[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Thoát khỏi đảo Thiên Đường 7: Đảo Thiên Đường hoàn hảo...



So với phó đội trưởng, người trong cuộc như Lăng Tố lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Bộ xương khô đã bị Trang Điệt dùng két sắt đập bể, thế nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi khả năng di chuyển.

Cơ thể chỉ còn lại bộ xương trắng dường như bị một lại sức mạnh nào đó không khống chế được, nó cử động khớp cánh tay một cách cứng đờ, đồng thời quăng chiếc két sắt nặng nề đang đè trên người xuống cái rầm, cố gắng bò dậy một lần nữa.

Lăng Tố nhanh chóng mang găng tay cao su và quay người lại, nhặt dao phẫu thuật rồi đâm loạn, phá hủy hoàn toàn tủy sống phía trên đốt sống ngực thứ hai của bộ xương.

Trang Điệt ôm cưa điện đi tới, tiếc là chậm nửa bước: "Đội trưởng."

"Do tôi suy nghĩ lung tung." Lăng Tố thở phào nhẹ nhõm, cử động cơ thể đứng dậy, "May mà cậu đã kịp thời ra tay."

Trang Điệt cất trang bị hàng ngày của mình, cẩn thận chỉnh lại cổ áo, gật đầu.

Thấy Trang Điệt hoàn toàn không có ý dè dặt, ý cười trong mắt Lăng Tố càng đậm.

Hai tay anh đều đeo găng tay, dứt khoát cúi người chạm thẳng vào trán Trang Điệt, vừa nhẹ lại vừa nhanh: "Đến xem vị khách mới của chúng ta... Lão Tống?"

Tống Hoài Dân cất khẩu súng chưa kịp sử dụng đi, dùng sức lắc đầu quầy quậy.

Sau khi thấy cảnh này, đội phó Tống cảm thấy giá trị SAN của mình vốn luôn ổn định từ trước đến nay đã bị tổn hại ở một mức độ nhất định.

Khả năng tiếp nhận của con người luôn bị môi trường cưỡng ép và sẽ dần dần cải thiện. Khi tích lũy quá nhiều vấn đề, trái lại chúng sẽ đều như không còn quan trọng đến vậy nữa...

Tống Hoài Dân hít sâu một hơi, đứng yên tại chỗ phục hồi giá trị SAN trong chốc lát rồi mới đi tới: "Vì sao đột nhiên lại xuất hiện một bộ xương khô?"

So với việc hai người này tại sao lại phối hợp nhuần nhuyễn như vậy, vẫn là chuyện này khiến ông thấy lo lắng hơn.

Tuy mộng giới đầy nguy hiểm này buộc bọn họ phải tập trung tinh lực, ưu tiên tự đảm bảo an toàn cho bản thân. Nhưng Tống Hoài Dân vẫn không thể khống chế được mà để ý tới những con tin mà bọn xấu kia đang bắt giữ.

Ông nhìn bộ xương trắng kia, không khỏi thấy bất an: "Có khi nào —"

"Không đâu." Lăng Tố biết nỗi băn khoăn của ông: "Hiện tại con tin vẫn an toàn."

Tống Hoài Dân hỏi: "Sao cậu có thể khẳng định được?"

"Trước khi tiến hành nhiệm vụ, tôi đã gửi một tin nhắn cho bên ngoài, yêu cầu bọn họ tiêm một loại thuốc an thần cực mạnh cho con tin — yên tâm, sẽ không có tác dụng phụ." Lăng Tố giải thích: "Cho dù vượt qua thời hạn bọn bắt cóc yêu cầu, con tin cũng không thể bị cưỡng chế thức dậy."

Tống Hoài Dân trợn tròn mắt: "Đơn giản vậy sao?"

"Đơn giản vậy đấy."

Lăng Tố cười: "Thiết kế càng phức tạp thì càng dễ tìm ra sơ hở, có đôi khi sơ hở thậm chí còn đơn giản đến nực cười... Chẳng qua chỉ là một lớp bảo vệ bổ sung mà thôi, dù sao chúng ta cũng không thể bỏ mặc con tin ngủ luôn."

Thứ thực sự khiến Lăng Tố có thể xác định kết luận này thật ra là một sự kiện khác: "Lão Tống, ông không chú ý tới à? Sau khi tiến vào tàu ngầm, đồng hồ của chúng ta không chuyển động."

Tống Hoài Dân sửng sốt, vén tay áo, nhìn đồng hồ của mình.

Trong quá trình điều tra, Tống Hoài Dân cũng không phải không xem đồng hồ — nhưng khi đó thời gian rõ ràng vẫn trôi qua như bình thường.

Giờ xem lại thì chiếc đồng hồ như bỗng đóng băng, kim đồng hồ hoàn toàn dừng lại ở thời điểm tiến vào trong tàu ngầm.

Tống Hoài Dân đột nhiên hiểu được: "Đây cũng là "việc không thể nói cho tôi biết" của hai cậu à?"

Lăng Tố gật đầu: "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, ba người chúng ta tốt nhất nên giữ quan niệm về thời gian giống nhau, để tránh phát sinh thêm phiền phức... Vậy nên ông không cần lo lắng."

Không giải thích gì thêm, anh ngồi xổm trở lại quan sát bộ xương bất động kia: "Đây là một bộ xương trưởng thành, cao ít nhất một mét chín, hộp sọ loại trung bình."

"Cân nhắc kết hợp với môi trường xung quanh, tám mươi phần trăm là người da trắng."

Lăng Tố nhặt đầu lên, xoay quanh nhìn: "Mũi cao mắt sâu, mũi nhỏ gò má góc cạnh, xương mũi cao và có độ cong lớn..."

"Được rồi, được rồi... Tôi tin đây không phải là con tin bị sát hại." Tống Hoài Dân cắt ngang lời anh, "Cậu có thể buông thứ này ra trước không?"

"Ngay lập tức." Lăng Tố mở hàm dưới ra, dùng đèn pin chiếu vào trong nhìn xem, cuối cùng cũng hài lòng gật đầu: "Đúng thật, lão Tống qua xem này."

Tống Hoài Mẫn không hiểu: "Lúc này sao không kêu Trang Điệt tới xem?"

"Tiểu Trang nhát gan, tôi sợ dọa cậu ấy." Lăng Tố thản nhiên nói: "Hơn nữa đây là nghề của ông mà... Tôi phát hiện ở đây có một lỗ đạn."

Tống Hoài Dân nhíu mày.

Ông lập tức nhớ đến viên đạn đã biến mất kia, không rảnh quan tâm đến việc Lăng Tố thân làm đội trưởng mà lại có hành vi tiêu chuẩn kép trắng trợn, ông bước nhanh đến.

Ở sau bên trong hàm trên của bộ xương, thật sự có một cái lỗ gần tròn với các cạnh hoàn toàn đều đặn.

Tống Hoài Dân đã gặp qua nhiều dấu vết như vậy rồi, không thể thành thục hơn được nữa. Ông hoàn toàn hiểu rõ ý của Lăng Tố, nhìn về phía cái ghế đằng sau bàn làm việc, ông giơ tay nâng khẩu súng chĩa về phía mình.

Lăng Tố gật đầu.

Trên thực tế, vừa rồi Lăng Tố đột nhiên gặp nạn là vì anh ý thức được chuyện này.

Rất có thể thuyền trưởng cũng chưa từng rời khỏi tàu ngầm.

Một người sắp rời tàu ngầm sẽ không cố ý viết thư, huống hồ còn để lại con dấu thuyền trưởng.

Chiếc tàu ngầm trong chuyến hành trình đã xảy ra một tai nạn không thể cứu vãn được. Chiếc tàu ngầm không còn nổi lên được nữa, gọi cứu hộ cũng không được, dùng sức người bơi về với độ sâu này là điều hoàn toàn không thể.

Tất cả mọi người đều bị mắc kẹt dưới đáy biển, chờ đợi thời điểm khi thức ăn và oxy cạn kiệt hoàn toàn.

Trong cơn tuyệt vọng kéo dài và không thể trốn tránh này, nhóm thuyền viên chỉ đơn giản là bắt đầu tận hưởng một cách liều lĩnh, phung phí thức ăn và đồ uống được tích trữ một cách điên cuồng.

Thuyền trưởng tự nhốt bản thân vào trong phòng thuyền trưởng.

Hắn biết rõ về kho nguyên liệu và năng lượng hơn những thành viên khác, hắn cũng biết rõ về những ngày sống sót còn lại và ngày chết của mọi người. Loại áp lực này tra tấn thần kinh hắn và cuối cùng khiến hắn hoàn toàn sụp đổ.

Hắn ngồi vào bàn, lừa mình lừa người viết đi viết lại những bức thư cầu cứu không được gửi đi, rồi lại gạch bỏ tất cả các nét chữ...

"Ngày 25 tháng 8."

Trang Điệt mở cuốn sổ trong két sắt ra, tìm được cảnh mà Lăng Tố đã miêu tả: "Đài phát thanh hoàn toàn hỏng, khoang thoát hiểm dự phòng cũng hoàn toàn hư hỏng."

Đây là nhật ký hàng hải trên tàu ngầm, được ghi chép viết tay bằng tiếng Anh.

Đây là một chiếc tàu ngầm đang thực hiện nhiệm vụ thám hiểm, xuất phát từ một cảng biển không xác định ở khu vực xích đạo của Đại Tây Dương, xuôi theo vùng duyên hải và chịu trách nhiệm tìm kiếm một mảnh đất "chỉ từng xuất hiện trong ghi chép" .

Chữ viết rất ngay ngắn, ghi số thứ tự của tàu ngầm này, khả năng chịu tải và số thuyền viên.

Vào ngày 23 tháng 8, tàu ngầm vô tình gặp phải đứt gãy địa tầng được gọi là "vách biển sâu". Chênh lệch mật độ quá lớn khiến tàu ngầm nhanh chóng chìm xuống độ sâu cực hạn và đồng thời xảy ra sự cố va phải đá ngầm.

Vụ tai nạn này đối với tàu ngầm đã tạo thành một đả kích kinh hoàng, hơn chục thành viên bị thương nặng. Nhiều chỗ trên thân tàu bị hư tổn nghiêm trọng. không chỉ vô pháp đi tiếp mà thậm chí còn mất năng lực cầu cứu bên ngoài.

Trong ghi chép của thuyền trưởng, những ngày tiếp theo, chữ viết cũng dần dần càng ngày càng trở nên hỗn loạn, điên cuồng.

"Ngày 29 tháng 8, số người trên tàu: 149"

"Thân áp suất còn nguyên vẹn nhưng thùng nước chính đã vỡ hoàn toàn. Nếu không có lực nổi chính, chúng tôi không thể nổi lên trở lại."

"Ngày 3 tháng 9, số người trên tàu: 145 người."

"Vật tư vẫn còn đủ, tất cả mọi người đều uống say không biết gì, và chỉ sợ thuốc không được nhiều như vậy."

"Ngày 9 tháng 9, số người trên tàu: 132 người."

"Chúng tôi phải sử dụng đèn để tạo ảo giác về ban ngày, mất cảm giác về thời gian trong một thời gian dài đã khiến mười mấy người rơi vào tình trạng suy sụp."

"Sự hoảng loạn đang bắt đầu lan rộng, cần phải làm gì đó."

"Chúng tôi đã nói dối về tín hiệu không thường xuyên của máy vô tuyến và hy vọng điều này sẽ kiên trì lâu hơn một chút."

"Ngày 17 tháng 9, số người trên tàu: 128 người."

"Lại có một thuyền viên đã bí mật rời khỏi khoang lặn, những con cá mập lượn lờ gần đó đã xé xác người đó ngay lập tức. May mắn thay, áp lực nước dưới biển sâu đã khiến người đó chết trước khi bị xé xác."

"Máu thu hút nhiều cá mập hơn và chúng tôi buộc phải bịt kín mọi lối thoát."

"Ngày 21 tháng 9, số người trên tàu: 126 người."

"Năng lượng bắt đầu cạn kiệt, chúng tôi tắt đèn dù tất cả đều biết điều đó là vô nghĩa."

"Ngày 22 tháng 9, số người trên thuyền: 120 người."

"Xử lý vài thuyền viên trong tranh cãi."

"Ngày 25 tháng 9, số người trên thuyền: 110 người."

"Xử lý vài thuyền viên trong tranh cãi."

"Ngày 25 tháng 9, số người trên thuyền: 102 người."

"Chúng tôi bật đèn trở lại, so với việc hết năng lượng thì bóng tối còn khiến người ta tuyệt vọng hơn."

"Chúng tôi dọn dẹp tàu ngầm."

"Ngày 30 tháng 9, số người trên tàu: 99 người."

"Hệ thống khí đốt sẽ sớm cạn kiệt năng lượng và chúng tôi vẫn còn một số máy tạo oxy cỡ nhỏ."

"Oxy, oxy!"

"Ngày 31 tháng 9, số người trên thuyền: 105 người."

"Chúng tôi tổ chức một bữa tiệc, chiêu đãi một số người bạn đã lâu chưa gặp."

"Ngày 35 tháng 9, số người trên tàu: 128 người."

"Mọi thứ đang bắt đầu trở nên tốt hơn."

"Số người trên tàu: 137 người."

"Chúng tôi tiếp tục hành trình của mình, nhiều thuyền viên trở lại trên đường đi."

"Chúng tôi rất vui khi thấy mọi thứ vẫn hoạt động bình thường, ngoại trừ việc không bao giờ có thể nổi lên và máy vô tuyến vẫn không phản hồi, dường như không có vấn đề gì với tàu ngầm."

"Số người trên tàu: 140 người."

"Sinh vật lân cận ngày càng nhiều, nhưng có ít cá săn mồi hơn lúc đầu, chúng tôi phát hiện một số đàn tôm, có cả cá mút đá và rất nhiều sinh vật phù du. Chúng vẫn luôn đi theo tàu ngầm, bọn chúng không đói bụng à?"

"Chúng tôi quyết định tiếp tục với dự án trước đây: Đi tìm đảo Thiên đường."

"Số người trên tàu: 136 người."

"Lâu lắm rồi mới viết nhật ký hàng hải, haha! Bởi vì chúng tôi đã đến đảo, hành trình dài dưới đáy biển cuối cùng cũng kết thúc, tôi yêu đất liền."

"Đây là một hòn đảo thần kỳ, trên đó có một khu rừng lớn, trong rừng cũng có rất nhiều động vật hoang dã.

"Chúng tôi không dám vào đó nên đã săn một số con mồi nhỏ xung quanh."

"Không có việc gì, sẽ trở về."

"Số người trên tàu: ?"

"Tôi đang ở đâu? Ở trên đảo Thiên Đường."

"Đúng là một cơn ác mộng, tôi còn tưởng bản thân đang ở trên tàu ngầm."

"Số người trên tàu: 148 người."

"Bữa tiệc hôm nay thật thịnh soạn, tôi đã kiểm tra súng của mình, chúng tôi ăn bò bít tết và rau dưa tươi ngon, còn uống rất nhiều bia."

"Nhóm thuyền viên vui vẻ hết mình, tôi tắt tất cả các máy tạo oxy, còn họ thì say khướt và ca hát ầm ĩ."

"Tôi đang viết nhật ký hàng hải. Đảo Thiên Đường là một hòn đảo nhỏ xinh đẹp, ngày mai phải khởi hành về nhà, kính tiềm vọng thấy hải đăng nên tôi vẫn luôn hướng về nơi đó, tôi vẫn còn một viên đạn."

"Tôi quyết định đi xem khu rừng thần bí kia, chúng tôi ăn rất nhiều rau dưa tươi ngon."

"Toàn bộ hình ảnh đều nên dừng ở đây."

"Đảo Thiên Đường hoàn hảo."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật