[Phần 3] Boss là nữ phụ (Reup từ chương 1480)

1582-1586



1582

Lúc đầu, âm linh này ở trong trạng thái ngủ say, nói là thôn dân cung phụng hắn thì không bằng nói là trông giữ.

Nhưng vào một ngày, thôn dân phát hiện âm linh này có dấu hiệu thức tỉnh, vì phòng ngừa sau khi thức tỉnh hắn tác loạn nên bọn họ mới nghĩ ra biện pháp kia.

Để người sống lập minh khế với hắn.

Nhưng loại sự tình này sao bọn họ có thể để con cái trong nhà đi làm được, vì thế dân ngoại lai là nguyên chủ bị đưa ra đầu sóng ngọn gió.

Quan trọng nhất là có người muốn nguyên chủ vĩnh viễn bị vây lại ở đó.

Nguyên chủ bị thôn dân hạ thuốc rồi dẫn đường cô lập lời thề, định minh khế với âm linh này.

"Cô phản bội tôi, cô phản bội tôi, tôi muốn giết chết hắn, giết hắn..." Thân mình âm linh không ngừng vặn vẹo, quát lên giận dữ, "Là hắn đoạt mất cô, cô là của tôi, cô là của tôi."

Sắc mặt Thời Sênh dần trầm xuống. Người xúi giục chuyện này là đám thôn dân kia, nếu không phải vì bọn họ thì nguyên chủ đã không mất trí nhớ, cũng không bị vây lại ở đó một cách khó hiểu, càng không cùng âm linh định ra cái minh khế quỷ quái kia.

Đúng thế, nguyên chủ mất trí nhớ cũng có liên quan tới đám thôn dân kia, mà chuyện này... lại có liên quan vô cùng chặt chẽ tới nữ chính đại nhân.

Thời Sênh nhếch môi: "Muốn giết hắn ư, anh có đủ tư cách không?"

Người của ông đây mà một thằng ngu như mày có thể nhúng chàm sao?

Coi ông là đồ trang trí à?

Thời Sênh nhấc kiếm lên, thân mình âm linh chợt lóe, ẩn vào trong thân thể của Kỷ Đồng giả. Ánh mắt Kỷ Đồng giả lập tức biến đổi, từ hoảng sợ biến thành dại ra, sau đó lại trở nên âm ngoan, quỷ quyệt.

"Cô là của tôi..." Cô ta nhìn chằm chằm Thời Sênh đang xông tới, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kỳ dị, không ngừng nói bốn chữ này.

"Của ông nội nhà ngươi ấy!" Thời Sênh không một chút chùn tay chém về phía Kỷ Đồng giả.

Âm linh không thèm quan tâm tới cơ thể này nên mới chính diện đối kháng với Thời Sênh. Nhưng sau đó hắn phát hiện ra, thân thể này có năng lực tự bảo vệ mình, có thể hóa giải công kích của cô, thậm chí là tự động phản kích.

Phát hiện này làm cho âm linh cười càng điên cuồng hơn.

Hắn phải có được cô.

Hắn phải có được cô, sau đó bắt cô ngoan ngoãn thần phục mình trước mặt thứ người không ra người, ma không ra ma kia, để cho thứ đó nhìn xem ai mới là kẻ chiến thắng.

Ha ha ha ha...

Càng nghĩ càng thấy sướng, âm linh lập tức điều khiển thân thể Kỷ Đồng giả, thân hình không ngừng vờn quanh Thời Sênh. Năng lực của hắn và Kỷ Đồng giả chính là một trên trời, một dưới đất.

Lúc này, một âm linh mạnh mẽ lại có được vòng sáng của thân thể nữ chính thì chẳng phải có thể trời cao luôn sao?

Nhưng mà Sênh trời cao sẽ cho hắn biết, cái gì gọi là mộng tưởng hão huyền.

Mắt thấy âm linh sắp bắt được Thời Sênh thì thân thể của hắn lại đột nhiên bắn ra khỏi cơ thể Kỷ Đồng giả, sau đó một cỗ lực lượng trói buộc từ bốn phương tám hướng tập trung lại phía hắn, vây hắn vào trong một không gian nhỏ hẹp.

"Sao lại thế này?" Âm linh muốn lao ra khỏi không gian kia nhưng dù hắn dùng lực thế nào cũng không có hiệu quả gì, ngược lại còn làm không gian không ngừng thu nhỏ.

Lúc này, âm linh mới sợ hãi nhìn về phía Thời Sênh.

Thời Sênh cầm một khối linh bài lớn chừng một bàn tay, biểu tình đạm mạc, "Với bản lĩnh này của anh, nếu không dựa vào minh khế để trốn tránh, anh tưởng mình có thể sống được đến bây giờ sao?"

Đó là...

Đó là linh bài trấn áp hắn!

"Tôi là chồng của cô, cô không thể đối xử với tôi như thế!" Âm linh quát lên với Thời Sênh, "Thả tôi ra ngoài, chúng ta đã kết hôn, tôi là chồng của cô."

"Xuống địa ngục mà tìm vợ của anh đi." Thời Sênh hơi dừng lại, cười đầy ác liệt, "A, không đúng, anh chết sẽ tan hết hồn phách, không thể đi tìm vợ được, thật đáng tiếc."

"Cô không thể giết tôi, tôi và cô có minh khế. Cô không thể giết được tôi." Âm linh dường như trấn tĩnh lại, "Cô giết tôi thì cô cũng sẽ chết, ha ha ha ha, cô không thể giết tôi."

Thời Sênh cười lạnh: "Tôi không thể giết anh, nhưng hắn thì có thể."

Cái gì?

Âm linh nhìn một người đàn ông đi ra từ trong bóng tối, quanh thân hắn lập tức như nổi đầy gai nhọn, gầm gừ hỏi: "Tại sao cô lại thích hắn, hắn có gì tốt chứ? Một thứ người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, tại sao cô lại thích một thứ đồ vật như thế?"

Thời Sênh mặt đầy đường hoàng, chờ Sầm Triệt tới gần mới cong môi cười, "Bởi vì tôi thích anh ấy thôi."

Biểu tình của âm linh hơi đọng lại, bởi vì không gian thu hẹp nên thân thể thắn cũng đang không ngừng co rút lại, lúc này chỉ lớn chừng một đứa trẻ.

Sầm Triệt cầm lấy linh bài trong tay Thời Sênh rồi đi tới trước mặt Thời Sênh.

Thời Sênh nhìn Sầm Triệt thu linh hồn của âm linh vào linh bài trong tiếng gào thét chói tai của hắn, lúc trước nếu âm linh này chủ động tìm cô giải trừ minh khế thì dù có trả giá lớn cô cũng sẽ đồng ý, dù sao hắn cũng là người bị hại. Nhưng hắn lại dám lén lút muốn chiếm lấy cô, còn dám ra tay với Phượng Từ, vậy thì không trách cô được.

Kẻ động tới Phượng Từ, chết cũng không đủ.

Sầm Triệt đưa linh bài cho Thời Sênh rồi nhìn Kỷ Đồng giả đang nằm trên mặt đất: "Cô ta thì sao đây?"

Thời Sênh xắn tay áo: "Vừa lúc, giải quyết luôn một thể."

Sầm Triệt cho rằng Thời Sênh định giết cô ta, ai ngờ cô lại lật người ra, lấy một tờ giấy, sau đó dựa theo đồ họa trên tờ giấy đó bắt đầu vẽ lên mặt đất xung quanh Kỷ Đồng giả.

Thời Sênh vừa mới vẽ xong liền nghe thấy một tiếng quát giận dữ từ xa truyền tới: "Kỷ Đồng, cô làm gì thế hả?"

Tạ Vong Kỳ dẫn theo vài người chạy tới, nhìn cô như hổ rình mồi.

"Đương nhiên lấy lại thứ thuộc về tôi rồi." Thời Sênh khom lưng giật miếng ngọc Quan Âm trên cổ Kỷ Đồng giả ra, giọng lạnh lùng, "Cô ta chiếm dụng tên và thân phận của tôi thời gian dài như thế, giờ cũng nên trả lại cho tôi rồi."

Lúc trước cô không biết cách làm cho liên hệ kỳ quái giữa hai người biến mất, nhưng sau khi tới cái thôn kia thì đã biết được.

Thời Sênh dùng linh khí rửa sạch ngọc Quan Âm vài lần rồi thay một sợi dây mới và đeo lên cổ mình.

Ngọc Quan Âm vừa đeo lên người, những quỷ hồn phiêu đãng xa xa biến mất trước mắt cô, thế giới an tường trở lại.

Nguyên chủ có thể thấy ma là năng lực trời sinh, ngọc Quan Âm này dùng để áp chế năng lực đó của nguyên chủ. Nhưng người không có năng lực này sau khi có được ngọc Quan Âm lại có thể nhìn thấy ma.

Tạ Vong Kỳ đứng ở bên ngoài nhìn động tác của Thời Sênh nhưng lại không có phản ứng gì, ánh mắt đảo qua Kỷ Đồng giả nằm trên mặt đất, giọng đầy nặng nề: "Rốt cuộc cô ấy là ai?"

Nếu cô thật sự là Kỷ Đồng, vậy cô gái kia là ai?

Có lẽ là thủ đoạn thần bí khó lường cùng với khí thế kiêu ngạo của Thời Sênh làm Tạ Vong Kỳ cảm thấy cô không cần thiết phải lừa người, cô có thực lực, cũng có thủ đoạn, cần gì phải lừa gạt ai.

"Cô ta?" Thời Sênh ngẫm nghĩ, "Hình như tên là Ngụy Doanh."

Thời Sênh cầm tờ giấy đi vòng quanh Ngụy Doanh mấy vòng, sau đó lại niệm một ít chú ngữ kỳ quái.

"Đội trưởng Tạ, không ngăn cản cô ta sao?" Người bên cạnh Tạ Vong Kỳ nôn nóng nhìn Thời Sênh, ai biết được cô đang làm gì chứ?

Tạ Vong Kỳ chỉ đứng nhìn Thời Sênh niệm những chú ngữ kỳ quái, thực rõ ràng cô không thuần thục lắm, tuy rằng có thể niệm hoàn chỉnh nhưng giống như học thuộc lòng mà thôi, không phải thuần thục lắm.

Theo âm thanh của cô, những nét vẽ màu đen và đỏ xung quanh Ngụy Doanh bắt đầu giao thoa với nhau, dần dần hóa thành sương khói rồi tiến vào trong cơ thể cô ta.

"Đội trưởng Tạ?"

"Đội trưởng Tạ, anh nói gì đi chứ?"

1583

Khi đám sương khói đó tiến vào trong thân thể của Ngụy Doanh thì trên người cả hai như có gông xiềng bị phá vỡ, "rắc" một tiếng, một trận gió ào qua hai người, dung mạo của cả hai đều thình lình thay đổi.

"Sao lại thế này? Sao dung mạo của họ lại trao đổi cho nhau rồi?"

"Đội trưởng Tạ... Cái này... cái này... rốt cuộc là sao vậy?"

Tạ Vong Kỳ nhìn người trên mặt đất với ánh mắt vừa trầm vừa lạnh, nhưng giọng nói vẫn cực kỳ bình tĩnh: "Không phải trao đổi mà là khôi phục nguyên trạng."

Mọi người: "..." Nghĩa là sao?

Kết hợp với những lời mà Thời Sênh nói trước đó là lấy lại tên và thân phận của mình, mọi người đột nhiên hiểu ra, trước kia dung mạo của bọn họ đổi chỗ cho nhau, giờ chỉ khôi phục nguyên dạng mà thôi.

Nhưng rốt cuộc chuyện này sao lại làm được?

Sao dung mạo của hai người có thể đổi chỗ cho nhau được chứ?

"Hẳn là một loại ảo thuật khiến cho người mà chúng ta nhìn thấy có gương mặt của người khác, kỳ thật dung mạo của họ không thay đổi." Tạ Vong Kỳ tiếp tục nói.

Kỷ Đồng và Ngụy Doanh có dáng người rất giống nhau, ngay cả kiểu tóc cũng y hệt, nếu để hai người đứng quay lưng thì chắc có người còn không phân biệt được ai vào ai.

"Cô Kỷ, tôi có thể hỏi một chút là chuyện này là như thế nào không?" Tạ Vong Kỳ thấy Thời Sênh chuẩn bị rời đi thì vội vàng gọi lại.

Tại sao cô và người có tên Ngụy Doanh này lại xuất hiện tình huống như thế?

Thời Sênh liếc nhìn hắn, lạnh nhạt từ chối: "Tự mình tra đi."


Nghĩ bản cô nương tra chuyện này không tốn công sao?

Coi bản cô nương là Bách khoa Baidu à, nằm mơ!

...

"Có thể nói cho anh không?" Rời khỏi con phố kia, Sầm Triệt lên tiếng dò hỏi, hắn cũng rất muốn biết tại sao?

"Có thể, hôn em một cái." Thời Sênh hếch má về phía hắn.

Sầm Triệt hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn cúi xuống hôn cô một cái, hắn còn chưa kịp thu hồi nụ hôn thì Thời Sênh đã nhanh chóng đặt môi lên môi hắn.

Cũng may là cô chỉ chạm vào chứ không làm ra hành vi quá phận nào. Sầm Triệt trừng mắt với cô, chán sống rồi à?

"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu." Thời Sênh đắc ý.

Sầm Triệt một phen ấn đầu cô xuống vò loạn, giọng rất không vui: "So sánh anh với cái gì thế hả?"

"Bảo bối."

Sầm Triệt: "..." Câu nói trên làm gì có chữ "bảo bối" nào chứ hả?

Thời Sênh dường như biết hắn suy nghĩ gì nên giải thích: "Mẫu đơn là quốc hoa, không phải bảo bối thì là gì?"

Sầm Triệt: "..."

Bóp chết cô, khiến cho cô cũng biến thành cái dạng như mình có được không nhỉ?

Đương nhiên, cuối cùng hắn vẫn không nỡ, cô ấm áp thì ôm vẫn thích hơn.

Sầm Triệt nắm lấy mấy ngón tay Thời Sênh, đầu ngón tay lạnh băng lập tức ấm áp, ánh mắt sắc lạnh của hắn cũng mềm mại hơn không ít: "Đừng nói sang chuyện khác, nói đi, chuyện này là sao?"

Thời Sênh áp toàn bộ bàn tay vào để hắn có thêm ấm áp: "Chuyện một năm trước em bị mất tích chắc anh có nghe nói rồi chứ?"

Sầm Triệt gật đầu, lúc trước không biết nhưng sau đó đã biết.

"Em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, được người trong một thôn làng cứu. Trước khi em tỉnh lại, người trong thôn đó làm em mất trí nhớ. Anh nói bọn họ có tàn nhẫn hay không chứ? Không có ký ức, em chỉ có thể sinh sống tại thôn đó, ừm, âm linh kia cũng là do đám thôn dân này trêu chọc vào."

Sầm Triệt nghiêng đầu, "Lúc trước em nói đi giết người chính là những người này à?"

"Đúng thế, lần đó đi em mới biết được một số việc." Thời Sênh thở dài.

Nữ chính là Ngụy Doanh, mẹ của cô ta là người trong thôn, nhưng lúc trẻ có ra ngoài nên gặp được ba của cô ta. Bọn họ ở bên nhau không phải vì tình yêu mà là ba của Ngụy Doanh nhận nhầm bà ta thành người mà mình thích.

Mẹ của Ngụy Doanh biết hắn nhận sai người nhưng bởi vì thích nên vẫn ôm một chút tâm tư nhỏ, ỡm ờ ngủ với ông ấy.

Cốt truyện cẩu huyết như thế đấy.

Thế lực gia đình của người đàn ông đó không tệ, sao có thể cưới một người phụ nữ nhà quê. Bởi thế mẹ của Ngụy Doanh được đưa cho một số tiền rồi bị vứt bỏ.

Ai mà ngờ mẹ cô ta lại có thai, rốt cuộc cũng là cốt nhục của mình nên dù Ngụy gia không thích mẹ của Ngụy Doanh thì cũng vẫn nhớ tới đứa trẻ, để mẹ cô ta vào ở trong Ngụy gia.

Nhưng bọn họ không đăng ký kết hôn, nói cách khác, mẹ của Ngụy Doanh có thể bị đá ra khỏi nhà bất cứ lúc nào.

Bà ta vẫn luôn nghĩ nếu mình sinh được con trai thì sẽ đững vững gót chân ở Ngụy gia, nhưng sự thật đã vả cho bà ta một cái thật đau, bà ta chỉ sinh ra một đứa con gái.

Ngụy gia không phải không thích con gái, nhưng dù sao con gái cũng chẳng bằng con trai, sau này có thể kế thừa gia sản của Ngụy gia.

Rốt cuộc, mẹ Ngụy Doanh vẫn bị đuổi ra khỏi nhà, vì không cam lòng nên cả ngày theo dõi ba của cô ta.

Trong lúc theo dõi lại phát hiện người mà ba Ngụy Doanh thích là bà Kỷ, nhưng lúc đó bà Kỷ đã lấy ông Kỷ, thậm chí còn đã mang thai.

Tâm ghen tị của đàn bà nổi lên, mẹ Ngụy Doanh chạy ra đẩy bà Kỷ khiến cho đứa bé bị sinh non, vừa sinh ra đã bệnh tật, ốm yếu.

Đứa bé này chính là Kỷ Đồng.

Bởi vì sinh non lại kết hợp với một vài nhân tố khác nên từ nhỏ Kỷ Đồng đã nhìn thấy âm linh, lần nào cũng sợ tới mức khóc ầm ĩ.

Cuối cùng, ông bà Kỷ phải đi xin một miếng ngọc Quan Âm mới ngăn chặn được chuyện này, để Kỷ Đồng an ổn lớn lên.

Mà vì sự kiện đó nên cả hai mẹ con Ngụy Doanh hoàn toàn bị vứt bỏ. Mẹ cô ta chỉ có thể ôm con về lại thôn làng kia.

Ai biết được, nhiều năm sau, Kỷ Đồng lại xui xẻo đi tới thôn đó, gặp gỡ mẹ của Ngụy Doanh vốn đã chẳng còn ôm bất kỳ hy vọng nào.

Khi mẹ Ngụy Doanh nhìn thấy miếng ngọc Quan Âm treo trên cổ Kỷ Đồng, bà ta liền nhận ngay ra khối ngọc đó.

Lúc đó, giấy tờ trên người Kỷ Đồng vẫn còn. Sau khi mẹ Ngụy Doanh xác định được người liền hủy đi mấy thứ đó.

Bà ta đem Kỷ Đồng về thôn, dùng chú thuật phong bế hết mọi ký ức của cô.

Lúc đó Ngụy Doanh đang đi học bên ngoài, có đôi khi phải làm thêm nên quanh năm suốt tháng không trở về nhà lấy một lần. Thỉnh thoảng Kỷ Đồng cứ tự nhiên ngủ quên mất, lúc trước nghĩ là do bị thương nên mới thích ngủ, nhưng giờ nghĩ lại thì chắc chắn là do có người phá rối.

Chỉ sợ lúc đó là thời điểm Kỷ Đồng giả trở về nên cô mới chưa từng gặp Ngụy Doanh lần nào.

Có lẽ là do ý trời nên Ngụy Doanh và Kỷ Đồng có dáng người rất giống nhau. Mẹ của Ngụy Doanh mất nửa năm chuẩn bị mới có thể lấy ký ức của Kỷ Đồng chuyển sang cho Ngụy Doanh được.

Đại khái là lúc thay đổi bị trục trặc gì đó nên cuối cùng Kỷ Đồng không tiếp thu ký ức của Ngụy Doanh, chỉ có Ngụy Doanh đơn phương tiếp thu ký ức của cô mà thôi.

Nhưng như thế cũng đủ rồi, bà ta đưa Ngụy Doanh ra ngoài. Có ngọc Quan Âm và thuật lừa mắt người khác, Ngụy Doanh lại có được ký ức của Kỷ Đồng. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng vì ký ức bài xích mà xảy ra một ít phiền toái nhưng mọi người đều tin tưởng nguyên nhân là do nửa năm mất tích và bị thương kia, vì thế chẳng ai nghi ngờ cả.

Qua nửa năm ma hợp, Ngụy Doanh hoàn toàn nắm giữ các thói quen của Kỷ Đồng nên cũng cho rằng đó là thói quen của mình, vậy nên khi Thời Sênh quay về thì cô ta đã hoàn toàn thay thế Kỷ Đồng rồi.

Mẹ của Ngụy Doanh muốn cho con gái mình được sống tốt hơn, cũng có ý muốn trả thù bà Kỷ, rốt cuộc thì người đàn ông mà bà ta thích lại thích bà Kỷ, có người phụ nữ nào nén được cơn giận này chứ?

Cơ hội bày ra ngay trước mắt, sao có chuyện bà ta không nắm chắc cơ chứ.

Dựa theo cốt truyện, cuối cùng nữ chính vẫn phát hiện ra bí mật này, ân oán của người đời trước cũng dần được cởi bỏ. Kỷ Đồng đã chết, nữ chính từ đầu tới cuối là vô tội, bị chính mẹ của mình thao tác nên quá nửa sẽ được bà Kỷ tha thứ, thậm chí có khi còn được thu nhận làm con nuôi các kiểu nữa.

Mà nguyên chủ...

Chết ở thôn làng kia, mãi mãi là quá khứ.

1584

Nếu cô không tới, hết thảy những chuyện đó đều có thể xảy ra.

Đáng tiếc...

Vừa mới bắt đầu, vì nguyên chủ không nói cần báo thù nên cô liền lười đi quản đám người trong thôn kia, ai biết lại trả cho cô một phần kinh hỷ lớn như thế.

Cô cũng chẳng ngại giúp nguyên chủ báo thù một chút.

...

Trở lại biệt thự, Thời Sênh và Sầm Triệt cùng nằm chung trên một chiếc giường.

Sầm Triệt nghiêng người vuốt mặt Thời Sênh, có điểm kỳ quái, "Từ đầu anh đã nhìn thấy khuôn mặt này rồi."

"Hả?" Thời Sênh hơi nghiêng đầu, "Có lẽ người chết và người sống nhìn sẽ khác nhau chăng?"

Sầm Triệt thu tay lại, "Có lẽ vậy, lúc đầu anh gặp em thì em đã có cái dạng này rồi."

Thời Sênh híp mắt, tâm tình sung sướng, "Vậy thì tốt."

Sầm Triệt không biết tại sao cô lại vui vẻ như thế, nhìn cô chằm chằm một hồi, "Anh về phòng đây, mai gặp."

"Không thể ở bên em sao? Em không chạm vào anh đâu, chỉ nằm cạnh thôi." Thời Sênh chỉ vào khe hở giữa hai người.

Sầm Triệt nhéo má cô, "Không được, lúc ngủ em chẳng bao giờ thành thật, toàn động tay động chân với anh."

"Đến ngủ mà em còn động tay động chân với anh, có thể thấy em thích anh cỡ nào, sao anh nỡ lòng để mặc em giường đơn gối chiếc chứ. Lỡ đâu em mộng du đi động tay động chân với người khác thì làm sao hả?"

Sầm Triệt: "..."

Hắn không lay chuyển được Thời Sênh nên cuối cùng vẫn không thể rời khỏi phòng, đành chia đôi giường với Thời Sênh.

Quả nhiên, nửa đêm đang ngủ, người vốn đang nằm cách hắn thật xa liền sờ soạng bò tới, rúc vào trong lòng hắn. Có lẽ là quá lạnh nên cô hơi run rẩy một chút nhưng rồi sau đó cũng không có động tĩnh gì nữa.

Sầm Triệt thở dài, mở tủ ở đầu giường lấy nội đan trong hộp ra, nắm nó ở trong tay, chậm rãi hấp thu mới làm cho sự lạnh lẽo trên cơ thể dần mất đi.

Hấp thu nội đan quá nhiều cũng không tốt cho hắn, nhưng chỉ làm vậy mới ngăn không cho thân thể bị quá lạnh.

Hôm sau.

Thời Sênh dậy trước, cô hơi giãy giụa trong lòng Sầm Triệt một hồi, tay chân đã cứng đờ như không phải của mình nữa, phải dùng linh khí vận chuyển một hồi mới dần khôi phục lại.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng nắm chắc thời gian chuẩn bị giúp hắn sống lại.

"Tiểu Sênh..."

Thời Sênh kinh hãi quay đầu nhìn người bên cạnh. chàng trai vẫn còn duy trì tư thế cũ, chăn nửa đắp trên hông, quần áo hơi xộc xệch lộ ra đường cong mềm mại ở eo.

Chàng trai không mở mắt, chỉ vô ý thức mà gọi tên cô.

Còn tưởng khôi phục ký ức rồi chứ!

Sầm Triệt bị hôn mà tỉnh lại, ấm áp không ngừng truyền vào trong thân thể hắn khiến hắn thoải mái muốn rên lên. Nhịn không để bản thân kêu lên, hắn mở trừng mắt liền nhìn thấy người đang ghé sát vào mình.

Đại khái là phát hiện hắn đã tỉnh nên người đó lập tức sửa sang quần áo, bò qua người hắn xuống giường như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

Thời Sênh thay một bộ quần áo khác xong rồi mà Sầm Triệt vẫn nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà một cách phát ngốc.

Hắn thường xuyên xuất hiện trạng thái như thế nên Thời Sênh cũng chẳng đề ý tới, cô tự đi ra ngoài để chuẩn bị bữa sáng, chờ ăn xong sẽ lại vào gọi hắn.

"Em muốn ra ngoài chuẩn bị ít đồ, anh ở nhà hay đi cùng em?"

"Cùng nhau." Sầm Triệt lập tức hoàn hồn, bật dậy khỏi giường.

"Anh đi cùng em thì sẽ mất thời gian lắm."

"..." Vậy em hỏi anh làm gì hả? Sầm Triệt lại ngồi xuống, "Vậy thôi, em đi đi."

Hắn không lo lắng cho sự an toàn của cô, chỉ có cô bắt nạt người khác chứ ai bắt nạt nổi cô đâu chứ.

Thời Sênh muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, nhưng vì Sầm Triệt không vui nên cô đành phải mang hắn theo.

Sầm Triệt tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

Thời Sênh chỉ có thể dùng ba chữ hình dung hắn... chảnh muốn chết!

...

Ngụy Doanh hôn mê suốt ba ngày.

Lúc cô ta tỉnh lại thì nhận ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, trong đầu trống rỗng, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào nên chỉ ngơ ngẩn nhìn đôi tay của mình.

"Em tỉnh rồi?" Âm thanh lạnh lùng và cứng ngắc vang lên từ bên cạnh, Ngụy Doanh như con nai con bị kinh hãi, ánh mắt ướt át nhìn sang.

Tạ Vong Kỳ bị cô ta nhìn như thế thì trong đáy lòng cũng nhũn ra, nhưng mà vừa nhìn thấy gương mặt làm mình rất phản cảm kia thì lại cực kỳ không thoải mái: "Thân thể em bị âm linh chiếm dụng nên có hơi suy yếu, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao."

Lúc trước, khuôn mặt này thuộc về một cô gái mà hắn cực kỳ chán ghét.

Thấy Tạ Vong Kỳ nhìn mình rất khác lạ nên Ngụy Doanh cắn môi hỏi: "Anh Vong Kỳ... Đã xảy ra chuyện gì?"

Cô ta chỉ nhớ là mình bị âm linh bắt cóc, nhưng sau đó đã xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt Tạ Vong Kỳ hơi biến đổi, "Em không khôi phục ký ức sao?"

Ba ngày này hắn đã hỏi qua rất nhiều vị tiền bối nên biết được hôm đó Thời Sênh dùng cách nào, cũng biết tại sao bọn họ lại xuất hiện tình huống như thế.

Ngụy Doanh không có ký ức nguyên bản của mình mà đã bị người khác tráo đổi ký ức với Kỷ Đồng, nhưng ảo thuật đã bị phá, hẳn là phải khôi phục lại ký ức của bản thân mình rồi chứ?

"Ký ức? Em... mất trí nhớ ư?" Ngụy Doanh còn kinh ngạc hơn Tạ Vong Kỳ, "Em nhớ em bị âm linh tấn công, còn nhìn thấy Kỷ Đồng. Em định đi tìm các anh nhưng âm linh lại đột nhiên đánh lên với Kỷ Đồng, sau đó xảy ra chuyện gì em cũng không biết nữa."

"Em..." Tạ Vong Kỳ thở dài, không biết nói cái gì nữa.

Ngụy Doanh lặng lẽ liếc nhìn hắn rồi cúi đầu, một bộ đã phải chịu hoảng sợ.

Ngụy Doanh thật sự không khôi phục ký ức, Tạ Vong Kỳ chắc chắn chuyện này sau khi thấy cô ta yêu cầu được gọi điện cho ông bà Kỷ.

Nếu cô ta khôi phục lại ký ức thì sao có thể gọi điện cho ba mẹ của Kỷ Đồng nữa chứ?

Tạ Vong Kỳ lấy lý do sức khỏe của cô ta để từ chối yêu cầu này.

Nhưng chuyện này không giấu được, với dung mạo trước kia của Kỷ Đồng, Ngụy Doanh biết mình rất được chú ý. Nhưng mà giờ quay về dùng dung mạo của chính mình, tuy rằng cũng khá xinh đẹp nhưng cũng chỉ là hơi thanh tú mà thôi, đâu có làm người ta thích như trước nữa chứ?

Ngụy Doanh lén ra ngoài nhờ người ta vẽ một bức chân dung. khi cô ta nhìn thấy người trong bức chân dung giống hệt mình thì trong lòng cảm thấy phức tạp một cách khó nói.

Khó trách Tạ Vong Kỳ ngăn cản cô ta gọi điện cho ông bà Kỷ. Hiện giờ cô ta đã không còn là con gái của họ nữa rồi.

Rõ ràng đây mới là dung mạo của mình, vậy mà Ngụy Doanh lại cảm giác được như mình bị người khác cướp mất đồ vậy.

Kỷ Đồng...

Nhất định là Kỷ Đồng đã làm gì đó với cô ta.

...

Tạ Vong Kỳ giải quyết công việc xong, vừa tiễn người ra cửa thì Ngụy Doanh vội vàng chạy tới, hốc mắt đỏ ửng hỏi hắn: "Anh Vong Kỳ, Kỷ Đồng đã làm gì em?"

Tạ Vong Kỳ nói với người bên cạnh: "Chào anh nhé anh Lý."

"Anh Tạ đang bận, không cần tiễn đâu." Anh Lý rất có mắt nhìn, tự mình đi ra ngoài.

Tạ Vong Kỳ dẫn Ngụy Doanh sang phòng bên cạnh.

"Anh Vong Kỳ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?" Ngụy Doanh vội vàng hỏi.

Căn phòng không lớn, lại có vọng âm, vì cô ta đang nôn nóng nên giọng vốn đã sắc nhọn lại càng thêm chói tai hơn.

Ngụy Doanh cũng bị âm thanh của mình dọa cho nhảy dựng, vội vàng gục đầu xuống theo bản năng.

Tạ Vong Kỳ nhìn mấy tờ giấy vẽ chân dung trên tay cô ta, biểu tình phức tạp: "Chuyện này anh cũng không rõ ràng lắm, hiện tại chỉ biết là có người tránh tráo thân phận của em với Kỷ Đồng. Cô ta mới là... Kỷ Đồng chân chính."

Đầu ngón tay của Kỷ Đồng hơi dùng sức, những bức vẽ trong tay lập tức nhàu nhĩ, giọng cô ta vô cùng trầm thấp: "Vậy em là ai?"

1585

"Vậy em là ai?"

Nếu cô ta là Kỷ Đồng, vậy mình là ai?

"Tên em là Ngụy Doanh, những cái khác tạm thời chưa biết." Cả nước có không biết bao nhiêu người tên Ngụy Doanh chứ? Ngay lập tức không thể nào tra hết được.

Biểu tình của Ngụy Doanh ngơ ngác nhìn Tạ Vong Kỳ: "Ngụy Doanh?" Cũng chỉ có một cái tên?"

Tuy rằng cảm thấy điều xảy có vẻ đả kích cô ta nhưng hắn chỉ có thể gật đầu bởi đây là sự thật.

Ngụy Doanh là ai, e là chỉ có Kỷ Đồng mới biết, nhưng cô gái đó căn bản không hề có ý nói cho bọn họ biết.

Biểu tình của Ngụy Doanh liên tục thay đổi, cô ta không phải Kỷ Đồng, cô ta là Ngụy Doanh, nhưng Ngụy Doanh chỉ là một cái tên, chứ chẳng còn gì khác cả? Cái này thì tính là gì đây?

"Không thể nào, em là Kỷ Đồng, em không phải là Ngụy Doanh gì hết, là đứa con gái đó đã làm gì em, là cô ta, là do cô ta hết." Ngụy Doanh đột nhiên gào lên, biểu tình tràn đầy tuyệt vọng và giãy giụa.

Sao cô ta có thể là Ngụy Doanh được chứ?

Cô ta là Kỷ Đồng mà...

Cô ta không phải Ngụy Doanh gì cả, trong trí nhớ của cô ta, cô ta chính là Kỷ Đồng, từ nhỏ tới lớn đều là Kỷ Đồng.

Từ một thiên kim có ba mẹ giàu có đột nhiên biến thành người chỉ có tên họ, ai có thể chấp nhận nổi sự thực này chứ. Phản ứng của Ngụy Doanh thì Tạ Vong Kỳ đã đoán được, nhưng không ngờ cô ta lại có phản ứng dữ dội như thế.

"Chuyện này bọn anh sẽ điều tra rõ, em đừng vội. Anh sẽ sắp xếp chỗ ở cho em, em cứ nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe đi đã."


"Em không tin." Ngụy Doanh như không nghe thấy lời của Tạ Vong Kỳ, kéo cửa chạy ra ngoài.

"Ngụy Doanh." Tạ Vong Kỳ đuổi theo giữ cô ta lại, "Em định đi đâu hả?"

"Buông em ra." Ngụy Doanh giãy giụa.

Tạ Vong Kỳ thấy xung quanh có người qua lại nên không khỏi vội vàng kéo người vào lại trong phòng.

"Buông em ra, anh buông em ra, để em ra ngoài."

Ngụy Doanh tay đấm chân đá về phía Tạ Vong Kỳ, muốn thoát ra khỏi tay hắn, nhưng sao sức lực của cô ta có thể thắng được Tạ Vong Kỳ chứ.

Tạ Vong Kỳ ấn Ngụy Doanh ngồi lên ghế, giam cầm cô ta bằng đôi tay của mình, sắc mặt lạnh lùng hơn rất nhiều, "Em bình tĩnh lại đã. Chuyện này bọn anh vẫn đang điều tra. Em làm ầm lên thì có ích lợi gì?"

Động tác của Ngụy Doanh cứng đờ, sau đó khóe miệng cô ta xuất hiện nụ cười lạnh, "Không phải là anh tin cô ta sao?"

Cô ta không tin, nhất định là đứa con gái đó đã làm gì cô ta nên cô ta mới biến thành cái dạng này.

Biểu tình của Ngụy Doanh làm Tạ Vong Kỳ rất không vui. Hắn đứng thẳng lên, nhìn cô ta từ trên cao. Ngụy Doanh bị hắn nhìn đến nổi cả da gà, không khỏi sợ hãi, y như lần đầu gặp hắn, ánh mắt hắn khi đó lạnh vào tận xương cốt.

Nghĩ lại thì thấy mình cũng chẳng nói gì sai nên Ngụy Doanh liền đẩy Tạ Vong Kỳ đi, một lần nữa chạy ra ngoài.

Lần này, Tạ Vong Kỳ không đuổi theo mà chỉ đứng nhìn Ngụy Doanh rời đi. Thấy người bên ngoài chỉ trỏ bàn tán, hắn cao giọng quát: "Không có việc gì sao? Chuyện ở thôn Lý gia đã giải quyết xong chưa? Đêm nay tăng ca!"

Mọi người lập tức ngậm miệng, gục đầu tản ra làm việc của chính mình.

...

Sau khi chạy đi, Ngụy Doanh đi tìm ông bà Kỷ trước.

Cô ta đã tới công ty rất nhiều lần, vốn định xông thẳng lên lầu thì bị người ngăn lại, "Xin lỗi cô, cô có hẹn trước không?"

"Tôi tới tìm ba mẹ tôi, hẹn trước cái gì chứ?" Ngụy Doanh tiếp tục đi về phía trước.

Lễ tân làm hết trách nhiệm ngăn cô ta lại: "Cô à, xin hỏi ba mẹ cô là ai? Nơi này không thể tùy tiện đi lên được. Cô có thể gọi điện cho ba mẹ mình trước được không? Sau khi chúng tôi xác định người thì sẽ để cô đi lên. Cô thấy như thế có được không? Chúng tôi cũng chỉ là người làm công, xin cô đừng làm khó chúng tôi."

Ngụy Doanh căn bản không nghe lễ tân nói, cứ xông thẳng về phía thang máy.

"Bảo vệ, bảo vệ..." Lễ tân thấy mình không ngăn cản được cô ta nên đành gọi bảo vệ ở bên ngoài.

Ngụy Doanh đã đi tới trước thang máy, vừa lúc thang máy mở ra liền thấy ông bà Kỷ ở bên trong.

Con ngươi của Ngụy Doanh sáng lên, buột miệng gọi: "Ba, mẹ."

Ông bà Kỷ kỳ quái nhìn ra sau lưng mình. Những người sau lưng cũng dùng ánh mắt như dò hỏi, tìm ai thế?

Những người sau đều lắc đầu tỏ vẻ không quen biết.

"Ba, mẹ, là con đây, Kỷ Đồng, con là Kỷ Đồng." Ngụy Doanh chỉ vào chính mình.

Bà Kỷ cảm thấy giọng nói này không khác con gái mình là bao, nhưng khuôn mặt này... chẳng lẽ bà còn không rõ mặt mũi con gái mình thế nào nữa sao?

"Xin lỗi, cháu nhận sai người rồi." Bà Kỷ là phụ nữ nên thái độ rất ôn hòa.

"Con thật sự là Kỷ Đồng." Ngụy Doanh muốn tới gần họ nhưng lúc này bảo vệ cũng tới nơi nên xông vào kéo cô ta ra ngoài.

"Con thật sự là Kỷ Đồng mà. Ba, mẹ, không tin ba mẹ thử gọi sang điện thoại của con xem, con thật sự là Kỷ Đồng..." Ngụy Doanh không ngừng giãy giụa.

Ông bà Kỷ đưa mắt nhìn nhau. Bà Kỷ lấy điện thoại ra gọi cho con gái của mình, tiếng chuông quen thuộc lập tức vang lên trong đại sảnh.

Tràng cảnh lập tức yên tĩnh một cách quỷ dị.

Ngụy Doanh nhân cơ hội này tránh khỏi bảo vệ, vọt tới trước mặt bà Kỷ, giơ điện thoại ra trước mặt họ, "Mẹ, mẹ xem đi, điện thoại đổ chuông rồi. Con là Kỷ Đồng, con thật sự là Kỷ Đồng, mẹ hãy tin con."

Bà Kỷ không nói gì, ông Kỷ liền mở miệng phá vỡ không ký trầm mặc: "Đưa con bé tới phòng họp đi."

Những người trong đại sảnh đưa mắt nhìn nhau, tình huống gì thế này?

Bọn họ đều đã gặp qua tiểu thư Kỷ Đồng, đâu phải bộ dáng này chứ...

Trong phòng họp.

"Cô là ai?" Ông Kỷ dùng bộ mặt nghiêm túc mà Ngụy Doanh chưa thấy bao giờ nhìn cô ta, "Tại sao di động của Tiểu Đồng lại ở trên tay cô?"


"Ba, con là Kỷ Đồng mà." Ngụy Doanh gấp đến mức sắp khóc tới nơi, "Con thật sự là Kỷ Đồng, điện thoại này cũng là của con."

Bà Kỷ yên lặng chìa cái gương ra trước mặt cô ta, "Cô bé, con gái nhà cô nhìn thế nào cô vẫn nhớ rõ, giọng cháu và nó tuy rất giống nhau nhưng diện mạo thì hoàn toàn khác."

Bà Kỷ nghi ngờ cô bé này mắc bệnh tâm thần, nếu không tại sao một cô gái đang yên đang lành lại chạy tới tự nhận mình là Kỷ Đồng chứ?

"Con thật sự là Kỷ Đồng." Ngụy Doanh sắp khóc tới nơi rồi, sau đó cô ta lại như nhớ ra, vội vàng nói, "Con nhớ rõ khi con còn nhỏ, vì nghịch ngợm trèo lên cây nên không xuống được, ba phải tìm người đưa con xuống. Con bị sợ hãi nên sau đó còn mắc bệnh tới mấy ngày."

Ngụy Doanh kể ra liên tiếp mấy chuyện mà người ngoài cũng khó lòng biết được, biểu tình của ông bà Kỷ càng lúc càng ngưng trọng hơn.

"Con nhớ rất rõ mà. Mẹ, con thật sự là Kỷ Đồng, con bị thế này là do có người hãm hại." Ngụy Doanh khóc lóc, "Con thật sự là Kỷ Đồng."

"Con có nhớ rõ món quà sinh nhật lúc 10 tuổi ta đưa cho con là gì không?" Ông Kỷ híp mắt hỏi.

"Mười tuổi?" Ngụy Doanh nghĩ ngợi, "Sinh nhật năm đó ba không ở nhà, làm gì có quà sinh nhật nào cho con, một tháng sau đó ba mới tặng bù cho con một con búp bê."

Ông Kỷ nhìn bà Kỷ, cả hai người đều nhìn thấy được sự khiếp sợ trong mắt đối phương.

Đây thật sự là con gái của họ sao?

"Cốc cốc... Kỷ tổng, Kỷ phu nhân, khách quý đã tới rồi." Thư ký đột nhiên vội vàng gõ cửa thông báo.

Ông Kỷ phất tay tỏ vẻ đã biết, lại nhìn Ngụy Doanh đã khóc sưng cả mắt rồi quay sang người vợ lúc này đang có vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó liền phân phó người tới nhìn Ngụy Doanh, còn ông thì dẫn vợ rời đi.

Sau khi rời khỏi phòng liền cho người gọi Tạ Vong Kỳ tới. Lúc trước bọn họ không biết thân phận của Tạ Vong Kỳ, nhưng sau đó đã biết.

Nếu con gái thật sự gặp phải sự kiện thần quái nào đó, tìm hắn chắc chắn là không thành vấn đề.

1586

Người hôm nay ông bà Kỷ chuẩn bị gặp không phải ai khác mà chính là mẹ của Sầm Triệt.

"Để Sầm phu nhân phải đợi lâu rồi." Ông Kỷ dắt bà Kỷ vẫn còn chưa hồi thần tiến vào, âm thầm nhéo vợ một cái. Lúc này bà Kỷ mới hơi xoay người, nở nụ cười cứng ngắc với bà Sầm.

"Chào bác trai, chào bác gái ạ!" Bé gái ngồi bên cạnh bà Sầm ngoan ngoãn chào hỏi hai người.

"Chào cháu, bé con đáng yêu quá." Bà Kỷ cố gắng vực tinh thần lên, khen cô nhóc mấy câu.

Ông bà Kỷ cùng ngồi xuống, sau đó ông Kỷ lập tức kỳ quái hỏi: "Không biết Sầm phu nhân tới là có việc gì?"

Vị này chẳng những muốn gặp ông ta mà còn muốn gặp cả vợ ông ta nữa, nếu là vì công việc thì hoàn toàn không cần thiết...

"Có điểm hơi đường đột, còn phải xin hai vị thứ lỗi." Bà Sầm là người nhiệt tình, lúc cười rộ lên càng như phụ nữ Giang Nam dịu dàng tắm mình trong gió xuân, "Là thế này, thằng bé nhà tôi, Sầm Triệt ấy, ông bà cũng biết đúng không? Gần đây nó và Kỷ Đồng có qua lại với nhau. Tôi thấy hai đứa nhỏ rất thích hợp nên muốn cùng hai ông bà thương lượng một chút, để hai đứa nó đính hôn trước."

Ông bà Kỷ đều tỏ ra không thể tin được: "Sầm phu nhân... Có phải bà hiểu lầm gì rồi không, Tiểu Đồng tuyệt đối không quen Sầm thiếu gia đâu."

Tuy rằng bọn họ bận bịu thật nhưng Kỷ Đồng kết bạn với ai, hay qua lại với ai họ đều biết cả.

Bà Sầm cười: "Không lầm đâu, chính là con gái của hai vị, Kỷ Đồng."

Đây là chính miệng Tiểu Triệt nói ra, sao có thể lầm được?

"Nhưng mà..." Bà Kỷ không khỏi nghĩ tới đứa con gái tự xưng là con gái mình trong phòng họp nhưng lại có gương mặt hoàn toàn khác kia.

Sao chuyện này càng lúc càng quái dị.

Bà Sầm thấy hai người vẫn tỏ ra không tin thì rất kỳ quái, "Tiểu Triệt hiện đang ở bên Tiểu Đồng, nếu không các vị cứ gọi điện hỏi một chút đi."

Ông bà Kỷ: "..."

Nếu Kỷ Đồng và Sầm Triệt ở bên nhau, vậy người trong kia là ai?

"Để con, để con, con sẽ gọi cho anh và chị." Bé gái thuần thục lấy từ trong túi của mình ra một cái di động nhỏ xinh rồi bấm một dãy số.

Tiếng chuông đổ một hồi, sau chừng năm nhịp thì có người tiếp, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng truyền ra, "Tiểu Ninh, có việc gì thế?"

"Chị có ở đó không ạ?" Sầm Ninh ôm di động, mắt to chớp chớp như có thể nhìn thấy người bên kia điện thoại vậy.

"Có."

"Có thể để chị nói chuyện với em một chút không?" Sầm Ninh tiếp tục hỏi.

Bên kia im lặng một chút rồi có tiếng đi lại, một lát sau lại có tiếng nước chảy róc rách, sau đó một âm thanh mơ hồ vang lên: "Sao thế? Cẩn thận một chút, đi từ bên kia qua đây. Dừng lại, anh đứng yên đó đừng nhúc nhích, để em qua."

Âm thanh đi lại một chút rồi dừng, sau đó Sầm Triệt mới lại nói.

"Tiểu Ninh bảo em nghe điện thoại."

"Tìm em làm gì?"

"Không biết, em nghe đi."

Ông bà Kỷ lo lắng nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay Sầm Ninh. Bà Sầm thì càng không hiểu bọn họ bị làm sao nữa?

Âm thanh mơ hồ chợt rõ ràng lên, nhẹ nhàng lại có vài phần lạnh nhạt, "Alo?"

"Chị." Sầm Ninh tươi cười, "Chị và anh đang ở bên nhau à?"

"Vô nghĩa, nếu không sao có thể tiếp được điện thoại của anh ấy chứ. Có chuyện gì thế, chị đang bận lắm." Ngữ khí tuy không được tốt nhưng cũng không hề có ác ý, "Anh đừng đi loạn nữa, cẩn thận đấy, đừng có ngã vào nước."

Câu sau rõ ràng không phải nói với bọn họ.

Bà Sầm cười càng thêm dịu ngọt, cô bé này thực sự là rất thương Tiểu Triệt nhà bà nha.

"Bác trai với bác gái không tin chị và anh trai em đang ở bên nhau nên em gọi điện thoại để chứng minh cho họ thấy."

"Hả?" Thời Sênh kỳ quái, giây tiếp theo lại hỏi: "Em đang ở tập đoàn Kỷ thị à?"

"Đúng rồi, mẹ nói muốn để hai người kết hôn, như thế hai người có thể vĩnh viễn ở bên nhau." Sầm Ninh có vẻ rất vui nên tán dóc một hồi, "... Em sẽ bố trí phòng tân hôn cho anh chị. Chị có thích màu hồng không? Nhưng mà mẹ bảo phòng tân hôn phải dùng màu đỏ, tại sao ạ? Màu hồng rõ ràng đẹp hơn màu đỏ..."

Các bé gái thường thích màu hồng, cô thích mới kỳ quái đó!

"Đưa điện thoại cho ba chị đi." Thời Sênh ngắt lời Sầm Ninh, cứ để con bé này nói tiếp chắc nói luôn tới chuyện tại sao lại có vũ trụ này mất.

Sầm Ninh bĩu môi rồi đưa điện thoại cho ông Kỷ đang đần mặt ra.

Ông Kỷ đóng loa ngoài rồi đưa lên tai, "Tiểu Đồng?"

Thời Sênh nói qua sự tình đại khái cho ông Kỷ nghe một lần, từ lúc cô mất tích đến khi bị đổi thành người khác.

Người nghe càng lúc càng sửng sốt.

"Có thể mở video không?" Ông Kỷ tiêu hóa một chút rồi đưa ra ý kiến.

"Được ạ!"

Video rất mau truyền tới, nhưng có lẽ do tín hiệu không tốt nên hình ảnh có hơi kém, một hồi lâu sau mới thấy rõ người.

Cô gái xinh đẹp đứng trước một dòng suối, mặc một bộ đồ thể thao, tóc tùy ý buộc ở đằng sau nhìn vừa thoải mái lại vừa thanh tân. Phía sau lưng toàn là màu xanh của thực vật, không biết đang ở đâu nữa.

Mà ở sau lưng cô là một chàng trai đang đứng đưa lưng về phía họ, thân ảnh cao lớn, tóc ngắn hơi bay theo gió, chỉ qua hình ảnh cũng có thể thấy nam sinh này rất không tầm thường.

Hắn ngửa đầu nhìn không trung, có lẽ nghe thấy âm thanh nên hơi ghé mắt nhìn, gương mặt nghiêng vô cùng hoàn mỹ.

Bà Kỷ cũng thò mặt sang nhìn sau đó siết chặt lấy tay ông Kỷ, đây là con gái của họ.

Thần tình của ông Kỷ cũng hơi buông lỏng, dù sao cũng là người lăn lộn trên thương trường, cảm xúc vẫn có thể thu liễm.

"Tiểu Đồng, con có thể trở về không? Chúng ta gặp rồi nói chuyện." Đây có phải con gái của họ không cũng chưa chắc chắn, những việc này cứ phải gặp rồi nói mới rõ ràng được.

Rốt cuộc bọn họ cũng đã từng gặp nhiều chuyện thần quái rồi.

Nếu không cũng sẽ không biết thân phận của Tạ Vong Kỳ.

Thời Sênh hơi nhíu mày, lại quay đầu nhìn nam sinh đằng sau: "Qua mấy ngày nữa đi ạ. Con còn có chút việc phải làm, về rồi còn sẽ gọi cho ba mẹ."

Ông Kỷ hơi trầm mặc một chút: "Được."

Ông đóng video, đưa điện thoại di động cho Sầm Ninh. Sầm Ninh thấy cuộc gọi đã ngắt thì hơi thất vọng, cái miệng nhỏ dẩu lên đầy bất mãn.

Bà Sầm vuốt tóc cô nhóc. Lúc đó Sầm Ninh mới lộ ra nụ cười ngọt ngào.

"Sầm phu nhân, chuyện này chờ Tiểu Đồng về rồi chúng ta bàn lại, bà thấy có được không?"

Bà Sầm nhìn biểu tình khác lạ của hai vợ chồng liền biết bên trong còn có chuyện gì nên đành gật đầu: "Cũng được, tôn trọng ý kiến của bọn trẻ."

Tiễn bà Sầm đi rồi, biểu tình của bà Kỷ lập tức không giữ được bình thản nữa, "Ông à, rốt cuộc là sao đây? Rốt cuộc ai mới là con gái của chúng ta?"

Ông Kỷ lắc đầu: "Đừng nóng vội, sẽ biết rõ ràng thôi."

"Nếu những lời Tiểu Đồng vừa nãy nói là thật thì Tiểu Đồng nhà chúng ta đã phải chịu bao nhiêu khổ sở chứ, ông à..."

"Được rồi, chẳng phải là còn chưa biết rõ ràng sao? Bà đừng vội, chúng ta gọi cậu Tạ kia tới hỏi một chút xem mọi chuyện là thế nào đã."

Bà Kỷ cố gắng lắm mới giữ cho tinh thần vững vàng, đi theo ông Kỷ quay về phòng họp lúc nãy.

Tạ Vong Kỳ đã tới rồi, nhưng hắn không vào mà đứng chờ ở bên ngoài.

"Cậu Tạ." Ông Kỷ tiến lên chào hỏi.

Tạ Vong Kỳ gật đầu chào lại với vẻ mặt lãnh đạm, "Cháu biết chú Kỷ gọi cháu tới là muốn hỏi chuyện gì. Chúng ta tìm một chỗ rồi ngồi xuống nói chuyện đi."

Ông Kỷ nhíu mày, quả nhiên là Tạ Vong Kỳ biết gì đó.

Ông đè tay bà Kỷ đang muốn trực tiếp hỏi lại, gật đầu: "Được, mời cậu Tạ qua bên này."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật