[BJYX | Nhất Diệp Xuân Tiêu] Edit | Vô Bi | 无碑

Chương 23: Ngài thật tốt



Về đến nhà Diệp Cẩm Nguyên liền sắp xếp cho A Quế dọn vào phòng chứa đồ ở tầng một gần phòng bếp. Nói là phòng chứa đồ, thực ra đồ đạc này nọ rất ít, dọn dẹp sơ qua một chút, kê thêm chiếc giường gấp, cũng không tính là điều kiện kém cỏi.

"Phòng có hơi nhỏ, thiệt thòi cho cô." Diệp Cẩm Nguyên nói, "Nhưng cô cũng thấy rồi đó, nhà tôi không nhiều phòng trống như vậy."

"Cảm tạ tiên sinh", A Quế cúi đầu lí nhí, "Thế này là tốt lắm rồi."

Diệp Cẩm Nguyên biết rõ A Quế hoàn toàn không phải đang khách sáo, hào trạch cao cấp của Hà Quảng Hoa tuy rằng lớn, lại nuôi mười mấy giúp việc, ba bốn người sống chung một phòng, đương nhiên không bằng một mình một phòng nhỏ thoải mái tự do.

Hắn gật gật đầu, dùng ngữ khí ôn hoa nói: "Cô cứ ở đây, phải làm gì bác sĩ Tiêu sẽ nói với cô, không cần quá câu nệ, cứ như bình thường là được."

Diệp Cẩm Nguyên nói xong, cực kì tự nhiên quay đầu nhìn anh một cái, Tiêu Chiến liền hiểu, này thực ra là đang nói với anh, cho tới bây giờ, anh vẫn quá căng thẳng.

"Cô nghỉ ngơi chốc lát, sau đó quét dọn phòng một chút đi, chiều nay tôi sẽ báo bữa tối nấu cái gì." Anh nói với A Quế xong, liền quay qua làm nũng với Diệp Cẩm Nguyên: "Hôm nay nực quá, em ra một thân mồ hôi luôn, muốn đi tắm."

Nam nhân cười, "Cần tôi hỗ trợ không, bảo bảo?"

Anh trừng mắt liếc Diệp Cẩm Nguyên, xoay người lên lầu.

Đổ mồ hôi muốn tắm rửa là thật, cần chút không gian an toàn khiến chính mình tỉnh táo lên cũng là thật. Tiêu Chiến biết, tuy rằng bản thân đã nửa chính thức gia nhập vào tổ chức vĩ đại cũng như nguy hiểm này, nhưng kinh nghiệm nông cạn, đến giờ Diệp Cẩm Nguyên vẫn cho anh luyện tập khả năng ghi nhớ, chưa để anh trực tiếp tham gia hành động, cùng quân địch đọ sức cũng chỉ ngẫu nhiên có dịp, dù sao bối cảnh bệnh viện tương đối đơn thuần. Mà Diệp Cẩm Nguyên sở dĩ quyết định như vậy, căn bản là vì sinh tồn lâu dài trong môi trường bí bách hít thở không thông, không thể trách được.

Nghĩ đến đây, đối với Diệp Cẩm Nguyên, Tiêu Chiến lại sinh ra thêm vài phần kính trọng. Anh đột nhiên nghĩ tới tối qua say rượu Diệp Cẩm Nguyên lên án anh không hề quan tâm đến heo đất Tiểu Phấn, không biết heo hồng làm heo thôi cũng mệt chết đi được, lúc ấy nghe ù ù cạc cạc, hiện giờ nhớ lại, nếm ra chút chua xót.

Sao mà không mệt mỏi được? Đây không phải cắn răng nhắm mắt đỡ vài phát súng cho xong chuyện, mà là hình thức tra tấn vừa thong thả lại bền bỉ nhất.

Tiêu Chiến lấy quần áo, vào phòng ngủ cầm theo heo đất, lúc này mới đi vào phòng tắm.

Trước tiên để nó ở bồn rửa tay lau sạch sẽ, đây là anh đã hứa, mỗi ngày tắm rửa cho nó, nói chuyện với nó, mang nó đi phơi nắng.

"Có tao ở bên, mày thả lỏng được chút nào không?" Anh nói với heo heo, "Tao biết mày không thích tao, nhưng trước khi nhiệm vụ kết thúc, cho tao bầu bạn với mày nhé?"

Heo heo không trả lời, Tiêu Chiến coi như nó cam chịu, lau khô sau đó lắc lắc, cảm giác bên trong đựng không ít tiền giấy.

Xem ra Diệp Cẩm Nguyên thực sự rất cố gắng tích tiền lấy vợ.

Tiêu Chiến cười thầm, đem heo hồng đặt ở bên cạnh, định bụng tắm xong sẽ mang nó ra ban công hóng gió ngắm hoàng hôn.

Anh vặn vòi sen, thử nhiệt độ nước, bắt đầu cởi quần áo. Mới vừa cởi áo xong, chỉ nghe tay nắm cửa rắc rắc một tiếng, anh quay đầu lại, Diệp Cẩm Nguyên đã ở bên trong.

"Ngài. . . . ."

Nam nhân dựng ngón trỏ đè bên môi, khóa cửa lại, ở trong tiếng nước rào rào đi đến trước người anh, tầm mắt như có như không lướt qua ngực anh, rõ ràng không hề chạm vào, lại khiến người ta cảm thấy mất tự nhiên. Tiêu Chiến vô vị hỏi: "Ngài vào đây làm gì?"

"Tắm xong trực tiếp vào phòng tôi." Diệp Cẩm Nguyên nói, "Từ hôm nay em phải ăn cùng tôi ngủ cùng tôi."

Tiêu Chiến gục đầu xuống "Ò" một tiếng, "Biết rồi."

"Tôi sẽ nghĩ cách đuổi cô ta đi, nhưng cần em phối hợp."

Tiêu Chiến nghi hoặc: "Phối hợp thế nào?"

"Trước cứ để cô ta ở mấy ngày, sẽ nói với em sau." Diệp Cẩm Nguyên tựa tiếu phi tiếu nhìn anh, "Em đang thẹn đấy à?"

"Đều là nam nhân thẹn cái gì mà thẹn?" Tiêu Chiến cáu.

"Ồ", Nam nhân nâng cằm anh lên, "Vậy em tiếp tục cởi, tôi nhìn."

"Dựa vào cái gì?"

"Hôm qua em lột sạch tôi."

Tiêu Chiến căm tức nói: "Sao lại giống nhau được?!"

"Em gào lên đi, tiếng nước cũng không át được đâu."

Tiêu Chiến ngượng ngùng ngậm chặt miệng, hổn hển trừng mắt với tên lưu manh, tên lưu manh lại cười cực kì vui vẻ, bộ dáng "Cũng rất khó khăn cũng mệt chết đi được" không có đến nửa phần.

Lại bị lừa, Tiêu Chiến tức giận nghĩ, vì sao anh cứ mềm lòng với Diệp Cẩm Nguyên vậy? Đồ lưu manh cũng đâu có đòi!

Diệp Cẩm Nguyên lướt qua anh, vẩy chút nước lên quần áo, sau đó ngồi trên bồn cầu, khí định thần nhàn nói: "Nhanh như vậy đã ra ngoài không thích hợp, tôi ngồi thêm một lúc."

Tiêu Chiến phản ứng hồi lâu mới hiểu được ba chữ "không thích hợp", không khỏi lén xem thường trong lòng, quả nhiên đàn ông càng là người mắc bệnh khó nói càng mẫn cảm với hai từ nhanh chậm.

"Em lại lén mắng tôi ấy gì, tưởng tôi nhìn không ra hả?" Diệp Cẩm Nguyên cười cười chỉ vào heo đất trên bồn rửa tay, "Em mang nó đi tắm?"

Tiêu Chiến lập tức phản pháo: "Ngài còn ôm nó ngủ mà."

Để trần nửa thân trên có hơi lạnh, anh nhặt áo chuẩn bị mặc lại, bị nam nhân ngăn trở.

"Được rồi, tôi không quấy rầy bác sĩ Tiêu tắm rửa nữa." Diệp Cẩm Nguyên nói, "Tắm xong thì về phòng, đem cấu tạo nhà Hà Quảng Hoa vẽ ra giấy cho tôi."

Sáng sớm hôm sau mới vừa tới chỗ làm, Diệp Cẩm Nguyên và mấy vị trưởng ban đã bị tập kết đi họp, hóa ra bộ tư lệnh và cục cảnh sát lần lượt tung ra mật điện giả, nhưng tín hiệu thần bí gần đường Doumer chưa từng xuất hiện. Hà Quảng Hoa quyết định không chờ đợi nữa, hạ lệnh cho Hồ Thanh Châu dẫn quân dưới danh nghĩa truy tìm tội phạm đi lục soát từng nhà.

Những người còn lại ngồi trong phòng họp chờ tin tức, nhàn rỗi không có việc gì làm, Hà Quảng Hoa không ở đây, liền tụm năm tụm ba tán gẫu chuyện nhà.

Diệp Cẩm Nguyên để ý đến vệt hồng bên gáy Phương Long, nhất thời không hiểu được, còn hỏi người ta: "Trưởng ban Phương, mới tháng tư đã có muỗi rồi à?"

Lời này từ trong miệng đại thư ký Diệp phong lưu kiệt xuất hỏi ra, tất cả mọi người trong phòng đều nghĩ hắn cố ý giễu cợt.

"Không phải đâu", trưởng ban tình báo tiếp lời, "Lão Phương gần đây mê đắm một con muỗi lớn vừa trắng vừa thon đó!"

Mọi người cười ầm ĩ, Diệp Cẩm Nguyên nhìn biểu tình vừa đắc ý vừa xấu hổ của Phương Long, chợt hiểu ra, cười nói: "Hóa ra là thế, trưởng ban Phương thật có phúc."

Phương Long sờ sờ dấu dâu tây trên cổ, hào phóng nói: "Cô ấy tuổi trẻ không hiều chuyện, tôi đã dặn đừng lưu lại dấu, nhất quyết không nghe, khó chơi thực sự."

"Người ta đó là để ý anh", những người khác nói tiếp, "Sao gọi là lưu dấu được? Đây là tuyên thệ chủ quyền!"

"Bỏ đi", Phương Long vui vẻ, "Tôi thấy thư ký Diệp cùng bác sĩ Tiêu tình nồng ý mật như vậy, lại chưa bị đóng dấu nhỉ."

Nghe vậy, ánh mắt thích xem náo nhiệt của mấy vị trưởng ban liền chuyển cả tới hắn, "Thư ký Diệp nói gì đi chứ? Là thư ký Diệp không cho, hay là bác sĩ Tiêu không thích?"

Diệp Cẩm Nguyên ra vẻ tiếc nuối cười cười, nói: "Xem ra Diệp mỗ không có phúc phận này."

"Vậy cậu phải để ý vào tiểu Diệp", trưởng ban hành chính tổng hợp vừa ly hôn không lâu, thích lấy thân phận người từng trải ra khuyên răn người trẻ tuổi, "Theo kinh nghiệm của tại hạ, ham muốn chiếm hữu giảm sút thường là dấu hiệu cho thấy tình cảm dần chuyển từ nồng đậm sang nhạt nhẽo."

Diệp Cẩm Nguyên gật đầu một cái, đáp như thật, "Trưởng ban Triệu nói rất đúng, nên cảnh giác."

"Lão Triệu, ông ít cậy già lên mặt đi." Phương Long xem thường đồng nghiệp, "Bác sĩ Tiêu nhà Tiểu Diệp da mặt mỏng, không làm ra được loại sự tình này. Ông xem Tiểu Diệp hôm nay nét mặt tỏa sáng mắt đong ý cười, tình cảm vợ chồng son nhà người ta tốt quá đi ấy chứ."

"Đúng đó", có người phụ họa, "Buổi sáng tôi vừa đến đã nghe mấy nữ nhân viên đánh máy buôn dưa lê, nói thư ký Diệp hôm nay phong tư trác tuyệt, muốn nhìn hai cái cũng không kịp."

Diệp Cẩm Nguyên hiếm khi bị trêu đỏ mặt, liên tục xin tha: "Các vị huynh đài thủ hạ lưu tình, còn chọc tôi nữa là tôi không ngồi đây với mấy người đâu."

Hắn không cảm thấy chính mình hôm nay có gì đặc biệt, mặc tây trang như thường lệ, đeo cà vạt như thường lệ, đội mũ phớt như thường lệ, nếu buộc phải nêu ra chút khác biệt, cũng chỉ là tối qua ngủ rất được mà thôi. Chữ "được" này không phải ngủ sâu giấc, hơn hai năm ẩn núp sớm đã dưỡng ra cho hắn thói quen ngủ nông, trong khoảng thời gian ngắn không thể thay đổi. "Được", là ngủ trong tâm lý vô cùng thỏa mãn.

Tối hôm qua Tiêu Chiến ngủ với hắn, còn bị hắn bắt đắp chung một cái chăn. Trước lúc tắt đèn hắn muốn tìm heo đất, Tiêu Chiến nói để ở ban công rồi, bởi vì "Muốn để nó ngắm ánh mặt trời đầu tiên của ngày hôm sau" lại hỏi hắn: "Ngài không ôm nó thì không ngủ được?"

"Trước kia tôi không ôm nó." Diệp Cẩm Nguyên bất đắc dĩ giải thích, "Tôi sợ em để ý, muốn bắt nó qua đây ngăn giữa hai chúng ta."

Tiêu Chiến vẻ mặt khó hiểu, "Nó chỉ là con heo thôi, một con heo có thể ngăn cản được cái gì?"

Diệp Cẩm Nguyên: ". . . . . . ."

"Tôi không có quái đản như vậy." Bác sĩ xoay người đưa lưng về phía hắn: "Ngủ thôi."

Hắn nhìn cái ót tròn tròn của Tiêu Chiến, đồng hồ sinh học khiến hắn cách hai giờ lại tỉnh một lần, mà hắn một khi xoay người, Tiêu Chiến cũng sẽ điều chỉnh tư thế ngủ theo, cho nên hắn nhỏ giọng hỏi: "Ồn đến em à?"

"Không. . . . ." Bác sĩ hai mắt nhắm nghiền lẩm bẩm, "Tôi phải duy trì cảnh giác. . . . ."

Hắn trong lòng mềm nhũn, biết rõ không nên như vậy, nhưng vẫn nói: "Yên tâm ngủ đi, có động tĩnh tôi sẽ gọi em."

"Uhm. . . ." Tiêu Chiến hàm hồ nỉ non, "Cảm ơn ngài. . . ." Đem đầu ủn vào trong gối, nói: "Ngài thật tốt."

Thanh âm cuối cùng gần như không nghe thấy, làm hắn không thể không nghi ngờ Tiêu Chiến hoàn toàn chẳng nghe thấy hắn nói gì. Nhưng mà dù vậy, Diệp Cẩm Nguyên vẫn vượt qua đêm dài một cách thỏa mãn, bởi vì hắn đột nhiên ý thức được, chính mình có thể làm gì đó cho Tiêu Chiến, có thể canh gác cho giấc ngủ của anh, ít nhất trước lúc chia tay, hắn có thể làm cho anh rất nhiều rất nhiều.

Mấy tên đàn ông nói đông nói tây chốc lát, mười giờ hơn, Hà Quảng Hoa đẩy cửa bước vào.

Nét mặt ông ta rất nghiêm túc, Diệp Cẩm Nguyên đoán trước sẽ không có tin tức tốt gì, quả nhiên Hà Quảng Hoa mới vừa ngồi xuống, đã nói: "Hồ đội trưởng bên kia đã xong, gọi điện báo với tôi, trong một gian nhà gỗ tìm được máy phát tin, đã bị phá hỏng, trong nhà không tìm được bất cứ tin tức giá trị nào. Cho nên, hành động thất bại, kẻ đưa tin đã chạy trốn ngay dưới mí mắt chúng ta."

Trong phòng họp một trận im lặng.

Phương Long nói: "Có thể là hắn vừa vặn hoàn thành nhiệm vụ, cho nên đổi địa điểm?"

"Vì sao hắn phải phá máy truyền tin?" Hà Quảng Hoa chất vấn, "Hắn nhất định biết chúng ta đang mai phục, rất khó để ôm máy rời đi, lại không nghĩ chúng ta thông qua tín hiệu tình báo tìm được manh mối, cho nên mới tiêu hủy ngay tại chỗ, không phải ư?"

Phương Long không nói. Tầm mắt Hà Quảng Hoa đảo qua mọi người, ngữ khí lạnh lùng nói: "Có vài lời tôi không nói ra, là sợ ảnh hưởng sĩ khí, làm lạnh lòng trung thành của mọi người đối với tân chính phủ. Nhưng mắt thấy sự tình phát triển đến nước này, càng không thể để các người không thích thì không nghe. Hành động lần này diễn ra bí mật, cục cảnh sát cũng không biết, là bộ tư lệnh đơn phương thực thi, chúng ta tung ra tin giả làm mồi câu cá, kết quả cá không cắn, còn bơi mất dạng, này chứng tỏ điều gì?" Hà Quảng Hoa ngưng lại, ngón tay chỉ lên mặt bàn, "Này chứng tỏ, có người báo tin với hắn, kêu hắn rút lui, thậm chí nói cho hắn biết mật điện là giả."

"Tư lệnh", Phương Long khó lòng tin nổi, "Ngài đang nghi ngờ chúng tôi. . . .?"

"Tôi không nên nghi ngờ sao?" Hà Quảng Hoa lạnh lùng nhìn hắn, thuận tiện quét một vòng, thời điểm quét đến, Diệp Cẩm Nguyên không hề di dời tầm mắt.

"Tống Minh Dã trước khi bị diệt khẩu đã kịp để lại tin tức." Hà Quảng Hoa lạnh giọng nói, "Bộ tư lệnh có nội gián, hơn nữa cấp bậc không thấp."

------------------------


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật