[ĐM/EDIT] BÉ ZOMBIE CÁ MẶN

Chương 37: Mạn Mạn (10)



Tầng bốn.

Dây leo Lăng Tiêu vây chặt tất cả các cửa. Sau cuộc thí nghiệm tối hôm qua, đêm nay mọi người ở tầng bốn không còn phải lo lắng.

Trên hành lang, ánh đèn vàng từ đèn đầu lâu ấm áp bao trùm lên tấm thảm lông dê dày và mềm mại. Chúc Song Song đun sữa bò mời mọi người uống cho ấm người.

Bốn người chơi, một bé quỷ và thêm cả bốn bạn quỷ cùng ngồi trên thảm lông mềm mại uống sữa bò, nghe tiếng đập cửa của lũ quái vật trẻ con ở ngoài.

Dường như Chít Chít chợt nghe thấy âm thanh nào đó, nó ngẩng đầu lên nhìn: "kít kít."

Nó cũng không biết rõ âm thanh đó phát ra từ đâu, nó cứ ngẩng đầu nhìn lên phía mái nhà chỗ ban công một lúc lâu sau đó lại nhìn sang bậc thang, rồi lại nhìn về phía phòng 405.

Kít kít...chít chít chít...

Chúc Song Song cứ tưởng nó đang sợ quái vật trẻ con nên cô xoa đầu nó bảo: "Chít Chít đừng sợ, bọn chúng sẽ không vào được bằng bất kể lối nào đâu."

Mạnh Giang nói: "Hồi nãy Chít Chít kêu chít chít hả, nó biết kêu tên của mình luôn à? Anh cũng muốn đặt tên cho bé xác ướp ghê."

Chúc Song Song: "Hả? Hình như là vậy đấy."

Chít Chít lại kêu một tiếng: "Chít chít."

Bé người giấy bất an quay sang nhìn búp bê máu ở bên cạnh.

Búp bê máu ôm cánh tay của Ninh Túc, đôi mắt tèm nhem máu nhìn nó chằm chằm.

Nó 'chít chít' một tiếng rồi lập tức ngồi thẳng người, gục đầu vào cánh tay của Chúc Song Song không nhúc nhích gì nữa.

Sương máu trong mắt búp bê từ từ tan đi, cặp mắt có hơi khác với lần đầu tiên gõ cửa, càng giống như là mắt người thật.

Một đôi mắt người đẹp đến lạ thường, có sự ngây thơ của trẻ con lại tràn đầy sự non nớt quỷ dị.

Ninh Túc vươn tay lấy hộp sữa, cánh tay khẽ nhúc nhích khiến đôi mắt búp bê lập tức lại phủ đầy sương máu, nó bám chặt vào cánh tay Ninh Túc, bộ dáng sợ hãi sắp khóc tới nơi.

Chúc Song Song nương theo ánh mắt của Chít Chít nhìn thoáng qua búp bê máu nhưng không nhìn ra được gì. Thấy Chít Chít không nhìn xung quanh nữa, trong lòng cũng nhẹ nhõm.

"Các cậu nói xem, đêm nay tầng năm..."

【 Chúc mừng người chơi Tiền Đông Phương nhận được sáu điểm may mắn từ bạn quỷ. 】

Chúc Song Song còn chưa dứt lời đã bị nhắc nhở của hệ thống cắt ngang.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Mọi người đã từng ngầm thảo luận việc họ có thể đạt được nhiều nhất là bao nhiêu điểm giá trị may mắn.

Dù trước đây đã từng có người nhận được sáu điểm may mắn, nhưng thật ra giá trị may mắn không dễ dàng nhận được, có người thậm chí còn không nhận được điểm nào.

Những người chơi lâu năm đã từng nói, xét tới tính công bằng của trò chơi thì giá trị may mắn họ đạt được sẽ không vượt quá 10.

Trước đây Tiền Đông Phương đã có 2 điểm giá trị may mắn, bây giờ lại được sáu điểm.

Vậy là bạn quỷ cho hắn hết giá trị may mắn hả?

Ngay sau đó, còn chưa đến hai giây họ đã nghe nhắc nhở của hệ thống vang lên.

【Bạn quỷ của người chơi Tiền Đông Phương bị diệt.】

【Người chơi Tiền Đông Phương tử vong.】

Bốn người sửng sốt, trong lòng trầm trọng không nói nên lời.

Lúc ăn cơm tối ở nhà ăn thấy người chơi tầng năm trông rất nhẹ nhàng liền có người đoán ra được.

Nhưng tận tai nghe được vẫn khiến trong lòng không dễ chịu. Đặc biệt là sau khi nghe được bạn quỷ tặng hắn sáu điểm giá trị may mắn.

Chúc Song Song nói: "Trước khi chết người bạn quỷ bù nhìn đã cho cậu ấy toàn bộ số điểm phải không?"

Ninh Túc "Ừm."

Không khí tầng bốn trở nên trầm mặc.

Mạnh Giang nói với xác ướp nhỏ của mình: "Nếu một ngày nào đó lúc chúng ta sắp chết rồi ấy, em không cần phải cho anh điểm may mắn đâu nhé. Em cho anh cũng là cản trở đường chết của anh rồi, chi bằng cứ giữ đó cho mình, nói không chừng còn có tác dụng như chuyển kiếp gì đó."

Em bé xác ướp cúi đầu không nói lời nào.

Đêm nay quái vật trẻ con rời đi rất nhanh, chúng cuốn đi như thủy triều, để lại sự tĩnh mịch ở đằng sau.

Trong sự yên tĩnh đó, bốn người dễ dàng nghe thấy động tĩnh trên tầng năm.

Quý Minh Thụy đi tới cửa sổ vòm, nghe một hồi: "Hình như người ở tầng sáu lại xuống tầng năm."

Chu Song Song trầm ngâm, "Tiền Đông Phương chết đêm nay chính là người đã bị Sư hội trưởng ném ra ngoài cửa đêm đó."

Ninh Túc thoáng sửng sốt, cậu đứng lên nói: "Để em lên xem thử."

Ngoài hành lang vẫn còn bị bịt kín nên cậu trực tiếp gỡ dây leo ở cửa sổ vòm ra rồi dùng những sợi dây đó leo lên tầng.

Quý Minh Thụy: "Cậu..."

Chúc Song Song giữ Quỷ Sinh lại: "Để em ấy đi xem thử đi, chờ em ấy về rồi chúng ta hỏi tình hình cụ thể."

Cửa sổ hình vòm của tầng năm bị quái vật trẻ con đập vỡ, cậu nhóc sáu tuổi bám trên sợi dây leo nhảy về phía cửa sổ, dùng tay vịn lấy thành cửa rồi ngồi lên đó.

Tất cả người chơi tầng năm đều ra khỏi phòng, nhìn Sư Thiên Xu đứng ở cửa phòng 505.

Lần này quái vật trẻ con đến và đi rất nhanh chóng, nhưng tầng năm lại kém sạch sẽ hơn nhiều so với tầng sáu đêm qua.

Những sợi thịt người đẫm máu rải rác khắp nơi trong hành lang như những sợi rơm nhỏ.

Nơi mà những dải thịt người rơi rớt nhiều nhất chính là cửa phòng 505. Sư Thiên Xu trong bộ váy trắng đứng đó với đôi chân trần, dưới chân cô là một dải thịt người còn loang lổ máu.

Bé cổ bà đứng trước cửa phòng 507, chất giọng khàn khàn quanh quẩn trong hành lang âm u: "Sư Thiên Xu, là cô hại chết cậu ấy. Đừng vờ vịt nữa, đến xem cũng không giấu được gì đâu."

Sư Thiên Xu không quay đầu, cô nhìn tình tình bên trong rồi bình tĩnh nói: "Là tôi hại cậu ta hay quái vật trẻ con hại cậu ta hay chính các người đã hại chết cậu ta?"

Cô cong môi nói: "Đều là một lũ máu lạnh xấu xa cả thôi, đừng ai đổ thêm tội nghiệp cho ai."

Cô quay đầu nhìn về phía bé cổ bà rồi quét mắt nhìn sang cậu bé ngồi trên cửa sổ, cô thoáng giật mình, trong mắt nhiều thêm một tia ấm áp rồi ngoắc tay với cậu.

Tất cả người chơi tầng năm đều nhìn về phía cửa sổ, thấy cậu bé nhảy từ trên xuống, chạy thẳng về phía Sư Thiên Xu rồi ngẩng đầu nhìn cô.

Sư Thiên Xu: "Nhìn tôi làm gì? Chẳng phải cậu cũng đến xem tình hình sao? Nhìn vào trong đi."

Ninh Túc liền nhìn vào trong phòng.

Trong phòng chỉ còn lại một đống xương trắng, dưới đống xương là một nhúm rơm vụn.

Sư Thiên Xu đã quan sát xong, thấy cậu nhìn rõ thì cô cũng quay trở về tầng sáu.

"Là cô hại chết Tiền Đông Phương." Bỗng dưng có người hô lên từ sau lưng cô.

"Là cô hại chết Tiền Đông Phương." Lại có ai đó khóc lóc.

"Hại chết cậu ấy còn xuống nhìn, đúng là thứ đạo đức giả."

Ninh Túc quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Lầu năm không có đèn đầu lâu soi sáng, cả hành lang chỉ có mấy ngọn nến trên trần, khó khăn xua đi bóng tối.

Trong hành lang mờ tối, một đám người chơi âm trầm đứng trước cửa nói Sư Thiên Xu.

Trong số đó có hai người chơi nam, từ lúc tới hành lang rải rác đầy thịt người đã khóc tới đầy mặt nước mắt.

Bọn họ đều biết một sự thật, rằng Sư Thiên Xu đã ở trong trò chơi kinh dị này mười mấy năm, trải qua hơn hai ngàn phó bản. Với cô thì mạng người đã không còn nghĩa lý gì từ lâu rồi, họ có nói như vậy cũng sẽ không khiến cô đau lòng.

Nhưng họ vẫn cứ nói như thế.

Mặc dù nó chỉ lưu lại trong lòng Sư Thiên Xu một vệt tối nhỏ.

Thì cũng là để di dời một cái gì đó.

Ninh Túc hạ mắt, che đi u ám trong đôi mắt của mình.

Sư Thiên Xu nhìn hai cậu bé đang khóc, cười nói: "Nếu nói như vậy có thể giúp cho hai người bạn mà Tiền Đông Phương tin tưởng nhất cảm thấy khá hơn thì không sao cả."

Hai cậu bé sững người.

Sư Thiên Xu nhìn người đầu tiên vừa lên tiếng: "Bạch Sương, Tiền Đông Phương chết rồi căn phòng bỏ trống đấy cô có thể ở, vậy nhé, chúc ngủ ngon."

Vẻ mặt Bạch Sương tối sầm lại, ánh mắt khẽ run lên nhìn về phía bên trong phòng.

Sư Thiên Xu đi về phía cầu thang, Ninh Túc cũng theo cô.

Sư Thiên Xu hỏi cậu: "Cậu đi theo làm gì?"

Ninh Túc: "Em có chuyện muốn nói với chị."

"Chuyện gì?"

Ninh Túc: "Ở phó bản <Quỷ súc> lần trước, em đã chặt đứt dây khóa hồn của áo choàng đen và ném hắn lên tường."

Sư Thiên Xu bước chân lên bậc cầu thang tối đen như mực, vết đỏ trên chân cô bị bóng đen che khuất, cô đáp: "Nếu ở thế giới hòa bình thì cậu sẽ không có sức mạnh và cơ hội để chặt đứt dây thừng khóa hồn đâu."

Vào bữa sáng ngày hôm sau, tất cả mọi người đều biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Tối hôm qua sau khi Ninh Túc trở về, cậu đã nói chuyện với ba người ở tầng bốn.

Một đêm qua đi, dường như mọi thứ trong bóng đêm đã tiêu tan theo ánh sáng mặt trời.

Bàn ăn của tầng năm còn đang nói chuyện với nhau về giá trị may mắn.

"Mày có nghĩ là bù nhìn đã đưa hết điểm cho Tiền Đông Phương trước khi nó chết không?"

"Có khi nào chúng ta nhận được 8 điểm giá trị may mắn trong phó bản này không nhỉ?"

"Nhưng mà, tao còn chưa có được điểm nào, sao nó không cho tao?"

Nghe bọn họ càng thảo luận lại càng trở nên kích động và bất mãn, Chúc Song Song cắn đũa, nhỏ giọng nói: "Bao giờ thì mình mới thích ứng được với sinh thái của trò chơi này nhỉ?"

Quý Minh Thụy nói: "Cô thích ứng rất tốt mà."

Cô gái khi ấy còn không dám nhìn tài xế trên xe tang, chỉ biết khóc lóc suy sụp nay đã có thể bình tĩnh chống cự trong vòng vây của quái vật trẻ con.

Chúc Song Song không nói cái này.

Cô quay đầu lại nhìn Sư Thiên Xu không bị ảnh hưởng mà thưởng thức bữa sáng.

Bao giờ thì cô mới có được một nội tâm mạnh mẽ giống như vậy chứ.

Thờ ơ, u ám, hèn hạ hoặc bi thảm, không một thứ nào có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Tối hôm qua lúc Ninh Túc trở về đã kể lại tình hình của tầng năm, kể là Sư Thiên Xu đi xuống cũng vì sáu điểm may mắn đó, muốn nhìn ra một chút manh mối nào đó và không hề bị đám người tầng năm ảnh hưởng.

Chúc Song Song không thể nói rõ được cảm nhận trong lòng mình là gì.

Sư Thiên Xu ở trong game nhiều năm như vậy, đã trải qua không ít những chuyện như thế này. Dù cho mỗi lần nó chỉ để lại một chút màu xám xịt trong tim, nhưng tích lũy vô số lần như thế, một trái tim nặng 250 gram liệu có thể chịu được nhiều đến như vậy sao?

Đang nghĩ, chợt Sư Thiên Xu ngẩng đầu nhìn cô rồi cười.'

Chúc Song Song thoáng sửng sốt sau đó cũng cười đáp lại.

Cô nhìn về phía Ninh Túc bên cạnh, cậu bé đang ăn đến híp cả mắt, gần như là đang sôi sục lên vì hạnh phúc.

Chúc Song Song thở dài.

Thôi được rồi, đối với một người bình thường như cô mà nói, đừng lo chuyện của những đại thần này nữa,

Thấy cuối cùng Ninh Túc cũng ăn xong, vui vẻ nấc lên một cái, Sư Thiên Xu lên tiếng: "Mọi người, tôi có chuyện muốn bàn với các bạn."

Nghe cô nói thế, tất cả người chơi tầng năm đều tê rần da đầu.

Mọi người cũng biết cái thứ 'bàn bạc' của Sư Thiên Xu chỉ là khách sáo.

Sư Thiên Xu: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta không thể cứ ăn vô tội vạ như vậy mà phải ăn có chừng mực."

Ninh Túc: "..."

Bi thương lập tức dâng trào.

Những người ở tầng năm ngơ ngác trước yêu cầu vô nghĩa của cô, lần này họ không bị yêu cầu chết nên họ không chống cự quyết liệt.

Chỉ có người đau đầu hỏi: "Sư hội trưởng, cô muốn chúng tôi bảo vệ tòa thành nhưng lại đòi chúng tôi ăn uống điều độ, vậy giải thích cho chúng tôi tại sao đi."

Ninh Túc ngẩng đầu nhìn về phía Sư Thiên Xu, Sư Thiên Xu cũng nhìn cậu một cái rồi lại quay sang bé cổ bà vẫn cúi gầm mặt xuống, cô hỏi: "Cổ bà, tôi đã đưa ra một yêu cầu rõ ràng như vậy, bà rải cổ trùng ở khắp ngõ ngách tòa lâu đài này, vậy thật sự chưa từng nghĩ tới sao?"

Những người chơi đang nhìn Sư Thiên Xu sau đó lại quay sang nhìn bé cổ bà, họ đã nhận ra rằng có gì đó mà họ không biết.

Đã đến lúc này rồi cũng nên nói ra thôi.

Cổ bà khàn khàn lên tiếng: "Tòa lâu đài này là mẫu thể, chúng ta đang ở bên trong mẫu thể. Nó đã bắt đầu suy yếu đến mức không thể chống chọi được nữa rồi, chúng ta không thể ăn uống vô tội vạ để làm tiêu hao mẫu thể được."

Ngoại trừ một số ít cá biệt, toàn thể người chơi trong nhà ăn đều bị sốc.

Nhà ăn vang lên tiếng thảo luận cực kỳ sôi nổi.

Cách nói này quá xa vời, nhưng theo những gì thảo luận và suy nghĩ kỹ càng thì nhiều thứ đều đúng. Mọi người bừng tỉnh trong nỗi khiếp sợ.

Sau đó, cứ theo mạch suy nghĩ này, không ít người chơi đã bắt đầu trầm tư. Thứ mọi người vẫn luôn trốn tránh tựa hồ là vô số vấn đề nan giải

Thời hạn tồn tại trong trò chơi này là 30 ngày, họ có tổng cộng 20 người chơi, một trong số họ đã chết trước khi vào lâu đài, vì vậy có tổng cộng 19 người chơi và bạn quỷ.

Đêm nào quái vật trẻ con cũng phải giết đi một bạn quỷ. Hay nói cách khác một cặp người chơi và bạn quỷ sẽ phải chết.

Như vậy, làm sao họ có thể kiên trì 30 ngày đây?

Trước kia không phải họ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng trước mắt ngoại trừ chống cự với quái vật trẻ con họ còn phải bảo vệ bạn quỷ của mình, gần như không còn cách nào khác.

Mà bây giờ, dường như một con đường khác đã xuất hiện.

Rất nhiều người chơi đổ dồn sang nhìn Sư Thiên Xu, không còn ai mắng cô tại sao lại bảo vệ toàn lâu đài này nữa.

Trước mắt họ đã biết hai cách để chết trong phó bản này, mẫu thể chết thì tất nhiên họ cũng sẽ chết, bạn quỷ chết họ cũng sẽ không còn.

Sư Thiên Xu đã giúp họ ngăn chặn cái chết thứ nhất, đồng thời từ sự vạch trần đó dẫn đến cách phá giải cái chết cho phương pháp thứ hai.

Sư Thiên Xu nói: "Chúng ta phải nhanh chóng được 'sinh ra', sinh ra để rời khỏi nơi này, tránh việc bị quái vật trẻ con công kích."

Đó là tất cả những gì cô ấy nói, và cô ấy không có nghĩa vụ phải dạy họ cách chơi trò chơi.

Một sự im lặng bao trùm lấy nhà ăn.

Chúc Song Song giật mình từ trong cơn choáng váng, cô cứ đăm đăm nhìn người bạn quỷ của mình.

Cô nhớ rõ đêm đó, lần đầu tiên nhìn thấy những đứa trẻ quái vật, sau khi cô nói về thủy anh linh, Sư Thiên Xu có hỏi thủy anh linh có phải là trọng điểm không, cô trả lời trọng điểm có thể chính là bạn quỷ.

Lúc ấy dường như Sư Thiên Xu đã công nhận.

Cho nên, con đường sống của họ phải dựa vào những người bạn quỷ ấy.

Vậy thì làm sao sử dụng bạn quỷ để được 'sinh ra' càng sớm càng tốt?

Sư Thiên Xu nói: "Kể từ hôm nay, chúng ta chỉ nên ăn một bàn cơm, ăn ít nhất có thể."

Điều này có nghĩa là mọi người chơi phải ngồi cùng bàn ăn với nhau như lúc vừa vào thành, bây giờ quan hệ giữa những người chơi đã rạn nứt nhưng không ai phản đối gì.

Nghĩ lại những ngày qua, biết bao nhiêu đồ ăn được bày ra bàn để họ ăn thỏa thích. Hơn nữa nếu ngày hôm đó ăn nhiều thì ngày hôm sau sẽ còn xuất hiện càng nhiều đồ ăn đủ cho mọi người.

Dường như nó được 'mẫu thể' cung cấp, dù bà đã suy yếu đến mức nào đi chăng nữa nhưng vẫn sẽ luôn cung cấp đầy đủ thức ăn cho bọn họ.

Là của 'mẫu thể', là sinh cơ chờ bọn họ tới cướp đoạt..

Mạnh Giang nói: "Lát nữa tôi sẽ đem mấy cái bàn đó chặt làm tấm chắn!"

Chúc Song Song khinh bỉ nhìn hắn một cái.

Không ngờ một kẻ mạnh mẽ vạm vỡ như vậy lại là một tên chạy vặt.

Sư Thiên Xu nói xong thì đi, người chơi khác cũng lần lượt rời khỏi.

Chúc Song Song nhìn theo bóng lưng của Sư Thiên Xu rồi nói với Ninh Túc: "Chị thích cô ấy lắm."

Ninh Túc: "Hả?"

Chúc Song Song nói: "Cô ấy mạnh mẽ lạnh lùng, nhưng ở một góc độ nào đó lại có một mặt từ bi."

Ninh Túc: "Hả?"

Chúc Song Song nhìn về đôi chân của Sư Thiên Xu.

Là nữ thần tiền bối của cả căn cứ, sau khi Chúc Song Song thấy Sư Thiên Xu cô đã chú ý vì tò mò.

Cô và Trần Thanh đã từng nghe rất nhiều chuyện về Sư Thiên Xu và cả hai cũng đã từng nói chuyện với nhau về người này.

Khi các cô gái nói về nữ thần họ sẽ thường bàn tán về ngoại hình xinh đẹp và khí chất khi ăn mặc của cô ấy.

Về quần áo, Trần Thanh nói với cô, rằng Sư Thiên Xu có một sở thích.

Cô ấy thích đi giày cao gót màu bạc, gần như mỗi lần cô xuất hiện, khi có thể lựa chọn cô ấy đều chọn chiếc giày cao gót màu bạc đó.

Chúc Song Song nói: "Cô ấy luôn đi giày cao gót, nhưng sau khi vào lâu đài và thay đồ cưỡi ngựa cô ấy cứ đi chân trần mãi. Chúng ta đang ở trong bụng mẹ, đúng hơn là trong tử cung, cởi giày cao gót là một kiểu tôn trọng và yêu quý mẹ."

Ninh Túc 'à' một tiếng, cậu nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Sư Thiên Xu ở căn cứ trò chơi, câu cô đã nói với thai phụ giờ đây đã được lý giải.

Thẳng nam Quý Minh Thụy thờ ơ nói: "Mấy cô nghĩ nhiều quá rồi, tôi cảm thấy Sư Thiên Xu chơi qua gần 2000 phó bản nên biết rõ và biết phải tấn công cái gì thôi."

Chúc Song Song: "......?"

Mạnh Giang "Khụ" một tiếng, "Nói gì thì nói chúng ta vẫn phải bảo vệ cơ thể mẹ này."

Điều này đã được cả bốn người nhất trí thông qua.

Bỗng nhiên Mạnh Giang thở dài: "Nói theo cách đó thì chúng ta có cùng chung một người mẹ, sau khi sinh ra cũng như anh em ruột rồi? Tôi là anh hả?"

Chúc Song Song: "Đừng có mà mơ!"

Bốn người họ cùng bạn quỷ của mình đi về phía khu vườn.

Bọn họ dẫn những người bạn quỷ của mình đi chơi trong hoa viên khoảng một giờ, Ninh Túc, Chúc Song Song và Mạnh Giang lên lầu trước, trước bữa trưa, Quý Minh Thụy đến nói cho bọn họ biết tình hình hiện tại.

Quý Minh Thụy: "Về cơ bản tất cả người chơi đều đã ý thức được, phương pháp 'sinh ra' nhanh chóng này có liên quan đến bạn quỷ."

Cái đó không khó để nghĩ ra.

Sinh ra, liên quan đến hai phía, mẫu thể và đứa trẻ.

Về phía mẫu thể,bọn họ chỉ có thể giảm thiểu tổn thương cho cơ thể mẹ, mặc khác cố gắng phải là tự bản thân đứa trẻ đó thôi.

Đêm đó lúc Sư Thiên Xu hỏi Chúc Song Song, không ít người ở hiện trường đã hiểu vấn đề đang nằm trên bạn quỷ.

Quý Minh Thụy: "Về phần làm sao để lợi dụng bạn quỷ để 'sinh ra', quan trọng là phải lấy đủ giá trị may mắn từ bạn quỷ."

Điều này cũng dễ hiểu. Trước đó bạn quỷ cung cấp giá trị may mắn cho bọn họ mà giá trị may mắn cũng là trọng điểm được hệ thống nhấn mạnh.

Chúc Song Song: "Vậy bao nhiêu mới đủ?"

Tất cả, tất cả điểm trên người bạn quỷ. Quý Minh Thụy nói: "Suy luận từ Tiền Đông Phương và bù nhìn của cậu ta, hẳn là phải được 8 điểm."

Chúc Song Song mím môi, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.

Cô có cảm giác sắp đặt của trò chơi không đơn giản như thế.

Mạnh Giang nói: "Vậy chúng ta sắp đạt được rồi đúng không?"

Không biết tại sao tối qua chỉ có bù nhìn cho Tiền Đông Phương sáu điểm giá trị may mắn còn những người khác thì không được điểm nào.

Cho dù là vậy thì trong bốn người họ, ba người được sáu điểm, một người được năm điểm, nếu bắt đầu từ hôm nay, qua mỗi đêm bạn quỷ cho họ một điểm giá trị may mắn, vậy họ cần nhiều nhất là ba ngày là đã có thể rời khỏi tòa thành.

Chỉ cần gắng gượng ba ngày nữa là được.

Tầng năm còn hai ngày nữa, còn một ngày có thể là tầng sáu mà cũng có thể là bọn họ. Nếu là bọn họ thò trên thực tế chỉ cần kiên trì đúng một ngày.

Chợt nhìn thấy cánh cửa sinh mệnh cách đó không còn xa nữa, Chúc Song Song và Mạnh Giang mừng rỡ không thôi.

Quý Minh Thụy dừng một chút không biết đang suy nghĩ việc gì, anh vuốt trán rồi nói: "Vẫn có người nói rằng, dựa trên cơ sở đó thì phải kiên trì mười ngày, tương đương với mười tháng mang thai."

Đây mới là ngày thứ sáu.

Mạnh Giang: "Điều kiện khó khăn như vậy, mình 'sinh non' không được à?"

"..."

Ninh Túc: "Không được, em không muốn 'sinh non' dâu."

"..."

Cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc.

Chỉ vài giờ sau họ đã cảm nhận rõ ràng không khí lo lắng vào giờ ăn trưa.

Đôi khi con người chính là như vậy đấy, khi họ nghĩ rằng tất cả đều đang bị nhốt trong lâu đài, dù cho mỗi đến có một người chết đi thì họ cũng tự lừa dối mình, cho rằng không sao cả, bởi vì mọi người đối mặt cùng nhau, tệ hơn nữa là mọi người sẽ chết với nhau trong lâu đài này.

Sẽ có sợ hãi và bi thương, cũng sẽ có lo lắng, nhưng không nôn nóng như thế.

Nhưng khi biết rằng có một cách để thoát khỏi đây, sẽ có một số người thoát được nhưng một số khác lại không thể ra, rồi bị bỏ lại nơi này cho đến chết thì mọi việc không còn giống như lúc trước.

Giá trị may mắn của mọi người không giống nhau nên sẽ không phải cùng nhau 'bình đẳng' đối mặt.

Sáng hôm nay khi mọi người thảo luận sâu về vấn đề này, họ đã lấy tầng thứ bốn làm ví dụ.

Bây giờ tầng bốn có bốn người, trong đó có ba người thiếu 2 điểm giá trị may mắn, tầng bốn còn hai ngày 'bất tử', rất có thể sẽ đạt được 2 điểm may mắn trong hai ngày đó. Ngay khi tầng bốn mở cửa sổ hình vòm ra thì cũng đã đủ giá trị may mắn và rời đi.

Không ai có được cơ hội sống mà không chọn rời đi cả.

Vậy chỉ còn lại một mình Quý Minh Thụy, một mình hắn thì có thể ngăn cả quái vật trẻ con đó không?

Đó là sự khác biệt giữa sáu điểm giá trị may mắn và năm điểm giá trị may mắn, nói không chừng Quý Minh Thụy có thể nghĩ ra cách để tăng thêm 1 điểm giá trị may mắn để rời đi.

Vậy sáu điểm giá trị may mắn và 0 điểm giá trị may mắn thì sao?"

Người chơi có chỉ số may mắn thấp không cần Sư Thiên Xu ra lệnh cho họ ăn ít lại vì họ hoàn toàn không thể ăn vào.

14 người chơi còn lại ngồi vào một bàn ăn, bầu không khí trên bàn cơm trầm mặc..

Là người có điểm giá trị may mắn cao nhất, Chúc Song Song ăn rất cẩn thận, không dám phát ra tiếng, sợ làm cho mọi người chú ý.

Cô lén lút đút cho Ninh Túc một cái đùi gà, huých vào khuỷu tay cậu, ý bảo cậu đừng ăn uống mà tỏ ra vui vẻ như thế, trông vẻ mặt hạnh phúc mỹ mãn,.

Ninh Túc 'ò' một tiếng rồi cầm đùi gà gặm một cách vui sướng.

Chúc Song Song: ''..."

"Choang"

Trên bàn ăn đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng bát sứ nứt toác.

"Sao mày đần quá vậy hả!" Tiếp theo là một tiếng rống giận dữ.

Tất cả người chơi trong bàn đều nhìn về phía phát ra âm thanh.

Ngay cả Ninh Túc đang gặm đùi gà.

Kẻ làm bể bát sứ là một con búp bê vải nho nhỏ.

Em bé đó có phần giống với búp bê máu của Ninh Túc, là phong cách che mặt mà nhiều cô bé yêu thích.

Chỉ là búp bê máu của Ninh Túc trông giống hơn, nó có mắt mũi miệng gần giống như con người, thậm chí đến làn da cũng vậy.

Còn con búp bê này có làn da, mắt và miệng được làm từ vải vụn,.

Nó là bạn quỷ của một người chơi nam ở tầng sáu tên là Trần Kim Bằng.

Ninh Túc vẫn nhớ rất rõ, bởi vì nghe bọn họ nói qua hoặc nên nói là lén nghị luận qua.

Có thể lên tới tầng sáu nghĩa là đã có thể chứng minh được năng lực của mình rồi, trong căn cứ hắn cũng là một người chơi có tiếng, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa có lấy một điểm giá trị may mắn nào.

Hôm nay khi dùng bữa sáng xong, hắn đã lo lắng không nguôi, còn phải tươi cười với bạn quỷ của mình, dẫn nó đi chơi xích đu rồi lại sang chơi cầu trượt, chơi hết những trò có thể chơi, trong vòng chưa đầy một buổi sáng nhưng vẫn phải chơi với nó suốt.

Một nụ cười rất tươi.

Thật ra thì không chỉ mỗi hôm nay mà đã hai ngày trước đó hắn đã như vậy, dùng nhiều cách để dụ dỗ bạn quỷ của mình.

Ở một khía cạnh nào đó thì sự lo lắng của hắn rất giống với Quý Minh Thụy, nó đều xuất phát từ sự chênh lệch khoảng cách không thể nào chấp nhận được.

Sư Thiên Xu, bé cổ bà với tư cách là người đứng ngoài trong phó bản này, những người chơi kém hơn hắn đều có điểm giá trị may mắn, nhưng dù cố gắng thế nào thì hắn vẫn không thể đạt được điểm, thậm chí còn bị người khác nói sau lưng.

Vì lần quỳ gối khó khăn đó, Quý Minh Thụy cũng đã hoàn toàn rũ bỏ cái tôi của mình, chấp nhận rằng mình chỉ là người bình thường trong trò chơi kinh dị, giải phóng được sự lo lắng áp lực của bản thân, nhưng còn hắn thì hắn không thể.

Đến lúc này, cuối cùng hắn cũng bùng nổ.

Sau khi con búp bê vụng về làm vỡ một cái bát.

Câu "Sao mày đần quá vậy hả!" đã thể hiện sự bất mãn của hắn từ trước đến giờ.

Không chỉ làm vỡ bát, từ "ngu đần" này còn mang hàm nghĩa khác nữa.

Tại sao những bạn quỷ khác có thể cho điểm may mắn còn mày thì lại vô dụng như vậy, không lấy ra được.

Sau đêm kinh hoàng đầu tiên đó, nghe thấy người chơi Ninh Túc và Sư Thiên Xu có được điểm giá trị may mắn, hắn cũng bắt chước họ đối xử tốt với bạn quỷ của mình, đừng nói gì đến chuyện hung dữ, hắn đối xử không khác gì tổ tông của bản thân.

Đây là lần đầu tiên hắn mắng chửi bạn quỷ của mình.

Những người chơi trên bàn ngừng ăn, lặng lẽ quan sát.

Trần Kim Bằng cũng nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm lớn, nó khiến công sức bao nhiêu ngày của mình coi như đổ sông đổ bể.

Bình thường coi nó như tổ tông còn không được điểm giá trị may mắn nào, bây giờ lại còn mắn nó, trong khoảng thời gian tới lại càng không thể được.

Hơn nữa hắn còn chẳng có được chút giá trị may mắn nào cả, nếu mấy này nữa không lấy được thì làm sao hắn sống đây?

Trần Kim Bằng càng tuyệt vọng và cáu kỉnh hơn, những lỡ rồi nên hắn cũng không tha thiết gì nữa, đá một cước lên cái ghế đẩu của búp bê vải: "Rốt cuộc là tại sao! Chẳng phải theo hệ thống nói bạn quỷ sẽ bảo vệ tao à, tao bảo vệ mày bao nhiêu ngày nhưng sao mày không cho tao một chút giá trị may mắn nào vậy hả!"

Từ lúc bị hắn mắng là ngu đần, con búp bê vải đã co rúm người lại ngồi trên cái ghế đẩu chảy nước mắt, bị hắn đá vào ghế té ngã xuống đất nước mắt nó lại chảy dữ dội hơn.

"U hu."

Nó ngã xuống đất khóc một lúc lâu, thấy Trần Kim Bằng không có ý định giúp nên nó tự mình đứng dậy, duỗi hai cánh tay nhỏ xíu vừa khóc vừa chạy về phía Trần Kim Bằng vừa cố gắng ôm lấy cánh tay hắn.

"Cút xéo!" Trần Kim Bằng hoàn toàn bộc phát, hất tay nó ra.

Con búp bê vải ướt đẫm nước mắt, không biết là khóc hay sợ hãi mà toàn thân nó run lên bần bật.

Nó run rẩy hốt hoảng muốn ôm lấy chân Trần Kim Bằng lần nữa: "U huhuhuhuhuhu!"

【 Chúc mừng người chơi Trần Kim Bằng nhận được 1 điểm giá trị may mắn từ bạn quỷ của mình. 】

Cả bàn ăn dần trở nên im lặng đến đáng sợ.

Cậu nhướng hàng mi dài nhìn về phía búp bê vải.

Trái tim Chúc Song Song trầm xuống, cô có dự cảm đây sẽ là một sự thay đổi đến đáng sợ.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật