[Phần 3] Boss là nữ phụ (Reup từ chương 1480)

1480-1484: Trợ lý, chào anh!



Thể loại: hiện đại, minh tinh

1480

Tất cả mọi người đều biết số lượng ảnh hậu, ảnh đế bị Trình Hi đánh không phải một xe thì cũng có một tá

*

"Người này chết chưa thế?"

"Có gọi 110 không?"

"Hay là chúng ta đưa cô ấy đi bệnh viện đi?"

"Tài xế gây tai nạn cũng chạy rồi, cậu lên giúp có khi người ta đổ cho cậu thì sao hả? Cứ chờ xe cứu thương tới đi?"

Nước mưa lạnh lẽo dội lên mặt Thời Sênh, ý thức của cô hơi mơ hồ, mất một lúc mới thích ứng được.

Cảm giác này khác hoàn toàn thế giới giả thuyết, linh hồn tiến vào thân thể của người khác thì kiểu gì cũng sẽ cảm thấy không khỏe.

Lại cmn sắp chết rồi à?

Chơi trò chơi cũng là như thế!

Giờ hiện thực cũng vẫn là như thế!

Có để cho người ta chơi vui sướng tí được không hả?

[Ký chủ, bình tĩnh, lúc này cô mà kích động sẽ dễ xong đời lắm.] Hệ thống lên tiếng nhắc nhở Thời Sênh, [Cô dùng thân thể của người khác thì chắc chắn phải là thân thể đã chết, không thể để cô tiến vào một thân thể chưa chết được, cho nên mong ký chủ hãy bình tĩnh.]

Bình tĩnh cái rắm ấy!

Kiếm của ông đâu!

"A, hình như cô ta động đậy kìa..."

"Còn sống, các cậu mau đưa cô ấy tới bệnh viện đi, đều là một mạng người, sao các cậu lại thờ ơ như thế, không sợ người ta chết rồi sẽ tới tìm các cậu à?"

Cũng không biết những người kia bị mấy lời này dọa cho sợ hay không mà vội vàng nâng Thời Sênh lên một chiếc xe rồi đưa tới bệnh viện gần nhất.

Bởi vì được cứu đúng lúc nên Thời Sênh may mắn giữ được một mạng.

Trong lúc dưỡng bệnh, Thời Sênh tiếp thu ký ức của thân thể này.

Nguyên chủ là Trình Hi, là một người đại diện.

Trình Hi học diễn xuất, cũng đã từng nổi tiếng, nhưng vì một chuyện ngoài ý muốn nên trên trán có sẹo, như đóa phù dung sớm nở tối tàn trong làng nghệ sĩ, từ đây vô duyên với nghề diễn.

Nhưng cô cũng không từ bỏ, ngược lại đi làm người đại diện.

Có lẽ cô sinh ra để ăn chén cơm này, cũng có lẽ do cô nỗ lực, tóm lại, Trình Hi trở thành nhân vật số một, số hai trong công ty.

Người đại diện mát tay nhất trong công ty ngoài Trình Hi ra còn có Tiết Vũ Hòa.

Hai người là đối thủ cạnh tranh nên đương nhiên chẳng bao giờ vừa mắt nhau, đoạt tài nguyên của nhau tới lui, mà vì Tiết Vũ Hòa có quan hệ với người bên trên nên lúc nào cũng được ưu tiên nhiều hơn một chút.

Năm nay công ty muốn bình bầu người đại diện vàng, đồng thời sẽ thăng chức thành tổng giám của công ty quản lý diễn viên nên Tiết Vũ Hòa rất tự tin với chuyện đạt được vị trí này.

Nhưng khi cô ta biết danh ngạch này được định cho Trình Hi, đi cửa sau cũng chẳng có kết quả gì liền bỏ tiền ra thuê người tung tin đồn nhảm, nói Trình Hi vì có được tài nguyên mà không tiếc thủ đoạn nào, bồi ngủ, còn dùng ma túy, chính là một con nghiện.

Tin tức này vừa tung ra, Trình Hi bị chỉ trích vô số, bốn bề lâm địch, nghệ sĩ dưới tay thì đều dứt áo ra đi, tìm một cành cao hơn để bám.

Trình Hi mất đi danh hiệu người đại diện vàng, công ty còn sa thải cô với lý do không biết kiềm chế sinh hoạt cá nhân.

Trình Hi tức giận cũng chẳng biết phải làm thế nào, muốn bắt đầu lại nhưng Tiết Vũ Hòa vẫn kiên quyết không cho cô cơ hội ngóc đầu lên. Chẳng có công ty nào nhận Trình Hi, trong lúc tinh thần hoảng hốt bị xe tông trúng, vì người cứu chậm trễ nên cứ thế treo.

Thời Sênh chỉ có ký ức, không có cốt truyện nên ngoài việc chỉ biết những tin tức liên quan tới thân thể này ra thì chẳng biết gì khác nữa.

Độ khó của trò chơi tăng lên rồi nha!

[Ký chủ, mong cô nhớ kỹ, đây là thế giới hiện thực, không hề liên quan gì tới thế giới trò chơi hết! Một! Chút! Cũng! Không! Liên! Quan!]

Câm miệng.

Giờ ông không muốn nghe mi nói chuyện.

[...] Hệ thống thực tức giận, cô tưởng bản hệ thống nguyện ý nói mấy lời này sao?

Không nói thì không nói.

Thời Sênh nằm trên giường sửa sang lại ký ức. Nguyện vọng của nguyên chủ là trở thành người đại diện vàng số một.

Cái này không khó, nhưng mà tình cảnh hiện tại của cô cũng không tốt lắm.

Chúng bạn xa lánh là cụm từ thích hợp nhất để hình dung.

Phượng Từ...

Cũng không biết đang ngồi ở xó xỉnh nào chờ cô tới cứu nữa, chậc chậc.

Muốn chém người.

Kiếm của ông đâu?

"Tách tách tách..."

Đèn flash làm cho suy nghĩ của Thời Sênh tan biến, cô quay đầu nhìn ra phía cửa phòng bệnh.

Hai nữ sinh đối diện cô đang chụp ảnh, còn chỉ chỉ trỏ trỏ: "Đúng là Trình Hi rồi, con mụ này thật không biết xấu hổ là gì, dám dùng thủ đoạn xấu xa như thế để đoạt tài nguyên của chị Hân của chúng ta, xứng đáng nằm viện."

"Chụp hình mụ ta rồi tung lên đi." Một nữ sinh khác khuyến khích.

"Đang làm đây, cậu để tớ biên tập một cái tiêu đề hút mắt một chút..."

Hai nữ sinh đều nhìn chằm chằm vào Thời Sênh, không hề chú ý Thời Sênh đã đi tới, duỗi tay giật lấy điện thoại di động trong tay bọn họ, ánh mắt đảo qua tiêu đề mà nữ sinh kia vừa gõ xong: "Ngẫu nhiên gặp được Trình Hi ở bệnh viện, Thiên Đạo luân hồi, báo ứng ráng chịu..."

"Hửm?" Thời Sênh hơi nhướng mày: "Báo ứng ráng chịu?"

Cô gái rất xinh đẹp, thế nhưng vì trên trán có vết sẹo nên nhìn khác dữ tợn, mất hết mỹ cảm, lại có vẻ xấu xí.

Hai cô gái sửng sốt mấy giây rồi lấy lại tinh thần, muốn cướp di động lại: "Trả điện thoại lại cho tôi."

Thời Sênh lùi lại một chút, giơ cánh tay lên, di động xẹt qua không khí tạo thành một đường cong duyên dáng rồi rơi ra ngoài cửa sổ.

"Cô!" Chủ nhân của di động trừng mắt với Thời Sênh, "Cô có tư cách gì mà ném di động của tôi hả? Cô mau nhặt trả về cho tôi!"


Thời Sênh nhếch môi, mặt cười mà mắt không cười, lạnh đến mức khiến người ta phải sợ hãi, "Vậy cô em có tư cách gì chụp ảnh chị đây hả?"

"Tôi chụp thì sao hả?" Nữ sinh nói vô cùng đúng lý hợp tình. "Chẳng phải cô chỉ là một cái giầy rách sao? Người đàn bà đáng ghê tởm như cô, đám lão già mà cũng có thể hầu hạ được, có phải vì có được tài nguyên mà cái gì cô cũng chịu làm đúng không? Giờ tôi đang muốn cho loại đàn bà như cô ra ngoài ánh sáng đấy."

"Chị đây cứ ném đấy, làm sao giờ?" Thời Sênh như không nghe được cô ta nói, biểu tình chẳng hề biến đổi.

Nữ sinh giận tới phát điên, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, "Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô mà không đền di động cho tôi thì tôi sẽ không tha cho cô đâu. Xấu xí như thế mà những người kia cũng hạ miệng cắn được, không sợ bị dọa chết à?"

Thời Sênh cao hơn hai nữ sinh kia nên cô khẽ hếch cằm, tư thái bễ nghễ: "Sao không dọa chết các cô em được nhỉ?"

Hai nữ sinh đần mặt ra, một hồi lâu sau mới tức giận mắng: "Cô không biết xấu hổ à?"

"Không đâu." Thời Sênh kiêu ngạo đáp.

Nữ sinh: "..."

Lời này đã hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của hai nữ sinh rồi nên bọn họ mất hồi lâu vẫn chưa lấy lại được lý trí, có lẽ vì chưa bao giờ gặp được người tự nhận mình là người không biết xấu hổ như thế này.

Nữ sinh bị ném di động hít sâu một hơi: "Tôi không quan tâm cô có biết xấu hổ hay không, cô mau nhặt di động về đây cho tôi."

"Ai bảo tay ngắn hơn." Thời Sênh trợn mắt.

"Cô ném, tại sao lại không đi nhặt về trả tôi chứ, cô mau đi nhặt về trả tôi, sau đó xin lỗi tôi ngay, nếu không chúng tôi không để yên cho cô."

"A, theo cách nói của cô em, cô em chụp chị thì có phải chị cũng nên chém đứt tay cô em đúng không?" Thời Sênh xắn tay áo, tầm mắt nhìn xung quanh như đang tìm dao.

Mặt hai em gái biến sắc, vốn dĩ đã đi vào trong phòng lại lập tức lùi ra, miệng vẫn không quên mắng chửi: "Tôi nói cho cô biết nhé Trình Hi, người bên ngoài muốn bôi đen cô có rất nhiều, cô có tin tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại thì cô sẽ xong đời không hả?"

Thời Sênh chống tay ngang hông, "Cảm ơn đã đưa chị lên đầu đề nha."

Hai nữ sinh: "..."

1481

"Chưa thấy người đàn bà nào không biết xấu hổ như cô." Có lẽ nữ sinh kia đã không tìm được từ nào để hình dung Thời Sênh nữa rồi.

"Giờ thì gặp rồi đấy." Thời Sênh lấy từ trong túi áo ra cái di động đã nứt vỡ màn hình, thuần thục bấm gọi 110.

Có việc tìm cảnh sát.

"Alo, nơi này là bệnh viện Đồng Nhân, tầng ba, phòng 12, có người dùng ngôn ngữ công kích, thóa mạ tôi, tạo ra bi thương rất lớn cho tôi, nếu tôi tự sát thì đều là lỗi của họ cả..."

Hai nữ sinh kinh hãi, tiến lên hất cái điện thoại bên tai Thời Sênh đi, di động rơi xuống đất vỡ tan tành.

Nữ sinh tức giận dậm chân, "Cô nói bậy cái gì thế hả? Cô tự sát thì liên quan gì tới chúng tôi chứ?"

Thời Sênh nhìn di động đã vỡ vụn, cười rất không có ý tốt, "Giờ các cô em chẳng những phải bồi thường tổn thương tinh thần cho chị đây mà còn phải đền cả một chiếc di động đấy."

Những vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì đều không phải vấn đề.

Vấn đề không thể dùng tiền để giải quyết... vậy làm tới thôi!

"Cái gì?"

Hai nữ sinh nghi ngờ bản thân bị ảo giác, cô ta ném di động của họ trước mà giờ lại đòi họ đền di động?

Bị điên rồi sa?

Sự thật đã chứng minh, người phụ nữ này không những bị điên mà còn hoàn toàn điên.

Bên cạnh bệnh viện là cục cảnh sát, Thời Sênh vừa gọi cảnh sát xong thì bên kia liền phái người lại dò hỏi sự tình xảy ra, Thời Sênh một người nắm giữ sân nhà.

Nói bọn họ không được sự đồng ý đã chụp ảnh cô, còn có ý đồ tung lên mạng, xâm phạm quyền chân dung của cô, quyền danh dự, dùng ngôn ngữ công kích cô, còn ra tay với cô, nói một loạt tới mức hai nữ sinh kia không khỏi sửng sốt.

Những chuyện này có sao?

Thời Sênh càng nói càng nghiêm trọng, cảnh sát xem camera theo dõi xong liền đưa ra nhận định.

Hai nữ sinh này tới quấy rầy người bệnh trước, riêng chuyện này họ đã đuối lý rồi, sau khi cảnh sát xác minh xong mọi chuyện liền yêu cầu hai nữ sinh kia xin lỗi Thời Sênh.

Ở trước mặt cảnh sát, ai mà chẳng phải thu liễm một chút, hai nữ sinh kia cũng không ngoại lệ.

Trước khi cảnh sát tới, bên ngoài còn chưa có nhiều người để ý, cảnh sát tới thì lập tức nơi này bị đầy người vây lại, sắc mặt hai nữ sinh đỏ bừng, giằng co mãi không muốn xin lỗi.

Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên một trận xôn xao, còn có tiếng hét chói tai, một cô gái đeo kính râm tiến vào, chủ nhân của di động bị ném nhìn thấy cô ta thì sáng mắt lên: "Chị họ!"

Trợ lý bên người cô gái kia vừa tiến vào liền đóng hết cửa lại, ngăn trở ồn ào bên ngoài.

Kha Bội Hân tháo kính ra, để lộ gương mặt trang điểm tinh xảo, nhưng lúc này trên gương mặt đó lại chẳng hề có một chút kiên nhẫn nào khi nhìn hai nữ sinh kia: "Hai đứa làm sao thế này?"

"Chị họ, ả đàn bà này bắt nạt em, ném di động của em còn làm ác nhân cáo trạng trước, bắt em phải xin lỗi cô ta, chị phải làm chủ cho em!" Nữ sinh lập tức kéo Kha Bội Hân tới để tố cáo.

"Cô là ai?" Cảnh sát phụ trách không nhận ra người tới, cau mày hỏi.

Kha Bội Hân bày ra vẻ mặt "anh không biết tôi là ai sao?".

"Đây là chị họ Kha Bội Hân của tôi, đang là diễn viên hot nhất hiện tại, anh không biết à? Anh có thể thường xuyên nhìn thấy chị ấy trên ti vi đấy." Nữ sinh vô cùng đắc ý, thậm chí còn có vẻ khiêu khích nhìn về phía Thời Sênh, biểu tỷ tới rồi, tôi xem cô còn dám kiêu ngạo không?

Thời Sênh nhếch miệng cười lạnh.

Kha Bội Hân, tiểu hoa đán nổi tiếng nhất hiện nay, cũng là nghệ nhân mà Tiết Vũ Hòa đang dẫn dắt.

Đại đa số tài nguyên trên tay nguyên chủ đều bị Tiết Vũ Hòa cướp về cho Kha Bội Hân, nếu cô ta mà còn không nổi tiếng được thì đúng là vô lý.

Người đại diện không cùng bàn nên nghệ sĩ nhìn người đại diện phía địch cũng không hợp mắt, nguyên chủ rơi vào tình trạng ngày hôm nay cũng có một phần công lao của Kha Bội Hân này.

Cảnh sát nhân dân hoàn toàn không nể tình: "Tiểu hoa đán với đại hoa đán cái gì, các cô đừng có gây trở ngại cho công việc của chúng tôi."

Bọn họ cả ngày vội như lửa bén sau mông, làm gì có thời gian quan tâm diễn viên nào hot bao giờ, lũ lưu manh móc túi trên đường họ thấy còn quen mắt hơn đám minh tinh này nhiều.

Kha Bội Hân bị cảnh sát làm cho xấu hổ, nhưng cô ta là nghệ sĩ, không thể nổi nóng, lại còn đang ở trước mặt cảnh sát nữa, vì thế cô ta chỉ có thể nhịn xuống.

"Không biết em họ của tôi đã làm gì sai mà phải xin lỗi người phụ nữ kia?" Kha Bội Hân nhìn về phía Thời Sênh, Thời Sênh đáp lại cô ta một nụ cười hài hước không hề khách khí.

Kha Bội Hân híp mắt, cô ta lại còn có thể cười được sao?

"Cô là chị họ cô ta?" Cảnh sát nhân dân hỏi.

Kha Bội Hân thu lại tầm mắt, gật đầu.

Cảnh sát nhân dân ghi nhanh trên bản ghi chép mấy chữ rồi dùng khẩu khí xử lý việc theo phép công, nói: "Vừa lúc, sau này dạy dỗ người nhà cho tốt một chút. Đây là bệnh viện, cô ta xông vào phòng bệnh của người khác, chụp ảnh người ta lại còn xung đột với bệnh nhân. Không xảy ra chuyện gì còn đỡ, nếu gặp người bị bệnh tim, xảy ra chuyện thì có chịu trách nhiệm nổi không? Giờ các cô phải xin lỗi, sau đó đền di động cho người ta, có ý kiến gì nữa không?"

Kha Bội Hân như thể vừa nghe được lời thoại ngoài sức tưởng tượng, "Anh có biết cô ta là ai không hả?"

"Tôi quan tâm cô ta là ai làm gì." Cảnh sát nhân dân đã sắp mất hết kiên nhẫn, "Chuyện này là em gái nhà cô sai trước, xin lỗi đương sự thì có vấn đề gì sao?

Kha Bội Hân: "..."

"Không đâu chị họ, rõ ràng cô ta nói hươu nói vượn, cô ta ném di động của em nên em mới xảy ra cãi cọ với cô ta, có sai cũng là cô ta sai chứ." Có lẽ là do có hậu đài nên nữ sinh kia cũng tự tin hơn nhiều.

"Cô không chụp ảnh người ta, người ta sẽ ném di động của cô chắc?" Cảnh sát sầm mặt, cao giọng nhắc nhở, "Đây là bệnh viện, cô ấy là người bệnh."

Người thường cũng có quyền riêng tư chứ đừng nói là người bệnh đang nằm viện.

Tầm mắt Kha Bội Hân đảo qua người cảnh sát nhân dân và Thời Sênh một vòng, không phải ả đàn bà này đã cấu kết với cảnh sát rồi đấy chứ?

Nói gì thì nói, đây là nơi công cộng, bên ngoài còn nhiều người như vậy, nếu cô ta gây ra chuyện gì không hay ở đây thì sẽ rất bất lợi.


Sau khi đã cân nhắc kỹ càng, trước vẻ mặt đã mất hết kiên nhẫn của cảnh sát, Kha Bội Hân vỗ vai nữ sinh: "Tiểu Cầm, em cứ nói xin lỗi trước đi."

"Chị họ?"

Kha Bội Hân nhìn cô ta, nữ sinh tức tới dậm chân bình bịch, trừng mắt với Thời Sênh: "Xin lỗi!"

Tại sao cô ta phải xin lỗi chứ?

Cô ta chụp ảnh không phải vì chị họ vẫn luôn nói người đàn bà đó đáng ghét cỡ nào, cô ta nhìn thấy mới chụp theo bản năng thôi, giờ lại bắt cô ta xin lỗi, tại sao chứ?

Thời Sênh không tỏ ý kiến nên cảnh sát coi như cô đã đồng ý, lại yêu cầu Kha Bội Hân bồi thường di động cho cô.

Di động cũng không phải của hãng nổi tiếng gì, giá chỉ hơn 2000 tệ, Kha Bội Hân cũng chẳng để ý tới chút số tiền cỏn con ấy, chờ Trình Hi ra viện rồi sẽ từ từ thu thập.

Kha Bội Hân muốn trực tiếp đưa tiền nhưng Thời Sênh không cần, cô ta chỉ có thể bảo trợ lý ra ngoài đi mua một cái điện thoại mới về.

"Trình Hi, cô cứ chờ đấy cho tôi."

Thời Sênh bóc hộp điện thoại mới ra, ngẩng dầu nhìn cô ta nói bằng giọng quái dị: "Sợ quá nha!"

Đầu óc Kha Bội Hân cũng chẳng thông minh gì cho cam, nếu không có Tiết Vũ Hòa điều khiển ở đằng sau và có một gương mặt xinh đẹp thì sao có thể bò lên vị trí như bây giờ chứ.

Loại người này chẳng có gì đáng sợ, giết trong một giây.

[Ký chủ, đây là thế giới hiện thực!] Không phải thế giới giả thuyết, không phải!!

1482

"Tiểu hoa đán đang hot hiện nay xuất hiện trong bệnh viện, có thể đang mang thai."

Kha Bội Hân còn đang nghĩ xem phải làm gì để dạy dỗ Thời Sênh thì đã gặp xui xẻo trước. Nếu như chỉ mỗi chuyện này thì cũng chẳng sao, có điều trước đó có mấy tin tức về chuyện nửa đêm cô ta vào khách sạn với người đàn ông lạ mặt.

Tuy rằng chuyện kia đã được làm sáng tỏ là do đoàn làm phim, nhưng hiện tại hợp với chuyện cô ta vào bệnh viện, nghĩ thế nào cũng cảm thấy tin đồn lần trước là thật.

Kha Bội Hân vội vàng gọi điện thoại cho người đại diện của mình.

"Alo, chị Tiết, giờ em phải làm sao đây?"

Tiết Vũ Hòa vừa mở miệng đã chất vấn: "Em tới bệnh viện làm gì hả? Tại sao không nói cho chị?"

"Em..." Kha Bội Hân hơi dừng lại, "Em đi gặp một người bạn."

Tiết Vũ Hòa nổi giận: "Em là minh tinh, đi gặp bạn gì chứ hả? Em có biết chuyện ra vào bệnh viện có thể khiến đám phóng viên viết được bao nhiêu phiên bản không? Chẳng phải chị đã dạy em, làm một nghệ sĩ thì nên làm gì và không nên làm gì rồi sao?"

"Xin lỗi chị Tiết, em biết em sai rồi." Kha Bội Hân lập tức xin lỗi, lúc này cô ta chỉ có thể chịu thua, nếu cứ tiếp tục tranh cãi với Tiết Vũ Hòa sẽ chỉ càng làm chị ta tức giận thêm.

Tiết Vũ Hòa mắng chửi cô ta không có đầu óc, Kha Bội Hân chỉ có thể nghe và xin lỗi.

Chờ Tiết Vũ Hòa mắng đủ rồi mới đưa ra phương án giải quyết: "Em không cần ra mặt, công ty sẽ xử lý. Nếu còn lần sau nữa thì đừng có trách chị không giúp em, em tỉnh táo lại ngay cho chị."

Kha Bội Hân cúp máy, vẻ mặt khó coi.

Lúc đó, nếu không phải em họ gọi điện cầu cứu, còn nói Trình Hi cũng ở, sao cô ta lại chạy qua đó chứ...

Nhưng mà cô ta có mang thai đâu, sợ cái gì?

Nghĩ như thế, Kha Bội Hân liền trấn định không ít.

...

Thời Sênh lật xem tin tức gần nhất, chuyện Kha Bội Hân có mang thai thật hay không rất ồn ào, nhưng Tiết Vũ Hòa đã nhanh chóng làm sáng tỏ, cho thấy Kha Bội Hân không mang thai, cô ta tới bệnh viện là để thăm bạn. Còn đưa ra ảnh chụp chung của cô ta với một người bạn, bối cảnh là trong bệnh viện, bạn cô ta còn mặc áo đúng kiểu bệnh nhân, vì thế cơn sốt này cũng giảm không ít.

Sau đó, công ty giải trí Minh Nghệ nơi Tiết Vũ Hòa làm việc lại phát ra tin tức Đỗ Á Viễn trở thành nam chính trong phim truyền hình Thiên Thần.

Đỗ Á Viễn là ai?

Ảnh đế sáng nửa bầu trời, tin tức của hắn vừa ra đã lập tức đè ép scandal của Kha Bội Hân xuống.

Đầu ngón tay Thời Sênh nhẹ xoa xoa đến khi mỏi rồi mới dứng lại.

Phim truyền hình Thiên Thần rất nổi tiếng, không lâu trước đây đã có tin phim đang trong thời gian chuẩn bị, vì đạo diễn là đạo diễn nổi tiếng trong giới, sau đó các bên liên quan liền lập tức dồn sự chú ý vào dự án này.

Lúc nguyên chủ chưa bị đuổi ra khỏi công ty, cô có một nghệ sĩ đang trong thời gian được đầu tư, vốn dĩ cô cũng tính toán cho nghệ sĩ này của mình tranh thủ một chút.

Loại phim truyền hình này được đạo diễn lớn chế tác thì chắc chắn vai nữ chính sẽ không lấy được, vì vậy nguyên chủ tính toán tranh thủ vai nữ nhị.

Nhưng mà cô còn chưa bắt đầu trù bị chuyện này thì đã xảy ra chuyện kia, nghệ sĩ đó cũng lập tức bỏ cô luôn.

Nguyên chủ muốn trở thành một người đại diện thật nổi danh và trâu bò...

Cô không lo lắng chuyện bắt được vai diễn, dù sao thì cứ đe dọa, đe dọa không được thì dùng tiền đập thôi.

Hiện tại mấu chốt là...

Cô không có nghệ sĩ nào hết!

Đơn thương độc mã thế này thì lên thế nào được?

Bỏ đi, cứ đi kiếm tiền trước đã.

Hiện tại mà còn không kiếm tiền, đợi tìm được Phượng Từ rồi, với tốc độ tiêu tiền của hắn thì cô lại cạp đất ăn cho xem.

Thời Sênh kiểm tra tiền gửi ngân hàng của nguyên chủ, mấy năm nay nguyên chủ kiếm về cũng không ít, nhưng sau chuyện vừa rồi, cô đã tiêu xài gần như hết sạch, hiện tại thứ duy nhất cô còn là một căn phòng.

Thời Sênh thế chấp phòng ở cho ngân hàng để lấy một khoản làm tiền vốn.

Kha Bội Hân ăn thiệt từ chỗ cô nên chắc chắn sẽ không bỏ qua, lại liên hợp với Tiết Vũ Hòa tiếp tục bôi nhọ cô.

Thời Sênh thỉnh thoảng chỉ xem một cái coi như giải trí. Người như cô còn có nhân vật lớn nào mà chưa từng gặp qua, sao có thể bị chuyện nhỏ như thế này dọa được?

Liệt Liệt Bắc Phong Lương: Sao loại người này còn chưa chết đi cơ chứ? Thật là quá ghê tởm, chính vì giới nghệ thuật có loại người như này mới làm cho rất nhiều minh tinh có tài hoa nhưng không thể xuất đầu được.

Du Tử: Gặp tai nạn xe mà vẫn sống, quả nhiên là tai họa thì luôn để ngàn năm.

Thiên Lí Vô: Các người nói thế có phải hơi không tôn trọng người ta rồi không?

Tương Tư Khó Quên: Người? Đương nhiên chúng tôi tôn trọng người rồi, nhưng cô ta mà là người sao? Cô nhìn những chuyện mà cô ta làm đi, bồi người ngủ để lấy tài nguyên, vì chức vị mà hãm hại đồng sự, vì nghệ sĩ của mình mà bôi đen nghệ sĩ của người khác.

Trình Hi V: Không chết quả đã khiến các cô các cậu nhọc lòng rồi, sao không thấy các cô cậu nhọc lòng cho phần mộ tổ tiên nhà mình thế chứ?

Weibo của Thời Sênh vừa phát ra, phía dưới đầu tiên là một loạt đấu ba chấm, sau đó là một loài lời chửi rủa.

Ô Thước bay về phía nam: ...

Tiểu Minh cút ra ngoài cho tao: ...

Khánh Hành Vân: Mẹ kiếp! Chưa thấy người đại diện nào không biết xấu hổ như thế, quá ghê tởm rồi, xấu mặt cả đời.

Con nhà lành: Trình Hi, cả nhà cô đều chết đi. Cô còn dám có mặt mũi ra đây nói chuyện à, cô không biết xấu hổ à, cô thò mặt ra tôi còn thấy ngượng thay cho cô, thật không hiểu sao cô vẫn còn dũng khí sống trên đời này nữa. [Hình ảnh]

Thời Sênh bấm xem hình ảnh, là ảnh thẻ của cô, cũng không biết chụp ở đâu, vết thương trên trán nhìn rõ vô cùng, một hàng chữ viết trên ảnh – Tôi xấu, tôi là đồ không biết xấu hổ!

Trình Hi V: Cả nhà tôi chỉ có mình tôi thôi. Cô ngượng thay tôi, sao cô không thay tôi đi tìm chết đi? //@Con nhà lành: Trình Hi, cả nhà cô đều chết đi. Cô còn dám có mặt mũi ra đây nói chuyện à, cô không biết xấu hổ à, cô thò mặt ra tôi còn thấy ngượng thay cho cô, thật không hiểu sao cô vẫn còn dũng khí sống trên đời này nữa. [Hình ảnh]

Phía dưới lại thêm một loạt dấu ba chấm.

Đại khái là chưa từng thấy người đại diện nào công khai chửi bới với người khác như thế này.

Ừm, không đúng, giờ cô ta không phải là người đại diện nữa, thế nên cô ta tính toán tung hê hết sao?

Sau khi Thời Sênh bóc mẽ một đám người xong lại buông di động ra, mở máy tính, bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc chán ngắt.

[...] Vậy vừa rồi cô đã làm gì thế?

"Giải cứu bản thân sắp điên mất."


[...] Cô giải cứu mình kiểu gì, cô rõ ràng đang ép cư dân mạng điên thì có!

110 sẽ đến bắt cô đấy có biết không hả?

Việc hằng ngày của Thời Sênh là chọc điên antifan, tung hê hết thảy, ăn cơm, ngủ, chơi game, tiện tay kiếm tiền.

[...] Nghe mà xem, mẹ nó, kiếm tiền mà cũng chỉ là tiện tay!

Thời Sênh ru rú trong nhà tận nửa năm, cô và đám antifan đã lập được một "tình bạn" vô cùng sâu sắc, bình thường cứ vừa lên là bị antifan xông vào chửi bới.

Antifan càng lúc càng nhiều!

Không dỗi nữa à? Khi nào dỗi tiếp đây? Cô đã khỏe chưa? Khi nào online? Cô lại ngủ quên đấy à? Có thể đúng giờ hay không hả? Có thể chuyên nghiệp tí được không hả?

Không muốn gặp: Hôm nay, tôi đoán 12 giờ cô ta mới online, hôm qua tôi thấy cô ta thức tới tận ba giờ sáng, cô nhóc kia bị bắt bẻ quá thảm. [Hình ảnh] [Hình ảnh]

Nhật Mộ: Đúng là đáng thương.

Thất vọng buồn lòng vì đã già: Đúng là đáng thương +10086

Nại Hà: Có phải lúc này cô bé đó còn đang hoài nghi cuộc đời hay không?

Bạch Vân Gian: Mọi người nói cô ta đã không làm gì nửa năm rồi, sao chưa bị đói chết nhỉ? Tôi rất tò mò không hiểu cô ta làm gì để kiên cường sống tới tận lúc này.

Trình Hi V: Tu tiên.

Cư dân mạng: ...

Tu cái con mẹ gì tiên chứ?

1483

Sênh tu tiên vừa đại chiến câu chữ với antifan vừa chỉ huy tài xế dừng xe trước một tòa nhà.

Sau khi xuống xe, cô click mở cameras, chụp bên ngoài tòa nhà rồi up lên weibo.

Trình Hi V: Trời xanh mây trắng, giết người phóng hỏa [ảnh]

Lạc Dương: Mẹ kiếp, cô muốn tới ném bom Điện ảnh Thượng Ánh à?

Vô nhân tẫn nhật hoa phi tuyết: Hôm nay không phải họp báo "Thiên Thần" sao? Hình như tiến hành ở điện ảnh Thượng Ánh, cô ta tới đó làm gì nhỉ?

Tiểu ca ca: Hoa Phi Tuyết là ai? Thi nhân cổ đại sao lại đen tối như thế chứ.

Ô ô ô ô: ... Trương tiên sinh sẽ nhảy dựng lên đánh chết anh.

Cùng mặt trời sánh vai: Các vị đứng đắn nào.

Trên mạng sôi trào, Thời Sênh lật xem trong chốc lát rồi thu di động lại, đi vào trong điện ảnh Thượng Ánh.

Lúc này, bên ngoài điện ảnh Thượng Ánh có không ít truyền thông, sau nửa năm kể từ ngày "Thiên Thần" thông báo làm phim, dây dưa dây cà, cuối cùng hôm nay cũng phải công bố. Những phóng viên ngoài này đều không được mời nên không được đi vào, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Nửa năm gần đây, tuy rằng Thời Sênh không lộ mặt nhưng cuộc sống ở trên mạng của cô lại rất sinh động, vậy nên cô vừa xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của người khác.

"A, đó không phải Trình Hi sao? Cô ta tới làm gì thế?"

"Cô ta đã bị khai trừ từ lâu rồi, trong tay không có nghệ sĩ, ai biết cô ta tới làm gì chứ..."

"Sau khi xảy ra chuyện kia mà còn có thể kiên cường chống chọi với cư dân mạng như thế, ở những lúc quan trọng còn luôn thắng họ, tôi thật chịu phục cô ta rồi đấy."

"Nghe nói cô ta có thể chọc người đến nghi ngờ cuộc đời, không biết có thật hay không nữa."

"Cô cứ lên Weibo của cô ta đi là sẽ cảm thụ được ngay."

Có phóng viên chụp ảnh Thời Sênh, tuyên bố trên weibo, ai ngờ chỉ được đáp lại là "biết lâu rồi", còn bị nói là "các cô chẳng chuyên nghiệp chút nào hết", vân vân.

Vẻ mặt của phóng viên đần ra, cô ta click mở top bài viết, mười phút trước mới lên bảng xếp hạng, đứng vị trí thứ 16: Trời xanh mây trắng, giết người phóng hỏa...

Trình Hi này có bao nhiêu antifan chứ?

Dùng tiền mua đấy à?

Phóng viên click vào trang cá nhân mà lâu lắm mình không vào, vừa vào liền nhìn thấy lượt thích của trang cá nhân người đại diện này đã đột phá bảy con số.

Mẹ kiếp!!!

Thời Sênh đi qua đám phóng viên, bảo vệ nhìn đồ vật cô đưa ra liền lập tức cho qua, đám phóng viên bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

Vị này "yên tĩnh" nửa năm, giờ tìm được hậu trường nên giết trở lại à?

Thời Sênh tiến vào trong điện ảnh Thượng Ánh, trong đại sảnh toàn là người tiến vào từ cửa sau, hiện tại đang được người vây quanh đi về phía thang máy.

Hai bên đứng hai đầu đại sảnh, Thời Sênh bình tĩnh nhìn họ rồi đi tới thang máy trước.

"Cô ta... Cô ta tới làm gì?" Kha Bội Hân giữ tay người phụ nữ bên cạnh, trong sự kinh ngạc xen lẫn sự phẫn nộ.

Người kia chừng 30 tuổi, mặc đồ công sở, nhìn có vẻ thành đạt, mang dáng dấp của người phụ nữ mạnh mẽ.

Đây là Tiết Vũ Hòa.

Lúc đầu, Tiết Vũ Hòa và Kha Bội Hân còn bôi đen Thời Sênh, nhưng sau đó phát hiện không cần tới bọn họ thì cô đã đen đến không thể đen hơn được rồi. Hơn nữa, cô cũng không xuất hiện, bọn họ liền không quan tâm tới cô nữa. Dù sao cô cũng không còn khả năng quay lại vòng luẩn quẩn này, ai biết vào thời điểm quan trọng này, cô lại đột nhiên xuất hiện làm người khác không kịp đề phòng.

Tiết Vũ Hòa quay đầu nhìn nhân viên công tác, chỉ vào Thời Sênh hỏi: "Các anh sao thế hả, sao ai cũng cho vào vậy?"

Tiết Vũ Hòa không tiến lên đối đầu trực tiếp với Thời Sênh, đây là địa bàn của người khác, giao cho người ta xử lý là tốt nhất.

Con ngươi Thời Sênh híp lại, chỉ số thông minh của Tiết Vũ Hòa này online cơ đấy...

Nhân viên công tác nhìn về phía Thời Sênh, đại khái cũng nhận ra cô, biết danh tiếng của cô như thế nào nên lập tức xụ mặt quát bảo vệ: "Sao các anh lại cho cô ta vào đây hả? Đây là nơi cô ta có thể vào sao? Còn không mau đuổi người ra ngoài."

Mấy bảo vệ ở đằng sau nghe thế lập tức tiến lên.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Thời Sênh lách người tiến vào, ấn đóng cửa thang máy, bảo vệ ở cách cô hơi xa nên không kịp ngăn lại.

"Thất thần cái gì chứ, mau đi tìm cô ta ngay lập tức." Nhân viên công tác quát đám bảo vệ vẫn còn đang ngơ ngác.

Sắc mặt Tiết Vũ Hòa rất kém, nhân viên công tác cười tỏ vẻ nhất định sẽ không để Thời Sênh quấy rối.

...

Thời Sênh nhìn những con số không ngừng tăng lên, cuối cùng dừng ở tầng 16.

Hôm nay họp báo tiến hành ở tầng 16 nên mọi người đều dồn về đây, Thời Sênh đi một mình nên tạm thời không có ai chú ý tới cô.

Thời Sênh tìm một vòng vẫn không thấy người đâu liền lấy di động ra gọi, điện thoại lập tức có người nghe: "Cô đang ở đâu rồi?"

Bên kia vội đáp: "Chị Trình Hi, tắc đường ạ, em đang trên đường tới, a a a, không biết em có tới trễ không nữa? Cuộc họp báo bắt đầu rồi ạ?"

Thời Sênh: "..."

"Còn xa lắm không?"

"Tầm 15 phút nữa cơ ạ!"

"Mau tới đi." Thời Sênh cúp máy nên không nghe được tiếng kêu rên ở bên kia.

Nửa năm này cũng không phải cô không làm gì, cô nằm vùng trong căn cứ điện ảnh hơn nửa tháng mới tìm được một nghệ nhân có tiềm chất, không đúng, là một cô bé chuyên đóng vai quần chúng.

Vẫn đang đi học, gia cảnh bình thường, trông rất xinh đẹp, dào dạt sức sống, rất thích diễn xuất, thiên phú không tồi, có thể nghe một hiểu ba, dù làm người đóng thế cũng diễn vô cùng nghiêm túc, kỹ thuật diễn tuy non nớt nhưng nếu có thời gian phát triển thì nhất định sẽ nổi tiếng.

Lúc này Thời Sênh không được buff cốt truyện nên chỉ có thể dựa vào ánh mắt của mình xem xét, chọn đúng thì một bước lên trời, chọn sai... vậy chọn lại thôi.

[...] Thật đúng là tùy tiện.

Thời Sênh tìm được nhân viên công tác rồi giao hồ sơ ra, đối phương xác minh xong liền đưa cô vào trong hậu trường.

"Chờ ở ngoài này trước đi, nửa giờ nữa sẽ bắt đầu, cô mau giục nghệ sĩ của mình tới nhanh đi, đừng để diễn viên chính tới rồi mà diễn viên phụ còn chưa tới." Trong giọng nói của nhân viên công tác của chút khinh thường, trong làng điện ảnh có ai là không biết thanh danh của Trình Hi đâu cơ chứ, ai biết cô ta dùng thủ đoạn gì để bắt được vai diễn này chứ?

Nhân viên công tác nói xong liền rời khỏi phòng.


Trong lòng chỉ có vài người vẫn luôn chỉ chỉ trỏ trỏ từ lúc cô tiến vào.

"Cô ta chính là Trình Hi sao?"

"Thật không biết mặt cô ta làm bằng gì mà còn dám mang nghệ sĩ tới đây? Nghệ sĩ đi theo cô ta cũng quá xui xẻo rồi..."

Thời Sênh nhìn người trong phòng một vòng rồi kéo ghế ngồi xuống, chân bắt chéo: "Có gì muốn nói thì nói to lên, thứ cho các ngươi vô tội."

Mọi người: "..."

Người này điên rồi à? Còn thứ cho các ngươi vô tội, còn nghĩ mình là Hoàng đế nữa sao? Bệnh thần kinh cũng là bệnh, cần phải chữa!

Thời Sênh không để ý tới bọn họ còn tốt, giờ lại trắng trợn táo bạo bảo họ nói thì họ lại chẳng dám nói nữa, từng người xoay sang nói thì thầm với người bên cạnh.

Những người này nói quan trọng cũng quan trọng mà nói không quan trọng thì cũng chẳng quan trọng lắm.

Bọn họ không phải diễn viên chính, sao có thể căng sống lưng gọi nhịp với người như Thời Sênh được.

"Rầm!"

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, mấy bảo vệ xuất hiện ngoài cửa, đảo mắt khắp căn phòng rồi đi về phía Thời Sênh, giọng cứng nhắc: "Vị này, mời cô rời khỏi đây."

"Tại sao?" Thời Sênh bình tĩnh hỏi.

Bảo vệ: "..."

Cô còn hỏi bọn họ vì sao ư?

"Cô tự mình xông vào, chúng tôi không ném cô ra ngoài đã là cho cô mặt mũi rồi, đừng khiến cho tất cả mọi người đều khó chịu, mời đi, nơi này không phải nơi cô có thể tới."

1484

Sự tò mò của mọi người đều bốc cháy hừng hực, nhưng sau đó lại cảm thấy không đúng lắm, chẳng phải vừa rồi nhân viên công tác nói cô ta mang nghệ sĩ tới sao?

Vì lửa không đốt tới người mình nên mọi người đều sáng suốt đứng sang một bên, giao lại sân khấu chính cho bọn họ.

Thời Sênh vẫn ung dung, bình thản: "Sao không phải là nơi tôi có thể tới? Nơi này có dán nói Trình Hi không được vào sao?"

Bảo vệ: "..."

Bên trên nói kéo cô ra ngoài thì chắc chắn là cô không có tư cách xuất hiện ở đây rồi, đám bảo vệ nháy mắt với nhau rồi lập tức tiến lên định kéo Thời Sênh đi.

Hôm nay rất quan trọng, nếu hỏng việc thì bát cơm của họ cũng phải ném.

Thời Sênh sao có thể để cho bọn họ đắc thủ được, cô nhẹ nhàng tránh khỏi bọn họ, thuận tiện đánh ngã mấy người đó.

Mọi người: "..." Vị này học khoa võ thuật đấy à?

"Có chuyện gì thế hả? Họp báo sắp bắt đầu rồi, các người vây ở đây làm gì, hết việc rồi à?" Bên ngoài vang lên tiếng quát lớn, có mấy người tiến vào cửa, người mang Thời Sênh tiến vào đây cũng nằm trong số đó, nhìn thấy bảo vệ nằm dưới đất thì sầm mặt lại: "Các anh lên đây làm gì hả?"

Bảo vệ ôm bụng, run run rẩy rẩy duỗi tay chỉ vào Thời Sênh: "Cô... Cô ta trà trộn vào đây. Tiểu Vương bảo chúng tôi kéo cô ta ra ngoài, ai biết cô ta lại đánh người."

Nhân viên công tác kia nghe giải thích xong, tuy rằng rất coi thường Thời Sênh nhưng vẫn giải thích: "Cô ấy mang nghệ sĩ tới đây, người bên ngoài đã cho cô ấy vào, các anh không biết xác minh à? Được rồi, đều ra ngoài hết đi."

Các nhân viên bảo vệ hai mặt nhìn nhau rồi bò dậy khỏi mặt đất, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Nhân viên công tác kia cũng chưa nói lời xin lỗi gì mà quát lớn bảo đám người đang xem diễn bên ngoài tản ra.

Thời Sênh kéo cái ghế lại, tiếp tục nghịch di động như không có chuyện gì xảy ra.

Mọi người cực kỳ bội phục với vẻ trấn định của vị này, nếu bọn họ mà gặp phải chuyện này thì dù không làm ầm lên cũng sẽ không bỏ qua như thế được.

Nhưng nghĩ lại, với thanh danh hiện giờ của cô ta, một sự nhịn chín sự lành cũng là hợp lý.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật