[Phần 3] Boss là nữ phụ (Reup từ chương 1480)

1557-1561



1557

"Trò đùa dai cũng không thể biến cho bầu trời thành như thế kia được. Chúng ta đang ở bên ngoài, không phải ở trong nhà." Bầu trời chớp mắt liền biến thành cái dạng đó, căn bản sức người không thể làm ra được.

Người này vừa nói xong, mấy nữ sinh nhát gan lập tức hét ầm lên, tiếng hét chói tai xuyên qua màn đêm, truyền về phía xa.

Thời Sênh bị tiếng kêu làm cho đau cả đầu: "Có thể bảo bọn họ đừng kêu không? Định gọi ma đến để hiến thân làm đồ ăn vặt cho chúng à?"

"Mọi người đừng kêu, nhỏ giọng thôi!" Nhan Ca vội vàng yêu cầu họ bình tĩnh lại, "Học trưởng, các anh mau bịt miệng họ lại."

Con trai thì luôn bạo dạn hơn con gái một chút, hơn nữa cũng chưa thấy ma quỷ gì xuất hiện nên đáy lòng tuy rằng cũng e sợ nhưng còn chưa tới mức thất thố như con gái.

Mấy nam sinh vội vàng trấn an đám nữ sinh.

"Đó là cái gì?" Đám nữ sinh vừa mới trấn tĩnh lại được một chút lại đột nhiên chỉ về một phía khác của sân thể dục, mấy bóng dáng đang lướt nhanh về phía bên này.

Bóng dáng bay nhanh như thế thì chắc chắn không phải người.

Một đám người hai mặt nhìn nhau.

"A!"

Những tiếng hét chói tai lại vang lên lần nữa. Hơn nữa, lần này không chỉ có nữ sinh mà đám nam sinh cũng bị dọa sợ không nhẹ. Mọi người hoảng hốt chạy tán loạn về các khu nhà dạy học.

"Này, mọi người quay lại đây, đừng tách ra, về đây!" Nhan Ca nhìn mọi người chạy lung tung thì gọi họ quay lại, nhưng giờ này ai còn nghe được gì nữa chứ.

Cuối cùng, trên sân thể dục chỉ còn lại Thời Sênh và Nhan Ca. Nhan Ca thấy mấy bóng đen kia đã sắp tới gần thì cũng chẳng rảnh lo cho bọn họ nữa, túm lấy Thời Sênh định kéo cô chạy về phía mà những người trước đã chạy.

Nhưng thân mình cô ta lảo đảo, bị Thời Sênh kéo lại.

"Chúng nó... chúng nó sắp tới rồi... chúng ta mau chạy thôi." Nhan Ca quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch, "Chỉ cần không chọc giận chúng thì hẳn là chúng ta sẽ không sao đâu."

Thời Sênh liếc nhìn cô ta, chỉ vào hướng ngược lại, "Qua bên đó."

"Nhưng mà..." Bọn họ đều chạy về phía bên kia, người nhiều thì lực lượng càng lớn chứ.

Thời Sênh buông cô ta ra, "Cậu đi theo bọn họ thì chỉ tìm đường chết mà thôi."

Hiện giờ khắp trường đều tràn ngập oán khí. Linh khí nồng đậm lúc trước đã biến mất. Những thứ bị nhốt trong phó bản đều là đồ ăn của thứ kia.

"Cậu... Cậu cũng có thể nhìn thấy hồn ma?" Giọng Nhan Ca run rẩy, ánh mắt không khỏi chú ý tới mấy bóng đen thì lại phát hiện bọn chúng không tới đây mà đuổi về phía khu nhà dạy học.

"Ừ."

Thời Sênh nhấc chân rời đi. Nhan Ca cắn môi, cuối cùng vội vàng đuổi kịp bước chân của Thời Sênh.

Bốn phía tối đen, duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, ngoại trừ tiếng bước chân của họ thì chẳng nghe thấy gì cả.

Nhan Ca khá sợ hãi, dịch sát lại gần Thời Sênh, "Cậu và Kỷ Đồng có tên giống nhau, lại đều có thể nhìn thấy hồn ma, cậu và Kỷ Đồng có quan hệ gì thế?"

"Không có quan hệ gì?" Bản cô nương còn lâu mới có quan hệ gì với nữ chính đại nhân, sẽ dọa chết người đấy.

"Nhưng mà... Lần đầu tiên tớ gặp cậu, cậu nói tới tìm Kỷ Đồng mà."

"Thế thì sao chứ."

Nhan Ca lập tức không biết nói gì, thấy xung quanh càng lúc càng quỷ dị thì không dám lên tiếng nữa, kinh hồn táng đởm đi theo sát bên cạnh Thời Sênh.

Cô ta phát hiện ra nữ sinh bên cạnh mình đây khác xa Kỷ Đồng. Tuy rằng Kỷ Đồng có thể nhìn thấy ma, còn có thể chiến đấu với chúng, nhưng cậu ta vẫn luôn lộ ra vẻ sợ hãi khi đối mặt với chúng.

Còn nữ sinh này, mặc dù ở trong hoàn cảnh hiện tại vẫn lộ ra vẻ tự tin rất đường hoàng, tựa hồ như hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng, thong dong trấn định rất khác người.

Nhưng đi bên cạnh cậu ấy, không hiểu sao lại cảm thấy an toàn.

...

Thời Sênh đi về phía ngôi miếu, mọi oán khí đều phát ra từ nơi đó. Nhưng Thời Sênh đi được một đoạn lại nhận ra có điều không đúng, đây không phải con đường đi tới ngôi miếu đó.

Nếu bản thể của nó ở chỗ ngôi miếu thì chắc chắn sẽ không để người ta qua đó dễ dàng như vậy...

"Phía trước là tòa nhà dạy học." Nhan Ca chỉ về một khu nhà màu đen đứng sừng sững trong bóng đêm như một con quái vật khổng lồ.

Trong khu dạy học thỉnh thoảng lại phát ra tiếng hét thảm thiết, xem ra người bị nhốt ở trong đó không hề ít.

Có thể lập tức vây khốn được nhiều người như vậy, thực lực của thứ này rất không tệ.

Thời Sênh nhắm mắt cảm thụ toàn bộ không gian một chút rồi dặn dò, "Giữ chặt quần áo tớ, đi lạc đừng trách đấy."

Nhan Ca vội vàng duỗi tay tóm chặt vạt áo của Thời Sênh.

Thời Sênh nhắm hai mắt đi về phía trước, con đường dù biến đổi nhưng có những thứ sẽ không thay đổi.

Thời Sênh nhắm chặt hai mắt nên không nhìn rõ phía trước có gì nhưng Nhan Ca lại có thể nhìn thấy. Thời Sênh dẫn cô ta đi về phía tòa nhà dạy học, nhưng không phải đi lên đó mà như muốn xuyên qua khu nhà vậy.

"Đằng trước... đằng trước sắp đụng phải rồi." Nhan Ca thấy Thời Sênh không hề dừng lại thì không thể không lên tiếng.

Nhưng Thời Sênh cũng không hề dừng lại, khi thân thể tiếp xúc với tường gạch thì hoàn toàn không đụng phải mà thật sự xuyên qua.

Nhan Ca trừng mắt, cả người cũng xuyên qua theo, không hề có cảm giác kỳ quái nào mà cứ y như đi giữa khu đất trống trải vậy.

Lần này có kinh nghiệm rồi nên Nhan Ca cũng không kinh hãi nữa. Thời Sênh đi thế nào thì cô ta sẽ đi như vậy. Dọc đường hai người đi xuyên qua không ít thứ, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài một vườn cây.

Trong vườn cây có âm thanh, tựa như có người đang đánh nhau với đám oán linh kia.

Xuyên qua vườn cây, tầm mắt lập tức mở rộng.

Trước ngôi miếu, Kỷ Đồng giả nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, nam chính đang đấu pháp cùng một đám sương đen.

"Kỷ Đồng." Nhan Ca nhìn thấy Kỷ Đồng giả nằm trên mặt đất thì buông tay ra khỏi người Thời Sênh, vọt chạy về phía cô ta.

Thời Sênh cũng không cản, chỉ đứng nhìn nam chính đấu với đám sương đen.

Thực lực của đám sương đen này rất mạnh. Nam chính ứng phó với nó cũng phải dùng hết sức, ánh mắt hắn đã sớm nhìn thấy Thời Sênh, nhưng cô vẫn thờ ơ, lạnh nhạt, không hề có ý ra tay gì.

Thời Sênh nhìn về phía sau ngôi miếu, ngôi miếu này... hẳn là để trấn áp ác linh, nhưng vì có sinh viên tới nơi này hứa nguyện nên đã làm ác linh thức tỉnh. Ác linh sử dụng lực lượng của đám sinh viên đó để mạnh lên, cho đến khi nó phá tan được đồ vật trấn áp mình.

"Chậc chậc..." Nếu không phải gặp nam nữ chính, thứ này sẽ trở thành tai họa không nhỏ đây.

Thời Sênh đi vòng qua bọn họ, tiến về phía ngôi miếu.

Sương đen thấy Thời Sênh có động tĩnh liền từ bỏ nam chính, bắn về phía Thời Sênh. Nó vặn vẹo ra đủ thứ hình dáng, giương nanh múa vuốt ngăn cô lại.

"A, xem ra trong này có thứ khiến mi phải lo lắng." Thời Sênh ung dung đứng trước mặt sương đen, "Bảo ta không ngăn cản mi cũng được, để ta ra ngoài, nếu không... ta sẽ vào phá hủy nó."

Sương đen như đang cân nhắc, vặn vẹo thay đổi vài hình dạng. Nó có thể cảm nhận được người trước mặt này rất nguy hiểm...

Mũi tên màu đỏ xuất hiện trong không khí, kéo dài về phía bóng đêm, phương hướng nó chỉ là ra phía ngoài cổng trường.

"Cố lên." Thời Sênh đi theo hướng mũi tên, cô hoàn toàn chẳng có hứng thú gì với thứ này.

Sương đen hơi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng lùi ra xa.

"Đưa Kỷ Đồng theo cô ta." Gã đàn ông hét lên với Nhan Ca.

Nhan Ca nhìn Thời Sênh đi theo mũi tên mà không hề quay đầu lại. Sau khi Thời Sênh đi qua, mũi tên dần biến mất, trong đáy lòng cô ta có cảm giác không nói thành lời.

1558

Nhan Ca không kịp đuổi theo Thời Sênh. Những mũi tên đó đã biến mất, cô ta căn bản không có cách nào đuổi theo được. Hơn nữa, sương đen ở sau lưng cũng đã nhào về phía này, giương nanh múa vuốt tựa như muốn nuốt chửng cô ta.

Nhan Ca sợ tới mức ngồi im, trơ mắt nhìn sương đen đánh về phía mình. Cô ta hét lên chói tai rồi nhắm mắt lại.

Vốn tưởng rằng sẽ rất đau nhưng cuối cùng lại chẳng cảm thấy gì.

Cô ta nhắm chặt hai mắt, một hồi lâu ra mới hé ra nhìn, cẩn thận quan sát bên ngoài. Đoàn sương đen đang bay ở cách cô ta một đoạn rất xa, không ngừng hướng về phía cô ta mà gào thét. Dường như Nhan Ca có thể nhìn thấy gương mặt giấu trong màn sương đó, dữ tợn và khô khốc.

Sao lại thế này?

Chỗ ngực hơi nóng lên, cô ta run rẩy kéo ra một cái vòng cổ.

Không đúng...

Cái vòng cổ này là Thời Sênh đưa cho cô. Chính vào buổi sáng ngày nhập học, cô ta gặp được Thời Sênh, sau đó được tặng cho chiếc vòng này.

Vừa rồi chính cái vòng này đã chặn một kích của đám sương đen kia cho cô ta sao?

...

Thời Sênh đi theo mũi tên chỉ dẫn nên nhanh chóng rời khỏi phạm vi trường học. Cô đừng ở bên ngoài trường nhìn vào. Cảnh tượng bên trong vẫn vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn chẳng liên quan gì tới vẻ âm trầm lúc bước vào. Những người bên ngoài thậm chí còn không biết có rất nhiều người mất tích.

"Có vài phần bản lĩnh đây." Thời Sênh xoa cằm, chợt như cảm nhận được cái gì liền quay đầu lại, thấy ở nơi xa có một hắc ảnh đang lập lờ. Lúc cô nhìn về phía đó, hắc ảnh lập tức tiêu tán.

Là thứ này đi theo cô à?

Mẹ nó, luôn có bọn ngu muốn hại bản cô nương.

Thời Sênh lại quay về sân thể dục. Cô tìm một vòng cũng không thấy anh chàng lúc trước đâu.

"Tiểu Đồng, tìm gì thế?" Cô bạn cùng phòng từ bên cạnh đi tới, ôm vai bá cổ cô. "Vừa rồi cậu đi đâu thế? Tớ tìm nửa ngày cũng chẳng thấy cậu đâu."

"WC. Cậu có gặp một nam sinh có sắc mặt tái nhợt không?"

Cô bạn hồ nghi: "Cậu tìm người bệnh à? Người bệnh thì phải ở trong bệnh viện rồi, cậu không sao chứ?"

Cô bạn vừa nói liền vừa định vỗ gáy Thời Sênh. Cô đẩy cô ta ra, "Không phải, nhìn anh ta rất khỏe mạnh, chỉ là sắc mặt hơi tái mà thôi."

"..." Khỏe mạnh mà sắc mặt lại tái nhợt à? Cô bạn lộ ra biểu tình vẻ sợ hãi, "Tiểu Đồng... Cậu không gặp ma đấy chứ?"

Thời Sênh đen mặt, đám người gặp ma còn đang giãy giụa trong kia kìa.

"Đùa cậu thôi. Mặc đồ thế nào, miêu tả rõ ràng chút, tớ sẽ hỏi giúp cậu xem có ai gặp anh ta không. Yên tâm, nếu cậu thích thì dù có phải đào trời lật đất tớ cũng sẽ tìm ra cho cậu, ha ha ha ha."

Khóe miệng Thời Sênh giật giật, miêu tả đơn giản cách ăn mặc của anh giai kia.

Cô bạn nhanh chóng chạy đi hỏi mấy đàn anh. Đám đàn anh kia cũng rất nhiệt tình, rất nhanh liền sàng lọc ra một nhân vật khả nghi.

"Năm ba, Sầm Triệt. Đây, đây là ảnh chụp của anh ta, nhưng mà chỉ có sườn mặt... Sắc mặt đúng là rất trắng. Tuy chỉ nhìn thấy một bên nhưng có thể thấy ra rất đẹp trai, ánh mắt cậu cũng được đấy." Cô bạn giơ di động ra trước mặt Thời Sênh.

Ảnh chụp hơi mơ hồ, hẳn là chụp lén, nam sinh đang đi xuống cầu thang, ánh mắt rũ xuống, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc.

Tuy chỉ có một bên mặt nhưng Thời Sênh vẫn có thể nhận ra đây là người mà cô gặp lúc tối.

"Nhưng mà các đàn anh nói, hôm nay Sầm Triệt không tới trường, có điều chỉ có người này phù hợp với miêu tả của cậu thôi, có phải anh ta không?"

"Cảm ơn nha!" Thời Sênh vỗ vỗ đầu cô bạn, lặng lẽ nhét một lá bùa vào sau mũ cô ta, "Tớ về trước, không có việc gì thì cậu cũng về sớm đấy, đừng mải chơi quá."

Cô bạn kinh ngạc, "Giờ đã về rồi sao, còn chưa kết thúc mà?"

Thời Sênh cười khẽ, "Tớ đã tìm được người tớ cần rồi."

"Mọe, thấy sắc quên bạn." Cô bạn mắng một câu, "Cút ngay, cút ngay."

Thời Sênh quay về trường trước. Cô bạn vừa rồi tên là Quý Mạn. Vì Kỷ với Quý có âm đọc giống nhau nên sau khi Thời Sênh vào ở trong ký túc, cô bạn này cực kỳ nhiệt tình, còn nói bọn họ có duyên phận.

Quý Mạn có rất nhiều bạn bè, ai cũng quen biết. Hai bạn cùng phòng khác của các cô lại không thích loại người như Quý Mạn nên cũng không có quan hệ tốt gì cho cam. Vì thế, Quý Mạn chỉ chơi thân với Thời Sênh. Thời Sênh lại là người cô không nói chuyện với tôi thì tôi cũng không để ý tới cô, vì thế cũng không có quan hệ gần gũi gì với hai người còn lại.

Thời Sênh trở về thì phát hiện cửa phòng đã bị khóa trái. Cô gõ gõ một hồi mới có người không tình nguyện ra mở cửa, "Muộn như vậy còn trở về làm gì, sao không ở ngoài..."

Mở cửa liền nhìn thấy Thời Sênh nên lập tức nuốt câu sau vào bụng, xoay người quay trở về giường của mình.

"Kỷ Đồng à, cậu ít đi cùng Quý Mạn thôi, cẩn thận hỏng người đấy." Một nữ sinh đang đắp mặt nạ trên một cái giường khác nói với giọng âm dương quái khí.

Thời Sênh không nói gì nên cô bạn kia cũng không nói nữa. Bọn họ vốn không có nhiều xung đột với Thời Sênh. Khi Quý Mạn và họ tranh cãi nhau, Thời Sênh luôn lạnh nhạt, chẳng nói giúp bên nào. Nói thật, bọn họ còn cảm thấy hơi sợ Thời Sênh.

Quá mức lạnh nhạt, hoàn toàn không giống người bình thường.

Thời Sênh đóng cửa lại rồi hơi nhìn về phía người vừa mở cửa cho mình, cô ta tên là Dương Loan Loan. cô ta đang nói mấy câu oán giận với ai đó qua điện thoại. Trên đầu vai cô ta có một đứa bé con toàn thân màu xanh đen đang nằm bò ra, chỉ lớn chừng một bàn tay người lớn nhưng vẫn có đủ mắt mũi miệng, có thể coi là bản thu nhỏ của một đứa trẻ con.

Trước đây, cô chưa từng nhìn thấy đứa trẻ này.

Thời Sênh đóng cửa lại, sau khi rửa mặt liền lên giường nằm chơi game.

Dương Loan Loan vẫn đang gọi điện thoại. Đứa trẻ kia nằm ghé trên đầu vai cô ta làm ra đủ loại biểu tình cổ quái, nhưng thấy Dương Loan Loan không có phản ứng gì nên nó tỏ ra khá thất vọng.

Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của Thời Sênh nên đứa trẻ ngẩng đầu nhìn về phía cô, nghiêng đầu quan sát một lúc. Sau đó nó bò khỏi đầu vai Dương Loan Loan, chậm rãi bò tới mép giường của Thời Sênh, muốn bò lên.

"Dám đi lên tao giết chết mày."

"Cậu nói gì thế?" Dương Loan Loan đột nhiên ngẩng đầu.

Thời Sênh nghiêng điện thoại qua để Dương Loan Loan nhìn thấy màn hình. Dương Loan Loan thấy cô đang chơi game nên lại gục đầu xuống nói chuyện với bên kia.

Đứa trẻ hoàn toàn không nghe lời Thời Sênh, cố gắng bò lên giường của cô. Thời Sênh làm bộ muốn đánh nó, lại tiện tay phóng ra một chút linh lực, đứa trẻ sợ tới mức bò rụt về chỗ đầu vai Dương Loan Loan, hung hăng trợn mắt với Thời Sênh.

Lúc đứa trẻ bò trở về, Dương Loan Loan tự nhiên thấy lạnh, không khỏi xoa xoa cánh tay.

Thời Sênh cười lạnh rồi lại gục đầu xuống tiếp tục chơi game.

Buổi tối, Quý Mạn về rất muộn. Dương Loan Loan và cô bạn còn lại không khỏi một lần nữa giáo dục cho Quý Mạn một bài, gà bay chó sủa tới tận nửa đêm mới an tĩnh lại.

Thời Sênh nhìn đứa trẻ bò tới bò lui trên giường Dương Loan Loan, không biết nó muốn làm gì. Cuối cùng, nó bò về phía giường của Quý Mạn.

Thời Sênh ngồi dậy dán một lá bùa lên giường Quý Mạn. Đứa trẻ hét lên một tiếng cao vút, dường như nó đang rất tức giận.

Thời Sênh giơ ngón giữa lên với nó.

[...] Ký chủ, có phải cô chơi hơi quá rồi không, bắt nạt trẻ con thì có gì hay chứ?

Thời Sênh chửi thầm trong lòng, "Chơi quá bằng buổi tối nay sao? Ta bị điên đó! Thứ kia mỗi lần bò xuống làm cho ta mất bao nhiêu thời gian."

[...] Ký chủ, tạm biệt!

Đứa trẻ nhảy tới nhảy lui trên giường, tức muốn hộc máu, Dương Loan Loan cảm nhận được sự lạnh lẽo nên càng quấn chặt chăn hơn.

Thời Sênh nhìn đứa trẻ như thế thì tâm tình vô cùng vui sướng, quay trở lại giường.

Đứa trẻ cào tường, trừng mắt với cô bằng ánh mắt cực kỳ oán giận, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Thời Sênh trùm chăn lên đầu, tùy ý để nó làm ầm ĩ.

1559

Sáng hôm sau, Thời Sênh vừa dậy liền nghe thấy Dương Loan Loan và Tưởng Giai đang nói chuyện.

Tưởng Giai chính là cô bạn cùng phòng còn lại.

"Tối hôm qua có người mất tích trong buổi giao lưu. Sau đó họ được tìm thấy ở một nơi khác, ai cũng ngất đi, nghe nói còn có người chết..."

Thời Sênh nhìn bả vai Dương Loan Loan, đứa trẻ kia không thấy đâu, thần sắc Dương Loan Loan cũng không có gì không ổn cả.

Sắc mặt Tưởng Giai biến đổi khi nghe thấy có người chết, hỏi một câu: "Người chết là ai?"

"Hình như thế... Từ từ, để tớ hỏi lại đã." Dương Loan Loan nhanh chóng đánh chữ, "Nhan Ca, chính là Nhan Ca mà hay đi chung với hoa hậu giảng đường Kỷ Đồng đó."

"Chết như thế nào?"

"Không rõ lắm, cảnh sát đã phong tỏa tin tức, tớ hỏi được nhiều tin như thế cũng là khá lắm rồi."

Thời Sênh day ấn đường, đi ra khỏi giường, ánh mắt nhìn qua khung cửa sổ về phía xa.

Trên người Nhan Ca có bùa hộ mệnh mà cô đưa cho. Nếu cô ta không chủ động lấy ra thì thứ hôm qua sẽ không làm cô ta bị thương tổn.

Không trách người khác được!

Nếu cô đoán không nhầm thì trong cốt truyện, Nhan Ca sẽ chết, đây là bước ngoặt để nữ chính trưởng thành.

Nhị Cẩu Tử, ta đoán đúng không?

[Ha hả!]

Ha hả ông nội mi ấy!

Đoán đúng rồi thì cứ bảo đoán đúng rồi đi. Mi ha hả là có thể phủ nhận chuyện ta đoán đúng sự thật sao?

[Ha hả!]

Mi ha hả một lần nữa thử xem.

[Ha hả!] Đánh tôi đi, đánh tôi đi, hừ!

Nhị Cẩu Tử, mi giỏi lắm.

[...] Ông nội nhà Ký chủ ấy!

...

Cái chết của Nhan Ca đã làm dấy lên một trận tranh luận sôi nổi trong trường học. Tuy rằng không xảy ra ở trường mình nhưng mọi người vẫn cảm thấy rất quỷ dị.

Chỉ là đi giao lưu hữu nghị thôi, sao cuối cùng lại chết người rồi?

Còn những học sinh hôn mê kia là thế nào?

Có lời đồn nói đám học sinh hôn mê đó sau khi tỉnh lại thì la hét có ma. Một người cũng thôi đi, đằng này tất cả mọi người đều nói như thế, cái này đúng là thú vị.

Nhà trường tìm mọi cách bác bỏ tin đồn nhưng không hiệu quả lắm, ngược lại còn làm mọi chuyện càng thêm ầm ĩ.

...

Thời Sênh gặp lại Kỷ Đồng giả vào ngày thứ năm sau khi Nhan Ca chết. Tinh thần cô ta hơi hốt hoảng. Nam chính ở bên cạnh cô ta, hơi cúi đầu nói chuyện.

Sau đó Kỷ Đồng giả liền nhào vào lồng ngực nam chính đại nhân khóc rống lên.

"Sao Nhan Ca lại chết cơ chứ..." Quý Mạn cảm thán một câu, "Ngày hôm đó tớ hoàn toàn chẳng biết chuyện gì xảy ra."

Thời Sênh nhếch miệng cười, "Cậu sẽ không muốn biết đã có chuyện gì xảy ra đâu."

"Tiểu Đồng, cậu biết sao?" Quý Mạn nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đẹp của cô hơi phản chiếu màu tím, nhìn rất mê người.

Thời Sênh không tỏ ý kiến, "Gần đây cậu cẩn thận Dương Loan Loan đấy, cô ta nuôi một con quỷ con."

Quý Mạn chớp mắt, "Tiểu Đồng, cậu có thể lặp lại lời vừa rồi không?"

Tách ra thì cô ta hiểu, nhưng sao hợp lại thì lại chẳng hiểu gì thế này?

Thời Sênh nhìn cô ta. Quý Mạn lập tức biến sắc: "Thật sự có quỷ sao? Còn ở trong phòng ngủ của chúng ta nữa ư? Mẹ kiếp, con khốn Dương Loan Loan kia lại dám nuôi quỷ trong ký túc của chúng ta, vậy mà tớ lại ăn ở cùng một con quỷ ư?"

Thời Sênh: "..." Cô em, trọng điểm của cô em sai rồi.

"Không được, tớ phải đi tìm Dương Loan Loan. Người xinh đẹp như tớ sao lại có thể ăn ở cùng quỷ chứ? Mẹ!" Quý Mạn xoay người liền chạy, không lâu sau đó lại chạy trở về, "Tiểu Đồng, cái... con quỷ kia có năng lực gì đặc thù không? Tớ có nên đi tìm đạo sĩ xin một cái bùa bình an gì đó không?"

Thời Sênh lấy từ trong túi ra một cái vòng tay đưa cho cô ta, "Đeo nó lên, sẽ không có âm linh nào dám làm tổn thương cậu cả. Nhưng nếu cậu mà bỏ nó ra thì kiểu gì cũng sẽ chết, giống như Nhan Ca ấy."

Quý Mạn còn đang vui vẻ cầm cái vòng trong tay, nghe Thời Sênh nói vậy thì không khỏi biến sắc, vội vàng đeo nó lên.

Nhan Ca và cô ta không quen biết gì nhau, ngoại trừ hơi tiếc nuối cho Nhan Ca thì Quý Mạn cũng không có cảm xúc gì khác.

"Tiểu Đồng, cậu là đạo sĩ bắt ma trong truyền thuyết đúng không? Trời ạ, vậy mà tớ lại có thể gặp được kỳ nhân như cậu, cậu có thể dạy tớ hai chiêu được không? A, không nên không nên, nghe nói các cậu tu hành thường có rất nhiều quy củ, không thể tùy tiện dạy cho người khác."

Thời Sênh: "..." Cái gì mà đạo sĩ bắt ma, có đạo sĩ bắt ma nào đẹp như cô không?

"Tớ đi tìm Dương Loan Loan tính sổ trước đã." Quý Mạn che tay lại, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang rời đi.

Lá gan Quý Mạn cũng rất lớn.

[Cái này gọi là điếc không sợ súng.] Chờ đến khi cô ta thật sự nhìn thấy ma rồi, có khi sẽ sợ tè ra quần không biết chừng ấy chứ?

Thời Sênh hừ lạnh, không đáp lại Hệ thống.

[Ký chủ, cô có ý tứ gì hả?]

Thời Sênh tiếp tục hừ lạnh.

[...] Mẹ nó, thần kinh à?

Hệ thống tức tới mức lập tức offline.

Bên kia, Kỷ Đồng giả đã tạm biệt nam chính đại nhân, đang thất hồn lạc phách đi về phía bên này. Tầm mắt vốn không có tiêu cự, nhưng sau khi nhìn thấy Thời Sênh thì hơi dừng lại, ngơ ngác nhìn cô.

Người xung quanh quá nhiều, Thời Sênh phải ngăn lại ý niệm muốn ra tay.

Kỷ Đồng giả im lặng nhìn cô, không biết đang suy nghĩ cái gì. Thời Sênh nhấc chân đi ngang qua bên người cô ta, giọng cô ta chợt vang lên, "Lúc đó cậu cũng ở đấy đúng không?"

Thời Sênh không để ý tới cô ta, tiếp tục đi về phía trước.

Kỷ Đồng giả xoay người gào lên với cô, "Rõ ràng cậu có thể cứu cậu ấy, vì sao lại trơ mắt nhìn cậu ấy chết, vì sao?"

Giọng cô ta rất lớn, bạn học xung quanh không khỏi đưa mắt nhìn về phía bên này. Thậm chí có người còn thấp giọng thảo luận. Những ánh mắt đồng tình, thương hại, lạnh nhạt và chết lặng lần lượt đảo qua người Thời Sênh và Kỷ Đồng giả.

Thời Sênh xoay người, ánh mắt lạnh nhạt đối diện với Kỷ Đồng giả, vẻ thương tâm khổ sở của cô ta không phải là giả.

Kỷ Đồng giả yên lặng rơi lệ, tiến sát lại Thời Sênh, giọng nỉ non: "Tại sao chứ? Tại sao cậu không cứu cậu ấy? Rõ ràng... cậu mà cứu cậu ấy, cậu ấy sẽ không chết. Cậu ấy còn trẻ như thế, cậu ấy còn nhiều nguyện vọng chưa hoàn thành. Sao cậu ấy có thể chết như vậy được chứ?"

Lúc Kỷ Đồng giả vừa tới gần, đột nhiên Thời Sênh duỗi tay giật chiếc vòng trên cổ cô ta xuống. Kỷ Đồng giả kinh hãi, duỗi tay muốn cướp về, "Đây là của Nhan Ca, cậu muốn làm gì, trả lại cho tôi."

Thời Sênh cản cô ta lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lương bạc: "Nếu không phải cô ta đưa cho cô chiếc vòng cổ này thì cô ta sẽ không chết. Đây là cô ta tự làm tự chịu, trách tôi sao?"

Động tác của Kỷ Đồng giả cứng đờ, ánh mắt không khỏi nhìn chiếc vòng cổ màu xanh trong tay Thời Sênh. Lúc cô ta tỉnh lại, chiếc vòng kia ở trên cổ cô ta, còn Nhan Ca thì nằm bên cạnh cô ta, khắp người toàn là máu.

"Cô cho rằng với năng lực của cô thì có thể không bị thương gì sao?" Thời Sênh đong đưa chiếc vòng trong tay, dưới ánh mặt trời, chiếc vòng ánh lên màu xanh biếc, "Cô có tư cách gì ở đây chất vấn tôi hả?"

"Không..." Kỷ Đồng giả lắc đầu, chậm rãi lui về sau, rõ ràng cô ấy mới là người thấy chết mà không cứu.

Thời Sênh thu lại chiếc vòng cổ, đây vốn là đồ của cô, sao có thể để nữ chính chiếm tiện nghi được.

"Cô nói dối." Kỷ Đồng giả hét lên rồi xoay người chạy về khu trường học.

Cô ta luôn nhằm vào mình một cách khó hiểu, còn khiến cho người khác nhìn thấy bộ dáng của cô ta trên người mình. Cô ta căn bản không phải người tốt, là cô ta hại chết Nhan Ca... là chính cô ta.

Không, là tại mình mà Nhan Ca mới chết, không liên quan gì tới người khác cả.

Kỷ Đồng giả còn chưa chạy được bao xa liền hôn mê bất tỉnh. Sinh viên xung quanh vội vàng đưa cô ta tới phòng y tế.

1560

Thời Sênh quay về phòng ngủ thì đã hơn 7 giờ tối. Trong phòng chỉ có một mình Tưởng Giai. Lúc cô về, cô ta cũng không có phản ứng gì, dường như ngủ rất say.

Thời Sênh gọi điện thoại cho Quý Mạn, không biết Quý Mạn đang ở đâu mà rất ồn ào. Cô ta nói sẽ sớm quay về, Thời Sênh dặn dò hai câu liền cúp máy.

"Không được... không được tới đây!" Tưởng Giai đột nhiên hét lên, tay chân quơ loạn trong không khí, "Không được tới đây, tránh ra, cứu mạng, a... Không được lại đây, cầu xin anh tha cho tôi, hãy tha cho tôi..."

Âm khí trong phòng ngủ còn nhiều hơn lúc trước, nhưng Dương Loan Loan không ở đây nên đứa trẻ kia cũng chẳng thấy đâu. Có lẽ Tưởng Giai bị âm khí trong phòng ảnh hưởng nên mới gặp ác mộng.

Thời Sênh mặc kệ Tưởng Giai, đeo tai nghe lên chơi game.

Quá nửa đêm Quý Mạn mới về, trực tiếp bò lên giường của Thời Sênh, "Tiểu Đồng, cậu có biết tớ nhìn thấy gì không?"

"Cái gì?"

Thời Sênh nằm dịch vào để kéo giãn khoảng cách với Quý Mạn. Nhưng Quý Mạn lại tưởng cô nhường một chỗ cho mình nên cũng sát vào theo.

"Tớ nhìn thấy Dương Loan Loan đi với một người đàn ông, hơn nữa còn vì người đàn ông đó mà đánh một đứa bé. Cậu nói liệu đó có phải là con của... Dương Loan Loan không?" Quý Mạn hạ giọng hỏi.

Vốn dĩ hôm nay cô ta muốn chạy đi tìm Dương Loan Loan tính sổ, ai ngờ Dương Loan Loan không có trong phòng. Lúc chạng vạng, cô ta ra ngoài cùng bạn bè, ở bên ngoài lại nhìn thấy Dương Loan Loan lên xe của một người đàn ông. Có lẽ là do vòng tay của Thời Sênh cho nên cô ta có thể cảm giác được vẻ không thích hợp từ trên người Dương Loan Loan, cuối cùng quyết định đi theo."

"Có lẽ thế, bớt lo chuyện người khác đi." Thời Sênh nằm nghiêng người, "Ngủ đi, đừng làm phiền tớ."

"Tiểu Đồng, Tiểu Đồng, cậu đừng ngủ mà, nói với tớ đi, tớ tò mò." Quý Mạn rất tỉnh táo, thậm chí còn có phần hưng phấn.

Thời Sênh kéo chăm trùm kín đầu, Quý Mạn thấy Thời Sênh không thèm để ý tới mình nên thì thầm hai tiếng rồi quay về giường ngủ.

Cả đêm đó Dương Loan Loan không về, đến tận trưa hôm sau mới thấy mặt. Lúc cô ta về, Quý Mạn đang ngồi trên bàn con của mình ăn mì tôm, thấy Dương Loan Loan đi vào thì nhìn chằm chằm vào cô ta, tựa hồ như muốn tìm ra con quỷ nào đó trên người cô ta.

"Nhìn cái gì?" Dương Loan Loan trừng mắt với Quý Mạn.

Quý Mạn bĩu môi, há miệng lầm bầm, tìm quỷ đó!

"Cậu nói cái gì? Có giỏi thì nói to lên!" Dương Loan Loan như bị chọc giận, "Quý Mạn, đừng tưởng rằng cậu quen mấy đứa phú nhị đại thì giỏi lắm. Cậu xem thường ai chứ hả? Giả vờ giả vịt như thế, tưởng là người ta thật sự coi cậu là bạn bè sao, chơi chán rồi còn không đá cậu à?"

Quý Mạn lập tức hất đổ bát mì, "Tôi kết bạn với ai là chuyện của tôi, không tới lượt cậu khoa tay múa chân. Cậu tưởng mình tốt đẹp lắm à?"

Hai người lập tức cãi nhau ngay trong phòng ngủ.

Thời Sênh nhìn đứa trẻ đang cuộn tròn trên đầu vai Dương Loan Loan, mà Dương Loan Loan càng tức giận thì nó lại càng vui vẻ.

"Các cậu cãi nhau cái gì hả, không thấy phiền à?" Tưởng Giai vẫn luôn đang ngủ liền bật dậy.

Dương Loan Loan lập tức không vui, "Tưởng Giai, cậu giúp ai hả?"

"Tớ muốn ngủ, các cậu ra ngoài mà cãi nhau."

"Tưởng Giai..."

Hai người cãi cọ đã đủ ồn ào, giờ còn là ba người tranh cãi với nhau. Cả phòng ngủ đều tràn ngập tiếng quát tháo, còn hơn cả cái chợ vỡ. Chỉ có Thời Sênh ngồi một bên xem diễn như không có việc gì xảy ra.

Ba cô gái không ai chịu thua, cuối cùng kết thúc bằng việc Tưởng Giai đóng sầm cửa ra ngoài.

Vốn nghĩ Tưởng Giai chỉ hơi tức giận, buổi tối sẽ quay về, nhưng tận đến lúc đi ngủ vẫn không thấy người đâu. Lúc này, Dương Loan Loan mới cảm thấy không ổn, vội vàng gọi điện thoại cho Tưởng Giai nhưng điện thoại lại không liên lạc được.

Đám bạn học của Tưởng Giai cũng nói không gặp cô ta.

Quý Mạn tuy rằng có quan hệ không tốt với Tưởng Giai nhưng giờ người mất tích, cô ta vẫn phát động mạng lưới bạn bè của mình tìm kiếm giúp.

Tìm một đêm cũng không thấy người đâu. Đến sáng hôm sau, người ta phát hiện thi thể của Tưởng Giai ở trong hồ nhân tạo của trường.

Chính là cái hồ nhân tạo đã từng vớt được xác ông thầy biến thái lần trước.

Vốn chuyện trường bên cạnh có ma đã ồn ào rất lớn nên chuyện ma trong trường học cũng được đồn ầm lên. Hiện tại Tưởng Giai lại chết ở trong hồ này làm không ít sinh viên tỏ ra sợ hãi.

Nhưng cảnh sát mau chóng đưa ra sự thật của vụ án này, Tưởng Giai là tự mình nhảy xuống hồ. Trên camera theo dõi có thể thấy được khoảng 3 giờ sáng, Tưởng Giai đi từ khu nhà dạy học ra, đứng bên bờ hồ nhân tạo một hồi lâu rồi nhảy xuống hồ, giãy giụa một hồi rồi chìm xuống.

Sắc trời rất tối nên không nhìn rõ mặt của Tưởng Giai, nhưng theo phân tích hành vi thì không có phát hiện kỳ quái nào.

Cuối cùng, cảnh sát tra ra gần đây Tưởng Giai cãi nhau với bạn trai, có khả năng vì nghĩ quẩn trong lòng nên đã tự sát.

Cha mẹ của Tưởng Giai lại không cho rằng con mình tự sát nên không ngừng tới trường gây sự. Chuyện này còn chưa lắng xuống thì lại tiếp tục có sinh viên gặp chuyện.

Sinh viên kia ngủ quên trong góc thư viện, thầy giáo trông giữ thư viện có lẽ không kiểm tra hết các góc nên bỏ sót lại cô ta. Cô ta bị nhốt lại trong thư viện, ai ngờ đến hôm sau cô ta liền điên luôn.

Qua camera theo dõi, dường như cô ta đã nói chuyện với ai đó, bộ dáng vô cùng hoảng sợ. Sau đó, cô ta không ngừng chạy loanh quanh trong thư viện, hành vi quái dị đó làm người ta không khỏi sởn tóc gáy.

Hai học sinh liên tiếp gặp chuyện, nhà trường cũng không ngồi yên nữa, nếu thực sự có ma thì phải làm sao đây?

Trường học lén mời không ít thầy tới xem, nhưng người tới nếu không phải lừa đảo thì cũng chỉ biết một chút ít, lừa tiền của nhà trường nhưng lại chẳng giải quyết được gì, ngược lại người trong trường nhìn thấy ma càng lúc càng nhiều.

"Tiểu Đồng, sao tớ không nhìn thấy ma nhỉ?" Quý Mạn đi bên cạnh Thời Sênh hết ngoáy tai lại xoa má.

"Cậu tháo cái vòng tay ra, có khi sẽ gặp được đấy."

"A, thôi..." Quý Mạn nổi da gà, "Tốt nhất đừng nhìn thấy thì tốt hơn, lỡ như nhìn thấy rồi xong bị dọa thì chẳng phải hình tượng xinh đẹp của tớ sẽ bị tổn hại sao?"

Thời Sênh khẽ cười một tiếng, cô nàng này điếc không sợ súng, vì chưa gặp nên mới không cảm thấy sợ.

"Tiểu Đồng, cậu có cảm thấy dạo này Dương Loan Loan càng ngày càng không ổn không?" Quý Mạn chuyển đề tài, biểu tình cổ quái nhìn về phía giường của Dương Loan Loan.

Dương Loan Loan không ở trong phòng ngủ, nhưng cô ta vẫn cảm thấy chỗ đó rất lạnh, giống như có ai đó bày một cái điều hòa ngay tại đấy, thổi thẳng về phía giường của Dương Loan Loan.

Hơn nữa, Tiểu Đồng từng nói, Dương Loan Loan đang nuôi tiểu quỷ.

Quý Mạn tiếp tục suy đoán, "Chuyện trong trường không có liên quan gì tới cậu ta chứ?"

"Cậu đi hỏi xem những sinh viên gặp chuyện có xích mích gì với Dương Loan Loan không là có thể đoán được có phải cô ta làm hay không mà."

"Có lý." Quý Mạn lập tức lấy di động ra hỏi thăm.

Một lát sau, Quý Mạn liền ghé sát vào: "Có thật, những người gặp chuyện đều từng có xích mích với Dương Loan Loan, mẹ kiếp..."

Quý Mạn dường như bị dọa, một hồi lâu sau mới nói: "Nhưng mà Tưởng Giai và cậu ta có quan hệ khá tốt mà."

Thời Sênh lạnh nhạt đáp: "Bọn họ chỉ có quan hệ tốt trong chuyện đối phó với cậu mà thôi."

Quý Mạn: "..."

Mặc dù ngoài miệng nói không sợ nhưng trong đáy lòng Quý Mạn vẫn khá e dè, thế nên gần đây lúc nào cũng bám chặt lấy Thời Sênh không rời.

1561

Tính tình của Dương Loan Loan càng lúc càng tệ, trong thời gian ngắn ngủi, tiểu quỷ trên đầu vai cô ta đã lớn bằng đứa trẻ mới sinh.

Trên làn da xanh đen nổi đầy gân xanh nhìn vô cùng ghê tởm.

Mấy lần Dương Loan Loan muốn xuống tay với Quý Mạn nhưng lần nào cũng toàn là bản thân bị thương. Có lẽ cô ta phát hiện ra trên người Quý Mạn có cái gì đó nên không ra tay với Quý Mạn nữa.

Sau đó, cô ta rất ít khi về phòng ngủ, thỉnh thoảng mới thấy ở trên lớp học, cả người chìm trong quỷ khí khiến cho người xung quanh không tự chủ được là xa lánh.

Chuyện này phải đợi đến tận khi Kỷ Đồng giả vượt qua được cú shock sau cái chết của Nhan Ca mới được giải quyết.

Thời Sênh phát hiện ra âm khí quanh phòng ngủ đã biến mất, sau đó Dương Loan Loan bị cảnh sát mang đi. Tuy rằng cô không tận mắt nhìn thấy nhưng cũng có thể đoán đại khái ra được quá trình.

Chắc chắn là người bên cạnh Kỷ Đồng giả đã xảy ra chuyện nên cô ta mới phát hiện ra trong lúc mình mơ mơ hồ hồ thì ngay bên cạnh có âm linh quấy phá.

Dương Loan Loan có bạn trai từ lúc mới vào học, nhưng người đàn ông đó đã có vợ nên sau khi cô ta có thai, nhà trai không muốn đứa bé đó được sinh ra. Dương Loan Loan cũng còn đang đi học, nếu đột nhiên mang thai thì cũng không có danh tiếng tốt gì, vì thế cô ta đã bỏ đứa bé đó đi.

Sau khi bỏ đứa bé xong, Dương Loan Loan cũng không để tâm gì tới chuyện này. Nhưng sau đó, cô ta phát hiện xung quanh mình xảy ra rất nhiều hiện tượng kỳ quái.

Dương Loan Loan xin nghỉ trở về quê một chuyến. Cô ta tới tìm một bà đồng. Bà đồng đó nói rằng cô ta bị âm linh quấn thân nhưng lại không giúp cô ta đuổi âm linh đi mà còn luyện âm linh đó thành tiểu quỷ.

Dương Loan Loan lợi dụng tiểu quỷ để bức điên vợ của bạn trai mình. Sau khi chuyện này thành công, Dương Loan Loan cực kỳ ỷ lại vào lực lượng của tiểu quỷ. Nếu ai dám đối đầu với cô ta, cô ta sẽ để tiểu quỷ đi dạy dỗ đối phương.

Có thể bà đồng kia cũng chỉ là gà mờ hoặc có thể phương thức nuôi tiểu quỷ của Dương Loan Loan không đúng. Tóm lại tuy rằng tiểu quỷ giúp Dương Loan Loan nhưng cũng không ngừng phản phệ lại cô ta, làm cho cô ta càng lúc càng không giống người bình thường.

Tưởng Giai chết chỉ là một sự ngoài ý muốn. Cô ta luôn ra vào căn phòng đầy âm khí, không được Thời Sênh che chở như Quý Mạn, hơn nữa đoạn thời gian đó quả thực là có cãi nhau với bạn trai nên trong lòng yếu đuối, dưới sự ảnh hưởng của âm khí nên mới lựa chọn nhảy hồ tự sát.

Chuyện này hẳn là có cơ quan đặc thù tham gia nên cuối cùng cảnh sát chỉ tuyên bố Dương Loan Loan làm những việc kia trong tình huống tinh thần không bình thường, lời đồn trong trường học cũng từ đó mới ngừng nghỉ lại.

...

Sau chuyện này, Kỷ Đồng giả khôi phục thời gian làm việc và nghỉ ngơi. Dường như cô ta cũng quên luôn chuyện mà Thời Sênh nói rằng cô ta không phải Kỷ Đồng thật.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Thời Sênh, cô ta đều vòng đi đường khác, chạy trốn cực kỳ nhanh làm Thời Sênh cũng chẳng có cơ hội tóm được.

Thời Sênh vội vàng tìm vợ nên cũng mặc kệ cô ta.

Sầm Triệt học ở trường bên cạnh. Người này cũng là một nhân vật phong vân ở trường, không phải vì hắn đẹp trai mà là bởi lúc nào nhìn hắn cũng như người sắp chết tới nơi. Nhưng tố chất thân thể hắn lại tốt hơn bất kỳ ai, chạy 3000m cũng không hề thở dốc.

Sầm Triệt thường độc lai độc vãng, tính cách cổ quái, có đôi khi nhìn chằm chằm vào một thứ tới nửa ngày. Lúc đầu mọi người cảm thấy rất kỳ quái, thứ đó thì có gì đẹp mà nhìn chứ.

Sau đó mới có người phát hiện ra, căn bản hắn không hề nhìn thứ đó. Hắn chỉ như đang đi vào cõi thần tiên. Nếu không phải vì đẹp trai thì có khi hắn đã sớm bị người gài vào chỗ chết rồi.

Người lớn lên đẹp trai dù làm gì thì vẫn có người ủng hộ. Ở thời đại người đẹp nhiều như lá rụng mùa thu này, những người xấu thường không có tiếng nói.

Thời Sênh vất vả lắm mới lấy được số điện thoại của Sầm Triệt, nhưng lúc gọi tới thì phát hiện số không tồn tại.

Bà chị cho cô số điện thoại này cũng thực oan uổng, dãy số này mọi người để lại lúc mới nhập học, chẳng ai chủ động gọi bao giờ. Sầm Triệt nhìn khá âm trầm, dù giá trị sắc đẹp nghịch thiên thì cũng chỉ có thể khiến người ta ngắm từ xa mà thôi.

Mỗi năm khi có tân sinh viên nhập học thì sẽ có người muốn thử tán tỉnh con người kỳ lạ này. Kết quả không cần nói cũng biết, nếu không phải bị Sầm Triệt dọa cho sợ thì cũng không có cách nào giao lưu với hắn được. Dần dần, mọi người coi Sầm Triệt như một bình hoa chỉ có thể ngắm nhìn.

Bình hoa chỉ có thể ngắm Sầm Triệt hiện tại đang nhìn chằm chằm vào nữ sinh đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, nhìn tới hơn một phút mới dời tầm mắt đi.

Buổi tối nhìn không rõ ràng, hiện tại là ban ngày, khuôn mặt của Sầm Triệt trắng tới thái quá, quanh thân đầy khí lạnh. Hiện tại hắn mà nằm vào trong quan tài thì chắc chắn không ai nghĩ hắn còn sống cả.

Sầm Triệt đi vòng qua Thời Sênh, bước về phía cổng trưởng.

"Anh giai, em thấy ấn đường của anh có màu đen, thật sự không suy xét vấn đề xung hỷ sao?" Thời Sênh đi theo hắn, có lòng tốt đưa ra đề nghị.

Sầm Triệt không để ý tới cô, chân dài nhanh chóng đi tới chỗ một chiếc xe, kéo cửa xe ngồi lên, đóng cửa, chiếc xe lập tức vọt đi.

Thời Sênh: "..." Tốt xấu gì anh cũng cmn nói một câu đi chứ!

Thời Sênh nhìn về phía trường học, linh khí vẫn đầy đủ, xem ra linh khí phát ra từ trong trường này không liên quan gì tới ngôi miếu kia.

"Tiểu Đồng, Tiểu Đồng!"

Quý Mạn đứng bên kia đường vẫy tay với Thời Sênh. Chờ dòng xe dừng lại, nữ sinh mới kéo thêm một người chạy sang, "Tiểu Đồng, sao cậu lại ở đây?"

"Theo đuổi đàn ông." Thời Sênh chống nạnh vô cùng phiền muộn.

"Sầm Triệt sao? Cậu thật sự tính toán theo đuổi anh ta đấy à?" Gần đây Quý Mạn nghe được không ít tin tức, Sầm Triệt này khá cổ quái, không dễ theo đuổi như vậy.

Thời Sênh tiếp tục buồn bực, "Không phải tính toán, tớ đang theo đuổi rồi."

Nhưng mà đối tượng theo đuổi lại chẳng dễ dàng chút nào, hắn hoàn toàn không để ý tới cô.

"Phì... Xem bộ dáng của cậu thì có vẻ không tiến triển thuận lợi rồi? Đừng sợ, chị đây sẽ giúp em." Quý Mạn vỗ ngực cam đoan, "Nhưng mà giờ cậu có thể giúp chuyện này một chút được không?"

Thời Sênh liếc nhìn nữ sinh bên cạnh một chút, từ nãy đến giờ nữ sinh vẫn luôn cúi đầu, sắc mặt hơi xấu giống như lâu rồi chưa được ngủ, cả người trong tình trạng hốt hoảng, quanh thân có một hơi thở kỳ quái.

"Không cứu, không giúp."

Mắt Quý Mạn sáng lên, ôm cánh tay Thời Sênh lắc lắc, "Tiểu Đồng, Tiểu Đồng tốt, giúp một chút đi mà! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp đó!"

Thời Sênh giật tay lại, "Tớ bận lắm."

Lấy đâu ra thời gian di cứu người khác chứ, giờ cô còn chưa cứu được vợ mình đây này.

"Tiểu Đồng, xin cậu..." Quý Mạn sử dụng ưu thế của mình vô cùng thuần thục, tỏ vẻ đáng yêu một cách không hề áp lực, "Tiểu Đồng, cậu giúp một lần đi mà."

Thời Sênh tiếp tục bày ra vẻ lạnh nhạt, "Tớ bận lắm."

"Tiểu Mạn, bỏ đi." Nữ sinh túm tay Quý Mạn, "Đừng làm khó người khác."

Thời Sênh liếc nhìn nữ sinh một cái, hoàn toàn không có vẻ mềm lòng, chỉ hỏi Quý Mạn, "Cậu có về không, không về thì tớ về đây."

"Tiểu Đồng." Quý Mạn tỏ vẻ đáng thương, trong mắt toàn là vẻ cầu xin.

"Tớ đi về đây."

"A..."

"Tiểu Mạn, thôi mà." Nữ sinh giữ chặt Quý Mạn.

Quý Mạn như nghĩ ra cái gì, vội vàng đuổi theo Thời Sênh, "Tiểu Đồng, nhà của Sầm Triệt ở bên cạnh nhà Ngữ Dao đấy, cậu thật sự không tới sao?"

Thời Sênh dừng bước, quay đầu nhìn Quý Mạn.

Quý Mạn chắp tay trước ngực, chỉ kém điều cắm một cây nhang vào đó dâng lên mà thôi.

Thời Sênh thở dài, "Nể mặt vợ, hôm nay tớ không về chơi game nữa vậy."

Quý Mạn: "..." Mẹ kiếp, cậu nói bận hóa ra là bận về chơi game!

Nữ sinh kia cũng đần mặt ra, vợ là ai? Quý Mạn ư?

Cô ta nhìn Quý Mạn với ánh mắt kinh dị.

Quý Mạn: "..." Nhìn tớ như thế làm gì?


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật