[Tokyo Revengers] Bé cưng của Phạm Thiên

37. Buổi chia tay bất ổn



"Bye bye anh Izana, anh Kakuchou, toàn thể 500 anh em gần xa—"

"Đủ rồi! Mày định tổ chức đám cưới hay gì?"

Izana day trán, thiếu kiên nhẫn cắt ngang lời chào tạm biệt dài dòng của y/n.

Y/n vẫn đang nhiệt tình vẫy tay, chào tạm biệt các thành viên Thiên Trúc phía dưới, có người nhiệt tình vẫy lại, cũng nhiều người không được thân thiện như vậy, họ không có ấn tượng về em nên chỉ lờ đi sự việc không cần thiết. Nghe thấy Izana nói thế y/n liền quay lại, ngước đôi mắt tủi thân lên nhìn anh.

"Y/n sắp đi mà Izana không buồn sao? Dù gì..dù gì cả 2 cũng ở bên nhau gần 10 năm còn gì?"

Em sụt sịt, không cam lòng lấy tay áo chấm nước mắt, nếu là người ngoài chắc chắn đã bị bộ dạng đáng thương này của em làm cho đau lòng rồi. Nhưng Izana là ai chứ? Anh tuyệt nhiên sẽ không bị mắc bẫy với trò mèo của con ranh này. Đã rất nhiều lần, Izana cam chịu bị Kakuchou mắng chửi như con chỉ bởi vì con bé y/n với tài năng diễn xuất bẩm sinh của nó đã lấy được lòng tin Kakuchou. Phải biết là mỗi khi nhìn thấy con bé ấy lè lưỡi với mình sau lưng Kakuchou, Izana gần như đã không kìm nổi mà muốn lao vào đấm nó.

Về lâu về dài sống cùng Y/n, Izana mới nhận ra bản thân mình có sức chịu đựng thật tuyệt vời, không chỉ kiên nhẫn mà còn rộng lượng. Anh đã tìm đến những phương pháp tận cùng nhất mà chính anh cũng không ngờ mình sẽ có ngày này, tụng kinh niệm Phật.

Mỗi 1 lần Izana giơ tay muốn đấm y/n, 4 chữ "A di đà phật" chạy qua trong đầu lại ngăn anh trở lại. Tích đức, phải tích đức, Izana vẫn luôn tự nhủ thế. Dù anh không cần nhưng con cháu anh cần, nên anh phải tích đức, không được sát sinh, dù Izana hoàn toàn tin rằng y/n đến từ địa ngục.

"Mày bớt bớt cái mồm lại, nhanh lên rồi phắn khỏi đây"

Izana lạnh lùng kéo y/n lại, tránh cho em đứng quá gần mép thùng container rồi lại ngã xuống như đợt trước.

Đôi mắt y/n lóe sáng, em nhìn Izana, rồi lại nhìn mép thùng container.

"Có phải Izana không cần y/n rồi không?"

Izana không tập trung lắm nên cũng không nhận ra được điểm bất thường trong câu nói của em.

"Ờ, của nợ như mày ai cần chứ?" Anh thuận mồm đáp lại.

"Vậy thì...vậy thì..Y/N SẼ NHẢY XUỐNG CHO IZANA COI!"

Nói rồi, chưa kịp để Izana hành động, y/n đã vùng ra, chạy tới mép thùng, quay lại nhìn Izana.

"Mày dám?!" Izana trợn mắt, đoạn, anh lùi lại, như đang suy ngẫm điều gì, khi đã nghĩ thông suốt, anh thản nhiên đưa mặt về phía y/n "ừ, nhảy đi"

Y/n không thể tin vào tai mình, em trợn tròn mắt. Nhưng đã làm đến mức này rồi, chẳng lẽ lại sợ hãi bỏ cuộc để Izana và toàn thể 500 anh em phía dưới cười chết?

Thế nên, y/n lùi ra sau, dõng dạc đường hoàng nhảy xuống. Em buông thõng 2 tay, sẵn sàng để đón nhận cái chết tới với mình.

*Rầm!

1 giây

2 giây

Rồi 3 giây

4 giây

Y/n không cảm thấy gì hết???

Em mở mắt ra, lờ mờ tưởng rằng mình đã lên thiên đàng. Thì bất chợt, tiếng thét long trời dưới thân em đã đập cho em tỉnh dậy.

"CON MẸ NÓ GÃY XƯƠNG TAO RỒI!!!"

Y/n nhìn xuống, bấy giờ, em mới nhận ra mình đã đáp lên thân hình quen thuộc ngày nào: Hanma. Gã nằm bẹp dí dưới thân em, đau đớn nhăn mặt, mồ hôi rịn ra trên trán.

Hanma cũng thật là xui xẻo, ngày hôm nay là ngày mà gã tháo bột, mặc kệ sự căn dặn của bác sĩ, gã cứ vác xác đến điểm hẹn. Gã vừa đi vừa ngẫm nghĩ lời bác sĩ nói, cái gì mà phải tĩnh dưỡng vài ngày cho chân khỏi hẳn chứ, gã không cần, chính bản thân gã thấy đi lại thế này mới nhanh lành vết thương. Ai dè, đi đến điểm hẹn của Thiên Trúc, vết thương của gã chợt đau, thấy ở đây cũng chẳng có gì quan trọng ngoài nghe y/n nói nhảm, Hanma định rời đi, đúng lúc đến dưới thùng container định mệnh ấy, bóng hình nhỏ bé nhưng nặng khủng khiếp rơi bộp vào chân gã, đúng-chỗ-vết-thương!! Lại còn là đập từ sau xuống! Dù có giang hồ đầu trâu mặt ngựa thì bị đập vào chỗ vừa mới lành vết thương cũng khiến gã bất lực gào thét.

"Biết ngay"

Izana từ trên nhìn xuống, khóe miệng khẽ cong lên. Hiển nhiên là thấy 1 màn này khiến tâm trạng anh vui lên không ít. Izana không ưa Y/n, lại càng không ưa cả Hanma, để cho 2 đứa mình ghét quay ra ghét nhau thì còn gì bằng.

Không chỉ mình Izana, toàn bộ các thành viên chứng kiến lúc bấy giờ cũng đều phá lên cười, không ai tỏ ra xót thương hay đồng cảm với 2 người, hoặc có thể nói là, nếu có người nhận được sự quan tâm của người khác thì chắc chắn chỉ có mình y/n.

"Ôi trời, tụi mày lại gây họa gì đây?"

Ran khẽ cười, thong thả từ cửa bước tới trước mặt 2 người. Anh nhìn xuống, áp bức vô hình khiến y/n bỗng cảm thấy em như con kiến nhỏ bé trong mắt Ran. Cảm giác...hoàn toàn khác xa so với hình tượng thân thiện trước đây của anh.

Dù đã gặp qua Ran trưởng thành đáng sợ hơn thế này nhiều nhưng Y/n vẫn rùng mình, tự nhủ rằng người này dù bất kể thời gian nào cũng không thể động vào.

"Mày..có định..xuống không..hả?..."

Hanma thều thào, 2 hàm răng nghiến chặt vào nhau, mồ hôi chảy dài trên trán, trông đến tội.

Lúc này, y/n mới nhận ra rằng em vẫn còn đè trên người Hanma, cụ thể là chỗ vết thương vừa mới lành của gã. Em vội đứng dậy, ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi Hanma.

"Xin lỗi anh Hanma, y/n quên mất anh bị trấn thương. Mà anh Hanma bị thương nên lần sau đừng đi lung tung nữa nha, không lại khổ y/n."

Khẩu khí 10 phần thành tâm nhưng vào tai Hanma nó lại cứ sao sao vô cùng. Gã nghiến răng nhìn y/n, không hơi đâu để mà cãi nhau với em nữa.

"Còn đi được không?"

Thấy Hanma chật vật lết xác dậy, Rindou liền tiện tay đến đỡ gã. Trong 2 anh em nhà Haitani, có lẽ chỉ mỗi mình Rindou là dễ gần như vậy, dù bề ngoài anh có tỏ ra xa cách lạnh lùng đến mấy nhưng hành động lại luôn trái ngược hoàn toàn. Còn Ran, luôn mỉm cười thân thiện nhưng lại không thể động vào.

Kisaki lúc này mới xuất hiện, anh thong thả bước tới, đưa tay đẩy kính nhìn lướt qua tất cả 1 lượt. Đánh giá được tương đối tình hình, anh mới lấy điện thoại ra, bấm 1 dãy số.

"Có cần gọi cấp cứu không?"

Anh quay màn hình điện thoại ra, dòng số khẩn cấp hiện rõ lên trên màn hình.

"Không cần đâu, tự tao đi được"

Hanma khó khăn trả lời, dựa vào người Rindou khập khiễng rời đi.

"Tao nghĩ vẫn nên gọi thì hơn..."

Ran lẩm bẩm, tươi cười trên nỗi đau của người khác.

Y/n nhìn theo bóng lưng Hanma, như thấu hiểu và ăn năn vì hành động vừa rồi của mình, em liền chạy theo sau Hanma. Nhiệt tình chủ động dơ tay giúp đỡ.

"Không cần đâu, để y/n đi giúp đỡ 2 người họ!"

Nói rồi, em tức tốc chạy ra, 2 tay dang rộng nhắm thẳng vào chân Hanma mà đến.

"Đợi đã y/n-!"

Nhưng đã quá muộn, tay Kisaki trượt khỏi áo y/n.

*Rầm!

"CON MẸ MÀY!!!"

Kisaki che mắt, thở dài, không cần nhìn nhưng anh cũng biết đã xảy ra chuyện rồi.

Quả thật, Y/n đâm sầm vào người Hanma, đúng đôi chân mang tật của gã. Em còn nhanh chóng đứng dậy, phủi bụi trên quần áo rồi lại bám vào chân đau của gã nữa.

"Xin lỗi anh Hanma, Y/n trượt chân. Y/n rút kinh nghiệm rồi, để y/n đỡ anh Hanma 1 lần nữa!"

Lần này, Hanma thực sự đi không nổi nữa rồi.
Nụ cười gã mếu xệch, gã quay ra nhìn Kisaki, Kisaki lập tức hiểu ý mà bấm gọi cấp cứu.

"Được rồi y/n, lại đây nào"

Không để y/n tiếp tục chạy đi làm loạn, Ran tiến đến kéo em về. Hanma thành công thoát khỏi tầm ngắm của y/n.

Bị lôi trở lại vào trong y/n tức lắm, em không phục. Đôi má hồng phồng lên, 2 tay khoanh trước ngực mặc cho Ran xách đi.

"Rõ ràng y/n có lòng tốt giúp đỡ mà, sao mọi người lại ngăn y/n?"

Em bĩu môi, rè bỉu người lớn thật kì lạ.

Ran cười như không cười, trong lòng anh đang liên tục thở dài. Để cho nó tiếp tục "giúp đỡ" người khác có khi cái Thiên Trúc này không còn ai ở lại.

Khi mọi việc đã giải quyết được tương đối, Kakuchou lúc này mới xuất hiện, vì bận thu dọn đồ đạc cho y/n chuyển sang chỗ Mikey nên anh không thể tới sớm được. Mà tính ra thì toàn bộ đồ đạc của y/n cũng chẳng có gì, Kakuchou và Izana thu nhận y/n lúc em còn đang vất vưởng ngoài đường, trên người chẳng có cái gì ngoại trừ 1 chiếc dép hồng thủng lỗ và sợi dây chuyền bạc kì lạ, quần áo họ mua cho em đến bây giờ cũng chẳng có mấy bộ, vì đa phần y/n toàn bị Izana ép mặc lại đồ lúc nhỏ của y, Izana gọi đó là tiết kiệm kinh phí dù nhà y giàu nhất nhì khu phố này. Với lại gu thời trang của y/n bất ổn vô cùng, váy không thích mặc lại cứ thích mặc mấy bộ đồ mà Izana cho. Thứ duy nhất khiến cho túi đồ của y/n đầy ắp lên đó chính là đống đồ chơi của em.

"Có chuyện gì xảy ra thế?" 

Kakuchou hoang mang nhìn xung quanh, thiếu mất mấy người, linh cảm mách bảo anh rằng có chuyện gì đó nghiêm trọng vừa xảy ra ở đây và y/n chính là thủ phạm 

Ran mỉm cười, không trả lời, 'nhẹ nhàng' đẩy y/n về chỗ Kakuchou.

Kisaki lắc đầu, thở dài, ngó quanh thấy không còn ai trả lời anh liền lên tiếng.

"Y/n làm rách vết thương mới lành của Hanma, Rindou đỡ đi bệnh viện rồi"

Ngắn gọn, xúc tích, không dài dòng, đã lược bỏ 7749 biến cố y/n gây ra cho cái chân đau của Hanma.

Dù Kisaki không nói ra nhưng Kakuchou cũng tự hiểu mọi việc không đơn giản như thế, đã dính dáng đến chữ "y/n" là không có cái gì nhẹ nhàng cả. Anh nhìn y/n đang tỏ ra vô tội mình cái gì cũng không biết, còn mạnh miệng nói rằng bản thân đã cố giúp đỡ, khóe miệng Kakuchou bất giác giật giật. Sao cái từ "giúp đỡ" nghe từ miệng y/n lại thấy nó kinh khủng thế?

"Được rồi, đi thôi y/n, chỗ này để lại cho Izana"

Kakuchou day trán, dẫn y/n chuẩn bị sang nhà mới của em.

Y/n kéo ngược lại Kakuchou, em vẫn chưa muốn rời khỏi nơi này, đôi mắt em đắn đo cùng lưỡng lự, như thể có nhiều tâm sự lắm.

"Nhưng y/n vẫn chưa được tổ chức tiệc chia tay hoành tráng. Này nhá, tiệc chia tay phải có bánh, có kẹo, có mấy cái bàn 7 sắc cầu vồng và mấy con kì lân bay bay nhá, còn có..."

"..."

Kakuchou không còn biết mình nên chưng ra cái biểu cảm gì đây, sao đến lúc này rồi nó còn nghĩ tới vấn đề này chứ.

Ran, Kisaki cùng toàn thể các thành viên xung quanh cũng 3 chấm nhìn y/n.

"Chẳng lẽ anh Kakuchou không thấy buồn khi y/n rời khỏi đây ư?" Nói rồi, em lại quay ra nhìn xung quanh, "Anh Ran, anh Kisaki không nhớ y/n à?"

Đứng trước ánh mắt đáng thương lấp la lấp lánh của y/n, Kisaki chỉ thản nhiên đẩy kính, buông 1 chữ "không".

Ran cười cười, vì trông quá nguy hiểm nên y/n không dám động vào nữa.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, em quay về phía vị tổng trưởng cao ngạo xa xa kia.

"Còn anh Izana-"

"Cút!"

Chẳng cần nghe thấy câu hỏi, Izana đã phũ phàng từ xa vọng lại. Sau khi trải qua từng đấy chuyện thì Izana chẳng còn niềm tin và hy vọng với con bé tên "y/n" này nữa rồi, tốt nhất nên tránh càng xa.

"Huhu anh Kakuchou ơi Izana không thương y/n nữa rồi kìa"

"...Rồi rồi, y/n ngoan, còn anh thương này"

Kakuchou thở dài, trực tiếp bế y/n lên rời đi.

"Cuối cùng cũng thoát"



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật