[EDIT|MARKHYUCK] BƯỚC QUA RANH GIỚI

14



"Bông hồng đẹp nhất này cuối cùng cũng chỉ thuộc về một mình anh."

---------

"Anh còn không nhớ rõ, những ngày đầu vắng bóng em, anh đã nhớ em nhiều đến như nào nữa ." Lý Mẫn Hanh cứ đứng như thế này nhìn Đông Hách. Anh đứng đó, nhìn ngắm người mình yêu vì anh đã trải qua biết bao nhiêu chuyện sóng gió, Mẫn Hanh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn rồi đảo mắt mỉm cười. Anh bày tỏ hết những tâm tư trong lòng mình với cậu

"Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, bây giờ cuối cùng thì em đã ở bên cạnh anh."

Lý Đông Hách không nhịn được cười nữa khi thấy anh như vậy, cậu giả vờ tức giận nói: "Anh còn không mau đeo nhẫn cho em sao?"

Lý Mẫn Hanh nhanh chóng lấy chiếc nhẫn ra và đeo lên tay của Đông Hách. Bông hồng đẹp nhất này cuối cùng chỉ thuộc về một mình anh.

Không biết từ khi nào ranh giới giữa hai người đã biến thành hư vô, trở thành mối quan hệ thân mật giữa những người yêu nhau.

"Thời tiết dễ chịu thật, bầu trời trong xanh biết bao." Lý Đông Hách nhìn bầu trời cảm thán, rồi nhìn xuống chiếc nhẫn. Nó thật đẹp.

"Cuộc đấu giá vẫn chưa kết thúc, anh tính không quay lại sao?"

Sắc mặt của Lý Mẫn Hanh trầm xuống một chút khi nghe thấy Đông Hách nói như vậy

"Em vẫn muốn ngồi bên cạnh cậu ta nữa sao?

Lý Đông Hách nhìn người đàn ông mình yêu ghen tuông chỉ thấy buồn cười, cậu xoa xoa đầu an ủi anh

"Vậy em nói chyện với người khác được chứ ?."

"Được." Lý Mẫn Hanh dịu dàng xoa đầu Đông Hách, tâm tình anh có vẻ tốt hơn rất nhiều, và miễn cưỡng đồng ý với yêu cầu của cậu.

La Tại Dân nhìn thoáng qua chiếc nhẫn đang đeo trên tay của Lý Đông Hách, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt rồi lên tiếng: "Tôi đến đây là để chúc mừng cho cậu sao ?"

Lý Đông Hách trợn mắt giả bộ tức giận: "Vậy tôi đến đây để trả tiền sao? Và nói lời cảm ơn cậu sao? Vậy cậu có rảnh không, tôi mời cậu bữa tối."

La Tại Dân gật đầu như đó là một lẽ đương nhiên "Không cần mời tôi ăn tối, tôi sợ có người lại bày ra vẻ mặt như sắp ăn tươi nuốt sống tôi vậy."

Như thể biết trước được Tại Dân sẽ nói câu này, Đông Hách nở một nụ cười và nói: "Không sao, việc này cứ để tôi lo."

Lý Đông Hách vội vàng nắm lấy tay của Mẫn Hanh, ngọt ngào nói với anh:

"Có chuyện gì, anh cũng sẽ không ghen chứ?"

Lý Mẫn Hanh nhìn chằm chằm Đông Hách một cách nghiêm túc và nói: "Chẳng phải cậu ta đang theo đuổi em sao, em đã nói với cậu ấy về em chưa? . "

"Chúng em chỉ là bạn mà thôi, trong tương lai cậu ta sắp tới là chồng sắp cưới của sếp em." Lý Đông Hách không ngờ Lý Mẫn Hanh sẽ nói ra điều này. Cậu hoảng hốt nhanh chóng đáp lại anh, để không bị hiểu lầm.

Mẫn Hanh ngay lập tức phá lên cười khi nghe người yêu mình nói, nhưng anh ấy vẫn cố gắng hết sức để giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và nói:

"Vậy thì thật tốt quá."

"Đông Hách, vậy còn tương lai chúng ta thì sao?"

"Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu nhỉ?"

"Mãi mãi.."

Gió thổi qua làm mái tóc của hai chàng trai trẻ hơi rối đi một chút, và tình yêu nồng cháy của hai người họ giống như hoa hồng trắng, loài hoa mà Đông Hách thích.

Sẽ không bao giờ tàn phai...

Hoàn.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật