[kookv_ver] LAO TÙ CỦA ÁC MA

CHƯƠNG 45




Lúc Thương Lý tỉnh lại thì bên cạnh đã không có ai, tối hôm qua bị Điền Chính Quốc ôm chặt mà ngủ một đêm, tuy rằng Điền Chính Quốc không có làm chuyện gì đối với y, nhưng khắp toàn thân từ trên xuống dưới cơ hồ đều bị sờ hết toàn bộ.

Đó là một loại sờ soạng muốn xác định đối phương có thật tồn tại hay không, xúc cảm ôn nhu khiến Thương Lý càng thêm khẳng định tầm quan trọng của Kim Thái Hanh ở trong lòng Điền Chính Quốc đã khó có thể dùng từ “không thể thay thế” để hình dung, yêu hận sâu tận xương tuỷ của Điền Chính Quốc đối với Kim Thái Hanh khiến cho Thương Lý cảm thấy sợ sệt, đồng thời cũng vô cùng hiếu kì muốn biết, rốt cuộc Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh đã có quá khứ như thế nào.

Điền Chính Quốc nhận được điện thoại Tây Uy Cường gọi tới, nói hành động tối hôm qua thất bại, bởi vì nửa đường định giết thì Kim Thần Tuấn lại xuất hiện đem Kim Tại Hưởng đưa đi, lúc này mới không thể thực thi kế hoạch tai nạn xe cộ.

Vào thời điểm nhận được điện thoại thì Điền Chính Quốc đang ở trên đường đi đến Hoàng Sát, lười biếng dựa vào trên ghế ngồi chợp mắt, chỉ là nhàn nhạt nói câu, tạm thời từ bỏ động thủ.

Điền Chính Quốc làm cho Tây Uy Cường thở phào nhẹ nhõm, không thể hoàn thành nhiệm vụ đã làm hắn hoảng hốt cả một đêm, suýt chút nữa đã muốn xông vào biệt thự của Kim Thần Tuấn để động thủ.

“Đến bệnh viện.” Điền Chính Quốc mặt không hề cảm xúc ra lệnh. Mạnh Truyền Tân đáp một tiếng, lập tức xoay chuyển tay lái hướng về bệnh viện đi tới. Anh biết Điền Chính Quốc định đến gặp em gái Kim Thái Hanh, chỉ là hai tháng qua chưa đến lần nào, lần này, Mạnh Truyền Tân mơ hồ có cảm giác Điền Chính Quốc muốn làm gì đấy với Kim Nhã.

Vừa xuống xe, Điền Chính Quốc liền đi thang máy thẳng tới tầng cao nhất, trong thang máy, Mạnh Truyền Tân nói cho Điền Chính Quốc biết bệnh tình của Kim Nhã đã chuyển biến tốt, đã tỉnh lại gần nửa tháng, chỉ cần làm thêm mấy cái tiểu thủ thuật là có thể xuất viện an dưỡng.

Điền Chính Quốc mặt không hề cảm xúc nghe những lời này, vẻ lãnh khốc không có một tia gợn sóng, đi ra khỏi thang máy, mới lạnh lùng hỏi “Trong thời gian này, ai đã đến đây nhiều nhất?”

“Là con trai Hạ Hải Long, Kim Tại Hưởng, hầu như mỗi ngày đều đến, hơn nữa bây giờ cùng tiểu thư Kim Nhã hết sức thân thiết.” Mạnh Truyền Tân chân thực báo cáo.

Vẻ mặt Tiếu Tẫn Nghiêm trong nháy mắt càng cao thâm khó lường hơn, bước chân hướng về phía phòng bệnh của Kim Nhã càng to lớn hơn.

Trong thời Kim Thái Hanh đảm nhiệm thân phận là người yêu của Điền Chính Quốc, hành tung vẫn bị Điền Chính Quốc nắm trong lòng bàn tay, vì thế nên Điền Chính Quốc biết chuyện Kim Thái Hanh thường xuyên đến bệnh viện, lúc trước suy đoán chỉ là bởi vì bọn họ từng là bạn bè nên cũng không có quá để ý, bây giờ suy nghĩ lại một chút, là một người bạn bình thường không hề có liên hệ máu mủ gì, cái tên Kim Tại Hưởng này đối với Kim Nhã thật có phải là có chút quá quan tâm rồi không.

Còn chưa đẩy cửa đi vào, liền đã nghe bên trong truyền đến tiếng nam nữ cười nói, nữ là Kim Nhã, nam là Kim Thái Hanh. Bởi vì cách một cánh cửa nên nội dung trò truyện nghe không được rõ ràng lắm.

Kim Tại Hưởng? Điền Chính Quốc nhìn xuyên qua rèm cửa vào bên trong thấy Kim Thái Hanh mặt mày hớn hở đang nói gì đó, đôi mắt ngày thường đều là tránh trái tránh phải với hắn giờ phút này rạng ngời rực rơ, rất khó để Điền Chính Quốc tin được nam nhân này cùng với nam nhân luôn như trái hồng nhũn ở trước mặt hắn là một người.

Cậu ta không phải là được Kim Thần Tuấn đón đi rồi sao? Không phải ngày hôm nay là ngày cậu ta đến công ty Kim Thần Tuấn đi làm ư? Lẽ nào… Kim Thần Tuấn không cần cậu ta nữa?

Nghĩ đến đây, Điền Chính Quốc không nhận ra chính bản thân hắn đang cong khóe miệng lên, giống như là cười trên sự đau khổ của người khác.

Kim Nhã nằm ở trên giường bệnh, cầm trong tay một quả táo Kim Thái Hanh vừa mới gọt, khắp khuôn mặt là ý cười tràn ngập, ngồi ở đầu giường cùng với Kim Thái Hanh vừa nói vừa cười, khung cảnh thật vô cùng ấm áp.

Cảnh tượng quá mức hài hòa này dù sao cũng khiến cho Điền Chính Quốc cảm thấy có một loại chói mắt không tên, hắn nhíu nhíu mày, đẩy cửa đi vào, hắn đến đây không phải để xem cái cảnh tượng này.

Trong nháy mắt, nhìn thấy Điền Chính Quốc đạp cửa đi vào, thanh âm Kim Thái Hanh đột nhiên ngừng lai, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Điền Chính Quốc, nhất thời chẳng biết nên nói cái gì.

Ấn tượng của Kim Nhã đối với Điền Chính Quốc có chút mơ hồ, lần gặp gần đây nhất hình như là vào năm ngoái, ca ca của cô đến thăm cô, lúc đó Điền Chính Quốc mặt không cảm xúc đứng ở cửa, giống như một quả địa lôi không hẹn giờ, khiến cho Kim Nhã có một loại cảm giác ngột ngạt tựa nhưu bất kỳ lúc nào cũng sẽ bị nổ tan xương nát thịt, lúc đó ca ca của cô chỉ dừng lại năm phút đồng hồ liền bị hắn ôm thắt lưng mang đi.

Kim Nhã có nhìn thấy Điền Chính Quốc ở trên TV, là một nam nhân giống như thần thánh ở thành phố này, nỗi sợ hãi của Kim Nhã đối với Điền Chính Quốc là bắt nguồn từ luồng khí lực uy hiếp dọa người toát ra từ người hắn, đương nhiên vẫn có chút sùng bái ngưỡng mộ của một cô gái nhỏ, đó là loại mị lực bất kỳ cô gái nào cũng đều không thể chống đỡ lại được. Có điều sợ sệt vẫn chiếm phần lớn hơn…

Kim Nhã không rõ lắm về mối quan hệ giữa anh trai mình với Điền Chính Quốc, thấy Điền tổng đi vào, cô mím mím môi, nhỏ giọng kêu lên một tiếng Điền tổng.

Ánh mắt Điền Chính Quốc từ trên người Kim Thái Hanh chuyển sang Kim Nhã, cô gái mà hắn từng dùng để uy hiếp nam nhân kia.

“Được rồi.” Điền Chính Quốc nhìn xuống Kim Nhã, lạnh lùng phát ra một tiếng.

Kim Nhã mím môi, gật đầu, không dám mở miệng nói chuyện, cô có cảm giác ánh mắt Điền Chính Quốc nhìn cô như đao oan, thật giống như cô đã làm chuyện gì có lỗi với hắn vậy.

“Anh trai cô chết rồi.” Đột nhiên Điền Chính Quốc không hề báo trước mà gằn giọng nói “Rơi xuống vách núi ngã chết, hài cốt cũng không còn.”

Điền Chính Quốc vừa dứt lời, Kim Nhã liền biến sắc nghiêm trọng, trợn mắt lên không thể tin được, thật như muốn nói, làm sao có thể như thế được.

Kim Nhã không thể chịu được bất kỳ kích động nào, vừa mới từ Quỷ Môn Quan trở về, thân thể cùng đầu óc vẫn còn vô cùng yếu đuối, kích động mạnh mẽ như vậy sẽ khiến cô lần thứ hai rơi vào tình trạng nguy hiểm.

“Không… không phải!” Kim Nhã hoảng loạn quay đầu lại nhìn Kim Thái Hanh “ Tại Hưởng ca ca, anh nói anh trai em đi công tác nước ngoài, sẽ sớm về thăm em mà, anh… anh đang gạt em có đúng không?”

Ánh mắt sắc bén của Điền Chính Quốc quét về phía Kim Thái Hanh, hai mắt hơi mị hợp, nam nhân này lại nói với cô ta như vậy sao? Là lời nói dối thiện ý hay là…

Kim Thái Hanh liền vội vàng tiến đến vuốt vuốt sau lưng Kim Nhã “Kim Nhã, em đừng gấp gáp, anh trai em thật sự đang ở nước ngoài, sẽ sớm quay về với em, Điền tổng đang nói đùa em đấy.”

Kim Thái Hanh nói xong, sắc mặt Kim Nhã đã từ từ hòa hoãn hơn “Có thật không? Nhưng mà lâu lắm rồi anh trai không liên lạc với em.”

“Cậu ấy rất bận, cho nên mới nhờ anh chăm sóc em.” Kim Thái Hanh thấy khí tức Kim Nhã không rối loạn nữa, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, thuận theo ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc.

“Điền tổng, có thể nói chuyện với ngài một chút được không?” Sau khi thoát khỏi hợp đồng kia, Kim Thái Hanh đã cảm thấy tự tin hơn một chút, không bị Điền Chính Quốc ràng buộc gì nữa, Kim Thái Hanh trong lòng cũng cảm thấy mình là người tự do, thế nên khi đối mặt với Điền Chính Quốc, cậu cũng có thể cố gắng giữ cho bản thân được bình tĩnh. Ít nhất là có thể che lấp đi sự hoảng sợ rất tốt.

Kim Thái Hanh có thể nhìn ra được từ bên trong tình cảnh khi nãy, Điền Chính Quốc cố ý nói như thế để kích động Kim Nhã, Kim Thái Hanh lo lắng Điền Chính Quốc có động sát cơ đối với Kim Nhã, cho nên cậu càng muốn sớm mang Kim Nhã đi, dù sao cậu cũng đã từng nói với Điền Chính Quốc muốn mang một người đi, mà Điền Chính Quốc cũng đồng ý rồi.

Giờ phút này, Kim Thái Hanh  chỉ hy vọng Điền Chính Quốc không trở mặt quỵt nợ.

Đối với loại yêu cầu này, Điền Chính Quốc vốn là đến mở miệng đáp lại cũng cảm thấy xem thường, nhưng lần này giống như quỷ thần xui khiến mà hắn phun ra một tiếng “Có thể” Kiếm mi khẽ nhướng lên, tựa hồ rất chờ mong xem tên nam nhân này muốn đàm luận cái gì với hắn.

Ra khỏi cửa phòng bệnh, Điền Chính Quốc đi đến một văn phòng không gian rộng lớn nằm ở tầng cao nhất của bệnh viện, Kim Thái Hanh đi theo, nhìn Điền Chính Quốc đang ngồi trên ghế làm việc, tay gõ cộc cộc trên mặt bàn đang nhìn chằm chằm vào cậu, Kim Thái Hanh lần thứ hai sức lực không đủ, vốn là cậu muốn nói chuyện bình thường thôi, nhưng hiện tại lại có cảm giác giống như là tội nhân đang chờ Điền Chính Quốc thẩm phán vậy.

“Có lời gì muốn nói thì nói đi.” Điền Chính Quốc lạnh nhạt nói.

Kim Thái Hanh cố giữ bình tĩnh, nghĩ mình với người đàn ông này đã hết ràng buộc không nợ nần gì nhau nữa, liền biểu hiện ra vẻ an tĩnh, nghiêm túc nói “Điền tổng đã từng hứa sẽ đáp ứng tôi một điều kiện, bây giờ, mời ngài… thực hiện nó.”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật