[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Thế giới hoàn mỹ 8: "Hãy mở cửa khi bà tỉnh dậy...



Người phụ nữ có một đứa con trai đang học cấp ba tên là Trần Lạc.

Có lẽ là vì việc học nặng, cũng có thể là vì áp lực trong hiện thực quá lớn. Vài tuần trước, Trần Lạc bắt đầu tự nhốt mình trong phòng, dù nói gì cũng không chịu mở cửa.

Đến khi người nhà cuối cùng phát hiện ra có điều không ổn thì Trần Lạc đã chìm vào trong giấc mơ của bản thân.

Nếu ở lại trong mơ quá lâu sẽ không thể phân biệt nổi đâu mới là thực tại. Vì để đánh thức Trần Lạc, người phụ nữ không thể không nhờ đến sự giúp đỡ của những người có liên quan và mạo hiểm tiến vào mộng giới của con trai.

Ban đầu, bà xuyên qua mỗi đoạn mộng cảnh ngắn tìm được con trai và muốn đưa cậu về nhà — nhưng dù bà có khuyên răn như thế nào thì Trần Lạc cũng đều từ chối tỉnh dậy, kiên quyết cho rằng mộng cảnh này mới là thế giới thật sự.

Trong mơ, Trần Lạc thậm chí còn tự nghĩ ra tên, tuổi, nghề khác cho bản thân và cũng như tưởng tượng ra nhiều bạn bè và một cuộc sống hoàn toàn mới.

Cậu kiên trì tin rằng bản thân là người trong tưởng tượng kia và người phụ nữ "Số 157 đường Shelley phía tây đường Kant" phiền phức này là những mộng cảnh đến quấy rầy cuộc sống bình thường của cậu.

Có một lần người phụ suýt thì đã thành công.

Bà đã dùng hết mọi cách có thể nghĩ ra được, cuối cùng cũng thuyết phục được Trần Lạc chủ động rời khỏi mộng giới rồi bản thân sau đó cũng trở lại hiện thực.

Đáng tiếc thay, thực tế lại không vui vẻ được như vậy.

Trần Lạc lún sâu vào trong mơ quá lâu, bỏ nhiều buổi học nên không có cách nào theo kịp được tiến độ học tập.

Vì thành tích tuột dốc không phanh, Trần Lạc bị giáo viên lấy bài thi toàn bỏ trống trước mặt bạn học, bảo rằng bộ não hiện tại của cậu "thà quay lại tiểu học mà học lại đi."

Vì hôn mê quá lâu, Trần Lạc không thể tự do điều khiển cơ thể mình, cứ luôn vụng về té ngã, cậu nhanh chóng bị bọn côn đồ theo dõi và bắt nạt trấn lột tiền.

Trần Lạc trốn học rồi đi đến công viên giải trí mà thuở nhỏ hay đến. Cậu trốn trong nhà ma mà không hề bị nhân viên phát hiện, cậu trốn mãi cho đến vị khách cuối cùng rời đi.

Đến khi cha mẹ cậu chờ đợi sốt ruột và cuối cùng tìm ra được con trai thì Trần Lạc lại một lần nữa chìm vào trong mơ.

...

Người phụ nữ ngồi trước bàn, vẻ mặt mệt mỏi, ảm đạm.

Bà nhìn Lăng Tố, nói với giọng điệu gần như là câu xin: "Tỉnh lại đi được không con? Trở về với mẹ đi, không phải con đã biết đây chỉ là mơ thôi à?"

Lăng Tố chỉ vào mặt mình: "Hỏi như vậy nghe có hơi xúc phạm nhưng mà con trai của bà có đẹp trai được vậy không..."

"Cách này con dùng nhiều lần lắm rồi."

Người phụ nữ bất đắc dĩ thở dài: "Đây là mơ, đương nhiên con có thể tự thay đổi diện mạo của bản thân...nhưng làm sao mẹ lại không nhận ra con được chứ?"

Lăng Tố không hỏi tiếp, anh dựa vào ghế sau lưng, tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn hai cái.

Cho tới giờ, mọi điều mà người phụ nữ giải thích đều trông có vẻ cực kỳ lưu loát.

Lăng Tố tỉnh dậy trong quan tài nhà ma, nói cách khác, dưới sự trợ giúp của "Kén" anh tạm thời đã đổi sang thân phận của cậu thiếu niên Trần Lạc.

Trang Điệt không có thân phận rõ ràng, chỉ dựa vào sự chênh lệch áp suất trong mơ mà cưỡng chế tiến vào trong mộng giới nên cậu vẫn luôn ở ngoài ranh giới chính, hơn nữa lại còn nhiều lần kích hoạt đến cơ chế dọn dẹp của mộng cảnh.

Những hành vi như "Liều lĩnh chơi tàu lượn siêu tốc", "Can đảm nộp giấy trắng", "Nhiệt tình dùng cưa điện cạo đầu mấy tên côn đồ" này trong mắt người luôn có một cuộc sống ảm đạm như Trần Lạc chắc chắn là rất ngứa đòn, lập tức cần phải loại bỏ hoàn toàn trong mơ.

Mộng giới nguyên bản của Trần Lạc chỉ có đoạn ngắn thứ ba, có thể cậu ta chỉ luôn trốn trong thị trấn nhỏ kia và sống một mình bên trong một thành phố mà không ai tìm được cậu.

Nhưng lần tỉnh lại giữa chừng đó đã hoàn toàn phá hủy thế giới tinh thần vốn tồn tại hiểm họa của cậu ta. Dưới sự kích thích mãnh liệt bên ngoài, trong tiềm thức cậu lại sinh ra thêm hai cảnh "Công viên giải trí" và "Phòng học tiểu học", hơn nữa lại không có cách nào duy trì ổn định giữa các cảnh.

"Đúng là một cốt truyện hợp lí..." Lăng Tố nhỏ giọng cảm thán một câu, anh đứng lên, đi đến trước ảnh gia đình treo trên tường.

Khi hai người nói chuyện, Trang Điệt cũng đã đi một vòng quanh "cái nhà" này.

Ảnh trên tường là một nhà ba người, Trần Lạc ngồi ở giữa cha mẹ, hơi cúi đầu tránh ống kính.

Có thể nhận thấy cậu là một đứa trẻ ít gây chú ý trong lớp — mặt mũi bình thường, cơ thể gầy gò, thấp bé, vẻ mặt không phù hợp với độ tuổi này, khá u sầu không hợp với đám đông, trên sống mũi còn có một cặp kính dày.

"Thưa bà." Lăng Tố đột nhiên nói, "Tôi sẽ xác nhận lại một lần nữa, bà không biết hậu quả của việc tỉnh dậy trong mộng giới của người khác đúng không?"

Người phụ nữ sửng sốt, bà chần chờ nhỏ giọng nói: "Chính phủ cũng chưa từng công bố..."

"Tôi biết, bên chính phủ chưa từng công bố việc này." Lăng Tố cắt ngang bà, "Bà cũng không hoàn toàn không biết là như vầy à?"

Lúc anh nói ra những lời này, anh cũng thuận thế quay người lại, tầm mắt bình tĩnh dừng trên người người phụ nữ.

Cơ thể người phụ nữ cứng đồ trong cái chớp mắt, bà muốn mở miệng lại không hiểu sao bị ánh mắt của Lăng Tố làm cho nói không nên lời.

"Tôi có thể kể cho bà một câu chuyện." Lăng Tố bảo.

"Giải Nobel y học năm 1949 được trao cho người tên là Moniz vì đã phát minh ra một cách giải phẫu."

"Trong quá trình phát triển sau này, cách giải phẫu này càng dễ thực hiện hơn — toàn bộ quá trình chỉ cần mười phút, không cần ai giúp, dù ở đâu hay lúc nào cũng có thể tiến hành."

"Nó có thể khiến cho người ta trở nên an tĩnh, quy củ, có thể hơi lười biếng và lập dị nhưng nó không gây hại."

"Tên đầy đủ của nó là phẫu thuật cắt bỏ thùy trán qua hốc mắt và còn được gọi là liệu pháp Cột băng, được sử dụng rộng rãi cho những kẻ không nghe lời..." Lăng Tố nghịch con dao phẫu thuật trên tay và tạm dừng, "Bất kỳ ai."

Người phụ nữ vô thức cao giọng: "Ý cậu là gì?"

"Có một nghi ngờ rất nhỏ." Lăng Tố cười cười, "Nếu tôi đoán sai thì mong bà đừng bận tâm."

"Loại khổ hình này đã bị cấm từ lâu, cậu đang buộc tội tôi ngược đãi người trái phép à?"

Người phụ nữ tỏ vẻ tức giận, bà đứng dậy, lạnh lùng bảo: "Tôi sẽ không bao giờ làm hại con trai của mình..."

Dường như Lăng Tố nghe được một điều rất thú vị: "Vậy là...tôi không phải con trai của bà à?"

Giọng người phụ nữ đột ngột dừng lại.

Bà nhìn chằm chằm Lăng Tố, vẻ ảm đạm, mệt mỏi và đau lòng dần dần biến mất, thay vào đó là sự căm thù lạnh lùng.

Trong lúc nói chuyện với Lăng Tố, vì bị đối phương cố tình dẫn dắt nên bà mới mắc phải một sai lầm.

Nếu một người mẹ bị con trai buộc tội như vậy, dù cho có tức giận thì phản ứng đầu tiên cũng sẽ là bảo "Mẹ nhất định sẽ không làm hại "con".

Điều này không liên quan đến tình mẹ con mà vì phần lớn lúc mọi người đang nói chuyện, họ sẽ có xu hướng trực tiếp sử dụng đại từ nhân xưng đề cập đến đối phương khi bộc lộ cảm xúc kịch liệt.

Đồng thời, sai lầm này cũng tiết lộ ra một sự thật khác...

"Có vẻ như không phải bà hoàn toàn không biết về hậu quả có thể xảy ra khi tỉnh lại từ giấc mơ của người khác."

Lăng Tố nói không nhanh không chậm: "Nếu không khi nghe được liệu pháp cột băng, bà sẽ không phản ứng mãnh liệt đến vậy."

— khi một người tỉnh dậy từ giấc mơ không phải của bản thân thì lập tức sẽ mất đi toàn bộ khái niệm liên quan đến "bản thân".

Người này nhìn bên ngoài sẽ không có gì khác thường, thậm chí còn trở nên nghe lời, ngoan ngoãn, bình tĩnh và theo khuôn phép hơn trước kia nhiều.

Người đó sẽ không còn suy nghĩ riêng của bản thân và có thể làm hài lòng bất kì ai.

Người đó sẽ biến thành một "con búp bê" hoàn mỹ.

Lí do phía chính phủ phong tỏa chuyện này đúng là vì ngăn chặn những người cố ý lợi dụng.

"Chắc bà cũng là một người làm việc chuyên về lĩnh vực tâm lý học nhỉ? Phòng khám tâm lý? Cố vấn à? Trung tâm điều chỉnh hành vi thanh thiếu niên?"

Lăng Tố nhìn phản ứng của người phụ nữ: "Ra là cái này... chắc bà không thực hiện một mình, bên trong tổ chức của các người có bao nhiêu người? Bà không muốn nói cho tôi cũng không sao. Năm người? Mười người? Không nhiều vậy à, tám? Lần này gần đúng rồi nhỉ."

Con dao màu bạc trên tay anh chuyển động càng lúc càng nhanh, dường như sắp thành một vệt sáng: "Trích ra một cảnh trong trí nhớ dựng thành những mộng cảnh tuần hoàn liên tục quấy nhiễu nhận thức, sắm vai người thân của người bị hại, lừa người ta tỉnh lại trong giấc mơ của người khác... Xem ra trình tự tôi đoán không sai lệch lắm, bà có thể mở khóa tầng mộng giới này."

"Dẫn bọn tôi đến số 157 đường Shelley phía tây đường Kant thật nào." Lăng Tố cầm dao phẫu thuật, lưỡi dao mỏng linh hoạt dừng trong lòng bàn tay anh, "Tôi muốn gặp người giám hộ của đương sự."

Sắc mặt người phụ nữ đã cực kỳ khó coi, bà nhìn chằm chằm Lăng Tố, giọng nói khàn khàn: "Cậu nói gì tôi không hiểu —"

Bà vẫn còn muốn kháng cự nhưng những lời còn lại của bà lại đột ngột bị tiếng hét chói tai hoảng sợ lấn át.

Trang Điệt mang dép lê không biết đã ra khỏi phòng từ lúc nào, trên tay còn xách theo một chiếc máy cưa điện đã bật.

Cùng với chiều cao đang dần khôi phục, cưa điện cũng tiến hóa lên từ mô hình hoạt hình dành cho trẻ em trở về tạo hình vốn có.

Người phụ nữ hét lên: "Cậu muốn làm gì?! Đây là mộng giới cá nhân, tấn công người khác là phạm pháp đó!"

Lăng Tố bị bà cướp mất thoại, khụ một tiếng, nghiêng mặt thấp giọng hỏi: "Tiểu Trang?"

"Chúng ta cũng có thể giải mộng vực của bà ấy, làm bà ấy tỉnh lại là được." Trang Điệt nói, "Điểm neo thực tại giúp bà ấy tỉnh dậy là lọn tóc mà bà ấy cứ luôn sửa lại."

Thật ra vừa bước vào cửa là Trang Điệt đã lập tức chú ý đến việc này.

Tạo hình với hai lọn tóc lệch bên quả thực trông rất dịu dàng, đức hạnh nhưng buộc tóc như thế không chỉ gây bất tiện cho việc nấu nướng và còn cực kỳ không phù hợp với với sự sạch sẽ, tỉ mỉ đến ám ảnh của chủ nhân căn nhà được phản ánh trong cả căn phòng và ảnh chụp gia đình.

Kỹ thuật diễn xuất của người phụ nữ rất chân thật và không hề có nhiều lỗi, vì vậy phải có một lý do cần thiết cho sự mâu thuẫn này.

"Hai người là hai tên điên!" Mặt người phụ nữ trắng bệch, "Tôi có thể nói cho hai người biết thân phận của tôi!"

Bà đã mơ hồ đoán được lai lịch của hai người kia, không nhịn được mà lùi về sau, run giọng nói: "Hai người là người của chính phủ à? Tôi biết rất nhiều chuyện, có thể phối hợp đi báo cáo cùng hai người..."

"Không cần." Lăng Tố cười, "kén" đã lưu trữ hoa văn giấc mơ của bà, bà không nói thì chúng tôi cũng có cách biết."

Giống như vân tay, hoa văn giấc mơ của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, nó sẽ để lại dấu vết bên trong tiềm thức và không có cách nào che giấu được.

Sau khi tiến vào căn phòng này, Lăng Tố đã lập tức liên lạc với Tống Hoài Dân thông qua liên lạc nội bộ. Anh lãng phí thời gian ở cùng với đối phương lâu như vậy là để "kén" có cơ hội điều tra hoa văn giấc mơ.

Vừa rồi, bên kia đã gửi tín hiệu xác nhận.

"Hãy mở cửa khi bà tỉnh dậy."

Lăng Tố cất con dao phẫu thuật đi, cúi đầu nhìn thời gian: "Các nhân viên có liên quan giờ chắc đã đến trước cửa nhà bà."

Trang Điệt quay đầu lại liếc mắt nhìn Lăng Tố một cái, thấy đối phương gật đầu thì lập tức xách cưa điện lên.

Luyện tập nhiều lần như vậy, kỹ thuật của cậu đã cực kỳ điêu luyện. Lưỡi cưa tránh qua gương mặt của người phụ nữ, chuẩn xác cắt đứt một sợi tóc trên trán bà.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật