[ĐAM MỸ/HOÀN] Ham muốn độc chiếm biến thái của anh trai

Ngoại truyện



Nếu Liêu Phong Dư không bị bệnh

Em trai Omega xinh xắn lúc cười lên trông cực kỳ ngoan ngoãn dịu dàng, rất thích quấn lấy anh để chơi đùa, trong mắt nhóc con này, Liêu Phong Dư hệt như siêu anh hùng mạnh mẽ nhất thế giới.

Liêu Phong Dư cũng vô cùng thích em trai, ngay lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu, trong lòng Liêu Phong Dư đã thầm đặt ra một lời thề, sau này anh nhất định phải bảo vệ cậu thật cẩn thận, cũng vì thế nên đi đâu Liêu Phong Dư cũng muốn dẫn em theo, lúc thiếu vắng cậu sẽ thấy hơi cô đơn lạc lõng.

Em trai anh rất dính người, tối nào cậu cũng sẽ ôm một quyển truyện cổ tích rồi lén trèo lên giường Liêu Phong Dư, để anh đọc cho cậu nghe, còn chúc anh ngủ ngon bằng một cái thơm rất kêu, cậu sẽ cuộn tròn người trong lòng anh, nhìn anh không chớp mắt, nghe anh kể truyện cổ tích.

Thời gian cuối tuần cậu sẽ chơi cùng anh, chơi bất cứ trò gì đều được, còn luôn luôn dành cho anh ánh mắt "Oa anh hai thật giỏi".

Liêu Phong Dư thật sự rất rất thích em trai, anh cảm thấy em mình rất ngoan, từ bé đến lớn vẫn luôn ngoan như thế, chỉ có điều sau khi cậu lớn lên lại có vẻ không còn bám anh như trước nữa, cậu sẽ có tâm sự riêng.

Cậu không còn tối nào cũng lén chui vào chăn của anh, nhỏ giọng bảo anh kể chuyện cho cậu nghe nữa, việc này khiến Liêu Phong Dư cực kỳ lạc lõng buồn bã, có đôi khi anh nhìn thấy kệ sách trong phòng ngủ, trong lòng còn xuất hiện cảm giác mất mát.

Cuối tuần cậu sẽ đi chơi với bạn bè, Liêu Phong Dư ngồi ôn bài trong phòng buổi tối có thể thấy được cảnh cậu về nhà, lưu luyến chia tay các bạn, tâm trạng anh những lúc ấy không khỏi chìm xuống.

Rõ ràng cả hai vẫn là mối quan hệ thân thiết nhất, là người nhà, song Liêu Phong Dư vẫn có cảm giác khoảng cách giữa anh và cậu đang càng ngày càng xa, trong lòng cũng càng thêm khó chịu.

Anh thật sự rất muốn được ở cạnh Liêu Kỳ Ninh, bảo vệ cậu em trai mong manh dễ vỡ này của mình, nhưng trong thế giới của cậu có rất nhiều người, nên dần dà sự tồn tại của anh đã trở nên mờ nhạt.

Nhìn Liêu Kỳ Ninh ôm chào tạm biệt bạn bè, Liêu Phong Dư không còn nhớ nổi lần cuối hai người ôm nhau là lúc nào.

Nghe nói em trai anh ở trường học được rất nhiều Alpha chào đón...

Nếu cậu có Alpha mà cậu thích, hẳn là sau này cũng không có chuyện gì cần anh lo nhỉ.

Không rõ vì sao, khi Liêu Phong Dư tưởng tượng ra cảnh Liêu Kỳ Ninh sẽ dọn khỏi nhà, ngay cả việc chạm mặt nhau thôi cũng khó, trong lòng anh lập tức cảm thấy khó chịu, có đôi khi còn xuất hiện vài ý nghĩ u ám.

— Nếu có thể khiến Liêu Kỳ Ninh vĩnh viễn không thể rời khỏi anh, vĩnh viễn chỉ có thể ở bên cạnh anh thì tốt.

Anh bằng lòng trả giá bất kể có lớn đến mấy, chỉ cần đôi mắt cậu vẫn giống hệt ngày xưa, tràn đầy bóng hình của mỗi mình anh.

TOÀN VĂN HOÀN


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật