[ĐM] Biến thái

Đa nhân cách (6)



Tôi đã từng nghĩ, nếu mọi thứ trong cổ tích, đều là sự thật, không phải giống như những lời y nói.Điều đó sẽ khiến cho tôi càng khao khát muốn được nhìn thấy ngoài kia, những bụi cây rừng rậm trong cuốn cổ tích, những đám mây hòa vào bầu trời xanh vô tận trên trang giấy, những sự sống trên trái đất, kể cả con người, sẽ được thấy, dù chỉ một lần chứ?

Mỗi lần nhìn thấy bóng lưng gầy của y, tôi đều có suy nghĩ, rằng nếu như một ngày bản thân tôi phát hiện ra y nói dối tôi, nói những lời lẽ đầy giả tạo kia, khiến tôi ngu ngốc mà tin theo, thì sẽ ra sao?

Nếu như tôi đi, đi khỏi nơi này, nơi mà cả hai chúng tôi đang sống từng trọn khoảng khắc bên nhau.Phá vỡ đi sự hạnh phúc mà hai chúng tôi có.Chỉ để ngắm nhìn thế giới bên ngoài kia.Dù chỉ một lần.Liệu rằng, y sẽ tha thứ cho sự tò mò của tôi chứ.Y có trở nên cô độc không, y sẽ không hạnh phúc nếu không có tôi ở bên cạnh.

Y càng níu kéo, tôi lại càng muốn được mở cánh cửa đó ra, bước đôi chân trần, bước ra khỏi căn nhà đã giam giữ tôi suốt mấy năm qua.Muốn nhìn ngắm bầu trời, những tia nắng ban mai muôn màng chiếu sáng sự vật trên thế gian này.Tô điểm cho bức tranh đầy sinh động đẹp đẽ hơn...Tôi, muốn ngắm nhìn bức tranh đó, ngắm nhìn khung cảnh xinh đẹp này, cùng với y.

Cho dù thế, cho dù nếu y nói dối tôi, tôi cũng chỉ đều muốn, cùng y đi đến con đường hạnh phúc.

Nhưng...tại sao mọi thứ bây giờ lại trở nên như vậy.

Cứ ngỡ chỉ là trong tâm trí bản thân, giờ lại không biết phải đối mặt như thế nào...

Không dám tin vào mắt mình, những thứ xung quanh tôi, bao trùm bầu trời xanh vô tận không có điểm dừng, đám bụi rậm cây cối, kể cả những căn nhà cũ kỹ sát gần nhau nữa...Tôi bất động đứng im, phút chốc như một tượng đá, tâm trí hoảng loạn, mọi thứ ở đây là thật, tất cả đều là sự thật.

Chợt ngỡ ngàng khi nghe thấy âm thanh vang vọng từ xa:

" Mẹ con đói muốn đi ăn"

Hình dáng nhỏ bé của một cậu bé ngây ngô núng níu váy của người mẹ

"Vậy chúng ta cùng đi nhà hàng, con nhớ mang theo ô đấy.."

Ánh mắt mơ hồ luôn hướng về bóng dáng hai con người từ phía xa, dù không thể nhìn rõ gương mặt bọn họ...

"Em đang làm gì đấy?"

Giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên, đôi mắt xanh bất động hướng nhìn người phía trước, con người này...khiến lòng tôi trở nên sợ hãi nặng nề thêm, ngay cả âm thanh, cũng phát ra âm giọng lắp bắp không rõ rệt.

"Ah..anh-"

Nhưng chưa kịp nói hết câu, bất ngờ cảm nhận lực mạnh kinh khủng lôi kéo cơ thể tôi vào bên trong nhà.

Có thể vì đứng đằng xa, những con người kia sẽ không thấy được tôi...

Thấy người kia đóng cửa, một tiếng sầm to lớn vang lên, liền vặn khóa chốt, tôi còn chưa kịp quan sát ngắm nhìn rõ mọi thứ bên ngoài xa lạ kia.Mà cậu đã nắm cổ tay tôi đau đến mức như muốn bóp nát cả xương.

Tôi bất giác cảm nhận cơn đau, kịp phản ứng hốt hoảng kêu lên:"A anh buông ra buông ra!"

Cả người lảo đảo đi đứng không vẫn, An Hy  không nói lời nào liền bước vào phòng ngủ một phát đẩy ngã người tôi trên giường.

Lực mạnh kinh khủng, tôi nằm lê thết trên chiếc giường, nếu không có nó, tôi e đã phải ăn trọn cơn đau một cú.

Nhưng, còn nghĩ đến chuyện gì khác nữa sao?Tôi lo sợ đề phòng, đồng tử co rút luôn đề phòng cảnh giác ngẩng đầu nhìn phía trên người đứng trước mặt, ánh mắt xanh dương phản chiếu gương mặt đang cau có vặn vẹo đến đáng sợ.

Bây giờ, con người trước mắt tôi, chẳng khác nào là con quái vật to lớn có uy lực mạnh khủng khiếp, cùng ánh nhìn sát khí đe dọa, như đang thèm khát muốn ăn tươi nuốt sống loài người.

"Em...không nên ra ngoài, nguy hiểm lắm"

An Hy đột nhiên thay đổi nhanh chóng, lấy tay che miệng cười gượng gạo, gương mặt đỏ ửng biểu cảm nhút nhát đó, khác hẳn với ánh nhìn đáng sợ ban đầu.

"Anh xin lỗi, để anh xem em có bị thương ở đâu không"

Nhưng hành động ôn nhu dịu dàng của cậu, giờ đây càng khiến tôi rùng mình lạnh gáy hơn.

"K-không đừng lại đây..a"

Tôi run rẩy, cố ý nhích người lùi ra xa, né tránh con người phía trước.Con người đầy sự ruồng rẫy nguy hiểm này.

Tôi phải làm sao đây.

Chỉ vì mải miết nghĩ làm sao để tìm đường thoát, một giây lơ là, cậu đã đè tôi nằm xuống giường, động tác thoáng qua rất nhanh nhẹn.

"Buông ra ưn buông ra"

Đau thật, hết người này đến người khác, sao ai cũng thích nắm chặt lấy cổ tay tôi vậy, như muốn bẻ gãy răng rắc nó luôn.

Tôi nhíu mày nhắm nghiền đôi mắt, gương mặt cau có hóa giận, mọi thứ diễn ra rất nhanh, như có thứ gì đó vô hình chặn đứng tôi, một thứ thế lực mạnh, dồn ép tôi vào đường cùng.Khiến tâm tôi thật khó chịu, thật ngứa ngấy, thật muốn phá vỡ đi sự áp lực khủng khiếp này.

"Vì sao..lại nói dối em.."

Hốt ra những lời lẽ ngập ngừng, không dám chắc chắn, nhưng vẫn cứ vô thức mà hỏi.Nhưng chờ mãi, vẫn không lấy một đáp án, nghĩ rằng người sẽ không màng đến, nhưng...

"Vì yêu em"

Bên tai vang vảng giọng nói, tôi mở tròn to mắt, từ khi nào ngơ ngác đối diện nhìn con người phía trên, với lời nói thản nhiên kia. Không chút lững lự ngại ngùng.

Ánh mắt đen sâu thẳm bóng tối, lại pha lẫn chút gọi là chiếm hữu khác thường kia.Tôi có thể nhìn thấy mình trong mắt cậu ấy, phản chiếu một "cậu bé" đang sợ hãi.

Cậu hơi nghiêng đầu nhẹ, đầu ngón tay cân xứng khẽ chạm vào vuốt ve khóe mắt tôi.Vừa ân cần lại vừa dịu dàng đến rùng mình.Tôi càng không dám thở mạnh, hay hó hé, cứ mặc kệ cậu tùy ý.Điều đó khiến tôi cảm nhận từ hơi ấm áp như ánh mặt trời lan tỏa đến, giờ đây đã thay bằng cái giá lạnh như tuyết mùa đông kia, những cơn tuyết vừa khiến người thích vì sự đẹp đẽ của nó, đồng thời lại ghét cái giá rét mà nó mang đến.

"Em rất quan trọng với anh"

Đôi môi hờ hững nói tiếp, cùng ánh mắt luôn say mê nhìn con người bé nhỏ đang nằm dưới thân mình, dễ thương, mộc mạc, mềm mại, như chú thỏ nhỏ xù bộ lông của nó.Cậu chỉ muốn ôm trọn nó vào lòng, mà chiếm lấy riêng mình.

"À không, phải là quan trọng đối với 'bọn anh' chứ"

"Đều yêu em, đều muốn giữ riêng em, đều muốn giấu em, bẽ gãy chân em, không cho em đi, tốt nhất là trong một cái hòm có ổ khóa, và mãi sẽ không ai biết em ở trong đấy đang gào thét vô vọng cầu cứu tới cỡ nào đâu nhỉ?"

Tôi như chết lặng, trước câu trả lời của cậu, đầu óc cứ như bị cắt khỏi dòng suy nghĩ, như không có dấu tích gì trong đó, cứ mãi là  khoảng không...

"Cũng chỉ vì bắt nguồn tự sự cô đơn, những kí ức đi theo thời gian, mãi không thể xóa nhòa trong tâm trí người"

"Quá khứ đau khổ ấy, 'bọn anh' vẫn còn chật vật bởi nó, nên mới...làm hành động điên rồ đó, bắt cóc em, cũng chỉ vì khao khát sự ấm áp từ em".

"Ha...Lí do như thế...em thấy thõa mãn rồi chứ?"

Cậu híp mắt mỉm cười, nhưng nét cười ấy lại  thoáng chốc mang sự buồn bã, luôn nhẹ nhàng vuốt khóe mắt người phía dưới, vuốt đi những sợi tóc lõa xõa trước vầng tráng lấm tấm đầy mồ hồi kia.Gương mặt không chút nôn nóng, tĩnh lặng như gợn sóng nước, hành động ân cần như thế, luôn muốn nói rằng, cậu thừa sự kiên nhẫn để chờ tôi nói dòng suy nghĩ của mình.

Nếu cậu tự nguyện chờ, dưới tán gốc cây cổ thụ, cùng những giọt mưa lấm tấm rơi trên kẽ lá xanh, rơi xuống cùng hòa vào mặt đất, mãi chờ đấy, dù thời gian đã ngừng lại....

Tôi phải làm sao, cậu đang cố tỏ vẻ đáng thương, đang thử thách lòng nhân hậu của tôi sao?Muốn tôi đến đó, dang cánh tay rộng lớn, sẵn sàng ôm cậu vào lòng mà xua đuổi đi bóng tối phía sau lưng cậu.Trao nhẹ hơi ấm đến, khẽ nhẹ nhàng nói:"Không sao đâu, có em đây rồi"

Cậu muốn thế, tôi rất sẵn lòng làm điều ấy, vì như cậu nghĩ, tôi có lòng nhân hậu.Tôi mềm yếu trước sự yếu đuối kia, trước những sinh vật nhỏ bé, không nơi nương tựa nào, như cậu vậy.Tôi sẽ đến, sẽ ôm, sẽ trao hơi ấm ngọt ngào hạnh phúc này...Nhưng, tôi sẽ không yếu đuối, sẽ không mềm lòng vì lời nói ngu ngốc của cậu nữa.Cái bẫy cậu tạo cho tôi, hoàn toàn sụp đổ rồi.

"Vậy thì sao?"

"Chỉ vì sự cô đơn, hay bởi ám ảnh do quá khứ bị bạo hành, thì sao chứ?"

Tôi nghiêng đầu, ném cho anh ánh mắt tràn đầy mệt mỏi lẫn khinh thường, giọng điệu chút cao hứng cũng hùng hồn tỏ ý miệt thị.

"Chỉ vì muốn sự hơi ấm mà người khác trao cho, mà "bọn anh" bắt cóc tôi, rồi nhốt vào căn nhà này, không có cái cửa sổ nào có thể nhìn sự sống bên ngoài"

"Tôi như là thằng ngốc, tin vào lời nói dối hoa mỹ của y, đến lúc nhận ra bị lừa lại quá muộn màng lúc nào không hay"

"Muốn đến hơi ấm vậy, lại làm liên lụy đến tôi, làm tôi không biết bố mẹ mình như thế nào, hẳn là bọn họ giờ vẫn còn mất ăn mất ngủ tìm kiếm bóng dáng đứa con trai vất vả sinh ra.Vậy mà tôi lại ở đây, hớn hở cười nói với anh, ngây ngốc không biết gì về nguồn gốc mình sinh ra"

Tôi liên tục nói, với giọng điệu tháo quát, không biết nói gì, nhưng vẫn cứ mở lời mà nói, đến hình ảnh trước mắt đã cay xót nhòe mờ bởi nước mắt, không biết từ lúc nào đã mất đi lí trí kiểm soát, cảm xúc trong lòng cứ thế mà dâng trào, như một chiếc bom, không hẹn giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào.

Luôn nói, dẫu biết Từ Ân đã dạy tôi, không nên hùng hổ trước y, phải luôn giữ phép lịch sự tối thiểu, vì y là người lớn.Nhưng, tâm trí tôi mất kiểm soát, cảm xúc ấy, luôn rừng rực trong lòng, ngứa ngấy cồn cào, muốn trút giận lên, con người trước mắt.

"Nếu là người khác, tôi sẽ thông cảm và thấu hiểu.Nhưng, tôi không phải thằng ngốc, con người "bọn anh" tôi biết rất rõ, dù có là sự thật, thì ngay hiện tại này anh chỉ đang muốn lấy lòng thương hại từ tôi.Tất cả đều là đeo chiếc mặt nạ đang khóc, nói những lời đáng thương ấy để lấy lòng người.Lừa một cách ngoạn mục.Đều là giả tạo, thằng khốn!"

Đến lúc như đã trút giận hoàn toàn, tâm trí tôi như giờ rỗng không, chỉ còn lại gương mặt đỏ bừng cùng đôi mắt ẩm ướt, liên tục thở hộc.Mặc kệ người phía trước như thế nào, tôi thấm mệt rồi.Cả tâm hồn lẫn thể xác.

Tôi không muốn mọi thứ cứ tiếp tục thế này, đừng để cuộc sống tái diễn như trước, giống như không có gì xảy ra sau cuộc cãi vã này.

Tôi hiểu, y, anh, và cậu đều có quá khứ không mấy tốt đẹp, nhưng, tôi cũng là nạn nhân.Nếu tình yêu điên loạn chiếm hữu này vẫn xảy ra, thì cả chúng tôi đều sẽ sa đọa vào nó mất.Chỉ thêm cho đối phương đau khổ, cứ theo lao vào con đường sai trái.Để rồi mất đi, mới biết hai từ "hối hận" là gì.

"Giờ anh buông được rồi chứ?"

"Tôi còn phải ra ngoài-"

Nhưng chưa kịp nhổm người dậy, liền bị cơn đau rát từ cổ tay lần nữa kéo lại, liền không trụ được ngã nhào xuống giường.

"Ra ngoài?Ra đâu?"

Gương ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, cậu như thể hiện sự tức giận trong đó, liền bóp chặt cổ tay tôi, không cho tôi động đậy ngồi xuống người tôi.

"Ưhn đau"

Khác lần này, lực càng ngày càng mạnh hơn, không, không còn là bóp muốn gãy tay, mà như muốn lìa luôn cả hai tay, giống như việc cắt bỏ đi hai cánh tay, để không còn nắm cửa ra khỏi đây.Có phải, đôi mắt điên loạn của cậu như muốn nói điều đó không?

"Thiếu anh, em sẽ sống được sao?"

"Em tuyệt đối không được bước ra khỏi đây, nếu không có sự cho phép của anh, hiểu chứ?"

Một câu mệnh lệnh, khởi đầu cho sự gây ra hậu quả, nếu không nghe lời, tôi biết nó diễn ra như thế nào.Nhưng, tôi không muốn yếu đuối, càng hèn nhát, thì bản thân tôi càng không dám thể hiện cảm xúc, đối mặt với nó dù có thế nào đi nữa.

"Không...tôi không còn là thú cưng mà vẫy đuôi nghe lời anh!"

Tôi cười khinh, mặc kệ tất cả, tôi không giống những con người ích kỷ thích chiếm làm riêng của mình, tôi khao khát được tự do, tôi muốn bản thân mình cao chạy bay xa, tìm đến nơi tôi vốn sinh ra, nơi tôi vốn thuộc về.

Bước đôi chân trần chạy không ngừng, đi theo ánh sáng phía cuối con đường, đến lúc dừng lại, là gương mặt cha mẹ mình.Tôi sẽ vỡ òa, sẽ không kiềm nén cảm xúc mà chạy tới ôm hai người bọn họ, tôi muốn tìm kiếm sự ấm áp trong sáng từ gia đình.

Tôi cũng đang tự hỏi thầm, rằng cha mẹ mình sẽ trông như thế nào.Chắc sẽ đẹp hết nhỉ, không, sẽ đẹp chứ, vì tôi được sinh ra từ cha mẹ mà.Điều đó, càng thôi thúc tôi muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

"Mau buông ra, tôi còn phải đi-"

"Tôi không cho!!Tôi đã nói cmn em rồi!!"

"Này k-khoan—"

Chỉ một phút nóng giận, con người mấy ai kiềm nén được cơn giận kiểm soát bao vây lí trí mình.Để rồi làm ra những hành động ngu ngốc, đến khi tỉnh táo lại thì vô vàn cảm xúc trên gương mặt biểu hiện ra trước tình cảnh trước mắt.

"Khục-buông..r..a..a..."

Cậu ta trở thành con người khác, một con người khác hẳn với tính cách nhút nhát tốt bụng mà cậu ta thường thay thể hiện bên ngoài, tôi cứ nghĩ rằng, nhưng tôi sai rồi, người điên loạn nhất ở đây, không phải Phi Hạ, mà là cậu ta!!

Ánh mắt toát ra sát khí mãnh liệt, vô cùng gây áp lực đối với người nhìn, như con thú dữ, đang không ngừng gồng người mà bóp chặt cổ tôi không chút ngập ngừng, một cách dứt khoát, như thể cậu ta sẽ cho tôi lìa đời nếu còn nói thêm câu nào nữa.

"Em dễ thương lắm đấy, khi nằm dưới thân tôi"

Chết tiệt, tình cảnh trước mặt, tôi sắp chết, còn cậu thong dong nói ra những lời lẽ điên kia.

Tôi bây giờ, hẳn mình không còn chút sức lực nào để chống trả người phía trên, bao nhiêu sức đều dồn vào cánh tay cậu, cố gắng đẩy mạnh ra nhất có thể.Nhưng, lúc nãy vừa kháo quát lên, cổ họng đã đau rát, cơ thể thì mệt lừ.Nghĩ còn đủ khỏe lắm sao, tình cảnh hiện tại, khó có thể giải quyết được.

Tôi đoán bây bây giờ gương mặt mình đã nổi bừng lên, hốc mắt thì sưng đỏ ẩm ướt, vầng trán đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, thân thể như muốn nóng rụi lên, lan tỏa từng chút thiêu cháy bên trong tất cả.Đầu óc ong ong, tầm nhìn của tôi, cũng đã mờ nhòe đi, không thể thấy, bóng tối sắp bao vây lấy đi, ngày càng kiệt quệ...

Tôi sẽ chết sao?...

Chết cũng tốt, nhưng lại chết trước khi gặp lại cha mẹ mình, thì thật đáng tiếc vì không thể ngắm nhìn gương mặt bọn họ lần đầu, cũng như lần cuối.Ha...tôi thật bất hiếu, con xin lỗi....

Ngay khi nghĩ bản thân sắp lìa đời, cậu đột nhiên khả lỏng bàn tay, điều đó như chuẩn bị tâm lý lên thiên đàng, lại bất ngờ bị kéo xuống trần gia, trở lại thực tại.

"K-khục khục hu..ha.."

Lấy lại được khí oxi, tôi tham lam hít lấy, nước mắt chảy ra làm ướt đẫm gò má tôi, cơn đau rát vẫn còn quanh bên cổ, tôi không nhịn được mờ sờ cổ mình, với thân thể run rẩy nằm co rúm... Không cần nhìn, liền biết trên vòng cổ in hằng vết đỏ thương tích...

Lại càng không để ý, từ lúc nào cậu đã nằm trên người tôi, đều ôm chặt lấy quanh hông tôi, đột nhiên bày gương mặt nũng nịu như một đứa trẻ, chui hõm vào cổ tôi mà dụi dụi nhẹ... Một đứa trẻ xin kẹo, viên kẹo ngọt ngào đậm vị chocolate hòa tan trong miệng lưỡi, đó là thứ bọn trẻ thích ăn nhất.

Đáng tiếc, "đứa trẻ" này lại nói ra những lời lẽ ghê tởm trái ngược với hành động "xin kẹo"

"Anh muốn làm tình với em, muốn làm em đến mang thai con của anh, được chứ?"

Khoảng khắc cậu ta hốt ra với giọng nói ngon ngọt ấy, thật khiến tôi bất giác mà rùng mình phía sau gáy.

Không, cậu ta không những bị điên, mà còn điên rất nặng, điên hết thuốc chữa. Một con người này là bản sao của y, lại mang cho mình thêm một "đa nhân cách" khác.

Tôi không dám hó hé nửa lời, ai biết được rằng càng nói thêm câu nào, cậu ta liền nổi điên mà giết tôi chứ?...Phải chạy thôi, tôi không muốn ở đây thêm lần nào nữa, không thể trở thành con mồi mà bị cào xé da ăn thịt lấy...

Nếu không, tôi là người điên sau cậu ta mất.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật