[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Chung cư không tồn tại 1



Chung cư không tồn tại 1: Mình rất dễ bị bắt nạt, vì vậy phải tự bảo vệ bản thân cho tốt...

(Tác giả để tên chương dài quá mà Wattpad lại không cho á mọi người =))))


Dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của người phụ trách, Trang Điệt - nhân viên mới gia nhập rời khỏi phòng họp.

Đêm nay còn chưa trôi qua, ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, hành lang cực kỳ yên tĩnh, cửa phòng hai bên đều đóng chặt lại.

"Những người khác vẫn chưa hoàn thành xong việc thử nghiệm." - Tống Hoài Dân ôm một chồng tài liệu đuổi theo, hạ giọng giải thích với Trang Điệt: "Đó là một giấc mơ mô phỏng dùng để huấn luyện và đánh giá những người mới, bởi vì cậu đã sớm phát hiện và phá hủy điểm neo, vì vậy mộng giới đã sụp đổ trước thời hạn, khiến cả nhóm bị cưỡng chế đẩy ra ngoài..."

Lời kể của ông chen lẫn rất nhiều từ chuyên ngành, nghe rất ư là nhàm chán.

Lăng Tố kéo Trang Điệt lại gần, nhỏ tiếng dịch lại cho cậu nghe: "Cậu thông minh nhất".

Trang Điệt khiêm tốn gật đầu.

Tống Hoài Dân: "..."

Trong mắt Lăng Tố lộ ra ý cười, anh dẫn Trang Điệt đến căn phòng nằm ở cuối hàng lang, ấn dấu vân tay của mình vào, mở cửa phòng ra.

Đây là một căn biệt thự độc lập nhỏ có ba tầng, kết cấu gạch đỏ, có vườn hoa và ban công đã được chăm sóc tỉ mỉ, lá của chi trinh đằng* che phủ cả 1 mặt tường.

*Chi trinh đằng: là một chi chứa một số loài dây leo trong họ Nho.

Nhìn từ bên ngoài thì căn biệt thự cũng không quá bắt mắt, những người không biết gì khi nhìn vào, hầu hết đều tưởng rằng đó là tài sản cá nhân của một người chủ đã nghỉ hưu dùng để an hưởng cuộc sống. Nhưng chỉ cần bước vào bên trong căn biệt thự thì sẽ bị các dụng cụ cách âm chuyên nghiệp và các loại máy móc nằm khắp nơi làm cho hoa cả mắt.

"Người bình thường sau khi chìm vào giấc ngủ từ 60 đến 90 phút sẽ từ giai đoạn giấc ngủ không chuyển động mắt nhanh bước sang giai đoạn giấc ngủ có chuyển động mắt nhanh, cũng chính là REM."

Lăng Tố ra hiệu cho Trang Điệt dùng ngón cái ấn giữ chỗ quét, lưu dấu vân tay của Trang Điệt vào trong: "Một lần REM chỉ có thể duy trì từ 10-15 phút và thường chiếm 20-25% tổng thời gian của giấc ngủ. Hai trạng thái này sẽ thay thế qua lại với nhau từ bốn đến năm lần, một buổi tối con người sẽ dùng khoảng 90 phút để nằm mơ, những thứ này đều không liên quan tới công việc của chúng ta.

Lăng Tố đợi trong giây lát, xác nhận dấu vân tay đã được ghi vào thành công, anh chỉ chỉ mặt tường: "Cái mà chúng ta cần phải nhớ là thứ này."

Bước vào phòng, Trang Điệt nhìn thấy những nội quy cần tuân thủ của nhân viên được treo trên tường.

Bảng nội quy cần tuân thủ của nhân viên cũng không quá dài, chắc là vì muốn khiến cho tất cả nhân viên đều có ấn tượng sâu đậm nên đã sử dụng chữ in đậm màu đen nổi bật.

Điều thứ nhất, nghiêm cấm tự ý thiết lập lối đi lén vào giấc mơ của người khác.

Điều thứ hai, nghiêm cấm đi vào giấc mơ một mình, ở bất kì trường hợp nào đều phải có từ một hoặc nhiều nhân viên đi cùng nhau. Trong lúc làm việc, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến số nhân viên bị giảm xuống còn một người thì phải tìm cách thoát khỏi giấc mơ.

Điều thứ ba, nghiêm cấm ngủ thêm một lần nữa trong giấc mơ, khi không thể phân biệt nổi bản thân đang ở hiện thực hay là đang trong mơ, phải giữ đầu óc tỉnh táo.

Điều thứ tư, trước khi hoàn toàn xác nhận đã trở lại giấc mơ của bản thân, đừng mở mắt.

...

Lăng Tố in xong thẻ nhân viên, thấy Trang Điệt vẫn đang xem bảng nội quy nhân viên, cười giải thích: "Yên tâm, những điều này chủ yếu để tránh gặp phải tình huống cực đoan, công việc của chúng ta thật ra rất an toàn và vui vẻ...Cậu thích khoang ngủ màu nào?"

"Lăng Tố, đợi chút." Tống Hoài Dân ra ngoài nghe một cuộc điện thoại, cuối cùng cũng tìm được cơ hội cắt ngang cuộc trò chuyện: "Xảy ra chuyện rồi."

Tống Hoài Dân hướng về phía Trang Điệt nói lời xin lỗi khi cậu đang lựa màu, kéo Lăng Tố sang một bên: "Vừa rồi chỗ báo danh xác nhận phiếu đăng ký, Trang Điệt ban đầu không định đến chỗ chúng ta, cậu ấy đi nhầm."

Lăng Tố gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Phòng nhân sự điều phối lấy những thông tin liên quan, người này đã xin nghỉ ốm được ba tháng, có bệnh sử mất ngủ kéo dài và sử dụng thuốc an thần, kết quả đánh giá trạng thái là E."

Tống Hoài Dân hạ giọng xuống cực thấp, cố gắng không để Trang Điệt nghe thấy: "Mức E cho thấy không hoặc hầu như không có khả năng lao động, có thể dùng lý do này để cho thôi việc...không?"

Tống Hoài Dân giờ mới kịp phản ứng: "Cậu nói đúng cái gì mà đúng? Cậu biết cậu ta đi nhầm hả?"

Lăng Tố: "Xuỵt."

"Xuỵt cái gì?!" Tống Hoài Dân trợn tròn mắt. Sức khỏe của cậu ta không tốt, lại không có kinh nghiệm liên quan đến công việc, dù chúng ta có thiếu người thì cậu cũng không nên dụ cậu ta vào đây chứ."

Lăng Tố không đồng ý suy nghĩ của đội phó, anh quay người đi về phía Trang Điệt, cậu đang đứng trước khoang ngủ được trang trí hình con gấu màu nâu: "Đã từng nằm mơ chưa?"

"Rồi." Lần này Trang Điệt nhanh chóng học thuộc kiến thức mới: "Còn tìm được cả neo điểm trong mộng giới nữa."

Lăng Tố gật gật đầu: "Cậu ấy có kinh nghiệm làm việc."

Tống Hoài Dân: "..."

Lăng Tố đơn giản hướng dẫn thêm vài câu rồi chỉ Trang Điệt nằm vào khoang ngủ: "Okay, tiếp theo chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành đào tạo và thực tập cho nhân viên mới. Khoang ngủ lúc đó sẽ phóng ra sóng hạ âm cùng một tần suất. Tôi và cậu sẽ cùng vào trong cái giấc mơ mà chúng ta vừa nói ban nãy, tôi sẽ đi tìm cậu.

"Nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể và ý thức, máy sẽ dẫn dắt cậu vào trong mơ."

Trang Điệt nằm thẳng vào trong khoang ngủ.

Trước đây cậu cũng đã thử trị liệu giống như vậy, đáng tiếc là giá khoang ngủ của bệnh viện cao ngất ngưỡng, hơn nữa do nguyên nhân nào đó chưa biết mà dù là khoang ngủ cũng không thể khiến Trang Điệt có được một giấc ngủ ổn định và đầy đủ.

Nhưng trong đợt thử nghiệm mô phỏng giấc mơ vừa rồi, Trang Điệt hiếm khi lại có được một giấc ngủ ngon như thế.

Trang Điệt cố tình kiểm tra bản ghi trong bút ghi âm của mình trước khi chìm vào giấc ngủ, đây là lần đầu tiên trong tháng này cậu có một giấc ngủ trọn vẹn hơn bốn tiếng đồng hồ mà không cần đến sự hỗ trợ của đống thuốc quá liều.

Nhớ lại lần đánh giá nguy cơ đột quỵ trong lần khám sức khỏe đợt trước, Trang Điệt tự nhiên lại thấy hơi đáng tiếc, nhắm mắt thành khẩn: "Đây có phải là cái chết theo một nghĩa khác nếu không phải đang làm việc không..."

Lăng Tố nằm xuống trong khoang ngủ ngay kế bên cậu.

Âm thanh vù vù nhỏ nhẹ bắt đầu hoạt động của máy vang lên, tiếng vỗ nhẹ của sóng biển như quấn lấy từ bốn phía, âm thanh của thế giới bên ngoài được lọc đi một cách vi diệu rồi dần trở nên xa xôi và mờ ảo...

Mở mắt ra lần nữa, Trang Điệt lại đến căn chung cư kia thêm lần nữa.

Một điểm khác với cảnh mô phỏng là lần này cậu tỉnh dậy không ở trong phòng ngủ mà là trong nhà vệ sinh, đối diện là một tấm gương có filter khá đẹp nữa.

Trang Điệt kìm nén hành động muốn mở bút ghi âm của mình, một tay sờ soạng trong túi quần, tìm được cái vỏ kim loại quen thuộc mới yên tâm bước đến trước gương.

Cậu đại khái hiểu được "Mộng cảnh cấp hạn chế" mà thanh niên đầu trọc sau khi tỉnh dậy đã nhắc đến.

Không giống như những mộng cảnh mô phỏng đã được cắt bớt và dùng để đánh giá, bây giờ cậu đang sử dụng khoang ngủ dành cho nhân viên, cậu được máy móc đưa vào trong giấc mơ thực tế ban đầu.

Cả nhà vệ sinh bị bao trùm bởi một làn hơi lạnh bất thường không thể bỏ qua, cảm giác lạ lùng như bị nhìn trộm làm sau gáy cậu ớn lạnh, tựa như có thứ gì đó đang ẩn nấp từ bóng tối phía sau, thèm thuồng quan sát mọi thứ bước vào.

Trang Điệt nhìn bản thân trong gương.

Lần này hình ảnh bị hạn chế hơn nhiều. Trang Điệt trong gương trông nhỏ hơn hiện tại một chút, cậu đang mặc đồng phục của một trường cấp hai nào đó, huy hiệu trường bị một mảng mực lớn của bút máy che mất, mái tóc lộn xộn che khuất hai mắt, làn da tái nhợt bất thường.

Khuôn mặt "cậu" đầy vết sẹo và vết bầm tím, cổ áo "cậu" không biết bị ai kéo lệch nghiêm trọng, vị trí của đôi mắt trong gương bị sơn lên rất nhiều lần với màu sơn đỏ như máu.

Trang Điệt giơ tay phải đưa lên trước mắt.

Có lẽ là do ảnh hưởng của "cậu" trong gương, tầm nhìn hiện tại của Trang Điệt cũng bị bao phủ bởi một lớp sơn đỏ, bất kể là nhìn đâu cũng như bị ngâm trong máu loãng đỏ tươi.

"Rõ ràng đây không phải là ký ức của mình."

Trang Điệt không vội rời khỏi nhà vệ sinh, tay trái cậu vẫn đút trong túi quần, chậm rãi xoay bút ghi âm, suy nghĩ: "Trường cấp hai và cấp ba mà mình học đều không cần mặc đồng phục, bạn cùng lớp cũng rất thân thiện, mọi người đều rất hòa thuận, chưa bao giờ xảy ra chuyện đánh nhau."

"Mình đi vào giấc mơ của người khác, có lẽ đã bị ảnh hưởng bởi kí ức của chủ nhân giấc mơ nên nhận thức về 'bản thân' của mình mới bị bóp méo theo."

Trang Điệt vừa phân tích vừa tìm kiếm xung quanh, cậu tìm thấy một cái giẻ lau trong xó của bồn rửa tay, cậu dùng tay vặn vòi nước.

Bây giờ cậu đã phần nào hiểu được mục đích của những điều lệ trong nội quy nhân viên.

Yêu cầu cần có ít nhất hai người trở lên cùng đi vào mộng cảnh là để nói chuyện, giám sát và nhắc nhở nhau, tránh bị ảnh hưởng bởi kí ức của chủ nhân giấc mơ ở mức cao nhất, đảm bảo nhận thức không bị xáo trộn.

Trang Điệt thấm ướt giẻ lau, dốc hết sức lau đi vết sơn đỏ trên gương, tầm nhìn quả nhiên dần dần trở nên rõ ràng hơn.

"Mình khó chìm vào giấc ngủ hơn so với những người khác nên thời điểm đi vào giấc mơ có khả năng không đồng bộ được và bản thân lúc này lại chỉ có một mình."

Trang Điệt tổng hợp lại những kết luận mà cậu rút ra được: "Mình rất dễ bị bắt nạt, vì vậy phải tự bảo vệ bản thân cho tốt."

Điều này cũng đã từng xảy ra trong giấc mơ mô phỏng vừa rồi, Trang Điệt tỉnh dậy trong phòng ngủ chưa được bao lâu thì những người khác đã la hét thảm thiết vì bị truy đuổi bởi những con quái vật suốt cả đêm.

Trang Điệt dùng hết sức lau thêm vài lần cuối, giặt giẻ lau sạch sẽ rồi đặt lại về chỗ cũ, vừa định đi tìm Lăng Tố thì ánh mắt lại liếc nhìn vào sâu trong phòng tắm.

Hình như có vô số con mắt đang ẩn núp trong bóng đen kia, trong tích tắc vừa rồi tất cả con mắt đều mở ra mà tham lam nhìn chằm chằm cậu.

Biến hóa chỉ xảy ra trong tích tắc, khi cậu nhìn lại thì nơi này đã tối đen lại như bình thường, nhưng cảnh tượng đó đã in sâu vào trong tâm trí Trang Diệt.

Tiếng thì thầm sột sột soạt soạt vang vọng lên như thể không ngừng vươn ra từ bóng tối khắp mọi nơi và từ những khe hở trên mặt đất.

Những tiếng vọng đó nhỏ nhẹ mà hỗn loạn, có chút khàn khàn và u ám, khiến người ta hoàn toàn không thể hiểu được hàm ý bên trong đó.

Trang Điệt dừng lại trước cửa.

Chất lỏng chảy ra từ vòi nước chuyển sang màu xanh lá, đèn nhấp nháy, một bóng đen như được vật chất hóa từ từ chui ra khỏi nhà vệ sinh.

...

Trong hành lang vắng vẻ và u ám dài hẹp, Lăng Tố đột nhiên dừng bước chân.

Tống Hoài Dân thoáng nhìn biểu hiện khác thường của anh, vội vàng nắm chặt cây súng: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"

"REM lần này sớm hơn trước thời hạn, Trang Điệt còn đang ở trong nhà vệ sinh." Lăng Tố tập trung xác định phương hướng, quay đầu chạy: "Lão Tống, chúng ta đã nhất trí đi hai hướng rồi mà, ông đi theo tôi làm gì? Ông sợ ma hả?"

Tống Hoài Dân là một cảnh sát hình sự già chuyển nghề vì bệnh tật và thương tích, ông được điều về đây để hỗ trợ công việc cho Lăng Tố. Kẻ ác dù có hung hãn và ác độc đến đâu thì ông cũng không sợ nhưng ông lại luôn thấy ớn lạnh và sợ hãi trước những thứ ma quái. Ông thấy phản cảm nhất là mấy thanh niên vì muốn tìm cảm giác thú vị, mới mẻ nên chạy đi xem phim ma, mơ toàn mấy thứ không kiểm soát được rồi lại phải đến nhờ họ giải quyết.

Tống Hoài Dân nuốt một ngụm nước bọt, nghiến chặt răng: "Không thể để cho hai người chạy lung tung, ai biết hai người có thể làm ra được chuyện gì?"

Một mình Lăng Tố đã đủ làm ông mệt rồi, Tống Hoài Dân xém tí đã quên giấc mơ lần trước nhưng ông vẫn mơ hồ nhớ trên người Trang Điệt chắc chắn cũng có vài chỗ đáng sợ lắm: "Nghe tôi nói nè, cậu Trang Điệt kia rất bất thường."

Tống Hoài Dân không kịp nói thêm gì, ông nhanh chóng nhảy vọt vào căn phòng gần nhất.

Gió lạnh thổi từng cơn một, cái lạnh thấu xương bám vào sống lưng.

Tiếng bước chân dồn dập vang vọng khắp dãy hành lang vắng vẻ, gió gào thét dữ dội thảm thiết, bóng tối dày đặc ập về hướng hai người họ từ một đầu hành lang.

Đó là "cái bóng" ẩn núp trong vách ngăn số 7 của nhà vệ sinh.

Tim Tống Hoài Dân gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, ông thà đối phó với quái vật có xương có thịt còn hơn. Mồ hôi lạnh chảy ra từ lòng bàn tay đang cầm súng của ông: "Lăng Tố".

"Kỳ lạ ghê." Lăng Tố vẫn đứng ở hành lang, nửa người chìm trong bóng tối, anh vẫn đang ló đầu ra nhìn sâu trong hành lang, "Giờ nó không thể nào chạy nhanh đến vậy được."

Anh chưa kịp nói xong, bóng đen đã lướt qua thật nhanh rồi biến mất ở cuối hành lang.

Tiếng bước chân chậm dần rồi dừng lại trước cửa.

Cơ thể Tống Hoài Dân hơi cứng đờ, ông không dám nghĩ bên ngoài còn có con quái vật nào khác, ông nắm chặt khẩu súng, cẩn thận nghiêng người ra ngó.

Hành lang rất yên tĩnh và bình ổn.

Không có ma.

Trang Điệt xách theo cưa điện điên cuồng đuổi theo bóng ma đến gần hết cái hành lang, cậu thở hổn hển chưa kịp hoàn hồn, bị dọa đến nỗi tóc đang xoăn cũng thành thẳng luôn.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật