[ĐM] Biến thái

Đa nhân cách (1)



Kỳ Tiểu, đó là tên của tôi.

Ha, với vẻ ngoài tôi cũng chẳng có gì đặc biệt, nổi bật là mái tóc vàng bạch kim bồng bềnh, thân hình bé nhỏ cao chừng 1m52, là 12 tuổi.Tôi không cần phải tự tin với dáng vẻ của mình.

Trong tâm trí của tôi, thế giới mà tôi sinh sống, là căn nhà, và y.

Nhân tiện, y của tôi rất ôn nhu xinh xắn, anh ấy tuy gần 30 tuổi, nhưng ngoại hình vẫn mãi độ tuổi thiếu niên, thân hình xinh đẹp gầy với chiều cao 1m70.Khuôn mặt mỹ lệ cân xứng, tóc đen khá dài được tít gọn gàng đằng sau, y rất nho nhã đáng yêu.

Y tốt bụng, thường chăm sóc chu đáo cho tôi, cả hai đều sống nương tựa cùng nhau.Y là một mình tự tay nuôi lớn tôi, hai người chụp những tấm ảnh kỉ niệm đẹp từ hồi thơ ấu đến bây giờ, tất cả đều dán vào cuốn album, tôi có thể tùy thích xem bao nhiêu lần cũng được.

Tôi đang rất hạnh phúc, hiện tại, và tương lai sau này, chỉ cần có y, tôi sẵn lòng tình nguyện đi theo y suốt đời.

Hôm nay vẫn là ngày vui với tôi, tôi  chạy vòng vòng xung quanh chơi đùa, nệm gối vì thế cũng nằm tùm lum dưới sàn, thú vui tao nhã của tôi là những chiếc gối mềm mại này, ôm, đánh, nằm, nó thật thú vị.

"Kỳ Tiểu"

Bỗng tôi nghe thấy y gọi mình, ngay cả giọng của y, cũng là ôn hòa dịu dàng.

Tôi hí hửng bỏ chiếc gối sang bên, bước tới nhào vào người, ôm trọn chiếc eo nhỏ thon của y, tôi không dám ôm mạnh, sợ y sẽ đau.

Y ngước xuống nhìn tôi, các ngón tay xinh đẹp dài cân xứng vuốt mái tóc vàng bạch kim của tôi, tay còn lại bận bịu xào nấu thức ăn mà y hay đảm nhiệm nấu.

Phải công nhận tôi thấy y rất đẹp, mặc thêm tạp dề ìn hình chú gấu đằng trước, y mỗi lần vào bếp, mặc nó vào là cực dễ thương.Tôi càng lấn tới dụi dụi vào người y, hóm hỉnh thật thà nói.

"Anh rất xinh"

Y liền bật cười, nhắm mắt cười tủm tỉm nói rằng.

"Con trai mà dùng từ xinh là thấy không hợp a"

Tôi thấy y nói vậy, liền chớp đôi mắt to màu xanh biếc, nhanh trí sữa lại ngôn từ:

"Anh rất đẹp, đẹp trai nhất nhất"

Y che miệng buồn cười, nói tôi ngoan ngoãn ngồi chờ, đồ ăn sẽ bưng nhanh lên thôi.

Tôi nghe lời y, gật đầu liên tục, mới dám ngồi ngay thẳng trên ghế chờ y.

Ban đầu tôi muốn giúp y nấu, nhưng y nhất quyết không cho, mọi việc trong nhà, đều là y đảm đam làm tất.Y quả thật rất chăm chỉ.

Tôi đung đưa bàn chân, vừa nghịch ngón tay mình, vừa vui vẻ mỉm cười ngâm nga bài hát y dạy tôi.

Y dạy tôi rất nhiều thứ, mọi thứ xung quanh nơi tôi đang sống, y gọi đó là căn nhà, là nơi sống duy nhất của hai người.

Tôi vốn là trẻ con, bản tính tò mò, càng lớn càng hỏi y nhiều thứ, cửa sổ là gì, bầu trời là gì, cây cối là gì...y chỉ mỉm cười đáp lại.

Những thứ đó không có thật, quyển sách cổ tích mà em đang đọc, chỉ là tưởng tượng mà ra.

Y liền cất hết toàn bộ cuốn sách đâu đó, dặn tôi không nên đọc nữa, tôi chỉ ngoan ngoãn làm theo, dù thế bản tính hiếu kỳ, tôi vẫn không tìm ra những quyển sách được.

Chợt giọng nói cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

"Em đang nghĩ gì đó?"

Y bưng dĩa đầy đồ ăn nóng tới gần tôi.

Tôi hơi giật mình, lắc đầu nghĩa là không có gì.

Y mỉm cười nhìn tôi, đặt thức ăn xuống bàn, bất ngờ bế tôi lên mà không nói trước.

Nói có phải tôi đang nghĩ đến mấy cuốn sách đó không.

Tôi vòng tay qua cổ y, cố bình tĩnh dụi hõm cổ trắng nõn của y, lắc đầu nói không phải, tôi chỉ nghĩ đến thức ăn hôm nay y nấu.

Y thấy tôi có vẻ không nói dối, liền thở dài dịu dàng dặn dò bảo, không được nói dối y, nói dối là xấu.Tôi chỉ đành vâng vâng dạ dạ.

Y bế tôi ngồi trong lòng mình, xoa xoa đầu tôi, mà khen ngợi.

"Ngoan"

Bữa ăn cứ thuận lợi diễn ra, mỗi lần y đều tự tay đút tôi ăn, hồi nhỏ cũng vậy, y nói đây là thói quen, nếu tôi không cho là y bối rối khó bỏ lắm.Tôi gật đầu ngoan ngoãn nghe lời y, đối với tôi, y nói gì cũng đúng, và cả hai ăn trong vui vẻ trò chuyện.

Cứ lần ăn xong, y đều dặn uống thuốc.

Tôi ban đầu thắc mắc hỏi đó là gì, y ôn nhu nói đó là thuốc vitamin, uống vào sẽ khỏe hơn.

Tuy ko biết vitamin là gì, tôi thấy sức khỏe mình ổn, nhưng nếu y nói thế, tôi chấp nhận uống, đi ngủ là đều uống lần.

Vừa nuốt ực xong, y đứng dậy bế tôi vào lòng, ôn hòa mỉm cười nói:"Đi ngủ nào"

Tôi dụi dụi đôi mắt, gật đầu nhẹ dựa vào lồng ngực không lớn của y, nhưng nó mang đến loại cảm giác ấm áp kì lạ, tôi mỉm cười càng thích thú dựa dẫm nhiều hơn.Mê luyến không rời.

Y cúi xuống hôn nhẹ mái tóc vàng bạch kim của tôi, nở nụ cười xinh đẹp bí ẩn.Liền bước vào phòng, cánh cửa tự động khóa lại....
.

.

.

.

.

.

Mọi thứ thật tĩnh mịch, tôi từ trong cơn mê liền bị tỉnh giấc, không hiểu vì sao, nhưng âm thanh lách cách rõ ràng sinh động phát ra ngoài cửa.

Cạch.

Điều đó khiến tôi mơ màng tỉnh táo bàng hoàng.

Do có bóng tối, tôi không thể nhìn rõ, muốn lần mò đánh thức người bên cạnh dạy, nhưng kì lạ, nó trống trơn...

Tôi hơi bối rối ngồi dậy, trong đầu lo âu nghĩ đến bóng dáng của y, y đi đâu rồi.

Tôi sợ bóng tối, mọi khi đều có y ở bên cạnh ngủ, chăm lo, tôi không còn có cảm giác sợ hãi nó nữa, nhưng giờ thì hết rồi.

Tôi muốn đi tìm y, đột nhiên tay nắm cửa phát ra tiếng cạch lạch liên tục.

Cạch, cạch.

Nào ngờ tôi nín thở im lặng, gương đôi mắt to mãi nhìn phía cửa, hai bàn tay nhỏ ẩm ướt mồ hôi, nắm nhàu nát chiếc chăn trắng.

Tôi dần sợ hãi, tim đập nhanh, cơn lạnh gáy xuất hiện, lông tơ đều dựng đứng lên.Nhắm chặt hai con mắt, không dám động đậy, càng không dám khó hé nữa lời.

Tôi không dám ra mở, nghi ngờ, có thực sự là y không...

Cánh cửa bỗng chốc ngừng lại, âm thanh cũng biến mất...trở lại không gian im lặng tĩnh mịch.

Ngay lúc tôi nghĩ đi rồi sao, bất thình lình tiếng động phát vang dữ dội.Cánh cửa kì quái càng ngày càng tiến tới gần tôi, tiếng động phát ra kẽo kẹt âm u.

Tôi trợn to mắt chưa kịp kêu, hù.Cánh cửa bật ra toang, dáng người lẫn khuôn mặt đầy sự quen thuộc xuất hiện, sự méo mó đẫm máu trên gương mặt y.

"A!"

Tôi đột nhiên bật dậy kêu lên.

Đồng tử co rút nhìn bức tường, sau dần, mới bình tình trở lại.Cố điều chỉnh nhịp thở, bàn tay vỗ nhẹ lòng ngực, mồ hôi đầm đìa trên mặt, ẩm ướt cả quần áo.

Tôi mới biết, đó chỉ là mơ, một giấc mơ kì lạ.

Cạch.

"..."

Nhưng, vẫn là tiếng động đó, phát ra rõ ràng, từ phía ngoài cửa gỗ...

Tôi liếc nhìn mới nhận ra, y biến mất rồi...

Nhỏ nhẹ mở cánh cửa, tôi muốn tìm y, hẳn là y là đang ở ngoài phòng...

Lâu dần thích ứng bóng tối, dù hơi mờ nhưng tôi vẫn nhận ra được bóng lưng gầy của y.

Y đứng ngay cạnh bàn ghế, y quay người phía sau.

Tôi dụi mắt, mới dần bước chân lại, tôi mơ hồ không thấy, y là đang làm gì ở đó.

Tôi có chút nghi ngờ, không hiểu sao cảm giác lo sợ dần chiếm lấy tế bào mình, tôi thấy y lạ quá.

Tôi một chút bối rối, hai tay nắm áo, mới dám ngập ngừng nhỏ nhẹ cất tiếng nói:

"Anh đang làm gì đó...."

Nghe thấy giọng nói, y như bình tĩnh im lặng, tôi có cảm giác, như y đang cười.

Sau dần, y mới quay đầu lại, gương mặt thấp thỏm trong bóng tối, làn da trắng, sóng mũi cao nhỏ, đôi mắt đen u ám nhắm híp liếc nhìn tôi, như cái nhìn sắc bén, đúng là y đang mỉm cười, nở nụ cười xinh đẹp, nhưng cũng méo mó đầy kì lạ bí ẩn.Cùng giọng nói ôn hòa trầm ấm, cũng là nó xa lạ đầy rùng rợn:

"Em chưa ngủ à?"

Đó chính là lúc, tôi dần có cảm giác mơ hồ, như đó là "y", nhưng không phải là y mà tôi biết......


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật