[BHTT][NP] Sủng Vật, Ngươi Chạy Không Thoát!

Không quan trọng bằng em.




Giản Thanh Thanh bất vi sở động, bàn tay của cô chính là đang cầm Ma Tình Kiếm. Giản Thanh Thanh ngạc nhiên với mọi chuyện vừa xảy ra. Như thế nào bản thân lại cảm thấy nóng như vậy? Giản Thanh Thanh tựa hồ bản thân bên trong cơ thể bị thiêu đốt. Như có một ngọn lửa đang mãnh liệt cháy lớn bên trong người, loại khí tức này..là hỏa thuật!? Như thế nào..như thế nào mình lại có hỏa thuật! Cảm nhận được bản thân bên trong cơ thể như khác đi, tỷ như có một bức tường ngăn cách...ngăn cách giữa lửa và băng.

" Làm sao có thể.. " Giản Thanh Thanh bất động tại chỗ, môi mấp máy lẩm nhẩm. Ma thuật trong người của cô từ khi nào đã xuất hiện thêm hỏa thuật? Là khi tiếp xúc với nó sao? Giản Thanh Thann nâng lên thanh Ma Tình Kiếm.

Giản Thanh Thanh chỉ là muốn thử sức, cô không có ý định muốn lấy thanh kiếm này. Nhưng là luôn có một thứ gì đó thôi thúc Giản Thanh Thanh, luôn có một cỗ sức mạnh không xác định được lôi kéo cô, bước chân cũng do đó bất giác đã tiến lên trên đài.

...

Giản Thanh Thanh có chút mệt mỏi, cô gắng gượng để bản thân không gã xuống, chuyện cô lấy được thanh ma kiếm này cũng đã xảy ra rồi, hơn nữa trong người còn tồn tại song song hai loại ma lực. Chuyện này Giản Thanh Thanh cần làm rõ.

Rời đi khỏi một đống hỗn độn người chất đầy, Giản Thanh Thanh tạm thu hồi ma kiếm, cô trở về nhà, điều tốt nhất là nên điều dưỡng lại thân thể. Nhưng chỉ vừa bước chân qua đến ngưỡng cửa, Giản Thanh Thanh liền trước mắt mờ đi sau đó là tối đen, cả cơ thể cô không điểm tựa ngã xuống.

..........

Tại một nơi khác.

" Thưa ngài! Tôi đến báo cáo. "

Một nam nhân cúi người cung kính.

" Chết bao nhiêu người? " Giọng nói trong trẻo của nữ nhân vang lên. Nàng ngồi trên ghế đệm đỏ, hai chân vắt chéo, đôi tay vuốt ve đầu con hắc miêu.

" Năm người chết, còn lại đều bị thương. Hiện đã được xử lý. " Tên nam nhân đáp.

" Ừ. Ngươi lui đi." Nữ nhân một mặt không thay đổi ra lệnh trục người.

..........

Ngày hôm sau.

Giản Thanh Thanh mơ hồ tỉnh dậy. Sau gáy truyền đến một trận đau nhức, cô đưa tay ra phía sau xoa bóp. Làm cách nào bản thân lại trở về phòng? Giản Thanh Thanh còn nhớ, tối qua bản thân sau khi thu được Ma Tình Kiếm, bản thân lại tồn tại song song hai loại ma thuật trong người, cơ thể vì kiệt quệ không chống đỡ nổi mà ngất xĩu. Lúc ngất xĩu cũng không phải là ở trong phòng, mà là trước cửa nhà.

" Có người đã giúp mình sao? " Giản Thanh Thanh nhìn tổng quát thân thể, quần áo cũng đã được thay thoải mái, tư thế nằm trên giường như là đã có người chỉnh không gây cảm giác khó chịu.

Nhất thời, Giản Thanh Thanh không nghĩ ra được là ai đã giúp mình. Cô đứng lên, rời giường, đi đến bên cửa sổ kéo rèm cho ánh sáng truyền vào. Lấy một bộ đồ từ tủ quần áo, Giản Thanh Thanh đi vào nhà tắm vệ sinh thân thể.

...

Rời phòng, Giản Thanh Thanh đi xuống phòng khách. Khoảng cách từ phòng khách đến nhà bếp không xa, Giản Thanh Thanh tựa như nghe được âm thanh gì đó.. . Là tiếng tắt bếp!? Nhưng vì sao? Không lẽ nhà còn có ai khác? Giản Thanh Thanh mang theo nghi hoặc tiến từ từ đến phòng bếp.

" Thức rồi sao? "

Giản Thanh Thanh trước là sợ hãi sau là kinh ngạc. Vì cái gì lại là người này?

" Sao cô lại ở đây? " Giản Thanh Thanh đứng dựa lưng vào tủ lạnh, nhìn Uyển Khả Dư đang loay hoay với cái chảo.

" Sao tôi lại không được ở đây? Đừng quên là tôi giúp em. " Uyển Khả Dư giọng nói mang ý trêu chọc.

Giúp!? Giản Thanh Thanh nhíu mài, rồi cô cũng hiểu được lời nữ nhân này nói. Có lẽ tối qua nàng đã giúp Giản Thanh Thanh, đưa cô về phòng, thay quần áo giúp cô và còn... .Giản Thanh Thanh nhìn cái chảo nóng trên bếp, hỏi:

" Cô đang làm cái gì vậy? " Trên bếp là chảo nóng đang chiên trứng, kế bên là cái đĩa với hai chiếc bánh mì sandwich. Đừng bảo là nữ nhân này đang làm đồ ăn sáng đấy nhé!?

" Không thấy sao? Tôi đang làm bữa sáng cho em đấy. " Uyển Khả Dư cười cười, nụ cười hàm ý không rõ.

" Bữa sáng? Tôi đâu có kêu. " Giản Thanh Thanh có chút khó tin, nữ nhân này thân phận cao quý như vậy mà cũng vào bếp phục vụ người khác sao?

" Em không kêu là việc của em, tôi làm cho em là việc của tôi. Đến đây! "

Uyển Khả Dư thái độ bá đạo. Cầm trên tay đĩa thức ăn vừa làm xong, nàng đi ra bàn đặt lên, tiện thể kêu cô tới.

Giản Thanh Thanh nhìn đĩa bữa sáng trên bàn. Là sandwich kẹp trứng chiên và xúc xích, còn có cả salad. Hơn nữa nàng còn chuẩn bị sữa cho cô. Giản Thanh Thanh ngồi vào bàn, cô không có ý định từ chối, cầm lên miếng sandwich bỏ vào miệng cắn một cái.

" Không có việc gì làm sao? " Giản Thanh Thanh thắc mắc nhìn nữ nhân trước mặt. Chung quy gì cũng là nữ vương một vương quốc, chính sự không có hay sao mà còn rảnh rỗi đến đây chăm sóc, làm bữa sáng cho mình.

Hiểu được thắc mắc của Giản Thanh Thanh. Uyển Khả Dư khóe môi kéo lên ý cười, nói: " Có! Nhưng không quan trọng bằng em. " Lời nói này Uyển Khả Dư nói hết mức thâm tình.

Giản Thanh Thanh bất giác không biết phải nói sao, chiếc sandwich ăn dở cũng không có ý định ăn tiếp. Cái gì là không quan trọng bằng mình? Giản Thanh Thanh trên mặt nổi lên tầng phiếm hồng nhẹ, cô cúi đầu, tránh đi ánh mắt tình ý kia của Uyển Khả Dư.

" Cô nên quay về đi. " Giản Thanh Thanh cố gắng khắc chế tâm tình của bản thân, tiếp tục ăn miếng sandwich còn dang dở kia, ánh mắt không cố định mà đảo liên tục.

Thu nhận được biểu cảm này của Giản Thanh Thanh, khóe môi Uyển Khả Dư tựa cười mà không cười. " Vậy tôi về trước, em chậm rãi ăn. Có việc tôi sẽ gọi em sao. " Nói xong nàng đứng lên rời đi

Sau khi Uyển Khả Dư rời đi, Giane Thanh Thanh ngồi tiếp tục ăn bữa sáng, uống hết ly sữa. Tâm tình cô cũng tốt lên không ít, thiết nghĩ bản thân tiếp theo nên tìm hiểu một chút về loại hỏa ma thuật kia bên trong cơ thể.

.........

Từ chỗ Giản Thanh Thanh trở về, Uyển Khả Dư tâm trạng hiếm có vui vẻ.

" Làm sao lại vui như thế? "

Vừa về đến nhà, người đầu tiên Uyển Khả Dư gặp lại là Hoài Thanh Hàn đang ngồi trên sofa, tay nàng còn cầm quyển sách, đầu hơi cúi xuống đọc.

" Cô thử đoán xem? " Uyển Khả Dư cũng đi đến sofa đơn kế bên ngồi xuống

" Vừa từ chỗ con nhóc đó trở về? "

Hoài Thanh Hàn hỏi, mắt vẫn không di dời khỏi quyển sách, tay lật sang trang.

" Đoán đúng rồi đấy. "

" Cô đang yêu thích à? " Một câu hỏi của Thanh Hàn làm Uyển Khả Dư tâm tình vui vẻ chợt thay đổi .

" Ý cô là gì? Tôi chỉ là thích thú với món đồ chơi mới. " Uyển Khả Dư rất thản nhiên nói.

" Vậy sao? " Lời nói vẫn mang ý tứ nghi hoặc. Hoài Thanh Hàn lúc này mới dời tầm mắt khỏi quyển sách trên tay.

" Cô muốn thế nào? " Uyển Khả Dư bài xích thái độ nghi ngờ của đối phương.

" Không có thế nào cả. Chỉ muốn nhắc nhở cô một điều. Đồ chơi rồi cũng sẽ có lúc không cần đến. " Nói xong, Hoài Thanh Hàn lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.

" Không cần cô phải nói. Thanh Hàn, tôi nghĩ lời này nên là nói với cô. "

Uyển Khả Dư cười như không người, lời nói thốt ra hàm ý chỉa về phía Thanh Hàn rất rõ rằng: ' Cô rồi cũng sẽ có một ngày như thế ' Không muốn ngồi lại, Uyển Khả Dư đứng lên, trở về phòng.

***
Author: Sau vả sấp mặt🤧


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật