Hai A gặp nhau tất có một O - LĐN

Chương 1: Gu Thẩm Mĩ Của Cậu Đúng Là Chẳng Ra Làm Sao Cả!



Mùa hè ở Nam thành luôn đi kèm với mùa mưa.

Tháng tám vừa sang mà một chút bóng dáng nắng hè đã không còn. Ngoài cửa sổ sắc trời ảm đạm, nước mưa xối đầy lên trên mặt kính.

Lớp Một chuyên Lý đang tập trung ở trong phòng học, một đám người vây quanh một ngôi sao sáng, tay chép đáp án như bay.

"Từ Gia Hành, rốt cuộc cậu có viết để người khác xem được không vậy? Chữ xấu như vậy, mẹ nó ai nhìn ra cho được?"

"Liên quan gì tới mẹ cậu?! Giờ chép hay không chép đây?"

"Ba ơi, con sai rồi."

"Ba ba, ba cho con copy nốt bài thi tiếng Anh này thôi... Hai tay con chắp lại, cầu xin ba mở lòng độ lượng..."

Mưa như thác đổ hòa với tiếng ồn ào trong phòng học, vậy mà ở cuối lớp vẫn có một nam sinh nằm dựa trên cửa sổ mà ngủ, nét mặt có chút bất mãn.

Ngón tay thon dài khẽ gãi lên gáy hai cái sau đó bực mình ngồi thẳng người dậy, ngửa về sau dựa vào lưng ghế.

Cái ghế bốn chân thành cái ghế bập bênh hai chân, cánh tay buông thả xuống, hai chân dài lười biếng vắt lên bàn đu đưa.

Lông mi đen dài uể oải chớp lên chớp xuống mấy cái, trên khuôn mặt xinh đẹp đổ thành một cái bóng mờ.

Từ Gia Hành ngồi bàn trước quay đầu nhìn, biết đại thiếu gia lại bực mình lúc thức dậy rồi.

"Tùng ca, anh tỉnh rồi à? Có phải do bọn em quá ồn không?"

"Ừm, không sao."

Từ Gia Thành thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng mà Tùng ca này, anh ngủ từ sáng cho đến trưa rồi, không cần làm bài tập sao?"

Giản Tùng Ý nhấc mắt liếc cậu ta: "Cậu nhìn thử xem tôi có phải là người muốn làm bài tập hè không?"

Bởi vì buồn ngủ mà giọng của cậu học sinh này có chút khàn khàn, thanh âm thật thấp khuếch tán trong phòng học.

Đảng đau - khổ - bài - tập - hè ngay lập tức đập bút xuống bàn ngước lên.

Trong lớp luôn có hai thế loại.

Loại một: Con - nhà - người - ta, là loại trong lòng thầy cô, luôn được cưng như trứng hứng như hoa.

Cho dù có phạm sai lầm gì thì cũng được miễn phạt nặng. Cùng một lỗi, người khác sẽ ăn cám đến no, còn loại này chính là giơ cao đánh khẽ.

Loại hai: nhân vật qua đường, làm nền cho loại một tỏa sáng.

Mà đương nhiên, nghĩ bằng đầu gối cũng biết Giản Tùng Ý thuộc loại con - nhà - người - ta.

"Má, Tùng ca không làm bài tập kìa mọi người ơi!"

"Tùng ca, yêu đương vừa phải thôi, cũng đừng đến mức không làm bài chứ!"

"Ngày buồn tháng nhớ năm thương, hôm nay trái tim tôi lại rung rinh trước vẻ đẹp không làm bài tập của Tùng ca."

Giản Tùng Ý là một thẳng nam thuần Alpha, quả thực không chịu nổi ánh mắt tình mẹ bao la như biển Thái Bình kia, cuối người lấy điện thoại di động ra từ trong túi.

Đã vậy còn khiến quần chúng sang chấn tâm lí, gió thoảng mây trôi mà nói một câu: "Tôi nói với lão Bạch rồi. Bài tập hè quá đơn giản nên tôi tìm đề thi làm luôn."

"..."

Trường Nam Ngoại coi như là trường trung học tư lập tốt nhất, vì đảm bảo chất lượng mỗi năm đều phải đạt trên 95% tiêu chuẩn của trường quốc tế.

Dẫu là đề thi hay bài tập về nhà cho tới tận thời điểm bây giờ chưa bao giờ QUÁ ĐƠN GIẢN.

Lần này nghỉ hè được hai mươi lăm ngày, trường phát đúng hai mươi lăm bộ bài thi. Sáu môn hết thảy thì cộng lại là một trăm năm mươi bài.

Tất cả bài thi đều là dựa theo cấu trúc thi của trường đại học top trong nước.
Vậy mà cái đáng hận nào đó lại dám nói một câu không thèm làm bài tập hè vì quá đơn giản?!

Rất muốn nói nhưng lại cứ mắc ở cuốn họng, nói sao cũng không phun ra nổi. Quần chúng rất phẫn nộ.

Thế nhưng người nào đó lại cố tình lờ đi, cuối đầu chơi điện thọai. Cậu lại giống như vì thành công giả vờ lúc nãy nên tâm trạng có chút đi lên.

Cảm giác khó chịu lúc thức dậy cũng bớt không ít, khóe môi mỏng của Giản Tùng Ý nhè nhẹ nhấc lên thành một độ cong, ngả người ra đằng sau đu đưa trên hai chân ghế.

Cậu nhìn mọi người xung quanh bằng một ánh mắt không thèm đếm xỉa, ngay lập tức nhận được rất nhiều ánh nhìn cùng sự phẫn nộ bắn tới.

Hợp với mấy câu nói xạo ban nãy của cậu, đã xạo thì xạo cho trót luôn!

Muốn đánh người.

Nhưng người đó không thể đánh được!
Mọi người cuối đầu, nén giận làm tiếp đống bài tập.

Có câu dĩ hòa vi quý, hòa khí sinh tài, chúng ta nên mở lòng bao dung chúng sinh.

Trong phòng học rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, Giản Tùng Ý đeo tai nghe, nghe tin nhắn thoại của Đường nữ sĩ gửi tới.

(Giản Tùng Ý gọi mẹ là Đường nữ sĩ)

"Tiểu Ý, hôm nay ở trường học thế nào?"

"Trường học con cũng thật quá đáng, mới ngày mười mấy đầu tháng đã tựu trường khiến hai mẹ con ta không có nhiều thời gian ở cùng nhau."

"Con yên tâm, khi nào mẹ về nước sẽ đi khiếu nại với Bộ giáo dục."

"Nhưng mà con thật sự không bay tới Los Angeles sao? Ba con ở bên này mới mua được một cái biệt thự có vị trí khá đắc địa bên cạnh bờ biển. Mỗi ngày mẹ và ba con đều ra đây tắm nắng, chỉ có điều thật sự rất nhớ con."

"Nếu được thì con qua đây chơi với mẹ thêm nửa tháng nhé? Khi nào tháng chín chúng ta cùng nhau bay về? Dù sao con nghỉ bớt vài bữa cũng có là gì đâu."

Rõ ràng Đường nữ sĩ có quá ít ý thức về một học sinh cuối cấp như con mình.
Giản Tùng Ý mấp máy môi, vừa mới chuẩn bị nói một câu gì đó thì cửa sau bị đẩy ra một cái.

Một bóng người mảnh khảnh chạy vút qua đứng bên cạnh hắn, hai tay chống mặt bàn, cuối người, thở hồng hộc như chó rượt.

"Móa, Tùng ca, anh có biết học kì này lớp ta có thêm một bạn mới không?"

Giản Tùng Ý nhấc mắt lên: "Người kia có bệnh à?"

Học sinh xuất sắc ở mấy trường top, nếu biết điều thì chắc chắn đã thuận ván đẩy thuyền đẩy hẳn sang nước ngoài du học rồi, đâu cần ngây ngô tới tận giờ phút quan trọng này mới đi chuyển trường.

Mà học sinh không đạt tới trình độ này, vào thời điểm chuẩn bị thi đại học này chuyển tới lớp chọn của trường Nam ngoại thì chỉ có thể mua vé khứ hồi mà thôi.

Đúng là cuồng ngược đãi!

Rất khó tưởng tượng rằng trên đời lại có một kẻ ngốc như vậy!

Từ Gia Hành cũng rất lạ kì, quay người nhìn, mặt đầy hoài nghi: "Thật hay giả vậy? Tin tức này của cậu có đáng tin không đấy?"

Chu Lạc liền vội vàng nói: "Thật mà. Tôi lừa các cậu làm gì, tôi mới nghe từ phòng làm việc của lão Bạch. Nghe nói hình như là người từ Bắc thành chuyển tới, là thủ khoa của kì tuyển sinh liên cấp, một người trên vạn người."

Vừa nghe đến hai chữ thủ khoa, tinh thần mọi người liền phấn chấn hẳn lên: "Vậy người đó trực tiếp học đại học Bắc thành hay Thanh Hoa là được rồi, lặn lội vào Nam làm gì!"

Chu Lạc nhún nhún vai: "Ai biết được."

Giản Tùng Ý đối với chuyện tự sinh tự diệt của một kẻ ngốc không có hứng thú, bấm vào tin nhắn thoại được gửi tới.

"Nhưng mà con không muốn qua đây cũng không sao đâu. Vừa lúc ông nội bên nhà họ Bách mời con qua đó ăn cơm mừng cháu của ông ấy quay về."

Đầu ngón tay của hắn cứng lại.

Chu Lạc bên cạnh vẫn còn lải nhải: "Này, để tôi tra thủ khoa lần trước ở cuộc thi liên cấp Bắc thành là ai... Vãi! Hơi bị được đấy. Tùng ca, bây giờ mấy người đầu óc thông minh đều đẹp trai như anh thì mới xứng đáng làm học bá* hay sao? Tên cũng dễ nghe nữa này, Bách Hoài, dạ bạc Tần Hoài..."

Vừa lúc đó, trên màn hình nhảy ra tin nhắn thoại của Đường nữ sĩ.

"Là Bách Hoài đó. Khi còn bé hai đứa chơi với nhau rất thân mà."

Khóe miệng Giản Tùng Ý ngay lập tức méo xệch.

Ý nghĩ muốn đối nghịch với Bách Hoài xuất hiện từ lúc hắn còn nhỏ. Khi đó bé Giản Tùng Ý sáu bảy tháng tuổi mới nắm được kĩ năng bò thuần thục, sau đó bắt đầu chiến đấu với kĩ năng đi lại.

Cái mông mềm mềm đi một bước lại loạng choạng té xuống một cái, đi một đoạn ngắn cũng té cả chục lần.

Tiểu Giản Tùng Ý đương nhiên không chịu nổi tủi thân như vậy, miệng há ra rồi khóc "Oa!" lên một tiếng.

Mà tiểu Bách Hoài lúc đó đã qua tuổi chẵn rồi, nhìn thằng nhỏ đang ngồi khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem kia chừng mười phút mới buông đồ chơi ra.

Bách Hoài đứng lên, đi thẳng tới bên cạnh nhìn cục bông đang khóc tấm tức kia, bực bội nói hai chữ: "Nhìn anh!"

Lúc đó Giản Tùng Ý rất kháo khỉnh, ngước mặt lên, nháy mắt đã nhìn về phía anh Bách Hoài, còn ngây thơ tưởng rằng anh đến để an ủi mình.

Sau đó anh Bách Hoài của hắn đi một vòng quanh phòng em bé. Bước chân vững vàng, có thể nói đi nhanh như bay vậy.

Đã đi hết một vòng còn từ trên cao nhìn xuống, liếc hắn một cái. Cái liếc mắt mang một loại khinh thường không - thể - nói - nên - lời.

Theo lí mà nói thì đám trẻ con sẽ không hiểu khinh thường là như thế nào.

Có thể là do hắn nhìn ra sự khinh thường trong ánh mắt của Bách Hoài, hoặc là sau khoảng thời gian lúc lớn rồi nghĩ lại thì mới biết.

A, đấy là khinh thường!

Chuyện này để lại trong tâm hồn trẻ thơ của Giản Tùng Ý một tổn thương sâu sắc.

Theo thời gian hắn trưởng thành thì khoảng cách của hắn và Bách Hoài càng xa bởi lẻ không hợp nhau.

Cho tới ngày Giản Tùng Ý đột phá cực hạn sinh lí bình thường của con nít, nhớ lại chuyện thuở nhỏ mười mấy năm trước.

Vết thương này tồn tại mãi cho đến khi Giản Tùng Ý biết được kết quả kiểm tra gen rằng mình sẽ phân hóa thành Alpha còn Bách Hoài chỉ là một Omega nhu nhược.

Sau đó cậu như gỡ được khúc mắc trong lòng, cảm thấy vô cùng an ủi. Tính toán làm gì, chỉ là một Omega bé nhỏ, nhường chút thì có làm sao.

Dây thần kinh căng thẳng sau lưng của Giản Tùng Ý được thả lỏng.

Ngay sau đó, cánh cửa sau lại bị đẩy ra một cách không thương tiếc.

*Ầm*

Lần này còn kèm theo tiếng thét chói tai của hội chị em: "A a a! Chị em ơi! Có một Alpha mới chuyển tới lớp ta đó! Mẹ nó, tôi thề là đẹp trai cực kì! Lúc tôi lướt qua anh ấy ở hành lang có lén ngửi được một ít tin tức tố của anh ấy, bây giờ tôi có cảm giác con tôi đang đạp bụng gọi cha đây này!"

Lạch cạch!

Tất cả mọi người đồng loạt đẩy ghế đứng lên, tiếng kim loại ma sát với nền đá cẩm thạch vang lên ầm ĩ.

Chỉ có mỗi ghế của Giản Tùng Ý là yên vị tại chỗ.

Bên cạnh hắn, Chu Lạc cũng như mọc cánh mà bay lên: "A a a, má của em ơi, mau dẫn tôi đi xem với Khang Khang! Tôi cũng muốn ngửi!"

Tâm hồn phơi phới như bay một lúc mới cảm nhận được có cái gì sai sai, ngay lập tức Chu Lạc thay đổi bộ mặt từ hám trai sang chính trực thủy chung: "E hèm, em thấy rằng đẹp mấy cũng làm sao so sánh được với Tùng ca nhà chúng ta! Chờ khi Tùng ca của em phân hóa xong thành Alpha, Nam thành này anh ấy sẽ đứng đầu!"

Nói xong cậu ta nhìn về phía Giản Tùng Ý: "Nhưng mà Tùng ca này, qua hè anh cũng hơn mười bảy rồi phải không, sao vẫn chưa phân hóa nhỉ? Ở thời điểm này lớp chúng ta chỉ còn mỗi anh chưa phân hóa thôi."

Tâm trạng của Giản Tùng Ý không được tốt nhưng không ảnh hưởng gì tới chuyện giả bộ của hắn cả.

"Alpha cao cấp như chúng tôi thì phân hóa hơi trễ."

Hắn dừng một chút, bổ sung thêm: "Bởi vì mạnh."

Chu Lạc nghe có điểm sau nhưng thấy rất thuyết phục. Cậu vốn biết Giản Tùng Ý từ lớp mười nên chưa từng thấy thời điểm cấp hai của hắn.

Thể thảo tốt, đánh nhau cũng lợi hại, dáng người cao một mét tám ba. Da trắng, chân dài, gương mặt thanh tú, một đôi mắt đào hoa câu không biết bao nhiêu hồn của Omega rồi.

Nam Ngoại còn có một nhóm tên là "Muốn sinh con cho Tùng ca", bên trong đó không chỉ có một đám Omega và Beta xuân tâm nhộn nhạo, thậm chí còn có Alpha bị sắc dụ trà trộn vào trong đó, mặc kệ mình có sinh được hay không.

Nhiêu đó cũng đủ thấy mị lực của anh Tùng rồi.

Nghĩ tới đây, Chu Lạc bắt đầu si mê nhìn Giản Tùng Ý nháy mắt khêu gợi: "Tùng ca, anh nhanh phân hóa một chút đi, em vẫn chờ để theo đuổi anh đó."

Giản Tùng Ý nhếch khóe môi lên: "Sao, nếu tôi phân hoá không phải Alpha thì cậu sẽ không theo đuổi nữa?"

"Chứ sao nữa! Mấy em Omega bé nhỏ ngọt ngào chỉ thích Alpha mạnh mẽ, còn lại đều liệt vào danh sách chị em bạn dì đó anh."

Chu Lạc damdang không sợ trời không sợ đất mà nói tiếp.

"Cho nên Tùng ca à, anh yên tâm đi. Trước khi anh phân hóa thành Alpha cao cấp em sẽ vì anh mà thủ thân như ngọc."

Chu Lạc vừa nói xong, ngoài cửa phòng học liền truyền tới tiếng của lão Bạch chủ nhiệm vô cùng hiền từ: "Lớp trưởng quản lớp đi! Im lặng nào, muốn ăn muốn chơi điện thoại thì ngừng lại một chút. Mấy đứa đang copy bài bạn cũng ngừng tay, nghe tôi nói hai chuyện quan trọng này."

"Chuyện đầu tiên, học kỳ này lớp ta có một bạn mới chuyển tới..."

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, duy chỉ có Giản Tùng Ý vẫn cuối đầu chơi điện thoại, trên mặt tỏ vẻ không quan tâm.

Có gì để nhìn, cũng chẳng đẹp trai bằng cậu.

Sau đó cậu nghe được tiếng nuốt miếng của Chu Lạc ngồi ngay bên cạnh: "Gì cơ chứ, Tùng ca, thật xin lỗi vì em nuốt lời. Em có thể vì anh mà thủ thân như ngọc, nhưng mà người kia nhìn thật sự là rất ngon!"

"..."

Giản Tùng Ý đang cảm thấy mình bị mạo phạm nghiêm trọng. Cậu nhấc mí mắt lên, không vui nhìn về phía cửa.

Ngoài cửa mưa rơi như trút nước, sắc trời âm u, bên trong lớp yên tĩnh hẳn chỉ còn ánh đèn sáng trưng làm nền cho người kia. Thiếu niên đứng giữa ranh giới ánh sáng và bóng tối, thân hình cao lớn, thần sắc hờ hững.

Chiếc đèn huỳnh quang phác họa lên một làn da nhẵn nhụi như gốm nhưng không nhu nhược, ngũ quan tinh xảo đơn bạc khiến người ta sinh ra cảm giác vừa lãnh đạm lại vừa nghiêm túc.
Trên sống mũi cao là cặp mắt kiếng gọng vàng, con ngươi màu hổ phách phát ra tia sáng lành lạnh.

Không những thế áo sơ mi người kia còn cài lên tới nút cuối cùng, vừa vặn mắc tại hầu kết ở cuống họng. Càng cấm dục càng khiến người ta có suy nghĩ không đứng đắn.

Dưới mắt trái của người đó có một nốt ruồi nho nhỏ. Rõ ràng cái này lộ ra mùi vị của loại cầm thú chuyên áo mũ chỉnh tề, bên trong bại hoại thối nát.

Nhìn thế nào cũng không vừa mắt nổi.
Đột nhiên tâm trạng của Giản Tùng Ý tụt dốc không phanh.

Thế nên nói, lúc tâm trạng của cậu khó chịu thì lại càng thích khiến người khác khó chịu hơn mình.

Ngón tay đặt trên mặt bàn chậm rãi gõ hai cái, giọng điệu uể oải xen lẫn lười biếng của cậu vang lên.

"Chu Lạc, tôi thấy gu thẩm mỹ của cậu đúng là chẳng ra làm sao cả."

Âm thanh không lớn không nhỏ, chỉ vừa vặn đủ để cho người đứng kia nghe được.

-

Lời của tác giả: Bộ truyện này tôi muốn viết về thời niên thiếu đơn thuần ấm áp rực rỡ, đương nhiên có người thích có người ghét.

Nhưng tôi viết sẽ không có chuyện push nhân vật phản diện xấu đến thoát li thực tế, cái gì cũng vừa phải.

Văn này thuộc về điềm văn, hi vọng mọi người thích.

CHÚ THÍCH ( ˘ ³˘)♥


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật