VĂN HIÊN | THA HƯƠNG | HE | HOÀN

Phiên ngoại Tường Lâm: Ngoại trừ cậu



Hạ Tuấn Lâm chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Vài giọt mưa phùn đầu xuân lắc rắc rơi trên mí mắt cậu nhưng Hạ Tuấn Lâm trông chẳng có vẻ gì là khó chịu, còn muốn nhắm mắt lặng lẽ hít hà mùi hơi đất ẩm ướt quyện trong không khí. Người ngồi kế bên vẫn ghi ghi chép chép, đôi khi lại lén lút nhìn qua cậu đang mơ mơ màng màng. 

"Đừng ngửi hơi đất, ốm đấy." 

Một lúc sau Nghiêm Hạo Tường vẫn không nghe thấy người kia trả lời, thở dài quay qua vươn tay ra khép bớt cánh cửa kế bên lại. Lúc này Hạ Tuấn Lâm mới phản ứng lại, chặn lấy tay hắn. 

"Đừng đóng hết."

Cánh tay đang đóng một nửa lại phải ngừng, nhưng Nghiêm Hạo Tường không buông tay xuống, Hạ Tuấn Lâm bị vây giữa hắn và gờ tường, đưa mắt lên nhìn Nghiêm Hạo Tường, chớp hai cái. Khoảng cách ngắn ngủi dần được kéo dãn ra, hắn quay về chỗ ngồi, lại cúi đầu ghi chép. Hạ Tuấn Lâm khó hiểu nằm rạp xuống bàn nhìn hắn, cũng không hỏi xem Nghiêm Hạo Tường đang nghĩ cái gì, bắt đầu công việc tự nói chuyện một mình. 

"Tống Á Hiên có dầm mưa không nhỉ, mới xuất viện thì không nên ướt mưa đâu." 

"Cậu nói xem chúng ta đi học vui vẻ như vậy còn cậu ấy lại phải cực khổ làm việc." 

"Nếu là tớ chắc chắn sẽ chịu không nổi đâu, mới ngày thứ hai thôi tớ đã khóc toáng lên rồi." 

Trong giờ tự học ồn ào, lớp mười một vẫn còn mơ mộng một chút thời gian tự do. Trừ Nghiêm Hạo Tường và một số bạn học khác chăm chỉ làm bài ra thì đều túm tụm lại nói chuyện những trò chơi thú vị mới ra mắt. Lời nói của Hạ Tuấn Lâm bị nhấn chìm trong cuộc trò chuyện không người đáp lại, cậu thở dài quay đầu sang hướng khác.

"Dạo này cậu kì lạ quá Nghiêm Hạo Tường."

Lúc này Nghiêm Hạo Tường mới dừng bút nhìn Hạ Tuấn Lâm buồn rầu để lại cho hắn một cái ót nhỏ trông thế nào cũng thấy đáng thương. Hắn bỏ cuộc, đặt bút xuống xoa xoa mái tóc sau gáy của bạn cùng bàn. Nghiêm Hạo Tường thời gian qua vẫn chưa tìm được cách dỗ tốt mình, cuối cùng lại phải đi dỗ người này. 

"Xin lỗi."

"Là tớ đang trong giai đoạn dậy thì." 

Hạ Tuấn Lâm nhịn cười, quay qua cho hắn một cái hé mắt, vờ cau có.

"Vậy mắc gì nổi loạn với tớ?" 

Nghiêm Hạo Tường không biết Hạ Tuấn Lâm là đang giả vờ, hay thực sự không nhận ra. Dậy thì chỉ là cái cớ, nhưng nhìn thấy thái độ của người này khiến hắn muốn dở thói trung nhị, tự đưa đầu đập lên trán Hạ Tuấn Lâm một cái cốp rõ to. 

"Vì tớ thích thế!" 

Hắn nói xong thì dọn dẹp sách vở bỏ ra ngoài, để lại một Hạ Tuấn Lâm đau khổ ôm trán, trừng mắt nguyền rủa Nghiêm Hạo Tường. Cậu làm sao không biết hắn là đang ghen tị với Tống Á Hiên, và cậu cũng biết vị Nghiêm thiếu gia này đến chết cũng sẽ không chịu thừa nhận. 

"Đồ chết nhát."

Cậu tức giận lấy bút chì ghi vào tập của hắn như vậy. Nhưng khi ghi xong nhìn lại ba chữ kia trên giấy, Hạ Tuấn Lâm lại cảm giác như tự mình mắng mình. Bản thân cậu cũng đâu thừa nhận, bọn họ đều là đồ chết nhát như nhau thôi.

Cuối cùng vẫn là lặng lẽ xóa đi. 

Mà Nghiêm Hạo Tường chẳng giận dỗi Hạ Tuấn Lâm được bao lâu. Tối hôm ấy cậu đang lấy quần áo ngoài hiên thì bắt gặp Nghiêm đại thiếu gia đang lén lút trèo cổng, tay còn xách theo một túi thịt nướng đầy ụ. Hạ Tuấn Lâm rất nhanh chóng bị mua chuộc. Nghiêm Hạo Tường nhìn bạn cùng bàn đến lem cả miệng, quen thuộc ngồi cạnh bên gỡ từng miếng thịt trên xiên xuống. 

"Tối nay cậu không ăn cơm à?"

Hạ Tuấn Lâm hút coca rột rột, còn ợ một chút, sảng khoái gật đầu. 

"Tức cậu mà, không muốn ăn." 

Nghiêm Hạo Tường buồn cười. 

"Bây giờ thì sao?"

Hạ Tuấn Lâm gác một chân lên người hắn, phồng miệng nhai thịt. 

"Tha cho cậu." 

Ăn uống no nê cũng đã hơn 11 giờ, bà ngoại từ bên dưới nhà gọi vọng lên nhắc cậu mau đi ngủ sớm. Nghiêm Hạo Tường vừa nghe Hạ Tuấn Lâm dạ vâng cũng thuận tay tắt đèn, hắn ngủ lại phòng cậu cũng không phải lần đầu tiên. Những ngày thứ 7 có thể ngủ đến trưa, nhưng ngày mai vẫn còn đi học đên cần dậy sớm. Hạ Tuấn Lâm nhìn hắn đặt báo thức sớm như vậy liền than thở. 

"Cậu mặc đồng phục tớ không phải được rồi sao."

Trong bóng tối, Nghiêm Hạo Tường im lặng, đột nhiên một cánh tay lưu loát chui vào cho chăn gác lên bên eo cậu. Cả người đều muốn vùi mất Hạ Tuấn Lâm trong đống chăn đệm.

"Cậu không biết tớ mặc không vừa quần áo cậu nữa rồi hả?"

Nghe giọng điệu đắc ý phía sau lưng, Hạ Tuấn Lâm bĩu môi. 

"Tới khi cậu hết cao được rồi, lúc đó anh đây sẽ chợp lấy thời cơ, cao hơn cậu một cái đầu." 

Hắn nghe những lời như vậy đã quen, nuông chiều gật đầu bảo được, còn tri kỷ dặn dò cậu mau ngủ sớm để phát triển chiều cao. 

Chẳng bao lâu Hạ Tuấn Lâm đã nghe thấy tiếng thở đều đều của hắn. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể rõ ràng của người phía sau lưng, cậu vô thức co người lại, mà Nghiêm Hạo Tường đang mơ màng cũng cảm ứng được, dịu dàng ôm chặt người trong lòng.

Chẳng biết bọn họ sẽ trải qua được bao nhiêu đêm như thế này nữa, Hạ Tuấn Lâm lặng lẽ thì thầm, giống như là cầu nguyện.

"Hãy cứ như thế này, hãy cứ mãi mãi như vậy."

Nhưng Hạ Tuấn Lâm cũng rất rõ ràng hiểu được ngoài kia có hàng nghìn điều ước giống như mình, và không phải cái nào cũng sẽ thành sự thật. Tống Á Hiên có lẽ mỗi năm sinh nhật cũng đều đã ước qua, cuối cùng vẫn phải chia xa.

Giữa năm lớp 12, Nghiêm Hạo Tường biết được cha mẹ hắn vốn đã sắp xếp cho hắn đi du học từ lâu. Tin tức đến đột ngột, hắn đã giấu Hạ Tuấn Lâm nửa năm trời vì không muốn để cậu xao nhãng ôn tập. Nhưng bây giờ kì thi đã kết thúc, hắn không thể không nói, chỉ là không biết phải nói thế nào.

Hắn biết chắc chắn cậu nhất định sẽ giận, thế nên muốn hỏi Tống Á Hiên xem Hạ Tuấn Lâm trừ băng đĩa ra dạo này có thích thứ gì mới không. Tống Á Hiên vốn thật thà, nói cho hắn biết Hạ Tuấn Lâm thích máy cassette, còn muốn đi làm thêm kiếm tiền mua máy. Nghiêm Hạo Tường hỏi Hạ Tuấn Lâm làm thêm ở đâu, Tống Á Hiên cũng chớp mắt bảo nghe nói là quán của chị Hồng Nguyệt ở bên khu làng đại học. Nghiêm Hạo Tường vừa nghe thấy tên quán, cả mặt liền tối lại, Tống Á Hiên có thể không biết nơi ấy là nơi nào, nhưng hắn vừa nghe liền biết đó là một quán bar.

Xách được Hạ Tuấn Lâm ra khỏi đó, bản thân hắn lại đánh nhau đến lên đồn. Tống Á Hiên theo lời Nghiêm Hạo Tường lén lút cầm tiền đến bảo lãnh cho cả hai mới may mắn không kinh động với hai nhà Nghiêm Hạ. Nhưng Nghiêm Hạo Tường lần này thực sự tức giận, hắn không những không dỗ người, còn lôi xềnh xệch Hạ Tuấn Lâm về nhà, nói rằng muốn cho bà ngoại cậu biết.

"Mở miệng nói tớ mua cho khó khăn lắm sao, cậu nghĩ gì mà lại làm công việc không sạch sẽ đó. Cậu có còn nghĩ tới bà ngoại cậu, cậu có còn nghĩ tới tớ không?"

Hạ Tuấn Lâm sống chết không về, tức giận đánh lên người hắn hai cái. Nghiêm Hạo Tường bị đánh vào vết bầm cũng nhất định không chịu buông tay. Cậu cảm thấy mình lúc nào cũng lép vế trước mặt người này, lúc nào cũng là Nghiêm Hạo Tường quyết định mọi thứ. Đè nén trong lòng cuối cùng cũng bộc phát.

"Vậy cậu có nghĩ tới tớ không? Tớ là gì mà dùng tiền nhà cậu? Tớ kiếm tiền trong quán bar là không sạch sẽ? Vậy cho hỏi tớ làm gì mà không sạch sẽ cậu nói xem?"

Bàn tay nắm cổ tay Hạ Tuấn Lâm cuối cùng cũng dao động, Cậu giật mạnh tay ra, lui về sau hai bước.

"Tớ muốn được dùng tiền mình làm ra, mua món đồ mình thích thì có gì là sai? Tớ không giống cậu, chỉ cần thích là sẽ có được."

Hạ Tuấn Lâm dùng hết trí nhớ muốn ghi lại từng chút một biểu cảm nhỏ nhoi trên gương mặt hắn. Rốt cuộc lại nói ra điều cậu tuyệt vọng nhất.

"Có rất nhiều thứ tớ yêu thích, nhưng chỉ vì quá đắt tiền nên chỉ có thể ngắm nhìn thôi. Cậu đã từng trải qua cảm giác đó chưa Nghiêm Hạo Tường?"

Nghiêm Hạo Tường cắn răng, hắn muốn nói hắn đang trải qua cảm giác đó mỗi ngày. Trên đời vẫn có điều hắn không dùng tiền mua được, vẫn có người hắn không biết dùng cách gì để giữ lại bên cạnh. Nhưng hắn không biết phải làm thế nào, từ lúc Nghiêm Hạo Tường nhận ra cảm xúc của chính mình hắn đều là hoang mang không rõ.

Hắn muốn bước lại gần Hạ Tuấn Lâm, nhưng người kia thấy hắn bước lên lại thụt lùi. Cảm giác đau lòng xâm chiếm khiến Nghiêm Hạo Tường hoảng sợ.

"Hạ, cậu đừng như vậy."

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu, vành mắt đã đỏ lại. Cậu biết bản thân mình đang định làm gì, cậu muốn vạch rõ ranh giới.

"Cậu phải để tớ sống cuộc sống của tớ Nghiêm Hạo Tường.

"Tớ không muốn cả đời này dựa dẫm vào cậu."

Nước mắt sắp sửa trào ra, Hạ Tuấn Lâm đưa tay quệt mạnh lên mặt, cứng rắn nói cho hắn biết.

"Hôm nay thì được, nhưng sau này thì sao? Sao này khi cậu kết hôn, sinh con, đến lúc đó tớ mới sống cuộc đời của tớ.

"Lúc đó đã muộn rồi."

Lời nói ra chẳng thể vãn hồi, Hạ Tuấn Lâm biết bản thân vừa cắt đi mối tình đầu đơn phương của bản thân. Một mối tình không ai biết, chẳng ai hay. Như thế cũng được, sau này bọn họ chỉ là trúc mã lớn lên cùng nhau, Nghiêm Hạo Tường không cần bận tâm xem tâm tư của bản thân, mà Hạ Tuấn Lâm cũng được thoải mái tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình.

Sau cuộc cãi nhau là chiến tranh lạnh. Mãi cho đến khi Tống Á Hiên vội vã chạy đến thông báo, Hạ Tuấn Lâm mới biết Nghiêm Hạo Tường thế mà lại đi Canada rồi. Hắn rời đi không một lời tạm biệt.

Hạ Tuấn Lâm quả thật đã được như ước nguyện, nhưng nửa vế mong muốn còn lại của cậu lại không thành hiện thực. Người bạn bên cậu từ bé đến lớn đã đi mất rồi.

Nghiêm Hạo Tường rời đi ba năm, lại trở về đúng lúc Hạ Tuấn Lâm không mong nhìn thấy hắn nhất. Nhìn đống đồ ăn bản thân yêu thích được đặt trước cửa phòng cách ly, cậu không nhịn được nước mắt, từng giọt từng giọt to tròn rơi xuống. Dáng vẻ của cậu suýt chút nữa đã khiến những người chung phòng ngỡ Hạ Tuấn Lâm dương tính với virus rồi.

Từ bé đến lớn Nghiêm Hạo Tường đều dỗ Hạ Tuấn Lâm bằng đồ ăn, thành công một trăm phần trăm. Ngày ra khỏi trại phong tỏa, Hạ Tuấn Lâm ngồi bên cạnh hắn trên xe, lặng lẽ nhai bánh ngọt, tự cảm thấy bản thân mình quá dễ dãi. Dù sao cậu cũng muốn cứu vớt chút mặt mũi, lạnh nhạt hỏi:

"Sao cậu lại về lúc này."

Nghiêm Hạo Tường vẫn đang đợi người kia nói chuyện. Hắn không sợ tài xế taxi nhìn thấy, dịu dàng lấy tay lau đi vụn bánh bên khoe môi Hạ Tuấn Lâm.

"Lo lắng cho cậu, không ngờ là lo gì trúng đó."

Cậu đã lâu không tiếp xúc với hắn, lúc này bị hành động bất ngờ của Nghiêm Hạo Tường làm cho đỏ mặt. Dù trước kia những cử chỉ như thế này đều diễn ra rất tự nhiên.

"Ai cần cậu lo. Chỉ là nghi nhiễm, cũng đâu nhiễm thật."

Hạ Tuấn Lâm ngại ngùng né tránh tai hắn. Ba năm không gặp, Nghiêm Hạo Tường đã không còn vì những lời nói bốc đồng của cậu mà nổi giận nữa. Chỉ lặng lẽ buồn bã nhìn Hạ Tuấn Lâm, đến mức cậu cũng cảm thấy chính mình vừa làm sai. Hắn cụp mắt nhìn vào ngón tay mình, nhỏ giọng hỏi lại:

"Cậu vẫn không muốn dựa dẫm vào tớ sao?"

Lời này chính là hỏi cho câu vạch rõ mối quan hệ ba năm trước, ngày hôm nay Nghiêm Hạo Tường lại mang nó ra để hỏi lại cậu.

Trong lòng Hạ Tuấn Lâm đột nhiên đánh thịch một cái, mở to mắt nhìn hắn. Nghiêm Hạo Tường không sợ trong xe có người khác, hắn nắm chặt tay, nâng mắt lên nhìn Hạ Tuấn Lâm.

"Cậu có thể cân nhắc việc dựa dẫm vào tớ được không?"

Đôi mắt Nghiêm Hạo Tường khóa chặt lấy ánh nhìn của cậu. Lại nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt ửng đỏ của hắn.  Trong lòng Hạ Tuấn Lâm rõ ràng hơn ai hết, lời này của Nghiêm Hạo Tường chỉ có một ý định duy nhất, hắn đang bày tỏ.

Lời nói ra nghe có vẻ chẳng biết sợ là gì, nhưng điều duy nhất hắn sợ lúc này là câu trả lời của Hạ Tuấn Lâm. Người nọ chớp mắt nhìn ra cửa sổ, lại tiếp tục chậm rãi ăn bánh. Sự im lặng của Hạ Tuấn Lâm khiến Nghiêm Hạo Tường càng lung lay, hắn nhỏ giọng hỏi lại một câu:

"Có phải tớ trở về muộn rồi không?"

Hạ Tuấn Lâm đã ăn hết phần bánh, lúc này cậu mới chầm chậm gật đầu.

"Phải, cậu đến muộn."

Nghiêm Hạo Tường nghe được câu trả lời, hắn co chặt tay, trái tim dần trở nên nặng nề.

Thật ra hắn vẫn luôn biết ba năm là quá dài, hắn cũng không mong Hạ Tuấn Lâm đợi hắn ngần ấy thời gian. Nhưng kết quả vẫn này khiến Nghiêm Hạo Tường đau đớn, móng tay cũng cắm vào da thịt. Nhưng chưa kịp để hắn phát giác ra, người kia đã đưa tay gỡ từng khớp tay hắn ra. Từng ngón tay xót xa lướt qua những dấu móng hằn trong lòng bàn tay.

Nghiêm Hạo Tường nhìn qua Hạ Tuấn Lâm đang cau mày xót xa. Hắn rụt rè nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, mà Hạ Tuấn Lâm cũng trở tay cầm lấy, hai bàn tay đan vào một chỗ.

"Cậu là đồ ngốc sao?"

Hạ Tuấn Lâm nhìn lên Nghiêm Hạo Tường đang ngơ ngác nhìn mình.

"Tớ từ chối thì cậu sẽ dễ dàng từ bỏ?"

Cậu thở dài, không muốn vòng vo với hắn nữa. Nếu Hạ Tuấn Lâm không nhanh nói ra thì có thể Nghiêm Hạo Tường sẽ khóc mất. Cậu ngại ngùng quay đầu nhìn ra cửa sổ, đến giọng nói cũng phải giả vờ lạnh nhạt.

"Sau này không được phép trễ hẹn. Một lần cũng không được."

Nghiêm Hạo Tường như vừa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, vội vàng nắm chặt lấy tay Hạ Tuấn Lâm. Hắn muốn kéo người kia vào lòng nhưng lại bị cậu đẩy ra, Hạ Tuấn Lâm cho hắn một ánh mắt về phía tài xế. Vị tài xế này có lẽ nghe sơ qua cũng hiểu rõ câu chuyện, gương mặt trông không có gì là vui vẻ. Nghiêm Hạo Tường thật ra muốn nói rằng hắn mặc kệ, cùng lắm thì trả tiền gấp đôi, việc người trong lòng chấp nhận hắn có gì đáng để kì thị?

Nhưng Nghiêm Hạo Tường không dám nói, dù sao Hạ Tuấn Lâm da mặt mỏng, dễ ngại ngùng. Cho đến khi bọn họ xuống đến trước cửa nhà Hạ gia, hắn mới quyến luyến ôm người kia vào lòng.

"Tớ có chết cũng không đến muộn nữa."

Hạ Tuấn Lâm chớp mắt đã đỏ mặt, nhỏ giọng bảo rằng nếu lái xe thì muộn một chút cũng không sao, dù sao cậu vẫn luôn luôn đợi hắn. Nghiêm Hạo Tường vui đến điên cuồng, đòi Hạ Tuấn Lâm hôn một cái mới chịu thả người vào nhà. Cậu hết cách với con người này, lấy tay véo eo hắn mới thành công vác đồ đóng cửa bỏ chạy. Nghiêm Hạo Tường thấy thỏ nhỏ ngại ngùng chỉ cảm thấy buồn cười, dù sao thì hắn cũng không vội.

Mà quả thật người này không biết vội là gì, Hạ Tuấn Lâm đứng bên cửa sổ nhìn xuống vẫn thấy Nghiêm Hạo Tường đứng trước cổng cười ngốc nghếch. Cậu lắc đầu hết cách với Nghiêm đại thiếu gia này.

Cửa vừa mở ra, Nghiêm Hạo Tường còn chưa kịp xem người đến là ai đã bị kéo vào một nụ hôn. Hạ Tuấn Lâm ôm chầm lấy hắn, mắt nhắm tịt, đặt nụ hôn lên môi Nghiêm Hạo Tường còn lệch cả vị trí. Hắn bật cười, nâng tay chạm lên sườn mặt người kia xoay đầu hôn xuống, lúc này nụ hôn thực sự hoàn thành.

Dưới rặng liễu già che khuất hai bên cổng, Hạ Tuấn Lâm nhẹ nhàng nhón chân, cả người cậu đều được Nghiêm Hạo Tường đón lấy. Cánh môi rời đi vẫn còn vương ánh nước, Nghiêm Hạo Tường tham luyến lại cúi đầu hôn thêm một cái. Hạ Tuấn Lâm nghiêng đầu ôm vai hắn, nở nụ cười sán lạn đã lâu không thấy. Ngắm nhìn nụ cười của người trong lòng, lúc này hắn mới thủ thỉ bên tai Hạ Tuấn Lâm.

"Hạ, sau này sẽ không có ai."

Ngoại trừ cậu ra thì chưa từng có ai, cũng không thể có ai nữa.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật