[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Bắt được rồi 4: cô có ước muốn nào không...



Mười lăm phút sau, mọi người theo thứ tự giới thiệu xong các thông tin cá nhân.

Khách mời tạm thời là thầy Trang dùng cưa điện làm ghế, cậu lấy bút và một cuốn sổ nhỏ ra rồi trưng dụng con mèo đen đang ngủ bên cạnh lò sưởi làm đồ lót, sắp xếp lại hết tất cả thông tin đã biết:

Tính đến thời điểm hiện tại, ngoại trừ con buôn lòng dạ nham hiểm và đầu bò đã bị giết ra, trong biệt thự này còn tổng cộng chín người.

Đầu bò là một nhà thiết kế game lỗi thời đã bị thời đại vứt bỏ, có tư thù cá nhân với thanh niên khỉ stream châm biếm game.

Đầu gà trống là một ca sĩ có chút tiếng tăm, bởi vì may mắn góp mặt được chút trong một chương trình tạp kỹ quốc dân nào đó nên gần đây độ nổi tiếng của anh ta đang tăng lên —-- đáng nhắc tới chính là, anh ta mới vừa thức dậy một cách khó khăn trên sô pha rồi lập tức lại bị lưỡi cưa sắt bén dán vào mặt làm sợ tới mức hôn mê lần nữa, cho nên những thông tin đó đều được fan qua đường là cô thỏ bổ sung.

Mà người đàn ông mặt ngựa sở dĩ có thể khống chế được cục diện là bởi vì ông từng là một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, trước đây ông đã tham gia không ít bộ phim phá án ăn khách. Cho đến hiện tại, nhân vật ông đóng vẫn có sức hút ở một mức độ nhất định.

Trong số những người này, công việc của người đầu trăn cũng liên quan đến trò chơi. Gã là một kỹ sư game thực tế ảo, đây là một trong những nghề hot nhất hiện tại, so với tình cảnh của đầu bò có thể nói như một thế giới khác, thu nhập và đãi ngộ cũng hoàn toàn khác nhau như trời với đất.

Cô thỏ thì hoàn toàn không biết gì về game, cô là một kiến trúc sư, cũng thường tiếp nhận đơn hàng thiết kế xây dựng mộng giới cá nhân. Trên thực tế, biệt thự nơi mọi người đang ở chính là một đơn hàng cô từng nhận.

Thông tin này nhìn thì có vẻ rất quan trọng nhưng cô thỏ chỉ là một kiến trúc sư. Vì nền tảng app giúp giữ bí mật danh tính của cả hai bên nên vẫn chưa biết được liệu có phải một mình nhà thiết kế âm thầm bán đi bản thiết kế hay là có sai sót gì hay không.

Trong số ba người còn lại, cô hổ là luật sư kinh doanh đạt huy chương vàng và có một công ty luật riêng. Người đàn ông mặt heo là giám đốc điều hành của một công ty với mức thu nhập khá giả và đã yên bề gia thất.

Điều đáng kinh ngạc chính là nghề nghiệp của anh chàng chó săn —- không hề liên quan tới sát thủ hay vệ sĩ như suy đoán của của mọi người, hắn ta là một tuyển thủ cờ vây, đã tham gia thi đấu không ít trận, có cấp bậc bát đẳng chuyên nghiệp.

...

Sau khi ghi lại hết các nội dung trên, Trang Điệt đậy nắp bút lại, gõ nhẹ vào cuốn sổ tay hai lần.

Cậu không đặc biệt ghi lại tên của ai cả, thứ nhất tên cũng chưa chắc là tên thật; thứ hai cậu cũng không quen biết những người này, bởi vì ít khi xem TV nên ngay cả đầu gà trống và mặt ngựa là người nổi tiếng mà cậu cũng không có ấn tượng.

Quan trọng hơn, cái tên sẽ tạo ám thị tâm lý cho mọi người ra một định kiến gì đó, quấy nhiễu phán đoán ở một mức độ nhất định, việc đó trái lại sẽ làm tình hình trở nên rối rắm hơn.

Trang Điệt vẽ một bản phác thảo động vật qua loa về mỗi người, sau đó cũng không quan tâm nữa, cậu khép cuốn sổ lại: "Cho hỏi ai có mang theo đồng hồ không ?"

Giọng điệu Trang Điệt rất bình thường, thái độ cũng rất lễ phép nhưng dường như vẫn bị mọi người xa lánh và lạnh nhạt. Không hiểu vì sao mà mọi người đều nhìn về phía cậu bằng một ánh mắt đầy cảnh giác và rất ngắn ngủi, chỉ trong nháy mắt họ lập tức nhìn về phía khác.

Phần tự giới thiệu bản thân ngắn ngủi đã kết thúc, phòng khách lại một lần nữa im lặng, chỉ có tiếng củi cháy trong lò sưởi cùng với tiếng gừ thoải mái phát ra từ con mèo đen khi được gãi cằm.

Ngay lúc Trang Điệt chuẩn bị từ bỏ việc giao tiếp và đi lục soát người của đầu gà trống thì cuối cùng cũng có người ở phía sau nhỏ giọng nói: "Tôi có... đồng hồ quả quýt* có được không?"

Trang Điệt dừng lại bên rìa ghế sô pha, thu hồi cánh tay hướng đến người đầu gà đang run rẩy lắc đầu, cậu quay người lại.

Cô thỏ lấy lại bình tĩnh, lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ quả quýt kiểu cổ tinh xảo và đẹp mắt, đặt ở trên bàn ăn.

Đó là chiếc đồng hồ quả quýt cổ mang phong cách thời Trung cổ, bề mặt bằng đồng sáng bóng nhẹ nhàng, các bánh răng cơ học chuyển động một cách chính xác, kim đồng hồ sắt nhọn di chuyển qua mười hai con số được viết bằng phông chữ Hoa.

Bây giờ là một giờ bốn mươi bảy phút, cân nhắc sự ảnh hưởng của thời gian lên bầu không khí chung, Trang Điệt quyết định xác định thời gian là rạng sáng.

Một giờ bốn mươi bảy phút sáng sớm, hai vụ án mạng đã xảy ra trong một căn biệt thự biệt lập, mọi người đều nghi ngờ trong lòng đối phương có âm mưu hiểm độc, chờ đợi một vị thám tử đến từ trong cơn bão tuyết...

"Thật ra đồng hồ trong phòng khách cũng giống vậy." Cô thỏ lấy hết can đảm giải thích: "Chúng ta đang ở trong mơ, cảm giác về thời gian được quyết định bởi chính quy tắc của mộng giới."

Trang Điệt dừng những lời bình trong lòng lại, quay về với thực tại, cậu ho nhẹ một tiếng rồi gật đầu nói cảm ơn.

Cậu cầm lấy đồng hồ quả quýt, so sánh đồng hồ trong phòng khách với đồng hồ của mình một cách cẩn thận trong vòng một phút.

Đúng như lời cô thỏ nói, thời gian đồng hồ quả quýt và đồng hồ để bàn giống nhau —- kết hợp với ký ức của Trang Điệt, lần cuối cùng căn biệt thự bị bao trùm bởi bóng tối là lúc một giờ, vì mọi người hỗn loạn cãi nhau làm lãng phí không ít thời gian nên đã trôi qua gần năm mươi phút.

Bởi vì đã được nhắc nhỡ lúc ở trong khoang ngủ nên đồng hồ đeo tay của cậu vẫn đồng bộ với thời gian trong thế giới thật, tốc độ của cả hai ước chừng là 1:3.

Lăng Tố nói với cậu thời gian an toàn là 72 giờ, 72 giờ này dựa trên thực tế. Theo quy đổi gấp ba lần, thời gian đóng cửa tuyệt đối trong giấc mơ này là 216 giờ, tức là có chín ngày và có tổng cộng mười người.

Trang Điệt nhanh chóng tính nhẩm xong, trầm ngâm vuốt ve cưa điện: "Chuyện này có liên quan gì ta? Chín ngày có nghĩa là vừa đủ tiêu hóa chín người sao..."

Trong khi cậu đang tự lẩm bẩm những lời này, có người rõ ràng không kiểm soát được mà sợ run người.

Trang Điệt định thần lại, cậu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đầy hoảng sợ và bối rối của cô thỏ.

"Cậu vừa nói gì đó?" - Cô thỏ run rẩy hỏi.

Cô vừa muốn đến lấy đồng hồ quả quýt của mình, đúng lúc nghe thấy lời này, bởi vì giật mình mà vô thức cao giọng, lập tức thu hút ánh mắt của những người khác.

"Một bài toán số học về phép nhân, phép chia trong phạm vi một nghìn, rất đơn giản."

Để tránh hiểu lầm, Trang Điệt giải thích đơn giản một chút rồi mới đem đồng hồ đưa cho cô: "Cô có ước muốn nào không?"

Cô thỏ sợ hãi mà ngây người:"...Hả?"

Cô không hiểu ý của Trang Điệt, nhất thời không biết có nên lấy lại đồng hồ của mình hay không, cô lo lắng đứng đó bất động, đôi tai dài khẽ run lên.

Bên kia, chàng trai chó săn bỗng nhiên cười lớn: "Được rồi, không cần phải quanh co lòng vòng như vậy."

Hắn ta khoanh chân dựa lưng vào ghế sô pha phía sau, chống hai tay lên, hất cằm nhìn về phía cô thỏ: "Con mồi của tôi là cô ta."

Một hòn đá khuấy động cả ngàn gợn sóng, mọi người kinh ngạc nhìn qua, cuộc thảo luận hỗn loạn mà bọn họ cố gắng trấn áp cũng lặng lẽ dừng lại.

Cô thỏ trợn tròn mắt, không chỉ vì ngạc nhiên mà còn vì sợ hãi mà đứng hình tại chỗ không nhúc nhích được.

"Tôi là tuyển thủ cờ vây, trí nhớ và kỹ năng tính toán của tôi rất xuất sắc, tâm lý cũng ổn định. Nhưng trí tưởng tượng về không gian của tôi vốn rất kém, điều này gây hạn chế nghiêm trọng tới thực lực của tôi."

Chàng trai chó săn nói rất thẳng thắn: "Tuổi nghề đỉnh cao của cờ vây rất ngắn, tôi đã mắc kẹt ở bát đẳng đã ba năm. Khi tôi bắt đầu suy nghĩ đến việc có nên giải nghệ hay không thì tình cờ tôi thấy bài đăng đó."

Chỉ cần có cách để người khác chết trong mộng giới của mình thì sẽ có xác suất nhất định thu được tài năng hoặc mảnh ký ức của người này.

Một khi có thể bù đắp những thiếu sót về năng lực tưởng tượng về không gian, thực lực của hắn ta rất có khả năng sẽ nâng cao lên một bậc. Với thiên phú của chàng trai chó săn trong những mặt khác, hắn thậm chí có thể đạt đến ngưỡng cửa bậc thầy.

Khi nói đến việc kiểm soát không gian, dường như không ai có thể giỏi hơn kiến trúc sư được, hơn nữa còn là một kiến trúc sư ưu tú có khả năng xây dựng mộng giới trong tiềm thức....

"Vừa khéo, ở phía dưới bài đăng kia có một người môi giới phi pháp."

Chàng trai chó săn tiếp tục nói: "Rất đúng lôgic, tôi đã tạo ra một mộng giới cá nhân, sau đó giả bộ nói rằng mộng giới xảy ra vấn đề, yêu cầu người môi giới liên hệ kiến trúc sư tới mộng giới tiến hành chỉnh sửa... Nhưng tôi không ngờ tới, khi vừa mở mắt ra thì lại có nhiều người như vậy."

Chàng trai chó săn dừng câu chuyện, liếc nhìn những vẻ mặt khác nhau của mọi người: "Nghề nghiệp và thân phận của các người, tôi nghĩ đó không phải là ngẫu nhiên đúng không? Những lời nói trong giấc mơ không thể làm chứng cứ, vậy mà cũng không dám thừa nhận sao?"

Phòng khách rơi vào một sự im lặng ngột ngạt.

Điều khác thường là mọi người không tranh luận không ngớt mà trái lại, họ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt mọi người đều có chút phức tạp khó mà nói được.

Chàng trai chó săn tất nhiên đã mất hết kiên nhẫn, nắm con dao sắc bén trong tay rồi lập tức đứng dậy.

Người đàn ông mặt ngựa lập tức cao giọng nói: "Cậu muốn làm gì?!"

"Rất đơn giản —- nếu đây là mộng giới của tôi, các người đều sẽ phải chết ở chỗ này. Nếu đây không phải là mộng giới của tôi, chỉ cần chủ của mộng giới chết đi, tôi sẽ có thể thoát ra ngoài." - Chàng trai chó săn nói: "Dù có lựa chọn như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không tổn hại gì cho người dám ra tay."

Dường như bị giọng nói của ông ta hấp dẫn, chàng chó săn vừa nói vừa dừng bước chân, hơi đắn đo một chút rồi thay đổi chủ ý tiến về phía mặt ngựa: "Trong một ván cờ chắc thắng chứ không có thua, không tham gia thì chán lắm."

Mặt ngựa sợ tới mức hai chân như nhũn ra, liều mạng lùi về phía sau: "Cậu, cậu đừng có làm bậy! Ở đây có cưa điện..."

"Đúng vậy, cưa điện thật sự rất đáng sợ, kẻ điên có thể tạo ra cưa điện cũng rất đáng sợ."

Chàng trai chó săn vẫn đang tiến tới gần mặt ngựa, hắn ta quay đầu, liếc nhìn chiếc đồng hồ để bàn trong phòng khách một cách đầy ẩn ý: "Nhưng — không ai trong số các người nhớ sao?"

"Khi cúp điện." - Hắn ta chậm rãi nói: "Không thể dùng cưa điện được."

Cùng lúc khi chàng trai chó săn nói ra chữ cuối, kim đồng hồ để bàn đã nhảy tới vạch cuối cùng, dừng lại ở số "12", đã đến hai giờ.

Đèn treo chợt tắt.

Ngọn lửa trong lò sưởi bập bùng, mờ ảo chiếu bóng người lên trên tường, lại bị một thế lực vô hình nào đó bóp méo thành một màu đen kịt và đáng sợ.

Trong tầm nhìn kinh hãi của mọi người, những bóng đen dữ tợn đó không ngừng vặn vẹo, không kiêng nể gì mà xé xác, vật lộn với nhau.

Bóng đen tham lam khuếch trương phạm vi mà bản thân chiếm giữ, cuối cùng nó nuốt chửng hết tất cả khe hở, hoàn toàn nhấn chìm toàn bộ không gian.

Những tiếng hét chói tai và những tiếng chuông trĩu nặng, báo hiệu cho sự xuất hiện của một đợt săn mồi mới.

*Đồng hồ quả quýt


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật