, để hắn dựa vào mình: "Nghỉ ngơi một chút đi."

"Ta không mệt."

"Ngoan, nghỉ ngơi một chút."

Đông Ngự khẽ lầu bầu nhưng cũng không phản bác Thời Sênh nữa mà dựa vào cô, tiếp tục nhìn chằm chằm vong linh Vương.

"Có thể bảo hắn đừng nhìn ta không? Ta sắp chết rồi, để ta chết trong an tĩnh một chút đi mà!" Vong linh Vương thật sự cảm thấy không thoải mái khi cứ bị nhìn chằm chằm như thế.

Thời Sênh ấn đầu Đông Ngự vào trong lồng ngực mình.

Đông Ngự di chuyển tầm mắt, phát hiện hương vị trên người Thời Sênh càng làm mình thoải mái hơn thì hắn liền an tâm ôm lấy eo cô, không để ý vong linh Vương đã sắp chết kia nữa.

Sở Uẩn Linh đã ngủ say trong lòng con rối vong linh, hôm nay cô nhóc đã chịu vô số kinh hãi nên giờ cực nhanh liền ngủ mất.

Thời Sênh dán lên người Sở Uẩn Linh một lá bùa cách âm để cô nhóc được ngủ yên.

...

Thời gian chậm chạp trôi qua từng phút, vong linh Vương càng lúc càng suy yếu, hồn hỏa đã vô cùng ảm đạm.

"Vợ... Ta cảm thấy không thoải mái." Đông Ngự vẫn luôn dựa vào lồng ngực Thời Sênh đột nhiên lên tiếng.

"Hừ, chắc có phản ứng rồi." Vong linh Vương lập tức bắt lấy cơ hội trào phúng một chút.

"Nơi nào không thoải mái?"

Đông Ngự ngửa đầu, mũ choàng rơi xuống một chút để lộ ra gương mặt tái nhợt của hắn: "Đói."

Thời Sênh: "..."

Trước khi xuống đây hắn đã hấp thu nhiều hồn hỏa như thế, tưởng đâu cũng phải kéo dài được một lúc chứ? Giờ mới qua bao lâu mà lại tiếp tục kêu đói rồi?

Có độc!

Vong linh Vương vừa nghe Đông Ngự kêu đói thì lập tức rụt người lại, sợ bản thân trở thành đồ ăn của hắn.

Vì mũ choàng của Đông Ngự rơi xuống nên vong linh Vương có thể nhìn rõ dung mạo hắn, sau đó như phát hiện ra chuyện gì rất kinh khủng, nó kêu lên: "Hắn... hắn là cơ thể gửi của Lưu Ly Sát?"

Khó trách lại hấp thu nhiều hồn hỏa như thế, có Lưu Ly Sát ở đây thì có bao nhiêu cũng chẳng đủ cho hắn ăn.

"Cơ thể gửi?" Đông Ngự không nói như thế với cô.

Đương nhiên, trên thực tế, cô còn chưa có thời gian đi tìm hiểu xem Lưu Ly Sát là thứ quỷ quái gì.

"Hắn điên rồi chắc?" Vong linh Vương tiếp tục co người lại, hồn hỏa càng thêm phập phồng theo cảm xúc của hắn, "Lưu Ly Sát một khi nuôi lớn thì toàn bộ Vong linh giới đều xong luôn."

Đông Ngự quay đầu, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào vong linh Vương. Vong linh Vương khó khăn nói tiếp: "Ngươi... ta khuyên ngươi mau giết chết hắn đi. Lưu Ly Sát là ma vật cực kỳ hung tàn, trước khi hình thành thì nó là bảo bối mà vong linh và pháp sư hắc ám mơ ước, nhưng một khi đã thành hình thì sẽ trở thành tai họa... Thứ trong cơ thể hắn đã sắp thành hình rồi."

Đông Ngự nắm chặt tay Thời Sênh.

Thời Sênh cúi đầu nhìn hắn.

Đông Ngự vẫn nhìn chằm chằm vào vong linh Vương, dường như không chú ý tới tầm mắt của cô.

"Không sao." Thời Sênh bẻ ngón tay hắn ra, nhẹ nhàng cầm lấy.

Đông Ngự đột nhiên quay đầu nhìn cô đầy phòng bị, ánh mắt trở nên cực kỳ xa lạ, bên trong chỉ có bóng tối và máu tanh.

Thời Sênh hơi mỉm cười, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao cả, thả lỏng nào."

1619

Đông Ngự chậm rãi buông tay ra, vùi mặt vào bụng cô, không nhìn về phía vong linh Vương nữa.

Vong linh Vương run lên: "Ngươi muốn dung túng cho hắn ư?"

"Liên quan gì tới ngươi, dù sao ngươi cũng sắp chết."

Vong linh Vương: "..." Cũng đúng.

Dù sao cũng sắp chết rồi, liên quan gì tới nó nữa đâu?

Vong linh Vương nghĩ vậy thì lại thả lỏng người, dựa vào tường nhìn Thời Sênh vỗ về Đông Ngự.

Thần kinh!

"Đói." Sau một lúc lâu, Đông Ngự chỉ thốt lên đúng một chữ này.

"Hắn sẽ càng ngày càng đói." Vong linh Vương dường như đã nghĩ thông suốt nên giờ cảm thấy rất vui sướng khi người gặp họa, "Có nghe nói về Thao Thiết chưa? Là mãnh thú của thời thượng cổ trong truyền thuyết. Lưu Ly Sát giống Thao Thiết, nó chỉ biết ăn. Lưu Ly Sát thành hình có thể ăn hết mọi sinh linh của Vong linh giới.

"Mà cơ thể nó gửi nhờ nếu không thể cung cấp đồ ăn cho nó sẽ bị nó phản phệ..."

Thời Sênh liếc nhìn vong linh Vương một cách sâu kín, rõ ràng không nhìn ra biểu tình gì trên bộ mặt xương khô đó nhưng Thời Sênh lại cảm thấy nó đang vui sướng khi thấy người gặp họa.

"Không bằng... ăn luôn ngươi đi?"

Vong linh Vương: "..."

Nó yên lặng quay đầu đi, tuy nó sắp chết rồi nhưng nó không muốn bị người ta ăn.

Cứ an tĩnh chờ chết là hơn!

Không biết con rối vong linh bắt ở đâu một đám vong lính về, Đông Ngự hấp thu hết đám hồn hỏa cũng chúng nhưng sắc mặt vẫn chẳng chuyển biến tốt đẹp.

Con rối vong linh lại đi thêm vài lần nhưng không có thu hoạch gì lớn, ngay cả vong linh Vương cũng không chống đỡ được thì nói gì tới đám vong linh cấp thấp cơ chứ, rất nhiều con đã mất đi hồn hỏa.

Đông Ngự chỉ cảm thấy đói đến mức vô cùng khó chịu chứ không cảm thấy gì khác.

Thời Sênh quyết định tiếp tục đi lên đằng trước, giờ cô phải ra ngoài tìm cho Đông Ngự đồ để ăn mới được.

Thời Sênh bế Đông Ngự lên. Vong linh Vương nhìn theo với ánh mắt quỷ dị, ánh sáng càng lúc càng xa dần, vong linh Vương dần hòa mình vào với bóng đêm.

"Luôn có những người có vận mệnh tốt như thế."

Âm thanh than nhẹ truyền khắp trong thông đạo.

...

Dọc đường đi gặp được không ít vong linh nhưng hồn hỏa trong đầu chúng đã sắp tắt hết cả, không đủ cho Đông Ngự nhét kẽ răng.

"Vợ." Đông Ngự cọ vào cổ Thời Sênh, "Đói quá!"

"Cắn em thì anh nhất định phải chết."

Đông Ngự đã há miệng nhưng đành phải dừng lại, chuyển về hôn lên mặt cô một cái, "Không cắn, vợ là dùng để hôn. Nhưng mà ta thật sự rất đói..."

"Đợi tìm được đường ra rồi em sẽ tìm đồ ăn cho, nhịn một chút." Thời Sênh nhẹ giọng an ủi.

Cánh môi Đông Ngự cọ tới cọ lui trên mặt cô, dường như hắn cảm thấy thích thú nên vẫn không dừng lại. Thời Sênh bị hắn hấp dẫn lực chú ý, vừa bực bội lại vừa thấy bất đắc dĩ: "Đừng nháo nữa."

Đông Ngự lại vùi mặt vào hõm vai cô, đầu ngón tay quấn quanh một lọn tóc hơi rủ xuống vai cô, ánh mắt nhìn lên, hỏi: "Em không cảm thấy ghê tởm ta sao?"

"Tại sao phải ghê tởm anh?

"Trong cơ thể ta..."

"Em không quan tâm." Cô không quan tâm trong thân thể hắn có gì, cũng chẳng quan tâm hắn có bộ dáng gì, chỉ cần hắn là Phượng Từ là được.

"Em thật tốt." Đông Ngự ôm chặt lấy cổ cô.

"Giờ mới biết em tốt sao?"

"Ừ." Đông Ngự gật đầu thật mạnh.

Chẳng ai thích Lưu Ly Sát, vong linh và pháp sư hắc ám đều tranh nhau cướp đoạt Lưu Ly Sát cũng chỉ là khi nó chưa thành hình mà thôi, bởi chúng là đạo cụ giúp bọn họ tăng cường thực lực một cách tốt nhất.

Nhưng một khi Lưu Ly Sát đã thành hình thì đó lại là tai họa của bọn họ.

Chẳng ai thích cả...

Bởi vì không ai thích nên hắn mới làm những người bên cạnh thành con rối vong linh, như thế thì bọn họ sẽ không chán ghét hắn nữa.

Nhưng mà cô ấy lại khác!

"Để ta tự mình đi đi." Đông Ngự hơi giãy giụa, "Ta cảm thấy tốt hơn rồi."

Bị đói mãi thì sẽ thành không có cảm giác, điều này Đông Ngự không nói bậy. Lưu Ly Sát đói sẽ lăn lộn hắn một trận, nó không làm gì nữa thì hắn sẽ không thấy đói.

"Có thể được không?"

"Được."

Thời Sênh hơi chần chừ rồi hạ hắn xuống. Đông Ngự bám vào Thời Sênh để đứng vững, "Ta biết cách ra ngoài, đi theo ta, xin lỗi, không phải ta cố ý muốn lừa em."

Hắn muốn biết cô có thực sự để ý tới hắn như lời cô nói không.

Thời Sênh nhíu mày. Đông Ngự hơi khom người hôn lên môi cô: "Xin lỗi, đừng giận, ta chỉ muốn chắc chắn một chút."

"Anh có biết em sẽ lo lắng cho anh không hả? Anh còn dùng thân thể của anh để lừa em?" Thời Sênh có chút tức giận.

Lợi dụng, phòng bị, bao nhiêu lần hắn chạm vào điểm mấu chốt của cô cô đều nhịn, nhưng hắn lại dùng an toàn của chính bản thân mình để thử cô.

Đông Ngự như trẻ nhỏ biết làm sai nên nhẹ giọng nói: Ta rất sợ... sợ em sẽ giống như bọn họ."

Hơi thở của Thời Sênh cứng lại, cô không biết những chuyện mà hắn đã từng trải qua, hoàn cảnh là một nhân tố định hình tính cách, hẳn là hắn không tin bất kỳ ai nên cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng cô.

Hắn để cô ở lại bên cạnh là do phản ứng của bản năng, nhưng trong lòng hắn vẫn có sự đề phòng.

Con người luôn như thế, rõ ràng hy vọng hắn thế này nhưng lại muốn hắn đối xử đặc biệt với mình.

Thời Sênh cũng không ngoại lệ.

Nhưng cô cũng biết chuyện này không thể nào xảy ra, hắn không có ký ức nên không thể đối xử với cô như Phượng Từ đối xử với cô được.

Cô chỉ có thể nhịn.

Nhịn đến khi...

Đến khi giờ khắc ấy đến, Phượng Từ quay lại bên người cô.

"Chuyện anh nói rằng anh mất trí nhớ cũng là lừa em đúng không?"

Đông Ngự hơi do dự một chút, cẩn thận quan sát biểu tình của Thời Sênh rồi mới gật đầu: "Ta chỉ muốn giữ em lại."

Giỏi lắm, lợi dụng, lừa gạt, thử lòng hắn đều đã làm hết.

Mẹ kiếp cái khảo hạch này.

[Ký chủ, bình tĩnh chút nào, đây chỉ là khảo hạch, đôi khi hắn cũng là thân bất do kỷ. Hơn nữa, từ đầu tới cuối hắn chưa từng làm tổn thương tới cô nên chứng minh bản năng của ý thức khắc sâu hơn thân ký ức của thân thể này nhiều.] Hệ thống vội vàng trấn an Thời Sênh.

Từ điều này có thể nhận ra Phượng Từ để ý cô tới mức nào, bản năng không thể hình thành trong một sớm một chiều được.

"Đã làm xong cái gì, nói?" Thời Sênh xoa eo, chịu đựng xúc động muốn chửi thề.

Đông Ngự lắc đầu ấm ức: "Không làm gì."

Thấy Thời Sênh không nói gì, Đông Ngự hoảng hốt lắc lắc tay cô: "Thật sự không làm gì mà. Nếu ta còn lừa em thì... thì sẽ vĩnh viễn không thể ở bên em, được chưa? Đừng nóng giận nữa, xin lỗi mà..."

Đông Ngự đột nhiên cúi đầu ngậm lấy vành môi Thời Sênh, cẩn thận thử một chút, thấy cô không phản cảm mới gia tăng lực đạo, cạy hàm răng của cô ra, đầu lưỡi trượt vào, quấn lấy đầu lưỡi của cô.

Thời Sênh tùy ý để hắn hành động, sau một lúc mới đẩy hắn ra.

Biểu tình của Đông Ngự lập tức hoảng hốt, nhìn cô không hiểu ra sao.

Thời Sênh kéo mũ lên cho hắn để che đi khuôn mặt, giọng nói nặng nề: "Còn có lần sau thì em sẽ thật sự giết anh đấy."

Gió lạnh căm không biết từ đâu thổi tới, cuốn lấy áo choàng của Đông Ngự bay phần phật.

Hắn túm chặt áo: "Ta... cam đoan sẽ không có lần sau."

Hắn không muốn mất đi cô.

Âm thanh trong đáy lòng quá mức mãnh liệt khiến hắn không có cách nào phản bác.

Cho nên hắn phải thỏa hiệp.

Thời Sênh lại mềm lòng, có điều lúc này cô không muốn nói những cái khác, chuyển chủ đề một cách đơn giản: "Anh biết làm sao để ra ngoài đúng không?"

Đông Ngự trả lời rất nhanh: "Ta đã tới đây... Ta nhặt được Lưu Ly Sát ở nơi này."

1620

Đông Ngự không tình nguyện nói chuyện tại sao hắn lại xuất hiện ở địa cung, chỉ hàm hồ giải thích rằng đó là kết quả của việc bị một số người phản bội lại.

Tóm lại, đúng vào lúc Đông Ngự gặp nguy hiểm tới tính mạng thì gặp được Lưu Ly Sát, sau đó đạt thành ước định gì đó với nó. Hắn liền trở thành cơ thể sống nhờ của Lưu Ly Sát, còn Lưu Ly Sát cho hắn được sống, để hắn sống sót ra khỏi nơi này.

"Ta không hối hận." Ánh mắt Đông Ngự nhìn Thời Sênh sáng quắc, "Nếu không có nó thì giờ ta đã không còn sống, càng không thể gặp được em."

Trước kia hắn từng hối hận, tuy rằng được sống nhưng lại không thể sống vui vẻ được.

Nhưng sau khi gặp cô, hắn nghĩ sống như thế này cũng đáng giá.

Mọi khổ cực hắn chịu đựng đều là vì để chờ cô.

"Có biện pháp nào tách nó ra khỏi người anh không?"

Đông Ngự lắc đầu: "Nó mà rời đi thì ta sẽ chết."

Hắn dựa vào nó để sống lại, nó mà rời khỏi thì hắn sẽ không sống được.

Thời Sênh nhíu mày, bên ngoài tuy rằng nhiều vong linh nhưng dựa vào sức ăn của Lưu Ly Sát hiện tại thì đúng là sợ rằng Vong linh giới không đủ cho nó nhét kẽ răng.

"Đi ra ngoài rồi nghĩ cách tiếp."

"Em... còn tức giận không?" Đông Ngự kéo tay áo Thời Sênh, không dám đụng vào cô.

Thời Sênh thở dài, giữ chặt tay hắn: "Nhớ kỹ lời em nói, tuyệt đối không có lần sau."

"Ừ." Đông Ngự cúi đầu hôn lên má Thời Sênh một cái, mặt mày rạng rỡ, "Vợ là tốt nhất."

...

Đông Ngự dẫn Thời Sênh tới lối ra. Địa cung này rất lớn, lúc đi gặp được không ít cung điện. Bên trong các cung điện đúng là có rất nhiều bảo bối, còn có không ít xương người, đây đều là vong linh và nhân loại đã chết trong địa cung.

Đông Ngự không ăn gì nên thỉnh thoảng sẽ rơi vào trạng thái suy yếu. Những lúc như thế, Thời Sênh chỉ có thể ôm hắn đi.

Dù vậy, bọn họ cũng chẳng nhớ mình đã đi lòng vòng trong địa cung bao lâu, lúc đi cũng không gặp được nữ chính, không biết cô ta đã bị cuốn tới đâu rồi.

"Rẽ ở phía trước." Đông Ngự chỉ đường cho Thời Sênh.

Con rối vong linh ở sau lưng đi theo như u linh, nếu không phải Sở Uẩn Linh ôm một viên dạ minh châu thì quả thực rất khó nhận ra còn có mấy con rối vong linh đi theo bọn họ.

Sở Uẩn Linh ôm cổ con rối vong linh, tay cầm chặt dạ minh châu để chiếu sáng, tầm mắt dán chặt trên người đi đằng trước.

Sau đó lại quay đầu quan sát xung quanh. Con rối vong linh ôm cô nhóc vô cùng vững chắc nên cô nhóc hoàn toàn có thể chuyển người nhìn xung quanh.

Đúng lúc đi đến chỗ ngoặt, trong tầm mắt Sở Uẩn Linh hiện lên một bóng đen, thân mình cô nhóc đột nhiên cứng đờ, chăm chú nhìn về phía bên đó, nhưng chỗ ấy toàn là bóng tối, chẳng trông rõ thứ gì hết.

"Đi về phía bên kia xem." Sở Uẩn Linh vỗ vỗ bả vai con rối.

Con rối cứ đi thẳng về phía trước, hoàn toàn không nghe theo Sở Uẩn Linh.

Chúng chỉ phục tùng mệnh lệnh của Đông Ngự.

Sở Uẩn Linh lập tức nóng nảy gọi: "Chị ơi, chị ơi..."

Thời Sênh từ phía trước vòng lại: "Sao thế?"

"Có... có cái gì đó." Sở Uẩn Linh chỉ vào bóng đêm, "Em thấy có bóng người."

Thời Sênh giơ dạ minh châu nhìn về phía bên đó, chỉ thấy một con đường trống trải, hoàn toàn không có thứ gì, "Hoa mắt rồi à? Anh bảo nó đi sát gần em."

Câu sau là nói với Đông Ngự, để con rối vong linh ôm Sở Uẩn Linh đi sát lại gần cô.

Đông Ngự có hơi không thích nhưng nghĩ lại những chuyện mà mình đã làm thì lại thấy sợ nên đành phải thỏa hiệp, ra lệnh cho con rối vong linh đuổi kịp bước chân Thời Sênh.

Sở Uẩn Linh cực kỳ chắc chắn là mình không hoa mắt, thực sự có gì đó.

Cô nhóc rúc lại trên đầu vai con rối vong linh, lưng cứng đờ, tựa hồ làm như thế sẽ khiến nhóc cảm thấy an toàn hơn một chút.

"A!"

Sở Uẩn Linh hét lên một tiếng sợ hãi, sau đó khóc nức nở: "Chị, thật sự có gì đó mà."

Thời Sênh thả Đông Ngự xuống, tự mình ôm lấy Sở Uẩn Linh.

Đông Ngự nhìn Sở Uẩn Linh, đầu ngón tay hơi động.

Sở Uẩn Linh ôm chặt cổ Thời Sênh: "Chị, em không hoa mắt, thật sự có mà, ở bên đó kìa."

Thời Sênh nhẹ vỗ lưng cô nhóc rồi nhét vào lòng Đông Ngự.

Đông Ngự: "..."

"Ôm chắc, em qua đó nhìn xem. Ghen với một con nhóc con, anh còn có thể có tiền đồ hơn chút được không?"

Cánh môi Đông Ngự giật giật, không tình nguyện tiếp nhận Sở Uẩn Linh.

Hắn là người không có tiền đồ đấy, thì sao chứ?

Sở Uẩn Linh cực kỳ kháng cự Đông Ngự: "Chị, có thể để bọn nó ôm em không?"

Những con rối không nói gì còn tốt hơn nam nhân này.

"Không được." Nếu thật sự có gì đó, con rối vong linh sẽ bảo vệ Đông Ngự theo bản năng, Sở Uẩn Linh sẽ chắc chắn bị chúng ném xuống.

Đừng hỏi rằng tại sao cô biết, lúc trước từng gặp cơ quan trong thông đạo, Đông Ngự được Thời Sênh che chở nên chẳng bị làm sao, thế mà đám con rối còn suýt chút nữa ném Sở Uẩn Linh đi.

Nếu không phải Thời Sênh phát hiện kịp thời, Đông Ngự cũng ngăn chúng lại thì sợ là giờ Sở Uẩn Linh cũng hạ màn, nhận cơm hộp luôn.

"Nếu không phải vợ bảo ta ôm ngươi, ngươi nghĩ là ta thích lắm à?" Đông Ngự thô lỗ dùng áo choàng bọc lấy Sở Uẩn Linh, hoàn toàn không muốn chạm vào cô nhóc.

Sở Uẩn Linh đã bị dọa đến mức sắp khóc tới nơi rồi.

Cô nhóc vẫn còn là trẻ con mà.

"Đừng có dọa nó sợ nữa." Thời Sênh lại cảnh cáo một câu.

Đông Ngự lập tức hừ lạnh, quay đầu không thèm nhìn Sở Uẩn Linh.

Còn lâu hắn mới thèm so đo với một đứa trẻ con.

Thời Sênh xách thiết kiếm đi về phía mà Sở Uẩn Linh chỉ, xung quanh vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của cô.

Cô hoàn toàn không cảm giác được thứ gì.

"Chị... Ở, ở bên trái chị đấy." Giọng Sở Uẩn Linh vang lên đầy run rẩy.

Thời Sênh nhìn về phía bên trái, một bờ tường trụi lủi, hoàn toàn chẳng có gì.

"Ở ngay bên cạnh chị, rất gần ạ..." Giọng Sở Uẩn Linh đột nhiên ngưng bặt. Thời Sênh quay đầu lại nhìn. Cô nhóc như bị dọa đến ngu cả người, mặt trắng như sáp nến, sau đó liền hét lớn một tiếng rồi quay người ôm chặt lấy cổ Đông Ngự.

Đông Ngự định ném người ra theo phản xạ có điều kiện. Nhưng cô nhóc này ôm cực kỳ chặt, chờ đến khi hắn kéo được người ra thì Thời Sênh đã quay về. Đúng lúc hắn ném người đi thì cô liền tiếp được.

Đông Ngự bày ra vẻ ghét bỏ: "Vợ, nó ôm anh."

Thời Sênh liếc nhìn cổ hắn, nhắc nhở: "Con bé có chạm vào anh đâu."

Hắn đội mũ choàng, Sở Uẩn Linh ôm hắn là ôm qua cái mũ, động tới hắn lúc nào chứ.

Đông Ngự: "..." Hắn bình thản buông tay xuống.

Sở Uẩn Linh sợ tới run cả người, đôi mắt nhắm chặt, hoàn toàn không dám nhìn xung quanh.

"Em thấy gì?" Thời Sênh vỗ vỗ vai Sở Uẩn Linh, "Mở mắt ra nào."

"Chị, nó ở ngay bên cạnh chị, em không dám nhìn." Giọng Sở Uẩn Linh mỏng manh.

"Bên người ta chẳng có gì hết." Cô chẳng hề nhìn thấy gì, cũng không cảm nhận được gì kỳ quái cả.

"Có ta." Đông Ngự chen vào nói.

Thời Sênh cấu lên mu bàn tay hắn một cái. Đông Ngự thuận thế bắt lấy, hoàn toàn không muốn buông ra.

Sở Uẩn Linh cẩn thận hé mắt nhìn, nhưng sau đó lại nhắm chặt. "Ở ngay sau lưng chị mà, thật đấy ạ!"

Đông Ngự cũng nhìn về sau Thời Sênh. Con rối vong linh của hắn đứng vây xung quanh cô theo tư thế bảo vệ, nhưng quả thật là chẳng có gì.

"Sàn sạt..."

"Ai?" Thời Sênh quay phắt đầu lại.

Sàn sạt sàn sạt...

Thời Sênh buông Sở Uẩn Linh ra, đứng lên, chuẩn bị chém về phía phát ra âm thanh.

"Vĩ Huyền, là ta, là ta!"

Một bóng người nhảy ra từ trong bóng đêm, miệng không ngừng hô to. Tiếp sau đó cũng có thêm mấy người nhảy ra theo hắn.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật