[Countryhumans] Anh hùng của thời thế

_Chương 7 : "Cảm ơn vì hai người đã đến..."_



Lưu ý : DÌM KO THƯƠNG TIẾC! Ko có yếu tố lịch sử!
Tác giả Hoàng Tĩnh Tĩnh
_Chương 7_
.
.
.
Anh mở cửa ra cho mọi người ra ngoài để Vietnam nghỉ ngơi. Thì chợt bóng một người đàn ông xuất hiện theo sau đó là hai nam nhân.
"Ngài Ussr! Hóa ra mọi người ở đây!"_?- người đàn ông kia vui vẻ vẫy tay chào ông.
"Ngài Đại Nam, có chuyện gì sao?"_Ussr-
nhận ra giọng quen thuộc thì đáp lại.
"Ừ, ta tính cho hai đứa con ta gia nhập Cộng Sản"_Đại Nam- nói.
Rồi kéo hai nam nhân sau ông ra
"Đây...giống Vietnam quá boss"_China-
nhìn một lượt thì môi vô thức phán một câu.
"Vietnam?"_?- một nam nhân nghe tên cậu xong thì nhíu mày lặp lại.
Giọng dường như sắp vỡ òa ra, nhưng có thể thấy gã đang cố kìm nén.
"Tôi có thể gặp người đó được ko?"_?- nam nhân còn lại có vẻ bình tĩnh hơn.
Đáy mắt chợt lóe lên tia sáng.
"Nhưng Việt Minh..."_Đại Nam- tính nói.
"Được, nhưng cậu ấy đang bị thương rồi"_Ussr- cắt ngang lời, đồng ý.
/Cạch/
Cậu vẫn nằm trên chiếc giường trắng tinh tươm. Vẫn mặt bộ quân phục của Việt Nam.
Ánh nắng chiều tà gần tối hạ xuống mái tóc đỏ nhẹ của cậu.
"V-vietnam!"_?- gã dường như ko kìm được mà chạy tới chỗ cậu.
Mắt nhìn qua một lượt từ mái tóc, khuôn mặt rồi quân phục của cậu.
"Ư..."_Vietnam- từ từ mở mắt
Hiện lên trước mắt cậu là gương mặt điển trai của gã. Gã rất giống cậu từ nước da tới mái tóc, trừ đôi mắt.
Đôi đồng tử của cậu màu ánh kim nhẹ nhàng thì của gã lại là màu đỏ ngầu tựa máu.
"Đông L-Lào?"_Vietnam- mở to đôi đồng tử nhìn con người trước mặt.
Aura của gã rất quen, một màu hận thù nguy hiểm nhưng với cậu lại dịu dàng biết bao.
"Vietnam!"_Đông Lào- giờ ôm chặt cậu.
Ngấn nước mắt ko ngừng chảy ra.
Gã đã xa cậu lúc đất nước hòa bình, chiến tranh kết thúc hòa bình lặp lại, gã cũng biến mất...Việt Minh cũng vậy...hai người để lại cậu bơ vơ một mình mà chịu nhiều tổn thương nặng đến tâm lý.
"Ừ ừ...em đây"_Vietnam- mỉm cười nhẹ.
Vỗ về gã. Vuốt nhẹ lưng rồi tựa đầu vào vai gã.
Chợt cậu cảm thấy đằng sau mình có một vòng tay ôm ngang qua eo, lưng cậu cảm thấy ấm áp còn vai thì bị đôi mắt của Việt Ming tựa vô
"Anh Việt Minh!"_Vietnam- theo phản xạ mà quay lại.
Việt Minh ôn nhu nhìn cậu. Anh nhớ 'đứa em trai' của anh lắm rồi!...
"Chụt...đất nước sao rồi?"_Việt Minh- hôn nhẹ vô trán cậu.
"Đảng và Măng Non đã lo tất cả rồi ạ!..."_Vietnam- nói
"Còn em?"_Đông Lào- hỏi
"Em á? Em..."_Vietnam- cậu tính nói thì chợt khựng lại.
Cậu ko muốn nói chuyện này...
"Em nói đi ko sao!"_Đông Lào- tiếp tục ôm chặt cậu. Dụi dụi mặt vào cổ cậu
"Kể từ khi mọi người mất...em đã nhiều lần muốn tự tử và đi khám tâm lý rất nhiều. Bác sĩ nói em bị trầm cảm nặng và cần nghỉ ngơi. Mọi người cũng nói em thay đổi nhiều, xa cách, thờ ơ và lạnh lùng rất nhiều. Rồi khi em đi thăm mộ của mọi người với thư ký, người đó đã bắn em và em chết"_Vietnam- hoài niệm rồi nhẹ nhàng nói
"..."_Đông Lào + Việt Minh- im lặng nghe.
Mặt họ bắt đầu trầm lại...ko khí trở nên lạnh đi một phần. Họ ko nghĩ cậu lại ra nông nỗi này.
"Hì...em cũng nên cảm ơn anh ta. Vì anh ta mà em mới được gặp mọi người"_Vietnam- nói tiếp. Cậu tươi cười nhìn hai người.
...
"Ta nghĩ hai người nên ra ngoài để Vietnam nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ có nhiều chuyện cần hỏi đấy"_Ussr- nói khi chứng kiến tất cả.
"Vâng"_Việt Minh- luyến tiếc nói.
Anh muốn ôm cậu thêm. Muốn cảm nhận hơi ấm từ cậu. Muốn ngửi mùi hoa sen dịu nhẹ ngày nào...anh muốn tất cả, kể cả cậu.
/cạch/
"Mấy giờ rồi Tĩnh?"_Vietnam- đợi bọn họ ra khỏi đây
Cậu mới dám hỏi Tĩnh. Ko gian im ắng khiến cậu cảm thấy khó chịu ko nguôi.
//Đây thưa ngài//_Tĩnh- vài phút sau, giọng cô mới đáp lại trong tâm trí của cậu.
Từ hư vô, chiếc Iphone 12 pro rơi xuống vòng tay cậu.
Còn mới bóng loáng. Cậu bỡ ngỡ cầm nó lên, nhíu mày rồi hỏi :
"Ta hỏi giờ thôi. Cô đưa cho ta điện thoại chi?"_Vietnam- bấm tay vào màn hình để mở máy lên
//Tôi nhiều khi ko rảnh để trả lời các câu hỏi như vậy. Nên chiếc điện thoại này sẽ có ích cho câu hỏi như vậy hơn//_Tĩnh- cô hờ hững với câu hỏi của cậu.
Dù là hệ thống điều hành riêng của cậu nhưng ko phải lúc nào cũng rảnh háng để chỉ cậu cái này, trả cậu cái kia.
Cậu cũng ko đáp lại. Ánh mắt phát sáng do màn hình điện thoại phản chiếu lại. Cậu khẽ nở một nụ cười lạnh khi đọc các thông tin về lịch sử của nhân loại.
/Bộp/
Thẩy cái máy qua một bên. Đôi lông mi trĩu nặng khiến cậu cảm thấy buồn ngủ.
.
.
.
[4 : 50am]
"Oáp~"_Vietnam- khẽ ngáp.
Cậu dụi dụi nhẹ con mắt rồi quơ tay cầm cái điện thoại lên.
"Cơ thể khỏe lại rồi. Tốt thật"_Vietnam- thầm cảm thán trước cơ thể của mình.
Cậu đứng dậy rồi lẳng lặng đi xuống sân sau của căn cứ. Tiết trời se se lạnh của Moscow khiến cậu cảm thấy dễ chịu rất nhiều.
Đáy mắt cậu chợt chạm tới vũng máu đỏ ngầu trước một bụi cây. Cậu nhíu mày, tay linh hoạt lấy khẩu súng bên hông rồi tiến gần tới bụi cây.
"Hửm...Tưởng ai, ra là ngươi Israel"_Vietnam- nhìn thấy mái đầu bạch kim quen thuộc cùng với gương mặt có phần thư sinh khiến cậu biết đây là ai.
"N-ngươi là ai?"_Israel- nghe thấy tiếng người từ đằng sau thì cảnh giác quay lại hỏi.
Ánh mắt anh căm thù nhìn cậu, nhưng cậu biết cái căm thù này ko dành cho cậu mà dành cho Lũ Phát Xít nói chung và Đức Quốc Xã nói riêng.
"...Ta á? Thì người của Cộng sản chăng?"_Vietnam- cậu nhếch môi nói.
Chân quỳ xuống băng bó vết thương cho cậu ta.
"Ngươi có vẻ vừa bị đám lính Phát Xít đuổi theo nhỉ?"_Vietnam- nhìn dáng vẻ người đầy máu.
Vừa loay hoay băng bó vừa hỏi.
"Ừ, sao ngươi biết?"_Israel- ngoan ngoãn ngồi im cho cậu băng bó.
"Ai mà chả biết Quốc Trưởng Nazi rất ghét người Do Thái. Ái chà , là rất căm ghét chứ"_Vietnam- nói, cậu giở giọng điệu thường ngày ra.
"Đi"_Vietnam- đứng dậy. Phủi phủi quần áo rồi lạnh nhạt ra lệnh cho cậu ta.
"Đi đâu?"_Israel- nhíu mày hỏi lại.
"Đi vào căn cứ chứ sao? Ta nói ngươi ở đây thể nào cũng chết"_Vietnam- cầm tay cậu ta lên.
"Ấy ấy. Ta đang bị thương đấy!"_Israel- bị kéo đi đột ngột thì làu nhàu nói.
"Hửm? Giờ ngươi có muốn ta chặt hai cái chân ngươi ko? Rồi ta sẽ cõng ngươi"_Vietnam- giương ánh mắt lạnh lẽo tặng cho cậu ta. Thật ra lúc nào cậu chả giương ánh mắt đó.
Một kẻ kiêu ngạo và thờ ơ với nhân loại...
.
"Vietnam! Ai đằng sau em kia?"_Việt Minh- từ căn cứ đi ra.
Anh khó chịu khi nhìn thấy cậu cầm tay một gã nào đó. Đôi đồng tử xanh có chút gợn sóng.
"Israel, anh đưa cậu ấy trị thương giúp em"_Vietnam- trả lời ngắn gọn rồi nhờ anh.
"Ừm..."_Việt Minh- biết ko cản lại được nên đành bất lực nói.
/Bộp Bộp Bộp/
"Tổng Tư Lệnh!"_Lính 1- một tên lính chạy tới gọi cậu.
"Ngươi gọi ta là Tổng Tư Lệnh à?"_Vietnam- chợt nghe thấy liền quay lại hỏi.
"Vâng, ngài Ussr vừa ban cho ngài chức vụ này vào tối qua"_Lính 1- gập người chào cậu rồi bình tĩnh nói.
"Ồ, vậy có chuyện gì"_Vietnam- nghe vậy thì lòng có vui. Nhưng gương mặt lại ko biểu lộ ra bên ngoài.
"Bên Tư Bản vừa gửi thiệp mời ạ"_Linh 1- đưa tấm thiệp mời cho cậu
Mùi hoa hồng thơm nhẹ dính trên tấm hiệp cùng với phong cách trang trí lộng lẫy kiểu Âu Mĩ.
"Ừm ngươi lui được rồi"_Vietnam- nhận lấy rồi quay đi nói.
"Vâng"_Lính 1-
.
.
.
Cậu đi tới căn phòng cấp cao cho người đứng đầu. Tay khẽ gõ ba lần lên cánh cửa
/Cốc Cốc Cốc/
"Ai?"_Ussr- nói lớn đủ để bên ngoài nghe.
"Vietnam thưa ngài"_Vietnam- đáp lại
"Vào đi"_Ussr- nghe thấy giọng quen thuộc mà bớt cảnh giác lại.
/Cạch/
"Thưa ngài, bên Tư Bản có thiệp mời ạ"_Vietnam- cúi đầu chào rồi nói.
Tay cậu đưa tấm thiệp vẫn còn giữ nguyên vẹn.
"Chắc tên đó lại mời đi họp ấy ạ"_Russia- ngồi đối diện Ussr.
Anh chống cằm, nhếch môi nói.
/Xoạt/
"Ừm, lần này có thêm phe của tên chữ thập kia nữa"_Ussr- ko nương tay mà mở thiệp mời ra.
Ông nhíu mày nhìn vào dòng chữ.
"Khi nào ạ?"_Russia- anh nhíu mày khi nghe Ussr nói rồi hỏi lại.
"Chiều nay. Tất cả mọi người đều phải đi kể cả mấy đứa em của con"_Ussr- nói tiếp
"Ngài Ussr, tôi vừa thấy Israel ở sau căn cứ. Tình hình là cậu ta vừa bị truy đuổi và bị thương nên tôi đưa cậu ta vào phòng y tế ạ"_Vietnam- đợi Ussr nói xong, rồi kính cẩn nói.
"Ồ, cậu làm tốt lắm. Giờ ta sẽ đi tra khảo cậu ta"_Ussr- nở một nụ cười dịu nhẹ trước ánh mắt ngỡ ngàng của Russia.
"Vâng"_Vietnam- mỉm cười lại rồi cúi người.
/bộp bộp bộp/
Bóng dáng Ussr dần xa vời khỏi mắt cậu. Chợt cậu cảm nhận thấy một lực mạnh giữ vai mình lại.
"Russia? Cậu sao vậy?"_Vietnam- quay lại nhíu mày hỏi.
"Tôi có chuyện muốn hỏi anh"_Russia- nói.
_End Chương 7_
Hơ hơ, lặn gần mấy ngày rồi.
Gần 2000 từ^^
Để xem Russia tính hỏi gì và chươn tiếp theo sẽ là diễn biến của bữa tiệc 3 phe

[Artist ShiYann]
VOTE cho tôi thêm nhiều động lực nhé!!!
Và comment nữa...
Tôi đi làm chương mới "Những mảnh tình ngọt ngào" đây
Tác giả Hoàng Tĩnh Tĩnh
@VOTE_DI_YEU_NHIEU_^^


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật