[Hoàn - Vô Hạn Lưu] Tôi thật không có diễn

Chương 29: Chăm sóc sức khoẻ tâm thần như nào cho đúng (4)



Khương Tiều được đưa trở lại phòng bệnh lầu 1, cô không thấy những người chơi khác, bọn họ không ở trong phòng khám, hẳn là đang ở trong phòng điều trị.

Mặc dù không biết bọn họ đã đến phòng trị liệu nào, nhưng Khương Tiều cũng không quá lo lắng cho bọn họ, chỉ là ngày đầu tiên mà thôi, nếu còn chịu đựng không nổi thì tính là người chơi thâm niên gì chứ? Dứt khoát tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút còn hơn.

Nhưng khi Khương Tiều trở lại, liền thấy Quan Cửu đã nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như thể bị thương trong quá trình điều trị.

Khương Tiều mặc kệ hắn ta, quay qua nói với hộ lý, "Chờ một chút, chất lượng chăn bông của các người quá kém, rất bất lợi cho việc khôi phục bệnh tình của chúng tôi, giúp tôi thay nó đi."

Nhưng hộ lý lại phớt lờ, trực tiếp ném Khương Tiều vào, cạch một tiếng khoá cửa lại rồi rời đi.

Khương Tiều biết trước kết quả này, cũng không thất vọng, trước đó cô cũng đã đoán được thái độ của bệnh viện đối với bệnh nhân, việc cô làm bây giờ chỉ là kiểm tra thêm và khẳng định suy đoán của mình là đúng: Theo tình huống bình thường của những loại bệnh viện này, mọi yêu cầu của bệnh nhân đều sẽ bị bỏ qua.

Quả nhiên, cách duy nhất là không đi theo quy luật.

Khương Tiều một bên lên kế hoạch cho hành động tiếp theo, một bên lấy con dao găm ra, khắc lên tường.

Nếu bệnh viện đã mặc kệ, Khương Tiều liền không khách khí.

Bức tường trắng mới tinh bị khắc đến lộn xộn, những mảng vôi sơn mới bong tróc, lộ ra bức tường xám bẩn bên trong.

Quan Cửu có chút sững sờ, nhưng vẫn tiến lên nói: "Tôi giúp cô."

Dưới sự nỗ lực của hai người họ, bức tường cuối cùng cũng lộ ra màu sắc thực sự của nó.

"Chạy mau! Dù các người là ai, nhanh lên đi!"

Toàn bộ bức tường đều là chữ viết đỏ như máu, trên tường còn có một số dấu móng tay, giống như có ai đó dùng móng tay cào vào tường, khiến người ta cảm thấy phát lạnh.

Khương Tiều và Quan Cửu đều không phải tân nhân, tất nhiên có thể phân biệt được đâu là sơn đỏ, đâu là máu, hiển nhiên, chữ viết trên tường toàn bộ đều viết bằng máu, nếu đến gần còn có thể ngửi thấy một mùi tanh hôi.

Khương Tiều từng nghĩ nơi đây sạch sẽ đến có chút không bình thường, bây giờ xem ra, nơi này quả nhiên có hố. 

Đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào phát ra từ loa phát thanh, "Đợt thăm khám cho năm bệnh nhân mới nhập viện đã kết thúc, tin rằng mọi người đã đã được trải nghiệm phương án điều trị tiên tiến và hiệu quả của bệnh viện chúng tôi ..."

Nói đến đây, giọng nữ có chút nghi ngờ mà trầm xuống, phỏng chừng cô ta đã phát hiện ra hiện tượng "bác sĩ bị điều trị" ở mấy phòng trị liệu.

Nhưng một lúc sau, giọng nói liền trở lại bình thường, "Vì thể xác và tinh thần khỏe mạnh của mọi người, bệnh viện đã trang bị một hình thức quản lý toàn diện để phục vụ cho mỗi bệnh nhân đầy đủ các phương diện sinh hoạt. Mọi người chỉ cần phối hợp khám và điều trị mỗi ngày là được. Kế tiếp là thông báo đến mọi người quy tắc quản lý của bệnh viện."

Bệnh nhân chỉ được rời khỏi phòng trong ba thời gian sau:

1. Thời gian khám và chữa bệnh, cần phải đến phòng khám hoặc phòng điều trị.

2. Thời gian hoạt động tự do: Từ 5 - 6 giờ chiều mỗi ngày, cần phải hoạt động trong sân, không được phép trở lại tòa nhà bệnh viện. 

3. Thời gian đi vệ sinh, mỗi ngày chỉ được đi vệ sinh 3 lần, không được ra ngoài từ 6 giờ chiều - 7 giờ sáng.

Rõ ràng bệnh viện không quan tâm đến việc làm thế nào để giải quyết nhu cầu nhiều hơn của bệnh nhân - mặc kệ bạn giải quyết ở đâu, hoặc là nói, nếu không đáp ứng được nhu cầu đó, bạn sẽ chết trước, vậy thì càng sạch sẽ hơn.

Khương Tiều không hề kinh ngạc trước dụng tâm nham hiểm của bệnh viện: Lầu này có rất nhiều phòng, nhưng ngoại trừ phòng của năm người bọn họ mới đến, tất cả những phòng khác đều trống trơn, những bệnh nhân trước đã đi đâu, không cần nói cũng hiểu.

Nếu cô không tuân theo sự sắp xếp của bệnh viện, cô sẽ bị đem tới phòng tối trên tầng 3 rồi nhốt lại.

Tiếng loa dừng lại, liền đến thời gian dùng cơm.

Trên cánh cửa phòng có một cửa sổ nhỏ, đồ ăn được đưa trực tiếp thông qua cái cửa đó.

Một thịt, một rau và một canh, tưởng chừng trông khá ổn, nhưng rau xanh thì teo tóp, miếng thịt nhìn có vẻ kỳ quái, cũng không biết là thịt gì, khiến người ta không dám mở miệng ăn, canh thậm chí còn kinh khủng hơn nữa, trong nước có lẫn với một số "đồ vật" lạ lắng đọng lại.

Tuy thiên phú của cô không hẳn là "ăn", nhưng xét về phương diện bổ sung năng lượng, việc ăn "bữa cơm" này còn không bằng "cắn nuốt".

Cho nên, Khương Tiều chỉ để bữa ăn sang một bên, không tính ăn.

Quan Cửu cũng không muốn ăn bữa cơm này, từ trong kho hàng lấy thuốc bổ sung năng lượng và điện giải ra.

Đây chỉ là một đạo cụ cấp thấp, nhưng nó là vật phẩm tiêu hao mà ngay cả những người chơi thâm niên cũng cần.

Quan Cửu đưa một lọ dinh dưỡng cho Khương Tiều, "Cái này coi như bồi thường vì đã kéo cô vào phó bản."

Hắn lo Khương Tiều sẽ không nhận, còn muốn tìm thêm lý do, không ngờ động tác của Khương Tiều lại nhanh hơn hắn tưởng tượng, "bịch" một cái rồi cất vào kho hàng.

Khương Tiều đúng là không đói bụng, nhưng kho hàng của cô hiện giờ rất trống rỗng, sao lại không nhận?

Quan Cửu nhìn Khương Tiều nhận đồ, cảm thấy quan hệ giữa hắn và cô đã trở nên thân thiết hơn nhiều, liền nói: "Chúng ta trao đổi tin tức đi?"

Khương Tiều hoàn toàn không có tâm lý "bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*", cô làm việc của chính mình, hoàn toàn không để ý tới lời Quan Cửu nói.

Thái độ lạnh nhạt như vậy vẫn không làm Quan Cửu chùn bước, giọng nói của hắn ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục: "Cô có để ý đến thẻ trên ngực của những bác sĩ và y tá kia không? Trên thẻ có tên của họ. Trước khi phó bản hình thành, tôi đã thấy tên của họ trong danh sách bệnh nhân."

"Tôi không chắc mình đã gặp qua y tá kia khi nào, vì tôi chưa từng gặp bệnh nhân đó bao giờ. Nhưng tôi đã từng thấy và nói chuyện với vị "bác sĩ" mà tôi gặp trong phòng điều trị, đó không phải là một sự trùng hợp."

Khương Tiều quay đầu lại nhìn hắn một cái, "Hiện tại bác sĩ và y tá trong bệnh viện, thậm chí cả hộ lý, đều là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần. Chuyện này tôi đã biết từ lâu rồi. Muốn trao đổi tin tức với tôi thì đừng dùng những chuyện này lừa tôi."

Tinh thần không chuyên nghiệp, giống như lối chơi chuẩn đoán của bọn trẻ con, với "bệnh lâu ngày thành bác sĩ", bác sĩ còn điên hơn bệnh nhân, tất cả đều chứng minh cho điểm này.

Tất nhiên, điều khiến Khương Tiều càng chắc chắn rằng những "bác sĩ" này là do những bệnh nhân ban đầu sắm vai, vì cô đã cắn nuốt vài nhân cách, có thể nhìn thấy các mảnh ký ức mà những nhân cách đó sở hữu.

Ký ức của những nhân cách đó bóp méo mà hỗn loạn, Khương Tiều rất khó đọc, điều duy nhất cô có thể xác định là, "bác sĩ" là một bệnh nhân tâm thần.

Nếu như không biết trước chuyện này, tin tức Quan Cửu đưa ra cũng khá có thành ý: Bệnh nhân tâm thần trở thành nhân viên bệnh viện sau một loại ô nhiễm, nếu tra theo hướng này, sớm muộn gì cũng có thể biết được nguyên nhân phát sinh biến dị ở đây.

Quan Cửu cười khổ, "Thiên phú của tôi là 【Biết trước】, có thể gặp đủ loại trùng hợp. Có lẽ vì vậy mà càng dễ bị người ta hiểu lầm. Nhưng tôi hy vọng cô có thể tin tưởng thành ý của tôi, tôi rất cần sự giúp đỡ của cô, nên mới làm như vậy." 

"Anh yêu cầu tôi giúp đỡ, tôi liền phải đáp ứng sao?" Khương Tiều lạnh lùng nhìn hắn, "Được rồi, anh cũng đừng diễn trước mặt tôi nữa. Đúng là tôi diễn không tốt, nhưng anh có diễn hay không, tôi vẫn nhận ra được."

Quan Cửu sửng sốt, "Ý của cô là?"

"Anh không hiểu sao? Kỹ năng diễn của anh tuy tốt, nhưng kịch bản lại có sai sót. Là một người chơi thâm niên lại còn là bác sĩ tâm lý, chỉ trong một ngày "điều trị" có thể khiến anh [sắc mặt tái nhợt] đến vậy sao, tính gạt quỷ chắc?"

Khương Tiều rất đề phòng Quan Cửu.

Hắn tự nhận mình là bác sĩ tâm lý của Đầu trọc, nói không chừng Đầu trọc kia còn bị hắn chơi đến chóng mặt. Người như vậy có thể không nhìn ra vấn đề của bệnh viện này sao? Chỉ là một bệnh viện tâm thần, còn cần cô giúp đỡ?

Khương Tiều bước tới, "Quan sát tôi thú vị lắm sao? Anh đang thử xem loại người nào sẽ dễ tiếp cận tôi hơn, đúng không? Cố ý ngụy trang kẻ yếu để chiếm cảm tình của tôi; giả làm một đồng đội nhiệt tình, cũng để đạt được lòng tin của tôi."

"Chuyện tiếp theo anh muốn làm là vì cứu tôi mà bị thương, đúng không? Tôi phát hiện, anh không làm ảnh đế thì cũng có thể trở thành một nhà biên kịch xuất sắc."

Khương Tiều từng bước ép sát, khiến Quan Cửu phải dựa vào tường, một tay cô chống tường, như chặn hết đường ra của hắn.

Hắn nhẹ nhàng nói: "Đây là nhận định chủ quan của cô về tôi. Tôi cho rằng cô là người không quan tâm đến lý lẽ, sao lại có thái độ thù địch với tôi như vậy?"

"Ồ, anh đúng là hiểu tôi. Tôi quan tâm đến hành động nhiều hơn là lý lẽ. Nhưng rất tiếc, hành động của anh không thể hiện chút thành ý nào. Nếu như anh thực sự có thành ý, anh nên nói cho tôi biết, phó bản này rốt cuộc có vấn đề gì, mục đích thực sự của anh là gì."

"Tôi..."

Quan Cửu muốn nói chuyện, liền bị Khương Tiều đặt ngón trỏ lên miệng, cô thở dài một tiếng, "Đừng vội trả lời, cứ suy nghĩ kỹ rồi nói."

Lúc này, một tiếng chuông trong trẻo vang từ loa, "Thời gian tự do hoạt động đã đến, mời mọi người rời khỏi phòng bệnh."

Khương Tiều rút tay lại, đi về phía cửa phòng.

Cô vừa đi vừa nói: "Nếu không biết bắt đầu nói từ đâu, vậy thì thử nói xem, cha anh là viện trưởng bệnh viện này, sao anh lại không có chút lo lắng gì vậy, hoặc là nói, những bệnh nhân anh điều trị, đã bị tra tấn kiểu gì?"

Khi nhìn thấy một y tá trồng răng giả, Khương Tiều đã nghi ngờ: Cô ấy trông chỉ khoảng 30 - 40 tuổi, tại sao cô ấy cần phải đeo răng giả?

Nhưng lúc đó Khương Tiều cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì cũng có một số người không chăm sóc tốt răng miệng, vì vậy sẽ không có gì ngạc nhiên khi họ dùng răng giả.

Mà sau khi cắn nuốt một vài nhân cách của bác sĩ, Khương Tiều liền biết, đó không phải là vấn đề của riêng y tá.

Từ trong mảnh ký ức hỗn độn, Khương Tiều có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của những nhân cách đó, họ không thực sự được chữa trị, mà ngược lại càng trở nên vặn vẹo và tuyệt vọng.

Khoảnh khắc sắp đến cửa, Khương Tiều đột nhiên quay đầu lại, tất cả những gì cô thấy là một Quan Cửu đã cởi bỏ nụ cười giả tạo, vẻ mặt âm trầm.

Quan Cửu không ngờ Khương Tiều đột nhiên quay đầu lại, còn chưa kịp điều chỉnh lại vẻ mặt, Khương Tiều đã nói: "Nhìn xem, tôi biết bộ dáng này thích hợp với anh hơn mà."

Ít nhất, chân thật.

Quan Cửu chậm rãi nhếch khóe môi, nhưng nụ cười này không mang chút ấm áp nào, ngược lại càng giống rắn độc đang phun lưỡi trước khi chuẩn bị tấn công con mồi.

Năm người chơi ra ngoài sân, Trương Quyên nhẹ nhàng bước tới chỗ Khương Tiều, "Cô và Quan Cửu có quan hệ gì?"

"Hắn là bác sĩ tâm lý trước đây của tôi. Thời điểm chuyển nhà lại xui xẻo chuyển đến tầng trên nhà hắn, giống như bị hắn theo dõi." Trước mặt người của Cục Quản lý, đương nhiên Khương Tiều muốn cực lực phủi sạch quan hệ với loại vai ác này, mà thực tế, cô và Quan Cửu đúng là không có quan hệ gì, "Tôi còn chưa hỏi, sao các người lại theo dõi hắn? Hắn đã làm chuyện gì sao?"

Trương Quyên nhìn Khương Tiều một cái thật sâu, cô biết rõ Khương Tiều không phải loại người ngốc bạch ngọt, nhưng Khương Tiều cho cô một cảm giác rất mâu thuẫn.

Có đôi khi cô cảm thấy, Khương Tiều thực giống Quan Cửu, nhìn thì có vẻ trong sạch, nhưng lại không thoát khỏi liên quan đến một số việc.

Dù Khương Tiều thực sự không làm gì, cô vẫn nguyện tin rằng Khương Tiều trong sạch, mà trực giác của cô trước nay vẫn luôn chính xác.

Quên đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, ít nhất thì thái độ Khương Tiều tỏ ra là hợp tác.

Trong hoàn cảnh hiện tại, có thể làm được bước này là tốt rồi.

Trương Quyên thở dài nói: "Giá như chúng tôi biết hắn đã làm gì. Vấn đề là chúng tôi không có bằng chứng."

"Lần trước không phải chúng ta bắt được hai người sao? Một người là Đầu trọc, người kia là thiếu niên bị hắn thao túng. Cả hai đều là khách hàng của Quan Cửu. Viện trưởng của bệnh viện tâm thần này lại trùng hợp là cha hắn. Hắn còn có một người em gái, tên là Quan Tâm, mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, hiện đang được điều trị tại bệnh viện này."

Bây giờ giá trị ô nhiễm của bệnh viện này vẫn chưa được hạ xuống, người chơi tiến vào là toi mạng, vì vậy Cục Quản lý phải đến để điều tra.

Nhưng chuyện đã xảy ra với bệnh viện này trước khi nó biến thành phó bản, thực sự rất khó tra xét, dù sao thì sinh vật dị hoá cũng sẽ không giao tiếp thân thiện như con người. Cho nên, bọn họ mới theo dõi Quan Cửu, hy vọng có thể tìm ra chút manh mối.

Khương Tiều chợt ngẩng đầu lên khi nghe Trương Quyên nói Quan Cửu có em gái.

Trương Quyên cũng chú ý đến chi tiết này, "Sao vậy?"

"Quan Cửu có nói với tôi về cha hắn, nhưng không nói về em gái hắn."

Trương Quyên thắc mắc: "Muốn lấy lòng tin của cô, sao hắn lại giấu những thông tin cơ bản như vậy? Hắn đã nhìn thấy tôi, hẳn là biết chuyện này không thể giấu được."

"Có lẽ, không phải hắn muốn che giấu, mà là không vượt qua được phòng tuyến tâm lý của chính mình. Đó là đề tài hắn muốn lảng tránh.", Khương Tiều nói.

Quan Cửu là một bác sĩ tâm lý giỏi, nhưng hắn cũng là con người, tự nhiên sẽ có những phản ứng tâm lý giống người bình thường.

Đó là lý do tại sao Khương Tiều không thích tiếp xúc với bác sĩ tâm lý, bệnh nhân phải tiết lộ mọi chuyện, nhưng bác sĩ vẫn có thể giữ bí mật của mình một cách kín kẽ, đây chính là một loại quan hệ không bình đẳng, mà Khương Tiều chán ghét sự không bình đẳng.

Trương Quyên nói: "Không ngờ cô lại am hiểu tâm lý học như vậy."

"Tôi chỉ biết một chút."

Câu trả lời của Khương Tiều đúng như những gì Trương Quyên dự đoán: Cô gái này "biết hết" mọi chuyện, lại giả vờ như không biết gì khiến Trương Quyên thực sự không thể tiếp tục hỏi.

"Bệnh nhân ban đầu đã trở thành bác sĩ, vậy viện trưởng của bệnh viện hiện tại sẽ là ai?" Khương Tiều đã có suy đoán.

Không nghi ngờ gì nữa, chủ nhân của giọng nói ngọt ngào trong loa, người chưa từng lộ diện, đã nắm quyền kiểm soát tuyệt đối bệnh viện này, chính là viện trưởng hiện tại.

Sau khi nghe Khương Tiều nói, Trương Quyên cũng có suy nghĩ giống cô, nhưng cô vẫn chưa đưa ra kết luận, "Tầng 4 là tầng văn phòng, phòng làm việc của viện trưởng cũng ở đó. Chúng ta tìm cơ hội đến đó kiểm tra, chắc chắn sẽ tìm thấy một số thông tin hữu ích."

Sau đó, Trương Quyên muốn chia sẻ thông tin về phòng điều trị số 3 với Khương Tiều, trước đó cô là người được điều trị tại phòng điều trị số 3. Trao đổi tin tức sẽ giúp Khương Tiều chuẩn bị tốt cho lần điều trị sau.

Nhưng mà, Khương Tiều lại nói: "Không cần, về sau tôi sẽ không trị liệu."

Trương Quyên: ?

Lấy lực phá hoại của Khương Tiều, không bị một đám bác sĩ nhằm vào mới là lạ, cái gì gọi là "sẽ không trị liệu" chứ?

Khương Tiều nói: "Nhân lực y tế ở bệnh viện này không tốt. Thậm chí có người còn cho rằng tôi rất chuyên nghiệp, vì vậy, tôi cần phải góp một phần sức lực của mình."

Trương Quyên: ... Nghe đi, đây mà là tiếng người sao?

"Chúng ta đã được giao thân phận [bệnh nhân tâm thần], sẽ không dễ gì thay đổi thân phận." Trương Quyên lo lắng nói.

Thân phận [bệnh nhân tâm thần] hạn chế họ, khiến mọi việc họ làm trở thành trí tưởng tượng của bệnh nhân tâm thần, trở thành một sự phản kháng vô ích.

Trương Quyên biết Khương Tiều có năng lực, nhưng cũng lo cô sẽ làm xằng làm bậy.

Khương Tiều nói: "Không sao, tôi đã biết cách hợp lý để loại bỏ thân phận này rồi. Chỉ là hiện tại phương pháp này chỉ có thể dùng cho một người. Chờ thời gian hoạt động tự do kết thúc, cô sẽ hiểu."

"Vậy nhiệm vụ lên lầu 4 sẽ giao cho cô?" Nếu Khương Tiều đã nói như vậy, Trương Quyên vốn có nền tảng hợp tác với Khương Tiều, tất nhiên là sẽ tin tưởng cô.

Trịnh Hoài bên cạnh không ngừng đi vòng quanh hai người bọn họ, vừa nghe loáng thoáng hai từ "lầu 4", liền nhịn không được ngăn cản, "Các cô định lên lầu 4 sao? Không được, như vậy quá nguy hiểm. Muốn đi cũng là tôi đi."

Trịnh Hoài không nhìn thấy hot search Khương Tiều trợ giúp Cục Quản lý bắt người, cũng không hiểu vì sao mối quan hệ giữa Khương Tiều và Trương Quyên của Cục Quản lý lại có thể tốt như vậy, chỉ có thể nghĩ do hai người đều là phụ nữ.

Dù Khương Tiều không chịu cúi đầu trước hắn, Trịnh Hoài cũng không đành lòng nhìn cô ngu ngốc đi vào chỗ chết, vì vậy hắn nói: "Tôi là người chơi thâm niên đã thức tỉnh thiên phú, hơn nữa còn là thiên phú【may mắn】 , càng dễ dàng tránh thoát nhân viên của bệnh viện. Yên tâm, tôi sẽ không độc chiếm tin tức một mình, cùng nhau hợp tác rời khỏi phó bản mới là chuyện đúng đắn."

Trương Quyên và Khương Tiều có chút kỳ quái mà nhìn Trịnh Hoài.

Trịnh Hoài hất cằm, "Không tin sao? À, hôm nay tôi đã tiếp nhận điều trị ở phòng điều trị số 1 và phòng điều trị số 2. Tôi nghi ngờ đây là hai phòng điều trị đơn giản nhất, không hề khó khăn chút nào, vậy nên tôi đã tiết kiệm được không ít sức lực. Tôi cảm thấy trạng thái của tôi không tồi, để tôi đi là an toàn nhất."

Trương Quyên vỗ vỗ hắn, nói lời thấm thía: "Bây giờ, tôi đã tin vận khí của anh là may mắn nhất."

Hai phòng trị liệu suýt bị Khương Tiều xóa sổ, chẳng phải là dễ dàng nhất sao?

~~~

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): Nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật