[Countryhumans] Anh hùng của thời thế

_Chương 9 : Quá khứ đen tối?_



Lưu ý : DÌM KO THƯƠNG TIẾC! Ko mang yếu tố lịch sử!
Tác giả Hoàng Tĩnh Tĩnh
.
.
.
"Ha...biết ngay mà"_Vietnam- đặt cái bánh xuống rồi thở dài nói.
Tâm trạng của cậu càng tụt dốc ko phăng, tại sao chứ? Tuy là vậy nhưng cậu cũng ko để lộ ra ngoài
Cậu ghét sự thương hại từ người khác
Cậu ghét để lộ cảm xúc
Cậu ghét...ghét tất cả thứ cản trở cậu
Cậu muốn hóng gió nên cậu quyết định đi tới ban công. Ko ai để ý cậu cả. Cậu tự biết đường đi
Nhìn xa xa cậu thấy một làn khói trắng bốc lên.
Đôi đồng tử của cậu khẽ rung động trước khung cảnh đó.
Ko nghĩ ko nói thành lời, cậu đi thẳng xuống dưới sảnh chính. Ánh mắt vô hồn ko cảm xúc nhưng thâm tâm cậu lại đang rất muốn tới đó
Cậu ghét ko khí này.
Cậu muốn mạo hiểm chứ ko phải ngồi trò chuyện ăn chơi xơi chén nước như những người khác
Cậu ko còn là cậu của năm xưa nữa
Cậu sẽ ko thay đổi cách nhìn nhận thế giới này
Vì mọi thứ đã ăn sâu vô da thịt máu mủ của cậu rồi...
Cảnh đồng bào của cậu bị giết một cách dã man bởi lũ giặc, bọn phản bội đã ăn sâu vô trí nhớ của cậu
Nó cho cậu biết rằng "bản thân ko nên bỏ cảnh giác, ko nên tha thứ với lũ người ko ra người đó"
Càng nghĩ tâm trạng của cậu càng tệ dần...
"Em đi đâu vậy Vietnam?"_Việt Minh- thấy cậu thẫn thờ bước ra.
Việt Minh và Đông Lào tới hỏi
"Em đi ra ngoài. Ko khí ở đây khiến em muốn nôn ra"_Vietnam- cúi mặt xuống.
Vế sau cậu nói khá nhỏ nhưng bọn họ vẫn nghe được. Cậu giật tay mình lại rồi bước ra khỏi sảnh
Ánh mắt của cậu đã pha trọn tí sắc đỏ đen và đục hơn lúc trước rất nhiều...thật kì lạ
.
.
.
Cậu chạy tới chỗ khói bốc lên
Dòng người đổ xô chạy toán loạn. Nhưng bọn họ ko ai trốn được cả.
Lũ người Phát xít xúm lại bắt những người Do Thái rồi giục vô một căn nhà.
Để làm gì? Nhốt họ lại.
Cho lửa vô, tiếng gào thét thảm thiết phát ra nhưng bọn người đó vẫn hả hê.
Tay ko ngừng thả vài quả bom vô
Cậu nhìn thấy thì cũng ko nói gì.
Bọn họ cư xử như lũ quân Mĩ lúc tới Việt Nam cậu tham chiến.
Bọn họ cũng đối xử với nhân dân cậu ko ra con người, ko bằng súc vật
"Ha...lũ chó"_Vietnam- khẽ chửi
Chợt cậu thấy một lính Đức đang hành hạ một cô bé người Do Thái bên bụi cây
/xoạt/
Cậu rút súng ra tiến tới gần rồi dí thẳng nòi súng vô đầu tên đó
/bằng!/
"ole kiltti... älä... tapa minua!"_Cô bé- đó run rẩy nói
*Làm ơn...đừng... giết tôi!
"En aio tappaa sinua"_Vietnam- lạnh lùng đáp.
Đôi mắt vẫn ko mấy cảm xúc.
*Ta ko có ý định giết ngươi
Cậu cúi người lấy quần áo tên Đức đó rồi mặc vô
"juokse kun voit"_Vietnam- lạnh nhạt nói tiếp. Rồi cậu quay người tới chỗ bọn lính phát xít
*Chạy đi khi ngươi còn có thể
/cột xoạt/
Cậu tớ chỗ lính phát xít, cúi người xuống lấy quả bom hẹn giờ của bọn chúng.
Bọn này đang tận hưởng thú vui trước mắt nên chẳng để ý
/bộp/
Cậu chỉnh hẹn giờ 10 giây rồi đặt nó xuống đất. Loại bom này nổ rất to và gây sát thương rất mạnh nên cậu cũng nhanh chóng rời khỏi đó
/BÙM!/
"Tốt rồi"_Vietnam- nói
Giọng trong veo ko tí cảm xúc nhưng lại ngọt ngào đến lạ thường
"Anh ơi..."_Cô bé- cô bé người Do Thái hồi nãy chạy tới ôm cậu
Kì lạ chưa? Ko ngờ cậu lại có sức hút với trẻ con như vậy
"Gì?"_Vietnam-
"Làm...làm ơn hãy giết em...hic...gia đình em đều chết...rồi..."_Cô bé- đột ngột khóc
"Được, ta sẽ giết ngươi khi nào ngươi muốn"_Vietnam- bế bé lên theo kiểu em bé rồi bước vô căn biệt thự lại
.
.
.
"Vietnam! Cậu...đang bế ai vậy?"_Cuba- chạy tới hỏi cậu khi cậu chỉ vừa mới vô sảnh
"Ngài Ussr đâu?"_Vietnam- ko có ý định trả lời vì phe Phát Xít cũng đang nhìn cậu
"Ở kia kìa"_Cuba- chỉ chỗ Ussr đang nói chuyện với một vài CHs khác
...
"Ngài Ussr, tôi xin phép đưa đứa bé này về"_Vietnam- tới cúi đầu rồi nói
"Đây là Vietnam, chẳng phải người đang là trung tâm của mọi sự bàn tán à?"_?- người đàn ông kế bên nhìn thấy cậu liền mỉm cười nói.
Nụ cười làm bao mĩ nữ si mê...
"Chào ngài Ottoman Empire"_Vietnam-
"Chào em, ta là Austro-Hungarian Empire"_A.H.E- mỉm cười nói
"Vâng. Ngài Ussr, tôi xin phép về trước"_Vietnam- quay lại nói Ussr
"Ừm"_Ussr-
.
.
.
"Vietnam! Cậu..."_Israel- bước ra thì chợt thấy cậu
"Sao? Đồng bào của ngươi đây"_Vietnam- nói rồi đưa cô bé Do Thái cho Israel
"Sao cậu có?"_Israel- nhíu mày hỏi
"Ta vô tình thấy lính Phát Xít đang sát hại người dân của ngươi. Thấy cô bé bị một thằng lính Đức hành hạ nên ta đem về"_Vietnam-
"Thế còn lũ lính phát xít?"_Israel- khá bất ngờ
"Ta cho bom nổ để giết bọn chúng rồi. Chăm sóc con bé cẩn thận"_Vietnam- nói rồi lướt qua người Israel
"...cậu thật kì lạ..."_Israel- khẽ nói
.
.
.
.
.
.
.
//Ko hiểu tại sao lúc đó lại có tên lính Phát Xít trong phòng mình//_Vietnam- thầm suy nghĩ
Và bây giờ cậu đang bị trói hai tay trong căn cứ ở Tư Bản
Nhưng lại có Phát Xít ở đây. À phải rồi, đúng là hai phe này đã hợp tác với nhau
"Hay thật sao em lại trốn khỏi bọn ta?"_Nazi- ngồi trước mặt hỏi - chồng cả
"Trốn tận hai lần còn lấy sấp tài liệu nữa"_JE- cười gian - chồng hai
"Lần này thôi, ko có lần sau đâu"_IE- lạnh giọng nói - chồng ba
Vietnam ko sợ hãi mấy. Nhưng sao giống mấy cảnh bắt quả tang vợ trốn đi chơi với trai quá vậy?
Ánh mắt cậu ko dè chừng ko lo lắng nhìn cả ba người. Nó thẫm đục và đỏ ngầu chút...
"Nào, nói gì đi chứ"_Nazi- khó chịu bóp cằm cậu
"Ta thì nên nói gì với các ngươi?"_Vietnam- lạnh lùng hỏi
/cạch/
"Sao vậy? 'Tù nhân' mới ko chịu nói sao?"_Ame- mỉm cười bước vô
"Phải. Rất ương bướng. Thôi chúng ta ra ngoài bàn một số chuyện đi"_Nazi- quay lại lạnh nhạt nói rồi đứng dậy
"Đừng trốn nữa nhé mèo con~"_JE- hắn tiến gần xoa đầu cậu.
Gương mặt điển trai hiện rõ trước mặt cậu cùng với thanh giọng vừa quyến rũ vừa gợi đòn.
//Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, im lặng là vàng, im lặng là vàng, im lặng là vàng//_Vietnam- trong đầu đang tụng kinh thánh để ko lao ra đấm bome tên này
/cạch/
Bọn họ bước ra hết nên trong phòng ko còn ai ngoài cậu. Xem nào, nhìn có giống nơi giam giữ tù nhân ko vậy?
/cạch/
Một nam nhân bước vào, dáng người cao khí chất ngời ngời. Mặc quân phục cấp cao của Tư Bản
//Xem nào, hóa ra France//_Vietnam-
"Em là Vietnam đúng chứ?"_France- nhìn thấy cậu đang rất thảnh thơi ko sợ hãi liền lóe lên tia hứng thú.
"..."_Vietnam- ko nói gì.
Vì nhìn tên này làm cậu nhớ tới hồi hắn xâm chiếm nước cậu rồi giết Đại Nam...
"Thật giống như tên Ame đã nói. Em thật lạnh lùng..."_France- nâng cằm cậu lên
"Ha, chỉ với các ngươi"_Vietnam- nhếch môi cười nhạt
"...và phũ"_France- mỉm cười nói tiếp.
Càng phũ hắn càng thích
"Em đói ko? Ta dẫn em tới phòng ăn"_France- gỡ dây chói cho cậu rồi hỏi
"Ta tự đi được"_Vietnam- tính đứng dậy thì chậc chân mà té vào lòng France
"A..."_France-
"Aizz, chậc chân rồi"_Vietnam- khó chịu xoa xoa cổ trên rồi khẽ nói
"...oái"_Vietnam- chợt thấy mình bị nhấc bổng lên.
Ai ngờ tên France bế cậu theo kiểu công chúa
"Hôm nay ngươi bị sản à?"_Vietnam- khó chịu nói
"Phũ quá đấy! Ta bế em tới phòng ăn nhé?"_France- mỉm cười hỏi
"Để xem, nếu lính của ngươi hiểu nhầm thì ta sẽ cho ngươi xuống mồ"_Vietnam- lạnh lùng nói
"Được, coi như lời đồng ý"_France- mỉm cười hạnh phúc
.
.
.
Trên đường đi thì cậu và hắn đã bị biết bao tên lính dòm ngó. Có tù nhân nào mà được phục vụ vậy ko? Nhốt trong ngục tối tra tấn các thứ thì ko đành.
Còn cậu thì được bế, người vẫn mặc quân phục Cộng Sản, mặt tỏ vẻ ko mấy quan tâm thì đúng là ko quan tâm thật
Tin đồn dáy lên làm bao nhiêu ả nữ ghen tức với cậu
"Ta sẽ đập ngươi sau, France"_Vietnam- thờ ơ nói với hắn
...
"France! Anh bế ai vậy?"_?- một CHs thấy France tới phòng ăn thì vội tới hỏi
"Lại một con ả nữa à? Ngươi đào hoa thật đấy"_?- nam nhân ngồi đằng xa ở dãy bàn ăn cho CHs nói lớn
"Thả ta xuống"_Vietnam- ko quan tâm.
Lạnh giọng ra lệnh
"Chân em còn chậc ko vậy?"_France- lo lắng hỏi
"Nếu ta nói còn thì ngươi sẽ bế ta tiếp?"_Vietnam- hỏi lại
"..."_France-
"Nhìn ko giống tình nhân với nhau lắm nhỉ?"_?- một CHs giật môi nói
"FRANCE! SAO NGƯƠI LẠI BẾ VIETNAM RA ĐÂY?!"_Ame- tính quay lại phòng để trêu cậu tí ai ngờ tên France đã bế cậu ra đây
"Giờ hay rồi..."_Vietnam- khẽ nói đủ để mình nghe
"Thả ta xuống"_Vietnam-
"Rồi rồi, em lạnh lùng quá đấy"_France- lằng nhằng nói
Vietnam ko nói gì. France nhẹ nhàng thả cậu xuống sàn, tay cậu xoa xoa cổ chân
"Khoan, đây là người Cộng Sản mà?"_?- nhíu mày nói
"Ừ thì em ấy là người Cộng Sản mà. Ngươi bị mù à New Zealand"_France- lườm
"Nào, sao người của Cộng Sản lại được đối xử như vậy? Nhớ là hai người ghét Cộng Sản lắm mà...Hay...là vì nhan sắc?"_New Zealand- nói.
Ánh mắt dường như chú ý tới nhan sắc tuyệt trần của cậu làm bao người mê mẩn
"Nam, tên khốn France đó có làm gì em ko vậy?"_Ame- nắm cổ tay cậu hỏi
"Ko, đừng gọi tên ta như vậy"_Vietnam- hất tay ra
...
"Hình như là nam nhân lúc trước ở cuộc họp thì phải"_S.K-
"Sao em ấy lại ở đây nhỉ. À mà hình như bị bắt"_Thailand- nhìn chằm chằm vào cậu
"Nhìn ko giống lắm, có vẻ các boss lớn đều thích em ấy"_Campuchia- chống cằm
"Ta có chuyện cần đi"_S.Vietnam- mặt đen như đít nồi nói
.
.
.
_End chương 9_
Gần 2000 từ
Điềm tới, càng tới rất gần

[Artist ShiYann]
Sắp ngược nhè nhẹ cho ngài Vietnam
VOTE cho tôi có động lực nào~
Tác giả Hoàng Tĩnh Tĩnh
@VOTE_DI_YEU_NHIEU_^^


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật