[NOVEL PASSION] VOL 3 - 6

Vol 4 - 2: Taeui lần đầu gặp anh chồng.




Đầu tiên, anh lướt qua những giá sách được dựng ở ven đường bên ngoài tiệm sách. Dù cho chẳng tìm được cuốn sách nào giá trị như hai cuốn đầu tiên nhưng anh vẫn tìm được một cuốn sẽ rất có giá trị khác nếu đem đi đấu giá. Nhưng mà dù sao anh cũng đã sở hữu một cuốn như vậy rồi cho nên anh quyết định sẽ bỏ qua cuốn đó.

Trở vào trong cửa hàng, ý nghĩ phải đi lại ở một nơi chật chội và lộn xộn này khiến anh bất lực trong giây lát nhưng cũng nhanh chóng qua đi bởi anh sẵn sàng chịu đựng bất cứ nỗi đau nào với kho báu trước mắt này.

Bên trong tiệm sách cũng bừa bãi chẳng kém gì bên ngoài cả. Anh chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc xem qua từng cuốn sách được sắp xếp một cách ngẫu nhiên.

Bắt đầu với giá sách gần cửa nhất cho tới khi đi vào tít bên trong. Từng cuốn một. Anh tìm được một vài cuốn sách hiếm khác nhưng trong số đó chỉ có một cuốn anh muốn lôi ra ngay lập tức và ôm ngay nó vào lòng. Dù vậy nếu những kẻ nghiện sách khác thấy mấy cuốn sách ấy thì hẳn họ sẽ phải rung động đến mức ôm tất cả vào lòng mất.

Hôm nay là một ngày cực kỳ may mắn.

Giống như rơi vào cơn trầm mê cả đời, anh cúi người phóng tới chạy đi chạy lại không sót cái giá sách nào, và rồi như chợt tỉnh lại giữa cơn say khi cảm nhận được thứ gì đó va phải mông mình.

Anh quay đầu lại, đó là chàng trai với chiếc mũ che hết cả nửa khuôn mặt lúc nãy. Một chàng trai đọc sách từ sáng sớm trong một cửa hàng sách cũ. Cậu ấy vẫn đang đọc sao?

Anh quay lại và nói ngắn gọn, "Tôi xin lỗi." rồi ngay lập tức trở về với đam mê của mình. Bây giờ cho dù có thích người đến thế nào đi chăng nữa thì anh cũng chẳng có thời gian mà nhìn chằm chằm vào một người mà anh chẳng hề quen biết. Anh thích người, nhưng anh còn thích đống bảo vật này hơn, căn bản là không thể so sánh.

Trong khi điên cuồng càn quét đống sách, anh cảm nhận được ánh mắt bình tĩnh của người thanh niên ấy đang đổ dồn về phía mình nhưng anh cũng không có thời gian để quan tâm, dù sao thì anh cũng đã nói xin lỗi rồi mà.. ....Oh my chúa, cuốn này cũng cực kỳ khó tìm, làm sao mà một kho tàng như thế này lại nằm mục rữa ở đây mà không hề có bất cứ ngọn gió nào đưa tin chứ. Không, anh không thể tin nổi là lại có một nơi có thể sưu tầm những cuốn sách như báu vật này. Có thể ông chú trông có vẻ kỳ lạ đang ngủ ở bên kia thực sự là một nhà sưu tầm sách huyền thoại.... . Ngay sau đó, ánh mắt của chàng trai trẻ rời khỏi anh, tiếng lật sách lại tiếp tục vang lên. Một lúc sau, anh ôm năm cuốn sách ở trên tay sau khi đã lật tung mọi ngóc ngách trong cái tiệm sách này, giữ chặt chúng như bảo vật.

Và chẳng có bất cứ cuốn nào trong số chúng mà anh có thể đường hoàng mà mang ra khỏi đây cả. 

Người thanh niên kia đang đứng trước kệ sách cuối cùng mà anh vẫn chưa mò tới.

"Tôi xin lỗi nhưng cậu có thể tránh qua một chút được không?"

Anh lịch sự bắt chuyện với người thanh niên vẫn đang đứng đọc sách ở chỗ cũ. Chiếc mũ che đi nửa khuôn mặt khiến anh không thể nhìn rõ được nhưng khung xương hàm cùng đường nét như thế này thì có lẽ là người châu Á rồi.

Người thanh niên chỉ bình thản nhìn anh sau khi nghe những lời đó như thể cậu ta chẳng hiểu anh vừa nói cái gì. Anh vừa đọc quyển sách vừa ngẫm nghĩ một lúc xem liệu mình nên nói lại bằng ngôn ngữ nào để cậu ta có thể hiểu.

Anh nhìn vào cuốn sách cậu ta cầm. Đó là một tài liệu tiếng anh. Vậy nên anh lặp lại những từ đó bằng tiếng Anh một lần nữa và rồi người thanh niên cũng hiền lành quay đi.

Anh nhanh chóng thế chỗ cậu ta và lại bắt đầu càn quét cái giá sách cuối cùng còn lại trong kho báu này, bắt đầu từ hàng trên cùng. Những cuốn sách cứ như vậy chất thành đống cạnh anh sau một thời gian dài trôi qua cho đến khi anh có thể nhìn xuyên qua được cả giá sách. Cả cơ thể đều tắm trong mồ hôi.

Anh lau mồ hôi trên trán sau khi tìm được thêm một cuốn sách quý giá trên kệ sách cuối cùng. Chắc phải 10 năm rồi anh mới cảm nhận được trái tim mình thỏa mãn đong đầy như thế. Anh nhìn quanh hiệu sách một lần nữa với một niềm tự hào không thể che dấu nổi. Chắc chắn anh sẽ phải đến đây thường xuyên trong tương lai.

Nhưng đó cũng là khoảnh khắc đưa anh về với hiện thực tàn nhẫn. Một cách bình tĩnh, anh rơi vào trầm tư.
Dừng lại nào. Anh không có tiền. Những món bảo vật này phải tính sao đây.

Anh suy tư trong rên rỉ rồi đột nhiên hướng ánh mắt về phía người thanh niên đang đứng bên cạnh, cậu ta vẫn đứng đọc sách ở đó. Tập trung đến mức chẳng hề nhận ra có bao sự chú ý đang hướng về phía mình.

Những người đọc chùa sách mà không mua hẳn là loại khách mà các chủ tiệm sách ghét nhất... Anh chợt nghĩ, và nghiêng đầu để xem thử cuốn sách thú vị mà cậu đang đọc, ánh mắt anh lướt qua bìa cuốn sách. Cuốn sách trông khá cũ được đóng bằng bìa da phiếm đỏ. Phần tên sách có vẻ là màu vàng ánh kim lại bị che khuất bởi những ngón tay của chàng trai trẻ cho nên rất khó nhìn. Nhưng anh cũng không dành quá nhiều sự chú ý lên cậu ta nữa bởi vấn đề tiền bạc của mình lúc này mới là ưu tiên hàng đầu.

Cùng lúc đó, người thanh niên đóng lại quyển sách như thể đã đọc đủ rồi bước đến quầy thu ngân nơi ông chú đang ngồi lơ mơ ngủ như để mua cuốn sách.

Chính là lúc này.

Tiêu đề cuốn sách lướt qua mắt anh.

"Chờ đã!"

Anh vội nắm lấy cổ tay chàng trai trẻ, cậu nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, đôi môi nhếch lên ẩn hiện dưới chiếc mũ của mình.

Dù muốn hay không thì anh cũng đã gần như với lấy cuốn sách mà cậu ta đang cầm trên tay rồi nhanh chóng lật nó lại xem xét.

Ăn bờ li vờ bồ x2!

Millow Cabli. 

Cuốn sách này hiếm đến mức hầu như chưa có ai thực sự nhìn thấy mà chỉ nghe qua những lời đồn thổi rằng nó tuyệt vời như thế nào. Đã hơn 20 năm rồi, anh đã tìm kiếm cuốn sách này bằng bất cứ giá nào nhưng vẫn vô vọng. Đây chính là cuốn sách mà anh đã không thể tìm nổi dù chỉ một chút manh mối.

Anh mở to mắt nhìn cuốn sách cũ và ố vàng đang trong tình trạng tồi tệ, thậm chí còn có một chút nấm mốc trên bìa sau của nó. Nhưng cuốn sách này vẫn là một kho báu. Nó là một kho báu mà anh muốn sở hữu đến mức có thể đánh đổi bằng mạng sống của mình, đem cả 6 cuốn sách mà anh tìm được hôm nay ra cũng không có cửa so sánh.

"Cậu định mua cuốn sách này sao?"

Anh hỏi chàng trai trẻ bằng giọng nói lo lắng đến ấp úng. Cậu ta nhất thời giống như bị kinh ngạc mà nhìn anh như thể hai người họ chuẩn bị đánh nhau vậy.

Cuối cùng thì cậu ta cũng từ từ nói gì đó. Vào khoảnh khắc ấy anh chỉ có thể căng thẳng mà nhìn chăm chăm vào miệng cậu ta.

Liệu cậu ta có thực sự mua cuốn sách quý báu này không.....!

"Tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Nếu như anh có thể nói tiếng Anh thì hãy nói bằng tiếng Anh đi."

"...."

Anh lập tức câm nín. Ngẩn ngơ nghĩ về những điều mà cậu ta nói và rồi nhận ra sai lầm của mình, anh tuyệt vọng đến mức quên mất rằng cậu ta không biết tiếng Đức trong giây lát.

"... ...Xin lỗi. Cậu sẽ mua cuốn sách này sao?"

Anh lịch sự xin lỗi và lặp lại lời nói của mình một lần nữa bằng tiếng Anh. Người thanh niên khẽ gật đầu. "à." một tiếng. 

"Vâng, tôi sẽ."

"....! Cậu chưa từng đọc nó trước đây đúng không? Cậu chưa đọc hết cuốn sách này đâu đúng không?"

Anh nói bằng giọng gấp gáp. Cậu ta do dự một lúc như thể giật mình trước dáng vẻ có phần dữ tợn của anh rồi nói nhỏ.

"Đọc lướt qua thì tôi thấy cũng có chút thú vị... Vậy nên tôi thực sự muốn mua và đọc nó một cách cẩn thận sau."

Anh muốn ngất luôn.

Kho báu như biến thành bụi cát và dần biến mất ngay trước mắt anh. Một cuốn sách mà bạn tình cờ nhặt được trông có vẻ thú vị thì tất nhiên là nên đọc rồi đúng không? Có phải ý cậu ta là như vậy không?

"à...., thực ra, cuốn sách đó. Đó là cuốn sách mà tôi muốn đọc từ rất lâu rồi nhưng lại không thể tìm được. Bây giờ lại có thể nhìn thấy nó trước mắt,... tôi muốn đọc nó lắm, cậu có thể, làm ơn nhường lại cho tôi được không?"

Anh không hề nói dối, chỉ là anh chỉ nói với cậu ta một phần của sự thật mà thôi. Người thanh niên suy nghĩ một lúc rồi nhìn cuốn sách một lần nữa như thể tiếc nuối, sau đó nhẹ nhàng gật đầu và đưa cuốn sách cho anh.

"Được rồi, anh cầm đi. Đây."

"À. Cảm ơn cậu."

Anh vui vẻ nhận lấy và đồng thời cũng thầm tiếc nuối cho chàng trai trẻ vì ngoài cuốn sách thú vị thì cậu ta vừa bỏ lỡ một kho báu khó mà có thể quy đổi thành tiền. Ngay bây giờ, khoảnh khắc này, cậu ta vừa để vuột mất một kho báu vì sự thiếu hiểu biết đó.

Không phải anh không cảm thấy tội lỗi khi đã lừa dối một chàng trai vô tội, dù sao thì anh cũng chẳng có ý định kiếm chác lợi nhuận từ cuốn sách này. Bên cạnh đó nếu một kho báu như thế này được nâng niu bởi người hiểu giá trị của nó không phải sẽ tốt hơn sao.

Anh âm thầm /khóc ở trong tym này/ khi nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ có một ngày nào may mắn đến vậy được nữa. Cảm giác như cho dù một năm nữa không được ăn thì anh cũng sẽ chẳng thấy đói.

Cậu ta nhìn lại cuốn sách một lần nữa với vẻ mặt bình thản, và rồi lại nhìn khuôn mặt tội nghiệp của anh như thể không biết anh vừa gặp phải sự cố thương tâm gì. Cuối cùng ánh mắt cậu ta lướt lên trên những cuốn sách mà anh đang cầm trên tay.

""Rumpels, Henry March, Heinzra....... Anh đã tìm được mấy cuốn sách hiếm nhỉ."

Anh đột nhiên trở nên bất động trước những lời nói của chàng trai trẻ. Anh âm thầm liếc nhìn vào mắt cậu ta nhưng dường như cậu ta chẳng có ý gì khác cả.

Nhưng mà nếu biết được mối tương quan giữa những cái tên đó với những cuốn sách này thì có vẻ như cậu ta không đơn giản chỉ là một người qua đường vô tình ghé tiệm sách này đâu.

Người con trai mê sách và tỏ ra khá thích thú với những cuốn sách quý hiếm này, ấy vậy mà lại có thể từ bỏ Cabli một cách quá đỗi hòa nhã như thế cho anh. Dù lòng vẫn có chút khúc mắc nhưng anh vẫn thân thiện nói.

"À, tôi chỉ tình cờ xem chúng thôi,... có phải cậu cũng thích sách cổ không?" 

Sau đó, cậu ta lắc đầu như thể muốn nói "không thích đến mức đó" rồi quay người định rời khỏi tiệm sách và nói.

"À không, bởi cũng có một số người rất thích sách ở xung quanh tôi, nên tôi chỉ mượn và xem qua thôi.... Nhưng mà hiệu sách này cũng có chút kỳ quặc đấy. Hôm qua tôi đã thực sự ấn tượng với nó khi mua Ayers ở đây."

".....---!!!!"

Ngay sau khi nghe thấy hai từ "mua Ayers", anh đã theo phản xạ mà nắm lấy cánh tay của chàng trai nọ. Cậu ta ngạc nhiên mà quay lại nhìn anh lần nữa.

"Tôi, nếu là Ayers...-."

"....Là Pablo Ayers. .... .... Anh có muốn xem nó không?"

Đầu anh gật như gà mổ thóc trước câu hỏi của chàng trai trẻ.

Pablo Ayers, đó cũng là cuốn sách mà anh đã tận lực tìm kiếm bấy lâu. Anh sợ rằng đây là một giấc mơ. Nếu là mơ thì anh nguyện chìm đắm mãi trong giấc mơ này mà khỏi cần tỉnh.

Chàng trai giống như thiên thần duy nhất còn sót lại trên trái đất này gật đầu vui vẻ và nói rằng cậu đã để nó ở phòng dorm* và không mang theo nó bây giờ. Nhưng dù sao phòng cậu ta cũng ở gần đây nên anh có thể cùng anh đến và xem nó.

                                                                                               (Dorm)

Thật không thể tin được. Cậu ấy biết rõ giá trị của cuốn sách này. Cậu ấy biết rõ bảo vật này quý giá đến nhường nào nhưng vẫn hào phóng nhường nó lại cho anh.

Từ trước tới nay cũng chỉ có vài người chung sở thích với anh, vậy mà một chàng trai tốt bụng như thế này cũng nằm trong số đó. Nếu Helena chưa kết hôn thì anh đã giới thiệu ngay chàng trai này cho em ấy rồi. Thật đáng tiếc, nhưng anh cũng nhanh chóng chạy lại quầy thu ngân trước khi cậu ta chuẩn bị rời đi. Chẳng có ai phía trước nên cũng không phải chờ lâu, vì vậy anh sẽ mua cuốn sách này và ngay lập tức bám đuôi cậu ấy.

Nhưng đồng thời anh cũng nhận ra thực tế phũ phàng. Đây quả thực không phải mơ, và anh cũng không có tiền.

"......"

Sau khi đứng như chôn chân một lúc lâu với vẻ mặt hoang mang, cậu ta tiến lại gần anh với vẻ mặt có chút khó hiểu. Và anh đáp lại bằng ánh mắt buồn bã.

"...Bởi vì bị móc túi nên hôm nay tôi phải đi lang thang vô định mà không có tiền trong người..."

Anh lẩm bẩm với vẻ mặt ủ rũ. Mọi thứ dường như lại quay trở lại điểm xuất phát. Anh không có một xu dính túi. Dù cho kho báu đang trên tay mình nhưng lại không có cách nào biến nó thành sở hữu của riêng mình được.

Nếu như vậy thì chắc anh nên gọi cho James và yêu cầu anh ta chạy ngay đến đây mặc kệ tất cả các lịch trình đã được lên lịch.

"Nếu anh không ngại thì tôi có thể cho anh mượn số tiền mà tôi có bây giờ."

Cậu ấy chắc chắn là một thiên thần. Anh gần như đã ôm chặt lấy cậu ấy sau khi nghe những lời đó.

Nếu không phải đang cầm những cuốn sách quý trong tay thì anh đã ném chúng đi và ôm lấy cậu ấy rồi.

Nhưng anh cũng đã tỉnh táo trở lại trong giây lát. Những cuốn sách này chưa bao giờ là rẻ hết. Không, nếu tính tổng giá của tất cả những cuốn sách này thì có khi còn mua được một ngôi nhà tử tế ở một làng quê nào đó ấy chứ.

Tuy nhiên, chàng trai trẻ không để ý đến những lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt anh mà rút ví tiền của mình ra rồi tiến lại gần ông chú vẫn đang ngủ gà ngủ gật sau quầy thu ngân và khẽ đánh thức ông dậy.

Hôm qua cậu ta vừa mới đến đây nên chắc cũng vừa quen mặt thôi.

Một chàng trai trẻ không biết nói tiếng Đức và một ông chú không biết nói tiếng Anh bắt đầu quá trình giao tiếp bằng cử chỉ tay. Dù cho trông hai người có vẻ khá chuyên nghiệp nhưng có lẽ cũng chưa từng sử dụng phương thức giao tiếp như thế này trước đây. Anh định tới để xem có cần giúp gì không thì quá trình mua bán đã kết thúc một cách nhanh chóng. Người thanh niên rút một tờ 50 euro trong ví rồi đưa cho ông chú.

Anh giật mình xen vào giữa cậu ta với ông chú, nhưng ông chú lại thản nhiên lấy tiền và thậm chí còn trả lại tiền thừa nữa.

Cậu ta mỉm cười chào ông chú, ông chú cũng đáp lại bằng một điệu cười nhăn nhở.

"Chúng ta đi chứ?"

Cậu ta nhẹ nhàng gật đầu với anh rồi đi ra trước. Anh đem vẻ mặt ngơ ngác nhìn qua lại cậu ta và ông chú rồi vội vàng đuổi theo sau.

Không biết có phải anh thực sự đang mơ hay không nữa. Những kho báu này vậy mà lại chỉ có giá khoảng 50 euro. Không thể nào!

"Hôm nay anh đã gặp may mắn bất ngờ nhỉ?"

Chàng trai quay lại nhìn anh và mỉm cười. Khi cậu ta khẽ nâng chiếc mũ lên, khuôn mặt ẩn sau chiếc mũ khiến anh cảm thấy có chút quen thuộc. Và anh ngay lập tức nhớ ra nơi mà mình nhìn thấy cậu ta trước đây.

Nhưng trước khi anh kịp lên tiếng thì cậu ta đã hướng về phía trước và nói thêm.

"Tôi đoán là ông chú chỉ mở tiệm sách như một sở thích thôi. Ông ấy cũng không biết cuốn sách đó giá trị như thế nào, ông chú nói rằng một người họ hàng của ông ấy đã mất cách đây vài năm và sách của người đó cũng chẳng biết đem đi đâu cả, vậy nên những cuốn sách đó đã được đem đến tiệm sách cũ của ông ấy. Thị trấn này nhỏ như vậy, sách cũng đã quá cũ rồi nên hầu như chẳng có khách gì hết. Người dân ở đây cũng chỉ coi đó là một thư viện nơi có thể phơi nắng cả ngày mà thôi."

"aha...."

Anh gật đầu, nghĩ rằng chắc hẳn người thân đã mất của ông chú kia phải đau lòng lắm khi biết những cuốn sách quý báu của mình bị đem đối xử như vậy. Mặt khác thì anh vô cùng thắc mắc vì sao cậu ta lại biết cả những điều này, chàng trai trẻ vẫy tay với một nụ cười thoải mái trả lời rằng ngôn ngữ cơ thể cũng có thể hoạt động tốt một cách bất ngờ như thế đấy.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật