• cực hàng • Muốn Cùng Vi Phạm Nội Quy Không?

20



Tả Hàng im lặng một lúc lâu, mùi hương thơm ngát từ nước giặt quần áo chui thẳng vào mũi Tả Hàng làm cho anh nhận thức được người ôm anh là Trương Cực, người vừa thổ lộ tình cảm với anh cũng là Trương Cực.

Là cái người mà anh đã thầm thương trộm nhớ từ lâu.

Là người mà lúc đầu năm lớp 11 còn chẳng ưa gì anh nữa cơ đấy.

Thế mà nhìn xem, Trương Cực bây giờ lại dịu dàng biết bao, chăm sóc cho anh từng li từng tí

Đôi tay buông thõng của Tả Hàng hơi do dự nâng lên đáp lại cái ôm to lớn lại ấm áp của Trương Cực

Tả Hàng ỷ lại, xoay qua vùi đầu vào cổ Trương Cực, tham lam hít lấy mùi thơm đang nhẹ nhàng vờn quanh chóp mũi anh rồi gật đầu

Trương Cực thì đã cứng đờ người từ lúc Tả Hàng đưa tay lên ôm hắn, nhận thấy người trong lòng đang gật đầu nhẹ như đang làm nũng thì Trương Cực hoàn toàn hoá đá

Mẹ nó, đáng yêu quá

T-Tả Hàng quá đáng yêu rồi

Ôm được một lúc thì Tả Hàng có hơi ngộp, ngửa cổ lên hít thở, có xu hướng ngửa ra sau để không khí có thể chen vào

Trương Cực nghe thấy tiếng hít thở bên tai, hắn càng khẳng định rằng đây không phải là mơ, vươn tay ra, một lần nữa siết chặt Tả Hàng lại trong lòng

Tả Hàng vừa ngửa đầu lên để hít thở chút không khí: " .... "

" Trương Cực, anh có chút không thở được, ngộp quá "

Trương Cực nghe xong hơi hoảng loạn, thoáng chốc buông Tả Hàng ra, đặt anh ở vị trí dưới bóng cây, còn sợ Tả Hàng thiếu oxi, hắn còn dùng tay quạt quạt trước mặt Tả Hàng vài cái

Tả Hàng nhìn một loạt hàng động có hơi ngây thơ của hắn, nhịn không được mà bật cười

Trương Cực bị nụ cười của Tả Hàng làm cho ngơ ngác, nhưng thoáng cái đã đắm chìm vào nó. Tả Hàng cười lên trông rất đẹp, hàm răng đều thẳng tắp trắng sáng cùng đôi mắt hơi híp lại làm cho Trương Cực mãi không dứt ra được

Cười đủ rồi, Tả Hàng đưa tay véo má Trương Cực, còn bồi thêm một câu khen hắn đáng yêu rồi xoay người vào phòng bếp, Trương Cực sải chân bước theo phía sau, lặp đi lặp lại câu ' từ bây giờ anh là bạn trai của em rồi ' sau đó lại tủm tỉm cười ngốc

Trong phòng bếp đang vô cùng náo loạn, Tô Tân Hạo đang solo gắp thịt với Trương Tuấn Hào, không má nào chịu thua má nào, gắp hết món này đến món khác. Tô Tân Hạo tức đỏ mặt, quát:

" Trương Tuấn Hào cậu chết đói à?! "

Trương Tuấn Hào lại thản nhiên đáp

" Đúng đó, chết đói rồi "

Bùm-

Tô Tân Hạo giận xì khói, mách lẻo với Trương Trạch Vũ

" Trương Tiểu Bảo cậu xem !! "

Trương Trạch Vũ đem lên thêm 2 đĩa thức ăn khác đặt lên bàn, có hơi nóng nên cậu xoa tay, chưa đầy hai giây thì đã có một miếng giấy ướt đáp lên chỗ bị đĩa thức ăn làm đỏ lên ấy. Trương Tuấn Hào cẩn thận đắp lên cho cậu, có hơi nhíu mày

" Soái Soái đừng giận, tớ còn nhiều lắm, cứ từ từ ăn " Trương Trạch Vù dùng một tay khác cầm đũa lên, gắp bánh bao súp vào chén của Trương Tuấn Hào, sau đó mới đến Tô Tân Hạo

Trương Tuấn Hào trông thấy cảnh này, nhướng mày ra vẻ với Tô Tân Hạo

Nhìn đi! Cậu ấy gắp cho tôi trước!

Tô Tân Hạo như đọc được suy nghĩa của Trương Tuấn Hào, bực bội quay sang liếc Chu Chí Hâm

Chu Chí Hâm đang gắp rau chuẩn bị cuốn với thịt " .... "

Cục cưng ơi nó chọc em mà, em liếc anh làm gì? Anh đánh nó được chắc

Tả Hàng cùng Trương Cực bước vào, ngồi xuống ghế bắt đầu ăn

Dư Vũ Hàm cúi đầu húp cháo, gắp bỏ vào chén vài con cá kho rồi vùi đầu ăn ngon lành

Trương Cực nhìn lên, cảm thán nói:

" Tao nhớ không lầm thì hôm qua mày cũng ăn cháo mà nhỉ? Lúc sáng cũng đâu thấy mày cầm theo hộp cháo nào đâu? "

Trương Tuấn Hào nói: " Mới chạy ra cổng mua đấy "

Tả Hàng có hơi hâm mộ Dư Vũ Hàm, ngẩng đầu nhìn hắn: " Cháo đó ngon lắm à? Cậu ăn không ngán sao? Nhớ không lầm thì tuần này cậu đã ăn 4 hộp rồi đấy "

Tô Tân Hạo chen vào: " Cụ thể là 6 hộp "

Dư Vũ Hàm hít mũi, chột dạ trả lời: " Ngon chứ, mùi vị vô cùng hợp khẩu vị của tôi "

Chu Chí Hâm nhếch mép, khinh bỉ trêu chọc hắn: " Khoái con ông bán cháo thì nói mẹ đi, ra vẻ "

Dư Vũ Hàm " .... "

Hắn nhớ rõ là mình có nói với ai chuyện này đâu nhỉ? Sao mấy thằng chó này biết hay vậy?

Một lúc sau thì cả đám đã thành công giải quyết hết toàn bộ thức ăn của Trương Trạch Vũ nấu

Tô Tân Hạo no căng nằm trên sofa xoa bụng: " Trương Trạch Vũ cậu nấu nhiều thật đấy, tớ cùng Tả Hàng mà ăn hết đống này chắc sình bụng mà chết rồi "

Trương Trạch Vũ nghe xong thì thản nhiên đáp: " Đúng là lúc đầu chỉ định nấu cho hai người ăn thôi, nhưng mà dù sao thì có cậu thì sẽ có Chu Chí Hâm, có Tả Hàng thì sẽ có Trương Cực, Dư Vũ Hàm vừa mua hàng giúp tớ hôm trước, mọi người đều đến cả rồi, tiện thể mời một bữa luôn "

Trương Tuấn Hào không nghe thấy tên mình thì có hơi ủy khuất, ghé vào tay Trương Trạch Vũ hỏi: " Còn tôi thì sao? "

Tai Trương Trạch Vũ đỏ lên, nhỏ giọng đáp: " Giận cậu, không muốn cho cậu ăn "

" Ồ! Thế mà hai đĩa thức ăn được bọc lại để riêng một bên là giành cho ai thế nhỉ? "

" Phiền quá đi, cậu qua bên kia mà rửa chén "

Tả Hàng được ăn no tâm trạng có hơi vui vẻ, nhưng người ta thường nói căng da bụng trùng da mắt. Tả Hàng gắng gượng mở mắt, không cho tụi nó dính lại với nhau, dằn co được một phút, cuối cùng Tả Hàng cũng chịu thua, ngủ đi mất

Tả Hàng ngủ được một giấc no nê, chậm rãi duỗi thẳng người, cảm giác thoải mái ập đến làm anh lười đến nỗi chẳng muốn tỉnh. Thế nhưng đập vào mắt Tả Hàng là một Trương Cực đang ngồi trên ghế tập trung làm bài, mắt hắn đeo một cặp kính cận không dày cũng chẳng mỏng. Có lẽ đây là lần đầu Tả Hàng nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Cực. Dáng lưng thẳng tắp cùng đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn vào sách, đôi lông mày hơi nhíu lại, có vẻ như gặp phải một bài tập nào đó khó xơi rồi.

Tả Hàng nằm ngáp một lúc lâu, có vẻ cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình nên Trương Cực ngó sang. Thấy Tả Hàng nằm sấp trên giường như con mèo lười nhìn hắn, Trương Cực có chút chịu không nổi, hắn đứng dậy, đến bên Tả Hàng rồi nhẹ đặt một nụ hôn vào bên má anh. Tả Hàng thoã mãn mà cười, sau đó lại đẩy hắn ra rồi cằn nhằn

" Làm bài tập đi, đừng lại gần anh "

Trương Cực nhướng mày, lại cúi đầu hôn vào trán Tả Hàng một cái phóc rồi mới quay về bàn, hắn chậm rãi nói:

" Lúc sáng anh ngủ quên ở sofa, em cõng anh về. Giờ là hai giờ trưa rồi, có muốn ăn gì không? "

Tiếng Tả Hàng trong nhà vệ sinh vọng ra:
" Anh không đói, em đánh dấu trước những bài không hiểu đi, anh ra giảng cho em "

" Được! "

Tả Hàng vệ sinh cá nhân xong thì chậm rãi kéo thêm một cái ghế đến bên cạnh Trương Cực, một người giảng một người nghe, cứ liên tiếp như vậy đến gần bốn giờ chiều.

Trương Cực ngó đồng hồ, đóng sách vở lại rồi xoay ghế chống tay lên bàn

" Đi ăn thôi, dẫn anh đi ăn đồ ngon "

" Được nha, đợi anh năm phút "

Trương Cực trở về phòng lấy tiền, Tả Hàng sửa soạn xong xui thì ra khỏi cửa, ngước mắt lên liền trông thấy Trương Cực dựa vào tường, một tay đút túi một tay bấm điện thoại

Tả Hàng thấy thế liền có ý trêu chọc

" A! Giáo bá đi đâu thế? Sao lại đứng ở trước cửa ký túc xá rồi? Không có chì khoá à? Anh đây đưa cưng đi ăn xong thì cho cưng ở nhờ nhé? "

Trương Cực bật cười, đi sang véo má Tả Hàng, trêu chọc nói

" Đợi bạn trai. Học bá của chúng ta có gì muốn nói nữa không? "

Tả Hàng nghe cách xưng hô ấy xong thì có hơi ngại, gạt tay Trương Cực xuống, hừ một tiếng rồi xoay người đi trước

Trương Cực lẻo đẻo theo sau, nói chuyện nhảm nhỉ, chuyện trời Nam đất Bắc gì cũng lôi ra nói, Tả Hàng cười hì hì rồi đáp lại vài câu

Cả hai ra khỏi trường rồi rẽ vào hẻm, đi thêm một chút thì gặp phải Chu Chí Hâm cùng Trương Tuấn Hào đang đứng trước tiệm trà sữa, đối diện còn thấy Dư Vũ Hàm đang đứng trước cửa tiệm cháo trò chuyện rôm rả

Tả Hàng cười chào hai người kia, sau đó nhỏ giọng hỏi Trương Cực " Dư Vũ Hàm là người quen ở đó à? "

" Không, nó đang cua trai "

" ... "

Tả Hàng nghẹn lời, cả đám bọn họ hình như đã tiêu thụ nội bộ cả rồi, không ngờ tới ngay cả Dư Vũ Hàm cũng như vậy

Trương Cực nhướng mày với Dư Vũ Hàm rồi dẫn Tả Hàng đến quán mì trộn cách đó không xa. Trong quán đông đúc khách, gần như kín chỗ, Trương Cực ngó tới lui vài lần rồi đưa Tả Hàng vào bàn trống trong góc. Gọi thức ăn xong, Tả Hàng ngồi nghe Trương Cực đọc thuộc lòng bài văn

Hắn ngoan ngoãn nhớ lại rồi đọc lào lào. Bỗng dưng bàn bên cạnh có tiếng rơi tô đĩa, cả hai quay sang thì trông thấy một thiếu niên cắt đầu đinh, đồng phục xanh trắng của trường phổ thông cách một con phố, xung quanh còn có thêm vài nam sinh khác.

Đầu đinh đá ghế, đứng phắt dậy khó chịu nói " Gọi có mỗi vài đĩa mì cũng không mang lên được? Làm ăn kiểu như này thì dẹp mẹ tiệm đi! Tao phải đập nát cái quán này. Còn mày đi ăn hay đi học bài đấy? "

Tả Hàng nhíu mày, đáp trả " Quyền tự do ngôn luận, việc bọn tao đọc bài thì làm sao? còn tụi mày? tao nhớ không lầm là còn vào sau tụi tao nữa mà nhỉ? Hai đứa bọn tao ngồi chưa được năm phút đâu đấy. Khó chịu thì nói một tiếng, còn đập bàn đập ghế? Anh em xã hội giang hồ à? "

Đầu đinh nghe thế thì nổi giận, đẩy mạnh vai Tả Hàng về phía sau, Tả Hàng bị đẩy bất ngờ, không kịp thích ứng ngã ra sau, vai đập trúng cạnh tường nhô ra

Trương Cực đứng phắt dậy, kéo Tả Hàng ra phía sau lưng mình, nhìn thẳng vào bọn họ
" Làm gì đấy? Ngứa đòn à? "

Đầu đinh trông thấy hắn thì có hơi bất ngờ, ngay sau đó lại cười khinh " Trương Cực? Mẹ nó lâu ngày không gặp mày vẫn lo chuyện bao đồng như lúc trước nhỉ ? "

" Loại chỉ biết bắt nạt người già như mày lúc trước thì phải lo thôi. Lần trước đánh mày một lần mày vẫn chưa bỏ thói đó à? "

Đầu đinh bị vạch trần tại chỗ đông người, nổi cơn liền giơ nấm đấm lên, Trương Cực nhanh tay bắt lấy, bẻ ngược ra sau, lôi cậu ta quăng ra trước quán

Đầu đinh đau đớn la lên một tiếng, quay sang quát với đám người kia " Mù à? Vào đây đánh nó! "

" Trương Cực! " Tả Hàng lớn tiếng gọi

Trương Cực chẳng buồn nhìn anh, xoay người đấm thẳng vào mặt đầu đinh vài cú, rồi quay sang nhìn đám nam sinh có ý định  xông lên kia, cả đám do dự vài giây sau đó lao tới

Trương Cực bình tĩnh giải quyết từng tên một. Hắn nghe giọng Tả Hàng kêu hắn dừng lại. Thế nhưng Trương Cực như chìm đắm vào việc đánh người, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào bàn tay đã đẩy Tả Hàng. Bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng la thất thanh của những người trong quán, ngẩng đầu lên thì trông thấy Tả Hàng hốt hoảng chạy đến, anh xoay người đá phăng con dao đang kế sát bên tay Trương Cực

Tả Hàng nhanh chóng xách Trương Cực đứng dậy, lửa giận trong lòng trực trào sắp phun. Anh không nói không rằng quay người vào quán đổi sang hai phần mang về rồi mở điện thoại thanh toán. Chủ quán chứng kiến toàn cảnh từ đầu, biết ơn cả hai nên không cần thanh toán, còn tặng họ thêm một phần thịt ăn kèm.

Bà chủ cười híp mắt, nhẹ giọng " Cảm ơn hai đứa, bọn này để dì gọi cảnh sát, ngày thường các cậu ta hay đến đây gây chuyện lắm, nhưng dì lại chẳng dám làm gì, tặng con thêm một phần nữa. Lần sau lại tới nhé "

Tả Hàng nhận đồ, lễ phép cảm ơn rồi đi thẳng ra khỏi quán






Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật