[Kimetsu no Yaiba] Benzodiazepin

Bông hoa đã chết



- Rengoku...Rengoku à..

Tôi khóc,dùng tay đấm thật mạnh vào lồng ngực.

Khó thở!

Nơi cuống họng và cả mi mắt không ngừng trào dâng,đó là tình,là xúc cảm,là cả sự hối hận mà tôi dành cho anh.Nghẹn quá,tôi không nói nên lời.Khóc đến bao giờ là hết?Tôi chẳng hay,gục mặt trên giường mà khóc.

Chưa chết vì bệnh tật,tôi chết nghẹn vì tình.

Thâm tâm này từ lâu đã chẳng có chốn dừng,vậy nên đi đến đâu cũng trở nên lạc lối.

Là Rengoku,Sanemi hay Tomioka?Tôi tham lam,tôi muốn tất cả.Tôi là con đàn bà tồi tệ,trong tim tôi chứa quá nhiều người.

- Rengoku em không muốn...thật sự không muốn anh chết!

- Anh KYOUJUROUUUUUU!!!

Tanjiro hét lớn.

Rengoku anh quỳ trên mặt đất,dưới bụng là một vết thương lớn.Khuôn miệng lẩm bẩm giữa gương mặt máu me.

- Nữ nhân...của ta ơi hẹn kiếp sau,ta sẽ dùng chính ta để lau đi vết thương lòng em,đôi mắt em sẽ một lần nựa khắc họa lên tấm chân tình

Năm tháng ấy chúng ta từng vì ánh mắt mà rung động,vì dáng vẻ mà khắc cốt ghi tâm,từng vì nhau mà đốt cháy cả đời thanh xuân ngắn ngủi.

- Ta sẽ đến thế giới của em và yêu em 1 lần nữa..

Anh bỏ quên thân mình vào buổi chiều tà lạnh lẽo,anh gửi chút tình vào bình mình  nhờ mang đến sưởi ấm cho nàng.

Rồi mắt anh khép dần,anh lịm đi.Anh đi thật rồi,hồn anh bay về chốn không tôi.

Rengoku anh lừa anh dối,hẹn ước kiếp sau chỉ là lời dối hẹn,con người thì làm gì có kiếp sau?

***

Nghe đâu hắn sớm đã có người trong lòng,không biết là  thật hay giả.

Mau nhìn xem,người bước qua cửa chính là cô dâu hôm nay.Tsutako,nàng ta đẹp lộng lẫy.

Giờ lành đến,tất cả vỗ tay.Hắn và nàng bái cao đường rồi,nâng chén giao bôi nên nghĩa vợ chồng,sâu tận cõi lòng dâng nỗi ưu thương.

Sau đêm động phòng tình yêu của nàng và hắn sẽ lung linh nhất,không phải vì đom đóm bay quanh mà là sương đọng nơi khóe mắt.

-Ta dẫu sao cũng là cô nương được cưới hỏi đàng hoàng, vì cớ chi mà chàng lại tàn nhẫn như vậy!

Hắn đã không để nàng trong lòng thì nàng lấy quyền gì mà đớn đau cơ chứ?Và nàng ơi,đó không phải một cuộc tình mà chỉ là một mảnh tình thôi - mảnh tình của nàng với đơn côi.

 Và khi Rengoku chết đi,Tsutako cũng chẳng sống.Ánh lửa nơi hắn dập tắt giữa gian không, còn trái tim nàng chết trẻ chỉ vì trông với chờ.

Lá thì lìa cành,hoa thì rụng cánh, mảnh tìm này đành đem chôn cùng tim nàng thôi nhé!

***

Anh đã cho tôi tất cả nhưng tôi lại xem đó là phần nhỏ nhặt mà trả lại cho anh.

Tôi lân la xuống giường,''bịch'' tôi ngã thật đau.Tay tôi lần mò trên nền đất,tôi kiếm đường để tới gặp anh.

- Không thấy,không thấy..vẫn không thấy.

Nước mắt,nước mắt của bi thương,bất hạnh và đau khổ.Chúng ta cứ thế mà lướt qua nhau một cách nhanh chóng,nhanh tới nỗi khiến tôi cứ tưởng là giấc mơ,giấc mơ của nuối tiếc vừa đau đớn.

Bỗng nhiên thấy hụt một hơi thở,khắp cơ thể tôi như truyền đến xung điện,tôi giật nảy. Rồi cả người bắt đầu tê cứng,tôi không cử động được nữa,miệng ú ớ.

- Chị ơi..chị ơi

Là Giyuu,tôi như tượng dưới sàn nhà,khi cậu chạm vào tôi thì cả người mềm nhũn.Cậu ôm tôi như cách lần đầu tiên chúng tôi ôm nhau ,nhưng lần này tôi không cảm nhận được hơi ấm của cậu nữa.

- Chị ơi..Giyuu đây,xin chị đừng chết.

Tiếng người rất đông,có phải mọi người đang đứng nhìn tôi chết dần không?Họ xôn xao,hốt hoảng tôi không nghe rõ.Bên tai  chỉ văng vẳng tiếng Tomioka.Cậu khẩn cầu,van xin tôi đừng chết,đừng bỏ mặc cậu.

Mái tóc tôi ươn ướt,nước mắt Giyuu đẫm trên tôi,ước gì tôi được nhìn cậu khóc.Cả người tôi nhẹ bẫng.

- Chết tiệt,sao chị lại tan biến như thế này??

- TRÁNH RA.TRÁNH RA!!!!

Tôi không nhìn thấy nhưng giọng nói quen thuộc này..

- Con mẹ nó,sao vợ ta lại tan biến như một con quỷ thế này??

Mắt tôi lờ mờ rồi rõ hẳn,là Sanemi.Vẻ mặt anh hốt hoảng,cuống cuồng

- Nương tử ơi,tại sao em lại thành ra thế này??

Anh dành lấy tôi từ tay Giyuu.Thật vui!Tôi thấy được Giyuu khóc rồi!Cậu nức nở như một đứa trẻ mất mẹ.

2 chân bên dưới của tôi tan biến,cuốn mất vào hư không.Tôi không còn cảm nhận được đau đớn,đó là cái chết mà tôi mong mỏi từ trước đến giờ.

- Em đừng bỏ ta,làm ơn đừng biến mất,đừng tan đi mà.

Sanemi một tay ôm chặt tôi,một tay cố gắng gom góp lại những mảnh cơ thể đang tan biến.

- Đám các người nhanh..nhanh giữ lấy,đừng để nó bay đi,đó là cơ thể của vợ ta.Đừng để nó bay mất,vợ ta..vợ ta sẽ chết mất..ông trời ơi

Họ đứng im,cô bé mái tóc đặc biệt kia khóc nức nở..à là Mitsuri còn có cả Shinobu,Obanai nữa..đông đủ quá.Lần đầu có nhiều người quan tâm tôi thế này.

Giyuu nắm chặt lấy tay tôi,cậu đang cố kéo tôi  ra khỏi  tử thần.

- Đừng đi mà chị ơi,tôi yêu chị..yêu rất nhiều.

- Em đừng bỏ ta...đừng mà..

Phía sau lưng mọi người,tôi thấy Rengoku anh đứng  nhìn tôi đăm chiêu.Ánh mắt anh buồn bã,lúc này tôi biết thời gian hết thật rồi.

- Sanemi...em

- KHÔNG! ĐỪNG CHẾT,XIN ĐỪNG CHẾT MÀ NÀNG ƠI.

- CHỊ ƠIIIII

Bíp____________________________________________

Trên máy máy đo nhịp tim hiện rõ một đường thật  dài nhưng lại ngắn cho một đời người

- Con ơi,đừng bỏ bố mẹ lại mà con ơi

Thân thể của cô bé tuổi trăng tròn lạnh toát trên giường bệnh.

- Con bé đã chống chọi rất tốt,đến lúc để con bé đi rồi.

- Con ơi....

Người mẹ vì khóc mà ngất xỉu bên giường bệnh,gương mặt của em lúc ra đi vô cùng thảo mãn,em như đang ngủ,một giấc ngủ dài.

- Bệnh nhân phòng XX, sử dụng quá liều Benzodiazepin gây đến ngộ độc,tử vong vào lúc XX:XX  phút.

Sau cùng bông hoa đã chết,nó biến mất khỏi nơi này.Những hơi thở yếu ớt dừng lại,cả cuộc đời bi thương và thăng trầm cứ thế nhẹ nhàng theo gió mà bay đi.

______________________END_____________________________________

P/s: Benzodiazepin- kể về một cô bé bị chứng trầm cảm,em dùng đến thuốc để tự kết liễu đời mình.Thuốc chỉ có tác dụng nhẹ,nhưng vì ý định tự tử lớn hơn cả em.Ngày qua ngày,em sử dụng nó dẫn đến quá liều và ngộ độc thuốc,những mảnh tình dang dở trên chỉ là những gì em tưởng tượng ra nhằm an ủi sự thèm muốn được quan tâm,được yêu của em.Sau tháng ngày chống chọi với tử thần,tháng ngày được thỏa mãn trái tim lạnh buốt em tan biến,biến mất khỏi cuộc đời tấp nập,vội vã.

Chỉ đến đây thôi, đừng buồn cô bé sẽ sống mãi dưới ngòi bút của tôi.Cảm ơn các bạn đã ghé đọc truyện,thân ái! <3









Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật