[EDIT - XUYÊN NHANH] Nam Chủ, Phản Diện Anh Thật Hư Quá Đi

Chương 26 + 27



Editor: Tịch Lam
     Truyện đăng duy nhất ở Wattpad @tichlam119988, hãy là người đọc thông thái, đọc ở trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
______________
Không phải là do sau khi yêu đương với Ngu Niểu mà anh đối xử lãnh đạm với người thanh mai từ nhỏ lớn lên với mình. Mặc kệ trước kia Hướng Mẫn có làm cái gì thích hợp hay không thì hai người họ vẫn còn tình cảm từ bé với nhau.

Tề Tử Ngang cũng không phải người mà đối phương không thích anh, anh không thích đối phương mà hoàn toàn không quan tâm tình xưa nghĩa cũ nữa. Mọi chuyện đều do sau khi Hướng Mẫn thân cận với Dương Hạo thì cô ta vô tình xem nhẹ Tề Tử Ngang, gặp chuyện gì cũng không kể với anh nữa.

Bây giờ trong đầu Tề Tử Ngang toàn là làm sao để có một buổi hẹn hò ngọt ngào với Ngu Niểu, mỗi ngày chỉ muốn hôn hít ôm ấp cô vào trong lòng. Vì vậy, để găp mặt và có nhiều thời gian ở chung với Ngu Niểu, Tề Tử Ngang đúng là vắt hết óc.

Trong lối đi nhỏ ẩn nấp trong trường học, tiếng môi lưỡi giao triền loáng thoáng vang lên. Một nam sinh có thân hình cao lớn đĩnh bạt ôm lấy một nữ sinh có dáng người thướt tha mềm mại, đè trên vách tường mà nồng nhiệt hôn môi.

Ngu Niểu vừa đi qua đã bị một cánh tay to dùng sức kéo vào, doạ cô nhảy dựng. Nhưng mà chưa chờ cô kịp định thần lại thì hơi thở của phái nam đã áp sát lại gần, cái miệng nhỏ nhắn của cô bị xâm chiếm hoàn toàn.

Hô hấp của Tề Tử Ngang dồn dập, vội vàng hôn lên môi Ngu Niểu, trông rất sắc tình. Sau lần quan hệ ở trong phòng tập nhạc, một thời gian sau Tề Tử Ngang và Ngu Niểu cơ hồ không có tiếp xúc thân mật, điều này khiến cho anh gần như không thể chịu đựng được.

Đã làm và chưa làm tất nhiên là không giống nhau, rõ ràng sau khi đã hưởng thụ được tư vị tốt đẹp ấy, sao anh có thể thỏa mãn với mộng xuân được chứ? Tề Tử Ngang chỉ có thể cố gắng hoài niệm lại tư vị ấy đề có thể bắn ra.

Bởi vì anh nhẫn nhịn quá lâu nên mới tìm cách để đánh lén như này, anh cũng không muốn dọa đến Ngu Niểu. Một khi đã chạm được đến da thịt ấm áp, ôm lấy thân thể mềm mại của cô lại khiến cho anh không thể áp lại khát vọng mãnh liệt trong người nữa.

Anh ôm chặt lấy cô, hận không thể dung hòa cô vào trong máu thịt, máu nóng toàn thân bắt đầu sôi trào lên. Tề Tử Ngang ngậm lấy đôi môi thơm mềm, môi lưỡi giao hòa quấn quýt tạo ra những tiếng nước ái muội.

Bị hơi thở nồng đậm trên người Tề Tử Ngang bao quanh, nghĩ đến màn hoan ái khiến người ta mặt đỏ tim đập trước kia, cơ thể của cô dần trở lên mềm lại. Nụ hôn kịch liệt của Tề Tử Ngang cũng khiến cơ thể cô xuất hiện một số phản ứng.

Cả người cô như mất hết sức lực, thân thể dần dần nóng lên. Tề Tử Ngang cảm giác Ngu Niểu đang ngầm chấp nhận, điều này khiến trong lòng anh tràn đầy thương tiếc và yêu thương.

Nụ hôn dồn dập dần dần trở lên nhu tình, Tề Tử Ngang tinh tế mà nhấp nháp, thưởng thức hương vị ngon ngọt mà đôi môi mang lại, khám phá từng ngóc ngách trong miệng cô. Mà Ngu Niểu cũng rất khát vọng anh, cô chủ động vươn đầu lưỡi cùng anh giao triền.

Hành động này của Ngu Niểu càng khiến ngọn lửa trong anh cháy to hơn, làm cho hô hấp anh cứng lại, cái lưỡi to lại mãnh liệt làm loạn lên.

Thanh âm hôn môi càng lúc càng lớn, Tề Tử Ngang điên cuồng khiến Ngu Niểu có chút chịu không nổi. Cô đáng thương lại bất lực nức nở ra tiếng, âm thanh ấy lại khiến Tề Tử Ngang càng thêm dùng sức, đôi tay hư hỏng cũng bắt đầu thưởng thức từng tấc da thịt trên người cô.

Hai nơi bị tấn công khiến ánh mắt Ngu Niểu đong đầy nước, gò má đỏ hồng chọc người yêu thương, khiến Tề Tử Ngang thiếu chút không nhịn được mà làm cô ở đây.

Ngu Niểu cảm giác môi lưỡi của mình đều bị mút đến tê dại, cái miệng nhỏ không khép lại kịp mà có sợi chỉ bạc chảy dọc xuống theo khóe miệng.

Rốt cuộc lí trí của Tề Tử Ngang cũng chiến thắng được dục vọng, anh ôm hôn cô ở chỗ này đã là điều rất mạo hiểm. Chỉ là Tề Tử Ngang vẫn rất luyến tiếc đôi môi thơm ngọt kia.

Anh mổ nhẹ lấy đôi môi bị anh hôn đến sưng phồng, càng nhìn nó anh lại càng thấy lửa nóng trong lòng bùng to hơn.

----------
Tề Tử Ngang liếm sạch sẽ những vệt nước quanh môi cô. Bị anh hành động yêu thương của anh trêu chọc khiến chân của Ngu Niểu càng mềm hơn.

"Anh rất nhớ em." Tề Tử Ngang ở bên tai Ngu Niểu thở hổn hển, âm thanh gợi cảm thực sự.

"Được rồi, đừng như vậy.." Ở thời điểm lúc Tề Tử Ngang hôn xuống cổ cô, Ngu Niểu rốt cuộc gian nan mà đẩy anh ra.

Tề Tử Ngang cũng biết không thể trì hoãn thêm nữa, anh lưu luyến hôn thêm một chút thì mới từ trên người cô đứng lên. Tề Tử Ngang giúp Ngu Niểu sửa sang lại quần áo bị anh làm cho nhăn nhúm, sau khi bảo đảm không có gì lạ thường nữa thì mới buông cô ra.

Ngu Niểu trừng mắt liếc anh một cái. Tề Tử Ngang kéo lấy tay nhỏ của cô, như lấy lòng cũng như sủng nịch cười. Cũng chỉ có Ngu Niểu mới khiến anh làm ra biểu cảm này. Đối mặt với một Tề Tử Ngang như vậy, Ngu Niểu cũng thật sự không giận dỗi nổi.

"Niểu Niểu, em là bạn gái của anh." Tề Tử Ngang cầm lòng không đậu mà hôn lên đôi tay bé nhỏ của cô, cười đến có chút ngốc.

Tuy rằng quan hệ của anh và Ngu Niểu đều được cả hai ngầm chấp nhận trong lòng, nhưng Tề Tử Ngang vẫn không nhịn được mà muốn cô xác nhận lại, đồng ý với danh phận ấy, đối với anh là một ý nghĩa rất lớn.

"Đúng, đúng, đúng." Ngu Niểu bất đắc dĩ mà trả lời anh, có đôi khi cô thật sự không rõ, giữa hai người họ là ai đang dỗ ai.

Trước khi tách ra, Tề Tử Ngang vẫn lưu luyến không rời mà vuốt ve môi cô, mãi cho đến khi tiếng chuông vang lên thì mới lưu luyến buông tay.

Tề Tử Ngang và Hướng Mẫn là hàng xóm, cho dù là cha mẹ cô ta vẫn chưa nhờ vả, nhưng thời gian lâu như vậy thì anh cũng phát hiện ra dị thường. Tuy rằng tình cảm của anh với cô ta bây giờ chỉ là tình cảm bạn bè, nhưng mà rốt cuộc vẫn còn tình nghĩa từ bé, anh cũng không muốn cô ta xảy ra chuyện.

Hướng Mẫn đi ra ngoài cả ngày lẫn đêm khuya, cô ta không tìm thấy Dương Hạo thì lại muốn mua say, hoàn toàn không giống ánh mặt trời hoạt bát lúc xưa. Đây rõ ràng là hành vi vô trách nhiệm đối với bản thân và gia đình, vì một người nam sinh mà trở lên như vậy, cũng thật khiến người ta khinh thường.

Mặc dù Tề Tử Ngang không tán đồng hành vi ấy của Hướng Mẫn, anh vẫn chạy đi tìm cô ta. Thời điểm Tề Tử Ngang tìm được Hướng Mẫn, cô ta đang ngồi ở trong một quán bar hỗn tạp mà uống rượu, mấy gã đàn ông xung quanh cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Điều này khiến đôi lông mày của Tề Tử Ngang hung hăng trau lại, anh đi đến kéo Hướng Mẫn lên, mặt lạnh lùng nói: "Hướng Mẫn, về nhà."

Hướng Mẫn nhìn thấy người đến là Tề Tử Ngang thì thật vui vẻ.

"Là Tử Ngang à, cậu đến rồi, tôi biết ngay là cậu sẽ không mặc kệ tôi, cậu vẫn rất quan tâm đến tôi. Không giống như tên Dương Hạo kia, cậu ta là một đại hỗn đản." Nói xong cảm xúc của Hướng Mẫn lại dần tụt xuống.

Thời điểm nhắc đến Dương Hạo, trong thanh âm của cô ta còn có chút nghẹn ngào. Tề Tử Ngang cũng không muốn để ý đến tình cảm gút mắt của Hướng Mẫn, đây là chuyện của hai người họ.

Anh chỉ phụ trách không để Hướng Mẫn xảy ra chuyện thôi, mặt khác anh không quản được nhiều như vậy.

"Về nhà." Tề Tử Ngang cũng không cùng cô ta nói lời vô nghĩa, trực tiếp lôi người ra ngoài.

Chỉ là Hướng Mẫn lại rất kháng cự, cô ta khóc sướt mướt nói: "Cậu có tư cách gì để quản tôi chứ?" Nhưng mà sau khi cãi nhau ầm ĩ, cô ta lại chui vào trong lòng Tề Tử Ngang.

"Tử Ngang, cậu giúp tôi tìm Dương Hạo được không?" Hướng Mẫn thỉnh cầu Tề Tử Ngang, cô ta trước giờ chưa từng khóc đáng thương như vậy.

"Tôi thật sự không thể không có cậu ấy, tôi thật sự rất đau lòng a."
----------------
Nhấn 🌟 để ủng hộ mình nha



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật