/VHOPE/ ĐẸP QUÁ, TÔI NHÌN KHÔNG NỔI!

Chương 65: Nhảy sông



Trịnh Hạo Thạc thực sự không ngờ Kim Thái Hanh lại đồng ý bơi khỏa thân.

Ngẫm lại địa vị hiện giờ trong giới giải trí của Kim Thái Hanh, đừng nói đến chuyện khỏa thân bơi ở sông Tân Giang, chỉ cần hắn tản bộ vài bước bên sống Tân Giang thôi cũng đã bị người ta chụp lại đưa lên hotsearch rồi. Huống chi là không mặc gì cả bơi một vòng quanh sông Tân Giang.

Kể cả là đêm hôm khuya khoắt bơi ở nơi không có ai, nhưng chẳng may bị người ta phát hiện ra thì thanh danh cả đời của anh đế thể nào cũng bị hủy hoại. Thể nào cũng bị treo trên hot search chịu sự sỉ nhục suốt cả tháng trời, thậm chí còn lâu hơn.

Vì vậy, sau khi Kim Thái Hanh nói xong, Trịnh Hạo Thạc lại trở nên nhát gan. Chẳng qua cậu chỉ nói miệng cho sướng vậy thôi, muốn chiếm chút lời khi đấu khẩu với Kim Thái Hanh. Nếu vì cậu mà Kim Thái Hanh làm ra chuyện bị giật tít như vậy thì dù tinh thần cậu có cứng đến đâu nhưng da mặt của cậu cũng không chịu nổi á.

"Anh nghĩ kỹ đi đã! Kể cả đi vào ban đêm nhưng xui xẻo bị người khác phát hiện thì thanh danh cả đời của anh đều bị hủy hoại đấy!"

Kim Thái Hanh liếc nhìn cái người xếp hắn vào kỳ thực tập làm người yêu đang chột dạ lại còn làm bộ miệng hùm gan sứa, nụ cười trên mặt càng lộ rõ, giọng nói càng thêm kiên quyết: "Nếu anh đánh cuộc thua em, nên anh phải chịu phạt không đúng hả? Suy cho cùng nếu anh giở trò chơi xấu không chịu, thì chẳng phải anh chính là thằng đàn ông chỉ biết lừa người gạt quỷ, chỉ biết nói miệng hay sao? Như thế anh sợ mình bị đánh giá không tốt trong kỳ "thực tập" mất."

Nói tới đây Kim Thái Hanh nở nụ cười: "Anh sợ mình bị đánh giá không tốt trong kỳ "thực tập" hơn là bị người ta phát hiện khỏa thân bơi ở sông Tân Giang."

"Dù sao từ nhỏ đến lớn, tất cả những kỳ thi hay thực tập anh đều hoàn thành xuất sắc, chưa từng nhận được đánh giá không tích cực nào đâu."

Trịnh Hạo Thạc cảm thấy lỗ tai và má phải mình biến màu như bị mặt trời thiêu cháy. Người đàn ông trước mặt này cho dù có nói được mà không làm được thì nguyên sức mạnh của giọng nói thôi cũng đã đủ đáng sợ rồi.

Nghe mấy lời thằng cha này nói đi! Cái gì mà từ nhỏ đến lớn đều xuất sắc, cái gì mà sợ bị đánh giá không tốt hơn bị phát hiện khỏa thân bơi lội! May cho thằng cha này cái người nghe được mấy lời ngon tiếng ngọt này là một cao - phú - soái đã có kinh nghiệm được tỏ tình vô cùng phong phú như cậu đây. Nếu đổi thành một cô gái nhỏ hay một thanh niên nào khác, chưa có kinh nghiệm xã hội phong phú lại không có phòng bị với mấy lời nói sát thương cao, thì sợ là đỏ mặt, tim đập thình thịch, nhào vào lòng thằng cha này ôm ấp mất rồi!!!

Quả nhiên là miệng lưỡi đàn ông nha ~~!!!

Đặc biệt là miệng lưỡi của Kim ảnh đế có thể lừa được ma quỷ!

May mắn cậu là người có khả năng phòng ngự chắc chắn, mới không dễ dàng bị hạ gục như vậy.

Hừ thằng cha này nói tai với má mình đỏ à? Nắng gắt như vậy bị cháy nắng chứ sao!

Chỉ cần không chảy máu mũi mình vẫn là mình kiên định!

"Được! Nếu anh đã cố gắng như vậy...... Nếu tối nay anh thực sự bơi một vòng ở sông Tân Giang, nhất định em sẽ cộng thêm điểm cho anh."

Nếu đã đến nước này rồi mà không đi, không nhìn thì thật không đáng.

Ngẫm lại đêm khuya thanh vắn khỏa thân bơi ở sông Tân Giang lại còn phải lén la lén lút trốn người, sao cứ cảm thấy chuyện này kích thích quá đi? Cậu nhất định phải cho điện thoại vào túi díp chống thấm nước sau đó ghi âm chụp hình lại những hình ảnh thước phim đẹp nhất trong cuộc đời của Đại Kim.

Tưởng tượng chút thôi đã thấy kích động rồi! Hí hí hí! Aida ~~ Quái lạ sao mình không nhịn được cười chứ?!


Kim Thái Hanh nhìn Trịnh Hạo Thạc giống như con mèo ăn trộm được cá, nở nụ cười, nhanh chóng rút điện thoại ra chụp liên tiếp mười tấm hình biểu tình của Trịnh Hạo Thạc.

Cùng với âm thanh "tạch tạch tạch" từ điện thoại di động, biểu tình của Trịnh Hạo Thạc thay đổi liên tục từ nheo mắt sang cười toe toét sang nụ cười dần biến mất rồi đứng hình tức giận: "Sao anh lại chụp trộm em?!"

Kim Thái Hanh nhìn album ảnh trong di động không khác gì meme "Tiểu Trịnh xinh đẹp biến sắc".gif hài lòng cất di động đi, bình tĩnh nói: "Thấy em đáng yêu như vậy, anh muốn thu thập mọi khoảng khắc xinh đẹp của bạn trai tương lai."
(Mỏ dẻo vaizz ┐⁠(⁠´v`⁠)⁠┌)

Trịnh Hạo Thạc cảm thấy lông tóc mình sắp dựng đứng cả lên rồi, cậu vội vàng ngó trái nhòm phải. Cũng may anh họ nhà mình với trợ lý Chu của Kim Thái Hanh đang cố thủ hai bên trái phải rồi không để bất cứ ai đến gần họ, nếu không thì chẳng cần đến sông Tân Giang bơi khỏa thân hai người bọn họ đã trực tiếp leo lên hotsearch ngồi rồi.

Tuy Trịnh Hạo Thạc chuyện bọn họ có thể yêu đương cậu không định che giấu mãi không công khai, nhưng bây giờ bọn họ mới trong kỳ thực tập thôi mà. Chẳng may thực tập được một nửa lại bỏ dở thì sao? Ít nhất lúc đang mờ ám với nhau không thể bị phát hiện được! Cậu cho rằng cậu đã là người không thèm quan tâm đến việc người khác nói gì về mình lắm rồi, kết quả Kim Thái Hanh còn phớt lờ người khác nghĩ gì nói gì hơn cả cậu.

"Anh nói chuyện cẩn thận chút đi! Còn chưa qua kỳ thực tập đâu đấy, chúng ta cũng chưa phải là... Khụ! Khụ!.... Nhỡ đâu trước khi công khai bị đào ra, thì anh đợi lần đánh giá xấu lần đầu tiên trong đời đi!"

Kim Thái Hanh nhướn mày: "Vậy lần sau khi nào nói chuyện anh ghé sát vào tai em nói nhé?"

"Giống như vậy?"

Kim Thái Hanh ghé sát vào tai Trịnh Hạo Thạc, hơi thở nhẹ nhàng quấn quýt bên tai Trịnh Hạo Thạc, động tác cúi người vẫn mang theo một sức dụ dỗ không thể che giấu. Mấy nữ nhân viên công tác nãy giờ vẫn đang đứng xa xa quan sát hai bọn họ đỏ mặt che miệng, trong lòng gào thét: Trên đời này sao lại có người đàn ông mà nhất cử nhất động đều giống thả thính như vậy chứ? A a a a!!!!

Sau đó cái người bị thả thính trong mắt các cô - Trịnh Hạo Thạc - đúng là thực sự bị thả thính, đột nhiên đột nhiên vươn tay che mặt Kim Thái Hanh. Sau đó hung hăng đẩy Kim Thái Hanh ra, khiến hắn ngã ngồi xuống ghế dựa đằng sau. Trịnh Hạo Thạc chống tay lên thành ghế dựa đứng dậy, từ trên cao nhướn mày nhìn xuống Kim Thái Hanh.

"Mười giờ tối nay, anh định đi đoạn nào ở sông Tân Giang khỏa thân bơi một vòng?"

Hứ! Anh cho rằng mình anh mới biết tán tỉnh à?! Bổn thiếu gia đây cũng là người chuyên nghiệp đấy! Ai sợ ai chứ?!

Kim Thái Hanh nhìn đôi mắt hoa đào xinh đẹp đang gần trong gang tấc kia, nhất thời gần như quên hít thở. Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, cố nén lại ý nghĩ muốn vươn tay kéo cái người kia xuống hôn một cái, hầu kết của hắn nuốt vội vài hơi: "Du thuyền tư nhân ở cửa sông."

"Chú nhỏ có chiếc du thuyền ở đoạn đó."

Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy Kim Thái Hanh chủ động nhắm mắt, cảm thấy trong cuộc chiến tán tỉnh này mình đã hoàn toàn thắng lợi. Cậu nở nụ cười đắc ý sau đó mới nói: " Lái du thuyền đến nơi không người hả? Cách này tương đối an toàn đó."

Nếu lái xa đến tận đoạn sắp ra đến cửa biển thì không cần phải lo lắng bị người khác nhìn thấy. Nhưng cái người này chưa nghĩ gì đã thốt ra câu lái du thuyền ra ngoài, chứng tỏ lúc cá cược khỏa thân bơi sông đã tính toán xong hết cả rồi. Đúng là giảo hoạt gian trá mà!

Sau đó dưới ánh nhìn lén lút, sắp té xỉu đến nơi của mấy nữ nhân viên công tác tại đó, cậu tiêu sái đứng dậy rời đi. Không hề biết vô hình chung lại hấp dẫn biết bao ánh nhìn của những người khác nữa.

Kim Thái Hanh ngồi trên ghế, cũng nhìn theo bóng lưng Trịnh Hạo Thạc rời đi, sau đó cúi đầu nhìn bàn tay của mình, chậm rãi siết chặt lại.

10 giờ tối, màn đêm đã buông xuống.

Mặc dù bây giờ là giữa tháng sáu đã vào hạ, nhưng nước sông lẫn gió đêm vẫn có chút lạnh. Mặc dù đã mười giờ tối nhưng khu cảng tư nhân sang trọng ở phía nam sông Tân Giang vẫn vô cùng sôi động. Bờ sông vào đêm hè sẽ lại cho mọi người cảm giác thoải mái, vẫn có nhiều người mua sắm ở các cửa hàng và chợ đêm quanh cảng.

Trong cảng còn có một hai chiếc du thuyền tư nhân cũng thỉnh thoảng rời đi hoặc trở về, hiển nhiên nửa đêm nửa hôm muốn "du sông ngoạn thủy" không chỉ có hai kẻ dở hơi chơi cá cược là Trịnh Trầm Ngư và Kim Lạc Nhạn.

Nhưng so với những người đơn thuần muốn đi dạo sông Tân Giang, phương pháp "dạo sông" của Trịnh Hạo Thạc và Kim Thái Hanh có đặc biệt kích thích hơn một chút. Trịnh Hạo Thạc ngồi trước mũi du thuyền, Kim Thái Hanh mặc áo sơmi đen quần tây, lái du thuyền thuận buồm xuôi gió lướt đi trong gió đêm.

Dưới ánh đèn lấp lánh phản chiếu của những tòa nhà cao tầng hai bên bờ sông, sông Tân Giang về đêm trở nên rực rỡ hơn rất nhiều. Làn gió đêm mát lạnh thổi tới, khiến Trịnh Hạo Thạc cảm thấy đêm nay lái du thuyền dạo một vòng như vậy cũng không uổng.

Nhưng rõ ràng Đại Kim là người thua cuộc dám chơi dám chịu, nói chuyện giữ lời. Đi được nửa đường, hắn lái du thuyền đi chệch khỏi lộ trình bình thường, hướng đến một khu vực yên tĩnh không ánh đèn.

Du thuyền cũng có đèn nên dù tiến vào khu vực đen kịt nhưng cũng không chìm vào bóng tối. Sau khi rời xa những ồn áo hối hả hai bên bờ sống, chỉ còn lại tiếng sóng vỗ rì rào của dòng sông, khiến người ta có cảm giác yên bình về đêm.

Lúc Trịnh Hạo Thạc còn đang mải cảm thán bầu không khí này thì Kim Thái Hanh đã thả thang dây từ mạn du thuyền xuống nước. Động tác và thanh âm đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, lúc Trịnh Hạo Thạc nhìn sang liền bắt gặp ánh mắt dường như trở nên sâu thẳm hơn cả màn đêm của Kim Thái Hanh.

Tự dưng Trịnh Hạo Thạc bỗng nhiên có cảm giác giống như bị người khác theo dõi.

"......"

"Vì sao tự dưng mình cảm thấy không an toàn ta?"

Kim Thái Hanh nghe vậy, đột nhiên cười rộ lên: "Không an toàn như nào? Nhưng cho dù là vậy, chỉ cần có anh ở đây thì đều an toàn cả."

Trịnh Hạo Thạc: "........"

No no no! Nếu chỉ có mình mình ở chỗ này mới không cảm thấy như vậy á!


Trịnh Hạo Thạc đột nhiên nghĩ tới lực cánh tay nâng tạ của mình kém Kim Thái Hanh đến tận 40 kg, cảm giác không an toàn của Trịnh Hạo Thạc lại càng nghiêm trọng.

Âyda ~ Nhiều khi mỹ nam cũng nên tự bảo vệ chính mình ó.

Kim Thái Hanh nhìn Trịnh Hạo Thạc bỗng dưng như nhập hồn vào chốn thần tiên nào thì cười lắc lắc đầu. Sau đó thay vì leo thang dây xuống nước thì hắn lại đột nhiên hít sâu một hơi, vươn tay nắm lấy thành lan can của du thuyền trực tiếp nhảy xuống sông.

Bóng dáng tiêu sái, dứt khoát kia nhanh chóng lôi Trịnh Hạo Thạc khỏi chốn thần tiên, âm thanh "bùm" của một vật va đập nặng với mặt nước, là tiếng nước bắn lên tung tóe khiến đôi mắt của Trịnh Hạo Thạc nháy mắt trợn to, cậu vội lao tới bên cạnh du thuyền, nhìn về phía dòng sông.

"Sao không nói tiếng nào đã nhảy xuống rồi?! Anh bị điên à!!" Trịnh Hạo Thạc nắm lấy thành lan can du thuyền gào lên: "Không biết mở mồm ra nói một câu trước khi nhảy à?! Chẳng may nhảy xuống có chuyện gì thì làm sao?! Phao cứu sinh... Phao cứu sinh với áo phao trên du thuyền ở đâu? Không phải chứ... lâu vậy rồi sao còn chưa có trồi lên nữa?!!"

Trịnh Hạo Thạc nhìn chằm chằm vào chỗ lúc nãy nước bắn tung tóe lên, tiếng gào thét càng lúc càng căng thẳng.

Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, nhưng cái người vừa mới nhảy xuống sống lúc nãy - Kim Thái Hanh lại không hề xuất hiện.

Trịnh Hạo Thạc nhìn chằm chằm vào mặt nước: "Anh đang ở đâu?! Kim Thái Hanh, đừng nói với em là anh không biết bơi! Hay là anh mới học bơi?! Này! Này! Shit! Nếu để em biết anh lừa em thì anh chết với em!!!"

Nói xong, Trịnh Hạo Thạc, mặc áo cộc tay, quần lửng, không nói hai lời liền nhảy xuống sông. Trước lúc nhảy cậy còn kịp giật lấy một chiếc phao cứu sinh.

CMN! CMN! CMN!

Không lẽ thằng cha Kim Thái Hanh kia thật sự nhảy xuống bị đuối nước rồi?! Nghĩ đến khả năng này Trịnh Hạo Thạc cảm thấy tim mình như ngừng đập. Mặc dù cậu cảm thấy khả năng xảy ra chuyện này không lớn, hơn nữa có thể Kim Thái Hanh cố ý lừa cậu, nhưng trái tim cậu vẫn không cách nào không chế được lo lắng, sợ hãi, đập mỗi lúc một nhanh.

Ngay lúc Trịnh Hạo Thạc vừa nhảy xuống sông, liền cảm thấy có một đôi tay cường tráng từ trong nước siết chặt lấy eo của mình. Cậu còn chưa kịp căng thẳng thì một cái đầu người nhô lên khỏi mặt nước làm nước bắn tung tóe. Trong ánh sáng mờ ảo của màn đêm, có lẽ Trịnh Hạo Thạc đã nhìn thấy thủy quái đẹp nhất Tân Giang.

Gương mặt anh tuấn ngậm ý cười kia khiến người khác không cách nào bắt bẻ, những giọt nước rơi xuống từ tóc vỡ tan khi người đàn ông này đưa tay vuốt tóc ra sau. Chiếc áo sơ mi đen của dán chặt vào cơ thể hắn, mang đến cảm xúc thèm khát kinh người.

Đúng là người đàn ông anh tuấn dễ khiến người khác phạm tội mà.

Đáng tiếc Trịnh Hạo Thạc phớt lờ nhan sắc này, cầm phao bơi đập lên đầu tên nam thần nào đó.

Kim Thái Hanh khẽ cười nắm chặt lấy tay cậu, ôm siết người kia vào lòng. Hai thân thể chỉ cách nhau một lớp vải đẹt mỏng manh lại đang dán lên cơ thể, nhiệt độ khiến hai cơ thể dường như run lên.

"Đừng tức mà! Anh chỉ cảm thấy nước sông đêm mát quá nên muốn em xuống cảm nhận chút thôi."

Khi lông mày của Trịnh Hạo Thạc sắp dựng ngược cả lên, Kim Thái Hanh lại cười bổ sung một câu: "Hơn nữa đã bơi khỏa thân thì phải gần một chút mới thấy rõ chứ, phải không?"

Trịnh Hạo Thạc:!!!

Con mẹ nhà anh!!!!

Anh đã nói vậy rồi thì tôi còn nói lại gì được nữa!?!

Trịnh Hạo Thạc trợn mặt, ôm lấy phao bơi thả mình trôi nổi trên mặt nước: "Xí! Ai thèm?!"

Kim Thái Hanh không đáp này, một cánh tay bám lấy phao bơi làm điểm tựa, cánh tay khác chậm rãi rởi từng nút áo sơmi.

Hai người cùng bám vào một cái phao, khoảng cách tương đối gần. Mặc dù trong đêm tối Trịnh Hạo Thạc vẫn có thể nhìn thấy bàn tay trắng trẻo của Kim Thái Hanh đang chạm đến từng chiếc cúc áo sơmi một. Lồng ngực rắn rỏi dần lộ ra dưới lớp áo, càng trở nên xinh đẹp trong màn đêm.

Khi khuy áo dưới cổ được cởi ra, đôi mắt Trịnh Hạo Thạc bắt đầu lóng lánh.

Khi khuy áo ngực được cởi ra, đôi mắt Trịnh Hạo Thạc đảo liên hồi.

Đến lúc áo sơ mi cởi hết hoàn toàn, Kim Thái Hanh vắt áo lên phao bơi....

Máu mũi của Trịnh Hạo Thạc "tong tong" chảy ra khỏi chiếc mũi xinh dẹp, nhỏ xuống mặt nước.

Trịnh Hạo Thạc: "......!!!"

Kim Thái Hanh nhìn màu đỏ quen thuộc kia, nhịn không được cười ra tiếng.

Trịnh Hạo Thạc quả thực bi phẫn đến độ muốn lặn quách xuống sông.


A a a a! Shit!! Tại sao lâu như vậy mà mình vẫn không thích ứng với khuôn mặt của Kim Thái Hanh?!!

Có cởi cáo áo thôi mà?! Có gì hay ho mà chảy máu mũi!!

Kim Thái Hanh vừa duỗi tay lau máu mũi cho cậu, vừa kéo cậu đến bên mình: "Nếu cứ như vậy, đến lúc anh cởi quần thì em làm sao chịu nổi?"

Trịnh Hạo Thạc:?????!!!!!!

Anh định làm gì?! Thế mà còn muốn cởi quần, định sàm sỡ tôi à?!

Trước khi Trịnh Hạo Thạc xấu hổ gầm lên, đột nhiên một ánh đèn xa xa chiếu đến, một chiếc du thuyền đang "tu tu tu" chạy đến, một vài thanh niên đứng trước mũi thuyền nói:

"Đằng ấy có sao không? Bị rơi xuống nước à? Có cần giúp không?!"

Nháy mắt thần kinh Trịnh Hạo Thạc căng chặt, muốn kéo Kim Thái Hanh nhanh chóng leo lên thuyền chạy trốn. Chỗ tối như hũ nút này thế mà còn có người tới hóng hớt là sao?

Nhưng Kim Thái Hanh đã kéo cậu lại, dường như không hề sợ bị người khác phát hiện hắn đang cởi trần, thả mình trôi trên sông. Hắn lớn tiếng đáp trả với mấy thanh niên trên du thuyền kia khiến Trịnh Hạo Thạc muốn dìm đầu hắn cho chết đuối dưới sông luôn cho rồi.

"Không sao đâu. Chẳng qua tôi hứa với cục cưng nhà tôi khỏa thân bơi một vòng để em ấy tin rằng đàn ông nói được làm được thôi."

Mấy thanh niên đứng trên du thuyền đối diện: "......"

"???"

Trò hề gì vậy? Thời buổi này muốn thể hiện tình cảm cũng đến mức khỏa thân bơi sông rồi à?!

Ba thanh niên trên du thuyền vô cùng khâm phục người anh em đối diện kia. Với trình độ đó của người anh em, có cô gái nào mà không tán được?!

Nhưng ngay khi bọn họ đang nghĩ đến việc quay du thuyền lại, liền thấy được, bạn gái mình đang đứng đằng sau, mắt sáng lấp lánh.

Ba thanh niên nhà giàu: "......"

Mẹ nó.

Vì vậy Trịnh Hạo Thạc vừa mới bò lên lại du thuyền lại nghe được âm thanh "bùm bùm bùm" nhảy sông.

Trịnh Hạo Thạc:????

- -------------------------------------------------------

Tội em Thạc, mới cởi có mấy cái cúc áo thôi máu mũi đã chảy òi. Sau này có khi chết vì mất máu đúng nghĩa đen luôn quá:)))


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật